Hoàn [Diệp Tranh] Em đã bên anh bao năm rồi nhỉ

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
Lúc nào có H sẽ để trong spoiler nhé
Dịch mấy chương như này toàn phe phẩy quạt ý
Ngồi máy lạnh đi cô ơi. Đảm bảo mát mẻ.
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<63>

Hôn một đường từ môi đến xương quai xanh, hơi thở của Diệp Tu gấp dần.

Trong cơn mê loạn, tay Diệp Tu bắt đầu không yên phận, vân vê đường viền cổ áo của Tô Mộc Tranh.

“ Đừng…” Tô Mộc Tranh kêu lên một tiếng, cố gắng ngăn cản động tác của Diệp Tu. Nhưng cơ thể mềm mại lại cảm nhận được khoái cảm khi được hôn ở những nơi nhạy cảm.

Diệp Tu vẫn tiếp tục, bàn tay đi đến eo của Tô Mộc Tranh, chạm vào thắt lưng của áo choàng tắm. Ngay khi anh chuẩn bị cởi nó ra thì bị Tô Mộc Tranh đặt tay lên chặn lại. Kì thực, cô dùng lực không mạnh, rất dễ bị hất ra nhưng Diệp Tu vẫn ngừng hành động.

Tô Mộc Tranh thở dốc, mặt đỏ bừng nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo “ Anh… nghiêm túc không?”

Sau khi hỏi câu này, tim cô đập dữ dội. Cô không từ chối quan hệ. Cô và Diệp Tu từ lâu đã đến độ tuổi mà họ có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Họ đã là một đôi tình nhân, đi đến bước này chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ là bây giờ cô muốn có một đáp án, liệu Diệp Tu có thực sự coi trọng vấn đề này.

Với sự hiểu biết và niềm tin đối với Diệp Tu, cô đã biết được đáp án rồi, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói. Cũng giống như những cặp yêu nhau thích hỏi người yêu mình chỉ để khẳng định lại đáp án.

“ Em nói sao?” Lúc này ánh mắt Diệp Tu rực lên, “ Anh đương nhiên là nghiêm túc rồi.”

Ôm và hôn là không đủ, một khi đã thăng hoa thì sẽ càng muốn nhiều hơn.

Tình yêu dường như không chỉ là muốn chiếm giữ những phần riêng biệt, ngoài trái tim của em, anh còn muốn có được tất cả của em.

Tô mộc Tranh nhắm mắt lại, buồn tay ra và thả lỏng người.



Cả hai đều là lần đầu tiên, quá trình có chút bấp bênh, nhưng cuối cùng cũng đã kết thúc suôn sẻ.

Sau khi trải nghiệm, có thể khẳng định rằng, vấn đề bài đăng đó là không chuẩn đối với Diệp Tu.

Tô Mộc Tranh nằm trên giường hít một hơi thật sâu, sau đó vùi toàn bộ mặt vào chăn, chỉ còn mấy sợi tóc bên ngoài.

“ Em đang làm gì thế?” Hành động của Tô Mộc Tranh làm Diệp Tu thấy lạ.

Từ trong chăn vang lên câu trả lời: “ Em mắc cỡ không được sao?”

Mặc dù có thể lý giải được, nhưng câu trả lời này vẫn khiến anh giở khóc giở cười.

Diệp Tu vươn tay xoa đầu Tô Mộc Tranh: “ Được được được, khi nào ổn rồi thì kêu anh.”

Không bao lâu thì Tô Mộc Tranh hất chăn ra, thở hổn hển: “ Ngạt chết em rồi...”

Nhìn dáng vẻ của Tô Mộc Tranh, Diệp Tu cười hỏi: “ Em hết mắc cỡ rồi à?”

“ Còn chưa.” Tô Mộc Tranh lấy tay che mặt, quay người lại, “ Em ngủ đây.”

“…” Diệp Tu nín thin, Tô Mộc Tranh hình như định lưng đối lưng với anh cả đêm nay.

Anh thở dài vươn tay ra tắt đèn.

Căn phòng chìm vào bóng tối, Tô Mộc Tranh không nói gì, nằm lặng lẽ. Hai tay nắm chặt để trước ngực, mắt nhìn vu vơ trong phòng.

Khi vui thích qua đi, thì bắt đầu nảy sinh bồn chồn, lo lắng. Chính là sau khi có sự trải nghiệm đẹp, thì kết thúc có cảm giác khó chịu.

Thân thể đều trở nên đau nhức. Đối với một cô gái mà nói, lần đầu nếm trái cấm thân thể đều không dễ chịu. Vì thế cảm giác khó chịu này càng mãnh liệt hơn.

Tô Mộc Tranh co người một chút, cô từ trước tới nay chưa từng có cảm giác tha thiết được bảo vệ như lúc này.

Diệp Tu không nói gì, lặng lẽ nhìn Tô Mộc Tranh đang nằm cạnh anh. Mọi cảnh đẹp đều bị che dấu trong bóng tối, chỉ để lại hình bóng mờ nhạt, cùng mùi hương thoang thoảng từ mái tóc.

Ngay cả khi mình hiểu rằng không thể đánh dấu ai đó như một món đồ được, nhưng chắc chắn sẽ tạo ra cảm giác mãnh liệt muốn sở hữu hoàn toàn người đó.

Em là của anh.

Diệp Tu duỗi tay ra và đặt Tô Mộc Tranh vào vòng tay anh, tiếp xúc với làn da đúng là rất ấm áp, cảm giác hài lòng chiếm trọn trái tim anh.

“ Ngủ đi” Diệp Tu nhẹ nhàng nói.

“ Vâng” Tô Mộc Tranh nói nhỏ. Những cảm xúc tiêu cực trong trái tim cô dường như đã được làm dịu bởi nhiệt độ từ cánh tay Diệp Tu, tại sao lại thấy buồn phiền và bất an? Cái ôm của anh chính là chỗ dựa vững chắc nhất.

Bất kể trong lòng còn vướng mắc chuyện gì, hay thân thể nhức mỏi thế nào cũng không chống lại được cơn buồn ngủ đã đến.

Hơi thở đều đặn vang lên bên tai, chắc Diệp Tu đã chìm vào giấc ngủ, Tô Mộc Tranh cũng nhắm mắt, nằm trong vòng tay Diệp Tu yên giấc.

Em yêu anh.
 

Kazelf

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
51
Số lượt thích
59
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
Không còn gì để nói
(Huhu mất tem bên chính truyện vào đây giật cho đỡ buồn)
 
Last edited:

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ
Ngọt ngào ấm áp quá
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
H vụn... ko sao... H vụn ăn vầy là vừa. Diệp Tranh nhà tui vầy là đủ đô rồi.

Khụ đọc mà ngọt như nước đường ấy ~~~~

Ư ư ư trời ơi tui phấn khích quá mà ko thể miêu tả dc . Túm lại chương này ngọt quá !
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<64>

Khi Diệp Tu tỉnh dậy, Tô Mộc Tranh vẫn đang say giấc trong vòng tay anh. Diệp Tu nhẹ nhàng lấy cánh tay đã bị tê liệt do làm gối cả đêm ra, đắp lại chăn cho cô, rồi xuống giường mặc lại áo quần. Để không đánh thức Tô Mộc Tranh, toàn bộ quá trình hầu như không phát ra âm thanh nào.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Diệp Tu ngồi xuống giường đọc tờ báo hôm qua vẫn chưa đọc xong.

Mặc dù giải đấu Vinh Quang thế giới đã qua, nhưng tin tức về nó vẫn rất rầm rộ. Đội tuyển Trung Quốc đã giành chiến thắng, giới truyền thông đã không ngừng bình luận về sự kiện đặc biệt này. Ngành thể thao điện tử tự nhiên sẽ mời một số nhà văn nổi tiếng tiến hành phân tích chi tiết về con đường đăng quang của đội tuyển Trung Quốc.

Là leader của đội tuyển quốc gia, Diệp Tu hiểu rõ chặn đường này hơn ai hết, vì thế anh bỏ qua những nội dung đó. Thay vì đó thì anh quan tâm đến việc chuyển nhượng trong mùa hè này hơn.

Anh đọc đi đọc lại nhiều lần rồi đặt tờ báo trong tay xuống. Bên cạnh đột nhiên có động tĩnh, anh quay đầu nhìn qua, Tô Mộc Tranh đã thức dậy.

“ Tỉnh rồi?” Diệp Tu hỏi.

Tô Mộc Tranh nửa tỉnh nửa mê, phát ra tiếng “hmm” không rõ ràng, “ Anh dậy khi nào thế? Em không biết...”

“ Khoảng một tiếng trước.” Diệp Tu nói.

