Ongoing [Hàn Diệp - Toàn viên] Khuynh Thành

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
Cmt cuối cùng của tui là vào 3-10-2018 và hôm nay đã là 11-1-2018! Cầu lắp hố ;;-;; tui đọc lại 73 chương này hết 6 lần rồi, hiện đang đọc lần thứ 7 ;;-;;
Nghe nói Khuynh Thành là một phần của project Bá Đồ đang diễn ra, hình như tầm tháng 3 hay 4 gì đó sẽ được post tiếp, đón xem nha bạn <3
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
Cmt cuối cùng của tui là vào 3-10-2018 và hôm nay đã là 11-1-2018! Cầu lắp hố ;;-;; tui đọc lại 73 chương này hết 6 lần rồi, hiện đang đọc lần thứ 7 ;;-;;
2019 rồi bạn.
Hố sâu không đáy luôn:cry:
 

Aki

Người chơi công hội
Bình luận
229
Số lượt thích
446
Location
Đâu đó trên thế giới
Fan não tàn của
Hàn đội và Diệp ma!!!!!!>^<
Nghe nói Khuynh Thành là một phần của project Bá Đồ đang diễn ra, hình như tầm tháng 3 hay 4 gì đó sẽ được post tiếp, đón xem nha bạn <3
Đội ơn! Tui không leo khỏi cái hố này được rồi!!! Nên nhất định sẽ đợi và đón!!!
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
Chương 74 Tổng giác chi giao*
Edit: oomi
(1)

Lúc tiếng động bên ngoài lớn đến không thể nhịn nổi nữa, Đường Hạo với người thợ rèn bên cạnh hắn đều dừng tay.

Tiểu tử này ở Công Khai đình cày nhiệm vụ mấy tháng mới góp đủ tài liệu, vừa đúng lúc nội môn Bách Hoa mỗi năm một lần có đãi ngộ mời đại sư của Quân Giới Cục đến hỗ trợ chế tạo riêng một trang bị, hắn liền tìm tới.

Quan Dung Phi tất nhiên là không mời nổi, cũng không có ý định mời. Tỉ mỉ hỏi kĩ xem ai là người am hiểu nhất về chế tạo nhận trảo, Đường Hạo đem bản vẽ tới cửa cầu người.

(nhận: dao; trảo: vuốt – nhận trảo)

Bản vẽ là chính tay hắn từ trong sách cổ so sánh vẽ ra.

Lúc hắn ra khỏi cửa đột nhiên nghe được vài người ở sau lưng hắn quái thanh quái khí nói gì đó, nói Bách Hoa chế tạo binh khí kiểu gì mà thiếu thốn đến nỗi chính mình phải ra ngoài tự chế tạo, trên chiến trường không thấy Đường Hạo hắn có mấy phần bản lĩnh nhưng khuyết điểm vô số, hắn cũng không để tâm tới, xem như đang nghe một chuỗi rắm liên hoàn.

Khi mang đồ đến Quân Giới Cục, tìm được người thợ rèn đã hẹn, bọn hắn tỉ mỉ thảo luận bản vẽ và một vài chi tiết, xác định có ổn không sau đó lại thêm vào một ít yêu cầu của bản thân. Đối với thiết kế nhận trảo sẽ làm bạn với mình lâu dài trong tương lai, Đường Hạo có thể nói là dùng hết tâm huyết.

Lại cùng thảo luận hồi lâu mới bắt đầu chân chính chế tạo, hôm nay chính là thời khắc quyết định, nhưng không ngờ bên ngoài trong lúc này lại đột nhiên vô cùng ồn ào.

Hắn nhíu nhíu mày mời vị thợ rèn tiếp tục công việc, Đường Hạo cẩn thận khép chặt cửa, cầm đồng phục Bách Hoa ban nãy hắn cởi ra giúp đỡ tùy tiện mặc vào, cũng không buộc nút, bước ra cửa.

Trong Quân Giới Cục cung cấp tứ hợp viện 3 cổng trước sau không tiêu chuẩn lắm, chuyên dành cho các thợ rèn được phân cấp sử dụng, Viện trung tâm phía Bắc tất nhiên thuộc về Quan Dung Phi, hai gian nhĩ phòng hai bên chuyên để hắn dùng để quăng bản vẽ thả tài liệu, các sương phòng các phía đông tây lần lượt phân cho các vị sư phụ khác. Đường Hạo tìm chính là một vị thợ rèn đẳng cấp tất nhiên không quá cao như vậy, nhưng cũng không tính là quá thấp, hắn tốt xấu gì cũng ở trong sân nhỏ, trong Nhị viện cũng có được một gian phòng cho chính mình, tuy vị trí không tốt lắm nhưng cũng còn xem được —— dù sao cũng tốt hơn tại viện nhỏ đầu tiên, ngay cả sân trong cũng không vào nổi.

Tứ hợp viện 3 cổng trước sau:



Trong hình chỉ có 3 tiến trước, trong fic tả có thêm 3 tiến sau:

Nhà chính diện, bự nhất, màu đỏ là chính thất Bắc viện (thất = phòng), dành cho Quan Dung Phi.

Hai cái dải phòng 2 bên gọi là nhĩ phòng vì song song 2 bên sân như 2 cái lỗ tai để cho Quan trữ bản vẽ + vật liệu.

Ngoài ra có những gian nho nhỏ dính vào 3 phần to nhất đó "lần lượt cho các thợ rèn khác"

Thợ rèn của Đường Hạo, "tốt xấu cũng vào được viện" aka ko có tới mức nằm ngoài bồn bông ở giữa 2 cái cổng trên hình.

“Vẫn có một gian phòng riêng ở khu viện thứ 2" (nó vẫn là bồn bông, bồn bông cao cấp hơn thôi).

"Dù sao cũng tốt hơn tại viện nhỏ đầu tiên, ngay cả sân trong cũng không vào nổi" (bụi bông, ko có bồn, tuốt ngoài cùng).

Chú thích by cứu viện

Chỉ là ở sâu trong viện hơn cũng không thuận tiện lắm, phải loanh quanh nhiều vòng mới tới sân trong, lại không phát hiện mấy người đang huyên náo kia.

Lại men theo âm thanh tìm về phía trước, hắn vào đến viện đầu vẫn không thấy mấy vị đang cãi nhau nọ.

Hắn đi tiếp ra bên ngoài viện, mới nhìn thấy một tiểu tử mặc quân phục Hô Khiếu ôm cánh tay đứng ở đó, mũi vuông góc với đường chim bay, đang tranh chấp với hắn vậy mà lại là Lôi Đình Đới Nghiên Kỳ.

- Dưới gầm trời này đào đâu ra đạo lý như vậy! Lâm sư bá đích thân đặt một tờ khai (đơn hàng binh khí), tiên sinh nhà chúng ta cũng Quan sư phụ liên thủ bận rộn 3 ngày mới định ra bản vẽ, hình dáng cũng đã hoàn thành xong, ngươi nói không cần thì không cần? Ngươi là ai trong Hô Khiếu hả? Ngươi có thể làm chủ cho Lâm sư bá sao?

Một hơi bật ra cả câu vừa nghẹn lại vừa vội, lúc này Đới Nghiên Kỳ không còn là tiểu cô nương ngây thơ ngọt ngào trong mắt các vị tiên sinh và sư mẫu nhà mình, hai tay chống eo, nàng theo lý lẽ mà luận.

- Hiện hình dáng đã thành vật liệu cũng chọn xong, bản vẽ đã được in phát hành luôn rồi, ngươi còn dám chạy tới nói không cần? Triệu Vũ Triết, Đại khảo cuối năm của Hô Khiếu mấy ngày trước Lâm sư bá không rõ nhưng ta thì biết thứ hạng của ngươi không tốt, nhưng ngươi cũng không thể đâm đầu tìm chết vậy chứ!

Tiểu tử đối mặt với nàng vốn mang bộ dáng xem thường, sau khi nghe một câu này gương mặt lập tức đỏ bừng. Không thể tiếp tục bày ra biểu tình cao thâm khó dò, tên kia hạ cánh tay xuống, nghiến răng nghiến lợi:

- Đới Nghiên Kỳ ngươi nói nhảm cái rắm gì đó, hủy tờ khai cho ta!

Lần này ngược lại tới nha đầu kia vểnh mũi khoanh tay.

Cái đầu nhỏ hếch lên khiến tóc tung một cái, nha đầu kia vung tay phải, nàng lắc a lắc:

- Được thôi, lấy ra thủ lệnh của Lâm sư bá ta lập tức đi chuyển cáo cho tiên sinh. Không thì . . . răng trắng nói suông, ai mà biết có phải người nào đó thua không phục rồi cố ý gây rối hay không.

- —— Ngươi!

- Thủ lệnh. – Lúc này đã bình tĩnh lại, càng nghĩ càng cảm thấy việc này không đúng Đới Nghiên Kỳ cắn chặt không buông – Lấy thủ lệnh ra.

Nàng càng như thế Triệu Vũ Triết càng tức giận:

- Đã nói với ngươi không phải hủy tờ khai —— là đổi một bộ khác! Bản vẽ ta đã mang đến rồi!

Nói xong lại lấy ra một xấp giấy soạt soạt lắc lắc, hắn như thể muốn đem đống giấy nhét dưới mũi Đới Nghiên Kỳ.

Cô nương kia không tin hắn.

Dùng bản vẽ Triệu Vũ Triết xém nữa là ịn vào mặt mình tát vào mặt hắn, tiểu nha đầu lạnh lùng lại khanh khách cười không ngừng:

- Cút ra một bên, quân trang từ trước tới nay của Liên Minh đều là do Lôi Đình Quân Giới Cục chúng ta lo liệu, các nhà mỗi nhà thông thường muốn cái gì, sẽ muốn cái gì chúng ta không phải không biết. Hô Khiếu mấy năm này vẫn luôn yêu cầu các loại cơ quan nỏ cầm tay, các tên ngắn, đoản đao, từ khi nào cũng muốn liều mạng theo người ta? Chỉ cần nói tới tố chất binh lính Hô Khiếu như này, các ngươi liều nổi hả?

Nói đến đây như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng cười càng rực rỡ:

- A, lại nói tiếp không lẽ các trưởng lão nhà các ngươi thật sự vẫn muốn Hô Khiếu có Quyền Hoàng Đấu Thần nha? Bọn hắn cũng không sợ gió lớn, thổi đầu lưỡi bay mất hả.

Lời này vừa ra gương mặt Triệu Vũ Triết cơ hồ muốn nổ tung, thở mạnh hai ngụm khí, hắn nắm chặt nắm đấm hỏi Đới Nghiên Kỳ:

- Ngươi có đổi tờ khai cho ta hay không?

Đới nha đầu mặt không chút sợ hãi:

- Không đổi. Muốn đổi, đem thủ lệnh của Lâm sư bá tới đây.

Hừ lạnh một tiếng, người nọ căm giận đem bản vẽ cất lại vào trong ngực, hắn giậm châm một cái quay đầu đi ra ngoài, đi được mấy bước lại dừng lại, thế nhưng vẫn chưa chịu hết hi vọng:

- Nếu các ngươi không đổi tờ khai, thúc thúc ta cũng sẽ không để cho Lâm Kính Ngôn trả tiền đống hàng đó.

Cô nương kia che miệng ngáp một cái.

Xoay người quay trở về so với Triệt Vũ Triết còn nhanh hơn, Đới Nghiên Kỳ lười biếng ném một câu:

- Không tiễn nha, đi cẩn thận trên đường đừng té. Còn có, nói với mấy trưởng lão nhà ngươi, tuổi lớn như vậy thì đừng tùy tiện vươn tay quá dài, không thấy mệt sao.

Một bên nói một bên đi về hậu viện, mấy chữ sau cùng nha đầu kia nói rất nhẹ, thế nhưng vẫn để cho người nghe hết rõ rõ ràng ràng:

- —— Quá rảnh rỗi nên nhúng tay vào việc người khác, không bằng quản cháu trai cho tốt đi!

Lời còn chưa dứt, đã bước tới cửa tròn.

Một đám thợ rèn học đồ Quân Giới Cục thấy không còn nháo nhiệt để xem lập tức giải tán, Đường Hạo nhíu mày.

Phải biết rằng chuyện của Lâm Kính Ngôn hắn vẫn luôn chú ý, cho dù từ lần loạn chiến trên đường về sau không còn cơ hội tiếp xúc với hắn, thanh niên đối với người sư bá này vẫn luôn nhìn chằm chằm —— dù sao trong Liên Minh người sử dụng nhận trảo cũng không nhiều, cao thủ thành danh càng chỉ có một, chính là vị chưởng môn Hô Khiếu này.

Nên trong hắn luôn vội vã đuổi theo bóng lưng người kia và lao về phía trước, hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc muốn cái gì, có lẽ chỉ là đơn thuần không muốn chịu thua, cũng có thể là gì đó khác, nhưng hắn cũng không muốn Lâm Kính Ngôn, cứ như vậy ngã xuống.

Đặc biệt là mấy tháng gần đây, hắn nghe được vài tin đồn liên quan tới Lâm Kính Ngôn và Hô Khiếu.

Có thể truyền tới tai người không tiếp xúc nhiều với người khác như Đường Hạo để hắn biết được những sự tình như vậy, chính bản thân câu chuyện hẳn cũng đã để lộ ra không ít, tầng hàm nghĩa thâm sâu ẩn giấu bên trong đó ngược lại không thật sự trọng yếu như vậy.

Đứng tại chỗ trong chốc lát, Đường Hạo lắc lắc đầu, hắn đi về phía phòng vị thợ rèn, có lẽ vì toàn bộ các gian phòng đều giống nhau nên trong nhất thời cũng không tìm thấy gian phòng mình đã đi ra. Chờ sau khi hắn ở hành lang uốn khúc đi vòng quanh ba vòng bốn lượn, chỉ thiếu đem cửa từng gian phòng đẩy ra xem thử thì cuối cùng cũng được người khác chỉ dẫn tìm được đường trở về, mà trong lúc chờ hắn trở về vị thợ rèn đã làm xong binh khí, cả khai nhận cũng đã tiến hành đến lưỡi trảo cuối cùng.

khai nhận: Kiếm rèn xong chưa thể sử dụng cho tới khi khai nhận. Giống tượng Phật phải tới chùa khai quan.
Nhận chỉ bất kỳ thứ gì sắc bén, nên nhận trảo nó cũng có nhận.

Hắn lẳng lặng đứng ở cửa vừa chờ vị thợ rèn kia cẩn thận tỉ mỉ khai nhận, đồng thời nhìn hắn cầm lấy đôi găng tay Đường Hạo đã chuẩn bị sẵn, thận trọng lắp nhận trảo vào chỗ hổng trên găng tay, rồi kêu Đường Hạo tới giúp hắn cài găng tay lại cẩn thận, sau đó căn cứ ý kiến của Đường Hạo tỉ mỉ điều chỉnh độ dài nhận trảo chèn vào bên trong găng tay, cuối cùng tháo ra khỏi tay Đường Hạo, đóng đinh chắc chắn.

Các việc khác hắn không thể giúp đỡ xử lý được, Đường Hạo cũng không giúp thêm, chỉ thử lại xem bộ nhận trảo có thích hợp luyện một bộ võ thuật hay không, hắn từ trong ngực lấy ra tiền công hai tay đưa tới, nói những tài liệu kia sẽ để cho đại sư, lúc này mới cầm lấy giáp tay, giáp cổ tay, đai lưng, áo lót người ta tặng mà bước ra khỏi cửa.

Đoạn đường này cuối cùng không hề nói chuyện, trở về Bách Hoa mới gặp được vài người, lại nhìn hắn ôm binh khí mới nhận lúc trở về ha ha cười lạnh rồi nói bóng nói gió.

Đường Hạo vẫn xem như bọn hắn đang thả liên hoàn rắm, đi thẳng một đường vào hạ viện nơi ở của đệ tử, rồi quay về phòng mình.

Gian phòng này vốn là hắn và Trâu Viễn cả hai người cùng ở, lúc sau Trâu Viễn đã trở thành thiếu soái của Bách Hoa có một tiểu viện của riêng mình, căn phòng này cùng chỉ còn lại mình hắn. Cũng không phải Bách Hoa không có ý định an bài người khác vào ở, chỉ là tính tình của Đường Hạo ở Bách Hoa có tiếng, dù rằng trưởng lão đã hỏi nhiều lần, nhưng đám người kia thà rằng ở ba, bốn, thậm chí bảy, tám người cùng chen chúc trong một căn phòng cũng không ai đồng ý đến ở phòng hai người với Đường Hạo.

Điều này ngược lại làm cho Đường Hạo cảm thấy tự do tự tại.

Cũng không để ý một sân các sư huynh đệ nhao nhao mồm miệng nhìn thấy hắn trở về như vậy là biểu tình gì, cũng không để ý bọn họ ngó dáo dác đánh giá bộ nhận trảo mới tinh Đường Hạo mang về, thanh niên ầm một tiếng đẩy cửa phòng từ bên trong, tốc độ cực nhanh khí lực rất lớn, suýt chút nữa là đập vỡ mũi một gia hỏa ỷ mình là sư huynh định đến dò hỏi.

Làm thành như vậy tất nhiên không còn ai lại tới tìm cám ăn, đám người liền tản đi, lại ở các góc sân tiếp tục chít chít thầm thì, Đường Hạo lười để ý, từ trong ngăn kéo lấy kim chỉ may ra, hắn cầm một đoạn chỉ tay vụng về xỏ kim, rồi làm ba bốn lần vẫn không thể làm được một cái gút ở đuôi chỉ, lấy áo lót đã bị rách một đường ở bên cạnh sang khâu lại.

Trong một chốc hắn khó chịu dùng sức lăn đi lăn lại cuối cùng cũng đem sợi chỉ đài đuột có một cái gút lớn khoảng chừng hạt gạo, cầm áo lót tới căn cho miếng che tay vừa vặn, Đường Hạo cắn răng một cái đâm kim xuống, may may một hồi hắn lại phát hiện đoạn chỉ bên ngoài đã bị chính mình quấy thành một đống rối nùi.

Đành phải từ bỏ việc may tiếp để gỡ đống rối kia, gỡ nửa ngày cuối cùng cũng coi như mở ra hết, hắn thở phào một hơi, kéo đoạn kim còn đâm dở ban nãy chợt nghe một tiếng phựt vang lên, đứt chỉ, cứ như vậy hai khúc hai nơi.

