Hoàn [Diệp Tranh] Em đã bên anh bao năm rồi nhỉ

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#1
Tác giả: 叶无神
Nguồn: http://jump2.bdimg.com/p/3190287087?pn=1
CP: Diệp Tranh
Tiến độ: Rùa bò
P/s: trình độ tiếng Trung không cao, bản dịch chỉ sát khoảng 80%bản gốc
Trong lần dịch đầu còn nhiều bối rối, mong mấy thánh chém nhẹ.

********
Em đã bên anh bao năm rồi nhỉ?
<1>

Trận chung kết Vinh Quang mùa 10 vừa kết thúc, Hưng Hân đạt quán quân.

Trong 6,5 giây cuối cùng, Diệp Tu đã đánh bại ba đại thần, thành công lội ngược dòng, giành chiến thắng về tay. Đây là cú lội ngược dòng đầy ngoạn mục.Trận chung kết này nhất định sẽ được lưu vào sử sách Vinh Quang. Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, là một người sáng tạo nên kì tích, anh đã không tham gia buổi họp báo sau trận đấu vì lý do quá mệt khiến các phóng viên tại hiện trường oán than, vỡ mộng.

Diệp Tu cũng đã thông báo cho Hưng Hân về quyết định giải nghệ để về nhà của mình. Mặc dù không nỡ để Diệp Tu rời đi, nhưng Trần Qủa vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Diệp Tu.

Sáng hôm sau, Hưng Hân lên máy bay về thành phố H. Vừa về đến Thượng Lâm Uyển, Diệp Tu đã đi thẳng vào phòng, lại lăn đùng ra ngủ. Mọi người cũng tự hiểu, anh ấy đã quá mệt, điều cần thiết bây giờ là để anh ấy nghỉ ngơi.

Giấc ngủ này vậy mà kéo dài đến hai ngày, đến trưa hai ngày sau, Diệp Tu mới bước ra khỏi giường. Trần Qủa còn chìm đắm trong hạnh phúc, ngay lập tức gọi điện đến nhà hàng ở trung tâm thành phố đặt phòng mở tiệc. Vì tình trạng của Diệp Tu nên tiệc ăn mừng bị hoãn lại vài ngày. Tối nay là giữa tiệc mừng chiến thắng và cũng là buổi tiệc chia tay Diệp Tu.

Tối đến, mọi người thẳng tiến đến nhà hàng. Bà chủ Trần Qủa lần này chơi lớn, tiêu tiền thả cửa, gọi đầy đủ các món ăn. Sau khi rượu bia được đưa lên, Ngụy Sâm và Phương Duệ gọi hẳn hai két bia, âm mưu chuốc say Diệp Tu. Kết quả là nghe Diệp Tu phả một câu vào mặt:

“ Tôi không uống bia.”

“ Khỉ gió cái tên nhà anh đúng là vô sỉ, lý do lý trấu gì cũng bịa ra được!” Phương Duệ đại đại lên tiếng.

“ Quá chuẩn quá chuẩn” Ngụy Sâm cũng hót theo.

Diệp Tu thực sự đưa ra được cái cớ: “ Sáng mai tôi phải đi rồi đó.”

Nghe Diệp Tu nói xong, Ngụy Sâm cũng tụt hứng, phất tay “ Bỏ đi bỏ đi, lão phu hôm nay tạm tha chú mày một mạng vậy.”

Phương Duệ ngồi một bên âm mưu: “ Lần sau nhất định sẽ cho anh uống đến vào bệnh viện nghỉ mát.”

“ Muốn anh uống đến mức vào viện hả? Mơ đi cưng!! anh một giọt cũng không uống. Ngược lại là hai ông đấy, chơi luôn hai két, vui lắm chắc?” Diệp Tu không hề thấy mất mặt về tửu lượng của mình mà còn dựa vào đó đả kích hai người kia.

Món ăn rất nhanh đã được đưa lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Được một lúc, ngoài Diệp Tu ra thì dù ít, dù nhiều ai cũng có hơi men trong người. Ba vị cô nương tửu lượng không tồi, hôm nay cũng uống không ít, ngoài ra còn có Bánh Bao, Ngụy Sâm đã uống hết ly này sang ly khác còn chưa có dấu hiệu ngừng lại. An Văn Dật cũng thần thánh, uống hết sáu chai mà còn tỉnh như ruồi. Người khác nhìn vào chắc đều cảm thấy sức chiến đấu của mục sư Hưng Hân thật phi thường.

“ No rồi chứ em?” Thấy cũng sắp muộn rồi, Diệp Tu quay qua hỏi nhỏ Tô Mộc Tranh.

“ Vâng” Tô Mộc Tranh cũng uống vài ly, mặt hơi đỏ

“ Vậy mình ra ngoài dạo một lát ha” Diệp Tu đề nghị.

Tô Mộc Tranh hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu. “ Vâng ạ”

Hai người đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, Diệp Tu tiến về phía cạnh cửa và lấy áo khoác ở móc bên cạnh.

“ Hai người định đi đâu hả” Trần Qủa hỏi.

“ Tụi tui có chút chuyện, phải bàn giao công việc với đội trưởng kế nhiệm” Diệp Tu vỗ vai Mộc Tranh. “ tụi tui đi trước, mọi người cứ từ từ ăn ha. Hiếm khi chị chủ hào phóng như hôm nay, cứ no say thoải mái đi ha!” Nói xong anh vẫy tay đóng cửa bước đi. Những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau.

“ Đi đâu vậy nhỉ?” Trần Qủa thắc mắc, rồi lại chợt nhớ tới cái gì rồi nổi cáu lên. “ Mà này,c ái gì là hiếm lắm mới có được hôm hào phóng hả? Thường ngày tôi ki bo lắm sao?”

Đường Nhu vội vàng xoa dịu Trần Qủa “ Qủa Qủa đừng giận nữa, Diệp Tu cũng đùa thôi mà!”

La Tập tò mò: “ Chuyện gì vậy ạ?”

“ Lão đại nói có việc thì là có việc, tên nhóc cậu tò mò làm cái gì!” Bánh Bao lúc này vẫn không quên ủng hộ Diệp Tu, vỗ một cái vào lưng La Tập làm gương mặt cậu chàng đằng đằng sát khí.

