Hoàn [Diệp Tranh] Mưa

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#1

Mưa


Fanfic Toàn Chức Cao Thủ


Tác giả: 叶锤_傲娇的薄荷柠檬茶/ajdbhnmc.lofter


Editor: Bánh bao hâm hấp aka Mun​


Thể loại: Truyện ngắn, hướng nguyên, có CP, hiện đại​


Nhân vật chính: Diệp Tu x Tô Mộc Tranh​


Tình trạng: Hoàn​

Link convert: Click here

Vài lời dài dòng của Mun: Bởi vì yêu mến Toàn Chức Cao Thủ mà m bắt đầu tập tành làm editor. Do m không biết tiếng Trung, toàn bộ bản dịch sử dụng Google Translate, Quick Translator, vậy nên t sẽ cố gắng truyền tải chính xác nhất nội dung của fic gốc. Mong mọi người đọc, ủng hộ và đưa ra những góp ý. (Không yêu xin đừng nói lời cay đắng, bởi vì m tuổi cao, sức yếu và tâm hồn rất mong manh T_T )

M cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới mọi người trong Phòng Tự Sát trên Discord vì đã và đang giúp m hoàn thành những fanfic này.

------------------- Đây là dòng ngăn cách chuẩn bị vào chính văn --------------------​



Ngoài cửa sổ mưa cũng không lớn, cứ rơi tí tách mãi không ngừng. Rơi trên mái hiên, rơi vào những tán lá cây, cứ thế từng giọt từng giọt, rơi cả vào lòng ai đang phiền muộn.

Trong phòng huấn luyện, các đội viên Gia Thế đang đeo tai nghe ngồi trước máy tính. Tất cả mọi người đều tập trung tình thần mà nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt, ngón tay ở trên bàn phím linh hoạt qua lại.

Tí tách.

Giọt mưa đập vào cửa sổ, âm thanh lọt vào trong tai, không hiểu sao vô cùng rõ ràng, Tô Mộc Tranh hốt hoảng trong giây lát, thao tác tay liền xuất hiện sai lệch rất nhỏ. Phần mềm huấn luyện có độ chính xác cực cao nhanh chóng hiện thông báo, Tô Mộc Tranh theo bản năng mà cắn cắn môi.

Mùa giải thứ 5 đã chính thức bắt đầu, yêu cầu tuyển thủ phải đạt trạng thái tốt nhất. Diệp Tu yêu cầu cô tăng cường luyện tập, đối với thao tác chính xác yêu cầu lại càng cao. Cô có thiên phú, từ trước đến nay lại luôn chăm chỉ nên việc thích ứng không đến nỗi nào. Nhưng từ sau Tết âm lịch, cả đội điều chỉnh tiết tấu, ngay từ đầu đã có mục tiêu đạt được vị trí cao trên bảng xếp hạng. Khi áp lực tinh thần càng lớn, trạng thái của cô cứ thế giảm mạnh, lại càng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Đây là lần thứ ba trong ngày, cái này gọi là quá tam ba bận, cô rốt cuộc phát hiện trạng thái của chính mình xuất hiện chút vấn đề. Còn chưa kịp suy nghĩ, bả vai bỗng nhiên bị nhẹ nhàng nắm lấy một chút.

Không quay đầu cô cũng biết người đứng sau lưng là ai. Vừa đúng lúc không muốn làm hắn thất vọng, tinh thần Tô Mộc Tranh lập tức suy sụp thêm ba phần, buồn nản mà thở dài.

Diệp Tu cũng không nói lời nào, bàn tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, động tác rất nhanh, giống như chỉ là cơn gió lướt qua, liền di chuyển bước chân tới sau lưng các đội viên khác.

Tô Mộc Tranh hơi ngẩng đầu, cử động ngón tay một chút, cưỡng ép chính mình tập trung tinh thần, thao tác cuối cùng cũng hoàn thành vừa đủ chuẩn, cô cũng không vì vậy mà nhẹ lòng.

“Đến giờ cơm trưa rồi, mọi người nghỉ ngơi chút đi”, Diệp Tu ở cửa gõ gõ, khẽ nâng cằm, tầm mắt xuyên qua từng hàng máy tính, rơi xuống trên mặt cô, “Mộc Tranh, dừng lại một lát.”