“ Sớm thế.” Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt, cố gắng bò xuống giường.

“ Không sớm đâu.” Diệp Tu nhìn lên đồng hồ, “ Sắp 10h rồi.”

“ Vậy sao?” Tô Mộc Tranh ngáp ngắn ngáp dài, giữ lại chăn đụng đụng chân Diệp Tu, “ Nhưng mà em còn buồn ngủ, muốn ngủ thêm một lát.”

“ Mười phút sau gọi em dậy nhé.”, Tô Mộc Tranh nói rồi nhắm mắt lại.

Diệp Tu chỉnh lại mái tóc cho Tô Mộc Tranh, vén lại mấy sợi tóc lộn xộn trước mặt ra sau tai: “ Cứ ngủ đủ rồi dậy.”

Ánh nắng mặt trời xuyên qua màn rèm vào phòng. Tô Mộc Tranh thấy chói mắt, vươn tay ra che mắt lại, cố chặn ánh sáng lại. Nhưng ở vị trí này cũng không thoải mái, cô lại trở người lại.

Cứ trở qua trở lại nhiều lần, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan. Tô Mộc Tranh mở mắt ra, đưa tay chọc chọc Diệp Tu: “ Em không ngủ nữa.”

“ Sao thế? Còn chưa đến 10 phút.” Diệp Tu nói.

“ Không ngủ được nữa.” Tô Mộc Tranh ngồi dậy, đang định mặc quần áo thì chợt nhớ ra – hôm qua cô mặc áo choàng tắm chạy qua đây.

“ Anh sang phòng bên lấy quần áo giúp em nhé?” Tô Mộc Tranh nói, bây giờ là ban ngày, nếu cứ mặc thế ra ngoài lỡ gặp phải ai thì sao.

“ Lúc nãy anh đã lấy rồi” Diệp Tu chỉ về phía bên kia giường, quần áo của Tô Mộc Tranh được đặt ở đó.

Tô Mộc Tranh vươn tay ra lấy quần áo, nhưng không mặc chúng ngay. Cô đấu tranh một lúc rồi nói: “ Đừng nhìn đó.” Mặc dù tối qua đã bị thấy hết tất tần tật rồi, nhưng cứ để cơ thể trần truồng mà mặc đồ trước mặt Diệp Tu như vậy thì rất xấu hổ.

Diệp Tu “ Oh…” một tiếng, sau đó che mắt Tô Mộc Tranh lại.

“…” Tô Mộc Tranh hít một hơi thật sâu, “ Anh cố ý phải không?”

“ Điều này mà vẫn cần hỏi sao?”

Mặc dù mắt đã bị che hai mắt, nhưng vẫn nghe được tiếng cười bên tai. Cô có thể tưởng tượng ra khuôn mặt trào phúng của Diệp Tu lúc này. Cô gạt tay Diệp Tu ra, nói: “ Em không thấy gì thì làm sao mà mặc đồ được?”

“ Không phải lúc nãy em nói là không nhìn sao?”Diệp Tu bỏ tay xuống, không quên bồi thêm một câu: “ Có muốn anh giúp em mặc không?”

“ Không!” đanh thép cự tuyệt, bỗng chốc lên: “ Chi bằng ngược lại, để em mặc đồ cho anh, thế nào?”

“ Ý kiến hay. Vậy thì chắc anh phải cởi đồ ra trước” Diệp Tu nói rồi đặt tay lên áo sơ mi định cởi nút.

Tô Mộc Tranh ngăn tay Diệp Tu lại, cười nói: “ Không cần.”

“ Vậy thì làm sao mà em mặc đồ cho anh được?” Diệp Tu xoáy.

“ Như vậy nè.” Tô Mộc Tranh dùng chăn trùm lên đầu Diệp Tu.

Tốc độ phản ứng của tuyển thủ chuyên nghiệp e-sport nhanh hơn người bình thường, Diệp Tu chắc chắn sẽ không thua bất cứ ai trong lĩnh vực này. Gần như ngay khi chăn rơi xuống đầu, anh nắm lấy góc của cái chăn và cố gắng hất nó ra.

Tô Mộc Tranh đã đoán được trước, ôm lấy Diệp Tu từ đằng sau, tiện thể ấn vai anh lại. Như vậy, bằng cách này, một nửa chăn đã yên vị bao phủ trên đầu Diệp Tu.

