Hoàn [Diệp Tranh] Em đã bên anh bao năm rồi nhỉ

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<67>

Mua hoa xong, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đi vào khu mộ. Có rất ít người đến thăm mộ vào lúc này, hai người cứ im lặng bước đi, chỉ để lại tiếng bước chân. Sau khi đi qua lối đi dài, họ đã nhìn thấy bia mộ với cái tên quen thuộc.

Tô Mộc Tranh ngồi xuống, đặt bó hoa trước bia mộ, giọng điệu hơi nhanh nói: “ Anh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Diệp Tu lấy một điếu thuốc ra khỏi túi, chuẩn bị châm lửa thì nghĩ tới chuyện gì rồi cất đi. Tô Mộc Thu không hút thuốc. Anh ấy cũng cố gắng thuyết phục Diệp Tu bỏ thuốc lá, nhưng sau nhiều lần thuyết phục công cóc, cuối cùng anh cũng đành bó tay. Nhưng bất cứ khi nào có Tô Mộc Tranh ở bên, Tô Mộc Thu vẫn cảnh báo Diệp Tu hút ít để tránh ảnh hưởng đến cô.

Lần cuối cùng đến đây là tiết Thanh Minh, đã gần nửa năm rồi. Mặc dù nghĩa trang được dọn dẹp thường xuyên, nhưng các ngôi mộ do phơi nắng mỗi ngày nên vẫn có rất nhiều bụi. Tô Mộc Tranh duỗi tay lau bức ảnh, những ngón tay sạch sẽ bị dính một lớp bụi dày, hai người cứ yên tĩnh đứng trước mộ.

Diệp Tu nhìn vào góc trái bên dưới của tấm bia, anh không khỏi thở dài.

10 năm

Đây là một khoảng thời gian dài, nhưng giờ nhìn lại chỉ như một cái chớp mắt. Lúc Tô Mộc Thu qua đời, Tô Mộc Tranh rất khó chấp nhận sự thực này, nhưng thời gian dần trôi qua, nỗi buồn cũng dần vơi đi, nhưng những tiếc nuối và nỗi nhớ thương chưa từng lắng xuống. Nếu không, trong tâm trí sẽ chẳng có chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua.

Không giống mỗi lần thăm mộ trước đó, hôm nay Tô Mộc Tranh rất im lặng, cô chẳng nói câu gì tới bây giờ.

Xung quanh chẳng có ai, cô ngồi xuống đất, nhìn vào tấm bia, như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Diệp Tu nhìn xuống Tô Mộc Tranh, cô đang đặt hai tay lên đầu gối, cúi đầu xuống rồi ấn cằm lên tay, vẻ mặt cô lúc này hơi giống trẻ con. Diệp Tu như tưởng mình bị ảo giác, anh dường như thấy Tô Mộc Tranh cách đây 10 năm.

Lúc đó, cô vẫn còn là một cô bé.

Nghĩ vậy tim Diệp Tu bỗng có chút nặng nề, như nỗi đau không thể nói thành lời.

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tô Mộc Tranh: “ Em không nói gì sao?”

“ Em đã nói chuyện với anh em rồi” Câu trả lời của Tô Mộc Tranh làm anh hơi bất ngờ.

“ Nói trong tâm sao?”

“ Vâng.” Tô Mộc Tranh gật đầu.

Diệp Tu thở dài, không nói nữa. Cuộc đối thoại này không phải là trò đùa, nó cũng như sự hiểu ngầm của hai người vậy.

Tô Mộc Tranh nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ về những chuyện lớn và nhỏ đã xảy ra trong vài tháng qua. Hưng Hân bước vào liên minh, giành quán quân trong mùa giải thứ mười, Diệp Tu giải nghệ và tỏ tình với cô trước khi rời đi. Sau đó là mùa giải Vinh Quang thế giới, đội Trung Quốc giật cup vô địch thế giới…

Qua ánh mắt, Tô Mộc Tranh đã chia sẽ với Tô Mộc Thu tất cả những ký ức của cô, niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc, vinh quang.

Cho dù là một ngày, một năm hay mười năm thì trong tim cô, Tô Mộc Thu vẫn chưa từng ra đi.

Thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi qua, cho đến khi Diệp Tu nhìn vào tấm biển bên dưới, nó cho thấy rằng họ đã ở đây rất lâu rồi.

“ Được chưa em?”

“ Dạ, xong rồi” Tô Mộc Tranh vịn vào tay anh đứng dậy, xoa chân và phủi bụi trên người, “ Chúng ta đi thôi.”

“ Tui đi đây.” Diệp Tu đặt lên tấm bia, chào tạm biệt với To Mộc Thu.

Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.

Không cần phải nói ra, đây chính là lời cam kết giữa hai người đàn ông.

Tô Mộc Tranh vẫy vẫy tay: “ Anh, em đi đây, lần sau lại gặp.”

Diệp Tu nắm lấy tay Tô Mộc Tranh, cùng nhìn về phía tấm bia. Nụ cười của vị thiếu niên trong ảnh tưởng chừng như không bao giờ phai mờ.

Không bao giờ bị lãng quên, cũng không bao giờ già đi. Đó chính là chàng thiếu niên 18 tuổi Tô Mộc Thu.

Anh, bây giờ em rất tốt, hy vọng rằng anh cũng tốt.

Thật hy vọng một ngày nào đó lại được gặp anh.



Hai người quay lưng bước đi, đi được mấy bước thì Diệp Tu hỏi Tô Mộc Tranh: “Hôm nay em đã nói gì thế?”

“ Nhiều lắm, em đã kể với anh ấy tất cả những chuyện xảy ra gần đây.” Tô Mộc Tranh nói.

