- Bình luận
- 79
- Số lượt thích
- 473
- Location
- GMT+1
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Hoàng Thiếu và Sở Đội vạn tuế
Fanfic Toàn chức cao thủ
Tác giả: Phanh
____________________________________________
Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp mùa 8, Lam Vũ đấu với Gia Thế, sân nhà Gia Thế. Hoàng Thiếu Thiên mang danh kiếm thánh Vinh Quang, thiếu niên như ánh mặt trời đó đang ở đỉnh cao sự nghiệp. Nhưng đâu ai biết rằng, đằng sau nụ cười của cậu đó lại là nỗi dằn vặt khôn nguôi. Anh ở đâu?
Thành H đang mùa lạnh. Bụi tuyết bay bay qua tàn cây khô héo úa, quẩn quanh mấy vòng như hối tiếc tự do thoáng chốc, rồi lặng mình rơi xuống mặt đất xanh xao đá sỏi. Gió đang thổi dưới áng trời chẳng một ánh sao. Cả thành phố chìm trong màu xám gắt buồn tẻ của mùa đông.
10 giờ tối, ánh đèn rực lên từ những cột đèn lề phố và mấy tòa nhà cao tầng, lẫn trong tiếng hít hà của người dân và tiếng văng tục đến từ mấy tay tài xế cáu gắt. Có một bóng người lặng lẽ cất bước đi. Tấm khăn quàng màu xanh cùng áo khoác to sụ quấn lấy khuôn mặt trắng vì gió tuyết, ủ lấy mái tóc vàng làm cậu trai tuổi đôi mươi trở nên nhỏ bé và yếu đuối hơn, dù những tính từ đó vốn chẳng nên được dùng để miêu tả một người con trai. Không ai biết chỉ mới vài phút trước, cậu bước xuống từ đấu trường thể thao điện tử chuyên nghiệp, trong tiếng hô hào vang dội của cả khán đài. Cậu thanh niên đó chính là người được cả liên minh Vinh Quang tôn danh “Kiếm Thánh” Hoàng Thiếu Thiên.
Hoàng Thiếu Thiên đưa tay vào túi áo, kiểm tra lại lần nữa địa chỉ trên tin nhắn. Mấy tuần trước cậu nhận được một cuộc điện thoại từ người mà cậu không thể ngờ tới, giọng nói từ lâu đã ghi dấu dưới đáy tuổi trẻ của cậu. Tiếng chuông vang lên trong ánh sáng rọi từ màn hình máy tính giữa đêm khuya:
- Hoàng Thiếu Thiên, chú rảnh không? Có hứng thú cùng anh phá một kỉ lục phó bản không?
- Ừ...
. . .
“Diệp Thu, anh đã đi đâu?” – Bước chân của Hoàng Thiếu Thiên đang bắt đầu mất nhịp ổn định – “Anh chẳng nói một lời cứ thế mà đi sao? Anh dạo này có ổn không? Anh là đấu thần liên minh, có lẽ tiền lương từng đó năm chắc cũng đủ để anh sống tốt nhỉ? Sao hôm nay anh mới gọi điện cho tôi? Lúc khó khăn anh nghĩ tới tôi sao? Mà trước tôi anh đã gọi cho ai chưa? À còn Mộc Tranh nhỉ, chắc chắn cô ấy phải biết đầu tiên. Ôi Thiếu Thiên, cái gì mà kiếm thánh, cái gì mà đại thần Vinh Quang, mày cũng vẫn chỉ ngu ngốc như thế thôi…”
Kinh nghiệm thực tế chỉ ra rằng, nếu một người vừa đi vừa nghĩ, thì thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn. Chằng mấy chốc Hoàng Thiếu Thiên đã tới trước cửa tiệm net Hưng Hân. Ánh đèn led từ biển hiệu và từ vài màn hình máy tính phía ngoài chiếu thẳng vào đôi mắt thảng thốt của cậu. Cậu thấy anh rồi. Anh ngồi đó, vẫn dáng vẻ cà lơ phất phơ mà ngả người vào chiếc ghế đệm êm dành cho quản lý, những ngón tay dài nhảy múa trên bàn phím, nhịp nhàng khéo léo tựa người nghệ sĩ piano. Cậu chợt thấy đáy lòng nhói lên.
“Mình biết nói gì bây giờ? Chào anh? Chào tiền bối? Diệp Thu?” – Cậu vừa nghĩ vừa thấp thỏm ngó vào trong, cho đến khi cô bé ngồi cạnh anh nhìn thấy cậu. Cậu nấp, rồi lại ló đầu ra, cậu sợ bị phát hiện, lúc đó cuộc gặp gỡ của anh với cậu sẽ chẳng còn là một bí mật nhỏ giữa đêm khuya. Rồi anh thấy cậu. Một cái gật đầu nhẹ, một ánh mắt giao nhau cùng nét cười nhếch đủ vỗ về cảm xúc đang rối loạn. Đẩy cánh cửa kính, cậu cũng mở luôn cả trái tim.
- Chỉ mình cậu tới?
- Chẳng lẽ anh hi vọng cả đội tôi tới sao?
- Cứ lén lút như ăn trộm thế!
- Hầy đây là tiệm net đó, tuyển thủ chuyên nghiệp tới tiệm net, có khác nào người nổi tiếng ra đường không? Tui không giống anh, fan tui nhiều lắm đó, lúc nãy suýt nữa thì bị nhận ra đó thôi!
- Thôi nào! Cô bé kia là người trong tiệm net anh, thấy cậu giống trộm mới chú ý chú thôi, cứ biểu hiện bình thường chút, người ta vốn cũng chẳng biết cậu.
- Thật không?
- Anh gọi cô ấy lại nhé?
- Thôi thôi bỏ qua bỏ qua...
- Máy 1 khu A, giờ này chẳng có ai, cậu qua đó đi!
- Anh thì sao?
- Anh phải trông ở đây! Trực ca đêm!
“Lại thế rồi, mình lại nói nhiều” - đã bao lần anh bảo cậu phiền quá, dù biết đó chỉ là câu đùa nhưng cậu vẫn luôn vướng mắc. Cậu nói nhiều đã thành bản năng, ấy vậy mà riêng với anh, cậu lại luôn lo sợ liệu anh có thấy cậu phiền thật không. Nhưng không nói thì cậu lại sợ cuộc nói chuyện với anh sẽ kết thúc thật nhanh. Thế là cậu nói, rồi cậu lại tự bảo mình phải ít lảm nhảm đi, rồi cậu lại nói, cứ thế lẩn quẩn như tình cảm cậu dành cho anh vậy….
Thu lại nụ cười, cậu cất tiếng:
- Sao anh phải tự làm khổ mình thế? Trình độ đó của anh dù giải nghệ cũng đâu cần lưu lạc tới mức này? Hơn nữa, sao đột nhiên anh lại giải nghệ?
Cả liên minh tự hỏi câu này, còn cậu, cậu nằm mơ thấy nó. Câu hỏi không lời giải đáp đã vẩn trong giấc mơ của cậu mấy lâu nay, giờ cuối cùng cậu cũng được gặp tận mặt mà hỏi cho đã.
“Trước giúp anh đoạt kỉ lục cái đã rồi nói” – Diệp “Thu” nói
Lại không trả lời mình…
- Mịa, một lần ra sân của tui cũng trên dưới một vạn, thế mà còn ngồi đây phá kỉ lục Mai Cốt Chi Địa. Đừng có nói ra ngoài, không là tui giết anh”
Cãi nhau làm loạn một hồi, cuối cùng màn hình máy số 1 cũng chiếu sáng một góc khu A vắng vẻ. Được cùng người kề vai chiến đấu, suy cho cùng cũng là một loại hạnh phúc…
. . .
Tiếng văng tục vang lên, tiếng gõ phím nhịp nhàng, thanh âm trong trẻo của con gái… kỉ lục phó bản cứ thế đoạt thành công.
. . .
- Sao anh lại giải nghệ?Tại sao?
- Không giải nghệ chẳng lẽ ở lại làm bồi luyện?
- Bồi luyện? Gia Thế phen này thật sự muốn ép anh đi rồi. Nhưng anh cứ thế trực tiếp giải nghệ có kích động quá không? Nên xem thử xem có cơ hội chuyển nhượng hay không đã chứ. Dù cho Gia Thế có cắn chết không tha đi nữa, nhưng cũng không chắc là hoàn toàn không có cơ hội chuyển mình mà, có lẽ vẫn còn câu lạc bộ nguyện ý vì anh đáp ứng đầy đủ yêu cầu từ Gia Thế. Ít ra anh cũng chờ qua kỳ hạn chuyển câu lạc bộ hãy giải nghệ sau chứ.
- Anh chuyển đi rồi… vậy Mộc Tranh đi đâu?
Im lặng.
Cậu ngẩn ra. Cả liên minh ai cũng biết Tô Mộc Tranh quan trọng với Diệp Thu đến thế nào. Cô ấy như em gái anh, là đồng đội phối hợp tốt nhất, còn anh cũng là người thân duy nhất của cô. Nếu anh chuyển đi, chắc chắn Tô Mộc Tranh cũng sẽ làm mọi cách để hủy hợp đồng, mà cô ấy có giá trị thương mại cao đến thế, ông chủ Gia Thế đâu nhả đi dễ dàng? Trái tim cậu bỗng đau buốt. Anh tốt và biết nghĩ đến thế, mà lại chẳng phải cho cậu. Rồi cậu lại thấy thương anh. Cả đời tuyển thủ được xưng danh liên minh đệ nhất nhân, ấy vậy giờ anh lại ngồi đây, làm một gã quản lý ca đêm quán net ven đường.
Anh bảo một năm rưỡi nữa anh về.
Một năm rưỡi nữa, anh đã 27… tuổi đời tuyển thủ có được đến mấy đơn vị sau hàng chục “hai”? Anh còn yêu Vinh Quang đến thế nào? Anh đùa bảo cậu chờ anh về ngược đãi cậu đi. Anh đâu biết cậu tự nói “tôi vẫn luôn chờ, mà anh có biết đâu”…
- Anh nhất định phải trở về… - Chàng trai tóc vàng lặng nhìn ra cửa sổ.
- Chuyện này còn cần cậu phải nói?
- Có khó khăn gì thì nói với tui...
- Đưa lại cho anh thanh Kiếm Quang Hấp Huyết, thêm mười đồng hai tiếng xài máy nữa.
- …
Cậu im, anh ta vẫn thế, cái dáng vẻ no limit đó, làm người nói nhiều như cậu cũng không biết phải nói gì.
- Kiếm Quang Hấp Huyết tui trả anh sau
Mười đồng tiền rơi xuống mặt bàn, quay lên chỉ còn thấy bóng người biến mất giữa màn đêm u tối.
Diệp Thu, anh nhất định phải trở về…
. . .
Account: Lưu Mộc
Level: 27
Nghề nghiệp: Kiếm khách
Tình trạng: Offline
. . .
Đêm nay thành H gió lạnh...
End.
* Các trích đoạn hội thoại được dịch từ bản convert với sự tham khảo từ bản dịch của team Liều: alldiepall.wordpress.com
________________________________________***______________________________________
Vốn dĩ không định viết, nhưng tự dưng nhìn lịch lại thấy sắp đến mùa valentine, nên hứng lên cứ thế ngồi trong lớp đánh ra đến gần 2000 chữ. Không biết sau này có còn lên hứng mà viết nữa không, nhưng Phanh vốn là mẹ ghẻ, nếu sau này thấy Phanh còn viết tiếp thì đừng hi vọng quá vào khả năng HE...
Chào thân ái và chúc mừng valentine
_______________________________________***______________________________________
Tác giả: Phanh
____________________________________________
Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp mùa 8, Lam Vũ đấu với Gia Thế, sân nhà Gia Thế. Hoàng Thiếu Thiên mang danh kiếm thánh Vinh Quang, thiếu niên như ánh mặt trời đó đang ở đỉnh cao sự nghiệp. Nhưng đâu ai biết rằng, đằng sau nụ cười của cậu đó lại là nỗi dằn vặt khôn nguôi. Anh ở đâu?
Thành H đang mùa lạnh. Bụi tuyết bay bay qua tàn cây khô héo úa, quẩn quanh mấy vòng như hối tiếc tự do thoáng chốc, rồi lặng mình rơi xuống mặt đất xanh xao đá sỏi. Gió đang thổi dưới áng trời chẳng một ánh sao. Cả thành phố chìm trong màu xám gắt buồn tẻ của mùa đông.
10 giờ tối, ánh đèn rực lên từ những cột đèn lề phố và mấy tòa nhà cao tầng, lẫn trong tiếng hít hà của người dân và tiếng văng tục đến từ mấy tay tài xế cáu gắt. Có một bóng người lặng lẽ cất bước đi. Tấm khăn quàng màu xanh cùng áo khoác to sụ quấn lấy khuôn mặt trắng vì gió tuyết, ủ lấy mái tóc vàng làm cậu trai tuổi đôi mươi trở nên nhỏ bé và yếu đuối hơn, dù những tính từ đó vốn chẳng nên được dùng để miêu tả một người con trai. Không ai biết chỉ mới vài phút trước, cậu bước xuống từ đấu trường thể thao điện tử chuyên nghiệp, trong tiếng hô hào vang dội của cả khán đài. Cậu thanh niên đó chính là người được cả liên minh Vinh Quang tôn danh “Kiếm Thánh” Hoàng Thiếu Thiên.
Hoàng Thiếu Thiên đưa tay vào túi áo, kiểm tra lại lần nữa địa chỉ trên tin nhắn. Mấy tuần trước cậu nhận được một cuộc điện thoại từ người mà cậu không thể ngờ tới, giọng nói từ lâu đã ghi dấu dưới đáy tuổi trẻ của cậu. Tiếng chuông vang lên trong ánh sáng rọi từ màn hình máy tính giữa đêm khuya:
- Hoàng Thiếu Thiên, chú rảnh không? Có hứng thú cùng anh phá một kỉ lục phó bản không?
- Ừ...
. . .
“Diệp Thu, anh đã đi đâu?” – Bước chân của Hoàng Thiếu Thiên đang bắt đầu mất nhịp ổn định – “Anh chẳng nói một lời cứ thế mà đi sao? Anh dạo này có ổn không? Anh là đấu thần liên minh, có lẽ tiền lương từng đó năm chắc cũng đủ để anh sống tốt nhỉ? Sao hôm nay anh mới gọi điện cho tôi? Lúc khó khăn anh nghĩ tới tôi sao? Mà trước tôi anh đã gọi cho ai chưa? À còn Mộc Tranh nhỉ, chắc chắn cô ấy phải biết đầu tiên. Ôi Thiếu Thiên, cái gì mà kiếm thánh, cái gì mà đại thần Vinh Quang, mày cũng vẫn chỉ ngu ngốc như thế thôi…”
Kinh nghiệm thực tế chỉ ra rằng, nếu một người vừa đi vừa nghĩ, thì thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn. Chằng mấy chốc Hoàng Thiếu Thiên đã tới trước cửa tiệm net Hưng Hân. Ánh đèn led từ biển hiệu và từ vài màn hình máy tính phía ngoài chiếu thẳng vào đôi mắt thảng thốt của cậu. Cậu thấy anh rồi. Anh ngồi đó, vẫn dáng vẻ cà lơ phất phơ mà ngả người vào chiếc ghế đệm êm dành cho quản lý, những ngón tay dài nhảy múa trên bàn phím, nhịp nhàng khéo léo tựa người nghệ sĩ piano. Cậu chợt thấy đáy lòng nhói lên.
“Mình biết nói gì bây giờ? Chào anh? Chào tiền bối? Diệp Thu?” – Cậu vừa nghĩ vừa thấp thỏm ngó vào trong, cho đến khi cô bé ngồi cạnh anh nhìn thấy cậu. Cậu nấp, rồi lại ló đầu ra, cậu sợ bị phát hiện, lúc đó cuộc gặp gỡ của anh với cậu sẽ chẳng còn là một bí mật nhỏ giữa đêm khuya. Rồi anh thấy cậu. Một cái gật đầu nhẹ, một ánh mắt giao nhau cùng nét cười nhếch đủ vỗ về cảm xúc đang rối loạn. Đẩy cánh cửa kính, cậu cũng mở luôn cả trái tim.
- Chỉ mình cậu tới?
- Chẳng lẽ anh hi vọng cả đội tôi tới sao?
- Cứ lén lút như ăn trộm thế!
- Hầy đây là tiệm net đó, tuyển thủ chuyên nghiệp tới tiệm net, có khác nào người nổi tiếng ra đường không? Tui không giống anh, fan tui nhiều lắm đó, lúc nãy suýt nữa thì bị nhận ra đó thôi!
- Thôi nào! Cô bé kia là người trong tiệm net anh, thấy cậu giống trộm mới chú ý chú thôi, cứ biểu hiện bình thường chút, người ta vốn cũng chẳng biết cậu.
- Thật không?
- Anh gọi cô ấy lại nhé?
- Thôi thôi bỏ qua bỏ qua...
- Máy 1 khu A, giờ này chẳng có ai, cậu qua đó đi!
- Anh thì sao?
- Anh phải trông ở đây! Trực ca đêm!
“Lại thế rồi, mình lại nói nhiều” - đã bao lần anh bảo cậu phiền quá, dù biết đó chỉ là câu đùa nhưng cậu vẫn luôn vướng mắc. Cậu nói nhiều đã thành bản năng, ấy vậy mà riêng với anh, cậu lại luôn lo sợ liệu anh có thấy cậu phiền thật không. Nhưng không nói thì cậu lại sợ cuộc nói chuyện với anh sẽ kết thúc thật nhanh. Thế là cậu nói, rồi cậu lại tự bảo mình phải ít lảm nhảm đi, rồi cậu lại nói, cứ thế lẩn quẩn như tình cảm cậu dành cho anh vậy….
Thu lại nụ cười, cậu cất tiếng:
- Sao anh phải tự làm khổ mình thế? Trình độ đó của anh dù giải nghệ cũng đâu cần lưu lạc tới mức này? Hơn nữa, sao đột nhiên anh lại giải nghệ?
Cả liên minh tự hỏi câu này, còn cậu, cậu nằm mơ thấy nó. Câu hỏi không lời giải đáp đã vẩn trong giấc mơ của cậu mấy lâu nay, giờ cuối cùng cậu cũng được gặp tận mặt mà hỏi cho đã.
“Trước giúp anh đoạt kỉ lục cái đã rồi nói” – Diệp “Thu” nói
Lại không trả lời mình…
- Mịa, một lần ra sân của tui cũng trên dưới một vạn, thế mà còn ngồi đây phá kỉ lục Mai Cốt Chi Địa. Đừng có nói ra ngoài, không là tui giết anh”
Cãi nhau làm loạn một hồi, cuối cùng màn hình máy số 1 cũng chiếu sáng một góc khu A vắng vẻ. Được cùng người kề vai chiến đấu, suy cho cùng cũng là một loại hạnh phúc…
. . .
Tiếng văng tục vang lên, tiếng gõ phím nhịp nhàng, thanh âm trong trẻo của con gái… kỉ lục phó bản cứ thế đoạt thành công.
. . .
- Sao anh lại giải nghệ?Tại sao?
- Không giải nghệ chẳng lẽ ở lại làm bồi luyện?
- Bồi luyện? Gia Thế phen này thật sự muốn ép anh đi rồi. Nhưng anh cứ thế trực tiếp giải nghệ có kích động quá không? Nên xem thử xem có cơ hội chuyển nhượng hay không đã chứ. Dù cho Gia Thế có cắn chết không tha đi nữa, nhưng cũng không chắc là hoàn toàn không có cơ hội chuyển mình mà, có lẽ vẫn còn câu lạc bộ nguyện ý vì anh đáp ứng đầy đủ yêu cầu từ Gia Thế. Ít ra anh cũng chờ qua kỳ hạn chuyển câu lạc bộ hãy giải nghệ sau chứ.
- Anh chuyển đi rồi… vậy Mộc Tranh đi đâu?
Im lặng.
Cậu ngẩn ra. Cả liên minh ai cũng biết Tô Mộc Tranh quan trọng với Diệp Thu đến thế nào. Cô ấy như em gái anh, là đồng đội phối hợp tốt nhất, còn anh cũng là người thân duy nhất của cô. Nếu anh chuyển đi, chắc chắn Tô Mộc Tranh cũng sẽ làm mọi cách để hủy hợp đồng, mà cô ấy có giá trị thương mại cao đến thế, ông chủ Gia Thế đâu nhả đi dễ dàng? Trái tim cậu bỗng đau buốt. Anh tốt và biết nghĩ đến thế, mà lại chẳng phải cho cậu. Rồi cậu lại thấy thương anh. Cả đời tuyển thủ được xưng danh liên minh đệ nhất nhân, ấy vậy giờ anh lại ngồi đây, làm một gã quản lý ca đêm quán net ven đường.
Anh bảo một năm rưỡi nữa anh về.
Một năm rưỡi nữa, anh đã 27… tuổi đời tuyển thủ có được đến mấy đơn vị sau hàng chục “hai”? Anh còn yêu Vinh Quang đến thế nào? Anh đùa bảo cậu chờ anh về ngược đãi cậu đi. Anh đâu biết cậu tự nói “tôi vẫn luôn chờ, mà anh có biết đâu”…
- Anh nhất định phải trở về… - Chàng trai tóc vàng lặng nhìn ra cửa sổ.
- Chuyện này còn cần cậu phải nói?
- Có khó khăn gì thì nói với tui...
- Đưa lại cho anh thanh Kiếm Quang Hấp Huyết, thêm mười đồng hai tiếng xài máy nữa.
- …
Cậu im, anh ta vẫn thế, cái dáng vẻ no limit đó, làm người nói nhiều như cậu cũng không biết phải nói gì.
- Kiếm Quang Hấp Huyết tui trả anh sau
Mười đồng tiền rơi xuống mặt bàn, quay lên chỉ còn thấy bóng người biến mất giữa màn đêm u tối.
Diệp Thu, anh nhất định phải trở về…
. . .
Account: Lưu Mộc
Level: 27
Nghề nghiệp: Kiếm khách
Tình trạng: Offline
. . .
Đêm nay thành H gió lạnh...
End.
* Các trích đoạn hội thoại được dịch từ bản convert với sự tham khảo từ bản dịch của team Liều: alldiepall.wordpress.com
________________________________________***______________________________________
Vốn dĩ không định viết, nhưng tự dưng nhìn lịch lại thấy sắp đến mùa valentine, nên hứng lên cứ thế ngồi trong lớp đánh ra đến gần 2000 chữ. Không biết sau này có còn lên hứng mà viết nữa không, nhưng Phanh vốn là mẹ ghẻ, nếu sau này thấy Phanh còn viết tiếp thì đừng hi vọng quá vào khả năng HE...
Chào thân ái và chúc mừng valentine
_______________________________________***______________________________________
Last edited: