- Bình luận
- 257
- Số lượt thích
- 1,371
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Diệp Tranh
<67>
Mua hoa xong, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đi vào khu mộ. Có rất ít người đến thăm mộ vào lúc này, hai người cứ im lặng bước đi, chỉ để lại tiếng bước chân. Sau khi đi qua lối đi dài, họ đã nhìn thấy bia mộ với cái tên quen thuộc.
Tô Mộc Tranh ngồi xuống, đặt bó hoa trước bia mộ, giọng điệu hơi nhanh nói: “ Anh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Diệp Tu lấy một điếu thuốc ra khỏi túi, chuẩn bị châm lửa thì nghĩ tới chuyện gì rồi cất đi. Tô Mộc Thu không hút thuốc. Anh ấy cũng cố gắng thuyết phục Diệp Tu bỏ thuốc lá, nhưng sau nhiều lần thuyết phục công cóc, cuối cùng anh cũng đành bó tay. Nhưng bất cứ khi nào có Tô Mộc Tranh ở bên, Tô Mộc Thu vẫn cảnh báo Diệp Tu hút ít để tránh ảnh hưởng đến cô.
Lần cuối cùng đến đây là tiết Thanh Minh, đã gần nửa năm rồi. Mặc dù nghĩa trang được dọn dẹp thường xuyên, nhưng các ngôi mộ do phơi nắng mỗi ngày nên vẫn có rất nhiều bụi. Tô Mộc Tranh duỗi tay lau bức ảnh, những ngón tay sạch sẽ bị dính một lớp bụi dày, hai người cứ yên tĩnh đứng trước mộ.
Diệp Tu nhìn vào góc trái bên dưới của tấm bia, anh không khỏi thở dài.
10 năm
Đây là một khoảng thời gian dài, nhưng giờ nhìn lại chỉ như một cái chớp mắt. Lúc Tô Mộc Thu qua đời, Tô Mộc Tranh rất khó chấp nhận sự thực này, nhưng thời gian dần trôi qua, nỗi buồn cũng dần vơi đi, nhưng những tiếc nuối và nỗi nhớ thương chưa từng lắng xuống. Nếu không, trong tâm trí sẽ chẳng có chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua.
Không giống mỗi lần thăm mộ trước đó, hôm nay Tô Mộc Tranh rất im lặng, cô chẳng nói câu gì tới bây giờ.
Xung quanh chẳng có ai, cô ngồi xuống đất, nhìn vào tấm bia, như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Diệp Tu nhìn xuống Tô Mộc Tranh, cô đang đặt hai tay lên đầu gối, cúi đầu xuống rồi ấn cằm lên tay, vẻ mặt cô lúc này hơi giống trẻ con. Diệp Tu như tưởng mình bị ảo giác, anh dường như thấy Tô Mộc Tranh cách đây 10 năm.
Lúc đó, cô vẫn còn là một cô bé.
Nghĩ vậy tim Diệp Tu bỗng có chút nặng nề, như nỗi đau không thể nói thành lời.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tô Mộc Tranh: “ Em không nói gì sao?”
“ Em đã nói chuyện với anh em rồi” Câu trả lời của Tô Mộc Tranh làm anh hơi bất ngờ.
“ Nói trong tâm sao?”
“ Vâng.” Tô Mộc Tranh gật đầu.
Diệp Tu thở dài, không nói nữa. Cuộc đối thoại này không phải là trò đùa, nó cũng như sự hiểu ngầm của hai người vậy.
Tô Mộc Tranh nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ về những chuyện lớn và nhỏ đã xảy ra trong vài tháng qua. Hưng Hân bước vào liên minh, giành quán quân trong mùa giải thứ mười, Diệp Tu giải nghệ và tỏ tình với cô trước khi rời đi. Sau đó là mùa giải Vinh Quang thế giới, đội Trung Quốc giật cup vô địch thế giới…
Qua ánh mắt, Tô Mộc Tranh đã chia sẽ với Tô Mộc Thu tất cả những ký ức của cô, niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc, vinh quang.
Cho dù là một ngày, một năm hay mười năm thì trong tim cô, Tô Mộc Thu vẫn chưa từng ra đi.
Thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi qua, cho đến khi Diệp Tu nhìn vào tấm biển bên dưới, nó cho thấy rằng họ đã ở đây rất lâu rồi.
“ Được chưa em?”
“ Dạ, xong rồi” Tô Mộc Tranh vịn vào tay anh đứng dậy, xoa chân và phủi bụi trên người, “ Chúng ta đi thôi.”