“ Kể cả chuyện chúng ta bên nhau sao?” Diệp Tu hỏi.

“ Vâng, làm sao vậy?” Tô Mộc Tranh hơi bối rồi.

“ Anh đang nghĩ…” Biểu cảm của Diệp Tu trở nên đặc biệt nghiêm túc “ Tối nay anh em chắc chắn sẽ đến tìm anh PK.”

“ Vì sao?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“ Em không nhớ sao?” Diệp Tu bất lực, kể lại chuyện gì đó trong quá khứ.

“ À, em nhớ ra rồi!” nghe Diệp Tu nói xong, vẻ mặt Tô Mộc Tranh như đột nhiên tỉnh ngộ, “ Chuyện lâu vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ…”

“ Trí nhớ của ca vẫn luôn rất tốt.” Diệp Tu nói.

“ Không tin.” Tô Mộc Tranh cười nói, “ Em thấy anh rõ ràng là chột dạ rồi.”

Diệp Tu quay đầu lại, nhìn ngôi mộ của Tô Mộc Thu phía xa xa, “ Chuyện này thì có gì mà chột dạ?” miệng thì nói vậy, nhưng tay cũng nắm chặt hơn.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
Tôi khóc đây đừng ai cản TT_____TT. Đau lòng quá sức rồi.
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<68>

Trong kỳ nghỉ hè, chẳng còn mấy thời gian để chuẩn bị cho mùa giải thứ 11 sắp tới, Hưng Hân từ trên xuống dưới ai ai cũng bận rộn, kể cả Diệp Tu cũng không ngoại lệ.

Sau khi thăm mộ Tô Mộc Thu, Diệp Tu vội vã về nhà.

Buổi tối, hai cha con ngồi lại bàn chuyện với nhau, ba Diệp đã đồng ý với quyết định ở lại Hưng Hân của anh. Mẹ Diệp mãnh liệt yêu cầu con trai ở lại thêm vài ngày, cho đến khi mùa giải mới bắt đầu. Diệp Tu vui vẻ đáp ứng. Dù sao thì ở nhà cũng giúp được Hưng Hân ít việc, hơn nữa, anh đã xa nhà nhiều năm nên cũng muốn ở lại mấy ngày.

Nhưng đời không như mơ, về nhà tới sáng ngày thứ hai thì anh hối hận muôn vàn, muốn ngay lập tức trở về Hưng Hân.

“ Con người sao có thể trải qua một ngày như thế này chứ?” Khi nhận được cuộc gọi, Tô Mộc Tranh bị câu oán than của Diệp Tu làm làm kinh ngạc, liền hỏi: “ Anh làm sao thế?”

“ Lão ba nhà anh đúng là vô nhân đạo! mới sớm bảnh mắt mà đã lôi kéo anh dậy đi chạy bộ cùng ông. Hồi còn trông net ở Hưng Hân, giờ đó anh còn chưa tan ca đó!” Diệp Tu than vãn. “ Chưa nói đến anh mệt thế nào, lão ba nhà anh còn chạy một bên thuyết giảng. Nói anh y chang một lão cán bộ về hưu, chẳng có một chút khí khái, sức lực của tuổi trẻ tí nào. Khỉ! Ai là lão cán bộ về hưu chứ? Anh còn muốn biết hồi trẻ tinh thần khí khái của ông thế nào, sao mà bây giờ lại tàn bạo như thế này!

“ Hahahaha, thì anh vốn là lão tướng đã giải nghệ mà.” Tô Mộc Tranh không nhịn được, bật cười, “ Thực ra em thấy như vậy cũng tốt lắm, thể dục tốt cho sức khỏe mà.”

“Thể dục của em chính là dạo phố mua sắm chứ gì? Đừng đứng nói suông mà không sợ đau lưng vậy chứ!” Diệp Tu nói.

“ Làm gì có, bây giờ rõ ràng là em đang ngồi mà.” Tô Mộc Tranh nói.

Hai người tán dóc vài câu, Diệp Tu hỏi vào chuyện chính: “ Việc chuyển nhượng ở Hưng Hân thế nào rồi?”

“ Gặp một số rắc rối. Có liên hệ với một vài người, nhưng một số không có ý định chuyển nhượng, số còn lại cũng chẳng tích cực tí nào, tất cả họ đều nói sẽ xem xét.”

Tô Mộc Tranh đang đau đầu vì chuyện này. Không còn nhiều thời gian cho đến cuối kỳ chuyển nhượng mùa hè, hầu hết các kế hoạch chuyển nhượng đã được quyết định rồi.

“ Chuyện thường thôi.” Diệp Tu không bất ngờ gì. Bây giờ trừ khi là một tuyển thủ hạng sao nào, không thì rất khó để lấp vào chỗ trống của anh. Với tình hình hiện tại, thì đây gần như là chuyện không thể.

Kể cả tới kỳ tiếp cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cả câu lạc bộ và tuyển thủ sẽ có những cân nhắc riêng của họ.

Nói chung là phạm vi tuyển thủ lựa chọn thu hẹp đi rất nhiều.

Mặc dù Hưng Hân là quán quân mùa 10, nhưng thiếu đi ông trùm Diệp Tu thì sức cạnh tranh trong mùa 11 sẽ suy giảm.

Về mặt địa vị, Hưng Hân có 2 tuyển thủ hạng sao là Tô Mộc Tranh và Phương Duệ, nên tuyển thủ còn phải cân nhắc tới vị trí của mình.

Về mặt đãi ngộ, dù Hưng Hân không phải là thiếu thốn, nhưng cũng không thể chi nhiều tiền để lôi kéo tuyển thủ về tay.