Sức bật ra xém xíu nưa là làm cây kim bay ra.

Một lần nữa nghiến răng nghiến lợi xỏ chỉ vào kim, so với lần trước động tác đã thuần thục hơn một chút làm được cái gút ở đuôi chỉ tiếp tục tháo đoạn chỉ đã lung la lung lay muốn rớt xuống trên áo lót xuống, thanh niên tay chân vụng về vá mấy đường, lần này chỉ không bị đứt nữa.

Vô cùng vui vẻ trong chốc lát, Đường Hạo tranh thủ rèn sắt khi còn nóng tiếp tục vá, không lâu sau, hắn lại dừng lại.

Không cần dùng đồ đo lại hắn cũng nhìn ra, hắn khâu lệch không nói, còn lệch hơi xa.

Thở hồng hộc tháo đoạn vá ra một lần nữa, sau khi xỏ kim lại, hắn cầm miếng che tay căn cho đúng với chỗ rách trên áo, Đường Hạo chăm chú nhìn, hắn bóp vải, nhắm kĩ, dùng sức đâm xuống.

Một khắc kế tiếp run lên, mặc kệ kim khâu vẫn còn trên miếng vá, thanh niên quăng toàn bộ xuống đất.

Nhanh chóng đầu ngón tay vào trong miệng mút một chút, một châm đâm vào khe móng tay ngón trỏ của chính mình, Đường Hạo đau tới nước mắt cũng sắp chạy ra, trong lòng càng không nghĩ ra. Phải biết rằng trước đây khi Trâu Viễn còn sống chung với hắn mỗi khi y phục bị rách đều là do Trâu Viễn sửa lại giúp hắn, khi đó hắn ngồi dưới ánh đèn nhìn Trâu Viễn may lại y phục cho hắn đều đặc biệt nhẹ nhàng lưu loát, muốn có bao nhiêu tự nhiên thoải mái thì có bấy nhiêu tự nhiên thoải mái, muốn bao nhiêu đơn giản có bấy nhiêu đơn giản, hắn cơ bản không hề thấy việc này có thể khó bao nhiêu.

Thế nào hôm nay hắn tự mình vá một miếng vải lót . . . Hắn mới cảm thấy mình so với Trâu Viễn đần cỡ nào?

Đem đầu ngón tay ra nhìn một chút, nhìn thấy trong kẽ móng tay đỏ bừng, một vài giọt máu nhanh chóng chảy ra theo vết thương, tiểu Đô Thống của Bách Hoa nhếch miệng, một lần nữa nhét đầu ngón tay vào miệng.

Cứ như vậy ngậm ngón tay trừng đống đồ tứ tán trên mặt đất với vẻ mặt khổ đại thâm cừu, Đường Hạo đang suy nghĩ có nên dùng hai chân giẫm lên không, cửa phòng lúc này lại bất chợt có người gõ cũng không gõ đã đẩy ra.


- Tổng giác chi giao (dịch: Tóc chòm chi giao): Câu này ý là bạn bè từ thưở nhỏ cùng lớn lên.

Thông tin thêm: Tóc trẻ vị thành niên cổ đại gắn liền với thành búi (chòm, sừng). Khi một thiếu niên từ 8 – 19 tuổi để tóc kiểu này, người trẻ cổ đại chia tóc thành hai nửa, mỗi bên có một nút trên đỉnh đầu hình dạng như cái chuông, được gọi là “chòm”.

(Theo baike.baidu)

- quái thanh quái khí: giọng lạ, nói khó nghe.

+ lưỡi/mũi trảo cuối cùng: trảo thường có 3 - 4 lưỡi/mũi

+ nhận trảo: nhận là chỉ bất kỳ thứ gì sắc bén (nếu nhận là lưỡi thì phong là mũi, có một số nơi người ta hiểu ngược lại)

Chào các bạn *vẫy tay*, hiện oomi là người tiếp tục edit Khuynh Thành, còn nhiều bỡ ngỡ chưa quen, nhất là với một tác phẩm 'dễ sợ' như Khuynh Thành ( ;v; ), oomi sẽ cố gắng.

Vốn dĩ định làm luôn 74, 75 cho hai ngày để các bạn đọc cho đã nhưng đợt này chỉ có mỗi 74, chương này oomi chia hai phần đăng mừng PJ Bá Đồ, về sau làm sẽ đăng full 1 phần không chia.

Với mình xin thông báo, năm nay oomi thi đại học, nên từ đợt này thì tới tận tháng 8 tháng 9 năm nay mới edit tiếp được (orz) các bạn hiểu cho. Nhưng mà oomi không có bỏ đâu, nên xin đừng lo ạ, mong các bạn có thể chờ mình. Hẹn gặp lại
 
Last edited:

Aki

Người chơi công hội
Bình luận
229
Số lượt thích
446
Location
Đâu đó trên thế giới
Fan não tàn của
Hàn đội và Diệp ma!!!!!!>^<
Chờ đợi mòn mỏi muốn héo úa luôn con tym bây giờ cũng đã có chương kế tiếp!!!!!
Oomi thi tốt nhớ phải thi thật tốt!!!!!!!! Thi xong edit tiếp!!!! Có chương mới là chái tym muốn héo úa đã tràn ngập sức sống!!!!!!
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
Chương 74 Tổng giác chi giao*
Edit: oomi

(2)

Cứ như vậy ngậm ngón tay trừng đống đồ tứ tán trên mặt đất với vẻ mặt khổ đại thâm cừu, Đường Hạo đang suy nghĩ có nên dùng hai chân giẫm lên không, cửa phòng lúc này lại bất chợt có người gõ cũng không gõ đã đẩy ra.

Thanh niên nào đó phản ứng đầu tiên là đem rút ngón tay trong miệng ra giấu sau lưng.

Sau đó hắn mới lo lắng ngẩng đầu lên trừng cánh cửa đang mở ra.

Lời đến bên môi đột ngột dừng lại, người kích động bật tung cửa phòng hắn chính là Trâu Viễn, y hô to một tiếng:

- Sư đệ ta đã trở về —— ngươi xem ta mang cái gì đến cho ngươi nè!

Đường Hạo hừ một tiếng.

Thời gian Trâu Viễn đi ra tiền tuyến, hắn lo lắng lấy thân thủ tên tiểu tử này lúc trở về có thể còn đầy đủ chân tay hay không, thậm chí lo hắn là đứng trở về hay bị người ta mang về, mấy thứ này hắn ngậm trong miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn nhớ. Lúc này nhìn thấy Trâu Viễn chân cẳng còn tốt, cứ như vậy đạp cửa phòng hắn, chỉ là đen gầy hơn rất nhiều, những lời này hắn vậy mà cái gì cũng không nói được.

Đi về hướng giường, hắn vứt lại cho Trâu Viễn một bóng lưng:

- Ra ngươi còn biết trở về —— ngay cả chào hỏi còn chưa nói đã chạy mất, ta còn tưởng là ngươi không trở lại đây.

Trâu Viễn ngược lại cũng nghĩ đến mình không nói hắn tiếng nào đã chạy ra tiền tuyến, sau khi quay về nhất định Đường Hạo sẽ không vui, y thậm chí vì vậy đã đặc biệt chuẩn bị. Đóng cửa kỹ lại ngăn chặn tầm mắt đang nhìn dáo dác hóng chuyện của các sư huynh đệ, y ôm một cái bao bằng vải trắng đi về phía người thanh niên cùng năm với hắn:

- Ây, đừng ngủ chứ, ta mang đồ tốt về cho ngươi n —— á!

Lòng bàn chân dẫm phải một vật gì đó trượt chân, Trâu Viễn thiếu chút nữa ngã ngửa trong gian phòng hắn đã ở nhiều năm.

Vất vả đứng vững vàng, hắn cúi đầu nhìn, vừa rồi mình đã dẫm phải một mảng che tay bằng da, áo lót ném một bên, vừa rồi hắn đã giẫm ra một vết chân đen sì trên đó.

Lại nhìn thấy trên bàn đặt vuốt phụ trợ, trên vuốt sắt để lại những đường vân u mịch, nhìn ra là vừa được chế tạo xong không lâu.

Thanh niên vừa rồi còn hưng phấn không thôi nhất thời vừa quay đầu đã bị tạt một chậu nước lạnh.

Đem đồ vật dưới bàn nhặt lên, cẩn thận phủi đi vết chân trên đó, càng làm cho cây kim trên đoạn chỉ vẫn chưa cắt đứt treo trong không trung lắc lư đâm vào cuộn chỉ, Trâu Viễn ngượng ngùng:

- . . . Thì ra trưởng lão đã cấp vũ khí mới cho ngươi rồi.

Đường Hạo soạt một cái ngồi dậy.

Từ trên giường bước xuống, hắn đi tới trước mặt Trâu Viễn, thoắt một cái đã đoạt lấy cái bao vải trắng trên tay Trâu Viễn.

Ai một tiếng, Trâu Viễn còn muốn cướp lại, bị ánh mắt Đường Hạo liếc qua một cái liền không còn động tĩnh nào. Y vốn so với người sư đệ nhà mình đã thấp hơn một cái đầu, bởi vì liên quan đến vũ khí hắn sử dụng là cung tên, thể trạng cũng không thể so được với người tu tập vũ khí cận chiến như Đường Hạo. Hai người đứng như vậy cả người y đều bị bao phủ dưới cái bóng Đường Hạo, huống chi thứ này . . . Vốn là y đặc biệt vì người nọ đem tới.