“ Tui đi đây.” Diệp Tu đặt lên tấm bia, chào tạm biệt với To Mộc Thu.
Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.
Không cần phải nói ra, đây chính là lời cam kết giữa hai người đàn ông.
Tô Mộc Tranh vẫy vẫy tay: “ Anh, em đi đây, lần sau lại gặp.”
Diệp Tu nắm lấy tay Tô Mộc Tranh, cùng nhìn về phía tấm bia. Nụ cười của vị thiếu niên trong ảnh tưởng chừng như không bao giờ phai mờ.
Không bao giờ bị lãng quên, cũng không bao giờ già đi. Đó chính là chàng thiếu niên 18 tuổi Tô Mộc Thu.
Anh, bây giờ em rất tốt, hy vọng rằng anh cũng tốt.
Thật hy vọng một ngày nào đó lại được gặp anh.
…
Hai người quay lưng bước đi, đi được mấy bước thì Diệp Tu hỏi Tô Mộc Tranh: “Hôm nay em đã nói gì thế?”
“ Nhiều lắm, em đã kể với anh ấy tất cả những chuyện xảy ra gần đây.” Tô Mộc Tranh nói.
“ Kể cả chuyện chúng ta bên nhau sao?” Diệp Tu hỏi.
“ Vâng, làm sao vậy?” Tô Mộc Tranh hơi bối rồi.
“ Anh đang nghĩ…” Biểu cảm của Diệp Tu trở nên đặc biệt nghiêm túc “ Tối nay anh em chắc chắn sẽ đến tìm anh PK.”
“ Vì sao?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“ Em không nhớ sao?” Diệp Tu bất lực, kể lại chuyện gì đó trong quá khứ.
“ À, em nhớ ra rồi!” nghe Diệp Tu nói xong, vẻ mặt Tô Mộc Tranh như đột nhiên tỉnh ngộ, “ Chuyện lâu vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ…”
“ Trí nhớ của ca vẫn luôn rất tốt.” Diệp Tu nói.
“ Không tin.” Tô Mộc Tranh cười nói, “ Em thấy anh rõ ràng là chột dạ rồi.”
Diệp Tu quay đầu lại, nhìn ngôi mộ của Tô Mộc Thu phía xa xa, “ Chuyện này thì có gì mà chột dạ?” miệng thì nói vậy, nhưng tay cũng nắm chặt hơn.
Mua hoa xong, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đi vào khu mộ. Có rất ít người đến thăm mộ vào lúc này, hai người cứ im lặng bước đi, chỉ để lại tiếng bước chân. Sau khi đi qua lối đi dài, họ đã nhìn thấy bia mộ với cái tên quen thuộc.
Tô Mộc Tranh ngồi xuống, đặt bó hoa trước bia mộ, giọng điệu hơi nhanh nói: “ Anh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Diệp Tu lấy một điếu thuốc ra khỏi túi, chuẩn bị châm lửa thì nghĩ tới chuyện gì rồi cất đi. Tô Mộc Thu không hút thuốc. Anh ấy cũng cố gắng thuyết phục Diệp Tu bỏ thuốc lá, nhưng sau nhiều lần thuyết phục công cóc, cuối cùng anh cũng đành bó tay. Nhưng bất cứ khi nào có Tô Mộc Tranh ở bên, Tô Mộc Thu vẫn cảnh báo Diệp Tu hút ít để tránh ảnh hưởng đến cô.
Lần cuối cùng đến đây là tiết Thanh Minh, đã gần nửa năm rồi. Mặc dù nghĩa trang được dọn dẹp thường xuyên, nhưng các ngôi mộ do phơi nắng mỗi ngày nên vẫn có rất nhiều bụi. Tô Mộc Tranh duỗi tay lau bức ảnh, những ngón tay sạch sẽ bị dính một lớp bụi dày, hai người cứ yên tĩnh đứng trước mộ.
Diệp Tu nhìn vào góc trái bên dưới của tấm bia, anh không khỏi thở dài.
10 năm
Đây là một khoảng thời gian dài, nhưng giờ nhìn lại chỉ như một cái chớp mắt. Lúc Tô Mộc Thu qua đời, Tô Mộc Tranh rất khó chấp nhận sự thực này, nhưng thời gian dần trôi qua, nỗi buồn cũng dần vơi đi, nhưng những tiếc nuối và nỗi nhớ thương chưa từng lắng xuống. Nếu không, trong tâm trí sẽ chẳng có chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua.
Không giống mỗi lần thăm mộ trước đó, hôm nay Tô Mộc Tranh rất im lặng, cô chẳng nói câu gì tới bây giờ.