Cách nhau một lớp chăn, Tô Mộc Tranh ôm cổ Diệp Tu bằng một tay, một tay khác vỗ đầu anh: “ Là đàn ông thì phải kiên trì trong 60 giây.”

< Là đàn ông thì phải kiên trì trong 60 giây> là một trò thử thách độ nhạy bén, rất lâu trước đây, Diệp Tu đã luyện tập thao tác này trong một thời gian ngắn.

“ Mở chăn ra trước thì sẽ thành con chó nhỏ.” Tô Mộc Tranh nói thêm.

Dù sao cũng chỉ trêu đùa, Diệp Tu rất phối hợp đếm: “ 60, 59, 58,..”

“ Em đang mặc quần áo.” Tô Mộc Tranh tự tin thả tay.

“…4, 3,2,1.” Sau khi đếm ngược xong, Diệp Tu hất cái chăn trên đầu xuống, rồi đột nhiên sững người một lúc. Tô Mộc Tranh không có trong phòng.

“ Sao anh đếm nhanh thế? Em còn chưa mặc xong.” Tiếng Tô Mộc Tranh phát ra từ phòng tắm. “ Nhưng anh yên tâm, em đã khóa chặt cữa rồi.”

“…” Diệp Tu cũng bị sự lanh trí của Tô Mộc Tranh làm cho héo lời.
 

Kazelf

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
51
Số lượt thích
59
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
Hai người này cứ ân ân ái ái thế này làm cho lũ FA tức chết luôn quá !!!!
 

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ
Lão Diệp đúng là tâm bẩn :))). Hoàng thiếu nói đúng, Mộc Mộc à, phải suy nghĩ thật kỹ đó =)))))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
Tui có nên mạn phép xếp hạng Mộc Tranh vào tâm bẩn dự trù qua cái này ko =))))

Nhìn 2 đứa troll nhau vui vkl
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<65>

Mấy ngày tới cũng coi như là sóng yên biển lặng, thời gian nghỉ mát là một tuần, và mọi người sẽ ai về đội nấy vào chiều mai.

Có một sự trùng hợp không hề nhẹ, khi Diệp Tu định sang phòng Tô Mộc Tranh lấy một ít đồ. Kết quả là mới mở cửa thì đã thấy Trần Qủa đi ngang qua hành lang.

Trần Qủa thấy Diệp Tu thì chào: “ Dậy sớm nhỉ?”

“ À, chào buổi sáng” Diệp Tu hơi do dự gật đầu, anh cảm thấy sắp có bão tố xảy ra.

Mấy ngày nay, Tô Mộc Tranh đều ngủ ở đây. Khi họ ra khỏi phòng vào buổi sáng, họ đều rất cẩn thận.

Mối quan hệ của họ dường như không phải là bí mật gì nữa, dù có bị bắt gặp cũng không sao, nhưng bị mọi người dồn hết hỏa lực để focus chắc chắn sẽ không tránh khỏi.

Về chuyện đời tư, Diệp Tu vẫn không muốn lộ liễu quá, anh cũng không muốn chuyện riêng của mình và Tô Mộc Tranh bị mọi người xoi mói.

Nhưng đôi khi mình không muốn xảy ra, thì nó càng dễ xảy ra hơn.

“ Anh đang nói gì thế?” giọng Tô Mộc Tranh vang lên từ đằng sau, chợt nghe Tu bỗng chân tay rụng rời.

Tô Mộc Tranh đang trong phòng tắm, nghe giọng của Diệp Tu, nhưng không rõ anh nói gì vì cánh của phòng tắm ngăn cách, nên cô bước ra hỏi. Nhưng cô lại không ngờ rằng, ngoài Diệp Tu vẫn còn có Trần Qủa.

“ Mộc Mộc cũng ở đây à?” Thấy Tô Mộc Tranh trong phòng Diệp Tu, Trần Qủa cũng không lạ gì. Hồi ở Hưng Hân, hai người họ cũng không ít lần ra vào phòng nhau

Nghe Trần Qủa nói xong, muốn che dấu cũng chẳng được. “ À,… hmmm, vâng.”

Tô Mộc Tranh bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt xấu hổ.

Diệp Tu quay lại, thấy Tô Mộc Tranh như đang nói chuyện với anh bằng mắt “ OMG, sao Qủa Qủa lại ở ngoài cửa vậy? Em còn tưởng anh nói gì, em không nghe nên mới ra! Bây giờ phải làm sao đây?”