Nhìn Đường Hạo mở vải trắng bọc bên ngoài lộ ra vật bên trong, đó cũng là một bộ nhận trảo, vẫn có thể nhìn thấy những rãnh máu mơ hồ, có thể hình dung trước đây khi trong tay chủ nhân cũ nó nhất định từng mang hung danh hiển hách. Nhìn thêm một chút có thể thấy nhận trảo này được bảo dưỡng vô cùng tốt, chỗ da bên trong và dây buộc phía sau đều đã cũ nát nhưng lại được giữ gìn sạch sẽ, vải lót lông nhung bên trong bao da cũng sạch sẽ chỉnh tề, đưa tay sờ thử một chút, vừa mềm vừa ấm, hiển nhiên là từ nguyên liệu thấm hút mồ hôi làm ra.

Gập ngón tay gảy vào nhận trảo nghe được vài tiếng vang, lại mang bộ bao da thử trên tay một chút, Đường Hạo lúc này mới lo lắng hỏi Trâu Viễn, trong lúc hỏi anh mắt hắn lóe sáng rực:

- Là từ đâu đến?

Trâu Viễn lập tức có chút ngại ngùng:

- Là, là chiến lợi phẩm ta đạt được ở quan ngoại, còn chưa báo lên trên đâu, ta vụng trộm giấu đi ——

Nói tới đây y đưa tay định lấy về, hơi thẹn đến đỏ mặt, - Sớm biết trưởng lão đã chế tạo nhận trảo mới cho ngươi, ta sẽ không để Chu thúc thúc giúp ta lừa gạt giấu đi —— trả cho ta!

Đường Hạo mới không trả cho hắn.

Thóang một cái đã đẩy Trâu Viễn qua một bên, hắn ngẩng đầu hướng về phía ánh mặt trời nâng tay lên tiếp tục thưởng thức hoa văn trên mũi nhận, hừ lạnh:

- Trả lại cho ngươi? Ngươi nghĩ hay nhỉ. Đồ đều đã đưa rồi còn muốn lấy lại? Nằm mơ!

Lần này ngược lại tới Trâu Viễn sửng sốt.

Chỉ chỉ bộ nhận trảo trên bàn, y hỏi:

- Nhưng chỗ ngươi không phải trưởng lão đã đưa ngươi ——

Đường Hạo hừ một tiếng:

- Ta không thể có hai bộ thay phiên dùng sao?

Nói tới đây lại đem nhận trảo cởi ra để cạnh bộ nhận trảo mình vừa chế tạo, hắn xoay người đi tìm túi tiền từ trong tráp (rương nhỏ):

- Với lại, kia cũng không phải trưởng lão đem tới cho ta —— không phải mỗi năm chúng ta đều có một cơ hội mời thợ rèn Quân Giới Cục hỗ trợ rèn một đồ vật sao? Ta đem số tiền nửa năm nay, lại đến Công Khai đình cào không ít nhiệu vụ đổi tài nguyên, bộ nhận trảo kia là tự ta làm.

Hắn nói rồi kẻo mở sợi dây làm dây rút ở miệng túi, dốc ngược túi lắc nhẹ vào lòng bàn tay, hắn cúi đầu nhìn vài thỏi bạc vụn rơi vào lòng bàn tay mình, khoảng hai mươi tiền, đem vài thứ sắp xếp lại một lần cất vài trong túi, Đường Hạo nhét túi tiền đã xẹp lép giấu vào trong ngực, hắn tiến tới kéo cánh tay Trâu Viễn.

- Đi, theo ta ăn cơm.

Trâu Viễn thân bất do kỷ bị hắn kéo ra ngoài, nhịn không nổi lại hỏi:

- Sư đệ ngươi còn tiền sao? Bộ nhận trảo mới của ngươi nhìn không tệ, tốn không ít tiền đi? Hay là để ta mời ngươi ——

- Nói ngươi đi ăn cơm với ta thì cứ đi! Nói nhiều như vậy! Yên yên lặng lặng mà đi! Có được hay không!

- Không phải, ta còn chưa đi đến chỗ trưởng lão nộp báo cáo ta đã về ——

- Ngày mai rồi nói! Nộp muộn một ngày thì sao, hơn nữa ngươi không đi Chu Quang Nghĩa cũng đi, hắn còn không thể nộp thay ngươi sao? Bây giờ đi ăn cơm trước!

- Này Đường Hạo ——

- Đi đi! Đi mau!

- —— Đừng kéo nữa!

Trên bàn một phần quạt sữa nhân đào, một phần đốt cháy chân mây Ngọc Long cầu, một nồi ức gà nấu với đông trùng hạ thảo, thêm một bốn miếng tuyết lê ủ rượu làm điểm tâm ngọt, Đường Hạo lại gọi thêm cho Trâu Viễn một phần ngư lương mễ tuyến (bún gạo lươn lạnh), hắn ngược lại chỉ gọi cho mình một phần mễ tuyến (bún gạo) thông thường.

Quạt sữa nhân đào:



Đốt cháy chân mây Ngọc Long cầu:



Mà Trâu Viễn nhìn hai lần, y nói mình ở tiền tuyến lâu rồi nên muốn ăn chút đồ nóng, Đường Hạo lấy bát của hắn rót hơn phân nửa canh gà cho y, lại chọn phần ngực cá lóc, ít thăn heo, ít lòng, ít măng khô, một ít đậu phụ, gắp đầy thành một ngọn núi nhỏ trong bát Trâu Viễn.

Sau đó, Trâu Viễn mò trong bát mình nửa ngày kiếm bún gạo trong bát mình gắp qua cho Đường Hạo không ít, Bách Hoa tiểu Đô Thống bắt đầu ăn —— vẫn không quên dùng đũa chỉ chỉ vào mũi sư huynh nhà mình:

- Không đi báo cáo thật sao, trưởng lão của ngươi không lải nhải cả ngày?

Trâu Viễn không lên tiếng yên lặng gắp cho Đường Hạo hai miếng cá trong bát mình.

Đường Hạo cũng không để tâm, hắn gắp lên liền ăn, ăn một hồi lại nhíu mày, Đường Hạo mở đầu trước, phi một tiếng phun xương cá xuống đất.

Nhìn thấy động tác kế tiếp của Trâu Viễn, trong nháy mắt lại xù lông lên —— sư huynh của hắn gắp một cái đùi gà, sau đó lại cẩn thận lấy thịt lọc hết xương đi, sau đó mới bỏ vào trong bát hắn.

- Ta sẽ tự mình ăn! Ngươi mau thành thật ăn của ngươi đi, không cần gắp cho ta!

Nói xong lại nhìn người đã lâu không gặp, Đường Hạo bĩu môi:

- Xem ngươi gầy thành cái dạng gì rồi!

Nói vậy, hắn đem nửa khay đốt cháy chân mây đều trút vào bát Trâu Viễn.

Sau khi cơm nước xong xuôi hai người trở về Bách Hoa, chỉ là chưa vào cửa đã có người ngăn Trâu Viễn, là các trưởng lão tìm hắn.

Trâu Viễn quay đầu nhìn Đường Hạo, Đường Hạo cong môi, vẫy vẫy tay:

- Đi đi đi đi, nhìn ta thế làm gì?

—— Lời nói như vậy, nhưng nhìn bóng lưng Trâu Viễn rời đi hắn vẫn có chút không thoải mái, về phòng cầm binh khí mới để luyện tập, nhưng nhận trảo hắn dùng chính là của Trâu Viễn tặng.

Cuối cùng hắn vẫn không may lại mảnh che tay, áo lót cũng chưa vá xong, nếu cứ thế đem ra dùng, thật sự rất dễ khiến tay bị thương.

Luyện một lần luyện đến bầu trời tối đen, lại đến căn tin lấy hai phần ăn về phòng mình, hắn chọn phần thức ăn có thịt nhiều hơm một chút, càng không quên lấy thứ Trâu Viễn thích nhiều hơn một chút.

Giờ Tuất đã qua quá nửa cũng không thấy người nọ trở về. lại nghĩ đến y đúng là đã dời đi thời gian khá dài, cười lạnh, Đường Hạo đẩy thức ăn ra xa, hắn cầm y phục đi ra ngoài tắm.

—— Khi trở lại, đèn trong phòng vẫn sáng, trên sửa sổ hắt lên một cái bóng, ngồi bên cạnh bàn không rõ đang làm gì.

Đẩy cửa vào mới phát hiện là Trâu Viễn đang cầm kim may vá lại mảnh che tay cho hắn, hắn lặp đi lặp lại nửa ngày cũng không không làm được ở trên tay y lại trở thành ung dung như ý, tắm không bao lâu, hai mảnh che tay, áo lót đều được Trâu Viễn vá tốt, dây lưng cũng một lần nữa căng trên miệng găng tay. Thậm chí viền da lông lót bên trong cũng được hắn khâu chắc lại một lần, lúc chiến đấu không cần lo không cẩn thận bị lỏng, khiến phần lông rơi ra.

Đâm những mũi kim cuối cùng, làm một cái gút, Trâu Viễn cúi đầu, dùng răng cắn đứt chỉ.

