Hoàn [Diệp Hoàng] Một câu chuyện ngắn

Sevenwind

Gà con tiến hóa
Bình luận
6
Số lượt thích
36
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Súng Vương
#1
[Oneshot] Một câu chuyện ngắn

- Tác giả: Vermiss
- Edit: Gió
- Diệp Tu x Hoàng Thiếu Thiên
Truyện nhẹ nhàng cực kì nhẹ nhàng
Này mình chỉ edit theo ý hiểu, đúng khoảng 70%, không tránh khỏi sai sót;;;;


——

Một câu chuyện ngắn.

Diệp Tu đeo tai nghe, không để ý tới tiếng động xung quanh. Hoàng Thiếu Thiên hôm nay về nhà đã nhanh chóng tắm rửa xong. Sau khi cậu mở cửa phòng ngủ, Diệp Tu đang ngồi trên giường mới phát hiện ra sự xuất hiện của cậu.

Trên mặt người nhỏ hơn có chút uể oải, có lẽ là mới kết thúc trận đấu nên kiệt sức mất rồi. Giờ đây Hoàng Thiếu Thiên dường như không còn chút tinh thần nào cả.

Diệp Tu dựa vào đầu giường, trên đùi có để một cái bút. Anh đang nghiên cứu hướng dẫn chơi phó bản trong Vinh Quang. Thấy Hoàng Thiếu Thiên đầu tóc ướt đi vào, Diệp Tu liếc nhìn qua, hỏi: “Em về rồi à?”

Hoàng Thiếu Thiên không trả lời, đầu cúi xuống, tâm tình rõ ràng đang không tốt.

Diệp Tu nhìn cậu thế này, cũng không còn tâm tư nghiên cứu cái gì nữa. Anh cầm quyển notebook ném lên sofa bên cạnh, sau đó liền nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên trầm mặc nhích chân đi tới bên giường. Tiếp đó, người cậu tạo thành hình chữ [大], rồi lập tức ngã xuống giường.

——Tất nhiên, trước khi trước khi mặt đối mặt thân mật mà an toàn với nệm, Thiếu Thiên đã nhanh chóng lấy một cái gối để trước mặt.

Sau đó Diệp Tu thấy Hoàng Thiếu Thiên nằm xuống mà không nói lời nào, nằm lỳ trên giường, bất động.

Đây đích xác là bộ dạng hồn lìa khỏi xác. Diệp Tu biết ngay đây chính là vì trận đấu giữa Lam Vũ và Luân Hồi tối nay, không sai.

Diệp Tu nhìn chằm chằm đỉnh đầu Hoàng Thiếu Thiên, hỏi: “Trận đấu như thế nào?”

Hoàng Thiếu Thiên vùi đầu vào gối, không nói gì cả.

Thế nên, Diệp Tu đã hiểu: “Bại trận dưới tay Tiểu Chu à?”

Hoàng Thiếu Thiên giả chết hai giây, rốt cuộc cũng thỏa hiệp——. Đầu vàng đang vùi trong gối khẽ động động, có vẻ đang gật đầu.

“Được rồi, không sao, chuyện nhỏ mà.” Sau khi nắm rõ tình hình, Diệp Tu thở dài: “Lần sau em sẽ thắng mà, cố lên.”

Rồi anh đưa tay xoa xoa gáy Hoàng Thiếu Thiên đang nằm bên cạnh, dỗ dành.

Đáng tiếc, người được an ủi lại không cảm kích lại. Lời nói của Diệp Tu dường như không có tác dụng gì, Hoàng Thiếu Thiên vẫn một bộ dạng bất động vùi đầu trong gối.

Diệp Tu nhìn cậu như vậy có chút buồn cười, vì thế anh sáp gần vào tai cậu, nói: “...Khóc à?”

“Lăn đê.” Thiếu Thiên nghe thấy từ trọng tâm cuối cùng cũng phản ứng lại. Cậu quay người lại, đầu nằm lên gối: “Khóc em gái anh, có anh mới khóc!”

“Ai ui~.” Diệp Tu tiếc nuối cảm thán một tiếng rồi tiếp lời: “Nói không chừa chút mặt mũi nào lại cho anh ư?”

Hoàng Thiếu Thiên miễn cưỡng hừ một tiếng.

“Không việc gì cả.” Diệp Tu vỗ về Hoàng Thiếu Thiên: “Sang năm còn có cơ hội mà, lần này cứ cho là em nhường bọn họ đi.”

“Nhưng em buồn bực.”

Nói xong, Hoàng Thiếu Thiên giơ bàn tay lên che mặt, ánh sáng chiếu từ đèn xuống bị cản lại, mờ mờ ảo ảo.

“Một năm rồi cực khổ cổ gắng như vậy...Cảm giác như công sức đổ sông đổ biển hết...”

Nhưng ngay sau đó, không đợi Diệp Tu trả lời, Hoàng Thiếu Thiên đã nhanh nhẹn phản bác lại lời nói trước đó của mình: “Khoan đã không đúng! Chỉ là...Nói thế nào ta..Tâm tình của em giờ phức tạp quá, lão Diệp anh làm em rối tung lên rồi…”

Hoàng Thiếu Thiên một bên nói, một bên cầm tay Diệp Tu lên, ngắm nhìn bàn tay của anh dưới ánh đèn vàng ấm áp.

Ngón tay thon dài, khớp xương cũng rõ ràng.

Thiếu Thiên nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, nghĩ tới từng đường nét của bàn tay này. Giờ tất cả đã in sâu vào trong tâm trí cậu rồi.

Diệp Tu cũng không có ý kiến gì, anh nói: “Cảm thấy không cam tâm à?”

Hoàng Thiếu Thiên dừng lại một lúc, buông tay Diệp Tu ra: “...Cứ coi là thế đi.”

“Mỗi năm một lần, đều có cơ hội mà. Năm nay thất bại thì còn có năm sau." Diệp Tu duỗi tay xoa đầu Hoàng Thiếu Thiên: “Không sao cả, ai mà chưa từng thua cuộc chứ.”

Bầu không khí lại trầm xuống hai giây, sau đó Diệp Tu lên tiếng: “Bây giờ đã ổn hơn chưa?”

“Ừm…” Hoàng Thiếu Thiên rầu rĩ trả lời.

“Ổn hơn rồi thì ngủ đi.” Diệp Tu thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực Hoàng Thiếu Thiên: “Thi đấu một buổi tối thôi mà cũng cực khổ thật.”

“Đậu má anh nhẹ nhẹ chút!” Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng lấy tay xoa xoa chỗ Diệp Tu vừa vỗ: “Em vừa cùng đội trưởng liên hoan một bụng đồ ăn, chết no rồi.”

Diệp Tu liếc cậu: “Nhìn anh giống thằng đần lắm à? Có bụng nào ở trên xương đòn không?”

Hoàng Thiếu Thiên làm bộ lười biếng, không thèm đôi co với anh, phất phất tay: “Được rồi được rồi, em ngủ đây!”

Nói xong liền cuộn thành kén ở trong chăn.

Diệp Tu nhanh chóng kéo con kén này ra: “Tóc em chưa khô kìa, sấy tóc rồi hẵng ngủ.”

Cho nên, mặc dù bị cơn buồn ngủ ập tới tập kích, Hoàng Thiếu Thiên vẫn buộc phải cầm máy sấy tóc lên chiến đấu, sau đó mới có thể leo lên giường.

Diệp Tu nhìn Hoàng Thiếu Thiên làm ổ trong chăn có chút giống với con hải sâm hình người. Mọi việc xong xuôi, anh đưa tay tắt đèn ngủ đi.

Kết quả đèn tắt chưa được nửa phút, Diệp Tu đã nghe thấy tiếng thở dài của ai đó.

“Sao vậy?” Diệp Tu hỏi: “Vẫn chán nản à?”