Xung quanh chẳng có ai, cô ngồi xuống đất, nhìn vào tấm bia, như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Diệp Tu nhìn xuống Tô Mộc Tranh, cô đang đặt hai tay lên đầu gối, cúi đầu xuống rồi ấn cằm lên tay, vẻ mặt cô lúc này hơi giống trẻ con. Diệp Tu như tưởng mình bị ảo giác, anh dường như thấy Tô Mộc Tranh cách đây 10 năm.
Lúc đó, cô vẫn còn là một cô bé.
Nghĩ vậy tim Diệp Tu bỗng có chút nặng nề, như nỗi đau không thể nói thành lời.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tô Mộc Tranh: “ Em không nói gì sao?”
“ Em đã nói chuyện với anh em rồi” Câu trả lời của Tô Mộc Tranh làm anh hơi bất ngờ.
“ Nói trong tâm sao?”
“ Vâng.” Tô Mộc Tranh gật đầu.
Diệp Tu thở dài, không nói nữa. Cuộc đối thoại này không phải là trò đùa, nó cũng như sự hiểu ngầm của hai người vậy.
Tô Mộc Tranh nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ về những chuyện lớn và nhỏ đã xảy ra trong vài tháng qua. Hưng Hân bước vào liên minh, giành quán quân trong mùa giải thứ mười, Diệp Tu giải nghệ và tỏ tình với cô trước khi rời đi. Sau đó là mùa giải Vinh Quang thế giới, đội Trung Quốc giật cup vô địch thế giới…
Qua ánh mắt, Tô Mộc Tranh đã chia sẽ với Tô Mộc Thu tất cả những ký ức của cô, niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc, vinh quang.
Cho dù là một ngày, một năm hay mười năm thì trong tim cô, Tô Mộc Thu vẫn chưa từng ra đi.
Thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi qua, cho đến khi Diệp Tu nhìn vào tấm biển bên dưới, nó cho thấy rằng họ đã ở đây rất lâu rồi.
“ Được chưa em?”
“ Dạ, xong rồi” Tô Mộc Tranh vịn vào tay anh đứng dậy, xoa chân và phủi bụi trên người, “ Chúng ta đi thôi.”
“ Tui đi đây.” Diệp Tu đặt lên tấm bia, chào tạm biệt với To Mộc Thu.
Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.
Không cần phải nói ra, đây chính là lời cam kết giữa hai người đàn ông.
Tô Mộc Tranh vẫy vẫy tay: “ Anh, em đi đây, lần sau lại gặp.”
Diệp Tu nắm lấy tay Tô Mộc Tranh, cùng nhìn về phía tấm bia. Nụ cười của vị thiếu niên trong ảnh tưởng chừng như không bao giờ phai mờ.
Không bao giờ bị lãng quên, cũng không bao giờ già đi. Đó chính là chàng thiếu niên 18 tuổi Tô Mộc Thu.
Anh, bây giờ em rất tốt, hy vọng rằng anh cũng tốt.
Thật hy vọng một ngày nào đó lại được gặp anh.
…
Hai người quay lưng bước đi, đi được mấy bước thì Diệp Tu hỏi Tô Mộc Tranh: “Hôm nay em đã nói gì thế?”
“ Nhiều lắm, em đã kể với anh ấy tất cả những chuyện xảy ra gần đây.” Tô Mộc Tranh nói.
“ Kể cả chuyện chúng ta bên nhau sao?” Diệp Tu hỏi.
“ Vâng, làm sao vậy?” Tô Mộc Tranh hơi bối rồi.
“ Anh đang nghĩ…” Biểu cảm của Diệp Tu trở nên đặc biệt nghiêm túc “ Tối nay anh em chắc chắn sẽ đến tìm anh PK.”
“ Vì sao?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“ Em không nhớ sao?” Diệp Tu bất lực, kể lại chuyện gì đó trong quá khứ.
“ À, em nhớ ra rồi!” nghe Diệp Tu nói xong, vẻ mặt Tô Mộc Tranh như đột nhiên tỉnh ngộ, “ Chuyện lâu vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ…”
“ Trí nhớ của ca vẫn luôn rất tốt.” Diệp Tu nói.
“ Không tin.” Tô Mộc Tranh cười nói, “ Em thấy anh rõ ràng là chột dạ rồi.”
Diệp Tu quay đầu lại, nhìn ngôi mộ của Tô Mộc Thu phía xa xa, “ Chuyện này thì có gì mà chột dạ?” miệng thì nói vậy, nhưng tay cũng nắm chặt hơn.