Thức ăn trên bàn cũng được ăn sạch sẽ, bát đĩa chồng lên nhau gọn gàng.

Đường Hạo đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Mà tâm tình tốt đẹp này vẫn kéo dài đến khi Trâu Viễn hỏi hắn đoạn thời gian này mỗi lần xuất môn y phục rách hắn xử lý thế nào, việc này mặt mũi sư đệ hắn không nhịn được.

Liền nhắm vào mặt người nhắc tới: nhấc gối ném một cái, từ trong tủ lấy thêm một cái gối và chăn, Trâu Viễn vừa lấy gối ra khỏi đầu lại một lần nữa bị chôn vùi trong một đống vải mềm, Đường Hạo ác thanh ác khí nói:

- Ngủ!

Còn chưa đợi Trâu Viễn dùng hết khí lực chui ra khỏi đống chăn, trải chăn, Đường Hạo đã thổi tắt nến.

Cởi y phục lên giường, thanh niên cao lớn đá đá ống chân thanh niên đang nỗ lực muốn khiến chăn bằng phẳng hơn, đẩy y vào bên trong.

Mà Trâu Viễn cứ thế bị hắn đẩy một cái, cả người một lần nữa bị cuốn vào trong chăn, sau đó ván giường đột nhiên chì xuống, Đường Hạo cứ thế nằm xuống.

Lại la hét đưa tay qua kéo kéo:

- Này ngươi chừa cho ta miếng chăn!

Nhất thời Trâu Viễn tính tình tốt cũng không nhịn được muốn phát hỏa, hai người liền cứ thế lăn thành một đoàn trên giường nháo tới nháo lui, nửa ngày sau mới mệt mỏi dừng lại.

Đường Hạo thở hổn hển liều mạng nằm ngay chính giữa giường, Trâu Viễn mấy ngày liền rong ruổi trên đường so với hắn càng mệt mỏi hơn, vẫn đem chăn bày ra cẩn thận. Rồi đẩy Đường Hạo lấy chăn bị đè dưới mông hắn lên, đắp lại cho hắn, lại tha . . . cái chăn khác đắp lên cho chính mình, nghiêng thân thể nằm xuống.

Nằm ổn một lúc Đường Hạo lại dịch ra ngoài một chút, chừa cho Trâu Viễn thêm một ít không gian.

Dù sao trước đây hai người cùng ở trong phòng này có hai cái giường, hiện tại hai giường chỉ còn một, hai người bọn hắn cũng sẽ không lại như khi còn thiếu niên mười mấy tuổi đầu, nếu không nhân nhượng lẫn nhau, làm sao ngủ?

Lại đẩy gối đầu qua một chút, Đường Hạo ngáp một cái thật to, nhắm mắt lại.

Thời điểm sắp rơi vào giấc ngủ lại nghe được thanh âm Trâu Viễn bên cạnh, nói với hắn rất nhẹ.

- Thật ra lần này ta ra ngoài . . . có vài lần từng cho rằng chính mình có thể sẽ . . . thật sự không về được.

Thanh niên kia rất khó khăn mới mở được hai mắt.

Liếc nhìn người bên cạnh, hắn ngáp một cái, lại duỗi tay ra vỗ loạn mấy cái trên người Trâu Viễn, thanh âm buồn ngủ nồng đậm:

- Đã sống sót trở về, cũng đừng nghĩ nhiều như thế —— ngươi không phải đã bình an nằm đây sao.

Trâu Viễn ừ một tiếng rất khẽ, lại hỏi:

- Ngươi ra chiến trường còn sớm hơn ta . . . Đường Hạo, thời điểm trên chiến trường ngươi . . . đã nghĩ gì? Ta cảm thấy ta không thể gánh vác được uy danh của Bách Hoa, còn Đại soái, có lúc ta nghĩ, nếu Đại soái ở đây, hắn chắc chắn sẽ làm tốt hơn ta ——

Đường Hạo trở mình.

Mặt đối diện Trâu Viễn, hắn đặt tay lên vai y, lại gập ngón tay, nhấc lên búng một phát vào gáy y, thanh niên vừa nói vừa buồn ngủ chịu ko nổi.

- Ngươi nghĩ quá nhiều! Ta chỉ nghĩ một chuyện —— sống sót. Ta không muốn chết, cho nên kẻ địch phải chết. Ngoài ra cái gì Bách Hoa cái gì uy danh, ta cái gì cũng không nghĩ.

Nói xong lại vỗ vỗ Trâu Viễn, Đường Hạo lại ngáp một cái.

- Ngủ đi ngủ đi, không còn sớm. Đừng nghĩ nhiều như thế, ha.

Hồi lâu sau khi Trâu Viễn cất tiếng ừ, hắn cũng trở mình đối diện Đường Hạo, nhỏ giọng hỏi một vấn đề:

- Ta nhìn binh khí ngươi vừa luyện ra kia, có chút chi tiết, giống với Huyết Tế Tuyệt Hồn của Lâm sư bá . . .?

Gần như đã chìm vào mộng đẹp, Đường Hạo hoàn toàn theo bản năng rầm rì:

- Món đồ kia dùng tốt, sao lại không cần . . .

Lời vừa nói xong trong tức khắc kế tiếp đã vang tiếng ngáy, cũng khiến toàn bộ lời còn lại của Trâu Viễn không thể hỏi tiếp.

Co chân nằm đối diện với Đường Hạo, y nhìn sư đệ nhà mình sống mũi cao thẳng tắp góc cạnh, môi không dày, khuôn mặt đường nét rõ ràng, y cắn môi một cái.

Thật lâu sau mới nhẹ giọng mở miệng:

- Đường Hạo ngươi biết không, kỳ thực ta cảm thấy Liệp Tầm. . . Rất nặng.


Quỳ đống đồ ăn *lau nước mắt* mấy cái tên oomi dịch ra cho dễ hiểu, nên sẽ không chú thích thêm.
Về Quạt cát sữa và Thiêu cháy chân mây thì tên nó như vậy thật =)))) (oomi search ra như thế), nếu bạn thích có thể tìm hiểu thêm bằng hai link này hen (baike.baidu tiếng Trung).
夹沙乳扇_百度百科
烧云腿_百度百科

(Nếu có gì sai sót xin tha thứ orz ;^; )

Chúc mừng PJ Bá Đồ \ = V = / hẹn các bạn tháng 8 gặp lại nhe <3
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
Hint Đường Trâu cực mạnh, tiếc là k coa thịt a
Lót dép hóng tiêpa
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Ngóng đến t8 đợi Mii lấp hố này ?
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
Đang chỉnh cổ vớ, Hàn Văn Thanh từ phía dưới liếc hắn.

“Trước đây khi ngươi xuống giường không nổi, ta không phải cũng đã mặc cho ngươi?”

...

“Lão Hàn ngươi cứ rề rề rà rà như thế, còn được hay không đây? Ca đói bụng rồi!”

Hàn Văn Thanh ngón tay đang ý tứ sâu xa cọ xát nhiều lần mu bàn chân da thịt trơn mịn, cùng lòng bàn chân dày đặc vết chai của hắn, đột nhiên dừng lại.

Sau đó ngẩng đầu, nhìn Diệp Tu, hắn khóe môi khẽ cong lên.

“Đói bụng?”

“Phế thoại!” Vỗ mép giường, nỗ lực không chú ý đến luồng hơi nóng truyền đến từ cổ chân, Diệp Tu kêu lên, “Ca đói bụng biết bao lâu không? Sắp chết đói rồi được không!”

Hàn Văn Thanh lại mỉm cười.

“Ta cũng… đói rất lâu rồi.”

Mình đọc mà cũng thấy đóiiiiiiiiiii
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
Cảm giác như đọc review đồ ăn vậy, trời ơi đói muốn chết ?
 

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
Chương 75: Vạn dặm báo quân cơ
Edit: Cửu Cửu

Thời điểm Phương Duệ kéo Triệu Dương xông vào, Tô Mộc Tranh đang buộc thắt lưng.

Sở Vân Tú bên kia mặc một thân đồ đi săn, trên hai cánh tay bọc giáp da, chân đi đôi giày ống cao, cổ giày căng phồng, không biết nhét thứ gì bên trong.

Đeo một bộ trang sức mà thường ngày hai người chưa từng dùng, tháo nhẫn và vòng tay xuống, vòng cổ rườm rà cũng gỡ ra, hoa tai hoa lệ lay động đổi thành một đôi hoa tai bằng bạc mộc mạc.

Lại thấy hai thanh Long Tuyền kiếm trên bàn, cạnh bàn là một cây Tề Mi côn, trên chiếc rương dưới chân hai nàng đặt một chiếc nỏ, túi tên bên cạnh xếp đầy tên.

Phương Duệ sửng sốt, Triệu Dương nhân cơ hội rút tay lại, hỏi: "Hai người đây là định làm gì?"

Sở Vân Tú nhìn hắn không lên tiếng, chỉ im lặng lục tìm đồ trong ngăn kéo bên cạnh, lôi ra đủ loại chai chai lọ lọ, xếp vào trong một chiếc hộp gỗ lót bông chuẩn bị từ trước. Tô Mộc Tranh buộc thật kỹ thắt lưng bằng da, lại lấy ba bốn thanh đao ngắn dắt vào, nàng cười: "Phương Duệ, Triệu sư huynh --- hai người các ngươi tới đây làm gì?"

Phương Duệ 'a' một tiếng: "Mộc tỷ tỷ, ta có chuyện này muốn hỏi ngươi, lão Diệp đâu rồi? Ban nãy ta và lão Triệu đến Hưng Hân tìm hắn, lão bản nương nói hắn đến đây, người đâu rồi?"

Lại dắt thêm hai thanh đoản đao vào thắt lưng, Tô Mộc Tranh bước đến mở tủ, nàng cùng Sở Vân Tú xếp đống chai lọ vào hộp: "Diệp Tu? Chắc là đến cục quân giới--- Quay lại!"

Gọi lại Phương Duệ vừa nghe dứt câu định kéo Triệu Dương chạy ra ngoài, Sở Vân Tú đang lấy đồ từ trong tủ nghiêng đầu hỏi hắn: "Có chuyện gì?"

Phương Duệ liếc Triệu Dương, Triệu Dương giật giật khóe miệng, cuối cùng cười khổ: "Hay là ngươi nói thì hơn."

Hắn nói với Phương Duệ.

Vị phó soái của Hô Khiếu nhất thời bất mãn: "Việc này có cái gì mà không thể nói! Gia Thế tìm đến lão Triệu ngươi, bọn họ đã nói với ngươi những gì thì nói lại với Tú tỷ tỷ và Mộc tỷ tỷ không phải được rồi sao? Có cái gì khó nói?"

Triệu Dương chỉ lắc đầu cười khổ không lên tiếng, Phương Duệ nhướng mắt, bước lên một bước.

Lại chỉ vào Triệu Dương mà mở miệng: "Là thế này, lão Triệu và Lâm Hải sống khổ thế nào hai vị tỷ tỷ hẳn cũng biết. Hai ngày trước Lưu Hạo của Gia Thế tìm hắn, nói với lão Triệu rằng hắn có tin tức bên ngoài, có mối làm ăn lớn, sắp tới có kẻ dẫn binh xuống phía nam cướp bóc, kêu lão Triệu dẫn theo Lâm Hải và hắn cùng nhau chặn đánh. Quân công chia đôi, chiến lợi phẩm cũng chia đôi."

Hai vị cô nương yên lặng liếc nhìn nhau.

Lúc sau vẫn là Sở Vân Tú hỏi, nàng kiễng chân lâu quá mỏi nên trực tiếp kéo băng ghế qua rồi đứng lên đó, từ trên cao nhìn xuống: "Ta có thể hỏi... vì sao Gia Thế lại tìm người chứ lão Triệu?"

Triệu Dương không hiểu nàng hỏi vậy là có ý gì nhưng vẫn trả lời: "Lưu sư đệ nói với ta, tìm ta sở dĩ là vì Lâm Hải là thích hợp nhất, đống quân công kia một mình hắn không thể nuốt nổi, tìm Bá Đồ, Lam Vũ, Luân Hồi, Vi Thảo thì ngại lãng phí; Còn Lôi Đình, Hư Không cùng với hai sư muội các ngươi ở Phong Vũ Lâu, bọn lão Dương bên Tam Linh Nhất, Điền sư đệ bên Hoàng Phong đều có thân phận đặc thù, các ngươi không nên dính tới chuyện quân công này. Còn lại mấy nhà vô cùng yếu thế không thể dùng tới, nghĩ nghĩ cũng chỉ có Lâm Hải của ta."

Lúc hắn nói lời này nụ cười lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, dù sao đây cũng chẳng phải lời khích lệ gì, Triệu Dương không vui nổi.

Hai cô nương lại lần nữa im lặng nhìn nhau.

Cắn môi, vẫn là Sở Vân Tú nói chuyện.

"Lão Triệu à... Việc này... Có một số việc, ta không biết nên nói với ngươi không ---"

Nhưng Triệu Dương nghĩ rất thoáng: "Không vấn đề gì, Sở sư muội cứ nói thẳng, Phong Vũ Lâu của ngươi chủ quản tình báo, vốn cũng có một việc ta muốn nhờ ngươi xác nhận một chút."

Sở Vân Tú gật đầu, nàng do dự một chút mới mở miệng: "Là như vậy, đám Man tộc bên ngoài sẽ xuôi về phía nam đánh cướp, Phong Vũ lâu chúng ta cũng nhận được tình báo -- Thế nhưng theo như tình báo nói, là bọn họ cấu kết với người khác, được mời về phía nam."

Nói đến đây thì ngừng, Sở Vân Tú rốt cuộc tìm được đồ, đưa cho Tô Mộc Tranh phía dưới cầm lấy, lại vịn tay muội muội bước xuống khỏi băng ghế.

Triệu Dương bên kia thoáng cái lại nghe không hiểu ý trong lời nói của nàng.

Cau mày suy nghĩ kỹ càng một hồi, hiểu ra nàng muốn nói điều gì, cả khuôn mặt hắn trắng bệch.

Mở to mắt nhìn trừng trừng Sở vân Tú, giọng nói của chưởng môn Lâm Hải có chút run: "Sở sư muội... Lời Sở sư muội vừa nói là thật sao?"

Lại nghe được Tô Mộc Tranh 'ừ' một tiếng, nàng cười khổ: "Là tin tức gia huynh tự mình đem về -- mặt khác, nếu Triệu sư huynh và Phương Duệ đã đến..." nói đến đây nàng đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn phó soái của Hô Khiếu đang dòm ngó đống điểm tâm trên bàn, Tô Mộc Tranh chớp mắt: "Phương Duệ, vị khách kia của Lâm sư huynh gần đây có tiện gặp người không?"

"Hửm? À à à à." Thu lại ánh mắt từ trong túi bánh đậu, người nhỏ tuổi nhất trong bốn người đang ngồi đó rốt cục cũng hồi thần lại. "Gì, lão Triệu, có một số việc ấy, trước đó ta không tiện nói với ngươi, nhưng đã tới nước này, không nói không được. Ngươi còn nhớ rõ có lần ngươi đi ra ngoài mua đồ bị ta gọi lại không?"

Triệu Dương gật đầu, lần gặp gỡ lúng túng đó hắn không thể cứ đơn giản mà quên đi được, Phương Duệ nói tiếp: "Ngày đó á... Nói thế nào đây, ngày đó ta ngồi ở lầu một trông cửa, là bởi vì trên lầu đang tiếp vị khách kia... ừm, là Trương Giai Lạc."

Triệu Dương trợn to hai mắt: "Trương sư huynh không phải là bị Bách Hoa hạ công văn chuyển đi hải bộ sao -- tại sao hắn lại ở Hô Khiếu?"

Phương Duệ xòe tay, mắt lại nhìn về đống điểm tâm trên bàn: "Là khách lão Lâm nhặt về, hai người bọn họ cùng tuổi mà, quan hệ rất tốt. Về phần vì sao lão Trương bị Bách Hoa đưa công văn đi hải bộ thì ngươi nên biết, bởi vì hắn lâm trận bỏ chạy. Thế nhưng tại sao hắn làm vậy... bởi hắn nhận được một tin tức, nói quan nội có người cấu kết với bên ngoài."

Vị thủ lĩnh của Lâm Hải rơi vào trầm mặc, một khắc sau xoay người chạy ra ngoài, chưa được hai bước thì bị Phương Duệ giữ lại, lảo đảo: "Này lão Triệu, sao ngươi lại đi?!"

Người kia bị hắn kéo lại cố gắng hất tay hắn ra, vẻ mặt tức giận: "Ta đi cự tuyệt Lưu Hạo! Hắn ---"

Sở Vân Tú bên kia nhất thời phì cười.

Lại vỗ vỗ hắn, cô nương này nắm tay áo kéo hắn ấn về chỗ ngồi. Xoay người rót chén trà đưa qua, đại đương gia của Phong Vũ lâu cười nói: "Triệu sư huynh đừng gấp, nếu bây giờ ngươi cự tuyệt Gia Thế, vậy không phải chúng ta sẽ không biết được bọn họ muốn làm cái gì sao? Ngươi cứ đồng ý đi, đến lúc đó đừng quên truyền tin ra bên ngoài."

Nói đến đây lại liếc sang Phương Duệ, Sở Vân Tú nói với hắn: "Muốn ăn gì thì ăn, nhìn cái gì, ngươi còn khách khí với ta?"

Phương Duệ cầm một viên bánh vừng rỗng ruột nhét vào miệng.

Nhai rồn rột rồn rột, cũng không quên nói đệm cho cô nương kia: "Triệu sư huynh, Tú tỷ tỷ nói rất đúng đó!"

Triệu Dương thở dài, đón lấy chén trà Sở Vân Tú đưa tới.

Uống một ngụm mặt mày đều nhăn lại, e ngại trước mặt là hai cô nương không thể quá mức thất thố, Triệu Dương mất một lúc mới thở nổi: "Đây là... trà gì vậy?"

Nói đoạn mở nắp chén trà nhìn thử, Triệu Dương chỉ thấy nửa chén là nước trà màu vàng, mấy viên tròn nhỏ màu vàng lập lờ trong nước, không biết là thứ gì. Mùi vị nói chua không chua ngọt không ngọt, kì quái đến nỗi lưỡi hắn đã mơ hồ tê dại.