“Không có gì.” Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu: “Ngày mai tỉnh dậy, vẫn là anh hùng hảo hán mà.”

Diệp Tu không lên tiếng. Một lát sau, anh cảm thấy bên cạnh mình có một bàn tay duỗi sang.

“...” Diệp Tu nhất thời không biết nói gì. “Em ngủ chưa?”

Hoàng Thiếu Thiên với tay sang vai của Diệp Tu, làm động tác ý chỉ quay lưng lại với em đi: “Anh anh anh, hôm nay đừng nằm như thế này, quay lưng lại đi, người hướng ra bên ngoài.”

Diệp Tu một mặt đầy nghi hoặc làm theo lời cậu.

Ngay sau đó, anh chỉ thấy sau gáy mình ngứa ngứa, nóng nữa.

Nguyên nhân bời vì, Hoàng Thiếu Thiên giờ đây đang nép sát vào sau lưng Diệp Tu, đầu vàng của cậu dụi dụi vào gáy Diệp Tu mà xù lên, mềm mềm bông bông.

Bóng tối luôn mang theo bí ẩn, Diệp Tu vẫn không biết gì, thận trọng lên tiếng: “Thiếu Thiên?”

Hoàng Thiếu Thiên đáp lại lời nói của Diệp Tu bằng một tiếng thở dài ngay sau lưng anh.

“Thật ra, hôm nay em gần như có thể giành chiến thắng rồi.”

“Ừ.”

“Thật ra, em thấy trách nhiệm đều ở em cả, vốn từ khi trận đấu bắt đầu em đã rất nôn nóng. Đội trưởng cũng đã từng nhắc em về việc này rồi, vậy mà em lại…”

“Thiếu Thiên.” Diệp Tu bỗng ngắt lời cậu.

Hoàng Thiếu Thiên ngập ngừng, mãi sau mới chậm rãi nói: “...Anh ngày mai có rảnh không? Dùng thiện xạ PK với em, trước giờ mình chưa từng đấu thế này ha...Không biết kĩ thuật của anh thế nào, lâu chưa đụng tới rồi hẳn không còn được như trước nhỉ?

Diệp Tu cười: “Ngày mai đấu là biết ngay thôi mà.”

Hoàng Thiếu Thiên không nói gì nữa, đầu vẫn vùi vào gáy Diệp Tu, thậm chí còn có thể cảm nhận được độ cong của đầu đối phương. Bỗng nhiên, cậu phát hiện ra mặt mình chạm vào cái gì lạ lạ, là cái dây. Cái dây đó kéo dài từ cổ áo Diệp Tu đi xuống, phía dưới cái dây này đại khái chắc là đồ vật cứng.

Cậu theo bản năng đưa tay lên thử sờ sờ cổ áo người nọ. Dưới lớp vải, ở phần xương đòn, đây có lẽ là dây chuyền, ước chừng là dây chuyền có treo một cái chiến mâu nhỏ.

Đáy lòng đột nhiên có hoa hướng dương nở rộ, Hoàng Thiếu Thiên biết Diệp Tu đeo cái gì trên cổ rồi.

Tâm tình dường như tốt lên không ít, Hoàng Thiếu Thiên không tiếp tục dây dưa về chủ đề này nữa mà chỉ nói: “Không còn sớm nữa, lão Diệp anh ngủ đi. Ngủ ngon.”

“Ừ.”

Diệp Tu trả lời, ở sau lưng anh, Hoàng Thiếu Thiên cũng yên lặng rồi.

...Nhưng sau đó, Hoàng Thiếu Thiên lại bá đạo mà gác chân lên hông Diệp Tu.

Diệp Tu vỗ nhẹ vào bắp chân cậu: “Ngủ ngon ghê ha?”

Hoàng Thiếu Thiên lập tức nhắm tịt mắt lại, giả bộ đang ngủ say, mặc cho Diệp Tu vỗ có sưng chân thì vẫn không hề động đậy.