Diệp Tu cũng đành nhún vai, đáp lại bằng mắt “ Có thánh mới biết, anh mới mở cửa thì thấy chị ấy ở bên ngoài rồi. Ai mà biết em sẽ bước ra đâu, giờ thì còn có thể làm gì nữa!”.

Sau lời chào, Trần Qủa cảm thấy có gì đó không đúng. Cô nhìn Tô Mộc Tranh- người đang mặc váy ngủ, một tay cầm bàn chải đánh răng, có vẻ như mới vừa ngủ dậy.

Trần Qủa nhìn lên số phòng, đúng là phòng của Diệp Tu. Chờ đã, bây giờ là…

Lượng thông tin có chút lớn.

Lẽ nào… Tô Mộc Tranh đã qua đêm ở phòng của Diệp Tu? Trần Qủa suy nghĩ cẩn thận, cũng không loại trừ có khả năng thứ hai.

Là một người trưởng thành, cô tự mình biết nó có ý nghĩa gì.

Một đôi tình nhân ở trong phòng suốt cả đêm. Hai người này có thể làm gì? chơi Vinh Quang ư? Nếu là Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, cũng không phải là không thể…

Nhưng Trần Qủa lại nhớ về một việc trước đó. Khi đi ăn trưa vào hai ngày trước, cô thấy tư thế đi của Tô Mộc Tranh có chút gượng. Lúc đó Trần Qủa hỏi có chuyện gì xảy ra, Tô Mộc Tranh chỉ bảo là bị đau chân. Bây giờ nhớ lại, cô cảm thấy hoài nghi.



Uầy uầy.

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh nhìn nhau. Mặc dù Trần Qủa không nói gì, nhưng nhìn biểu cảm lên xuống thất thường của cô, hai người cũng có thể đoán được 8, 9 phần.

Diệp Tu không có ý định giải thích, trong tình huống này rồi mà giải thích sao được nữa? Chị chủ, chị đừng có nghĩ lung tung, tối qua chúng tôi chỉ ngồi chơi Vinh Quang thôi – dối cmn trá. Giải thích kiểu này đến học sinh tiểu học cũng chẳng biết có tin hay không nữa?

Tô Mộc Tranh không biết nên nói gì, chỉ đứng yên nhìn Diệp Tu.

Diệp Tu cảm thấy, nếu ba người cứ đơ như thế này mãi cũng không hay, lỡ bị người thứ tư bắt gặp thì to chuyện, anh hỏi ngay: “ chị muốn vào trong ngồi hay định đi đâu?”

Trần Qủa cuối cùng cũng hoàn hồn, dấu đầu hở đuôi nói: “ Chị chưa thấy gì hết”, sau đó quay lưng chạy đi. Trước khi đi, cô không quên đóng cửa phòng Diệp Tu lại.

két-----
 

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ
Còn bao nhiêu chương là hết vậy chủ thớt?
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
<65>

Mấy ngày tới cũng coi như là sóng yên biển lặng, thời gian nghỉ mát là một tuần, và mọi người sẽ ai về đội nấy vào chiều mai.

Có một sự trùng hợp không hề nhẹ, khi Diệp Tu định sang phòng Tô Mộc Tranh lấy một ít đồ. Kết quả là mới mở cửa thì đã thấy Trần Qủa đi ngang qua hành lang.

Trần Qủa thấy Diệp Tu thì chào: “ Dậy sớm nhỉ?”

“ À, chào buổi sáng” Diệp Tu hơi do dự gật đầu, anh cảm thấy sắp có bão tố xảy ra.

Mấy ngày nay, Tô Mộc Tranh đều ngủ ở đây. Khi họ ra khỏi phòng vào buổi sáng, họ đều rất cẩn thận.

Mối quan hệ của họ dường như không phải là bí mật gì nữa, dù có bị bắt gặp cũng không sao, nhưng bị mọi người dồn hết hỏa lực để focus chắc chắn sẽ không tránh khỏi.

Về chuyện đời tư, Diệp Tu vẫn không muốn lộ liễu quá, anh cũng không muốn chuyện riêng của mình và Tô Mộc Tranh bị mọi người xoi mói.

Nhưng đôi khi mình không muốn xảy ra, thì nó càng dễ xảy ra hơn.

“ Anh đang nói gì thế?” giọng Tô Mộc Tranh vang lên từ đằng sau, chợt nghe Tu bỗng chân tay rụng rời.

