Dụ Văn Châu - Thiên tài không hoàn mỹ

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,023
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#1
Nói đến Dụ Văn Châu đáng tiếc nhất là hắn tay tàn, nhưng cũng hân thưởng nhất là hắn tay tàn. Chỉ bằng đôi tay tàn ấy mà hắn đem theo Lam Vũ đánh ra một khoảng trời riêng, đoạt đi một chức quán quân trong tay Ma Thuật Sư và Thần Trị Liệu đỉnh cao năm ấy.

Hắn, là " lời nguyền " của Lam Vũ.

Có lẽ thực lực và kỹ thuật của Dụ Văn Châu không phải đứng đầu do ảnh hưởng từ đôi tay nhưng không ai có thể phủ nhận tài năng của hắn. Toàn liên minh bầu xét hắn là 1 trong 4 bậc thầy chiến thuật, Diệp Tu cũng phải khen hắn 1 câu "rất giỏi", đó là đánh giá chỉ riêng Dụ Văn Châu mới có. Đầu óc chiến thuật thiên tài của hắn mới là chỗ dựa vững chắc nhất của Lam Vũ, đưa Lam Vũ đến với vinh quang. Không phải chủ lực, cầm tài khoản cấp thần nhưng không có kỹ thuật cấp thần, thậm chí còn là điểm yếu trong đoàn đội nhưng vẫn là đội trưởng 1 trong những chiến đội mạnh nhất liên minh, ngoài Dụ Văn Châu nào còn có ai khác?

Thế nhưng để đạt được những điều đó, sự cố gắng của hắn, sự trả giá của hắn, sự chịu đựng của hắn có mấy ai hiểu? Lúc còn ở trại tập huấn Lam Vũ hắn luôn là người xếp cuối, trong mắt chiến đội hắn coi như không tồn tại, trong mắt bạn cùng trại tập huấn hắn chỉ là phế tài may mắn mà trụ lại được. Có thể nói tình huống của hắn lúc đó không khác là mấy so với Kiều Nhất Phàm khi ở Vi Thảo, thậm chí còn khổ sở hơn, ít ra ở Vi Thảo Kiều Nhất Phàm còn có Cao Anh Kiệt còn Dụ Văn Châu, hắn không có. Sau này khi rớt xuống tận cùng thất vọng Kiều Nhất Phàm còn có Diệp Tu động viên và khích lệ còn Dụ Văn Châu, hắn cũng không có. Khi ấy chỉ có mình hắn, ngày ngày đối mặt với những lời châm biếm, những ánh mắt xem thường mà miệt mài luyện tập. Nếu là người khác có lẽ đã oán hận, đã bỏ cuộc nhưng thật may mắn cho Lam Vũ và những ai yêu thích Lam Vũ, Dụ Văn Châu hắn có một trái tim rộng lớn mà kiên cường. Hắn không oán trách cũng không thất vọng, hắn chỉ không ngừng học hỏi, không ngừng vươn lên. Ở thế giới sống vì APM này vẫn có chỗ cho hắn. Tay tàn thì đã sao? Tay tàn vẫn có thể chinh phục thế giới.
Hắn, là Dụ Văn Châu.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Mấy ngày này em spam quá, lộn ngược vào đây comt cho bài này nó trồi lên, nhìn nó bị đẩy xuống không hiểu sao tự dưng em thấy tiếc ghê.

Thật ra em đọc lại bài này của anh nhiều lần rồi, đọc đến gần thuộc luôn rồi. Hồi xưa khu Lam Vũ trừ profile chiến đội được ghim ngay đầu thì có đúng hai topic, một topic cho Hoàng thiếu do chị Lá lập, một bài này của anh viết.

Cảm giác của em lúc ấy tìm được bài tự viết này chứ không phải do admin lập ấy, nó ừm... ấm áp lắm. Giống như là trên đời này có thêm một người quan tâm chăm chút cho Lam Vũ xuất phát từ nguyện ý, chứ không phải cái gì cũng phải đợi admin lo.