Các đội viên khác nghe thấy nghỉ ngơi thì hăng hái đứng lên, sau khi nghe thêm nửa câu kia thì không nhịn được, nhìn hai người đánh giá, một bộ dạng biểu cảm “Tôi biết mà”, “Thấy rồi, chả trách…”, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra mà nhanh chóng mất hút khỏi phòng huấn luyện. Còn có một vài người thích đùa giỡn, lúc đi ngang qua còn vỗ vỗ bả vai Diệp Tu, cổ vũ hắn bằng cách làm một cái mặt quỷ.

“Đi mau đi.” Diệp Tu tay trái xua xua, đối với những ánh mắt nhiều chuyện, ám chỉ này kia cũng chỉ xem như một đám không hiểu chuyện, chắp tay sau lưng đi đến chỗ bên cạnh Tô Mộc Tranh rồi ngồi xuống.

“Thực xin lỗi, em lại gây rắc rối rồi.” Trầm mặc một chút, Tô Mộc Tranh cúi đầu nhìn ngón tay mình, chủ động lên tiếng.

Mi mắt rủ xuống, Diệp Tu không thấy ánh mắt của cô, chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi dài đang nhẹ nhàng rung động, bị ánh sáng màn hình hắt vào giống như cánh bướm xinh đẹp.

Hắn bỗng nhiên mỉm cười, tiếng cười rất nhẹ, càng giống với tiếng thở dài.

“Áp lực của em quá lớn.”

Chỉ là, hắn biết rõ áp lực này từ đâu mà đến.

Rõ ràng hơn bất cứ ai, thậm chí hiểu rõ hơn cả chính bản thân Tô Mộc Tranh.

Những người khác nhiều ít đều cảm nhận được việc cô phát huy không ổn định, cơ hồ đều cho là do áp lực dư luận làm ảnh hường.

Ở mùa giải thứ 4, Gia Thế trải qua thất bại ở vòng chung kết, dư luận không tránh né mà đều vì cô là người mới mà quay ra chỉ trích, việc đánh giá hà khắc như thế thật sự rất vô lý.

Vẻ ngoài xinh đẹp liền thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng đồng thời thu hút luôn cả việc nghi ngờ thực lực cá nhân. Cô lại là người luôn hỗ trợ bên cạnh Diệp Tu, càng dễ dàng bị chú ý năng lực và bị bắt bẻ nhiều hơn. Kỹ thuật phải thật đỉnh cao không sai sót, cho dù có là người mới bình thường cũng gặp vấn đề.

Nhưng Diệp Tu hiểu rõ, nguyên nhân không phải do trình độ của cô không tới, thật sự ảnh hưởng đến khả năng phát huy thực lực là do cô quá để ý.

Tô Mộc Tranh lo lắng nhất là việc không thể giúp được hắn, tâm tình này xuất hiện sau thất bại ở mùa giải thứ tư, vô thức mà chuyển thành không tự tin vào trình độ của mình và nhạy cảm với những sai sót. Điều này ảnh hưởng rất nhiều, càng ngày càng lớn dần, cộng với việc lo lắng mà càng thêm rõ ràng.

Hắn chẳng có tư cách gì để trách cô việc quá để ý.

“Mộc Tranh, em đã làm rất tốt rồi.” Diệp Tu nghiêm túc mà nhìn cô.

“Chính là…” còn chưa đủ, không phải thế sao?

Hắn lắc đầu.

“Thi đấu có ngàn vạn loại khả năng xảy ra, một lần thắng bại chẳng thể nói lên điều gì. Không cần hoài nghi chính mình, vị trí này, không có ai thích hợp hơn em cả.”

Đối với cô ở thời điểm này, hắn không tự giác mà vận dụng hết tất cả những dịu dàng vốn có, cũng chẳng cảm thấy đủ.

Hắn dừng một chút, bình tĩnh mà nói :”Em nhìn ngoài cửa sổ xem.”

Tô Mộc Tranh mờ mịt mà ngẩng đầu, ngoài cửa sổ phong cảnh tràn ngập hương xuân tươi mát. Tuy rằng mưa cứ rơi mãi, thời tiết lại rất đẹp, giọt mưa vẫn thế, không biết mệt mỏi mà đập vào những tán lá cây, đem cả thể giới cọ rửa đến rực rỡ.