Do đó, dù ở khía cạnh nào, Hưng Hân cũng không phải là sự lựa chọn tốt nhất.

“ Nhưng lại có chuyện bất ngờ hơn” Tô Mộc Tranh nói, “ Lâm Nguyên của chiến đội Khinh Tài chủ động liên hệ với chúng ta, nói rằng có thể chuyển nhượng đến Hưng Hân.”

“ Lâm Nguyên? Cậu tân binh đó sao?” Diệp Tu cũng bất ngờ.

Lâm Nguyên là tuyển thủ mới ra mắt vào mùa 10, chức nghiệp là thuật sĩ.

Khinh Tài rất chú trọng đến bồi dưỡng tân binh nên sắp xếp rất nhiều cơ hội lên sàn cho cậu ta. Lúc trước có hai lần giao thủ với Khinh Tài, Diệp Tu đã chú ý đến cậu ta.

“ Vâng, thực lực cậu ấy cũng rất được. Nếu không có Đường Nhu, cậu ấy cũng là gương mặt sáng giá của giải tân binh xuất sắc nhất mùa trước.” Tô Mộc Tranh nói.

“ Đúng là rất đáng xem xét.” Diệp Tu nói.

Trước đây họ đã bàn xem tuyển thủ nào có thể tiếp nhận Nghênh Phong Bố Trận, nhưng chẳng có một ai phù hợp.

Trong liên minh, người chơi thuật sĩ không nhiều, dĩ nhiên, chẳng thể mơ đến chuyện đào Dụ Văn Châu từ Lam Vũ về. Bây giờ Lâm Nguyên lại tự nguyện đề nghị đến Hưng Hân, việc này đúng là đỡ đi hàng đống việc.

“ Em cũng nghĩ vậy.” Tô Mộc Tranh tán thành.

Lâm Nguyên có thể thay thế vị trí của Ngụy Sâm, do đó tránh được những thay đổi lớn trong hệ thống chiến thuật của Hưng Hân, thời gian để chiến đội thích nghi nhân vật cũng giảm đi chút ít.

“ Anh đoán Khinh Tài sẽ không thả người đi dễ dàng vậy đâu, hợp đồng chắc chắn sẽ gặp rắc rồi.” Diệp Tu nói.

“ Mai em sẽ cùng Phương Duệ sang thương lượng với phía bên kia.” Tô Mộc Tranh ngừng một lát rồi nói tiếp, “ Nhưng kể cả khi Lâm Nguyên đến thì vẫn không đủ.”

Thuật sĩ thì có sẵn đó rồi, nhưng Hưng Hân đang thiếu là tay đấm mạnh. Ban đầu cũng có một vài ứng cử viên lý tưởng, nhưng tiếc là họ không đưa ra câu trả lời dứt khoát. Giờ không còn nhiều thời gian nữa, Hưng Hân cũng không thể chờ đợi mãi như thế này được.

“ Còn một người, em nghĩ đến chưa?” Diệp Tu nói.

“ Ai vậy?” Tô Mộc Tranh thắc mắc.

“ Đỗ Minh.” Diệp Tu đáp.
 

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ
Haha Đỗ Minh :)))). Nhưng Luân Hồi có chịu thả người dễ dàng ko đây?
 

Kazelf

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
51
Số lượt thích
59
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
Uầy uầy.Lá Thần định đào Đỗ Minh từ phía Luân Hồi á,ko bít anh chọn con tim hay là nghe lý trí
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
What ?!?!? Qua đào tới người Luân Hồi rồi :v ?!?!?!? Này cu Đỗ đừng vì Crush mà phản bội team đi theo tiếng mời gọi của thằng cha Diệp nha !
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<69>

Sau khi xác nhận Diệp Tu không nói đùa, Tô Mộc Tranh do dự: “ Đỗ Minh, thích hợp thì thích hợp, nhưng liệu cậu ấy có chịu đến không? Em thấy chuyện này là bất khả thi rồi.”

Ở mọi khía cạnh, Luân Hồi được cho là chiến đội mạnh nhất trong liên minh, kể cả lương bổng hay chế độ huấn luyện cũng vô cùng tốt.

Mặc dù Hưng Hân đang mở rộng quy mô, cố gắng vận hành quy phạm hóa chiến đội, nhưng sẽ chẳng có cơ hội nào để đào người từ Luân Hồi đến được.

“ Không phải là ý của Chu Trạch Khải. Anh cảm thấy chuyện này vẫn có chút hy vọng. Em vào QQ xem cậu ta có online không.” Diệp Tu nói.

Tô Mộc Tranh đánh mắt từ trên xuống dưới danh sách tuyển thủ chuyên nghiệp, avata của Ngô Sương Câu Nguyệt đang sáng. “ Có.”

“ Vậy thì tốt, để anh hỏi ý kiến cậu ta xem sao.” Diệp Tu nói, rồi mở máy tính ra.

“ Vâng. Vậy em đi thảo luận vài chuyện với Qủa Qủa” Tô Mộc Tranh nói.

Diệp Tu lên QQ, tìm Đỗ Minh trong danh sách tuyển thủ chuyên nghiệp, nhanh chóng đánh dòng tin gửi đi.

Khi được thông báo có tin nhắn, Đỗ Minh nhấp vào biểu tượng nhấp nháy dưới góc bên phải màn hình, đây là một của sổ đối thoại tạm thời. Người gửi tin là Quân Mạc Tiếu, cũng chính là Diệp Tu.

“ Cậu có ý định chuyển nhượng không? Hưng Hân tụi anh đang thiếu người. Suy nghĩ một chút đi!”

Móa anh, nói bậy bạ gì vậy chứ!