Phương Duệ cười nhẹ, quay qua Kiều Nhất Phàm với vẻ mặt của thánh chơi zâm: “ Tối như này, nói không chừng là có chuyện gì đó để làm đó chứ. Ai mà biết được, Diệp Tu hàng ngày không hạn cuối thế kia cơ mà! Tiểu Kiều, em nói có đúng không?”

“ Hơ hơ, em… em không biết ạ.” Kiều Nhất Phàm luôn không đụng đến bia rượu hiếm khi uống một chút và kết quả bị đỏ mặt không biết là do bia rượu hay là vì lời chòng ghẹo của Phương Duệ.

An Văn Dật yên lặng đẩy kính, nốc thêm một cốc.

“ Hai người họ đều còn trẻ, quan tâm chúng làm cái gì làm gì chứ! Xem tiểu An kìa! Nào, uống uống đi!”

Ngụy Sâm bắt đầu ra vẻ bô lão già dặn. Dĩ nhiên anh đã uống nhiều rồi, không nhận thức được rằng ở đây chỉ có anh mới đủ chuẩn nói Diệp Tu là người trẻ tuổi.

“…” Người im lặng như Chu Trạch Khải – đồng chí Mạc Phàm cũng cầm lấy cốc yên lặng uống bia.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Ý a lại có hàng Diệp Tranh người đẹp ơi mị thương cô quá <3 .

Góp ý nhẹ xíu là cô nên cách dòng cho dân tình dễ đọc nha ~~~

Mà cái này là trích đoạn 31 tức là cô dịch 1 đoạn trong 1 longfic hả @_@
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
32 đọc đoạn này hài không chịu được, đem lên đây cho mọi người cùng cười
***
“ Nếu mọi người đều nghĩ vậy thì cứ thế mà triển” Diệp Tu cũng đồng ý với ý kiến của mọi người.
Nếu có thể thắng ba trận đấu, tiến thẳng đến tứ kết với thực lực mạnh nhất thì cũng tốt nhưng đội khó xơi nhất mà đội Trung Quốc đánh giá không nằm chung bảng nên việc phô bày hết thực lực trong vòng đấu bảng rõ ràng là không đáng giá.
Thêm vào nữa là như Tiêu Thời Khâm vừa nói đó là vì lợi ích của việc giấu bài. Mặc dù đã xem video và phân tích mỗi đội nhưng nếu một đội phô bày hết điểm mạnh trong giai đoạn đầu thì những trận về sau sẽ rơi vào thế yếu. Cũng giống như khi chơi bài, nếu lật các quân bài ngay từ đầu thì tỉ lệ cược cũng sẽ nhỏ hơn. “ Nhưng mà vẫn còn một chuyện” Diệp Tu quay qua nói với Dụ Văn Châu “ Anh muốn chơi trận gặp Canada, cậu không có ý kiến gì chứ?”
“ Không có ý kiến.” Dụ Văn Châu đáp.
Thực lực của Diệp Tu là chuyện không cần nghi ngờ. Bản thân là lĩnh đội anh có quyền quyết định ai được ra thi đấu. Còn lý do anh muốn xuất trận thì mọi người đều tự hiểu.
Nội dung cuộc họp đã thống nhất, Diệp Tu cho triệu tập tất cả tuyển thủ rồi phổ biến lại nội dung.
*
Hoàng Thiếu Thiên nhận được một tin nhắn vào giờ nghỉ ngơi buổi tối.
“ Hello pretty” số người gửi hiển thị số lạ.
Hoàng Thiếu Thiên không biết đó là ai, và nhanh chóng trả lời lại. “ You are who?”
“ Brian”
“Brian is who?”
Một lúc sau, bên kia trở lại với dòng tin nhắn bằng tiếng Anh dài thòng. Nhờ vào chú gu gồ translate, Hoàng Thiếu Thiên suôn sẻ tìm ra nghĩa. Brian là tuyển thủ người Canada và buổi sáng, nếu có thời gian rảnh vào tối nay, anh mong rằng cả hai có thể cùng ngồi uống cà phê trò chuyện, và cũng để nhân tiện xin lỗi về sự việc ngày hôm qua.
Hoàng Thiếu Thiên choáng váng một lát và rồi ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra: “ !!! móa nó lão Diệp chết tiệt, anh đúng là cái đồ trơ trẽn mặt dày vô liêm sỉ, thì ra lời anh lẩm bẩm với người phiên dịch đó chính là để lại thông tin liên lạc của tôi với cái thằng nước ngoài đó! Đồng đội của mình mà anh cũng đào hố được, đúng là đồ không hạn cuối mà!”
Nhưng so với việc sỉ vả Diệp Tu thì hiện giờ vị Kiếm Thánh của Lam Vũ vẫn cảm thấy khó chịu với tay nước ngoài này hơn. Và anh Hoàng quyết định gọi trực tiếp để giáo dục vị đối thủ này.
“ xin chào?”Brian nhìn thấy cuộc gọi trên điện thoại và vui vẻ nhấn phím trả lời. điều này đã trở thành một trong những chuyện hối hận nhất đời anh. Trở lại cuộc gọi, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nam mạnh mẽ: “ know no know???”
“ hahaha, I’m Hoàng Thiếu Thiên! You don’t think tới chứ gì!! Xét tới you morning hành vi, tôi quyết định call you để teach teach you!!!”
“ you dám thả thính với ourfemale! Gan big lắm! gái Tô là… của lĩnh đội . Lĩnh đội nói gì ấy nhỉ? Thôi không think đến chuyện đó, không phải là trọng điểm không phải là trọng điểm, tôi tiếp tục talk nhé, Tô Mộc Tranh là girlfriend của our lĩnh đội Diệp Tu nhé!! Know no know???”
“ Diệp Tu must trả thù you đó!!! Hahahaha, you sợ không sợ không sợ không??? he very vô sỉ!!! là đồ tâm bẩn!!! heart black!!!không đúng, phải là heart very very dirty !!!! know no know???”
“ lại nói tiếp, you vô sỉ too nha!!! Dám quấy rối một girl!! Đồ háo sắc!! không ngay thẳng chút nào!!! Let me tell you!! Như our Lam Vũ nè, no female player!!! But chúng tôi rất ngay thẳng nhé, very straight!! Sẽ không do những things hạ lưu. Tôi thực sự xấu hổ vì have đối thủ như anh đấy, feel thật mất mặt!!! hãy look đội chúng tôi how để đánh bại, à không là defeat you!!! We will win !!! look my swooord !!!cooooool!!! know no know ???”
“ you sao lại không talk gì thế? Tôi nói này, giờ anh hiểu chưa hả hiểu chưa hả? know no know!!! Này này này!!!” nghe Hoàng Thiếu Thiên giảng đạo nửa ngày trời mà đầu dây kia vẫn không có động tĩnh gì. Sau đó là một tiếng gầm:
“ móa nó, sao cái people này lại im như thóc thế hả hay tôi đây nói nhanh quá? Lần này phải listen careful nhé!!! Đừng lãng phí cước điện thoại của tôi” Hoàng Thiếu Thiên vô cùng đau buồn lại tiếp tục lại nội dung vừa nói và tất nhiên là cứ lặp lại mãi. Sau khi nói thỏa thích, Hoàng Thiếu Thiên gác máy cái rụp.
Brian – người đang chịu cú sốc tinh thần rất lớn đang còn hoang mang và cảm thấy loạn thần kinh bởi sự nhiệt tình giảng giải pha trộn giữa tiếng Hoa với tiếng Anh của Hoàng Thiếu Thiên.
Rõ ràng là một cô nàng xinh đẹp mà? Thông tin liên lạc có được buổi sáng có nhầm lẫn chỗ nào ư? Sao giờ lại thành ra thế này? Know no know??? Ôi no no no !!!
Ụ óa cứu mạng ! Tui cười chết mất ! Phiền cưng quá đi à !