“Anh không thích ngày mưa, vừa ẩm ướt lại phiền chết được,” Diệp Tu nhìn cô, chậm rãi nói, “Chính là do mưa tượng trưng cho rất nhiều điều tốt đẹp, mang đến hy vọng cho nhiều người.”

“Rất nhiều chuyện đều không thể chỉ nhìn từ một góc độ, mùa giải thứ tư thất bại chưa chắc đã là chuyện xấu. Liên Minh đang ở giai đoạn chuyển mình, Gia Thế cũng nên thay đổi.”

Tô Mộc Tranh trầm mặc vài giây, cong lên khóe môi, quay đầu lại.

“Anh biết khi mình giảng đạo lý thì bộ dạng rất đáng yêu không?”

“Chậc…”

Không nói lời nào một lúc lâu, Diệp Tu đưa tay phải giấu ở sau lưng ra trước mặt cô, trong tay hắn đang cầm một hộp kem, mặt ngoài của hộp còn bám một tầng sương mỏng.

“Này, cho em niềm vui bất ngờ.” Hắn giả vờ chà xát đôi tay, “Ngón tay vàng ngọc của anh muốn đông cứng luôn rồi.”

Tô Mộc Tranh kinh ngạc mà nhìn hắn làm ảo thuật, phản xạ có điều kiện đầu tiên lại là đi sờ tay hắn. Mới chạm vào đã bị Diệp Tu cười tủm tỉm nắm ngược lại, “Em không cần phải cảm động như thế.”

Tô Mộc Tranh dùng móng tay không nhẹ không nặng mà nhéo hắn một chút, “Không được ăn trong phòng huấn luyện.”

“Bây giờ làm gì có ai,” Diệp Tu biểu hiện chẳng sao đâu, còn tỏ vẻ ngầu, “Yên tâm, đây là đồ đội trưởng đưa em, có chuyện gì cứ để anh lo.”

Tô Mộc Tranh nhìn hắn, rốt cuộc không nhịn được bật cười.

“Cuối cùng cũng vui vẻ rồi?” Diệp Tu nhéo nhẹ lên mặt cô, “Ngàn vàng khó mua nổi một nụ cười mỹ nhân.”

Tô Mộc Tranh chụp lại bàn tay vàng ngọc kia, “Em sẽ đi mách chuyện đội trưởng ở phòng huấn luyện hút thuốc.”

“Khụ khụ, đi thôi, đi ăn cơm.” Diệp Tu nhìn trời.

Diệp Tu cầm ô đi ở trên đường, nghiêm túc cảm thán.

“Thực ra mưa chính là biểu tượng của mùa xuân, là thời điểm tràn ngập hy vọng cùng tinh thần phấn chấn đó.”

Tô Mộc Tranh cầm ô đứng dưới mái hiên, nhìn thế giới qua màn mưa. Xuân về trên mặt đất, vạn vật như sống lại, hương thơm cỏ cây cùng mùi đất ngập tràn trong phổi. Cô chậm rãi nắm chặt cánh tay người bên cạnh, ánh mắt sáng ngời kiên định.

“Ahh, chúng ta vẫn còn nhiều trận đấu nữa, sẽ còn rất nhiều thắng lợi.”

Quay đầu nhìn khóe miệng hắn cong lên, cô nghĩ, chính là như vậy.

Cho nên, cô sợ gì chứ.

Không có cửa ải khó khăn nào mà không thể vượt qua được, phiền muộn trong lòng cũng bị bao phủ bởi mưa xuân hy vọng.

Chỉ cần hắn ở bên, vĩnh viễn luôn có hy vọng.

@Bánh bao hâm hấp: Fic này m dịch để chúc các bạn thuyền Diệp - Tranh Valentine vui vẻ, nhân tiện mừng sinh nhật sớm của Tô Mộc Tranh luôn. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2

Mưa


Fanfic Toàn Chức Cao Thủ


Tác giả: 叶锤_傲娇的薄荷柠檬茶/ajdbhnmc.lofter


Editor: Bánh bao hâm hấp aka Mun​


Thể loại: Truyện ngắn, hướng nguyên, có CP, hiện đại​


Nhân vật chính: Diệp Tu x Tô Mộc Tranh​


Tình trạng: Hoàn​

Link convert: Click here

Vài lời dài dòng của Mun: Bởi vì yêu mến Toàn Chức Cao Thủ mà m bắt đầu tập tành làm editor. Do m không biết tiếng Trung, toàn bộ bản dịch sử dụng Google Translate, Quick Translator, vậy nên t sẽ cố gắng truyền tải chính xác nhất nội dung của fic gốc. Mong mọi người đọc, ủng hộ và đưa ra những góp ý. (Không yêu xin đừng nói lời cay đắng, bởi vì m tuổi cao, sức yếu và tâm hồn rất mong manh T_T )

M cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới mọi người trong Phòng Tự Sát trên Discord vì đã và đang giúp m hoàn thành những fanfic này.

------------------- Đây là dòng ngăn cách chuẩn bị vào chính văn --------------------​



Ngoài cửa sổ mưa cũng không lớn, cứ rơi tí tách mãi không ngừng. Rơi trên mái hiên, rơi vào những tán lá cây, cứ thế từng giọt từng giọt, rơi cả vào lòng ai đang phiền muộn.

Trong phòng huấn luyện, các đội viên Gia Thế đang đeo tai nghe ngồi trước máy tính. Tất cả mọi người đều tập trung tình thần mà nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt, ngón tay ở trên bàn phím linh hoạt qua lại.

Tí tách.

Giọt mưa đập vào cửa sổ, âm thanh lọt vào trong tai, không hiểu sao vô cùng rõ ràng, Tô Mộc Tranh hốt hoảng trong giây lát, thao tác tay liền xuất hiện sai lệch rất nhỏ. Phần mềm huấn luyện có độ chính xác cực cao nhanh chóng hiện thông báo, Tô Mộc Tranh theo bản năng mà cắn cắn môi.

Mùa giải thứ 5 đã chính thức bắt đầu, yêu cầu tuyển thủ phải đạt trạng thái tốt nhất. Diệp Tu yêu cầu cô tăng cường luyện tập, đối với thao tác chính xác yêu cầu lại càng cao. Cô có thiên phú, từ trước đến nay lại luôn chăm chỉ nên việc thích ứng không đến nỗi nào. Nhưng từ sau Tết âm lịch, cả đội điều chỉnh tiết tấu, ngay từ đầu đã có mục tiêu đạt được vị trí cao trên bảng xếp hạng. Khi áp lực tinh thần càng lớn, trạng thái của cô cứ thế giảm mạnh, lại càng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Đây là lần thứ ba trong ngày, cái này gọi là quá tam ba bận, cô rốt cuộc phát hiện trạng thái của chính mình xuất hiện chút vấn đề. Còn chưa kịp suy nghĩ, bả vai bỗng nhiên bị nhẹ nhàng nắm lấy một chút.

Không quay đầu cô cũng biết người đứng sau lưng là ai. Vừa đúng lúc không muốn làm hắn thất vọng, tinh thần Tô Mộc Tranh lập tức suy sụp thêm ba phần, buồn nản mà thở dài.

Diệp Tu cũng không nói lời nào, bàn tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, động tác rất nhanh, giống như chỉ là cơn gió lướt qua, liền di chuyển bước chân tới sau lưng các đội viên khác.

Tô Mộc Tranh hơi ngẩng đầu, cử động ngón tay một chút, cưỡng ép chính mình tập trung tinh thần, thao tác cuối cùng cũng hoàn thành vừa đủ chuẩn, cô cũng không vì vậy mà nhẹ lòng.

“Đến giờ cơm trưa rồi, mọi người nghỉ ngơi chút đi”, Diệp Tu ở cửa gõ gõ, khẽ nâng cằm, tầm mắt xuyên qua từng hàng máy tính, rơi xuống trên mặt cô, “Mộc Tranh, dừng lại một lát.”

Các đội viên khác nghe thấy nghỉ ngơi thì hăng hái đứng lên, sau khi nghe thêm nửa câu kia thì không nhịn được, nhìn hai người đánh giá, một bộ dạng biểu cảm “Tôi biết mà”, “Thấy rồi, chả trách…”, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra mà nhanh chóng mất hút khỏi phòng huấn luyện. Còn có một vài người thích đùa giỡn, lúc đi ngang qua còn vỗ vỗ bả vai Diệp Tu, cổ vũ hắn bằng cách làm một cái mặt quỷ.

“Đi mau đi.” Diệp Tu tay trái xua xua, đối với những ánh mắt nhiều chuyện, ám chỉ này kia cũng chỉ xem như một đám không hiểu chuyện, chắp tay sau lưng đi đến chỗ bên cạnh Tô Mộc Tranh rồi ngồi xuống.

“Thực xin lỗi, em lại gây rắc rối rồi.” Trầm mặc một chút, Tô Mộc Tranh cúi đầu nhìn ngón tay mình, chủ động lên tiếng.

Mi mắt rủ xuống, Diệp Tu không thấy ánh mắt của cô, chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi dài đang nhẹ nhàng rung động, bị ánh sáng màn hình hắt vào giống như cánh bướm xinh đẹp.

Hắn bỗng nhiên mỉm cười, tiếng cười rất nhẹ, càng giống với tiếng thở dài.

“Áp lực của em quá lớn.”

Chỉ là, hắn biết rõ áp lực này từ đâu mà đến.

Rõ ràng hơn bất cứ ai, thậm chí hiểu rõ hơn cả chính bản thân Tô Mộc Tranh.

Những người khác nhiều ít đều cảm nhận được việc cô phát huy không ổn định, cơ hồ đều cho là do áp lực dư luận làm ảnh hường.

Ở mùa giải thứ 4, Gia Thế trải qua thất bại ở vòng chung kết, dư luận không tránh né mà đều vì cô là người mới mà quay ra chỉ trích, việc đánh giá hà khắc như thế thật sự rất vô lý.

Vẻ ngoài xinh đẹp liền thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng đồng thời thu hút luôn cả việc nghi ngờ thực lực cá nhân. Cô lại là người luôn hỗ trợ bên cạnh Diệp Tu, càng dễ dàng bị chú ý năng lực và bị bắt bẻ nhiều hơn. Kỹ thuật phải thật đỉnh cao không sai sót, cho dù có là người mới bình thường cũng gặp vấn đề.

Nhưng Diệp Tu hiểu rõ, nguyên nhân không phải do trình độ của cô không tới, thật sự ảnh hưởng đến khả năng phát huy thực lực là do cô quá để ý.

Tô Mộc Tranh lo lắng nhất là việc không thể giúp được hắn, tâm tình này xuất hiện sau thất bại ở mùa giải thứ tư, vô thức mà chuyển thành không tự tin vào trình độ của mình và nhạy cảm với những sai sót. Điều này ảnh hưởng rất nhiều, càng ngày càng lớn dần, cộng với việc lo lắng mà càng thêm rõ ràng.

Hắn chẳng có tư cách gì để trách cô việc quá để ý.

“Mộc Tranh, em đã làm rất tốt rồi.” Diệp Tu nghiêm túc mà nhìn cô.

“Chính là…” còn chưa đủ, không phải thế sao?

Hắn lắc đầu.

“Thi đấu có ngàn vạn loại khả năng xảy ra, một lần thắng bại chẳng thể nói lên điều gì. Không cần hoài nghi chính mình, vị trí này, không có ai thích hợp hơn em cả.”

Đối với cô ở thời điểm này, hắn không tự giác mà vận dụng hết tất cả những dịu dàng vốn có, cũng chẳng cảm thấy đủ.

Hắn dừng một chút, bình tĩnh mà nói :”Em nhìn ngoài cửa sổ xem.”

Tô Mộc Tranh mờ mịt mà ngẩng đầu, ngoài cửa sổ phong cảnh tràn ngập hương xuân tươi mát. Tuy rằng mưa cứ rơi mãi, thời tiết lại rất đẹp, giọt mưa vẫn thế, không biết mệt mỏi mà đập vào những tán lá cây, đem cả thể giới cọ rửa đến rực rỡ.

“Anh không thích ngày mưa, vừa ẩm ướt lại phiền chết được,” Diệp Tu nhìn cô, chậm rãi nói, “Chính là do mưa tượng trưng cho rất nhiều điều tốt đẹp, mang đến hy vọng cho nhiều người.”

