[Diệp Tranh - Toàn viên] Khi các đại thần không còn là đại thần

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#21
Ko đã lỡ rồi thì đừng cắm sừng cắm đầu gì :v . Tui cực dị ứng NRT :v .

Ship là quyền mỗi người mà :v có gì đâu :v . Cô thích thì cứ viết thôi
Cảm ơn đã ủng hộ!!!<3
Về chuyện kia thì sẽ có một chút nhẹ nhàng chứ không phải là phá ship hoàn toàn, cũng k ntr nên yên tâm, chỉ là một chút tiếc nuối nhẹ nhàng như vị chanh điểm thêm vào chiếc bánh chocolate vậy, tui thích như vậy :3
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#22
Cảm ơn đã ủng hộ!!!<3
Về chuyện kia thì sẽ có một chút nhẹ nhàng chứ không phải là phá ship hoàn toàn, cũng k ntr nên yên tâm, chỉ là một chút tiếc nuối nhẹ nhàng như vị chanh điểm thêm vào chiếc bánh chocolate vậy, tui thích như vậy :3
Đậu ....
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#23
:V ns trc mất vui, khoảng 2 chương nữa nhé, có phác thảo sơ bộ rồi, đang nghĩ làm cách nào để không làm thay đổi tính cách nhân vật thôi :D
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#24
:V ns trc mất vui, khoảng 2 chương nữa nhé, có phác thảo sơ bộ rồi, đang nghĩ làm cách nào để không làm thay đổi tính cách nhân vật thôi :D
Thoy cố lên
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#25
Chương 3: Vạn dặm cố nhân

Ngô Tuyết Phong, cựu đội phó Gia Thế, trợ thủ số một của Đấu Thần, từng ba lần cầm khí công sư Khí Xung Vân Thủy cùng Nhất Diệp Chi Thu đoạt quán quân lập vương triều, rồi lại lặng lẽ rời đi khi đang trên đỉnh cao, tính đến nay đã hơn chục năm chẳng ai biết tin tức gì về anh ta. Người thân thiết với anh ta nhất, Diệp Tu cũng chỉ biết Tuyết Phong ra nước ngoài làm ăn, không ngờ lại là ở Cali xa xôi này. Thời gian khiến anh ta trở thành già đi, cũng bồi lên một vẻ già dặn trải đời, nhưng với Diệp Tu và Mộc Tranh, khuôn mặt đó vẫn luôn thân quen như ngày nào. Đối với họ, đây chính là huynh đệ thân thiết đã cùng lăn lộn với họ từ thời kì khó khăn xa xăm nhất, cũng là người đã chia sẻ kí ức về Mộc Thu, gặp lại hắn quả là một kinh hỉ lớn. Đối với Văn Thanh, Ngụy Sâm, những túc địch từ thời còn giành boss trong game, gặp lại một cố nhân như thế này cũng có chút tư vị. Với Vương Kiệt Hi, Phương Sĩ Khiêm, những hậu bối đã từng trực tiếp đối đầu với anh ta mà nói, ấn tượng về người đội phó này chính là khâm phục cùng kính trọng, có thể ai đó không hiểu được giá trị của người này, nhưng tuyệt đối không phải họ. Với Thiếu Thiên, Văn Châu, Tân Kiệt, Vân Tú, dù không trực tiếp đấu với anh ta nhưng cũng từng theo chiến đội xem Gia Thế đời đầu thi đấu, cũng khá có ấn tượng với hỗ trợ không thể không giết mà lại không thể giết này. Vui vẻ chào hỏi, nói vài câu xã giao, Tuyết Phong đi lấy xe đưa cả hội về khách sạn. Trên xe mọi người cười đùa vui vẻ, nhóm hậu bối tán chuyện với nhau, hội lão niên thì thăm hỏi cố nhân.

-Hồi đó ngươi ra đi bất ngờ thật, lão phu cũng không ngờ đấy. Đi một lần là bặt tin luôn, group QQ cũng không thấy mặt. Rốt cuộc là ngươi đã đi đâu vậy?

Vẫn tập trung lái xe, Ngô Tuyết Phong cười đáp:

-Lúc đầu là sang Nhật ba năm, sau đó theo một người bà con đến đây làm ăn, cưới vợ rồi định cư luôn. Đúng rồi, bữa tối nay mời mọi người đến quán ăn của tôi nếm thử tay nghề nội tử nhé, vợ con tôi cũng rất mong chờ gặp các cậu.
Hàn Văn Thanh lên tiếng:

-Vậy, ngươi còn chơi Vinh Quang nữa không?

Trong khi Diệp Tu thầm cảm thán lão Hàn ngươi thật là nhàm chán, Ngô Tuyết Phong chỉ cười:

-Ở Mĩ Vinh Quang không phổ biến, phải nhờ người thân mang đồ từ Trung Quốc sang, chơi ở nhà. Chỉ có điều thỉnh thoảng lão bà lại càm ràm chuyện tiền mạng tốn kém, hahahaha!

Trong mắt đám người Diệp Tu ánh lên một tia sáng, họ đều hiểu, Vinh Quang đã là một cái gì đó ăn sâu vào máu thịt của mình, không thể nào tách rời được. Chẳng thế mà Diệp Tu ra đi rồi lại quanh về tranh đoạt vinh quang, Hàn Văn Thanh mười một năm kiên trì trước sau như một, hay như Ngụy Sâm không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào dù có mong manh, khó khăn đến mức nào để quay lại, dù chỉ là một chút thời gian ngắn ngủi trước khi thật sự sức tàn lực kiệt. Với họ, Vinh Quang không chỉ đơn thuần là một trò chơi, một nghề kiếm sống nữa rồi. Ngừng một lát, Ngô Tuyết Phong nói tiếp:

-Rời Trung Quốc rồi, tôi vẫn thường xuyên theo dõi giải Vinh Quang trong nước. Diệp Diệp, cậu làm tôi thất vọng quá đấy, trao vào tay cậu một vương triều, cậu lại làm hỏng hết.

Trước câu bông đùa pha chút trách móc của cựu đội phó, cựu đội trưởng Gia Thế chỉ cười:

-Biết sao được, không có anh quả thực khó lấp chỗ trống quá. Vả lại, cũng phải để cho Bá Đồ Lam Vũ Vi Thảo hưởng hương vị chiến thắng chứ, độc chiếm mãi đâu có vui.

Phớt lờ ánh mắt từ mấy người vừa được nhắc khéo, Diệp Tu cười gian. Tuyết Phong lại lên tiếng:

-Diệp Tu, cậu và Mộc Tranh thành đôi rồi đúng không? Nhớ ngày trước con bé lúc nào cũng bám dính lấy cậu với Mộc Thu, giờ rốt cuộc nước phù sa cũng không chảy ruộng ngoài rồi. Lão Ngụy ông cũng có tin mừng rồi, chỉ là không biết lão Hàn thế nào đây?

Văn Thanh chưa kịp trả lời, Ngụy Sâm đã chen vào:

-Hai bông hoa lớn nhất Liên Minh vào tay hai lão túc địch này cả. Mộc Tranh, Vân Tú đáng lẽ ra nên tìm một soái ca giàu có phong độ, chẳng hiểu sao lại dính vào hai tên nghiện game này haizzz. Đáng tiếc đáng tiếc,…

Mọi người cứ như vậy cười đùa qua lại, dường như giữa những người đam mê Vinh Quang như họ, khoảng cách là một thứ không tồn tại. Giữa những tiếng cười đùa sảng khoái, một người có vẻ hơi gượng gạo. Chút xíu gượng gạo đó không qua nổi mắt cô bạn thân nhưng người đó vẫn im lặng, phần nào đã đoán ra tâm sự của bạn mình. Chỉ mong rằng, chuyện gì cũng sẽ sớm được giải quyết.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#26
Chương 4: Đào tường ư?

Về đến khách sạn, hẹn Ngô Tuyết Phong quay lại đón đi ăn tối, nhóm cựu đại thần làm thủ tục nhận phòng, chia phòng ở. Các cặp cùng chiến đội đều tự giác ở cùng phòng, vợ chồng Ngụy Sâm tất nhiên là chung phòng, Vân Tú lại túm lấy Mộc Tranh, cương quyết nói rằng hiếm khi họ mới có dịp ở chung, tách rời bọn họ là một tội ác. Diệp Tu còn đang bất ngờ thì Ngụy Sâm đã cười ha hả:

-Đúng đấy, dù sao các người cũng là chưa cưới, ngôn có thuận thì vẫn là danh bất chính. Mau về phòng thay đồ tắm rửa nghỉ ngơi đi, khỏi phải để lão Ngô lại phải đợi lâu.

Nói xong ổng nghênh ngang ôm Trần Quả về phòng, lại còn rất không có ý tốt nháy mắt với Diệp Tu:

-Xem ra ngươi lại phải cô đơn một mình một phòng rồi, cố lên nhé!

Nếu nói về tinh ý, Diệp Tu ở trong những người này không xếp thứ nhất thì dứt khoát cũng xếp thứ hai, làm sao không hiểu ý của lão Ngụy. Chỉ là, đánh mắt về phía khuôn mặt lạnh nào đó, thầm nghĩ tốt nhất ngươi nên giải quyết chuyện của mình cho tốt nhanh nhanh lên a, phúc lợi của ta không thể không được hưởng.

Khoảng chừng 6 giờ tối Tuyết Phong quay lại. Anh đưa mọi người đến quán ăn Trung Hoa cách đó không xa, dẫn mọi người vào một phòng ăn lớn bên trong, tươi cười giới thiệu:

-Đây là phòng riêng tư của quán, bình thường cũng không ít người đặt chỗ. Chúng ta cư thoải mái trò chuyện, không sợ ồn ra ngoài, lát nữa đồ ăn mang lên, mọi người cùng phải ăn uống thật vui vẻ một bữa đấy.

Cười đáp lại, mọi người cùng ngồi vào bàn. Lát sau chạy bàn mang đồ ăn tới, có cả món Trung có cả món Âu, lại cũng không thiếu hải sản. Đồ ăn đã bê lên hết, một người phụ nữ Trung Quốc mặt bộ áo truyền thống mang một mâm lớn hoa quả, bánh ngọt và đồ uống vào, mỉm cười chào tất cả. Tuyết Phong mỉm cười:

-Đây là vợ tôi, Như Nguyệt. Tài nấu ăn của cô ấy không ai ở đây sánh kịp nhé.

Đỏ mặt trước lời khen của chồng, Nguyệt nhẹ nhàng nói:

-Chồng tôi hay nhắc đến những người quen cũ ở Trung Quốc lắm, thật vui được gặp mọi người. Đã đến đây thì đừng khách khí, cùng thoải mái ăn uống vui vẻ một bữa, dù sao cũng hiếm được ngồi cùng đồng hương ở đây như thế này.

Mọi người nhanh chóng vào nhập tiệc, cùng cụng ly ôn chuyện cũ, kể truyện mới. Mộc Tranh gắp cho Diệp Tu một cái há cảo lớn, lại gắp cho Vân Tú một con tôm, lột vỏ bỏ vào bát. Phía bên kia, Văn Châu gắp một miếng cá, cẩn thận lựa xương rồi bỏ vào bát của Thiếu Thiên. Ngụy Sâm giành lấy miếng thịt cay trong bát Quả Quả, nói ăn đồ cay không tốt cho thai phụ, lại gắp một miếng súp lơ bỏ vào bát của cô, Quả Quả thích nhất là ăn súp lơ. Đang gắp một miếng bò hầm lớn, Vương Kiệt Hi hỏi Diệp Tu:

-Bây giờ Hưng Hân có tới hai trụ cột cùng giải nghệ, anh tinh bù đắp thế nào?

Tỉ mỉ gỡ thịt cua biển vào bát Mộc Tranh, Diệp Tu trả lời:

-Vị trí khí công sư tạm thời chưa tìm thấy, nhưng những người còn lại cũng đủ sức lấp chỗ trống. Đội trưởng giao lại cho Nhất Phàm, còn vị trí bậc thầy pháo sung thì đã mời được Quách Thiếu đến rồi.

Văn Châu gật gù:

-Lựa chọn tốt đấy, hiện giờ trong giới tuyển thủ, cậu ta là người tốt thứ hai sau Mộc Tranh, lại càng đánh càng lên tay, đến chỗ anh chắc chắn sẽ phát triển càng tốt hơn nữa. Chỉ là, tôi thấy Diệp Phong rất thích hợp cầm Sách Khắc Tát Nhĩ, chi bằng cho cậu ta chuyển qua Lam Vũ đi, phải là đệ nhất thuật sĩ mới xứng đáng với cậu ta nha.

Ngụy Sâm lừ mắt:

-Dám chê Nghênh Phong Bố Trận của lão phu kém hả? Nói cho ngươi biết, điểm kĩ năng của tất cả nhân vật chiến đội đều đạt max, đồ trên người cũng chẳng thua kém Sách Khắc Tát Nhĩ là bao đâu, muốn đào góc tường Hưng Hân ta thật là mơ tưởng.

-Ta nói lão Ngụy a, ông thay lòng đổi dạ rồi đấy. Rõ rang Lam Vũ mới là gốc của ông cơ mà, không về Lam Khê Các thì thôi lại còn tiếp tay cho Hưng Hân cướp boss, giữ tường cho Hưng Hân nữa ai nha thật làm tui đau lòng đó.

Diệp Tu lưu manh cười:

-Ôi trời tên nhóc cậu không hiểu chuyện gì cả. Lão Ngụy giờ thân bất do kỉ rồi, nhìn vợ chồng họ xem cậu nghĩ giờ giữa Lam Vũ và Hưng Hân ổng chọn bên nào? Đó gọi là ở rể theo nhà vợ đấy, cậu muốn giữ chắc người thì tốt nhất cũng nhanh nhanh lên xe hoa đi nha, như Mộc Tranh đây này.

Thiếu Thiên đỏ mặt, lắp bắp:

-Anh anh anh nói ai lên xe hoa cơ, tôi không phải tiểu thụ nhé lên xe hoa cái đầu anh ấy…

Diệp Tu trêu già:

-Ồ, hóa ra Thiếu Thiên là tiểu công a? Xem ra chính phó đảo lộn nhỉ? Hắc hắc!

Không nhịn được, Trần Quả thò tay qua cốc cho Diệp Tu một cái, lại lừ mắt ra hiệu ở đây có người ngoại giới không thể hồ nháo. Ngụy Sâm thì dùng ánh mắt khó lường nhìn Văn Châu rồi lại nhìn Thiếu Thiên. Diệp Tu bị cảnh cáo thì lập tức chuyển sự tập trung về bàn ăn, gắp cho Mộc Tranh một miếng thịt lớn, một gắp salat, lại gắp vươn tay múc một bát canh để trước mặt cô. Trước ánh nhìn hâm mộ của Như Nguyệt, Mộc Tranh đỏ mặt bắt đầu bưng bát chầm chậm ăn, thầm nghĩ đây là muốn nuôi heo sao, tiếp thức ăn nhiều đến như vậy.

Trương Tân Kiệt đẩy mắt kính, hỏi Diệp Tu:

-Nghe đồn tiền bối định đào góc tường Bá Đồ để thay thế An Văn Dật cũng vừa giải nghệ? Cái này cũng sợ là không quá ổn đi?

Mộc Tranh cười đáp:

-Nếu được trọng dụng thì đã không đến Hưng Hân, nếu đã đến Hưng Hân nghĩa là Bá Đồ không giữ được người hoặc không muốn giữ người, có gì là không ổn? Hơn nữa, Bá Đồ đâu thể cho Văn Dật ba lần quán quân được?

Mọi người hơi có chút giật mình, từ lúc nào Mộc Tranh lại ăn nói sắc bén như vậy được? chẳng lẽ mới giải nghệ chưa lâu, ở cùng với tên tâm bẩn kia liền nhiễm nặng như vậy? Phương Sĩ Khiêm lên tiếng:

-Ta thấy việc đào góc tường cũng là bình thường thôi mà, đâu thể trách ai được. Dù sao ai cũng có con đường riêng, chí hướng riêng, ai cũng muốn có sân khấu cho riêng mình, có mục tiêu để bằng mọi giá theo đuổi. Như Lạc Lạc đó, nếu không đến Bá Đồ thì sao cậu ta có thể hoàn thành giấc mơ quán quân của mình.

Mọi người trầm lặng, việc Trương Giai Lạc chuyển đến Bá Đồ, bị phản đối, chịu áp lực lớn đến nhường nào ai cũng rõ. Tuyển thủ bọn họ đâu phải chỉ đánh giải vì khan giả đâu, mà là vì niềm đam mê bất diệt với Vinh Quang, vì khát khao chiến thắng luôn hừng hực trong mỗi con người họ. Thấy không khí có màu trầm xuống, Kiệt Hi cười nói:

-Ta nói tiền bối a, Nhất Phàm vốn ở Vi Thảo, nay lại có Hư Không quyết liệt theo đuổi, xem chừng giữ được cậu ấy cũng khó lắm đấy. Văn Châu đã mở màn trước, ta đây cũng không ngại hỏi thử có thể để Nhất Phàm về Vi Thảo được hay không, Anh Kiệt vẫn hay nhắc đến cậu ấy lắm đấy.

Đối lại, Diệp Tu chỉ cười tự tin:

-Nhất Phàm, sẽ luôn là đội trưởng Hưng Hân, anh chắc chắn với các cậu điều đó.

Cùng lúc, ở một miền quê nhỏ nào đó phía bắc Trung Quốc, hai thiếu niên đang ngồi câu cá bỗng hắt xì hai ba cái thật to. Người ngồi bên trái quay sang, lo lắng hỏi:

-Nhất Phàm, cậu không sao chứ? Đêm qua lạnh đột ngột như vậy lại không đắp đủ chăn, nhất định là bị cảm lạnh rồi.

Thiếu niên bên phải giật con cá to lên, mỉm cười:

-Không đâu, mình khỏe lắm, chỉ là tự nhiên cả thấy lành lạnh sống lưng thôi. Cũng câu được kha khá rồi, chúng ta về thôi, mẹ tớ làm canh cá ngon lắm, đảm bảo cậu sẽ rất thích.

Người còn lại gật đầu, giúp Kiều Nhất Phàm thu dọn cần câu, mồi, ghế ngồi, hai thiếu niên cùng nhau đi dọc bờ sông, về nhà. Đi được một đoạn, Nhất Phàm lên tiếng hỏi:

-Anh Kiệt, Vương tiền bối có nói gì sau trận trung kết không?

Nhận ra được bạn thân muốn nói gì, Anh Kiệt trưng ra một nụ cười tỏa nắng:

-Đội trưởng nói cậu trưởng thành thật rồi, mọi người cần phải noi gương cậu mà học tập. Lúc đó tớ cũng hơi buồn, nhưng mà mừng cho cậu nhiều hơn. Đội trưởng còn nói dù sao cậu cũng từng là người Vi Thảo, cũng có thể coi như chỉ người Vi Thảo mới thắng được Vi Thảo.

Ngừng một lát, Cao Anh Kiệt, nói tiếp:

-Đội trưởng đội phó đều giải nghệ như vậy, làm tân đội trưởng áp lực lắm phải không?

Nhất Phàm chỉ cười nhẹ:

-Đâu có, dù thế nào thì tớ luôn có những đồng đội mạnh mẽ đáng tin cậy ở bên, có tiền bối Diệp Tu ở phía sau, trách nhiệm các tiền bối đã trao lại, nhất định tớ sẽ làm được, bởi vì chúng tớ là Hưng Hân.

Lặng lẽ nhìn người bạn dụt dè ngày nào giờ đã trưởng thành, kiên cường và mạnh mẽ, Anh Kiệt chợt thấy vui khó tả. Cậu vui vẻ nói:

-Từ mùa giải tới tớ cũng sẽ làm đội trưởng, đến lúc gặp lại nhất định sẽ không khoan nhượng đâu đấy.

Nhất Phàm cũng mỉm cười:

-Nhất định là vậy rồi, dù cậu có là … của tớ thì cũng đừng nghĩ tớ sẽ dễ dãi nhé.

Giữa câu cậu bị ho một cái, liền thiếu mất một chữ. Anh Kiệt cũng không để ý điều đó, vội vàng nói:

-Đó thấy chưa, tớ đã nói cậu sẽ bị cảm lạnh mà. Mau về thôi, trời đang nhiều gió nữa. Mau đi nào, không mẹ cậu lại lo lắng nữa thôi.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#27
Mợ bà đọc mấy ổng bàn vụ chuyển nhượng mà như mấy tay buôn người đang tìm đứa nào lời vậy. Cơ mà tiểu An giải nghệ hơi sớm nhỉ ay em bắt đầu trễ quá mà =))).

Tặng Quàng Thíu cây nhan nà....

Tui vẫn luôn nghĩ đến chuyện sau khi Song Quỷ giải nghệ Tiểu Kiều sẽ vô tầm ngắm của HK mà =))

Ngoài ra thì đoạn cuối 2 tiểu Thiên Sứ cưng quá.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#28
Mợ bà đọc mấy ổng bàn vụ chuyển nhượng mà như mấy tay buôn người đang tìm đứa nào lời vậy. Cơ mà tiểu An giải nghệ hơi sớm nhỉ ay em bắt đầu trễ quá mà =))).

Tặng Quàng Thíu cây nhan nà....

Tui vẫn luôn nghĩ đến chuyện sau khi Song Quỷ giải nghệ Tiểu Kiều sẽ vô tầm ngắm của HK mà =))

Ngoài ra thì đoạn cuối 2 tiểu Thiên Sứ cưng quá.
Mấy ông tâm bẩn lại vô sỉ ngồi chém với nhau về chuyển nhượng, sáu phần thực, bốn phần đùa mà
Tiểu An giải nghệ là do thiên phú giới hạn, tuổi tác cũng không trẻ lắm (từ khi mới bắt đầu đã là sv đại học rồi, sau 5 năm cũng cỡ 24-25 rồi đi, HH có sự lựa chọn mới và cậu ấy cũng đã học xong đại học, về làm cho HH cũng là một kết cục đẹp mà...
Hoàng Thiếu thì đi khắp nơi a vẫn là đối tượng bị troll thôi :D #thapnhang
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#29
@aurora chương sau Hàn Trương lên sân khấu
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#30

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#32
Chương 5: Hỏi thế gian tình là gì?

Đêm Cali tuyệt đẹp, sau bữa tối ở nhà Tuyết Phong, cả hội tản ra đi dạo phố, Diệp Tu ở lại hàn huyện với bạn cũ, tiện thể kể cho gia đình Tuyết Phong những câu truyện của một thời vất vả lăn lộn. Hàn Văn Thanh cùng Trương Tân Kiệt đi theo hộ tống hai tiểu thư mua sắm, về sau Vân Tú kêu Mộc Tranh mệt, hai người gọi taxi về khách sạn trước. Văn Thanh định đi cùng thì cô ngăn lại, nói Trần Quả cũng muốn về, chỉ cần Ngụy Sâm đi cùng ba cô gái là được. Còn lại hai người đàn ông đi dạo quanh phố, rốt cuộc vào một quán rượu nhỏ, chọn chiếc bàn trong góc ngồi nhâm nhi li cocktail sóng sánh, thưởng thức bản nhạc không biết tên nhưng nhẹ nhàng và sâu lắng. Câu truyện của hai người cũng chỉ xoay quanh chiến đội, công hội và một vài chuyện đời thường lặt vặt khác. Tân Kiệt có nhắc đến chuyện tuần trước mình đi xem mặt với một bác sĩ trẻ do mẹ anh mai mối. Giọng anh có vẻ khá hài lòng và vui vẻ khi nhắc đến cô, chắc là việc mai mối này sẽ thuận lợi thôi. Tân Kiệt lại bông đùa, từ khi vào Bá Đồ đây là lần đầu tiên họ có kì nghỉ như thế này, cũng là lần đầu hai người họ ngồi với nhau trong một quán rượu, sau này hẳn là nên có thêm nhiều dịp như thế này nữa, tất nhiên là them người thêm vui, nếu bà xã không quá khó khăn với chuyện đó. Im lặng một lát, Văn Thanh trầm giọng cất lời:

-Cảm ơn cậu đã chống đỡ Bá Đồ đến tận bây giờ. Tôi có 11 năm ở Bá Đồ làm đội trưởng, cậu cũng là đội phó suốt 11 năm. Thạch Bất Chuyển giờ cũng đã nghỉ ngơi bên cạnh Đại Mạc Cô Yên rồi, có lẽ như vậy cũng là viên mãn.

Tân Kiệt cười lắc đầu:

-Giữa hai chúng ta đâu cần phải nói những lời như vậy, về tình về lý thì cũng đều là việc tôi cần làm.

Lại một thoáng trầm lặng. Hàn Văn Thanh siết chặt nắm tay, anh nhìn thẳng vào mắt Tân Kiệt nói từng chữ:

-Dù thế nào tôi cũng phải cảm ơn em về mọi chuyện. Sau tất cả, em vốn không cần hi sinh nhiều đến vậy.

Tân Kiệt vẫn cười, nụ cười đã có thoáng chút buồn bã:

-Dũng khí, còn là cầm lên được cũng bỏ xuống được. Chúng ta đều hiểu, đó là sự lựa chọn tốt nhất trong tất cả các khả năng. Bây giờ mọi người đều có hạnh phúc cho riêng mình, thế không phải là rất tốt sao?

Hàn Văn Thanh lắc đầu:

-Tình cảm vốn không phải thứ được quyết định bằng lý trí.

Tân Kiệt ngắt lời anh, mỉm cười thật tươi:

-Vân Tú rất yêu anh, anh cũng không phải không có cảm tình với cô ấy. hiện tại không phải anh không có tình yêu với cô ấy, chỉ là anh chưa hiểu rõ tình yêu đó lớn đến mức nào thôi. Còn em thì sao? Cũng đã có một đối tượng phù hợp, vậy là viên mãn rồi. Thạch Bất Chuyển, luôn là nên đứng ở sau lưng Đại Mạc Cô Yên đi, sánh đôi song hành, nên là người khác.

Nhìn Văn Thanh mặt không biểu cảm, anh lại nói tiếp:

-Đóng cánh cửa này chẳng qua chỉ là mở ra cánh cửa khác. Sau này chúng ta vẫn có thể ngồi uống cùng nhau ly rượu, ôn chuyện xưa, còn có thể bàn chuyện hứa hôn cho bọn trẻ, thế chẳng phải cũng rất tuyệt vời sao? Vân Tú là người rất tốt, chỉ là đôi lúc cứng đầu làm người ta cảm thấy không thể nắm được cô ấy trong tay, anh chính kà thích tính cách cường thế đó của cô ấy. Việc nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông, đừng để chấp niệm cũ che đi tình cảm thật sự của mình, vả lại đôi lúc phải có một người xuống nước, trong nhà mới êm ấm, đôi lúc anh cũng nên lấy lùi một bước để tiến ba bước, nhất là trong tình cảm vợ chồng.

Nhìn Tân Kiệt bắt đầu giảng giải, Hàn Văn Thanh bất giác cười buồn. Phải, anh và Vân Tú là tình cảm song phương, về phương diện tình cảm cùng quan hệ mà nói vẫn đang ngày một phát triển. Tân Kiệt cũng đã tìm được hạnh phúc của mình, hà tất phải cố chấp buồn phiền vì quá khứ? Chỉ là, nếu anh không phải con một, nếu trong nhà còn một người anh em nữa như Diệp Tu, Thiếu Thiên,… Ài, mà cuộc đời thì đâu có chữ “nếu”? Anh thầm nhủ: “Cứ coi như là một giấc mộng đẹp đi”. Nhìn đồng hồ, anh đứng dậy nói:

-Muộn rồi đấy, nên về thôi, kẻo bọn Vân Tú lại phải chờ.

Tân Kiệt cười cười, lần đầu tiên anh bị nhắc về giờ giấc. Đứng dậy thanh toán, hai người lững thững đi bộ về khách sạn. Gió biển mát lạnh thoải mái, cả hai đút tay vào túi đi song song, im lặng không nói gì. Chỉ là, suy nghĩ trong đầu họ có trời mới biết đang xoay vần như thế nào. Về đến khách sạn, Vân Tú vẫn đang ngồi ở sảnh lớn. Tân Kiệt cười với Văn Thanh, nói mình lên phòng ngủ trước. Hàn Văn Thanh đến ngồi cạnh Vân Tú, im lặng nắm lấy một bàn tay của cô đặt vào trong bàn tay to lớn của mình. Vân Tú rút một điếu thuốc đưa cho anh, rồi lại rút ra một điếu nữa cho mình. Hàn Văn Thanh rút trong túi ra chiếc bật lửa, châm lửa cho Vân Tú rồi đợi cô rít một hơi, chạm đầu điếu thuốc của mình vào đầu điếu thuốc của cô, rít một hơi lấy lửa. Giữ khói trong họng một lúc lâu, chậm rãi nhả ra từng chút khói một, anh hỏi cô:

-Em vẫn giận anh việc hôm qua anh ở nhà Tân Kiệt à?

Vân Tú trầm ngâm một lát rồi trả lời sang chuyện khác:

-Tân Kiệt nói với em cậu ấy rất hài lòng với cô gái hôm trước xem mặt, định qua đầu năm sau sẽ cưới.

Nhìn cô chậm rãi hút thuốc, anh hỏi lại:

-Cậu ấy nói với em lúc nào vậy?

Vẫn nhìn đi ra ngoài phố, cô trả lời như thể đang nhắc đến một chuyện không có gì quan trọng:

-Ngay sau khi cậu ta đi xem mặt. Cậu ấy nói, muốn tự mình nói cho anh trong chuyến đi này.

Im lặng một lát, cô cảm thấy bàn tay anh nắm chặt tay cô hơn. Nhẹ nhàng thờ ơ, cô nói như thể đang nói với chính mình vậy:

-Anh biết không, thực sự em rất ghen tị với Tân Kiệt. Cậu ấy ở bên anh lâu như vậy, quan hệ đó với anh lâu đến vậy, cái gì cũng có nhiều hơn em. Em biết rõ, nếu không phải cậu ấy chủ động buông tay, cả đời này em cũng đừng hòng chạm vào anh. Em không biết nên cám ơn cậu ấy, hay tự cười chính mình? Biết rõ hai người đã kết thúc mà vẫn đi ăn dấm chua, vẫn đề phòng, có phải em quá nhỏ nhen không? Mỗi lần như vậy, em lại thấy mình không tôn trọng anh, cũng không tôn trọng cậu ấy, nhưng hết cách, dù sao em cũng chỉ là phụ nữ, là một cô gái như bao cô gái khác. Em sợ hãi khi thấy hai người thân mật, ganh tị khi thấy anh ở cùng cậu ấy, giận dỗi vô cớ bao nhiêu lần cũng là bắt anh phải chịu đựng từng ấy lần, lại hối hận từng ấy lần, hứa rằng mình sẽ khác, sẽ tin tưởng anh tuyệt đối, sẽ bỏ qua quá khứ trước kia, nhưng em không làm được. Có những khi em giật mình với ý nghĩ mình chỉ là kẻ thay thế, nhưng nếu ôm sũy nghĩ như vậy em thấy mình thật thảm hại. Chỗ này của em khó chịu lắm.

Nhìn Vân Tú đặt nắm tay đang cầm thuốc lá lên ngực, Hàn Văn Thanh khẽ thở dài. Siết chặt bàn tay người đó, anh trầm giọng:

-Anh biết em vẫn còn để ý chuyện cũ của anh và Tân Kiệt. Anh biết không phải em không tin tưởng anh mà là em đang sợ hãi. Là tại anh không quan tâm em đủ nhiều, không làm cho em thấy yên tâm. Em cũng chỉ là một cô gái, có như vậy cũng là bình thường. Giữa anh và cậu ấy đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nhưng hiện tại anh đảm bảo với em, anh sẽ toàn tâm toàn ý cho tình cảm của chúng ta. Anh không thể xóa hết kí ức hay quá khứ, nhưng Hàn Văn Thanh anh luôn là người tiến về phía trước chứ không quay đầu về phía sau. Kể từ khi chia tay với Tân Kiệt, giữa anh và cậu ấy chỉ còn lại tình đồng đội lâu năm. Em có thể không tin lời nói, nhưng anh sẽ dùng hành động để chứng minh tất cả.

Vân Tú tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của Văn Thanh, im lặng hưởng thụ cảm giác được dựa dẫm, được che trở. Anh dụi điếu thuốc đi, đưa tay lau giọt nước mắt trên mi mắt cô, vòng tay qua vai ôm cô thật chặt. Ghé vào tai cô, anh thầm thì:

-Điều khác biệt lớn nhất giữa em và cậu ấy là khi ở bên em, anh có thể thoải mái hút thuốc, cũng có thể đi muộn về trễ một chút, ừ, chắc chỉ một chút thì không sao đâu.

Khẽ bật cười, Vân Tú rúc vào lồng ngực lớn, dụi dụi vài cái. Cô tin anh từ khi bắt đầu, cũng nhìn ra được chân thành của anh, chỉ là đối với một số chuyện lại quá nhạy cảm mà thôi. Nhưng mà, làm vợ của người đàn ông bá đạo chỉ tiến không lùi này, có phải cô bỏ quên phong thái nữ vương của mình rồi không? Thật chẳng khác gì một cô gái nữ nhi thường tình cả, Mộc Tranh mà biết nhất định cười tới chết mất thôi. Thật là mất mặt, từ bao giờ cô thiếu tự tin đến vậy. Khẽ thì thầm, mặt cô thoáng trở nên phiếm hồng:

-Em sẽ xâm lăng tâm hồn anh, khiến anh không còn nghĩ được về điều gì khác ngoài em mới thôi.

Khẽ mỉm cười, Hàn Văn Thanh đưa tay xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ bé trong lòng. Anh thầm cảm ơn Tân Kiệt, thầm cảm ơn Vân Tú, cả hai đều mang đến cho anh rất nhiều điều. “Chúc cậu tìm được hạnh phúc cả đời của mình, bởi vì, từ lúc ấy, tôi đã và sẽ luôn là hạnh phúc của Vân Tú, chỉ mình cô ấy mà thôi!”



*Một vài nốt trầm trong bản nhạc. Mình thích một bức tranh có đầy đủ các gam màu. Không hẳn là vì ship Hàn Sở nên mới viết như vậy, chỉ là nghĩ rằng có đôi lúc dũng khí cũng là dám buông bỏ, mà một bản nhạc có trầm có bổng mới là bản nhạc hay. Đừng ai nghi ngờ tình cảm HVT dành cho SVT, cũng đừng ai nghĩ rằng anh ấy lại là người đắm chìm trong quá khứ khi mà đã buông tay. Quá khứ là cái không thể chối bỏ, quan trọng là đối mặt với nó và hướng đến tương lai như thế nào. Cái gì đáng tiếc thì đừng cho nó là không có giá trị, nhưng cũng đừng để nó trở thành vật cản đối với tương lai. Tùy mỗi người cảm nhận, nếu có thắc mắc thì để lại commt, lần đầu viết fic của tui mà....
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#33
Chương 5: Hỏi thế gian tình là gì?

Đêm Cali tuyệt đẹp, sau bữa tối ở nhà Tuyết Phong, cả hội tản ra đi dạo phố, Diệp Tu ở lại hàn huyện với bạn cũ, tiện thể kể cho gia đình Tuyết Phong những câu truyện của một thời vất vả lăn lộn. Hàn Văn Thanh cùng Trương Tân Kiệt đi theo hộ tống hai tiểu thư mua sắm, về sau Vân Tú kêu Mộc Tranh mệt, hai người gọi taxi về khách sạn trước. Văn Thanh định đi cùng thì cô ngăn lại, nói Trần Quả cũng muốn về, chỉ cần Ngụy Sâm đi cùng ba cô gái là được. Còn lại hai người đàn ông đi dạo quanh phố, rốt cuộc vào một quán rượu nhỏ, chọn chiếc bàn trong góc ngồi nhâm nhi li cocktail sóng sánh, thưởng thức bản nhạc không biết tên nhưng nhẹ nhàng và sâu lắng. Câu truyện của hai người cũng chỉ xoay quanh chiến đội, công hội và một vài chuyện đời thường lặt vặt khác. Tân Kiệt có nhắc đến chuyện tuần trước mình đi xem mặt với một bác sĩ trẻ do mẹ anh mai mối. Giọng anh có vẻ khá hài lòng và vui vẻ khi nhắc đến cô, chắc là việc mai mối này sẽ thuận lợi thôi. Tân Kiệt lại bông đùa, từ khi vào Bá Đồ đây là lần đầu tiên họ có kì nghỉ như thế này, cũng là lần đầu hai người họ ngồi với nhau trong một quán rượu, sau này hẳn là nên có thêm nhiều dịp như thế này nữa, tất nhiên là them người thêm vui, nếu bà xã không quá khó khăn với chuyện đó. Im lặng một lát, Văn Thanh trầm giọng cất lời:

-Cảm ơn cậu đã chống đỡ Bá Đồ đến tận bây giờ. Tôi có 11 năm ở Bá Đồ làm đội trưởng, cậu cũng là đội phó suốt 11 năm. Thạch Bất Chuyển giờ cũng đã nghỉ ngơi bên cạnh Đại Mạc Cô Yên rồi, có lẽ như vậy cũng là viên mãn.

Tân Kiệt cười lắc đầu:

-Giữa hai chúng ta đâu cần phải nói những lời như vậy, về tình về lý thì cũng đều là việc tôi cần làm.

Lại một thoáng trầm lặng. Hàn Văn Thanh siết chặt nắm tay, anh nhìn thẳng vào mắt Tân Kiệt nói từng chữ:

-Dù thế nào tôi cũng phải cảm ơn em về mọi chuyện. Sau tất cả, em vốn không cần hi sinh nhiều đến vậy.

Tân Kiệt vẫn cười, nụ cười đã có thoáng chút buồn bã:

-Dũng khí, còn là cầm lên được cũng bỏ xuống được. Chúng ta đều hiểu, đó là sự lựa chọn tốt nhất trong tất cả các khả năng. Bây giờ mọi người đều có hạnh phúc cho riêng mình, thế không phải là rất tốt sao?

Hàn Văn Thanh lắc đầu:

-Tình cảm vốn không phải thứ được quyết định bằng lý trí.

Tân Kiệt ngắt lời anh, mỉm cười thật tươi:

-Vân Tú rất yêu anh, anh cũng không phải không có cảm tình với cô ấy. hiện tại không phải anh không có tình yêu với cô ấy, chỉ là anh chưa hiểu rõ tình yêu đó lớn đến mức nào thôi. Còn em thì sao? Cũng đã có một đối tượng phù hợp, vậy là viên mãn rồi. Thạch Bất Chuyển, luôn là nên đứng ở sau lưng Đại Mạc Cô Yên đi, sánh đôi song hành, nên là người khác.

Nhìn Văn Thanh mặt không biểu cảm, anh lại nói tiếp:

-Đóng cánh cửa này chẳng qua chỉ là mở ra cánh cửa khác. Sau này chúng ta vẫn có thể ngồi uống cùng nhau ly rượu, ôn chuyện xưa, còn có thể bàn chuyện hứa hôn cho bọn trẻ, thế chẳng phải cũng rất tuyệt vời sao? Vân Tú là người rất tốt, chỉ là đôi lúc cứng đầu làm người ta cảm thấy không thể nắm được cô ấy trong tay, anh chính kà thích tính cách cường thế đó của cô ấy. Việc nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông, đừng để chấp niệm cũ che đi tình cảm thật sự của mình, vả lại đôi lúc phải có một người xuống nước, trong nhà mới êm ấm, đôi lúc anh cũng nên lấy lùi một bước để tiến ba bước, nhất là trong tình cảm vợ chồng.

Nhìn Tân Kiệt bắt đầu giảng giải, Hàn Văn Thanh bất giác cười buồn. Phải, anh và Vân Tú là tình cảm song phương, về phương diện tình cảm cùng quan hệ mà nói vẫn đang ngày một phát triển. Tân Kiệt cũng đã tìm được hạnh phúc của mình, hà tất phải cố chấp buồn phiền vì quá khứ? Chỉ là, nếu anh không phải con một, nếu trong nhà còn một người anh em nữa như Diệp Tu, Thiếu Thiên,… Ài, mà cuộc đời thì đâu có chữ “nếu”? Anh thầm nhủ: “Cứ coi như là một giấc mộng đẹp đi”. Nhìn đồng hồ, anh đứng dậy nói:

-Muộn rồi đấy, nên về thôi, kẻo bọn Vân Tú lại phải chờ.

Tân Kiệt cười cười, lần đầu tiên anh bị nhắc về giờ giấc. Đứng dậy thanh toán, hai người lững thững đi bộ về khách sạn. Gió biển mát lạnh thoải mái, cả hai đút tay vào túi đi song song, im lặng không nói gì. Chỉ là, suy nghĩ trong đầu họ có trời mới biết đang xoay vần như thế nào. Về đến khách sạn, Vân Tú vẫn đang ngồi ở sảnh lớn. Tân Kiệt cười với Văn Thanh, nói mình lên phòng ngủ trước. Hàn Văn Thanh đến ngồi cạnh Vân Tú, im lặng nắm lấy một bàn tay của cô đặt vào trong bàn tay to lớn của mình. Vân Tú rút một điếu thuốc đưa cho anh, rồi lại rút ra một điếu nữa cho mình. Hàn Văn Thanh rút trong túi ra chiếc bật lửa, châm lửa cho Vân Tú rồi đợi cô rít một hơi, chạm đầu điếu thuốc của mình vào đầu điếu thuốc của cô, rít một hơi lấy lửa. Giữ khói trong họng một lúc lâu, chậm rãi nhả ra từng chút khói một, anh hỏi cô:

-Em vẫn giận anh việc hôm qua anh ở nhà Tân Kiệt à?

Vân Tú trầm ngâm một lát rồi trả lời sang chuyện khác:

-Tân Kiệt nói với em cậu ấy rất hài lòng với cô gái hôm trước xem mặt, định qua đầu năm sau sẽ cưới.

Nhìn cô chậm rãi hút thuốc, anh hỏi lại:

-Cậu ấy nói với em lúc nào vậy?

Vẫn nhìn đi ra ngoài phố, cô trả lời như thể đang nhắc đến một chuyện không có gì quan trọng:

-Ngay sau khi cậu ta đi xem mặt. Cậu ấy nói, muốn tự mình nói cho anh trong chuyến đi này.

Im lặng một lát, cô cảm thấy bàn tay anh nắm chặt tay cô hơn. Nhẹ nhàng thờ ơ, cô nói như thể đang nói với chính mình vậy:

-Anh biết không, thực sự em rất ghen tị với Tân Kiệt. Cậu ấy ở bên anh lâu như vậy, quan hệ đó với anh lâu đến vậy, cái gì cũng có nhiều hơn em. Em biết rõ, nếu không phải cậu ấy chủ động buông tay, cả đời này em cũng đừng hòng chạm vào anh. Em không biết nên cám ơn cậu ấy, hay tự cười chính mình? Biết rõ hai người đã kết thúc mà vẫn đi ăn dấm chua, vẫn đề phòng, có phải em quá nhỏ nhen không? Mỗi lần như vậy, em lại thấy mình không tôn trọng anh, cũng không tôn trọng cậu ấy, nhưng hết cách, dù sao em cũng chỉ là phụ nữ, là một cô gái như bao cô gái khác. Em sợ hãi khi thấy hai người thân mật, ganh tị khi thấy anh ở cùng cậu ấy, giận dỗi vô cớ bao nhiêu lần cũng là bắt anh phải chịu đựng từng ấy lần, lại hối hận từng ấy lần, hứa rằng mình sẽ khác, sẽ tin tưởng anh tuyệt đối, sẽ bỏ qua quá khứ trước kia, nhưng em không làm được. Có những khi em giật mình với ý nghĩ mình chỉ là kẻ thay thế, nhưng nếu ôm sũy nghĩ như vậy em thấy mình thật thảm hại. Chỗ này của em khó chịu lắm.

Nhìn Vân Tú đặt nắm tay đang cầm thuốc lá lên ngực, Hàn Văn Thanh khẽ thở dài. Siết chặt bàn tay người đó, anh trầm giọng:

-Anh biết em vẫn còn để ý chuyện cũ của anh và Tân Kiệt. Anh biết không phải em không tin tưởng anh mà là em đang sợ hãi. Là tại anh không quan tâm em đủ nhiều, không làm cho em thấy yên tâm. Em cũng chỉ là một cô gái, có như vậy cũng là bình thường. Giữa anh và cậu ấy đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nhưng hiện tại anh đảm bảo với em, anh sẽ toàn tâm toàn ý cho tình cảm của chúng ta. Anh không thể xóa hết kí ức hay quá khứ, nhưng Hàn Văn Thanh anh luôn là người tiến về phía trước chứ không quay đầu về phía sau. Kể từ khi chia tay với Tân Kiệt, giữa anh và cậu ấy chỉ còn lại tình đồng đội lâu năm. Em có thể không tin lời nói, nhưng anh sẽ dùng hành động để chứng minh tất cả.

Vân Tú tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của Văn Thanh, im lặng hưởng thụ cảm giác được dựa dẫm, được che trở. Anh dụi điếu thuốc đi, đưa tay lau giọt nước mắt trên mi mắt cô, vòng tay qua vai ôm cô thật chặt. Ghé vào tai cô, anh thầm thì:

-Điều khác biệt lớn nhất giữa em và cậu ấy là khi ở bên em, anh có thể thoải mái hút thuốc, cũng có thể đi muộn về trễ một chút, ừ, chắc chỉ một chút thì không sao đâu.

Khẽ bật cười, Vân Tú rúc vào lồng ngực lớn, dụi dụi vài cái. Cô tin anh từ khi bắt đầu, cũng nhìn ra được chân thành của anh, chỉ là đối với một số chuyện lại quá nhạy cảm mà thôi. Nhưng mà, làm vợ của người đàn ông bá đạo chỉ tiến không lùi này, có phải cô bỏ quên phong thái nữ vương của mình rồi không? Thật chẳng khác gì một cô gái nữ nhi thường tình cả, Mộc Tranh mà biết nhất định cười tới chết mất thôi. Thật là mất mặt, từ bao giờ cô thiếu tự tin đến vậy. Khẽ thì thầm, mặt cô thoáng trở nên phiếm hồng:

-Em sẽ xâm lăng tâm hồn anh, khiến anh không còn nghĩ được về điều gì khác ngoài em mới thôi.

Khẽ mỉm cười, Hàn Văn Thanh đưa tay xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ bé trong lòng. Anh thầm cảm ơn Tân Kiệt, thầm cảm ơn Vân Tú, cả hai đều mang đến cho anh rất nhiều điều. “Chúc cậu tìm được hạnh phúc cả đời của mình, bởi vì, từ lúc ấy, tôi đã và sẽ luôn là hạnh phúc của Vân Tú, chỉ mình cô ấy mà thôi!”



*Một vài nốt trầm trong bản nhạc. Mình thích một bức tranh có đầy đủ các gam màu. Không hẳn là vì ship Hàn Sở nên mới viết như vậy, chỉ là nghĩ rằng có đôi lúc dũng khí cũng là dám buông bỏ, mà một bản nhạc có trầm có bổng mới là bản nhạc hay. Đừng ai nghi ngờ tình cảm HVT dành cho SVT, cũng đừng ai nghĩ rằng anh ấy lại là người đắm chìm trong quá khứ khi mà đã buông tay. Quá khứ là cái không thể chối bỏ, quan trọng là đối mặt với nó và hướng đến tương lai như thế nào. Cái gì đáng tiếc thì đừng cho nó là không có giá trị, nhưng cũng đừng để nó trở thành vật cản đối với tương lai. Tùy mỗi người cảm nhận, nếu có thắc mắc thì để lại commt, lần đầu viết fic của tui mà....

=_______= vs 1 đứa cưng đội phó lại hardship Hàn Trương như tui thì tui thà ko đọc đoạn này còn hơn. Cảm giác khó chịu vl. Thà cô cho Hàn Trương làm bạn đi còn tốt hơn tại soa lại có bài ca " nếu tôi ko phải là 1 con 1" ? Nếu đã ship Hàn Sở sao ko tiện quăng Trương vô team đồng đội vs Hàn đi ???? Why ???? . Quá khứ chính là quá khứ, chúng ta có hoài niệm nó ngàn vạn lần cũng ko thề quay lại chính là chỉ thể tiến về tương lai mà thôi.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#34
=_______= vs 1 đứa cưng đội phó lại hardship Hàn Trương như tui thì tui thà ko đọc đoạn này còn hơn. Cảm giác khó chịu vl. Thà cô cho Hàn Trương làm bạn đi còn tốt hơn tại soa lại có bài ca " nếu tôi ko phải là 1 con 1" ? Nếu đã ship Hàn Sở sao ko tiện quăng Trương vô team đồng đội vs Hàn đi ???? Why ???? . Quá khứ chính là quá khứ, chúng ta có hoài niệm nó ngàn vạn lần cũng ko thề quay lại chính là chỉ thể tiến về tương lai mà thôi.
Là con một có nghĩa là họ không thể đến với nhau, vì Trương biết rằng dù gia đình có chấp nhận thì trọng trách nối dõi tông đường (người Trung rất đặt nặng nha) vẫn đè lên anh ấy
Chính trong đoạn vừa rồi cũng nói, Hàn đội không hề chìm trong quá khứ, ảnh vẫn luôn thẳng tiến với Vân Tú đấy chứ? Một người dũng cảm buông bỏ, một người luôn thẳng tiến không quay đầu, đó cũng là dũng khí của Bá Đồ mà tôi biết. Tất nhiên mỗi người một cảm nhận, một cách nghĩ, hi vọng sẽ không làm quá thất vọng.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#35
Là con một có nghĩa là họ không thể đến với nhau, vì Trương biết rằng dù gia đình có chấp nhận thì trọng trách nối dõi tông đường (người Trung rất đặt nặng nha) vẫn đè lên anh ấy
Chính trong đoạn vừa rồi cũng nói, Hàn đội không hề chìm trong quá khứ, ảnh vẫn luôn thẳng tiến với Vân Tú đấy chứ? Một người dũng cảm buông bỏ, một người luôn thẳng tiến không quay đầu, đó cũng là dũng khí của Bá Đồ mà tôi biết. Tất nhiên mỗi người một cảm nhận, một cách nghĩ, hi vọng sẽ không làm quá thất vọng.

Haizzz
 

Mặc

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
41
Số lượt thích
90
#36
Tui có nên cho lão Hàn cắm sừng Vân Tú không đây? Cơ mà tui k có thích ntr, vs lại lỡ rùi, để dịp sau đền lại vậy...
Đừng nha. Như thế có tội với Vân Tú nhà tui lắm. Mặc dù tui vẫn thích Hàn Trương cơ mà tui cũng quý bà Tú lắm.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#37
Chương 6: Luôn là nhà

10 giờ tối, Diệp Tu từ nhà Tuyết Phong trở về khách sạn. Anh từ chối lời mời ngủ lại của bạn cũ, nói rằng mình còn chút việc riêng, hẹn ngày mai sẽ tới. Về tới phòng, Diệp Tu ngồi vào máy tính, mở gmail, thư mới nhận là báo cáo về công hội của Ngũ Thần và báo cáo về tiến độ phát triển trang bị của Quan Dung Phi. Ngoài ra, còn có một lá mail từ chủ tịch liên minh chuyên nghiệp Phùng Hiển Quân. Đọc hết các báo cáo, phân tích đánh giá và trả lời xong, Diệp Tu mới mở mail của Phùng Hiển Quân ra. Nội dung là đề nghị nhận anh chức vụ phó chủ tịch Liên Minh Vinh Quang Chuyên Nghiệp. Lần này đã là lần thứ ba họ đề nghị, hai lần trước anh đều lấy lý do đang làm cố vấn cho Hưng Hân, chiến đội lại đang trong mùa giải để từ chối, có điều sau lần này rất có thể sẽ không có lần sau. Diệp Tu thở dài, thầm nghĩ đã đến lúc rồi, quyết định này không chỉ là bước ngoặt của anh mà còn liên quan đến tương lai của Hưng Hân, đằng sau còn có thể dính dáng đến nhà họ Diệp. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng nói quen đến không thể quen hơn được vang lên:

-Là em đây, em vào nhé?

Đứng dậy mở cửa, Diệp Tu hỏi cô:

-Sao không ở cùng Vân Tú, chạy qua phòng anh làm gi?

Mộc Tranh phùng má giận dỗi:

-Em thích qua đây đấy có sao không? Vân Tú đang âu âu yếm yếm với Hàn đại đại rồi, hiện giờ cũng chưa nghĩ về phòng nữa. Lại nói, chúng ta đã như vậy rồi em ở đây có gì là lạ?

Khẽ cười, Diệp Tu nắm tay cô:

-Đâu có, anh chỉ nghĩ hai em hiếm có dịp ở chung một chỗ như vậy, nên là tâm sự xuyên đêm mới phải. Lão Hàn đã như vậy rồi, anh đây cũng không thể thua kém được.

Mộc Tranh cười vui vẻ, nụ cười của cô làm căn phòng tông màu lạnh của khách sạn chợt sáng bừng lên. Đưa tay còn lại kéo tay Diệp Tu lắc lắc, cô cười nói:

-Lên sân thượng đi, nhân viên khách sạn nói trên đó có một quán bar ngoài trời, ở trên đó có thể nhìn được toàn bộ bờ biển, chúng ta lên đó ngắm cảnh đi.

Diệp Tu gật đầu, anh vẫn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Quay vào lấy chìa khóa khóa cửa cẩn thận, anh nắm tay cô lên sân thượng. Chọn một chỗ ngồi tốt, gọi cho Mộc Tranh một ly kem lớn, gọi cho mình một tách cà phê nóng, Diệp Tu ngắm nhìn cô gái trước mặt vui vẻ múc kem ăn, nét mặt hạnh phúc. Mộc Tranh chỉ tay về phía xa, hào hứng nói:

-Anh xem, ở kia có nhiều sao quá đi, bầu trời ở đây thật đẹp, gió lại mát mẻ trong lành nữa, thật hiếm khi được hưởng thụ như thế này nha.

Mỉm cười phụ họa với cô, anh thầm nghĩ, từ khi làm tuyển thủ chuyên nghiệp đến nay, đã bao lần họ được hít thở không khí ngoài trời ung dung tự tại như thế này? Suốt ngày chỉ biết có tập luyện rồi họp bàn chiến thuật, nghỉ ngơi bảo trì trạng thái cũng ở trong nhà, thời gian sảng khoái như thế này thật hiếm có. Nhớ ngày cùng Mộc Thu lăn lộn kiếm sống, họ vẫn thường mơ mộng một ngày sẽ được ở nơi cao nhất cùng nhau ăn uống và ngắm phong cảnh dưới chân. Nếu người đó còn đây, mọi thứ sẽ còn trọn vẹn hơn nữa. Thấy Diệp Tu hơi ngẩn người, Mộc Tranh kéo tay áo anh hỏi:

-Anh đang nghĩ gì vậy?

Diệp Tu mỉm cười trả lời, giấu kín vấn đề kia trong lòng:

-Anh lại nhận được mail của Phùng chủ tịch, lần này có lẽ là quyết định rồi.

Nụ cười của Mộc Tranh hơi thu lại, chuyện mà anh muốn nói cô cũng biết. Thực ra chuyện đó anh cũng đã mang ra bàn luận với mọi người trong chiến đội, ai cũng hiểu mình nên ủng hộ anh, chỉ là họ không muốn điều đó xảy ra cho lắm bởi dù sao, Diệp Tu đã là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt tại Hưng Hân rồi. Dù cho Diệp Phong, Nhất Phàm có thay thế được vị trí về mặt chuyên môn của anh thì về mặt tinh thần, vẫn chưa ai có thể thay thế được linh hồn của chiến đội. Bản thân cô cũng muốn ủng hộ anh, cô hiểu nếu anh nhận lấy vị trí đó liền có thể phát triển mọi tiềm năng của mình, bao nhiêu năm lăn lộn với Vinh Quang còn mặt nào mà anh chưa thấy chưa hiểu, hơn nữa về nhà họ Diệp cũng sẽ không còn bất cứ vấn đề nào. Mộc Tranh nghiêm túc hỏi anh:

-Vậy anh đã quyết định chưa?

Diệp Tu cười như có như không, nhấp một ngụm cà phê rồi mới chậm rãi nói:

-Dù sao anh cũng là người làm thuê của Quả Quả, nên là phải hỏi qua cô ấy một chút. Các thành viên chiến đội cũng không thể bỏ qua a.

Nhìn thấy Mộc Tranh nhíu mày khó chịu, anh chuyển giọng nghiêm túc nói:

-Nếu anh nhận chức vụ đó, gia đình anh sẽ rất vui. Nhất là ba anh, ông luôn mong anh và Diệp Thu phát triển thật tốt. Chủ tịch Phùng cũng chỉ hai ba năm nữa là nghỉ, đây có thể coi là tìm người kế nhiệm đi, ông ấy cũng nói nếu anh làm quản lý sẽ giúp Vinh Quang phát triển còn rực rỡ hơn nữa. Chỉ là, nếu như làm cho Liên Minh sẽ hạn chế một số việc. Tỉ dụ, anh sẽ không thể dành nhiều thời gian chăm lo cho chiến đội, cũng không thể công khai thiên vị cho Hưng Hân. Còn nữa, sẽ không thể cùng công hội đi giành boss được nữa.

Quả thực, sau khi Ngụy Sâm và Diệp Tu cùng giải nghệ, công hội Hưng Hân trở thành bá chủ của cả Thần Chi Lãnh Vực. Bên cạnh Ngụy Sâm ăn ngủ với game, thông thạo đủ trò trong game, Diệp Tu tuy không quá thường xuyên tham gia giành boss hay doạt kỉ lục phó bản với công hội nhưng cũng đủ để khiến cho gần nửa số boss liên tục nằm trong tay Hưng Hân, số boss còn lại các công hội khác muốn giành được cũng phải xem vận khí của mình tốt như thế nào. Ngay cả khu thường thỉnh thoảng cũng bị Đại Ma Thần ghé thăm, ghé lần nào là hội trưởng các công hội khóc ròng lần đó. Công hội Hưng Hân trở thành đệ nhất công hội, đè đầu tất cả các công hội khác cũng có công lớn của hắn. Nếu Diệp Tu đi, các công hội khác có thể nói là thoát khỏi ác mộng dai dẳng bấy lâu nay, cũng thoát luôn được cảnh hễ muốn có đủ nguyên liệu hiếm lại phải chạy qua mua của Hưng Hân. Nhưng đó chỉ là vấn đề phụ, cái chính ở đây là khi đã là người của Liên Minh, Diệp Tu không còn là người của riêng Hưng Hân nữa mà là kẻ làm dâu trăm họ, không thể toàn tâm toàn ý chăm lo cho Hưng Hân được nữa. Đó là chưa kể, công việc của phó chủ tịch cũng không hề nhẹ, bận rộn 24/7 cũng là chuyện thường tình. Mà Diệp Tu thì không nỡ buông tay với Hưng Hân, ngôi nhà thân thiết mà hắn dày công xây dựng với biết bao tâm huyết và kỉ niệm. Thành viên chiến đội nuối tiếc một, hắn còn nuối tiếc mười. Nhưng mà, nếu bỏ qua cơ hội này, liệu có cơ hội nào khác tốt như thế nữa không?

Nhìn Diệp Tu như vậy, Mộc Tranh khẽ thở dài. Múc thêm một miếng kem, cảm nhận sự mát lạnh nơi đầu lưỡi, cô thở ra một hơi, lại hít vào một hơi, bắt đầu nói:

-Hiện tại Diệp Phong và Nhất Phàm đều đã trưởng thành, thiên phú cũng rất cao. Thêm vào Quách Thiếu sắp tới nữa, chúng ta có quyền tin tưởng chúng sẽ làm được những gì chúng ta đã làm. Bên Ngũ Thần cũng không phải lo lắng, dù cho anh có đi họ vẫn chống đỡ được, không để mất vị thế công hội chúng ta. Bên Dung Phi có La Tập giúp đỡ lại càng không phải lo. Bốn năm qua anh đã thật sự đào tạo ra một thế hệ hậu nhân đầy đủ cho Hưng Hân rồi. Ngoài ra, đâu có nghĩa rằng anh sẽ hoàn toàn cùng Hưng Hân không có quan hệ, đây vẫn luôn là nhà của anh, luôn hoan nghênh anh về thăm mà?

Lặng người một lát, Diệp Tu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vắt đầy sao của Cali đầy gió, mỉm cười nói:

-Đúng là như vậy thật. Ngày mai anh sẽ nói chuyện với Quả Quả, khi nào về sẽ thông báo với toàn bộ chiến đội. Những gì cần làm cũng đã làm rồi, việc bây giờ là tin tưởng vào đám trẻ thôi. Nhất định chúng sẽ không làm anh thất vọng.

Tre già thì măng mọc, đạo lý đó Diệp Tu sao không biết? Chỉ là anh không nỡ rời đi, không nỡ tạm biệt những tháng ngày sống trong Vinh Quang, điều khiển từng nhân vật xông pha, từng cú nhấp chuột, bấm phím như một thói quen đã ăn sâu vào máu thịt vậy. Nhưng Mộc Tranh nói đúng, mình đâu có rời hẳn đâu, chỉ là dành ít thời gian hơn cho chiến đội mà mình đã thành lập và dẫn dắt từ rễ cỏ lên thành ông lớn bá chủ. Việc nên làm bây giờ là góp sức làm cho Vinh Quang trở thành trò chơi hay nhất mọi thời đại, vai trò phó chủ tịch này lại vừa vặn với mong muốn đó của anh. Dũng khí mà anh thiếu nay đã có đủ, anh chấp nhận thử thách ở một vai trò khác, vị thế khác. Đang thầm tinh toán xem nên bố trí thế nào để vẫn có thể hỗ trợ Hưng Hân mà không gây rắc rối với những cặp mắt soi mói vốn đầy rẫy, Diệp Tu lại nghe Mộc Tranh nói:

-Sắp tới em sẽ chuyển hẳn sang làm người mẫu ảnh, cũng muốn đi đóng phim nữa, anh thấy sao? Tất nhiên, em vẫn sẽ tham gia công hội Hưng Hân, nhưng vị trí hình ảnh đại diện có lẽ nên nhường lại cho Đường Nhu thôi nhỉ?

Hưng Hân trước giờ đều lấy hình ảnh Tô Mộc Tranh làm đại diện chủ yếu, cũng nhờ sức hút của cô mà thu được không ít lợi. Giờ cô giải nghệ, vị trí đó bắt buộc phải giao lại cho người khác. Đường Nhu sau mùa đầu ra mắt, rất nhanh chóng trưởng thành, mọi người cũng vì thành tích nổi trội của cô mà quên hẳn đi những lùm xùm hồi mới ra mắt. Lượng fan của cô giờ cũng không kém gì Mộc Tranh hay Vân Tú, để cô tiếp quản vị trí hình ảnh đại diện cũng là hợp lý. Chuyện Mộc Tranh đi làm người mẫu hay đóng phim mọi người đều nhiệt tình ủng hộ, trời cho cô nhan sắc, còn theo Diệp Tu lại học được thuật diễn suất chẳng kém ai, ai cũng khẳng định cô mà đi diễn là lập tức thành minh tinh. Cô biết điều đó là phần nhiều là phóng đại, nhưng đó cũng là một niềm đam mê của cô, chỉ cần cô thực sự phấn đấu, chắc chắn sẽ có thành công. Còn Vinh Quang, Hưng Hân, cô vẫn không hề bỏ lại, Phong Sơ Yên Mộc vẫn luôn sẵn sàng đứng cạnh Quân Mạc Tiếu như hồi còn ở khu 10. Bao nhiêu năm chỉ mong làm một vai phụ, giờ cô muốn thử đóng vai chính xem sao. Vòng tay ôm lấy Mộc Tranh, để cô tựa đầu vào vai mình, Diệp Tu mỉm cười:

-Hãy cứ làm những gì mình muốn, rảnh thì lại vào Vinh Quang chơi với anh. Nếu là em, anh tin em sẽ làm được, còn làm rất tốt nữa.

Thỏa mãn hưởng thụ sủng nịnh của người nọ, Mộc Tranh khẽ cười tinh quái, thì thầm:

-Nói đến chụp ảnh, em có một hợp đồng quảng cáo cửa hàng hoa ngay khi chúng ta trở về đấy.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#38
haizzzz ko phải là từ bỏ mà là dành cho nó ít thời gian hơn mà thôi... Đọc vẫn cảm giác đau ..
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#39
haizzzz ko phải là từ bỏ mà là dành cho nó ít thời gian hơn mà thôi... Đọc vẫn cảm giác đau ..
Thì chuyện tất yếu phải xảy ra mà, tuyển thủ hay hlv thì cũng phải đến lúc giải nghệ, sau đó thì phải tìm cách lo cho cuộc sống của mình, hoặc hưởng thụ thành quả đã đạt được
Thú thật là dạo này có hơi bị lậm ngôn tình ngược, sáng tác lại hoàn toàn dựa trên cảm xúc nên....
So sorry!!!
 

Normally Insane

Cống hiến cấp cao
Bình luận
363
Số lượt thích
1,181
#40
Mộc Tranh thua Tu 4 tuổi đúng hem ta? Tu 25 tuổi thì Tranh 21 tuổi. Còn Nhu khi bắt đầu với Vinh Quang đã 22 - 23 tuổi rồi. Nghĩa là Nhu còn lớn tuổi hơn Tranh, Tranh giải nghệ thì Nhu cũng sắp giải nghệ chớ nhể?

Hay tui nhầm?
 

Bình luận bằng Facebook