Diệp Tu công ra công tư ra tư nha.

Cơ mà nói nhỏ cô nghe hồi trc tui cũng lên ý tưởng cho Diệp Tranh cũng lấy bối cảnh đi thi đấu quốc tế và Mộc Mộc cũng gặp vài anh nc ngoài để ý á... Hông ngờ bên đại lục đã có hàng rồi... Hơi thốn ?
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#5
Cơ mà nói nhỏ cô nghe hồi trc tui cũng lên ý tưởng cho Diệp Tranh cũng lấy bối cảnh đi thi đấu quốc tế và Mộc Mộc cũng gặp vài anh nc ngoài để ý á... Hông ngờ bên đại lục đã có hàng rồi... Hơi thốn ?
có nhiều lắm bạn. mình định dịch xong bộ này rồi tính dịch thêm một bộ nữa. ai có nhu cầu dịch thì để mình gửi link
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
có nhiều lắm bạn. mình định dịch xong bộ này rồi tính dịch thêm một bộ nữa. ai có nhu cầu dịch thì để mình gửi link
Thím cứ quăng lên ổ cv và cầu đại thần nào đó hảo tâm dịch dùm thoy. Cơ mà cô dịch tiếp bộ này đê . Eo cô <3
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#8
vì không hiểu quy định nên mình đã post bài lộn xộn nên giờ đã sửa lại và cũng xin được xóa 2 chương thính đã thả trước đó. và fic cũng sẽ được dịch lại từ đầu
hi vọng không làm ảnh hưởng gì tới forum
xin cảm ơn:)
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#9
<2>

Cả hai rời khỏi nhà hàng. Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn nhiều so với nhiệt độ phòng.Tô Mộc Tranh cũng ngà ngà say. Một cơn gió thổi qua, ngay tức khắc làm cô thấy thanh tỉnh hơn nhiều.

Diệp Tu khẽ nói: “ Tô đại tiểu thư có vẻ không được vui nhỉ?”

Tô Mộc Tranh không phải là người hay thể hiện cảm xúc trên mặt. Kể cả những đồng đội ngày đêm bên nhau cũng rất khó để nhìn thấu sự biến hóa cảm xúc đó.

Trong bàn tiệc tối nay, mọi người đều ăn nhậu no say, tự nhiên sẽ chẳng ai để ý đến điểm đó.

Nhưng một chút đó vẫn không thể qua được ánh mắt của Diệp Tu. Với hiểu biết hơn mười năm về nhau, nhiều khi chẳng cần nói gì mà chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để hiểu.

“ Cũng có một chút”. Trước mặt Diệp Tu, Tô Mộc Tranh không cần phải tránh né hay che giấu điều gì.

Diệp Tu hỏi đùa: “ Không nỡ để anh đi hả?”

“ Không phải vì chuyện này”. Tô Mộc Tranh lắc đầu.

Diệp Tu không hài lòng: “ Cho anh chút mặt mũi không được hả!”

“…” Tô Mộc Tranh im lặng, Diệp Tu cũng không nói gì nữa.

Hai người cứ vậy thong thả bước đi. Mặc dù không cải trang che mặt gì, nhưng vì giờ cũng đã tám chín giờ tối, nên cũng không lo lắng lắm về việc bị bắt gặp trên đường.

“ Tối qua… Em đã mơ thấy anh em”. Tô Mộc Tranh cuối cùng cũng lên tiếng.

“ Và rồi?” Diệp Tu nhìn qua. Câu trả lời không bất ngờ lắm, với hiểu biết của anh về cô thì câu chuyện chắc có liên quan đến Tô Mộc Thu.

“ Trong mơ, em trở về thời còn học cấp hai. Lúc đó, anh đang chơi Vinh Quang. Anh em thì đang mày mò nghiên cứu chế tạo Ô Thiên Cơ. Còn bài tập của em vẫn để trên bàn”.

“ Anh ấy hỏi em sao lại ngủ thiếp đi vậy, có phải quá mệt rồi không. Em cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa. Lúc đó em thấy rất mơ hồ, cứ như rằng mọi việc xảy ra trong những năm này như giấc mơ vậy. Em nói với anh ấy rằng em đã mơ một giấc mơ dài, rất dài”.

“ Anh ấy hỏi em mơ thấy chuyện gì. Em nói rằng em mơ thấy anh ấy… mơ thấy anh ấy bỏ em. Anh em xoa đầu em, rồi nói… chắc em buồn ngủ rồi”.

“ Anh ấy còn hỏi em mơ thấy gì nữa. Em nói em đã mơ rất nhiều chuyện. Sau đó em kể với anh ấy tất cả mọi chuyện, từ chuyện anh vào liên minh đến chuyện chúng ta cùng đoạt quán quân…rất nhiều chuyện, em đã kể rất lâu”.

“ Anh em vẫn kiên nhẫn lắng nghe. Sau khi nghe em kể xong, anh ấy bảo em đừng bận tâm về chuyện đó nữa, và nói rằng anh ấy sẽ không…sẽ không bao giờ bỏ em”.

“ Anh ấy còn nói nếu không có anh ấy, một mình anh làm sao mà giành được quán quân. Anh ấy nói rằng hai anh nhất định sẽ lên sân cùng nhau và cùng đánh bại hết mọi đối thủ.”

“ Lúc đó em nghĩ thật là tốt, thì ra tất cả chỉ là giấc mơ của em, thì ra anh em vẫn không có rời bỏ em…Nhưng rồi em đột nhiên tỉnh dậy.”

“Thật ra em đã rất vui. Đã lâu rồi em đã không mơ về anh ấy.” Tô Mộc Tranh lấy tay lau nước mắt. “ Nhưng khoảnh khắc mà em thức dậy, em rất khó chịu, tim như bị bóp nghẹn. Em rất muốn khóc.”

“ Vào thời điểm đó, em nghĩ rằng miễn là anh ấy trở về, em sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.”

“ Ngay cả khi anh ấy nói em ngu ngốc, không quan trọng , miễn là…miễn là anh ấy có thể trở lại.” Cuối cùng, Tô Mộc Tranh cũng khóc òa lên.

Diệp Tu thở dài, giờ anh cũng không biết mình nên nói gì. Nếu đó là cơn ác mộng, anh ấy có thể an ủi được vài câu, rằng việc trong mơ đều là giả. Nhưng một giấc mơ như vậy thì bảo anh nên nói gì đây?

Những chuyện Mộc Tranh vừa nói, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều về nó. Khi người bạn tri kỷ qua đời, đó là một cú đả kích rất lớn với anh. Thật khó để nói nên lời những tiếc nuối và đau thương trong những năm này. Khi anh còn đứng trên bục nhận giải vài ngày trước, anh thậm chí có chút thất thần. Nếu cậu thiếu niên năm đó vẫn còn sống, cậu ấy nhất định ở cạnh anh, cùng tận hưởng vinh quang thuộc về họ.

Tuy nhiên trên thế giới này không có nếu.

Ngay từ khi bắt đầu giấc mộng về mùa hè năm đó, thì họ đã mất đi anh ấy mãi mãi.

Diệp Tu chạm nhẹ vào gương mặt của Tô Mộc Tranh, nhẹ nhàng lấy tay gạt đi nước mắt cho cô.

Tô Mộc Tranh ban đầu còn kìm nén, vì hành động này của anh mà không thể kìm nén được nữa, nước mắt cứ ứa ra.
Con người ai cũng vậy, khi chỉ có một mình thì sẽ gắng gượng mạnh mẽ, nhưng khi có nơi để dựa vào thì lập tức trở nên yếu đuối.

Tô Mộc Tranh vùi mặt vào ngực Diệp Tu, ngẹn ngào rơi nước mắt.

Bàn tay Diệp Tu ôm lấy cơ thể và nhẹ nhàng vỗ về cô.

Trên áo thấm đẫm nước mắt, cảm giác lạnh lẽo lan nhanh trên ngực. Dường như có một dòng nóng hổi chảy qua, sản sinh ra nỗi đau tuyệt vọng.

“ Cứ khóc đi, có anh đây rồi.” Diệp Tu nhẹ nhàng nói. Anh ấy là một người đàn ông, anh ấy có thể buồn vào lúc này, nhưng không thể trở nên yếu đuối được.

Nước mắt Tô Mộc Tranh cứ chảy mãi, bàn tay nắm lấy áo anh như thể nắm lấy chỗ dựa cuối cùng trên thế giới.

Ít nhất… ít nhất anh vẫn còn.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#10
<2>

Cả hai rời khỏi nhà hàng. Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn nhiều so với nhiệt độ phòng.Tô Mộc Tranh cũng ngà ngà say. Một cơn gió thổi qua, ngay tức khắc làm cô thấy thanh tỉnh hơn nhiều.

Diệp Tu khẽ nói: “ Tô đại tiểu thư có vẻ không được vui nhỉ?”

Tô Mộc Tranh không phải là người hay thể hiện cảm xúc trên mặt. Kể cả những đồng đội ngày đêm bên nhau cũng rất khó để nhìn thấu sự biến hóa cảm xúc đó.

Trong bàn tiệc tối nay, mọi người đều ăn nhậu no say, tự nhiên sẽ chẳng ai để ý đến điểm đó.

Nhưng một chút đó vẫn không thể qua được ánh mắt của Diệp Tu. Với hiểu biết hơn mười năm về nhau, nhiều khi chẳng cần nói gì mà chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để hiểu.

“ Cũng có một chút”. Trước mặt Diệp Tu, Tô Mộc Tranh không cần phải tránh né hay che giấu điều gì.

Diệp Tu hỏi đùa: “ Không nỡ để anh đi hả?”

“ Không phải vì chuyện này”. Tô Mộc Tranh lắc đầu.

Diệp Tu không hài lòng: “ Cho anh chút mặt mũi không được hả!”

“…” Tô Mộc Tranh im lặng, Diệp Tu cũng không nói gì nữa.

Hai người cứ vậy thong thả bước đi. Mặc dù không cải trang che mặt gì, nhưng vì giờ cũng đã tám chín giờ tối, nên cũng không lo lắng lắm về việc bị bắt gặp trên đường.

“ Tối qua… Em đã mơ thấy anh em”. Tô Mộc Tranh cuối cùng cũng lên tiếng.

“ Và rồi?” Diệp Tu nhìn qua. Câu trả lời không bất ngờ lắm, với hiểu biết của anh về cô thì câu chuyện chắc có liên quan đến Tô Mộc Thu.

“ Trong mơ, em trở về thời còn học cấp hai. Lúc đó, anh đang chơi Vinh Quang. Anh em thì đang mày mò nghiên cứu chế tạo Ô Thiên Cơ. Còn bài tập của em vẫn để trên bàn”.

“ Anh ấy hỏi em sao lại ngủ thiếp đi vậy, có phải quá mệt rồi không. Em cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa. Lúc đó em thấy rất mơ hồ, cứ như rằng mọi việc xảy ra trong những năm này như giấc mơ vậy. Em nói với anh ấy rằng em đã mơ một giấc mơ dài, rất dài”.

“ Anh ấy hỏi em mơ thấy chuyện gì. Em nói rằng em mơ thấy anh ấy… mơ thấy anh ấy bỏ em. Anh em xoa đầu em, rồi nói… chắc em buồn ngủ rồi”.

“ Anh ấy còn hỏi em mơ thấy gì nữa. Em nói em đã mơ rất nhiều chuyện. Sau đó em kể với anh ấy tất cả mọi chuyện, từ chuyện anh vào liên minh đến chuyện chúng ta cùng đoạt quán quân…rất nhiều chuyện, em đã kể rất lâu”.

“ Anh em vẫn kiên nhẫn lắng nghe. Sau khi nghe em kể xong, anh ấy bảo em đừng bận tâm về chuyện đó nữa, và nói rằng anh ấy sẽ không…sẽ không bao giờ bỏ em”.

“ Anh ấy còn nói nếu không có anh ấy, một mình anh làm sao mà giành được quán quân. Anh ấy nói rằng hai anh nhất định sẽ lên sân cùng nhau và cùng đánh bại hết mọi đối thủ.”

“ Lúc đó em nghĩ thật là tốt, thì ra tất cả chỉ là giấc mơ của em, thì ra anh em vẫn không có rời bỏ em…Nhưng rồi em đột nhiên tỉnh dậy.”

“Thật ra em đã rất vui. Đã lâu rồi em đã không mơ về anh ấy.” Tô Mộc Tranh lấy tay lau nước mắt. “ Nhưng khoảnh khắc mà em thức dậy, em rất khó chịu, tim như bị bóp nghẹn. Em rất muốn khóc.”

“ Vào thời điểm đó, em nghĩ rằng miễn là anh ấy trở về, em sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.”

“ Ngay cả khi anh ấy nói em ngu ngốc, không quan trọng , miễn là…miễn là anh ấy có thể trở lại.” Cuối cùng, Tô Mộc Tranh cũng khóc òa lên.

Diệp Tu thở dài, giờ anh cũng không biết mình nên nói gì. Nếu đó là cơn ác mộng, anh ấy có thể an ủi được vài câu, rằng việc trong mơ đều là giả. Nhưng một giấc mơ như vậy thì bảo anh nên nói gì đây?

Những chuyện Mộc Tranh vừa nói, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều về nó. Khi người bạn tri kỷ qua đời, đó là một cú đả kích rất lớn với anh. Thật khó để nói nên lời những tiếc nuối và đau thương trong những năm này. Khi anh còn đứng trên bục nhận giải vài ngày trước, anh thậm chí có chút thất thần. Nếu cậu thiếu niên năm đó vẫn còn sống, cậu ấy nhất định ở cạnh anh, cùng tận hưởng vinh quang thuộc về họ.

Tuy nhiên trên thế giới này không có nếu.

Ngay từ khi bắt đầu giấc mộng về mùa hè năm đó, thì họ đã mất đi anh ấy mãi mãi.

Diệp Tu chạm nhẹ vào gương mặt của Tô Mộc Tranh, nhẹ nhàng lấy tay gạt đi nước mắt cho cô.

Tô Mộc Tranh ban đầu còn kìm nén, vì hành động này của anh mà không thể kìm nén được nữa, nước mắt cứ ứa ra.
Con người ai cũng vậy, khi chỉ có một mình thì sẽ gắng gượng mạnh mẽ, nhưng khi có nơi để dựa vào thì lập tức trở nên yếu đuối.

Tô Mộc Tranh vùi mặt vào ngực Diệp Tu, ngẹn ngào rơi nước mắt.

Bàn tay Diệp Tu ôm lấy cơ thể và nhẹ nhàng vỗ về cô.

Trên áo thấm đẫm nước mắt, cảm giác lạnh lẽo lan nhanh trên ngực. Dường như có một dòng nóng hổi chảy qua, sản sinh ra nỗi đau tuyệt vọng.

“ Cứ khóc đi, có anh đây rồi.” Diệp Tu nhẹ nhàng nói. Anh ấy là một người đàn ông, anh ấy có thể buồn vào lúc này, nhưng không thể trở nên yếu đuối được.

Nước mắt Tô Mộc Tranh cứ chảy mãi, bàn tay nắm lấy áo anh như thể nắm lấy chỗ dựa cuối cùng trên thế giới.

Ít nhất… ít nhất anh vẫn còn.

Trời đậu nước mắt... Tui khóc đây đừng cản . OAAAAAAA
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#12
<3>

Sau một thời gian, tiếng nức nở dần ngừng lại. Diệp Tu thở phào nhẹ nhỏm, ngập ngừng hỏi: “ Đã đỡ hơn chưa?”

“ Vâng, đỡ rồi.” Tô Mộc Tranh trả lời, rời khỏi vòng tay của Diệp Tu rồi ngước lên. Đôi mắt vì khóc nên đã đỏ lên, nước mắt vẫn còn đọng lại trên hàng mi. khóe miệng mím lại trông rất đáng thương.

Thấy vậy, tim Diệp Tu cũng mềm ra, chẳng quan tâm gì đến việc chỉnh sửa quần áo đã bị nhàu nát, anh đưa tay lau những giọt nước mắt còn trên khuôn mặt cô, rồi hỏi với giọng rất nghiêm túc:“ Vậy giờ anh đi mua kem cho em nhé!”

“ Không… không ăn kem đâu.” Vì khóc quá lâu, giọng Tô Mộc Tranh vẫn còn nghèn nghẹn.

“ Ồ, ngay cả kem cũng không ăn sao?” Diệp Tu tỏ vẻ đau thương. “ Vậy giờ anh kể chuyện cười cho em nghe ha!”

“ Không phải lại kể cái chuyện năm xửa năm xưa đó chứ?” Tô Mộc Tranh đột nhiên bật cười, dường như đã biết câu chuyện sắp được kể.

Diệp Tu cũng tỉnh bơ bắt đầu kể chuyện: “ Có hai quả cam, trong đó, một quả này hỏi một quả kia: “ Chúng ta là những quả cam sao?”

Quả cam kia liền trả lời: “dĩ nhiên rồi!”.

“ Vậy thì sao chúng ta lại nói chuyện được nhỉ?” Qủa cam này hỏi tiếp.

“…” Tô Mộc Tranh tỏ vẻ không hứng thú.

Kể xong chuyện cười rồi, Tô Mộc Tranh lại chẳng cười tí nào. Diệp Tu tỏ vẻ không hài lòng, lắc đầu: “ Càng lớn đúng là càng khó tính, rõ ràng lần trước kể cho em nghe, em còn cười vui vẻ lắm mà. Giờ lại không cười nữa.”

“ chuyện cười này anh đã kể mười năm rồi đấy, một chút cũng không buồn cười.” Tô Mộc Tranh ăn ngay nói thẳng.

“ Nào có, mỗi lần anh đều kể khác nhau mà.” Diệp Tu tự tin chống chế.

“ …Hầu hết mỗi lần đều thay cam thành lá rồi táo, …vân vân và mây mây thôi mà.” Tô Mộc Tranh bó tay.

“ Nhớ lần đầu anh thấy em khóc. À, anh kể chuyện cười này cho em nghe, em chắc chắn sẽ cười.” Diệp Tu nhớ lại chuyện xưa với vẻ mặt chan chứa biểu cảm. “ Lúc đó em mới chỉ mười một mười hai tuổi, chỉ cao có chút xíu như này nè.” Vừa nói anh vừa lấy tay đo ngang ngực.

Tô Mộc Tranh cãi: “ Sao mà em thấp thế được?”

“ Em lúc đó còn nhỏ mà, cao được bao nhiêu chứ. Cứ tin tưởng vào trí nhớ của anh.” Diệp Tu khẳng định.

“ Hôm đó, anh và anh em đang ở tiệm nét. Em đến tìm anh em với đôi mắt đỏ ửng. Cũng giống như bây giờ nè. Anh em hỏi có chuyện gì xảy ra, em bảo em bị một thằng nhóc trong lớp bắt nạt và bị nó kéo tóc”.

Nghe Diệp Tu nói, Tô Mộc Tranh có chút ấn tượng : “ Hình như đúng vậy thật, em còn nhớ mang máng”.

“ Ngay hôm sau, anh bị anh trai em lôi kéo đi giáo huấn thằng nhóc đó. Lúc đó, hai anh chặn đánh thằng nhóc trong hẻm làm nhóc đó khóc nức nở.”

“ Sau đó, anh em hỏi vì sao lại bắt nạt em. Kết quả là thằng đó nói vì nó thích em, mà em lúc nào cũng quăng cục lơ vào mặt nó nên nó phải làm cách này để thu hút sự chú ý của em.”

“ Hả? Chờ chút, sao em không biết chuyện này?” Tô Mộc Tranh nhớ rằng Tô Mộc Thu chưa từng đề cập tới chuyện này.

Diệp Tu bắt chước giọng điệu của Tô Mộc Thu nói: “ Em còn đang đi học, không thể để em bị phân tâm bởi những chuyện thế này được”.

Tô Mộc Tranh khụt khịt mũi nói: “ Câu đó là anh em nói hả?”

“ Ờ, đó là những gì anh em nói.” Diệp Tu thở dài, rồi cũng không quên bày tỏ sự khinh thường đối với cậu nhóc. “ Mà thằng nhóc bắt nạt em cũng thật ấu trĩ.”

“ Đúng vậy.” Tô Mộc Tranh gật đầu đồng ý. “ Nhưng mà lúc đó đúng là em đã khóc vì bị kéo tóc.”

“ Chứ gì nữa. Bị kéo tóc đau lắm luôn ấy chứ.” Diệp Tu nhìn xuống Tô Mộc Tranh hỏi: “ Giờ em đã thấy tốt lên chưa?”

“ Vâng, cũng ổn rồi.” Khóc xong một trận, lại cộng thêm được Diệp Tu chọc cười cô, tâm trạng Tô Mộc Tranh giờ thoải mái hơn rất nhiều.

“ Vậy thì tốt, quả nhiên chuyện cười anh kể rất buồn cười.” Diệp Tu tự mãn nói.

“…” Tô Mộc Tranh cũng héo lời, thực hiện chính sách im lặng là vàng.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#13
Diệp Tu chap này thật sự ra dáng dỗ con nít cơ mà quá khứ huy hoàng của Tranh cũng bị lật lại . Tán Tu said vs cậu bạn vô danh kia : " Tụi này còn ở đây muốn quen Mộc Tranh, còn lâu nghe chưa !
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#14
<4>

Một cơn gió mạnh thổi qua, Tô Mộc Tranh cảm thấy rùng mình, ôm lấy hai tay. “ Lạ nhỉ, sao lại lạnh thế này, hay là gió tới thổi bay chuyện cười của anh đi nhỉ?”

Mùa hè ở thành phố H đã tới rồi. Nhiệt độ đêm nay thấp hơn so với mọi khi. Khi Tô Mộc Tranh vừa ra khỏi nhà hàng, cô không cảm thấy gì, giờ ở ngoài trời một thời gian dài, cô cảm thấy hơi lạnh. Cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng, làn da lộ ra bị lạnh cóng khi làn gió thổi qua.

“ Đâu liên quan gì tới anh.” Diệp Tu vô tội nói. “ Dự báo thời tiết có nói mốt có bão mà, chắc nhiệt độ giờ cũng đang giảm dần.”

Tô Mộc Tranh cau mày, xoa xoa cánh tay: “ Chả trách lại lạnh thế này.”

“ Mặc vào đi.” Diệp Tu cởi áo khoác ra và khoác lên vai Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh cũng không từ chối, nhanh chóng mặc vào, cơ thể cũng thấy ấm hơn. Áo Diệp Tu rất rộng, phong cách cũng rất chuối nhưng Tô Mộc Tranh không bận tâm tí nào. Cô ngửi mùi trên chiếc áo, mùi khói thuốc quen thuộc không còn nữa mà thay vào đó là mùi hương thoang thoảng.

“ Không tồi nha, anh mà cũng giặt quần áo hả? Ồ, còn cạo râu nữa này, lúc nãy không để ý.” Tô Mộc Tranh nửa đùa hỏi: “ Hay là muốn về nhà xem mặt đấy?”

Nói đi nói lại thì hiếm có khi Diệp Tu chăm chút như hôm nay. Anh không chỉ tắm rửa trước khi đi ăn, thay bộ quần áo sạch sẽ, kể cả râu trên mặt cũng được anh cạo sạch sẽ dù thường ngày anh rất lười cạo.

Gần hai năm rưỡi tập trung cho công việc, gò má trở nên gầy đi, sắc mặt cũng trở nên xanh xao vì lâu ngày thiếu ánh mặt trời. Cả người như thiếu sức sống nhưng cũng có tinh thần hơn so với bộ dạng trạch nam lôi lôi lếch thếch trước đây.

“ Làm sao có thể đi xem mặt được!” Diệp Tu miễn cưỡng giải thích: “ Nhiều năm rồi anh chưa về nhà, tốt xấu gì cũng phải cho anh thư thả chút chứ.”

“ Vậy thì tốt” Tô Mộc Tranh đáp lại với vẻ mặt hạnh phúc mà chính cô cũng không nhận ra.

“Cổ áo còn chưa chỉnh kìa.” Diệp Tu nhắc nhở.

“ Đâu vậy? Ở phía sau ạ?” Tô Mộc Tranh đưa tay ra sau cổ.

“ Để anh.” Diệp Tu nói. Từ sau khi quen biết Tô Mộc Thu, việc chăm sóc Tô Mộc Tranh dường như đã trở thành thói quen của anh.

Tô Mộc Thu rất cưng chiều cô em bảo bối Mộc Tranh, anh ấy luôn chăm sóc cô hết sức mình. Từ khi Tô Mộc Tranh bị bắt nạt, Diệp Tu luôn bị anh bắt đi đón Mộc Tranh mỗi ngày.

Tô Mộc Tranh có thể trạng dễ bị nhiễm lạnh, trời trở lạnh một chút là đôi tay cũng trở nên lạnh ngắt, dù có mang bao tay cũng chẳng ấm lên được tí nào.

Vào mùa đông, khi tan trường, cô thường chạy đến tìm anh trai trong đám đông. Khi tìm thấy anh trai, cô sẽ vui vẻ cầm lấy tay anh, rồi đặt một tay sắp mất cảm giác vì lạnh đó vào lòng bàn tay anh, rên lên để anh sưởi ấm giúp cô. Tô Mộc Thu sẽ cầm tay cô đặt vào túi áo của mình để sưởi ấm giúp em gái.

Nhưng mà cứ đứng như vậy mãi cũng không phải là cách hay. Vì thế, Diệp Tu bất đắc dĩ gia nhập đội ngũ sưởi ấm tay cho Tô Mộc Tranh. Sau đó, Diệp Tu và Tô Mộc Thu mỗi người sưởi ấm một tay cứ thế đưa Tô Mộc Tranh về nhà. Chuyện này đã làm rất nhiều nữ sinh trong trường ghen tị với cô trong một thời gian dài.

Về sau, Tô Mộc Tranh đôi khi nhịn không được nói đùa, bàn tay có giá trị nhất giải đấu chuyên nghiệp lại làm công cụ sưởi ấm tay cho mình, đúng là lãng phí của trời.

Song thói quen trong nhiều năm không dễ để thay đổi. Khi cần, Diệp Tu vẫn sẽ thực hiện trách nhiệm của mình, chẳng hạn như lúc này.

“ Tay còn lạnh không?” Diệp Tu hỏi.

“ Còn hơi.” Mặc dù đã mặc áo khoác nhưng cái lạnh cũng chưa vơi đi bớt, đôi tay cũng chưa ấm lên.

Diệp Tu nắm lấy bàn tay Tô Mộc Tranh, nó vẫn còn rất lạnh, rồi giữ bàn tay cô chặt trong tay mình.Rõ ràng là hành động rất thân mật nhưng họ làm rất tự nhiên.

“ Còn lạnh lắm, mai nhớ mặc thêm áo vào nhé.” Diệp Tu dặn dò.

“ Em biết rồi.” Tô Mộc Tranh gật đầu.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#15
Vẫn như mọi khi nhẹ nhàng ngọt ngào và ấm áp đọc xong mà muốn nhũn ra thành nước luôn TTvTT .

Ôi bàn tay Diệp thần đẹp lắm đó. Bàn tay đó mà có chức năng sưởi ấm nữa thì thôi em xỉu vì ăn quá nhiều đường.

Cơ mà thích Diệp Tranh nhất vẫn là sự hiểu ý cùng chăm sóc nhau vô cùng tự nhiên ko chút câu nệ từ chính văn mà hiếm có cp nào có dc :3
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#16
Cơ mà thích Diệp Tranh nhất vẫn là sự hiểu ý cùng chăm sóc nhau vô cùng tự nhiên ko chút câu nệ từ chính văn mà hiếm có cp nào có dc :3
nhận xét đúng lòng tui quá:love::love::love::love:
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#17
nhận xét đúng lòng tui quá:love::love::love::love:
Cp này tài nguyên tuy có phần kém hơn đám phu phu chunh fd nhưng may còn dc tác giả trực tiếp thả hint ko ít thì nhiều. Thuở đói hàng lăn vô nguyên tác đọc cho đỡ đói =))
 

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#18
<5>

Diệp Tu nắm tay Tô Mộc Tranh, hai người từ từ đi về phía trước. Tô Mộc Tranh đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt hưng phấn nói: “ Đúng rồi, anh hát cho em nghe đi!”

“ Hả?” Diệp Tu mơ hồ.

“ Chính là bài hát đó, bài mà anh và anh trai em hay hát cho em nghe ấy.”

Tô Mộc Tranh tuy là cô gái ngoan, nhưng Tô Mộc Thu và Diệp Tu là con trai, không tránh khỏi sơ sót, đôi khi sẽ làm cô tức giận. Nhiều lúc dỗ dành không thành công, nên cả hai lại phải vò đầu bứt tai nghĩ cách làm lành. Chính vì thế mà xuất hiện bài hát mà Tô Mộc Tranh nói đến. Lời bài hát đó được viết bởi một trong hai người, còn giai điệu là ghép của bài hát thiếu nhi nổi tiếng < Con đầu to, bố đầu nhỏ>.

“ À, là bài đó hả!” Diệp Tu đã nhớ ra, nhưng nhìn vẻ phấn khích của Tô Mộc Tranh anh thấy có lỗi chút chút.

“ Em thực sự muốn nghe hả?”

“ Muốn nghe muốn nghe” Tô Mộc Tranh gật gù.

“ Được rồi, vậy anh hát đây, nghe đây này… e hèm.” Diệp Tu hắng giọng vài tiếng rồi cất tiếng hát. “ Bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, đi bộ không sợ trơn trượt, Mộc Tranh chớp mắt đã lớn lên rồi.”

Giọng hát Diệp Tu tuy không hay lắm, nhưng giai điệu lại rất chuẩn xác, tốt hơn nhiều so với Ngụy Sâm và Phương Duệ, mỗi khi đến KTV là như muốn đòi mạng người ta. Hiện tại anh lại hát bài này, tạo được cảm giác vui nhộn nhưng cũng làm người ta thấy hoài niệm về năm tháng đã qua.

“ Sao anh không hát nữa? Hát tiếp đi mà!” Tô Mộc Tranh đang tập trung lắng nghe, tự nhiên Diệp Tu dừng lại.

“ Hết rồi. Đại tiểu thư ơi, anh lâu lắm chưa hát bài này rồi, chỉ nhớ mỗi hai câu này thôi.” Diệp Tu không phải nói cho có lệ, anh đúng là mười năm rồi chưa hát bài này. Năm đó anh và Tô Mộc Thu hai người nhất thời viết ra bài này, hiện tại không thể nhớ ra được rồi.

“ Ngắn quá!” Tô Mộc Tranh tỏ vẻ tiếc nuối nhìn anh.

“ Nhìn anh cũng vô dụng thôi, anh thực sự không nhớ nổi mà.” Diệp Tu nói.

“ Được rồi.” Tô Mộc Tranh cũng không gượng ép, chỉ thở dài nói: “ Em đã lớn rồi.”

“ Đúng vậy, em đã lớn rồi.” Diệp Tu nghiêm túc tiếp lời.

“ Chúng ta đều trưởng thành rồi.” Tô Mộc Tranh sửa lại.

“ Đúng vậy, chúng ta đều trưởng thành rồi.” Diệp Tu hót theo.

Cả hai nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Tô Mộc Tranh nhanh chóng chuyển chủ đề: “ Mai mấy giờ anh đi? Em sẽ tiễn anh.”

“ 8 rưỡi sáng mai”. Vé đã được Diệp Thu đặt, ban đầu anh muốn Diệp Tu về nhà ngay sau khi trận chung kết kết thúc, nhưng đã được trì hoãn vài ngày dưới sự phản đối của Diệp Tu.

“ Họp báo sẽ bắt đầu lúc 9h, xem ra em không đến tiễn anh được rồi.” Tô Mộc Tranh nói. Nội dung buổi họp báo ngày mai chủ yếu thông báo về việc Diệp Tu giải nghệ.

“ Không cần tiễn đâu, anh cũng không có hành lý gì.” Diệp Tu nói tỉnh như ruồi, không cảm thấy có gì đó sai sai nếu để Tô Mộc Tranh xách hành lý giùm.

“ Sau khi về nhà, anh ...còn trở lại không?” Tô Mộc Tranh cúi thấp đầu, thì thầm hỏi.

Diệp Tu cười nhẹ: “ Anh rời nhà đi nhiều năm rồi, lần này trở về, trong thời gian ngắn, lão ba nhà anh sẽ không dễ gì thả anh đi đâu.”

Câu trả lời nằm trong dự đoán, nhưng vẫn trong lòng cô vẫn thấy mất mát. Tô Mộc Tranh không sợ những trách nhiệm mà mình sẽ gánh. Những kinh nghiệm được tích lũy trong những năm gần đây đã giúp cô trở thành một tuyển thủ xuất sắc, tự cường. Nhưng cô vẫn không muốn rời xa Diệp Tu.

“ Vâng, vậy thì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Tô Mộc Tranh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, vì dù sao cũng không phải là xa nhau vĩnh viễn, sớm muộn gì cũng có ngày gặp lại nhau.

“ Khi anh không có ở đây, em đảm nhiệm chức đội trưởng nhé.” Giọng Diệp Tu trở nên nghiêm túc.

Câu nói quen thuộc của Diệp Tu giờ được Tô Mộc Tranh nói ra: “ Cứ giao cho em.”

Sau khi trải qua nhiều chuyện, cô không còn là cô gái muốn đứng sau lưng Diệp Tu nữa. Cô ấy muốn mình có thể trở thành người mà Diệp Tu có thể dựa vào, cho nên khi Diệp Tu chuẩn bị rời đi, cô đã sẵn sàng lưu lại dốc toàn lực bảo vệ vinh quang này.

Diệp Tu đặt hai tay lên vai Tô Mộc Tranh, nhìn thẳng vào mắt cô: “ Nhớ giữ gìn liên lạc, anh chờ em giải nghệ.”(*). Nhiều năm hiểu ý nhau, họ không cần nói nhiều lời khi xa nhau. Tám chữ đơn giản đó chính là ước định giữa họ.

“ Vâng”. Tô Mộc Tranh đáp.

Hai năm rưỡi trước, vào đêm tuyết rơi, cô đứng trước cửa câu lạc bộ nhìn anh vẫy tay tạm biệt cô, rồi dần biến mất trong đêm.Tâm trạng lúc đó với bây giờ không giống nhau, nhưng niềm tin đối với anh vẫn không hề thay đổi. Như câu anh đã nói lúc đầu: “ Nghỉ ngơi một năm, sau đó quay về.” Cô luôn tin rằng anh sẽ trở lại.


(*) nguyên văn câu này có 8 chữ 保持联系,等你退役Bǎo chí liánxì, děng nǐ tuì yì.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#19
Câu trên hình như nguyên tác có phải hông thím :v .

Ko ít fan Diệp Tranh bảo đó như dấu hiệu cannon cho cp này hí hí
 

Bình luận bằng Facebook