“Rất nhiều chuyện đều không thể chỉ nhìn từ một góc độ, mùa giải thứ tư thất bại chưa chắc đã là chuyện xấu. Liên Minh đang ở giai đoạn chuyển mình, Gia Thế cũng nên thay đổi.”

Tô Mộc Tranh trầm mặc vài giây, cong lên khóe môi, quay đầu lại.

“Anh biết khi mình giảng đạo lý thì bộ dạng rất đáng yêu không?”

“Chậc…”

Không nói lời nào một lúc lâu, Diệp Tu đưa tay phải giấu ở sau lưng ra trước mặt cô, trong tay hắn đang cầm một hộp kem, mặt ngoài của hộp còn bám một tầng sương mỏng.

“Này, cho em niềm vui bất ngờ.” Hắn giả vờ chà xát đôi tay, “Ngón tay vàng ngọc của anh muốn đông cứng luôn rồi.”

Tô Mộc Tranh kinh ngạc mà nhìn hắn làm ảo thuật, phản xạ có điều kiện đầu tiên lại là đi sờ tay hắn. Mới chạm vào đã bị Diệp Tu cười tủm tỉm nắm ngược lại, “Em không cần phải cảm động như thế.”

Tô Mộc Tranh dùng móng tay không nhẹ không nặng mà nhéo hắn một chút, “Không được ăn trong phòng huấn luyện.”

“Bây giờ làm gì có ai,” Diệp Tu biểu hiện chẳng sao đâu, còn tỏ vẻ ngầu, “Yên tâm, đây là đồ đội trưởng đưa em, có chuyện gì cứ để anh lo.”

Tô Mộc Tranh nhìn hắn, rốt cuộc không nhịn được bật cười.

“Cuối cùng cũng vui vẻ rồi?” Diệp Tu nhéo nhẹ lên mặt cô, “Ngàn vàng khó mua nổi một nụ cười mỹ nhân.”

Tô Mộc Tranh chụp lại bàn tay vàng ngọc kia, “Em sẽ đi mách chuyện đội trưởng ở phòng huấn luyện hút thuốc.”

“Khụ khụ, đi thôi, đi ăn cơm.” Diệp Tu nhìn trời.

Diệp Tu cầm ô đi ở trên đường, nghiêm túc cảm thán.

“Thực ra mưa chính là biểu tượng của mùa xuân, là thời điểm tràn ngập hy vọng cùng tinh thần phấn chấn đó.”

Tô Mộc Tranh cầm ô đứng dưới mái hiên, nhìn thế giới qua màn mưa. Xuân về trên mặt đất, vạn vật như sống lại, hương thơm cỏ cây cùng mùi đất ngập tràn trong phổi. Cô chậm rãi nắm chặt cánh tay người bên cạnh, ánh mắt sáng ngời kiên định.

“Ahh, chúng ta vẫn còn nhiều trận đấu nữa, sẽ còn rất nhiều thắng lợi.”

Quay đầu nhìn khóe miệng hắn cong lên, cô nghĩ, chính là như vậy.

Cho nên, cô sợ gì chứ.

Không có cửa ải khó khăn nào mà không thể vượt qua được, phiền muộn trong lòng cũng bị bao phủ bởi mưa xuân hy vọng.

Chỉ cần hắn ở bên, vĩnh viễn luôn có hy vọng.
Hihi Diệp Tranh phải là vậy, ngọt thấu xương luôn hihi.

Cái màn tay vàng ngọc với cả đội trưởng lo thật sự hết thuốc chữa haha.

Mưa xuân gội rửa toàn bộ, ban phát một sức sống mới cho vạn vật a =v=

Các cẩu độc thân Valentine vui vẻ nha <3.
 

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#3
Hihi Diệp Tranh phải là vậy, ngọt thấu xương luôn hihi.

Cái màn tay vàng ngọc với cả đội trưởng lo thật sự hết thuốc chữa haha.

Mưa xuân gội rửa toàn bộ, ban phát một sức sống mới cho vạn vật a =v=

Các cẩu độc thân Valentine vui vẻ nha <3.
Nếu thích ngọt của Diệp Tranh, vậy mời chế chờ thêm tới 18/2 để đọc thêm các fic khác nhé. <3
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#4
Aaaa diệp tranh nên như vậy ngọt tận răng
 

Bình luận bằng Facebook