Tô Mộc Tranh đang trong phòng tắm, nghe giọng của Diệp Tu, nhưng không rõ anh nói gì vì cánh của phòng tắm ngăn cách, nên cô bước ra hỏi. Nhưng cô lại không ngờ rằng, ngoài Diệp Tu vẫn còn có Trần Qủa.

“ Mộc Mộc cũng ở đây à?” Thấy Tô Mộc Tranh trong phòng Diệp Tu, Trần Qủa cũng không lạ gì. Hồi ở Hưng Hân, hai người họ cũng không ít lần ra vào phòng nhau

Nghe Trần Qủa nói xong, muốn che dấu cũng chẳng được. “ À,… hmmm, vâng.”

Tô Mộc Tranh bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt xấu hổ.

Diệp Tu quay lại, thấy Tô Mộc Tranh như đang nói chuyện với anh bằng mắt “ OMG, sao Qủa Qủa lại ở ngoài cửa vậy? Em còn tưởng anh nói gì, em không nghe nên mới ra! Bây giờ phải làm sao đây?”

Diệp Tu cũng đành nhún vai, đáp lại bằng mắt “ Có thánh mới biết, anh mới mở cửa thì thấy chị ấy ở bên ngoài rồi. Ai mà biết em sẽ bước ra đâu, giờ thì còn có thể làm gì nữa!”.

Sau lời chào, Trần Qủa cảm thấy có gì đó không đúng. Cô nhìn Tô Mộc Tranh- người đang mặc váy ngủ, một tay cầm bàn chải đánh răng, có vẻ như mới vừa ngủ dậy.

Trần Qủa nhìn lên số phòng, đúng là phòng của Diệp Tu. Chờ đã, bây giờ là…

Lượng thông tin có chút lớn.

Lẽ nào… Tô Mộc Tranh đã qua đêm ở phòng của Diệp Tu? Trần Qủa suy nghĩ cẩn thận, cũng không loại trừ có khả năng thứ hai.

Là một người trưởng thành, cô tự mình biết nó có ý nghĩa gì.

Một đôi tình nhân ở trong phòng suốt cả đêm. Hai người này có thể làm gì? chơi Vinh Quang ư? Nếu là Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, cũng không phải là không thể…

Nhưng Trần Qủa lại nhớ về một việc trước đó. Khi đi ăn trưa vào hai ngày trước, cô thấy tư thế đi của Tô Mộc Tranh có chút gượng. Lúc đó Trần Qủa hỏi có chuyện gì xảy ra, Tô Mộc Tranh chỉ bảo là bị đau chân. Bây giờ nhớ lại, cô cảm thấy hoài nghi.



Uầy uầy.

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh nhìn nhau. Mặc dù Trần Qủa không nói gì, nhưng nhìn biểu cảm lên xuống thất thường của cô, hai người cũng có thể đoán được 8, 9 phần.

Diệp Tu không có ý định giải thích, trong tình huống này rồi mà giải thích sao được nữa? Chị chủ, chị đừng có nghĩ lung tung, tối qua chúng tôi chỉ ngồi chơi Vinh Quang thôi – dối cmn trá. Giải thích kiểu này đến học sinh tiểu học cũng chẳng biết có tin hay không nữa?

Tô Mộc Tranh không biết nên nói gì, chỉ đứng yên nhìn Diệp Tu.

Diệp Tu cảm thấy, nếu ba người cứ đơ như thế này mãi cũng không hay, lỡ bị người thứ tư bắt gặp thì to chuyện, anh hỏi ngay: “ chị muốn vào trong ngồi hay định đi đâu?”

Trần Qủa cuối cùng cũng hoàn hồn, dấu đầu hở đuôi nói: “ Chị chưa thấy gì hết”, sau đó quay lưng chạy đi. Trước khi đi, cô không quên đóng cửa phòng Diệp Tu lại.

két-----
Hết Vân Tú Thiếu Thiên giờ lại đến Quả Quả
Diệp bất Tu anh lẩn trốn hết 8 năm rồi nên giờ có muốn trốn ông trời cũng không cho trốn nữa phải không? :)))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
Câu cuối cùng của chị chủ phải chăng chính là : Chị ko thấy gì cả ! Chị mù vs 2 đứa bây rồi =)))
 

Kazelf

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
51
Số lượt thích
59
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
Còn bao nhiêu chương là hết vậy chủ thớt?
Có 76 chương ,giờ đến chương 65 rùi nên là còn 11 chương nữa
 

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
<66>

“ Ài…” Tô Mộc Tranh cười không được khóc cũng không xong thở dài một tiếng, cô dựa đầu vào lưng Diệp Tu, nói: “ Làm sao đây, em cảm thấy mình cần được động viên”

Diệp Tu xoa xoa đầu Tô Mộc Tranh, bình tĩnh nói: “ em xem, dù sao cũng là chị chủ đâu phải Hoàng Thiếu Thiên…”

“ Nói vậy cũng đúng.” Nghe Diệp Tu nói vậy, Tô Mộc Tranh cảm thấy còn chút may mắn.

Kỳ thực, trình độ nhiều chuyện của Trần Qủa không thua kém gì Hoàng Thiếu Thiên, nhưng Diệp Tu tin rằng, Trần Qủa là Fan não tàn lâu năm của Tô Mộc Tranh, chị ấy tự biết mình nên nói gì và không nên nói gì.

Sau khi Trần Qủa trở về phòng, cả người như có cảm giác không chân thật. Vốn là, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh mang đến cho mọi người cảm giác rằng họ đã kết thúc tình bạn. Ngay cả khi hai người tiến bước đến tình yêu, Trần Qủa cũng không cảm thấy có gì thay đổi nhiều, lại không ngờ rằng họ đã phát triển đến mức này ... Có vẻ như ... Diệp Tu đúng là không biết xấu hổ!

Bởi vì thân phận đặc thù, Trần Qủa cảm thấy người duy nhất mà cô có thể tám về chuyện này là Đường Nhu. Tuy nhiên, Đường Nhu lại không có ở đây, và cũng thật không hay khi chỉ gọi điện thoại cho cô ấy vì mục đích này. Vì vậy, cô chỉ có thể chọn giữ bí mật trong thời gian này, chờ ngày mai quay trở lại Hưng Hân và sau đó là chờ gặp Đường Nhu.

Cuộc sống nghỉ dưỡng nhàn nhã đã kết thúc, các tuyển thủ đã rời khỏi khu nghỉ mát từ sáng. Những ngày này, họ sống bên nhau vui vẻ, giờ đường ai nấy đi cũng thấy buồn, nên trước khi họ rời đi, họ đã không quên hẹn gặp lại ở All-Star cuối tuần.

Vào buổi chiều, Hưng Hân cũng lên máy bay về thành phố H. Trên đường về, mặc dù Trần Qủa không nói bất cứ điều gì, nhưng lại hay liếc mắt qua Diệp Tu và Tô Mộc Tranh.

Với độ dày của da mặt cùng với chất lượng tâm lý kim cương của Diệp Tu, tất nhiên, điều này sẽ không ảnh hưởng gì tới Diệp đại thần, anh ung dung đáp lại cái nhìn của cô.

Tuy nhiên,Tô Mộc Tranh bị nhìn đến lúng túng, đành nhắm mắt ngủ luôn.

Không lâu sau khi trở về Hưng Hân, mọi người đều tự vào phòng mình cất đồ. Diệp Tu nhận được một cú điện thoại. Không phải ai khác, đó chính là cậu em trai – Diệp Thu. Chủ đề cũng chẳng có gì mới mẻ, đó là nhắc nhở Diệp Tu nhanh về nhà.

Với vấn đề này, Diệp Thu đã thể hiện được sức chịu đựng phi thường.

Sau mọi chuyện, làm sao anh có thể tha thứ cho tên anh trai khốn kiếp đã bao lần hủy hoại lý tưởng bỏ nhà đi bụi của anh cơ chứ!

Mặc dù Diệp Tu đã quyết định quay trở lại Hưng Hân như một huấn luyện viên, nhưng lần cuối Diệp ba gọi và nói rằng cần bàn về tương lại của anh sau khi anh giải nghệ. Vì vậy, lần này Diệp Tu đáp ứng rất nhanh, anh sẽ về nhà vào ngày mốt.

Diệp Tu tắt máy rồi tới thẳng chỗ Trần Qủa: “ Chị chủ, tui có chuyện muốn nói với chị. Ngày mốt tôi định về nhà một chuyến.”

Bây giờ vẫn còn đang trong kì nghỉ hè, Diệp Tu muốn về cũng chẳng cần phải xin phép gì.