Hồi đó em không để ý nhìn thông tin, hoặc nhìn mà không có ấn tượng gì đó, đến lúc em thực sự xác nhận anh chỉ fan Dụ thôi không phải team Lam Vũ mà team Bách Hoa, em kiểu, wtf thiệt của thiệt luôn đó hả, kiểu đúng sốc luôn.

Em nhớ hồi xưa em đọc chừng có hai ba bài cảm nhận của anh, là em tưởng anh là đại thần trấn khu này luôn rồi đó chứ, viết vừa cô động vừa xúc tích, lại dạt dào tình cảm. Hồi xưa lúc em mới tạo acc đọc truyện của forum chỉ ở khu chính văn, thật sự là không dám đi lung tung sợ spoil (dù rằng thực tế là lúc đó em bị spoil lắm rồi), hồi đó còn có vụ đi lạc nữa kìa.

Nên anh biết cảm giác thèm lắm muốn mò vào khu fanclub xem thử ở trong có gì, do dự hoài không dám bấm vào đọc, đến lúc bấm vào chỉ dám lướt lướt mắt sơ sơ qua, để tự lừa mình dối người rằng nếu lỡ có đọc gì có spoil thì còn biết đường đánh mắt sang chỗ khác cho nhanh, na ná cảnh tượng em vừa che mắt vừa đọc bài về Trâu Viễn của anh vậy đó. Aizz đúng là cái số khổ thích đọc cảm nhận mà sợ spoil mà. Nên thật ra có rất nhiều bài em đều là đọc rồi, chỉ là chưa like hoặc comt, tại tâm lý cứ kiểu, mình “chưa đọc xong” mà, dù rằng thực tế thì đọc xong sạch bách hết rồi, chủ yếu muốn đợi một dịp em không còn bị sợ spoil nữa mới quay lại hảo hảo nghiêm túc đọc một lần lại ấy rồi mới like sau.

Thực tế chứng minh, em lo xa rồi... Căn bản là hồi đó cũng không có bao nhiêu bài, tính ra em còn bị spoil sẵn nhiều hơn nữa kìa.

Riêng bài của Dụ này anh viết, em nhớ cảm xúc lần đầu em đọc nó rất là hào hùng. Bao nhiêu lần sau đọc lại, mỗi lần đều cảm thấy như hào hùng epic trước, sau đó tuỳ tình huống đôi khi sẽ cảm thấy những cảm xúc khác. Có đợt điên quá bị nó kích thích, mới đi viết một cái đoàn dài ngoằng ở đây mà giờ bảo em nhìn lại em hết muốn nhìn lại nó luôn... Chắc hồi đó em còn đang theo con đường văn học kịch hoá văn nghệ...

Aizz cũng không biết hôm nay vào đây lại làm gì, muốn kể chút chuyện cũ cho bài này trồi lên lại thôi. Không cần để ý đâu, em lại bị điên như thường ngày thôi, nói nhiều là tật đánh chết không bỏ được.

À mà sẵn tiện có thể hỏi hai câu không, nếu anh rảnh thì trả lời không thì từ từ cũng được, còn câu nào không muốn trả lời thì cứ lơ nó là được.

Một là anh đọc Toàn Chức bao lâu rồi?

Hai là vì sao lại thích Dụ Văn Châu, có còn nhớ là bắt đầu thích ở chương nào chi tiết nào hay không, hoặc có thể chia sẻ một số phân cảnh của Dụ Văn Châu mà anh thích nhất không? Kiểu có lần em đọc cái bài tổng hợp thảo luận trên room discord, anh có bảo rằng ở Đỉnh Vinh Quang nhìn thiếu niên Dụ Văn Châu không tự cao không tự nhược thể hiện tố chất tâm lý “không đơn giản” thì anh đã rùng mình ấy, đại loại là mấy giây phút Dụ đội mang lại cảm xúc mãnh liệt cho anh cũng được. (Anh đừng nói là lúc nào Dụ xuất hiện thì anh cũng high đó...)
 