Tô Mộc Tranh cũng cười, nàng rót cho Phương Duệ một chén: "Vỏ quýt và sơn tra cho thêm quýt vàng đun lên, uống rất ngon đó, Triệu sư huynh uống không quen?"

Triệu Dương quay qua nàng nhún vai.

Nhận lấy nước trắng Tô Mộc Tranh đưa, hắn bắt đầu uống từng ngụm lớn để tẩy bớt mùi vị trong miệng, lúc này mới đặt chén xuống: "Vậy ta cứ... đồng ý?"

Hai cô nương vội vàng thu dọn đồ đạc và một nhóc con đang nhét hết từ bánh đậu đến bánh lão bà vào miệng đều đồng loạt gật đầu.

Triệu Dương lại thở dài.

"Nếu như Diệp sư thúc ở đây..." Nói đến đây hắn liếc nhìn Tô Mộc Tranh, vội ngừng lời: "Xin lỗi, Triệu mỗ lỡ lời."

Nói lời xin lỗi xong, hắn mới hỏi thăm hai cô nương: "Hai người đang muốn đi xa?"

Hai cô nương cũng không định giấu hắn.

Ngô Vũ Sách của Hư Không ở quan ngoại mới truyền ra tin tức, đám Man tộc tụ tập rất đông ở Thành Tội Ác phỏng chừng là có ý đồ bất chính tiến vào quan nội, hắn gọi hai nàng dẫn theo một ít người qua đó, xem có cơ hội kiếm chút quân công hay không.

Vừa nói vừa mỉm cười: "Khối ung nhọt đó bình thường không có cớ để loại bỏ, lần này nếu tự bọn chúng muốn chết, tất nhiên không thể tiếp tục giữ lại."

Điều này cũng khiến Triệu Dương do dự một chút, hỏi: "Nhưng Phong Vũ Lâu các ngươi... Cho dù có thêm Hư Không cũng không có nhiều người --- ta cũng không phải nói nhân thủ của các ngươi, người của Phong Vũ lâu dĩ nhiên không ít, thế nhưng có thể dẫn ra ngoài chiến đấu, Sở sư muội, đủ sao?"

Phương Duệ miệng đầy bánh đậu vừng, lúc nói chuyện phải giơ tay lên che miệng, nếu không vụn bánh rớt đầy đất, hắn sẽ bị Sở Vân Tú dần cho nhừ tử: "Lão Triệu ươi yên xâm, hông hải ẫn òn Khô Khiếu ao, hông ấn ề, ân hủ hiếu hì ói ới lão Lâm." (Lão Triệu ngươi yên tâm, không phải vẫn còn Hô Khiếu sao, không vấn đề, nhân thủ thiếu thì nói với lão Lâm.)

--- Nhưng vẫn bị cô nương kia vỗ vào gáy: "Nuốt xong rồi nói."

Cũng không quan tâm sư đệ nhập môn sau nàng một năm đang ôm đầu kêu đau, đại đương gia Phong Vũ Lâu nghiêm mặt: "Không cần Hô Khiếu của các ngươi nhúng tay vào, lão Lâm gần đây cũng không dễ dàng gì -- ta nghe Đới nha đầu nói, hai ngày trước Triệu Vũ Triết nháo đến tận cục quân giới, buộc lão Tiêu phải thay đổi người dưới trướng lão Lâm. Ngươi nói xem các ngươi đã thành ra như vậy còn phân tâm nghĩ đến bọn ta làm gì?"

Phương Duệ ôm cổ cố nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lại kéo chén trà qua tu ừng ực, vuốt xuôi mấy miếng bánh đang tắc nghẹn trong cổ họng, lúc này mới lên tiếng, cũng không trả lời nghi vấn của Sở Vân Tú, chỉ nghi hoặc hỏi: "Tú tỷ tỷ, các ngươi thật sự không có người dùng được sao?"

Tô Mộc Tranh 'nga' một tiếng: "Tiêu sư huynh nói hắn sẽ cho một nhóm người đi cùng bọn ta, đến lúc đó còn có thể điều mấy xe tăng pháo kích, nỏ tổ ong, còn cả cơ quan thú Thần Long nữa."

Ngược lại nàng không hề đề cập đến việc Tam Linh Nhất và Hoàng Phong cũng đi cùng.

Dù sao thì quân thủ lăng Hoàng Phong rời khỏi cương vị là nể mặt Diệp Tu, Tam Linh Nhất là doanh trại thích khách, do Ngô Vũ Sách dùng lệnh bài phó chưởng môn của mình điều động. Hai đội ngũ này bình thường sẽ không tùy tiện rời khỏi tổng bộ, cứ điều ra như vậy thật sự không tốt.

Nói rồi lại cười, cô nương kia dịu giọng: "Suy cho cùng các ngươi không so được với bọn ta, bọn ta có thân phận đặc thù, chỉ cần che giấu hành tung, điều binh sẽ không ai để ý. Nhưng nếu các ngươi muốn ra quân, thì động tĩnh cũng quá lớn."

Hai người kia nghĩ cũng đúng.

Hai người còn muốn hỏi gì đó lại nghe được Lý Hoa ở bên ngoài gõ cửa, hắn cung kính: "Đại tiểu thư, Đào trưởng lão của Gia Thế cho Thôi tổng quản đưa niên lễ* cho Nhị tiểu thư."
*quà năm mới

Tô Mộc Tranh nói một câu 'thất lễ' rồi bước ra, Phương Duệ và Triệu Dương nhìn bóng lưng nàng rời khỏi, lại quay đầu hỏi Sở Vân Tú: "Vậy khi nào các ngươi đi?"

Sở Vân Tú thẳng thắn nói: "Ngày mai sẽ xuất phát."

Lần này hai nam nhân đều ngạc nhiên mở to mắt, Phương Duệ càng ngồi nhích về phía trước: "Tú tỷ tỷ, chuyện này... đã sắp đến năm mới rồi mà?"

Câu nói đáng yêu khiến Sở Vân Tú cười cười, nàng nhìn Phương Duệ, chớp chớp mắt: "Người Man sẽ bởi vì chúng ta đón năm mới mà không tiến đánh Thảo Cốc ư?" Nàng lúc này mới nghiêm túc lên: "Ta cùng Mộc Tranh muốn thừa dịp bọn Lưu Hạo chưa kịp hiểu ra mà đi sớm một chút, lão Diệp khi trước xuất quan đụng mặt Gia Thế ở quan ngoại, cũng không biết bọn họ có đoán ra được gì không. Không đoán được còn tốt, chứ để bọn họ biết lão Diệp về quan nội chúng ta lại xuất quan, sợ là kéo theo nhiều rắc rối."

Hai nam nhân nghĩ cũng đúng.

Bọn họ cũng không khuyên nữa, chỉ cùng Sở Vân Tú thương lượng thêm vài chuyện, hai người liền đứng dậy cáo từ.

Không tiễn, đại đương gia của Phong Vũ Lâu quay về tiếp tục thu dọn đồ vật, sắp xếp xong mọi thứ, nàng nâng Thập Tự cung cùng một bao tên ngắn đi xuống lầu, định đến bãi bia phía sau viện bắn thử.

Lúc nàng xuống tới lầu một, Thôi Lập đã rời đi, trong đại sảnh chất đủ loại niên lễ, Lý Hoa đang dẫn theo hai tỷ muội đi phân loại, thấy Tô Mộc Tranh lắc đầu, nàng thở dài.

Nàng định nói gì đó lại nhìn thấy Mạc Phàm từ ngoài tiến vào, trên lưng đeo một thanh Đường đao, bên hông một thanh Tachi, một thanh Katana, eo còn quấn một thanh nhuyễn kiếm, trên đùi dắt ba bốn thanh Kunai, túi da trên lưng căng phồng không biết cất giấu ám khí gì, ngoài ra mạt ngạch, bao cổ tay, bao đầu gối, bảo vệ đùi, tay hổ, chủy thủ, mỗi một món đều là đồ mới.

Hai cô nương thấy kỳ lạ: "Sao chỉ có mình ngươi quay về? Diệp Tu đâu?"

Mạc Phàm trước giờ chưa từng trang bị đầy đủ như vậy có hơi cứng người đi vào, hắn đặt thanh Đường đao trên lưng xuống, lại gỡ hai thanh đao một dài một ngắn bên hông đặt sang một bên: "Ban nãy lúc quay về đụng phải xe của cái Gia gì gì đó, hắn nói chạm mặt thì không tốt, tránh đi phía khác rồi."

Nói đoạn đưa cho Tô Mộc Tranh một chiếc hộp nhỏ: "Hắn bảo cái Quan Quan gì đó đưa cho ngươi."

Lười nói với Mạc Phàm cái Quan Quan gì đó rốt cuộc là Quan Quan gì, dù sao hắn cũng không nhớ được, Tô Mộc Tranh đón lấy hộp, trước khi mở hộp còn hỏi: "Người Gia Thế... không nhìn thấy hắn chứ?"

Mạc Phàm nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới đáp lời nàng: "Không chắc chắn, trước khi xe tới hắn đã quay đi, nhưng nếu chú ý ắt vẫn có thể nhìn ra."

Tô Mộc Tranh nhíu mày.

Nhưng nàng cũng biết việc này nàng không quản được, huống hồ bị Thôi Lập thấy dù sao cũng tốt hơn bị Lưu Hạo bắt gặp, chung quy cũng không có chứng cứ nói Đào Hiên cấu kết với quan ngoại, nhưng trong lòng nàng vẫn không thoải mái.