Đỗ Minh trong nháy mắt đã không thể bình tĩnh nổi, mới nữa tiếng trước, mấy anh em Luân Hồi đã làm cậu lúng túng bởi vấn đề này.

Nói ra cũng thật trùng hợp, tối qua Phương Duệ cũng nhắn một tin tương tự lên group chat của tuyển thủ chuyên nghiệp, Hoàng Thiếu Thiên cầm đầu băng đảng đến xem trò vui, nhanh chóng đáp lại “ không đến không đến không đến , Hưng Hân thì chúng tôi không đến[bye bye].”

Vậy mà còn chưa xong, hôm nay nhóm nội bộ chiến đội cũng buôn đến chuyện này, mọi người bắt đầu như bão táp mà @ Đỗ Minh.

“ Cơ hội hiếm có nha, Đỗ Minh cậu có muốn suy nghĩ chút không? Nếu đến Hưng Hân thì cậu có thể được ở gần nữ thần mỗi ngày rồi!”

“ Nói quá chí lý, Đỗ Minh cậu phải nắm lấy thời cơ nha, nhân lúc em gái Đường Nhu còn chưa chuyển nhượng!”

“ Mấy người đừng có mà đào hố cho Đỗ Minh nữa, cậu ấy sao có thể đến Hưng Hân được chứ! Lúc thi đấu, mới cách nhau có mấy chục mét mà đã kích động thế rồi, giờ mỗi ngày đều kề cận như thế, cậu ta có thể chịu được sao?”

“ Vậy cũng chưa chắc, có nữ thần một bên buff cho, Đỗ Minh có thể chấp 10 đội trưởng đó chớ ~”

“…haha”

Nhìn dòng tin Diệp Tu gửi, Đỗ Minh vô cùng kích động, anh gõ một dòng tin nhắn lại. “ Sao Hưng Hân mấy anh lại nói cái việc chuyển nhượng trọng đại thế với cái kiểu < 5 người còn thiếu 1 DPS đến không?> thế chứ?”

Khi anh chuẩn bị gửi đi, thì phát hiện trọng điểm bị sai lệch nghiêm trọng nên nhanh chóng xóa nội dung tin mà anh đã gõ.

Bình tĩnh bình tĩnh.

Đỗ Minh nói với chính mình. Bởi vì vị trí ở Luân Hồi, anh cũng từng có ý nghĩ chuyển nhượng. Trong kỳ chuyển nhượng hè này, anh cũng được mấy chiến đội ngõ lời, nhưng anh vẫn còn đang xem xét. Theo suy nghĩ cá nhân, thì mấy chiến đội tầm trung cũng tương đối lý tưởng.

Đồng đội trêu thì cứ trêu, chuyển nhượng không phải là một trò đùa, đó là cả một sự nghiệp, nó cần được xem xét cẩn thận. Nhưng…anh mỗi ngày đều rất gato với các đội viên ở Hưng Hân!

Đỗ Minh hít một hơi thật sâu và sau đó lịch sự trả lời: “Cảm ơn, Hưng Hân rất tốt, nhưng bây giờ tôi không có ý định đến Hưng Hân.”

“ Bây giờ không có nhưng chưa chắc ngày mai cũng không có. Xem đi, đến tự bản thân cậu cũng thấy Hưng Hân rất tốt, chi bằng bây giờ cậu suy nghĩ lại chút.” Diệp Tu bắt đầu bới lông tìm vết lời Đỗ Minh để lôi kéo cậu.

Đỗ Minh cứng họng, đó chỉ là lời nói lịch sự để từ chối lời mời của Diệp Tu thôi mà. Anh trực tiếp nhắn lại: “ Không cần đâu, tôi thấy ở Luân Hồi rất tốt.”

“ Luân Hồi đã có 2 giải quán quân rồi, nếu tôi nói kỳ hè này cậu chuyển nhượng đến Hưng Hân, cậu có thể có thêm một giải quán quân, dù cậu tin hay không thì nó vẫn không hấp dẫn lắm đúng không?” Diệp Tu nói.

“ Quán quân mà, ai lại chê nhiều chứ!” Đỗ Minh nói. Tuy vậy, anh vẫn thừa nhận lời Diệp Tu rất đúng.

Anh đã có hai chiếc nhẫn quán quân rồi, sự cám dỗ của giải quán quân cũng không lớn đến thế. Với sức mạnh của Luân Hồi, nếu anh vẫn muốn giành quán quân thì sẽ không cân nhắc đến các đội khác.

“ Cậu là tuyển thủ chủ lực của Luân Hồi, nhưng lại không phải là tuyển thủ nòng cốt. Nhưng cậu cũng rất rõ, dù cậu chuyển đến Hưng Hân, thì cậu cũng không thể làm nòng cốt được. Do đó, cậu ở lại Luân Hồi cũng không tồi. Như vậy, tất cả điều đó đều không thể làm lý do để cậu chuyển đội được.”

“…” Đỗ Minh nghi ngờ, Diệp Tu thực sự đang thuyết phục mình chuyển nhượng sao?

“ Nhưng mà.” Diệp Tu gõ tiếp hai từ, sau đó ám binh bất động một lúc.

Đỗ Minh đứng tim một lát, rồi nhắn lại một câu: “ Nhưng mà cái gì?”

“ Nhưng anh tin rằng ngoài những điều này, cậu còn có một lý do khác để theo đuổi, đúng không?” Diệp Tu nói.

“ Ví dụ?” Đỗ Minh hỏi.

“ Đường Nhu”

Diệp Tu tung ra một đòn < nhất tiễn xuyên tim>, lực phòng ngự của Đỗ Minh giảm 40%.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
Đm.... Khả năng đào người của Diệp bất Tu nhiêu năm qua có tăng chứ ko giảm =))),.

Cơ mà mị ko muốn Đỗ Minh chuyển nhượng đâu ;;^;;
 

Mặc

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
41
Số lượt thích
90
Buồn quá, nghe đến cái ý nghĩa mùa hè bất tận suýt nữa thì tui khóc. Thật sự cái ý nghĩa này không chỉ dành cho Tô Mộc Thu mà còn khiến tui liên tưởng đến Đại Tôn a.
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<70>

“ Đậu xanh, sao anh lại biết được!!!!!!!” không phải chỉ có mấy đội viên của Luân Hồi biết thôi sao! Đỗ Minh thấy máu dồn hết lên đầu rồi, không, là dồn lên mặt.

Đây cứ giống như chuyện mình thầm mến cô bạn hồi học cấp 2, cứ tưởng chuyện này không ai biết, nhưng một ngày mình lại phát hiện cả lớp ai ai cũng biết cả rồi.

“ Chuyện này từ sớm đã không còn là bí mật gì nữa đâu, cậu nên biết rằng tốc độ lan truyền của tin đồn nhanh lắm đó.” Trong hoàn cảnh bình thường, Diệp Tu sẽ không sử dụng lý do này để thuyết phục người khác, nhưng hoàn cảnh đặc biệt cần phải sử dụng đến mồi câu đặc biệt.

Mặc dù các đại thần luôn luôn yêu Vinh Quang, nhưng họ chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy rồi.

Bởi vì dù có ở đâu, họ cũng sẽ theo đuổi danh dự vinh quang của mình, tất nhiên, cũng tùy thuộc vào nơi có thể chắp cánh cho họ.

Để thu hút các tuyển thủ mình muốn, các chiến đội chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để thể hiện lợi thế của mình.

Bây giờ Đỗ Minh đang hoảng loạn, không thể kìm chế được nhịp tim đang điên cuồng đập loạn trong ngực.

Hoảng loạn thì hoảng loạn, tay anh vẫn gõ ra dòng chữ. Tất nhiên, việc anh quan tâm hiện giờ là thái độ của Đường Nhu.

“ Chuyện này… Cô ấy có biết không?

“ Anh không biết. Cậu có muốn đến Hưng Hân để hỏi riêng cô ấy không?” Diệp Tu nói.

“ …” Vậy thì còn nói làm gì? Đỗ Minh thầm mắng trong lòng.

“ Kỳ thực cậu cũng không phải không muốn chuyển đội đúng không? Nếu Hưng Hân có thứ cậu theo đuổi thì chi bằng đến thử 1 năm trước. Tất nhiên, nếu cậu cảm thấy tốt thì chúng tôi rất hoan nghênh cậu ở lại thêm vài năm nữa. Sẽ có vài rắc rối bên Luân Hồi, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng lắm. Bên phía câu lạc bộ sẽ ngồi lại thương lượng. Cậu có thể yên tâm, thu nhập của cậu chắc chắn sẽ bằng lúc ở Luân Hồi.”

Diệp Tu đang tung chiêu < dẫn dắt từng bước>, lực phòng ngự của Đỗ Minh giảm thêm 17%.

“ Để tôi nghĩ lại xem…” Đỗ Minh có chút động tâm.

“ Vậy đi, cậu mà đến Hưng Hân thì anh sẽ cho cậu một đặc quyền. Cho cậu quyết định vị trí ngồi của mình trong phòng huấn luyện. Cậu muốn ngồi đối diện với Tiểu Đường hay bên cạnh cô ấy.”

Diệp Tu lại tung ra một chiêu < Phúc lợi>, lực phòng ngự của Đỗ Minh giảm tiếp 20%.

Thế nào gọi là miệng thì nói không muốn, nhưng tay thì rất thành thực? Đó chính là Đỗ Minh, người đã vô tình gõ ra một dòng: “ Tôi cảm thấy đối diện tốt hơn.”

“ Thích ngồi đối diện sao? Không thành vấn đề.” Diệp Tu hứa.

“ Chờ đã, tôi vẫn chưa đồng ý mà!” Đỗ Minh thấy rằng mình đã sa vào bẫy của Diệp Tu.

Diệp Tu đột nhiên đổi giọng: “ Này, nói nhiều như thế rồi, cậu có đến hay không đây? Hưng Hân tụi anh còn chỗ cho một tay Kiếm nữa thôi! Lần đầu gia nhập liên minh đã cuỗm được giải quán quân rồi, tương lại sáng lạng lắm đấy! Lại cộng thêm có nhiều mỹ nữ, cả tá người khóc lóc quỳ gối trước chị chủ tụi anh xin chuyển nhượng, mà chị chủ anh còn không đáp ứng đó cậu biết không? Vậy mà cậu còn do dự cái gì?”

Diệp Tu lại nã thêm một chiêu < Nói quá mà chuẩn>, lực phòng ngự của Đỗ Minh giảm thêm 13%.

“ Thì anh cũng phải cho tôi thời gian suy nghĩ chứ?” Đỗ Minh nói.

“ Dù sao thì thành phố S cũng gần, hay mai cậu đến Hưng Hân check thử, rồi trực tiếp trao đổi với chị chủ anh tụi anh luôn, sau đó hẵn quyết định, cậu thấy sao?”

Diệp Tu bẫy sẵn chiêu < Vui quên đường về>, lực phòng ngự của Đỗ Minh giảm tiếp 10% nữa.

“ OK” Đỗ Minh đồng ý.

Diệp Tu lập tức nhắn tin cho Tô Mộc Tranh: “ Bước đầu đã thuyết phục được Đỗ Minh rồi.”