Last edited:

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,023
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#3
Em cứ quá khen, chứ thật sự anh không hài lòng với bài này lắm, nhưng chưa có cơ hội viết lại.

Về câu hỏi của em, thì anh đọc Toàn Chức từ khoảng giữa 2017, và có thể tính là đã đọc một lần rưỡi =))))

Còn Dụ Văn Châu, anh thích sự trầm lắng của hắn, thích sự điềm tĩnh của hắn, thích người đàn ông mạnh mẽ mà ấm áp trong hắn, đồng thời cũng thích sự liều lĩnh của hắn, thích cách mà cậu thiếu niên nơi hắn chinh phục thế giới này.

Anh đọc đủ thể loại truyện, và thể loại anh thích nhất là hình sự tâm lý tội phạm. Nói đến đây chắc em biết là ấn tượng của anh về Dụ Văn Châu từ đâu mà có rồi chứ?
Và sau này, khi đọc được Đỉnh Vinh Quang thì anh chính thức thành fan của hắn. Như em đã nói đó, anh thích một thiếu niên Dụ Văn Châu không đơn giản trong Đỉnh Vinh Quang. Một cậu thiếu niên mới 15 tuổi, vừa chống lại cả thế giới vừa tìm cách hòa nhập vào một thế giới không thuộc về mình.
Khi những thiếu niên khác 15 tuổi, đang vì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mà đỏ mặt, đang vì chút trái ý mà bực tức, đang vì chút thất bại mà than thở, đang vì một vài điểm số mà khoe khoang, thì thiếu niên đó, đang vật lộn với chính khuyết thiếu của bản thân mình, đang chiến đấu với thế giới từ chối chính mình, đang đi tìm cách tồn tại bằng đôi tay tàn của mình với một tâm lý và tinh thần cực kì mạnh mẽ cứng cỏi. Có mấy thiếu niên 15 tuổi, làm được điều đó?

Cũng trong bài thảo luận trên discord mà em nhắc đến đó, có người hỏi anh.
Nếu Dụ Văn Châu tay không tàn, thời thiếu niên không phải chịu những khinh rẻ những đàm tiếu ấy, thì liệu hắn có lãnh tĩnh lý trí như bây giờ, có còn "không đơn giản" như anh nói không?

Với câu hỏi này, có lẽ mỗi người sẽ tự có câu trả lời khác nhau cho mình, còn với anh, thì cho dù như thế nào đi nữa, Dụ Văn Châu tay tàn hay không tàn, vẫn chỉ là Dụ Văn Châu ấy. Dụ Văn Châu mà cả Lam Vũ tôn thờ, Dụ Văn Châu mà cả liên minh kính trọng, Dụ Văn Châu mà cả anh và em, cùng với nhiều người khác, yêu thích.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
À không sao không sao, em cũng không hài lòng về bài em viết ở trên, cơ mà vẫn giữ làm kỷ niệm không sửa, chắc sau này đi rồi cũng không còn cơ hội sửa nữa. Với cả anh không thấy hay mà hồi đó đọc xong fan như em vào đọc hay muốn quỳ kìa, bài cho sinh nhật Dụ anh cũng lấy cái này xào lại mà, đọc vẫn rất hay như thường lệ đó =))

Đọc lại Toàn Chức có còn thấy hay không anh? Em ít khi đọc lại sách, tại thứ nhất toàn ỷ trí nhớ tốt, thứ hai thì thời gian đọc lại đi đọc cuốn mới sướng hơn, thứ ba tại em đánh giá rất cao cái cảm giác lần đầu tiên mình đọc chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra cũng chưa biết kết quả ấy, đọc lại thì sợ rằng cảm giác không mãnh liệt như lần đầu nữa.

Hồi xưa có thời gian em đọc mấy truyện tâm lý kiểu đó, như mấy series Sự im lặng của bầy cừu, hay Thập tông tội gì gì đó, có điều sau một hồi thấy nặng não quá thì bỏ, cũng không phải sợ, chỉ là deep thì deep thật nhưng cảm xúc tiêu cực hơi nhiều, dễ ảnh hưởng tâm trạng thôi.

Một cậu thiếu niên mới 15 tuổi, vừa chống lại cả thế giới vừa tìm cách hòa nhập vào một thế giới không thuộc về mình.
Khi những thiếu niên khác 15 tuổi, đang vì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mà đỏ mặt, đang vì chút trái ý mà bực tức, đang vì chút thất bại mà than thở, đang vì một vài điểm số mà khoe khoang, thì thiếu niên đó, đang vật lộn với chính khuyết thiếu của bản thân mình, đang chiến đấu với thế giới từ chối chính mình, đang đi tìm cách tồn tại bằng đôi tay tàn của mình với một tâm lý và tinh thần cực kì mạnh mẽ cứng cỏi. Có mấy thiếu niên 15 tuổi, làm được điều đó?

Cũng trong bài thảo luận trên discord mà em nhắc đến đó, có người hỏi anh.
Nếu Dụ Văn Châu tay không tàn, thời thiếu niên không phải chịu những khinh rẻ những đàm tiếu ấy, thì liệu hắn có lãnh tĩnh lý trí như bây giờ, có còn "không đơn giản" như anh nói không?

Với câu hỏi này, có lẽ mỗi người sẽ tự có câu trả lời khác nhau cho mình, còn với anh, thì cho dù như thế nào đi nữa, Dụ Văn Châu tay tàn hay không tàn, vẫn chỉ là Dụ Văn Châu ấy. Dụ Văn Châu mà cả Lam Vũ tôn thờ, Dụ Văn Châu mà cả liên minh kính trọng, Dụ Văn Châu mà cả anh và em, cùng với nhiều người khác, yêu thích.
Đoạn này hay quá, cho trích lại ké miếng :love::love::love:

Từ hồi sinh nhật Dụ tháng 2 thì chưa đọc gì về Dụ anh viết nữa, nửa năm rồi thấy nhớ văn anh vãi, hu hu buff tinh thần quá đi mất.

Anh nói em mới định thần lại, tính ra em biết là Dụ Văn Châu 15 tuổi, song thật ra trong đầu em không hề coi đó là một “Dụ Văn Châu 15 tuổi” chân chính, kiểu sự bình tĩnh và vững vàng khi đó vượt xa 15 tuổi, bấy giờ mới chợt ngộ ra là năm 15 tuổi của các thiếu niên hiếm ai phải chịu những áp lực và tôi luyện như thế, cũng hiếm ai sở hữu tâm lý vững như vậy so với bạn đồng trang lứa.

Lần trước có viết “Dụ Văn Châu, không thể thay thế.” Giờ mới càng thấy nó thấm. Đọc thấy có bạn bảo Dụ Văn Châu không làm tuyển thủ thì đi làm bác sĩ tâm lý là hợp nhất, em thấy thần kinh thép như thế không chừng cho đi làm tâm lý tội phạm cũng hợp phết.

Ử ử trời đất chứng giám mỗi lần gặp đọc về Dụ là mỗi lần thấy ổng ngầu, lăn từ trên giường xuống đất luôn.

Đáng tiếc, trời đất không chứng giám, thế là phải bị ngầu lăn lại từ dưới đất lên giường lại, high xong rồi lụm não đi viết bài tiếp tục hu hu.



Ừm, cảm ơn anh vì thời gian qua đã giúp đỡ rất nhiều. Làm phiền rồi, thật sự rất cảm kích mấy lần anh chịu khó ngồi rep không chê em phiền, chúc anh giữ sức khoẻ viết bài cho Bách Hoa (nếu anh vẫn định viết, hình như không thấy anh trong project Tôn). Ngủ ngon, and have a nice dream.
 

Bình luận bằng Facebook