Chung quy ban đầu Đào Nhiên Túy trong người Diệp Tu không phải tự nhiên mà có.

Khẽ mím môi, cô nương nhỏ hơn mở nắp hộp, bên trong là một loạt mũi tên dáng vẻ kì quái, đầu mỗi mũi tên đều được bọc bông, trong hộp lót mạt cưa. Xem độ dài, có lẽ là đặc biệt chuẩn bị cho Thôn Nhật của nàng.

Quay về phòng lấy Thôn Nhật, Tô Mộc Tranh đứng cách bia ngắm chừng năm mươi bước, nàng gỡ bông khỏi đầu mũi tên, phủi hết mạt cưa bên trên, căng dây cài tên.

Đang ngắm bắn thì nghe được Mạc Phàm ở phía sau ấp úng nói nửa ngày mới được một câu hoàn chỉnh: "Ngươi... ngươi muốn đi đánh trận sao? Đánh với ai? Ngươi nói với ta, ta đi làm thịt hắn -- thật đó, Tô Mộc Tranh ngươi tin ta, ta có thể---"

Cô nương buông tay.

Mũi tên bay vụt ra ngoài, đích đến lệch không ít, nó không bắn trúng bia ngắm mà cắm phập lên cành cây phía trên bia, mũi tên chạm vào mục tiêu liền phát ra ánh lửa, sau đó là một hồi răng rắc vang vọng, cành cây thô to như đùi người cứ thể xiêu vẹo gãy ngang, đổ dài trên đất.

Mạc Phàm sợ ngây người, Tô Mộc Tranh quay đầu nhìn hắn ngạc nhiên hỏi.

"Sao ngươi lại có suy nghĩ bạo lực như thế? Đánh đánh giết giết cái gì, không tốt chút nào --" Nói đoạn thu Thôn Nhật, nàng phất tay với đám thuộc hạ nghe động tĩnh chạy tới, ra hiệu không có việc gì, lại nhìn về phía Mạc Phàm: "Sau này không thể có mấy ý nghĩ như vậy nữa biết chưa?"

Mạc Phàm mặt đầy kinh ngạc nghẹn gần chết, một câu 'Nếu ngươi không phải ra trận vậy thì ca ca của ngươi chế tạo cho ta một thân trang bị cùng ám khí này để làm gì!' dừng ở bên môi mãi không thốt được ra, hai mắt mở lớn nhìn Tô Mộc Tranh.

Cô nương kia vung vung tay, cẩn thận thu lại hộp tên.

Đưa hộp cho Lý Hoa để hắn giúp mình cất lên xe, Tô Mộc Tranh lại ngẫm nghĩ: "Lại nói... chúng ta đi Thành Tội Ác, ngươi muốn theo sao?"

Mạc Phàm gật đầu: "Ta vốn xuất thân từ đó, ngươi đã muốn đi ta đương nhiên muốn theo."

Cười nhẹ ừ một tiếng, nàng lại cắn môi rũ mắt.

Nàng thật sự lo lắng Gia Thế liệu đã biết Diệp Tu về quan nội hay chưa-- không phải lo những kẻ kia biết Diệp Tu về quan nội có thể khiến hành động của họ xảy ra biến cố, mà vì sợ sẽ có người động tay động chân với trà nước của hắn.

-- Mà Thôi Lập bên kia, tuy Diệp Tu phản ứng nhanh nhưng vẫn bị hắn bắt được một bóng lưng.

Dọc đường về Gia Thế hắn luôn ngẩn ngơ, chuyện đầu tiên khi quay về chính là hướng thẳng đến tiểu lâu của Đào Hiên, hắn kể rõ những gì mình nhìn thấy, sắc mặt hoảng hốt.

Đào Hiên trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng, hắn hỏi: "Còn ai biết nữa?"

Thôi Lập lắc đầu: "Đám người đi cùng tôi không thấy, cho dù nhìn thấy thì bọn họ cũng không quen thuộc Diệp Tu như vậy, ắt hẳn không nhận ra."

Sắc mặt Đào Hiên lúc này mới tốt hơn một chút.

Bàn tay dưới bàn đã run đến lợi hại, nhưng giọng nói không nghe ra chút khác thường nào.

"Cấm khẩu-- không được tiết lộ với bất cứ ai-- đặc biệt là Lưu Hạo."

Thôi Lập đương nhiên tuân lệnh, khắc kế tiếp lại sửng sốt, Đào Hiên bảo hắn gọi Khưu Phi tới.

Hắn muốn hỏi lại lại thấy sắc mặt Đào Hiên, không dám nhiều lời nữa, vội vàng làm theo, gọi thiếu niên kia đến rồi nhanh chóng đóng cửa lùi ra.

Thiếu niên nhìn Thôi Lập đã lui ra ngoài mới quay lại nhìn người đang ngồi trên chủ vị, nghiêm túc hành lễ: "Trưởng lão."

Hành lễ xong liền đứng dậy, thiếu niên eo lưng thẳng tắp, mắt đen sáng ngời trầm tĩnh.

Nhìn vào mắt hắn ừ một tiếng, Đào Hiên cầm chén trà lên, vừa chạm vào môi lại phát hiện nước đã nguội.

Đặt chén trà lên bàn, hắn nhìn Khưu Phi: "Sư phụ của ngươi đã về quan nội."

Đồng tử của thiếu niên co rút, hé miệng muốn nói gì đó nhưng Đào Hiên không cho hắn cơ hội.

"Ngươi hẳn cũng biết ban đầu Diệp Tu vì sao lại rời khỏi Gia Thế-- khi hắn vẫn ở đây quả thật có ý định thu ngươi làm đồ đệ, nhưng chưa kịp làm thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Lạnh nhạt ngươi đến tận hôm nay."

"May sao ông trời có mắt, hắn không có việc gì quay về quan nội, hôm nay Thôi Lập đưa niên lễ cho Tô cô nương vừa vặn bắt gặp hắn ở Phong Vũ lâu, cho nên ta gọi ngươi tới hỏi một chuyện."

"Khưu Phi, ta hỏi ngươi, nếu ta đồng ý giúp ngươi bỏ quân tịch để ngươi đi theo sư phụ của mình, ngươi có nguyện ý không?"

Thiếu niên hé môi sững sờ đứng đó.

Trong đầu có vô số ý nghĩ dồn dập nhưng không có cái nào hoàn chỉnh, tai ong ong, mắt hoa lên, trời đất như đảo lộn.

Qua một hồi hắn phát hiện bản thân lắc đầu.

Nỗ lực lấy lại bình tĩnh, nhìn biểu tình kinh ngạc của Đào Hiên, Khưu Phi dốc hết sức mấp máy môi, hắn nghe thấy mình nói, từng câu vang vọng rõ ràng trong phòng.

"Chưa nói đến Diệp Tu nghĩ thế nào, nhưng Khưu Phi đã không bái Diệp Tu làm sư phụ, không thể gọi là sư đồ. Đã không phải sư đồ thì càng khồng cần thiết phải theo hắn. Khưu Phi là người của Gia Thế, đương nhiên muốn tiếp tục ở lại Gia Thế, trưởng lão vẫn... đừng nên nói đùa."
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
Phương Duệ miệng đầy bánh đậu vừng, lúc nói chuyện phải giơ tay lên che miệng, nếu không vụn bánh rớt đầy đất, hắn sẽ bị Sở Vân Tú dần cho nhừ tử: "Lão Triệu ươi yên xâm, hông hải ẫn òn Khô Khiếu ao, hông ấn ề, ân hủ hiếu hì ói ới lão Lâm." (Lão Triệu ngươi yên tâm, không phải vẫn còn Hô Khiếu sao, không vấn đề, nhân thủ thiếu thì nói với lão Lâm.)
Đọc thành "ăn hủ tiếu thì nói với lão Lâm" :lam

Đang ngắm bắn thì nghe được Mạc Phàm ở phía sau ấp úng nói nửa ngày mới được một câu hoàn chỉnh: "Ngươi... ngươi muốn đi đánh trận sao? Đánh với ai? Ngươi nói với ta, ta đi làm thịt hắn -- thật đó, Tô Mộc Tranh ngươi tin ta, ta có thể---"

Cô nương buông tay.

Mũi tên bay vụt ra ngoài, đích đến lệch không ít, nó không bắn trúng bia ngắm mà cắm phập lên cành cây phía trên bia, mũi tên chạm vào mục tiêu liền phát ra ánh lửa, sau đó là một hồi răng rắc vang vọng, cành cây thô to như đùi người cứ thể xiêu vẹo gãy ngang, đổ dài trên đất.

Mạc Phàm sợ ngây người, Tô Mộc Tranh quay đầu nhìn hắn ngạc nhiên hỏi.

"Sao ngươi lại có suy nghĩ bạo lực như thế? Đánh đánh giết giết cái gì, không tốt chút nào --" Nói đoạn thu Thôn Nhật, nàng phất tay với đám thuộc hạ nghe động tĩnh chạy tới, ra hiệu không có việc gì, lại nhìn về phía Mạc Phàm: "Sau này không thể có mấy ý nghĩ như vậy nữa biết chưa?"
:yao:yao:yao
 

Bình luận bằng Facebook