“ Sao nhanh thế?” Tô Mộc Tranh kinh ngạc trước tốc độ được việc của Diệp Tu, “ Anh nói gì với cậu ta thế?”

Diệp Tu chụp màn hình lịch sử trò chuyện gửi qua, Tô Mộc Tranh nhanh chóng gửi lại emo mặt cười.

“ Mai cứ để chị chủ nói chuyện với cậu ta, cũng chắc được 8, 9 phần rồi.” Diệp Tu nói.

Tô Mộc Tranh không thể không bái phục: “ Nếu anh đi bán bảo hiểm, chắc chắn cũng sẽ bước tới đỉnh cao của nghề đó.”

“ Anh vốn là tuyển thủ e-sport, đi bán bảo hiểm làm gì, phí của trời lắm.” Diệp Tu không khách khí nói.

Tô Mộc Tranh gọi Trần Qủa lại bàn bạc, kể lại đại khái với cô ấy. Trần Qủa nghe xong thì kinh ngạc không thôi, nhìn tới lịch sử trò chuyện thì cười không được khóc cũng chẳng xong.

“ Hay để chị nói với Tiểu Đường trước, để em ấy nói chuyện với Đỗ Minh?” Vừa nói xong, Trần Qủa tự phản bác lời mình, “ Thôi đi thôi đi, chuyện này không hay lắm.”

“ Không cần nói với Tiểu Đường đâu, cứ để bình thường là được” Tô Mộc Tranh nói. Với tính cách của Đường Nhu, nếu nói sự thật ra, không biết cô sẽ phản ứng ra sao.

“ Hầy, cái cậu Đỗ Minh này đúng là…” Trần Qủa quay lại nhìn Đường Nhu đang chăm chỉ huấn luyện, chẳng hiểu sao lại thấy chột dạ.

Không ngoài dự đoán của Diệp Tu, chuyện của Đỗ Minh rất suôn sẻ.

Chiều hôm sau, anh nhận được cuộc gọi từ Tô Mộc Tranh: “ Đỗ Minh đã OK rồi”
 

Normally Insane

Cống hiến cấp cao
Bình luận
363
Số lượt thích
1,181
Moẹ chứ! Lão Diệp đào người qá kinh! Tui đọc thôi mà cũng choáng váng mặt mày chứ nói gì chú Đỗ đã tương tư người ta bao nhiêu lâu nay.

Thiệt muốn có cái cảnh: Duệ - Minh ngồi nói chuyện về việc mình bị dụ đến Hưng Hân ghê! Đảm bảo, 2 tên sẽ miệng phun một đống từ phụ khoa các kiểu chửi lão Diệp cho coi!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
................ tui thài chú Đỗ vì crush bỏ team !
 

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ
Tốc độ làm việc gì của Diệp Tu cũng rất nhanh là xong việc, ấy thế mà cái bài báo gây xôn xao kia sao lại không chuẩn nhờ =))))), không thống nhất gì cả :)))))

Tiểu Minh, cậu dễ dụ thế :))))
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<71>

“ Yo, đúng là cấp tốc mà, sao mà quyết định nhanh thế?” Diệp Tu hỏi.

“ Đỗ Minh đến lúc 9h sáng. Qủa Qủa đưa cậu ấy đi tham quan Hưng Hân một vòng, sau đó đến phòng huấn luyện. Em thực sự nghi ngờ cậu ấy có phải phấn khích qúa không, Nhu Nhu đang chuẩn bị vươn tay ra bắt tay với cậu ta, cậu ta nói mong được chỉ giáo. Nhu Nhu thu tay lại, đồng ý rồi. Đỗ Minh đưa tay ra, kết quả là đúng lúc Nhu Nhu quay người đi, không thấy bàn tay cậu ta. Cậu ta cứ để vậy nửa ngày trời, cười chết em thôi.”

“ Định mệnh thật, giờ anh đang nghi liệu dùng cách này đào cậu ta sang có đúng không đây.” Diệp Tu nói.

“ Phương Duệ vô góp vui, nói Đường Nhu nhà chúng ta một lần lên sân là mấy mươi vạn, sao có thể chỉ bảo người khác dễ dàng thế được.” Tô Mộc Tranh không nhịn được cười, “ trừ khi là đánh cuộc luôn. Nếu Đỗ Minh thua thì phải chuyển đến Hưng Hân. Đỗ Minh không chịu được, thế là đáp ứng luôn.”

“ Sau đó thì sao? Đỗ Minh thua sao?” Diệp Tu hỏi.

“ Đúng vậy, mọi người cũng không ngờ đến, hôm nay trạng thái cậu ta đúng là đặc biệt tốt, lúc đầu cậu ấy đánh rất siêu, chiếm ưu thế tấn công. Sau một lúc thì hai người bất phân thắng bại, nhưng vì lượng máu ban đầu vốn bị chênh lệch, cuối cùng Nhu Nhu thua trận. Ngụy Sâm đứng một bên nói, một trận định thắng thua thì chán quá, chơi nhiều trận mới sướng. Vậy là cậu lại mời Nhu Nhu đấu thêm trận nữa, thế là hai người lại tiếp tục.”

“ Hài zzz, tên nhóc này đúng là quá ngay thẳng.” Diệp Tu cảm thán một câu. Lời nói của Ngụy Sâm chẳng qua chỉ là lời ăn vạ của bọn du côn thôi. Tuy nhiên đứng trước Đường Nhu, chắc rằng Đỗ Minh rạo rực trong tim lắm, nên cứ vậy mà chiến trận mới.

“ Cuối cùng thì ai thắng ai thua?”

“ Em không biết, đừng nói đến thắng bại, tụi em còn nhát đếm xem họ đấu với nhau mấy trận. Họ cứ ngồi đó 2 tiếng đồng hồ, nếu Qủa Qủa không hối đi ăn, chắc họ vẫn còn chiến tiếp đó.”

“…” Diệp Tu cạn lời.

Tô Mộc Tranh tiếp tục: “ Sau khi Đỗ Minh rời khỏi ghế, cậu ta nói đã quyết định đến Hưng Hân. Lúc ăn trưa, cậu ấy và Qủa Qủa thảo luận về các điều khoản của hợp đồng.”

“ Không tồi nha, hiệu suất nhanh lắm.” Diệp Tu khen ngợi.

Khi Đỗ Minh đến, vấn đề tay tấn công đã được giải quyết, phần còn lại là vấn đề của Lâm Nguyên.

“ Phía Khinh Tài sao rồi?” Diệp Tu hỏi.

“ Liên lạc rồi, nhưng họ không đồng ý” Tô Mộc Tranh nói.

Không có câu lạc bộ nào sẵn sàng xem những người mới đầy hứa hẹn của đội họ chuyển nhượng cho đội khác, đặc biệt là các đối tượng bồi dưỡng chính như Lâm Nguyên, họ sẽ chẳng dễ dàng gì mà buông tay.

“ Vậy thì chắc chỉ có nước hủy hợp đồng thôi.” Diệp Tu nói.

Thông thường, tuyển thủ không chọn hủy hợp đồng vì chi phí bồi thường tương đối lớn. Cũng như Diệp Tu không thể hủy bỏ hợp đồng, anh buộc phải thỏa hiệp các điều kiện của Gia Thế vì anh không có khả năng thanh toán hợp đồng, do đó anh đã chọn giải nghệ một năm.

May mắn thay, Lâm Nguyên là một người mới và số tiền bồi thường hợp đồng sẽ không quá cao. Ngoài ra, Hưng Hân đã có sẵn Nghênh Phong Bố Trận, nên không cần mua thêm tài khoản thuật sĩ. Nếu không, Hưng Hân sẽ phải cẩn thận xem xét lại vấn đề chi phí.

“ Em sẽ hỏi lại Lâm Nguyên lần nữa, nếu không còn cách khác thì đành phải làm vậy thôi.” Tô Mộc Tranh nói.

“ Mấy ngày nay em cũng vất vả rồi.” Diệp Tu nói.

“ Vâng.” Tô Mộc Tranh thở dài, “ Bây giờ còn nhiều chuyện cần lo lắm.”

“ Đương nhiên rồi, đội trưởng không phải cứ nói là có thể làm đâu.” Diệp Tu nói.

Tô Mộc Tranh im lặng, thấy cô không nói gì, Diệp Tu hỏi: “ Em thấy mệt lắm hả?”

“ Không có, chỉ là đang nghĩ…” Tô Mộc Tranh không biết nên nói tiếp thế nào.

Thực tế thì chắc hẳn Diệp Tu cũng rất mệt mỏi, nhưng anh lại luôn tỏ vẻ không đếm xỉa đến nên mang đến cho mọi người cảm giác như anh không biết mệt.

Khi làm đội trưởng, cô mới cảm nhận được anh đã vất vả đến thế nào, cô cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa.

Lúc đầu là đội trưởng của Gia Thế, sau là Hưng Hân, anh đã gánh trách nhiệm này gần 10 năm. Nhưng mỗi khi hỏi, anh chỉ nói <làm đội trưởng chẳng dễ tí nào>.

Còn việc khó khăn như thế nào, anh chưa từng nói ra, kể cả với chính mình. Nghĩ vậy, Tô Mộc Tranh tự dưng thấy không thoải mái.

“ Sao thế? Anh mới đi được hai ba ngày mà đã nhớ anh rồi sao?”

“…”

Một câu rất đúng chuẩn Diệp Tu, đầu điện thoại bên kia cũng nghe thấy tiếng cười của anh.

Tô Mộc Tranh cảm thấy tâm trạng tốt lên nhiều. Đúng là không muốn dựa giẫm mãi vào anh, bởi vì biết rằng anh dù không cùng thi đấu với mình nhưng vẫn luôn đứng sau ủng hộ mình.

“ Ừmmm” Tô Mộc Tranh kéo dài, rồi nói nhỏ “ Nhưng chỉ một chút thôi.”

Thực tế thì nhiều hơn một chút.
 

Normally Insane

Cống hiến cấp cao
Bình luận
363
Số lượt thích
1,181
Đấy, có khác gì hồi đào ông Duệ đâu! Hồi đào ổng là 3 tiếng nhỉ? Chiến từ già cằn cỗi đến trẻ non tơ, quên cả ăn luôn. Hô hô... phong cách đào người của lão Diệp cũng y chang chiến thuật của ổng vậy đó. Giỏi qá đi!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
Đoạn cuối 2 đứa cưng quá
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<72>

Có lẽ mùa giải Vinh Quang thế giới vừa rồi quá khí thế, nên thị trường chuyển nhượng mùa hè này không có thay đổi gì nhiều. Cho đến cuối tháng 8, vẫn chưa có tin tức chuyển nhượng của bất kỳ tuyển thủ nào trong liên minh vinh quang.

Tại thời điểm này, sự chú ý của mọi người bắt đầu chuyển sang chiến đội, nhiều phóng viên truyền thông đang theo dõi chặt chẽ động thái của Hưng Hân- Chiến đội đã giành quán quân trong mùa 10, chiến đội này sẽ có đội hình thế nào trong mùa tới?

Sau khi Diệp Tu tuyên bố giải nghệ, đã có rất nhiều suy đoán, và thậm chí một số nhà bình luận vinh quang cũng đã đưa ra ý kiến riêng của họ về điều này. Khi thời kỳ chuyển nhượng còn 1 tuần nữa là hết hạn, các phóng viên đã chờ được tin tức mà họ muốn.

Hưng Hân tổ chức họp báo và công bố 2 tin tức:

Lâm Nguyên đã hủy hợp đồng bên Khinh Tài và gia nhập Hưng Hân.

Đỗ Minh cùng tài khoản Ngô Sương Câu Nguyệt cũng chuyển nhượng đến Hưng Hân.

“ Sau khi cân nhắc nhiều yếu tố khác nhau, chúng tôi nghĩ đây là lựa chọn phù hợp nhất.” Trần Qủa nói.

Hợp hay không thì họ chưa biết, nhưng chuyện này ngoài dự liệu của mọi người. Họ cứ tưởng phải Hưng Hân sẽ hốt thêm được một tuyển thủ hạng sao nào đó về.

Ngay sau khi tin tức được công bố, giới truyền thông nghành đã lần lượt liên lạc với Đỗ Minh và Lâm Nguyên, hy vọng họ sẽ có một cuộc phỏng vấn độc quyền. Trong thời gian này, hai tuyển thủ đã nhận được sự chú ý chưa từng thấy kể từ khi tham gia giải đấu đến nay.

Khi nhận phỏng vấn, Lâm Nguyên thú nhận đã hủy bỏ hợp đồng để gia nhập Hưng Hân bởi vì anh mong muốn được cạnh tranh giải quán quân.

Đỗ Minh nói rằng anh ấy muốn trở thành tuyển thủ chính thức của một đội thay vì ngồi dự bị ở Luân Hồi.

Lý do hai tuyển thủ đưa ra rất hợp tình hợp lý, nhưng trí tưởng tượng của truyền thông là vô tận. Thậm chí có tin đồn, Đỗ Minh vì một nữ tuyển thủ mà gia nhập Hưng Hân. Nhưng mà tin đồn này dường như không đán tin lắm vì có thêm đầu mối khi Ngô Sương Câu Nguyệt đã thay đổi chữ ký trên QQ – trong kiếp sống làm tuyển thủ chuyên nghiệp, cần có ít nhất hai điều. Một là phấn đấu hết mình, một là nói đi thì cứ chuyển nhượng thôi.”

Ngày Đỗ Minh rời Luân Hồi, các đồng đội đã đến tiễn “ Chúc cậu may mắn nhé!”

“ Không ngờ cậu chuyển nhượng thật. Sau này đứng trước em gái Đường Nhu thì gắng biểu hiện cho tốt vào, đừng có động tí là nói cái gì mà ‘ à à ừm ừm’ nữa, mất mặt lắm.” Lữ Bạc Viễn làm như thật mà giao dặn dò.

“ Tuyệt đối sẽ không!” Nhớ tới lúc đầu, Đỗ Minh thấy mình rất ngốc.

“ Chúc tiểu Đỗ của chúng ta sau khi đến Hưng Hân, sớm ôm được người đẹp về nhà nha.” Phương Minh Hoa nói.

“ Nếu thành công ôm được người đẹp rồi, cậu sẽ sẵn sàng trở lại chứ? Nhưng mà nếu cậu không ôm được người đẹp thì tôi nghĩ cậu không cần quay về đâu, hahaha!!!.” Ngô Khải nói.

“ Nói không chừng sau này thấy được Đỗ Minh được nữ thần buff cho mà đánh hạ đội trưởng chúng ta ấy chứ.” Giang Ba Đào tỏ vẻ nghiêm túc nói.

“ Giang đội phó, anh đừng trêu em nữa mà…” nghe đến 4 chữ ‘đánh hạ đội trưởng’ trên đầu Đỗ Minh lấm tấm mồ hôi.

Đánh hạ ngài Thương Vương Chu Trạch Khải sao? Đảo mắt cả liên minh, đến cả Diệp Tu tiền bối cũng chưa mạnh miệng tới vậy đâu!

Kết quả là Chu Trạch Khải im lặng nãy giờ, bỗng nghiêm túc nói một câu: “ Haha, cố lên!”

Đỗ Minh diễn sâu nói một câu: “ Đội trưởng tha mạng!”

Sau khi Lâm Nguyên và Đỗ Minh chuyển đến, đội hình Hưng Hân đã sẵn sàng.

Theo sắp xếp ban đầu, Lâm Nguyên sẽ kế thừa tài khoản Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm.

Khi chuyển giao tài khoản cho Lâm Nguyên, Ngụy Sâm mặt tiếc nuối nói một câu: “ Má ơi, như có cảm giác giao con cho người khác nuôi vậy.”

Khi nghe câu này, Trần Qủa cười to, troll Ngụy Sâm: “ Đến vợ còn chưa có, mà đòi con với cái”

Ngụy Sâm khinh thường: “ Trai ba mươi tuổi là một bông hoa, với giá thị trường của lão phu thì tìm vợ dễ như ăn cháo.”

“ OMG, một bông hoa… Tôi buồn nôn quá” Trần Qủa biểu tình như sắp trào tới nơi.

“ …” Lâm Nguyên nhận lấy thẻ, miệng anh lẩm bẩm gì đó. Có vẻ như sẽ mất chút thời gian để thích ứng với bầu không khí ở Hưng Hân.

Đỗ Minh nhìn trộm sang phía đối diện và sau đó chuyển sự chú ý của mình vào màn hình. Mặc dù trên màn hình máy tính không có gì để nhìn.

Anh chưa từng nghĩ đến hoàn cảnh như hiện tại, trong cái sự nhàm chán của bài huấn luyện hằng ngày cũng có cái để hưởng thụ.
 

Bình luận bằng Facebook