Diệp Tu thấy thế liền nổi giận, bỏ chân Hoàng Thiếu Thiên ra, chiếm lấy thế thượng phong đặt cậu dưới thân, còn tay chống ở hai bên Hoàng Thiếu Thiên, nói:

“Em chưa ngủ à?”

Hoàng Thiếu Thiên bị dọa hết hồn, tuy nhiên ngay sau đó lập tức hoàn hồn, một tay thò từ trong chăn ra vỗ vai Diệp Tu một cái, cười cười:

“Ngủ chứ ngủ chứ, lão Diệp anh cũng đi ngủ đi, muộn rồi——Từ từ từ từ đậu móa đừng có hôn em bất ngờ như thế!!”

Sau đó hai người làm gì chắc mọi người đều biết rồi hahahaha.

——

Giữa lúc nước sôi lửa bỏng, à không, giữa lúc củi khô chực chờ cháy, Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên đẩy Diệp Tu ra.

Diệp Tu bị đẩy chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy Hoàng Thiếu Thiên quấn chăn nhảy ra khỏi giường nhanh như một cơn gió.

Diệp Tu: “...”

Hoàng Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn Diệp Tu đang còn ngây ngốc, giải thích: “Em hôm nay có trận đấu nên mệt rồi, để em ngủ ngon chút đi.”

Ném xong câu này, Hoàng Thiếu Thiên liền chuồn khỏi phòng, để lại Diệp Tu một mình trên giường đờ đẫn tự xử.

Hoàng Thiếu Thiên chạy ra phòng của khách nằm, thấy Diệp Tu không có ý định đuổi theo, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên giường rút điện thoại ra, đăng Weibo:

@ Hoàng Thiếu Thiên V: Chọc xong liền bỏ chạy, thật kích cmn thích!

Năm phút sau, Diệp Tu nhìn điện thoại thấy QQ nhảy ra thông báo mới:

Mộc Vũ Tranh Phong: (00:12:25)

[/ ngọn nến ] [/ ngọn nến ] [/ ngọn nến ] [/ ngọn nến ] [/ ngọn nến ]
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Đeo trên cổ dây chuyền có mâu mà, chứ có phải dây chuyền có kiếm đâu, rốt cuộc là Hoàng thiếu vui chỗ nào nhở... *cố gắng níu kéo tư duy quay về để suy nghĩ khi tui đã bấn quá bấn với đoản moe moe này*

Diệp Bất Tu, già cả rồi hay sao mà tốc độ miệng nhanh như vậy mà tốc độ tay tốc độ chân theo không bằng hả? Với tay ra chụp lại (tư duy của tui) được người rồi a!

(Đảng thèm xôi thịt: Hahahaha là cái quỷ gì??? Tác giả lăn ra đây nói rõ đi, thím không lăn tui huhuhuhu cho thím coi!)
 

Sevenwind

Gà con tiến hóa
Bình luận
6
Số lượt thích
36
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Súng Vương
#3
Đeo trên cổ dây chuyền có mâu mà, chứ có phải dây chuyền có kiếm đâu, rốt cuộc là Hoàng thiếu vui chỗ nào nhở... *cố gắng níu kéo tư duy quay về để suy nghĩ khi tui đã bấn quá bấn với đoản moe moe này*

Diệp Bất Tu, già cả rồi hay sao mà tốc độ miệng nhanh như vậy mà tốc độ tay tốc độ chân theo không bằng hả? Với tay ra chụp lại (tư duy của tui) được người rồi a!

(Đảng thèm xôi thịt: Hahahaha là cái quỷ gì??? Tác giả lăn ra đây nói rõ đi, thím không lăn tui huhuhuhu cho thím coi!)
Thực ra chỗ dây chuyền có mâu tui cũng không hiểu lắm, nguyên tác ghi vậy nên edit theo thôi;;;;

Mà Diệp Bất Tu chưa kịp thịt thì Hoàng Thiếu đã chạy mất rồi=))))))))))))) Buồn cho Diệp Bất Tu
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook