Hoàn [Dụ Hoàng] Tâm Linh Tương Kiến

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1


Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Người viết: Lá

Truyện viết tặng SN em @Vịt Xinh Xắn.
Chúc em sinh nhật vui vẻ, cười hoài và tiếp tục công cuộc phát cẩu lương khắp Discord <3


Gần đây chính văn đang là trận Lam Vũ vs Hưng Hân. Vì sao nói không ai hoàn mỹ bằng khuyết thiếu của Lam Vũ? Chính là ở những chương này nha.



Tâm Linh Tương Kiến

Đêm sâu thăm thẳm không thấy cuối.

Dụ Văn Châu tay cầm đèn lồng, trăng treo cành khẳng soi đất tỏ thành quang, sao tĩnh như băng chỉ chờ tàn, đất bạc như mặt biển, hắn sở dĩ vẫn cầm đèn, là vì đoạn đường sắp tới vào cốc, núi đá che trời, sương mù phủ gót. Hắn đi chầm chậm ung dung, vạt áo lướt qua bậc thềm khô ráo, chân hắn bước không tiếng động, có chăng là trúc xào xạc xướng trên đỉnh đầu. Đêm đi tìm người, hắn không đội phát quan, tóc đen buông dài trên lưng như suối, hông giắt châu ngọc, một thân nhàn tản phiêu du, từ xa nhìn tới như thần tiên. Thần tiên nào giữa khuya đi vào Hồ cốc, nếu ai biết thân phận người này, chỉ e phải gọi một tiếng yêu nghiệt, chứ nào có thần tiên.

Hắn đi chậm, là vì trên người trọng thương chưa khỏi. Luân Hồi Chu Trạch Khải làm người ôn hòa ít nói, công phu lại rất ác liệt, chưa từng biết nương tay. Một trận này Dụ Văn Châu suýt khó giữ mạng, dưỡng hết mấy tháng mới đi lại được, bên người chưa từng thiếu khí tức quen thuộc, lúc thực sự gượng dậy xuống giường lại không thấy người kia đâu. Hắn dùng một tháng chỉnh lý sự vụ, không lúc nào không để mắt, nhưng không thấy chính là không thấy.

Từ cựu chủ Ngụy Sâm nhặt về ngày đó, Hoàng Thiếu Thiên chưa từng rời Lam Vũ. Hoặc giả nói, Lam Vũ chưa từng vắng giọng Hoàng Thiếu Thiên. Người giang hồ nói phiền, người Lam Vũ lại không ngại.

Đều nói người nhàn mới nghe hoa quế rơi, đêm lặng mới biết núi quạnh vắng. Dụ Văn Châu chưa từng cho rằng bản thân là khách cô quạnh. Hắn tuy ít nói chỉ làm, bên cạnh lại nhiều một kẻ lắm lời, muốn yên tĩnh chỉ khó không dễ. Nhưng Dụ Văn Châu cũng chưa từng cho đó là phiền, chung quy từ tóc để chỏm đến nay hai mươi mấy năm, hắn đã quen sống trong không gian tràn đầy tiếng cười tiếng nói người kia. Ngược lại thoảng có tiếng lặng, hắn mới cảm thấy xa lạ không dễ chịu, có thể còn sẽ lo âu.

Thế nhân nói giữa người và người là tầng tầng tiếng vọng, muốn gửi đến nhau có trăm câu ngàn lời, mà phần lớn đọng lại chỉ còn một tiếng lặng. Thế nhân cũng nói, người quân tử hiểu nhã nên biết cái đẹp của không lời.

Dụ Văn Châu quân tử như trúc, ôn nhuận như ngọc, khăng khăng không thuận lẽ này. Hắn sẽ không lên tiếng nhiều hơn cần thiết, nhưng cũng không cần đến bao dung vô kể để sống bên Hoàng Thiếu Thiên như cả giang hồ đồn đại.

Có lời liền nói, hào sảng chẳng phải ai ai đều thích?

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên rất thích im lặng nằm nghe tiếng sáo hắn. Ngược với Hoàng Thiếu Thiên, tiếng sáo của Lam Vũ chi chủ Dụ Văn Châu là thiên hạ chi bảo, người người truyền tụng, tiếc rằng đã tuyệt tích nhân gian. Lúc trước hắn ở Hồ cốc, đêm đêm sáo thổi, Hoàng Thiếu Thiên trộm được chút rảnh rang khi luyện kiếm sẽ đến nghe. Đêm đó hắn đứng ở chỗ này nghe hết một khúc mới bước vào, cười nói Văn Châu, tiếng sáo của ngươi buồn quá, ta đến đây ngược lại chuốc bi thương.

Hắn chỉ nhạt đáp có thể nào khác. Ngươi muốn vui liền đi gặp Trịnh Hiên.

Trịnh Hiên có chỗ nào vui. Đương nhiên không có, cho nên Hoàng Thiếu Thiên nhảy dựng phản bác, bước đến gốc cây nằm xuống, gác tay làm gối, vắt chân nhìn mông lung màn trời đen mực. Tiếng sáo Dụ Văn Châu bình thản phẳng lặng như nước hồ, nương theo sương mù lượn lờ không thấy gợn sóng, mà giấu phía dưới không phải u uẩn ngục tù, là chí lớn rộng khoát, là bao la dàn trải, thậm chí là ý muốn chiếm đoạt, làm chủ, không ngại cắn xé nuốt chửng kẻ cản đường mình. Dưới sáo có rồng từ đáy ao phá nước mà thẳng đến trời, đại bàng giương cánh lượn chín tầng mây.

Đều nói tiếng sáo phản chiếu tâm cảnh người thổi, Dụ Văn Châu tâm khí nào chỉ bó hẹp nơi Hồ cốc này, Hoàng Thiếu Thiên vẫn biết, chỉ không biết có thể xa rộng đến vậy, càng không biết có thể ngoan tàn đến vậy.

Sau, Hoàng Thiếu Thiên thôi không còn đến Hồ cốc.

Sau nữa, Dụ Văn Châu đánh bại chủ thượng Ngụy Sâm, tự mình thế chỗ.

Hoàng Thiếu Thiên kiếm đã luyện thành, chỉ là Dụ Văn Châu từ đó cũng ngừng chạm sáo. Khách đến Lam Vũ chỉ còn nghe kiếm chém trúc lay, Hồ cốc cũng không người quay về.

Đèn lồng treo trên nhánh cây còn vương mấy đóa mai hoa, một trận gió qua, cánh mai trắng lả tả rơi lướt mặt đèn thiếp giấy, dừng trên vạt áo lam không nhiễm bụi trần. Cánh hoa vốn nhẹ, một dừng liền lưu luyến mãi không rời, cùng vạt áo kia khác nào ép sẵn từ khung dệt, sinh ra đã dành cho nhau, sắc trắng nhạt lam, chỉ càng tôn thêm gót giày người quân tử.

Hắn đi qua núi đá làm cửa, hoa cỏ làm rào, Hồ cốc rộng thênh thang dung nổi gió lớn mây ngàn, một đêm ngoài cốc tĩnh sáng trong cốc gió tràn cỏ lay thế này không phải dị tượng.

Hắn nghe có tiếng sáo.

Tiếng sáo trúc trắc, thô như tiếng kiếm của người sơ tri võ đạo. Nhược so với tiếng sáo này, Dụ Văn Châu ắt chính là Kiếm Thánh, dẫu hắn cùng sáo ngọc không gặp đã sáu năm nay.

Chén sứ tưới mực nhòa, sử giang hồ ngày sau chép lại, Lam Vũ bại dưới Luân Hồi, Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên không nhập trận.

Luân Hồi Chu Trạch Khải nhắm vào Dụ Văn Châu hắn, cũng vì hắn là kẻ đầu tiên ngã xuống mà Lam Vũ thua, chứ không phải lỗi Hoàng Thiếu Thiên. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên xưa nay luôn là thanh kiếm sắc bén nhất của Lam Vũ, lại chưa kịp thượng trường, Lam Vũ đã bại. Uất ức đó có kẻ ngực hoài chí lớn tay vũ tài cao nào chịu được nổi.

Cả thiên hạ này, có lẽ chỉ mình Bách Hoa Tôn Triết Bình chịu nổi, mà lão thiên, cũng không cho phép hắn không chịu nổi.

Lam Vũ Hoàng Thiếu Thiên không như thế. Hắn không cần thiết phải chịu.

Cho nên sáo đêm nay không chỉ là trúc trắc của người mới biết thổi, còn là phẫn hận của danh tướng chưa chiến đã bại, của đương gia một phái giương mắt nhìn huynh đệ mình từng người ngã xuống mà không thể làm gì. Lửa giận của kẻ thất phu có thể hộc máu ba bước, lửa giận của Hoàng Thiếu Thiên chỉ nén trong tâm, ngưng thành một lời không gì để nói.

Dụ Văn Châu đứng từ xa nghe trọn một khúc. Kỳ thực khó gọi là một khúc, bởi Hoàng Thiếu Thiên không chút kỹ xảo, đơn thuần phát tiết tâm trạng, nghĩ gì thổi nấy, tiếng sáo hỗn loạn ồn ào như mọi âm thanh phát ra từ hắn mỗi ngày, chỉ là đêm nay không hoan thoát không hân hỉ, mà có oán có bi, có chém giết máu tanh, có ẩn nhẫn chờ đợi.

Hắn đang phóng thích bao nhiêu chiêu thức muốn sử, hắn đã luyện đã suy tính sẵn, chỉ chờ vào trận.

Chỉ chờ vào trận.

Dụ Văn Châu nhắm mắt. Hắn có thể từ tiếng sáo nghe được tâm tư Hoàng Thiếu Thiên, như Hoàng Thiếu Thiên năm đó nghe trong sáo hắn. Hắn thấy Hoàng Thiếu Thiên lướt Kiếm Ảnh Bộ, Hoàng Thiếu Thiên sử Lạc Phượng Trảm, kìa Nghịch Phong Thứ, Ngân Quang Lạc Nhẫn, kìa Lưu Tinh Thức, Kiếm Lạc Trường Không.

Lời kia nói thế nào?

Thiếu Thiên, ta đều nhìn thấy.

Kiếm Ảnh Bộ kiếm ảnh như nước, Lạc Phượng Trảm phượng vỹ xoáy cuồng, Nghịch Phong Thứ sắc lạnh máu tanh, Lưu Tinh Thức tự sao băng lạc. Song tất cả, đều không thể sử đến cùng. Từng chiêu từng thức hoặc đứt quãng nửa chừng, hoặc điểm chưa trọn mà thần hồn đã đoạn.

Bởi đó, là nơi thủ trượng của Dụ Văn Châu tiếp vào.

Kiếm trượng tương liên, Lam Vũ xương thịt. Thiếu một trong hai, đều không thể thành. Cho nên Hoàng Thiếu Thiên không kịp xuất hiện, Dụ Văn Châu có mưu lược đến mấy cũng bại. Mất Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên có giỏi kiếm nhất thiên hạ cũng sử không hoàn chỉnh một chiêu nửa thức. Binh khí dưới tay bọn hắn đã quen với lộ số có đôi, không từng nếm qua ly biệt.

Khác nào Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên.

Song hạch vốn là hoa liền gốc, sinh ra đã dành cho nhau, là trăm vạn biển người có hai người tương thông tâm ý, lại xảo hợp mà tìm thấy nhau giữa mênh mang cõi đời trùng trùng ngăn trở. Từ xưa đến nay, đương gia một phái có thể hơn một người, nhưng nếu hơn một lòng, liền là chiến bại. Gia Thế kia chẳng phải tỷ dụ quá rõ ràng? Mà năm ấy Dụ Văn Châu kế vị, người người đều đồn đại Lam Vũ rồi sẽ không xong, Hoàng Thiếu Thiên có một trăm lý do lật đổ hắn, nào báo thù phế sư phụ, nào giành lại quyền lực đáng thuộc về mình, Dụ Văn Châu kẻ tâm cơ này cũng liệu sẽ để mầm họa kia an ổn, nếu không nội chiến tương tàn đồng quy vu tận, cũng là khó thể chấn hưng thịnh thế. Kết quả đến nay, Lam Vũ một quan tại tay, không người không phục.

Hắn không hiềm hắn tâm cơ sâu xa, hắn không ngại hắn thiên chân vô tà, nhưng giữa bọn hắn vĩnh viễn cách một tầng sa khó thể vượt quá. Là sáo nói cho hắn biết chí hắn ấp ôm trong ngực, cũng như kiếm năm đó nói cho hắn biết tâm hắn nhất quyết thủ hộ Lam Vũ mặc cho tính danh người trên bảo tọa. Hắn bước lên cao là vì Lam Vũ, hắn khuất thân mình cũng vì Lam Vũ, đã trận tiền tâm ý tương thông nhìn cùng một hướng, vì sao mãi chỉ có thể núi cách xa núi sông ngăn đường sông mà nghe thấy lòng nhau qua một khúc sáo một pho kiếm chiêu để rồi uất ức tự ôm, phẫn bi tự giữ, có lời không thể nói ra, một người về Hồ cốc tìm lại tiếng sáo năm xưa một người?

Hà tất nha.

Năm đó ngươi đi, phải chăng vì nghĩ ta muốn dùng tiếng sáo tuyên chiến?

Đã như vậy, ngươi cớ sao không chống lại ta? Không ngăn ta truất quyền chủ thượng? Còn phò ta trợ ta, không oán không hối.

Há chẳng phải vì, ngươi luôn biết ta, ngươi, cả chủ thượng, tất cả chúng ta đều vì Lam Vũ. Ngươi hiểu mọi thứ, chỉ không hiểu ta năm đó bởi tin tưởng ngươi, mới ở trước mặt ngươi phơi bày toàn bộ tâm ý.

Ta liền nói cho ngươi biết thôi.

Ta lần này không để ngươi một mình rời Hồ cốc nữa. Trời cao đã định chúng ta mệnh thắt thành đôi, là cầm sắt hòa minh, hoặc công phu bổ khuyết, ngươi nói nhiều một điểm, ta nghe nhiều một câu, ta tay hụt một nhịp, ngươi thả chậm một bước, có nơi nào khó. Phóng mắt khắp thiên hạ, môn nào hộ nào hoàn mỹ bằng thiếu khuyết của Lam Vũ ta.

Đêm xanh như màu tóc, hắn cất bước về phía hắn.

Tiếng sáo đã gần hồi kết. Người thổi nội lực hùng hậu, một khúc tiếp cận ranh giới tẩu hỏa nhập ma cũng không ra giai điệu, chỉ đổi lấy bản thân kém chút khí huyết nhộn nhạo, hoa cỏ dưới vạt áo kém chút nhuộm đỏ mùi tanh. Khúc kia đổi ai cũng không đoán được bao giờ thì dừng, nhưng còn may có một Dụ Văn Châu. Hoàng Thiếu Thiên sử chiêu nào tiếp thức nào, đến đâu thu kiếm, cõi đời này có ai hiểu hơn Dụ Văn Châu?

Nhẹ nhàng có tiếng đèn lồng gác lên ngang cột, sáo vừa dứt, người ngoảnh đầu, chỉ thấy công tử vạt áo xanh xanh, nến vàng sau giấy mỏng u u soi khóe môi hắn khẽ cười.

Hắn đưa tay đón lấy sáo ngọc còn trên tay hắn ngơ ngác.

“Ta dạy ngươi, Thiếu Thiên.”



- Hoàn -
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Ngày cuối cùng trong năm, sn Vịt thượng thần, chị viết mừng sn cổ ^^ và Dụ Hoàng là OTP của em.

Em thích đọc cổ trang,càng thích cách chị viết. Nội dung nó nhẹ nhàng, ngôn từ đẹp đẽ.

Cảm giác chị đem hết những chi tiết có thể đem vào từ nguyên tác vào đây.

Một Dụ Văn Châu nho nhã thổi một khúc bi thương. Một Hoàng Thiếu Thiên Kiếm Thánh xuất chúng của Lam Vũ.

Em rất thích đoạn nếu ko có Hoàng Thiếu Thiên... Nếu không có Dụ Văn Châu...

Song hạch là vậy, sự liên kết của họ, sự ăn ý của họ không phải hình thành từ ngày một ngày hai, càng không phải ai cũng có thể làm được.

Thực sự đọc xong em quắn hết cả lên QAQ !

Cả câu kết thúc, trời ơi nó dịu dàng , ôn nhu , ngọt !!!!!
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,991
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Địch kiếm hoà hợp, tiếu ngạo giang hồ!
Dụ Văn Châu của Lam Vũ nhìn có thể hiền hoà ôn nhuận, ngoan tâm chí lớn của hắn chỉ có Hoàng Thiếu Thiên biết rõ nhất.
Hoàng Thiếu Thiên của Lam Vũ nhìn có vui tươi vô nghĩ thế nào, phong mang sắc xảo của hắn chỉ có Dụ Văn Châu biết rõ nhất.
Dụ môn chủ là muốn cầm tay chỉ Thiếu Thiên từng bước đúng không nè~
 

Kiseki

Farm exp kiếm sống
Thần Lĩnh
Bình luận
21
Số lượt thích
114
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Hoàng aaaaaaaa!!!!!!!!
#4
Rất thích những fic Dụ Hoàng sánh vai chiến đấu như vậy, những lúc như thế mới đúng tinh thần kiếm trượng tương hỗ của Lam Vũ, chứ nhiều khi đọc fic Dụ Hoàng cổ trang chỉ có Hoàng biết võ công, còn Dụ chỉ học văn thơ, mất đi cái đặc trưng song hạch của Lam Vũ.
Em rất thích chi tiết Dụ Hoàng truyền đạt tâm tư qua tiếng sáo như vậy, chỉ ta hiểu ngươi, chỉ ngươi hiểu ta, đặc biệt là Dụ tin tưởng Hoàng,ko ngại phơi bày tâm tư suy tính của mình. Lúc cuối Dụ cầm tay Hoàng muốn chỉ thổi sáo thật làm người ta mềm tim mà
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#5
Kiếm trượng tương liên, Lam Vũ xương thịt. Thiếu một trong hai, đều không thể thành. Cho nên Hoàng Thiếu Thiên không kịp xuất hiện, Dụ Văn Châu có mưu lược đến mấy cũng bại. Mất Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên có giỏi kiếm nhất thiên hạ cũng sử không hoàn chỉnh một chiêu nửa thức. Binh khí dưới tay bọn hắn đã quen với lộ số có đôi, không từng nếm qua ly biệt.
Đều nói người nhàn mới nghe hoa quế rơi, đêm lặng mới biết núi quạnh vắng. Dụ Văn Châu chưa từng cho rằng bản thân là khách cô quạnh. Hắn tuy ít nói chỉ làm, bên cạnh lại nhiều một kẻ lắm lời, muốn yên tĩnh chỉ khó không dễ. Nhưng Dụ Văn Châu cũng chưa từng cho đó là phiền, chung quy từ tóc để chỏm đến nay hai mươi mấy năm, hắn đã quen sống trong không gian tràn đầy tiếng cười tiếng nói người kia. Ngược lại thoảng có tiếng lặng, hắn mới cảm thấy xa lạ không dễ chịu, có thể còn sẽ lo âu.

Thế nhân nói giữa người và người là tầng tầng tiếng vọng, muốn gửi đến nhau có trăm câu ngàn lời, mà phần lớn đọng lại chỉ còn một tiếng lặng. Thế nhân cũng nói, người quân tử hiểu nhã nên biết cái đẹp của không lời.

Dụ Văn Châu quân tử như trúc, ôn nhuận như ngọc, khăng khăng không thuận lẽ này. Hắn sẽ không lên tiếng nhiều hơn cần thiết, nhưng cũng không cần đến bao dung vô kể để sống bên Hoàng Thiếu Thiên như cả giang hồ đồn đại.

Có lời liền nói, hào sảng chẳng phải ai ai đều thích?
Song hạch vốn là hoa liền gốc, sinh ra đã dành cho nhau, là trăm vạn biển người có hai người tương thông tâm ý, lại xảo hợp mà tìm thấy nhau giữa mênh mang cõi đời trùng trùng ngăn trở. Từ xưa đến nay, đương gia một phái có thể hơn một người, nhưng nếu hơn một lòng, liền là chiến bại. Gia Thế kia chẳng phải tỷ dụ quá rõ ràng? Mà năm ấy Dụ Văn Châu kế vị, người người đều đồn đại Lam Vũ rồi sẽ không xong, Hoàng Thiếu Thiên có một trăm lý do lật đổ hắn, nào báo thù phế sư phụ, nào giành lại quyền lực đáng thuộc về mình, Dụ Văn Châu kẻ tâm cơ này cũng liệu sẽ để mầm họa kia an ổn, nếu không nội chiến tương tàn đồng quy vu tận, cũng là khó thể chấn hưng thịnh thế. Kết quả đến nay, Lam Vũ một quan tại tay, không người không phục.

Hắn không hiềm hắn tâm cơ sâu xa, hắn không ngại hắn thiên chân vô tà, nhưng giữa bọn hắn vĩnh viễn cách một tầng sa khó thể vượt quá. Là sáo nói cho hắn biết chí hắn ấp ôm trong ngực, cũng như kiếm năm đó nói cho hắn biết tâm hắn nhất quyết thủ hộ Lam Vũ mặc cho tính danh người trên bảo tọa. Hắn bước lên cao là vì Lam Vũ, hắn khuất thân mình cũng vì Lam Vũ, đã trận tiền tâm ý tương thông nhìn cùng một hướng, vì sao mãi chỉ có thể núi cách xa núi sông ngăn đường sông mà nghe thấy lòng nhau qua một khúc sáo một pho kiếm chiêu để rồi uất ức tự ôm, phẫn bi tự giữ, có lời không thể nói ra, một người về Hồ cốc tìm lại tiếng sáo năm xưa một người?
Đoạn này đọc mà nhiệt huyết lên cao. Nhịp, vần, từng cụm đối. đọc đi đọc lại mà cứ bị cuốn trôi theo nhịp.
Hôm nay em mới mò được fic này, wow..... cổ phong cổ vận, chỉ có một cảnh tượng nhưng kể được cả cố sự hai người! Cách viết liền mạch, có thể ai không thường đọc cổ trang sẽ cảm thấy ngợp, nhưng đọc kỹ lại, từng từ, từng cụm đều được trau chuốt, không thừa, không thiếu, thích hợp vô cùng.

Lần đầu tiên thấy mình từ nghèo khi review, chẳng biết nói gì. Cảm giác như mỗi câu, mỗi từ đều liên kết với nhau mượt mà, khắng khít. Có mấy chỗ phải đoạn em đọc đi đọc lại, mỗi lần đọc lại thấy một thứ mình bỏ sót.

Cốt truyện đơn giản, gần như song song với chính văn. Sự không cam lòng, tinh thần hiệp nghĩa, khoái ý giang hồ cũng được thể hiện thật rõ rệt. Tuy tình huống tương tự nhưng cách viết tạo nên một câu chuyện hoàn toàn khác, người đọc sẽ không bất giác hô to :"Còn rất nhiều mùa hè của Lam Vũ":LOL:

Thật muốn viết dàiiiii nhưng từ nghèo, đành lăn đi não tàn trong im lặn.

kudo x 1000^n
 

Bình luận bằng Facebook