Trần Qủa chưa thông hỏi: “ Cậu muốn về nhà sao? Vậy sao còn về với tụi chị làm gì? Trực tiếp từ khu nghỉ mát về nhà luôn thì tốt hơn chứ?”

“ Mai có chút việc.” Diệp Tu nghiêm túc.

Nhìn Diệp Tu không giống như đang nói đùa, Trần Qủa tò mò: “ Chị có thể biết là chuyện gì không?”

Diệp Tu cũng không trốn tránh, từ từ nói: “ Tui với Mộc Tranh muốn đến nghĩa trang Nam Sơn.”

Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Trần Qủa. Hai người họ đi nghĩa trang Nam Sơn, chắc chắn là đi thăm mộ Tô Mộc Thu.

Có thể làm Diệp Tu quyết định như vậy, mai chắc chắn là một ngày vô cùng đặc biệt.

Trần Qủa nhớ Tô Mộc Thu đã mất sau vụ tai nạn giao thông 10 năm trước, lúc đó cậu còn chưa kịp ký hợp đồng với chiến đội, cũng chưa bắt đầu thi đấu… tính toán thời gian, thì mai có lẽ là ngày mất của Tô Mộc Thu.

“ Mai… có phải là…” Trần Qủa ngập ngừng hỏi.

Nhìn biểu hiện của Trần Qủa, Diệp Tu cũng biết cô muốn hỏi gì, anh gật gật đầu.

Được xác nhận, tâm trạng Trần Qủa có chút nặng nề. Cô thở dài, không biết phải nói gì.

Về Tô Mộc Thu, Trần Qủa chưa bao giờ được tiếp xúc, cô chỉ thỉnh thoảng được nghe Diệp Tu và Tô Mộc Tranh kể về anh. Mặc dù vậy, vẫn không thể ngăn được sự tiếc nuối trong lòng cô. Đôi lúc cô vẫn hay nghĩ, nếu Tô Mộc Thu vẫn còn, không biết giới liên minh chuyên nghiệp bây giờ sẽ ra sao?

Hôm sau, khi Trần Qủa tỉnh dậy, cô không thấy Diệp Tu và Tô Mộc Tranh trong phòng họ, chắc là họ đã đi ra ngoài từ rất sớm.

Đã đến nghĩa trang Nam Sơn nhiều lần, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh rất quen thuộc đường đi nước bước ở đây.

Sau khi xuống xe, họ dừng chân ở trước tiệm hoa. Mỗi lần tới thăm Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh đều mua các loại hoa khác nhau và không bao giờ lặp lại.

“ Lần này em muốn mua hoa gì?” Đứng bên ngoài tiện hoa, Diệp Tu hỏi.

“ Để vào xem đã” Tô Mộc Tranh nói.

Vào tiệm hoa, Diệp Tu cũng đi theo Tô Mộc Tranh. Đối với Diệp Tu, nếu bảo anh bàn về Vinh Quang thì chẳng có mấy ai là đối thủ, nhưng nếu kêu anh hiểu về hoa thì chẳng khác gì thầy bói xem voi. May thay, việc mua hoa đã có Tô Mộc Tranh lo, anh không cần phải làm gì.

Tô Mộc Tranh quan sát một vòng, rồi quyết định mua bó cẩm tú cầu màu lam tím. Từ tên hoa đã cho biết, bên trong là một đống hoa nhỏ gom lại với nhau như hình cầu màu lam tím, bên ngoài có trang trí thêm một vài lá xanh lục.

“ Quyết định rồi?” Diệp Tu hỏi.

“ Vâng” Tô Mộc Tranh gật đầu, “ Lấy bó này đi.”

Nhân viên tiệm hoa nhiệt tình giới thiệu: “Bó hoa cẩm tú cầu này được gọi là mùa hè bất tận, bởi vì thời gian nở của hoa rất dài, và nó nở rộ suốt cả mùa hè ...”

Người nói vô tâm mà người nghe lại có ý. Vốn chỉ là ý nghĩa tên của hoa, nhưng khi nghe nói vậy, Tô Mộc Tranh chợt có nỗi buồn không thể nói ra.

Mùa hè bất tận.

Mùa hè bất tận.
 

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ
Tán ca, Thu ca. Haiz.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
đang hài mà nghe nghĩa trang Nam Sơn là tim mị nặng nề đập mà nhịp và sau đó...
TÁN CA !!!!! TÁN CA !!!! TÁN CA AAAAA
 

Bình luận bằng Facebook