- Bình luận
- 230
- Số lượt thích
- 1,602
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Chow Chow
ĐƯỜNG TRĂM NGẢ NGƯỜI LẠ THÀNH THƯƠNG
Title: Đường trăm ngả người lạ thành thương
Author: Phi Tuyết
Rating: K
Pairing: Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên
Genre: General
Disclaimer: Họ không thuộc về tôi.
Summary: Đường trăm ngả người lạ thành thương....
Note:
Đây là câu chuyện nằm trong series người lạ - người thương, gồm 2 mẩu truyện về cặp đôi ngọt và ngược nhất Liên Minh.
Title: Đường trăm ngả người lạ thành thương
Author: Phi Tuyết
Rating: K
Pairing: Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên
Genre: General
Disclaimer: Họ không thuộc về tôi.
Summary: Đường trăm ngả người lạ thành thương....
Note:
Đây là câu chuyện nằm trong series người lạ - người thương, gồm 2 mẩu truyện về cặp đôi ngọt và ngược nhất Liên Minh.
Chương 1:
Sáng sớm, Hoàng Thiếu Thiên tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ. Cậu cố gắng gượng dậy rồi vệ sinh cá nhân, ăn sáng và đi học. Ngồi trên xe bus, Thiếu Thiên day day trán:
- Đau đầu quá! Nhưng hôm nay có bài kiểm tra, không nghỉ được.
Cứ như vậy, Hoàng Thiếu Thiên vẫn tươi cười trải qua một buổi sáng. Ngoài việc thấy mặt cậu hồng hơn thường ngày, mọi người không ai nhận ra điều gì khác thường.
Đến buổi chiều, cậu đi xe bus vào trung tâm thành phố. Hôm nay cha mẹ cậu không ở nhà. Bởi vì ngày mai là cuối tuần, họ đã đồng ý để con trai đến nhà trọ của bạn chơi. Lâu rồi không gặp cậu bạn thân Lưu Tiểu Biệt, Hoàng Thiếu Thiên bất chấp việc hoa mắt chóng mặt đến mức sắp xỉu mà bước từng bước lên bậc cầu thang khu trọ.
- 25... 26... 27... Đây rồi!
Người nào đó nhìn biển số phòng, vui vẻ reo lên. Cậu bấm chuông liên tục. Thấy cánh cửa mở ra, cậu cười tít mắt:
- Lưu Tiểu Miết*, bản Kiếm Thánh đến rồi đây... ư...
- Này, cẩn thận!
Đó là âm thanh cuối cùng cậu nghe được trước khi chìm vào bóng tối vô tận.
oOo
- Ừm...
Hoàng Thiếu Thiên chầm chậm mở mắt. Cậu nhỏm người dậy, chiếc khăn trên trán cũng vì thế mà trượt xuống.
- Cậu tỉnh rồi?
Một giọng nói xa lạ vang lên bên cạnh. Thiếu Thiên quay đầu. Trước mặt cậu là một anh chàng rất đẹp trai. Anh ta có khuôn mặt góc cạnh nam tính, ánh mắt hiền hòa như hút lấy người đối diện, sống mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng hơi nhếch lên.
- Anh là ai? - Hoàng Thiếu Thiên nhìn quanh. - Mà đây là đâu?
- Đây là phòng tôi. Cho nên... cậu là người giới thiệu trước mới phải!
Anh chàng đẹp trai tủm tỉm cười, khiến xung quanh giống như bừng sáng lên.
- Đây là phòng anh? Nhưng... nhưng tôi rõ ràng bấm chuông phòng 27 cơ mà!
- Phòng 27? Cậu là bạn của Tiểu Biệt à?
Ai đó gật gật đầu. Anh phì cười xoa mái tóc mềm mượt của người đối diện.
- Ngốc! Cậu bấm chuông nhầm phòng rồi! Đây là phòng 28. Từ lần sau nếu bị sốt thì ở nhà nghỉ ngơi, đừng chạy lung tung ra ngoài thế này nữa nhé!
Hoàng Thiếu Thiên biết mình nhầm phòng thì có chút xấu hổ gãi đầu. Cậu cố gắng nhớ lại, quả thật từ sáng tới giờ cậu cứ luôn thấy cả người mệt mỏi, khó chịu. Chắc lúc cậu choáng váng đã nhấn nhầm chuông phòng bên cạnh. Cậu lí nhí:
- Tôi xin lỗi!
- Không sao!
Thấy anh đẹp trai này có vẻ dễ gần, Thiếu Thiên tiếp tục bắt chuyện.
- Tôi là Hoàng Thiếu Thiên, bạn thân của Tiểu Biệt. Anh cũng là bạn của Tiểu Biệt à?
- Tôi là anh họ của thằng nhóc đó. Tên tôi là Dụ Văn Châu. Nếu cậu muốn tìm Tiểu Biệt thì sẽ phải đợi hơi lâu đấy. Chiều nay câu lạc bộ game của nó có trận đấu giao hữu.
Nghe thấy Lưu Tiểu Biệt sẽ về muộn, Hoàng Thiếu Thiên liền ỉu xìu như cọng bún. Chuyện Lưu Tiểu Biệt là một tuyển thủ eSport chuyên nghiệp đang vừa học vừa làm thì cậu có biết. Nhưng mà cậu không ngờ hôm nay cậu bạn mình lại bận việc. Mà cậu lại vì muốn tạo bất ngờ cho Tiểu Biệt mà không hề gọi điện báo trước. Giờ thì hay rồi! Biết ở đâu trong lúc chờ con ba ba đó về đây! Chẳng lẽ bắt nó bỏ trận đấu về nhà đón cậu?
Như nhìn ra được Hoàng Thiếu Thiên nghĩ gì, Dụ Văn Châu mở lời:
- Thế này đi! Cậu cứ ở tạm phòng tôi, đợi đến tối Tiểu Biệt về thì cậu sang tìm nó cũng được.
- Như vậy có phiền anh không?
Hoàng Thiếu Thiên có chút ái ngại. Dù sao cậu mới gặp anh lần đầu.
- Không sao đâu! Bạn của Tiểu Biệt thì cũng là bạn tôi. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé!
Thế là cả buổi chiều hôm đó, khác với kế hoạch sẽ đi quẩy cùng thằng bạn thân, Hoàng Thiếu Thiên ở lì trong phòng 28 với ông anh của thằng bạn thân. Đời đúng là quá khó hiểu. Thiếu Thiên không hiểu và cũng không muốn hiểu. Bởi vì hiện tại, cậu phát hiện ra anh trai bạn thân hợp cạ với mình kinh khủng, hơn nữa cũng là một tay chơi game đẳng cấp. Với khả năng thả thính, nhầm, khả năng ngoại giao thần thánh của ai đó, anh trai bạn thân cũng trở thành bạn rất thân luôn rồi.
- Á hự, lại thua rồi! Không được! Đấu lại! Lập tức PK lần nữa! PKPKPKPPKPKPK!!!
Hoàng Thiếu Thiên gào thét. Cậu biết khả năng chơi game của mình cũng không tệ, nếu không muốn nói là cực kì tốt, tốc độ tay cũng thuộc hàng nhất nhì trong Vinh Quang - game online đang cực hot hiện nay. Đã từng có rất nhiều chiến đội mời cậu gia nhập mà cậu còn chưa đồng ý đâu. Thế mà bây giờ cậu lại thua dưới cái tên thuật sĩ tay tàn nhỏ nhoi kia. Lần nào cũng bị anh ta bắt bài rồi lừa vào tròng. Mặt mũi bản Kiếm Thánh mất hết rồi!
Tối hôm đó, Lưu Tiểu Biệt trở về, biết chuyện liền không nể mặt thằng bạn thân cười ngửa tới ngửa lui, còn chê Thiếu Thiên tự nhận là Kiếm Thánh mà cũng có lúc sa hố lầy thế này. Ba người cùng nhau ăn cơm, sau đó đăng nhập vào game đánh phó bản tới tận nửa đêm.
Và cũng từ ngày hôm đó, Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên chăm chỉ đi thăm bạn thân gấp ba lần trước đây.
oOo
- Hầyyyyy…
Trời mùa hè nóng nực, Hoàng Thiếu Thiên nằm úp sấp trên mặt bàn trông chẳng khác gì cái xe chết máy giữa nhà. Dụ Văn Châu buồn cười cốc đầu cậu:
- Làm sao vậy? Ai chọc giận khiến Kiếm Thánh đại đại héo hon thế này?
Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc khác với thường ngày, lời “vàng ngọc” thốt ra cũng ít hơn mọi khi tới một phần năm.
- Văn Châu, đột nhiên em thấy hâm mộ Tiểu Biệt!
- Hửm?
- Cậu ấy có thể vừa làm tuyển thủ eSport, vừa tiếp tục việc học. Chiến đội cũng tạo điều kiện rất nhiều cho cậu ấy nữa. Bố mẹ cậu ấy cũng cực kì ủng hộ cậu ấy làm chuyện mình thích.
Hoàng Thiếu Thiên càng nói càng nhỏ dần. Dụ Văn Châu cười cười, nhìn cậu bằng ánh mắt thấu hiểu.
- Thiếu Thiên cũng muốn tham gia Liên Minh chuyên nghiệp đúng không?
- Ừm…
- Em có thích Vinh Quang không?
- Có chứ! Em đặc biệt yêu thích Vinh Quang! Anh không biết đâu, mỗi khi chiến thắng, cái cảm giác nhiệt huyết sôi trào đó, thực sự là quá hưng phấn. Với cả….
Hoàng Thiếu Thiên bật chế độ lời rác rưởi, lải nhải đến mức ong cả tai. Thế nhưng Dụ Văn Châu vẫn kiên nhẫn nghe hết. Đợi cậu nói xong, anh mới từ tốn:
- Em đã thích Vinh Quang đến thế, vậy thứ gì đủ lớn để cản trở em?
Hoàng Thiếu Thiên cứng họng. Thứ gì đang cản trở cậu sao? Là nỗi sợ hãi của bản thân khi đứng trước một thế giới lạ lẫm? Hay là sự kì vọng đến mức khiến cậu nghẹt thở của bố mẹ? Có lẽ, là cả hai đi!
- Thiếu Thiên, có những khi để đạt được một điều gì đó, con người phải từ bỏ một thứ khác. Nhưng nếu bọn họ không cố gắng đến giây phút cuối cùng trước khi từ bỏ, vậy bọn họ sẽ không có tư cách để cảm thấy “không cam tâm”. Thiếu Thiên sẽ chọn cách nào? Là từ bỏ trước khi vào vạch xuất phát, từ bỏ giữa đường đua, hay là… dùng 120% sức mạnh để về đích.
Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc nhìn Dụ Văn Châu. Rồi giống như đột nhiên nhận ra điều gì đó, đôi mắt cậu vụt sáng lấp lánh như thể chứa cả trăm ngàn bụi sao tí hon. Cậu đứng bật dậy, hét lớn:
- Đúng vậy! Chiến đấu! Là chiến đấu! Kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền luôn tận dụng mọi cơ hội có được, chưa bao giờ từ bỏ trước khi cạn đến phần trăm máu cuối cùng. Không lí gì mà Hoàng Thiếu Thiên lại gục ngã trước mấy thứ cản trở cỏn con đó. Xông lên! Hoàng Thiếu đại đại đẹp trai sẽ đánh bay tất cả!
Dụ Văn Châu phì cười.
- Ừ, Hoàng Thiếu Thiên giỏi nhất!
Nắng hạ nhẹ nhàng nghiêng đầu bên ô cửa sổ, phản chiếu lên nụ cười dịu dàng tràn ngập cưng chiều của người nào đó.
Mùa hạ năm ấy, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ mình đã nhìn thấy nụ cười đẹp nhất thế gian.
Hết chương 1.
+++++++++++++
* Lưu Tiểu Miết: chơi chữ, từ Miết đọc là bie, đồng âm với từ Biệt trong tên Lưu Tiểu Biệt, mà Miết thì có nghĩa là con ba ba.
Last edited: