[PJ Batu 101.2019] [Bá Đồ] [Hoàn] Road To And From Airport

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Bá Đồ]
Road To And From Airport


Convert: 张佳乐头上的小花儿 - Link Convert (cảm ơn thím đã CV <3)

Edit + Beta: oomi

Tiến độ: FIN.

Nhân vật: Lão Lý, Bá Đồ toàn viên

Thể loại: Non CP

Warning: Bá Đồ trung tâm, SPOIL!! ĐÃ CẢNH BÁO!!!

Một fic không dài nhưng đã theo bước chân Bá Đồ từ những ngày đầu,
Mùa một, mùa hai ... mùa bốn ... từng mùa giải, từng thay đổi nhỏ dần hiển hiện
cụ thể và rõ ràng qua góc nhìn của Lão Lý - tài xế và cũng là thành viên phòng kĩ thuật.
Ở góc nhìn gần gũi đó ta thấy những con người Bá Đồ hiện lên rất rõ nét dựa theo chính văn
Kết hợp với giọng văn của tác giả nhẹ nhàng dễ đọc.

Đây là một fic chất lượng và rất đáng đọc, đề cử mạnh.


Hiện fic thuộc PJ Bá Đồ
Bá Khí – Hùng Đồ - Chiến Vô Bất Thắng!
và sẽ đăng dần theo lịch tại trang chủ PJ tại Fanclub Bá Đồ trên Rorum.


---

Mùa thi đấu mới vòng ba ngày mai bắt đầu mở màn, Lão Lý thuộc bên hậu cần Câu lạc bộ sáng sớm đã đem xe buýt xa hoa của chiến đội đi ‘thanh tẩy’ một lượt. Buổi chiều, hắn sẽ hộ tống các thành viên chủ lực của chiến đội cùng đội nhân viên công tác ra sân bay.

Nói thêm, bởi vì hai đợt trước đều chiến đấu trên sân nhà, hôm nay vẫn là Lão Lý kiêm luôn chức tài xế cho first show của mùa giải mới

01 : 50 phút chiều.

Những người trẻ tuổi cầm hành lý xếp thành hàng lần lượt chất lên xe, Bá Đồ luôn kỷ luật nghiêm minh, nói 2 giờ xuất phát tuyệt đối sẽ không có người lúc 2 giờ 1 phút còn vừa la “Chờ tôi” vừa quần áo xộc xệch đuổi theo xe.

Chiến đội mùa này đổi đội trưởng, cũng đổi một nhóm thành viên mới, nhìn từng khuôn mặt mới tiến tới chào hỏi mình, Lão Lý đột nhiên thở dài một hơi: Mấy đứa nhỏ năm nay đều thích dùng “Này”, “Hello” để chào hỏi, mấy tên già hơn một chút thì thích dùng “Yo, Lão Lý”, vừa lên xe đã nghe thấy tiếng bay tới. Hắn có chút hoài niệm những lời chào hỏi ân cần tiêu chuẩn đã nghe quen thuộc hơn mười năm qua chỉ sợ không thể xuất hiện lại lần nữa.

Từ mùa giải thứ ba bắt đầu tiếp nhận việc bên hậu cần và lái xe cho các thành viên chiến đội, vị kia mỗi lần đều đi sau cùng đơn giản mà nghiêm chỉnh thay mặt các thành viên nói với hắn “Làm phiền anh”, “Cực khổ rồi” hay “Cảm ơn”.

Bao nhiêu năm qua, người thiếu niên mắt kính năm đó lớn lên đã thành Đội phó, Đại thần chiến thuật, Đệ nhất mục sư, rồi thành Đội trưởng, người đồng đội trông coi bên người hắn Hàn Văn Thanh, Bạch Ngôn Phi, Chu Quang Nghĩa đổi thành Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn, Tần Mục Vân. Sau cùng nhìn cậu nhận lấy trọng trách của đội trưởng, sau cùng giải nghệ rời đi.

Mùa giải trước, Bá Đồ đoạt giải Quán Quân trên sân khách. Khi chiến đội về đến Thanh Đảo đã là chạng vạng ngày kế. Làm tài xế 12 năm của chiến đội, hắn ngồi trước cửa kí túc xá hút thuốc, ngón tay dài gõ gõ, tàn thuốc rơi xuống, tất cả đều là không nỡ.

----

1 2 3 4 5 6 7 8 9

Fin.
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#2
1.

Giữa mùa giải thứ ba, Câu lạc bộ Bá Đồ vì tiện cho đội viên tới lui sân bay nên đã mua hẳn một chiếc xe bus mini, Lão Lý phụ trách hậu cần xung phong nhận việc làm tài xế. Hồi đó, chiếc xe bus mini cũng không xa hoa hiện đại như xe bus bây giờ, Lão Lý lúc đó chẳng qua là một cậu Tiểu Lý hơn 20 tuổi còn chưa theo đuổi được bạn gái.

Xe bus mini rất chật nên trừ đội trưởng, không một ai đủ quyền lực một mình chiếm hai ghế ngồi cả.

Mấy lần đầu, Hàn Văn Thanh luôn là người ngồi hàng đầu tiên bên trái, một mình hai chỗ, trầm mặc không nói gì. Nhưng có lẽ là khoảng 3, 4 tháng sau, chỗ anh dùng để đặt hành lý dần dần bị một tên nhóc 17, 18 tuổi chiếm lĩnh. Cậu trai đó Lão Lý từng thấy, không phải là tiểu mục sư đang được huấn luyện trong trại huấn luyện sao, hình như gọi là Trương gì đó thì phải, có người nói năng lực phân tích trận đấu của thằng nhỏ này rất mạnh.

Có một lần, tiểu mục sư là người cuối cùng lên xe, còn đang đứng ngoài xe cúi người chào Lão Lý, còn nói:

- Hôm nay lại làm phiền anh rồi.

Lão Lý liền suy nghĩ: Xem ra lần xuất chinh này cậu nhóc nhận được đặc cách, Trương gia tiểu ca hẳn là mùa sau sẽ được cất nhắc vào trong chiến đội nhỉ!

Lão Lý phân tích không sai, nhưng có lẽ hắn vẫn quên một chuyện: Trương gia tiểu ca này nhận được đặc cách không chỉ là được xuất chinh cùng chiến đội, mà là đội viên đầu tiền được ngồi cạnh Hàn Văn Thanh. Cậu còn là người duy nhất ở trên xe bàn chiến thuật trước trận đấu cùng Quyền Hoàng, cũng là người phân tích chốt hạ sau mỗi trận đấu.

- Đội trưởng anh xem số liệu thi đấu gần đây của Lam Vũ, đấu lôi đài toàn thắng, đấu đoàn đội đều . . . Đây là thói quen bày trận lên lôi đài của bọn họ, tôi nghĩ chúng ta có thể ra chiêu bất ngờ thay đổi trình tự lên đài . . . Đúng, nắm võ đài trong tay.

- Phồn Hoa Huyết Cảnh quả nhiên lợi hai . . . Tôi? Tôi không nhìn ra cách phá giải . . . Nhưng phá hay tạo đấu pháp đều do người nghĩ mà ra, tôi đi replay nghiên cứu một chút . . . Sớm muộn cũng sẽ phá được.

- Vị Diệp Thu tiền bối này đúng là rất có giá trị tham khảo . . . Đội trưởng anh nhìn bên này, liên chiêu này chính là để nhử chúng ta . . . Chỗ này, chúng ta chậm hơn một bước . . .

Âm thanh Trương gia tiểu ca hạ xuống rất thấp, giọng Hàn Văn Thanh cũng không lớn. Lão Lý nghĩ trong xe chắc chỉ có mỗi chỗ ngồi tài xế của anh là có thể nghe thấy, nhưng anh chú ý hơn đến lời Trương gia tiểu ca, lời đáp lại của đội trưởng nhà mình ngược lại không nghe thấy gì. Vì vậy qua vài lần, anh liền nhớ rõ nhớ kỹ giọng nói mạch lạc rõ ràng của Trương gia tiểu ca, Hàn đội chỉ đáp lại mấy từ đơn giản “Ừ/ đúng/ không được/ có thể” cùng với một tiếng gọi hoàn toàn không có chút tức giận “Tân Kiệt”.

Con mẹ nó!

Hàn đội còn có lúc ôn nhu như vậy? Anh gọi Trương gia tiểu ca là gì? Tân Kiệt? Trương Tân Kiệt?

Lúc này anh rốt cuộc nhớ tới Trương gia tiểu ca thực ra tên thật là Trương Tân Kiệt, Lão Lý từ kính chiếu hậu nhìn về phía sau một cái.

Ừ, Hàn đội vẫn là Hàn đội, chỉ là vẻ mặt không hề đáng sợ như vậy.

+ First show: vì hai lượt đầu toàn đấu sân nhà, nên tài xế là lão Lý lượt này mới tính là lần đầu ra quân (chở quân đi sân khách)

+ Mini bus (小巴)

2.

Mùa giải thứ Tư vừa bắt đầu, Trương Tân Kiệt xem như đã lên chức Đội phó, cũng bắt đầu từ đó, cậu bắt đầu trở thành người cuối cùng lên xe, mỗi lần lên xe đều cất lời chào hỏi Lão Lý. Trừ tình huống đặc biệt, cậu gần như luôn là người xuống xe cuối cùng, đứng bên cạnh cửa xe, cậu luôn quay đầu lại hướng về phía hắn nói:

- Cảm ơn.

Mùa giải thứ Tư là mùa giải Bá Đồ điên cuồng, trong đội vì thắng liên tiếp mà tâm trạng phấn khởi kích động đến ngay cả Lão Lý cũng có thể cảm nhận được. Mỗi lần đưa đón đội viên, hắn đều phát hiện, hội họp nhỏ để thảo luận về đối thủ tranh tài không chỉ có Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt nữa, Quý Lãnh ngồi ở phía sau không như mọi khi vừa lên xe liền ngủ, người không quá mức nhiệt tình như Lý Nghệ Bác cũng bắt đầu lôi kéo dụ dỗ các đội viên khác cùng nghiên cứu đấu pháp. Bọn họ một đường thẳng tắp chạy vào trong vòng đấu bảng, cuối cùng dựa vào Liều Mình Một Hit của Quý Lãnh tại vòng tổng chung kết đánh rơi kẻ địch vạn năm - Gia Thế.

Hạnh phúc tột độ lần đầu đoạt được Vinh Quang, đánh bay Diệp Thu giành được Vinh Quang chính là niềm hạnh phúc không thể xóa bỏ, hạnh phúc này cho dù một ngày một đêm sau vẫn không hề giảm xuống. Vì thế, Lão Lý tại phi trường nhận được là một đám ngón giữa đeo nhẫn quán quân, là một đám Bá Đồ la hét hát đội ca như người điên.

Quý Lãnh điên rồi, cậu vừa lên xe liền túm Lão Lý lại hôn mấy cái, còn cười ngây ngô, cuối cùng vì đón tiếp mấy anh hùng này mà hắn nói tới khô miệng, bị lắc tới nỗi phải chà Gel vuốt tóc lại mấy lần.

Lý Nghệ Bác cũng điên rồi, cậu ôm cúp làm microphone nửa chống eo đứng giữa đường làm bình luận viên ngẫu hứng, lời bình luận toàn là “Bá Đồ to lớn sừng sững chúng ta”, “Đại Mạc Cô Yên uy vũ vô song đánh giết…”, “Quý Lãnh đại phát thần uy”, “Thạch Bất Chuyển - Thần Trị Liệu”, Lão Lý bị ép nghe toàn bộ từ đầu đến cuối thầm nghĩ thằng này tuyệt đối không thể cho nó lên làm bình luận viên thể thao điện tử được, gây tai họa cho nhân loại, tâm lý mang màu sắc gà mẹ này, chậc chậc, hơi nặng.

Hàn Văn Thanh cũng điên rồi, xưa nay anh luôn nghiêm túc ổn trọng lại đi đầu vì mấy cái bình luận loạn thất bát tao của Lý Nghệ Bác vỗ tay, sau đó còn gầm lên cả cái gì mà “Đánh ngã Diệp Tu”. Vì thế, sau một giây câm lặng, toàn bộ xe lại bùng cháy, đội trưởng đã lên tiếng thì còn sợ đách gì nữa, lập tức toàn bộ đội viên đều gào to như yêu ma đòi mạng nói mấy lời ví dụ như: “Đánh ngã Diệp Thu”, “Mần thịt Lam Vũ”, “Diệt Vi bẻ Cỏ” . . .

Trương Tân Kiệt hình như cũng điên rồi, là đội viên còn duy trì được chút lý trí cuối cùng, cậu lên xe sau đó như thường lệ chào hỏi Lão Lý —— dùng một loại âm thanh kiềm chế kích động đến sắp vỡ giọng nói: “Hôm nay cũng làm phiền anh”. Lão Lý cười sắp chết rồi, anh từ xưa tới giờ chưa từng gặp qua bộ dạng không thể tự chủ này của Trương Tân Kiệt: Vỡ giọng, khuôn mặt được đắp bằng bắp thịt vì không chịu được ý cười mà run run, tóc không biết đã bị người đồng đội nào xoa loạn cả lên, nút áo chỗ này cài lên chỗ kia loạn hết cả lên mà cậu lại không nhận ra. Trương Tân Kiệt như vậy, nói là không kích động đến phát điên ai mà tin?

Ngày đó, Lão Lý hold được một xe chở người điên về đến Câu lạc bộ, là nhân viên công tác tại Bá Đồ, cũng là lần đưa đón kích động nhất của một fan Bá Đồ, đó là một loại vui sướng thuần túy vô cùng, đến một mùa giải mới 10 năm sau hắn mới một lần nữa cảm nhận được.

3.
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#3
3.

Mùa giải thứ năm chiến đội thay máu, theo Quý Lãnh, Lý Nghệ Bác giải nghệ hai người mới là Chu Quang Nghĩa, Bạch Ngôn Phi gia nhập. Bạch Ngôn Phi trên sàn đấu đã đánh ra một cái danh “Tháp Pháo”, đã là người ngồi trên minibus cũng không phải là kẻ tầm thường, mà cậu so với người cùng kì càng là chỉ có hơn chứ không có kém, hai người ngồi ở cuối xe, vậy mà tiếng lại lớn đến nỗi Lão Lý có thể nghe rõ từng câu một.

Nói chung, bọn họ chưa từng nghe Hàn Văn Thanh hay Trương Tân Kiệt nặng lời với mình.

Hơn nửa mùa thi đấu sau, Lão Lý dần dần thăm dò ra đầu mối mục tiêu chung của hai tên nhóc trên chuyến xe mình chở —— đập Lưu Hạo, giúp Bá Đồ làm thịt Chu Trạch Khải!!

Một lần nọ hộ tống chiến đội bằng máy bay sang Hàng Châu, Lão Lý vô tình nghe được đoạn đối thoại hào khí vạn trượng của Bạch Ngôn Phi với Chu Quang Nghĩa:

- Không hiểu nổi cái tên Lưu Hạo đó, tối hôm qua lại chuồn mất!

Giọng Bạch Ngôn Phi tràn đầy khinh thường:

- Mai đi đánh hắn đi, đánh đến hắn tè ra quần mới thôi.

Chu Quang Nghĩa còn đệm thêm một tiếng “Phốc” tạo hiệu ứng.

- Có loại thiết lập như vậy hả?

Bạch Ngôn Phi không tin tưởng lắm.

- Cậu ngốc hả, lúc thi đấu chúng ta cứ mần thịt hắn với sư phụ hắn tơi tả, sau đó . . . Há Há Há!

Không hổ là hán tử nhà Bá Đồ, Chu Quang Nghĩa dù cười gian, còn cười to như vậy cũng không có dù chỉ một chút xíu bỉ ổi nào.

- Á! Nghĩa ca, cách hay!

Bạch Ngôn Phi vỗ đùi, đã được khai sáng.

Người trẻ tuổi nha, PK người thật là không quang minh chính đại đâu nha! Lão Lý thở dài, nhưng từ kính chiếu hậu phản chiếu, đội trưởng đội phó của bọn họ lại như không hề nghe thấy, một người đang mang tai nghe xem replay một ngày trước của quán quân Châu Âu, một người mở ra một tập tài liệu, tay còn lại đặt trên cằm lẩm bẩm gì đó.

Hai ngày sau, Lão Lý đến sân bay đón tiếp những đội viên đã thắng trận trở về. Lần này, Chu Quang Nghĩa Bạch Ngôn Phi hai người lại càng high, bọn họ một người trong trận đoàn đội ám sát Tô Mộc Tranh, một người trên lôi đài lấy một chọi hai. Là người mới, việc này đã là thánh tích đáng hài lòng.

Sau khi lên xe, hai lính mới này lại ngồi ngay vị trí đuôi xe, Lão Lý nghe được âm thanh so với hồi trước còn lớn hơn:

- Tiếp theo là đấu với Luân Hồi rồi, đúng là khéo thật!

Bạch Ngôn Phi tường tận lịch trình nói.

- Hai ta không ngừng cố gắng, đánh tan nát trai đẹp!

Trai đẹp trong miệng Chu Quang Nghĩa chính là Chu Trạch Khải, nghe bọn họ như nói như đang “tấu nói” Lão Lý không cần nghĩ cũng biết hai tên nhóc rất thân nhau này lại mang thù với ai rồi.

- Đầu tiên cho một gậy sau đó lại cho một viên đường, chúng ta đem trai đẹp lôi về địa bàn của chúng ta.

Bạch Ngôn Phi nửa đồng ý với ý kiến của Chu Quang Nghĩa.

- Dẫn anh ta ra ngoài ăn hải sản một bữa? Không tồi không tồi!

Chu Quang Nghĩa vỗ tay phụ họa, trên sàn đấu đánh Nhất Thương Xuyên Vân, dưới trận lại mang trai đẹp đi ăn cơm, kế hoạch này được.

- Ai bảo hắn lần nào cũng giúp Lưu Hạo!

Bạch Ngôn Phi hừ một tiếng, Lão Lý đã hiểu rõ ân oán của bốn người cũng hừ một tiếng ——

Ngây thơ!


tấu nói : một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

4.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
- Hai ta không ngừng cố gắng, đem trai đẹp đánh tan nát!
Ngta chỉ có hơi đẹp giai thôi mà, mấy người quá đớn ghê =)))))))))))))))))))
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#5


Hiện fic thuộc PJ Bá Đồ
Bá Khí – Hùng Đồ - Chiến Vô Bất Thắng!
và sẽ đăng dần theo lịch tại trang chủ PJ tại Fanclub Bá Đồ trên Rorum.

4.

Mùa giải thứ sáu, Câu lạc bộ thay cho chiến đội một chiếc xe rộng rãi hơn nhiều, đến mùa chín lại đem minibus thường thăng cấp thành bus xa hoa, các đội viên và nhân viên không cần chen chúc với hai người một ghế, một người ngồi một hàng ghế còn dư ra không ít. Nhưng, dù vậy, ai có thói quen ngồi cùng một chỗ với người nào vẫn luôn thích ngồi cùng người đó, giống như Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt, giống như quản lý chiến đội ngồi cùng với bác sĩ chiến đội.

Lão Lý từ khi còn trẻ đến khi đã thành gia lập thất vẫn là tài xế phụ trách lái xe đưa đón, nhưng một năm trước đứa nhỏ đầu tiên nhà hắn đã ra đời, người ngồi trên chiếc xe này cũng dần đổi thay từng người một.

Chu Quang Nghĩa đi, Vương Trì Hiên cũng đi; Lâm Kính Ngôn tới, Trương Giai Lạc cũng tới.

Có tài nhưng trưởng thành trễ Tần Mục Vân chỉ lớn hơn thằng nhóc Bạch Ngôn Phi 1 tuổi đến ngồi chung một chỗ. Trương Giai Lạc Lâm Kính Ngôn hai đại thần mùa giải thứ hai cũng luôn thích ngồi chung hàng ghế.

Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn quan hệ rất tốt, đây là một ít chuyện Lão Lý nhận ra từ sau mùa giải thứ chín không lâu.

Trước khi Bá Đồ đánh ở sân khách với Bách Hoa, Lâm Kính Ngôn một đường đi đều ở cạnh tiến hành “giảm sóc” cho Trương Giai Lạc:

- Không cần áp lực quá, coi như đi công viên chơi trò chơi trẻ em ấy!

- Hờ, anh nhớ lần cuối mình đi nhà ma không? Anh, tui, Đại Tôn, Mắt Bự, Lão Quách, Lão Ngô, Lão Hàn, lần đó còn có Diệp Thu nữa. Ha ha ha ha, tui với Diệp Thu một đội, cái bộ dạng lần đó của hắn anh không được thấy đâu. Không ngờ tới nha!! Tên đó sợ tới … há há!

- Ài, lần này cậu với Lão Tôn lại dẫn tôi đi ăn bún gạo chỗ lần đó đi? Tôi mời, ở giữa có một hàng ăn, tôi bây giờ còn nhớ kĩ hương vị đó.

- Vậy ở đâu có bán gạo kê cay anh chỉ tui mua đi, lần trước anh qua Nam Kinh có gửi một lần, sau đó mẹ tui thương nhớ mãi.

- Ngày mai lên sân khấu, cậu đi đằng sau tôi là được rồi. Nhìn cái gì đó, ca dù sao cũng từng làm Đệ nhất Lưu manh.

Lâm Kính Ngôn nói mãi không ngừng, Trương Giai Lạc lại ủ rũ khô héo ngồi không yên trên ghế. Lúc đó Lão Lý còn rất tò mò, hai người này có phải trao đổi linh hồn không vậy, mà hình như trao đổi không triệt để lắm.

Sau đó Bá Đồ đánh một trận trên sân khách trở về, Lão Lý chú ý thấy vẻ mệt mỏi hiển lộ trên người Lâm Kính Ngôn, còn chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, mà đó bình thường luôn là vị trí độc quyền của Trương Giai Lạc.

Trên đường trở về ngày hôm đó, Bạch Ngôn Phi và Trương Giai Lạc đều khó hiểu mà không đi buôn chuyện dạo và cúi đầu nói thầm gì đó, trong xe bus yên tĩnh lạ thường, Lão Lý chỉ nghe Trương Tân Kiệt và Hàn Văn Thanh thấp giọng thảo luận về sai sót và nhận xét về quá trình thi đấu.

Lúc trở lại Câu lạc bộ, trời đã tối đen, Lão Lý chờ các đội viên đi xuống hết rồi khóa xe, nhưng đến khi Trương Tân Kiệt đã xuống xe nói “Làm phiền anh”, Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn vẫn chưa nhúc nhích.

Hắn lên xe nhìn một chút, chỉ có thể nhìn thấy dáng Trương Giai Lạc ngồi thẳng tắp. Hắn lại đi tới muốn tìm hiểu xem có chuyện gì, nhưng lúc vừa đến gần, Trương Giai Lạc đặt ngón trỏ lên môi làm động tác “suỵt” ——

Hóa ra, người trong trận đấu với Câu lạc bộ cũ phát huy vô cùng xuất sắc - Lâm Kính Ngôn đang dựa vào vai Trương Giai Lạc ngủ say, kính mắt cũng được đồng đội nhẹ nhàng nắm trong tay.

- Chìa khóa?

Trương Giai Lạc vươn tay trống còn lại ra, dùng khẩu hình miệng nói cho Lão Lý cứ để mình khóa xe.

- Tốt.

Lão Lý im lặng lấy chìa khóa ra đặt trên tay anh, cũng đáp lại bằng khẩu hình.

Sau khi xuống xe, Lão Lý đến phòng ăn, sau khi cơm nước xong, trong xe bus vẫn còn hai bóng người đang dựa vào nhau.

5.
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#6


Chúc mừng sinh nhật,
Bạch Ngôn Phi!

15.1.19
5.

Bởi vì trong cuộc so tài thường quy đạt được thành tích xuất sắc, mùa giải chín Bá Đồ dẫn đội tiến đến vòng chung kết tới sân khách Thượng Hải quyết chiến Luân Hồi. Trước khi đến phi trường, không biết người nào bắt đầy “Sau khi đoạt giải Quán quân”, nhất thời, bầu không khí ngột ngạt nặng nề trước khi đại chiến bị quét mộtcái sạch bay, không ít thành viên ở đây đều rống chuyện đầu tiên mình phải là chính là đoạt được cái quán quân này đã.

Trương Giai Lạc là tích cực nhất, anh nằm trên ghế dựa, nắm lấp lánh ánh sáng.

- Tui muốn gọi điện cho Lão Tôn, tên nhóc đó lúc nào cùn kêu tôi mềm yếu, còn dám chạy đi bang trọ tên khốn Diệp Tu kia. Anh đây nhất định phải cho hắn biết, cho dù lòng anh coi như có tạp niệm, cũng có thể giành được Quán quân!

Bạch Ngôn Phi cũng đặc biệt tích cực.

- Tôi lại muốn chụp chung tấm hình với Chu Trạch Khải đăng Weibo, hờ hờ đăng thêm một câu: “Thắng người đẹp trai nhất hahahaha!”

Ngồi cạnh Bạch Ngôn Phi Tần Mục Vân nội liễm hơn nhiều, giọng của cậu không lớn, ngữ khí lại mang theo ý cười khiến lòng người ấm áp:

- Trước tiên tôi muốn gọi điện cho ba, cảm ơn ông ấy mấy năm nay thấu hiểu chống đỡ cho tôi.

Lâm Kính Ngôn vốn không muốn cùng thảo luận vấn đề nàu, đến lúc này, anh đã cảm thấy vô cùng vui vẻ, nếu muốn nói sau khi đoạt quán quân muốn làm gì thì anh vẫn chưa có dự định gì cả. Nhưng mà ngồi cạnh Trương Giai Lạc đang cao hứng tới nóc nhà, anh không lay chuyển được đành tùy ý bịa chuyện.

- Đeo nhẫn vô ngón giữa, dựng thẳng cho thằng nhóc Đường Hạo nhìn.

- Hờ, Lâm Kính Ngôn anh rõ cmn ràng là đang nói cho có lệ nha!!

Trương Giai lạc vờ bất mãn, Lâm Kính Ngôn là hạng người gì anh còn không rõ hay sao? Mùa trước bị Đường Hạo lấy hạ khắc thượng đúng là làm cho anh khó chịu trong lòng, nhưng nói về làm người, anh ta có làm cái gì cũng không có kahr năng dựng thẳng ngón giữa trước mặt Đường Hạo.

- Tôi đúng là chưa nghĩ ra, hay là nghe ý của Tân Kiệt một chút đi?

Lâm Kính Ngôn đẩy đẩy kính mắt cười đến mười phần ôn hòa.

- Nếu như chúng ta đoạt cúp, trước mùa thi đấu Tân Kiệt sẽ không đi kiểm phòng thì sao?

- Ý! Cái này được!

Là đối tượng trọng điểm bị Trương Tân Kiệt kiểm phòng, trương giai Lạc cảm thấy kiến nghị này đúng là đỉnh không tả nổi.

- Không được, phòng vẫn phải kiểm.

Trương Tân Kiệt đẩy đẩy kính mắt.

- Kỷ luật giảm xuống sẽ ảnh hưởng thành tích.

- Được rồi được rồi, vậy nói một chút xem đạt quán quân rồi cậu muốn làm gì?

Trương Giai Lạc đã làm qua đội trưởng và đội phó rồi, kỷ luật quan trong với một chiến đội như thế nào anh cũng không thật sự cần một hậu bối tới nhắc nhở.

- Tôi muốn . . .

Trương Tân Kiệt dừng một chút, giọng nói có hơi mất tự nhiên.

- Tôi muốn hát.

- Hở?

Trương Giai Lạc hoàn toàn không get được ý của Trương Tân Kiệt, yêu thích duy nhất của đội phó chiến đội Bá Đồ là dậy sớm mỗi sáng lại muốn hát? Tại sao??

- Trương Giai Lạc, cậu nên về vị trí ngồi, sắp lên cao tốc.

Hàn Văn Thanh quay đầu nhắc nhớ chuyên giai đạn dược đang chạy tới chạy lui trên xe. Anh là người duy nhất biết tại sao Trương Tân Kiệt lại muốn hát. Năm đó đạt được Vinh Quang, sau đó mọi người bao gồm cà đội viên y tế đều rơi vào trạng thái điên khùng, bọn họ ở trong quán uống rượu, ca hát quậy phá suốt đêm, chỉ có Trương Tân Kiệt kiên trì thói quen tốt đẹp chính là làm việc nghỉ ngơi đúng giờ đi ngủ sớm, một ca khúc cũng không hát. Sau qua mấy năm, Bá Đồ vẫn chưa đạt thêm quán quân, đối với Trương Tân Kiệt mà nói, mùa giải bốn, đêm chiến thắng đã bỏ mất cơ hội cùng đồng đội chúc mừng - là một tiếc nuối.

- Tính toán một chút, Lão Hàn anh thì sao?

Trương Giai lạc về chỗ cài chắc dây an toàn, nghiêng người lên phía trước nhìn Hàn Văn Thanh trước mặt.

- Tôi?

Hàn Văn Thanh trầm mặc một chút, Trương Tân Kiệt nhìn anh sờ sờ ngón tay của chính mình.

Sau 5 phút, trong xe bus nghe được tiếng gió thổi, mọi người trên xe đều nghe được đội trưởng nhà mình “thổ lộ” với Vinh Quang ——

- Tôi muốn nhẫn quán quân, muốn hôn nó.

6.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#7
Hai tiếng Tân Kiệt của cùng vẻ mặt rã băng của Hàn đội đến bác tài xế cũng phát hiện, tui đã phải xác nhận lần nữa mình không đi nhầm khu CP...
Bá Đồ điên rồi, Hàn Văn Thanh điên rồi, mọi người đều điên rồi, tui cũng điên theo luôn rồi, đến Trương Tân Kiệt cũng điên theo rồi! Quán quân, chúng ta chính là quán quân, Gia Thế Vi Thảo Lam Vũ đều quỳ trước gấu quần của chúng ta!
Mấy trai Bá Đồ có chấp niệm mãnh liệt với Đường Hạo và Chu Trạch Khải đến vậy luôn... Suốt ngày nguyên một đám cứ nghĩ cách giết trước rồi tha về ổ hay tha về rồi giết từ từ...
Trương phó muốn hát, tui đã phụt cười một cái ahahahaha thật hóng hớt. Sau đó đọc tiếp đoạn sau thật sự hận muốn đập chết chính mình vì đã cười... Trương phó anh hát đi, Bá Đồ đạt quán lần này nhất định phải hát, chờ mãi được nghe anh hát a...
Hàn đội tỏ tình! Cái gì, chưa đủ sốc? Đối tượng tỏ tình sao? Là Nữ thần! Có nhẫn không? Đương nhiên là có! Vì Hàn đội muốn Nữ thần Vinh Quang trao nhẫn lên tay mình...
(Chưa thấy airport nằm ở đâu, tiếp tục hóng)
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#8
6.

Mùa giải 10 vòng thứ ba Bá Đồ đánh với mặt trời ban trưa Luân Hồi ở sân nhà, thua, kết quả 2 – 8. Tuần thứ 2 lên đường đến sân khách tại Hàng Châu, Lão Lý cảm thấy mọi người có hơi không đúng lắm: Trương Tân Kiệt đổi thói quen ở trên xe nghiên cứu chiến thuật cùng Hàn Văn Thanh như bình thường, vừa lên xe liền điều chỉnh góc độ ghế bắt đầu ngủ bù; Hàn Văn Thanh cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bụng, hai mắt vô định nhìn bên ngoài cửa sổ; Trương Giai Lạc Bạch Ngôn Phi Tần Mục Vân ngồi chung một hàng ghế, ba người cách một lối đi nhỏ ở giữa thảo luận làm sao kết hợp đạn dược với Pháo Tháp, cách phối hợp cày bản đồ giữa đạn dược và thiện xạ; người đang ngồi chỗ trống cạnh Lâm Kính Ngôn là người mới Tống Kỳ Anh, hai người hơn kém nhau gần mười tuổi đang trao đổi đấu pháp lưu manh đấu với nhà quyền pháp tới khói lửa ngợp trời.

(cày bản đồ: một thuật ngữ game, ý nói dùng chiêu để phá địa hình bản đồ)

Bắt đầu thay phiên thật sao. Lão Lý nhớ tới sau thất bại với Luân Hồi tuần trước, Trương Tân Kiệt lên tiếng trong cuộc họp báo, trong lòng hắn khó tránh có chút thất vọng. Đối với việc thay phiên lên sân, kiêm tài xế cho chiến đội nhưng vốn là người làm trong phòng kỹ thuật của Câu lạc bộ, chiến lược của cấp cao hắn biết sớm hơn so với người khác. Từ nửa sau của mùa giải trước, khi cuộc đấu trên sân khách kết thúc, Trương Tân Kiệt đã nhắc đến những từ này. Khi đó, Hàn Văn Thanh chỉ trả lời một câu “Tôi có thể đánh tiếp”, Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn bày tỏ “Có thể đánh, nhưng sẽ nghe theo sắp xếp của đội”. Nhiều lần sau đó, trên đường đi Trương Tân Kiệt đều nhỏ giọng bàn bạc việc thay phiên với Hàn Văn Thanh, ngữ khí của cậu ôn hòa như thái độ lại rất kiên quyết, ngược lại Hàn Văn Thanh ngữ khí kiên quyết nhưng thái độ của anh đã có dấu hiệu báo trước rằng anh sẽ thỏa hiệp.

Lão Lý hiểu rõ, khái niệm ‘mới cũ thay phiên ra trận’ cuối cùng đã xuất hiện trong chiến đội mà hắn yêu thương sâu đậm là không thể tránh khỏi, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới là, người thay phiên đầu tiên, cũng chính là đội trưởng mười năm của Bá Đồ.

Như khởi đầu tốt đẹp cho việc đánh luân phiên, với sự vắng mặt của Hàn Văn Thanh trong trận đấu đoàn đội, Trương Tân Kiệt dẫn dắt Lâm Kính Ngôn, Trương Giai Lạc, Tần Mục Vân, Tống Kỳ Anh, Bạch Ngôn Phi đánh với Hưng Hân, cuối cùng Bá Đồ cũng giành kết quả chung cuộc 7-3, thắng. Nhưng, Lão Lý trên đường đi đón đội viên nhà mình, tâm tình lại vô cùng trầm trọng.

Tất nhiên, công việc của hắn là nhân viên hậu cần của Chiến đội Bá Đồ, nhưng đầu tiên, trước tất cả, là người hâm mộ của Chiến đội Bá Đồ, là người theo đuổi hình bóng Quyền Hoàng Vinh Quang, là thành viên của công hội Mưu Đồ Bá Đạo. Mười năm qua, tất thảy chưa từng bởi vì hắn lấy vợ sinh con mà thay đổi, càng chưa từng bởi vì Hàn Văn Thanh không còn tại đỉnh cao phong độ mà có một chút suy suyển. Mười năm, đội viên mà hắn quen thuộc từng người, lại từng người thay đổi, thế nhưng Hàn Văn Thanh, duy nhất chỉ có Hàn Văn Thanh mãi mãi một người, anh là kèn xung phong xông vào trận địch, anh vô kiên bất tồi - không gì cản nổi, tả xung hữu đột, dù cho có thất bại cũng chưa từng ngã xuống.

Chưa từng ngã xuống, nói gì đến lùi bước?

Xem phát sóng trực tiếp vào cuối tuần, Lão Lý nhìn chằm chằm vào danh sách đoàn đội trên màn ảnh vẫn nkhông chịu tin vào hai mắt mình, cô con gái nhỏ bốn tuổi kéo tay hắn lắc lắc nhưng hắn không có phản ứng. Sau đó, hình ảnh tiếp sóng lia tới khu nghỉ ngơi của Bá Đồ, Hàn Văn Thanh như trong quá khứ không hề thay đổi lạnh lùng nhìn thẳng phía trước.

Ánh mắt kia, mười năm qua không có một chút đổi thay nào.

Lão Lý biết, đó là một đôi mắt hướng thẳng tới chiến thắng ——

Cho dù chủ nhân của nó đang rời xa chiến trường, nó vẫn là ngọn lửa đỏ thiêu đốt đến bất diệt.

Chú thích:

Pháo Tháp: Biệt danh của Bạch Ngôn Phi

7.



Thật sự trong vô vàn fic viết về Bá Đồ, Road luôn là fic mà oomi thích nhất,
cũng không biết nói gì thêm, giai đoạn cuối của Pj, cũng là những ngày cuối hoàn thành Road,
ết thúc chặng đường xinh đẹp chúng ta đã cùng đi, mong là các bạn sẽ thích tác phẩm này.
_oomi_
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#9
6.

Mùa giải 10 vòng thứ ba Bá Đồ đánh với mặt trời ban trưa Luân Hồi ở sân nhà, thua, kết quả 2 – 8. Tuần thứ 2 lên đường đến sân khách tại Hàng Châu, Lão Lý cảm thấy mọi người có hơi không đúng lắm: Trương Tân Kiệt đổi thói quen ở trên xe nghiên cứu chiến thuật cùng Hàn Văn Thanh như bình thường, vừa lên xe liền điều chỉnh góc độ ghế bắt đầu ngủ bù; Hàn Văn Thanh cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bụng, hai mắt vô định nhìn bên ngoài cửa sổ; Trương Giai Lạc Bạch Ngôn Phi Tần Mục Vân ngồi chung một hàng ghế, ba người cách một lối đi nhỏ ở giữa thảo luận làm sao kết hợp đạn dược với Pháo Tháp, cách phối hợp cày bản đồ giữa đạn dược và thiện xạ; người đang ngồi chỗ trống cạnh Lâm Kính Ngôn là người mới Tống Kỳ Anh, hai người hơn kém nhau gần mười tuổi đang trao đổi đấu pháp lưu manh đấu với nhà quyền pháp tới khói lửa ngợp trời.

(cày bản đồ: một thuật ngữ game, ý nói dùng chiêu để phá địa hình bản đồ)

Bắt đầu thay phiên thật sao. Lão Lý nhớ tới sau thất bại với Luân Hồi tuần trước, Trương Tân Kiệt lên tiếng trong cuộc họp báo, trong lòng anh khó tránh có chút thất vọng. Đối với việc thay phiên lên sân, kiêm tài xế cho chiến đội nhưng vốn là người làm trong phòng kỹ thuật của CÂU LẠC BỘ, chiến lược của cấp cao anh biết sớm hơn so với người khác. Từ nửa sau của mùa giải trước, khi cuộc đấu trên sân khách kết thúc, Trương Tân Kiệt đã nhắc đến những từ này. Khi đó, Hàn Văn Thanh chỉ trả lời một câu “Tôi có thể đánh tiếp”, Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn bày tỏ “Có thể đánh, nhưng sẽ nghe theo sắp xếp của đội”. Nhiều lần sau đó, trên đường đi Trương Tân Kiệt đều nhỏ giọng bàn bạc việc thay phiên với Hàn Văn Thanh, ngữ khí của cậu ôn hòa như thái độ lại rất kiên quyết, ngược lại Hàn Văn Thanh ngữ khí kiên quyết nhưng thái độ của anh đã có dấu hiệu báo trước rằng anh thỏa hiệp.

Lão Lý hiểu rõ, khái niệm ‘mới cũ thay phiên ra trận’ cuối cùng đã xuất hiện trong chiến đội mà anh yêu thương sâu đậm là không thể tránh khỏi, nhưng anh chưa từng nghĩ tới đó là, người thay phiên đầu tiên, cũng chính là đội trưởng mười năm Bá Đồ.

Như khởi đầu tốt đẹp cho việc đánh luân phiên, với sự vắng mặt của Hàn Văn Thanh trong trận đấu đoàn đội, Trương Tân Kiệt dẫn dắt Lâm Kính Ngôn, Trương Giai Lạc, Tần Mục Vân, Tống Kỳ Anh, Bạch Ngôn Phi đánh với Hưng Hân, cuối cùng Bá Đồ cũng giành kết quả chung cuộc 7-3, thắng. Nhưng, Lão Lý trên đường đi đón đội viên nhà mình, tâm tình lại vô cùng trầm trọng.

Tất nhiên, công việc của anh là nhân viên hậu cần của Chiến đội Bá Đồ, nhưng đầu tiên, trước tất cả, là người hâm mộ của Chiến đội Bá Đồ, là người theo đuổi hình bóng Quyền Hoàng Vinh Quang, là thành viên của công hội Mưu Đồ Bá Đạo. Mười năm qua, tất thảy chưa từng bởi vì anh lấy vợ sinh con mà thay đổi, càng chưa từng bởi vì Hàn Văn Thanh không còn tại đỉnh cao phong độ mà có một chút suy suyển. Mười năm, đội viên mà hắn quen thuộc từng người, lại từng người thay đổi, thế nhưng Hàn Văn Thanh, duy nhất chỉ có Hàn Văn Thanh mãi mãi một người, anh là kèn xung phong xông vào trận địch, anh vô kiên bất tồi - không gì cản nổi, tả xung hữu đột, dù cho có thấy bại cũng chưa từng ngã xuống.

Chưa từng ngã xuống, nói gì đến lùi bước?

Xem phát sóng trực tiếp vào cuối tuần, Lão Lý nhìn chằm chằm vào danh sách đoàn đội trên màn ảnh không chịu tin vào hai mắt mình, cô con gái nhỏ bốn tuổi của hắn kéo tay anh lắc lắc nhưng anh không có phản ứng. Sau đó, hình ảnh tiếp sóng lia tới khu nghỉ ngơi của Bá Đồ, Hàn Văn Thanh như trong quá khứ không hề thay đổi lạnh lùng nhìn thẳng phía trước.

Ánh mắt kia, mười năm qua không có một chút đổi thay nào.

Lão Lý biết, đó là một đôi mắt hướng thẳng tới chiến thắng ——

Cho dù chủ nhân của nó đang rời xa chiến trường, nó vẫn là ngọn lửa đỏ thiêu đốt đến bất diệt.

(Pháo Tháp: Biệt danh của Bạch Ngôn Phi)



Thật sự trong vô vàn fic viết về Bá Đồ, Road luôn là fic mà oomi thích nhất, cũng không biết nói gì thêm, giai đoạn cuối của Pj, cũng là những ngày cuối hoàn thành Road, kết thúc chặng đường xinh đẹp chúng ta đã cùng đi, mong là các bạn sẽ thích tác phẩm này. _oomi_
Cảm ơn cp Mii Lãi vì PrJ hoành tráng lêj này =v=~~ <3.

Tử sĩ 12 cố lên

p/s: cô để ava con này nhìn lạ quá tui mất mấy giây để nhìn ra í.
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#10
Tử sĩ 12 cố lên

p/s: cô để ava con này nhìn lạ quá tui mất mấy giây để nhìn ra í.
hì hì yêu cụt <3

Con này là con có lần vịt vịt share cho tui á \ = V = / hôm qua thấy có trong máy dễ thương quá nên \ = V = / hí hí <3
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#11
7.

Mùa giải thứ mười kết thúc, người cùng tuổi với Hàn Văn Thanh, Lâm Kính Ngôn giải nghệ. Mà sau quá nửa mùa giải mười một, trong Câu lạc bộ rất nhiều người cũng biết tin tức Hàn Văn Thanh và Trương Giai Lạc đều sẽ giải nghệ ở mùa giải này.

Một lần sau khi cuộc tranh tài kết thúc trên sân khách, Trương Tân Kiệt vì cả người không khỏe mà nằm ngủ ở cuối hành lang, sau khi Lâm kính Ngôn giải nghệ, người đang tìm người nói chuyện khắp nơi Trương Giai Lạc ngồi cạnh Hàn Văn Thanh —— nhẹ giọng nói chuyện có lẽ chỉ có vị trí của Lão Lý là nghe thấy.

- Sau khi giải nghệ thì về Côn minh? – Khi giải nghệ không còn là bí mật gì, Hàn Văn Thanh khi nhắc tới vấn đề này so với trước đây thản nhiên hơn rất nhiều.

- Không thì sao đây, Đại Tôn năm nay cũng giải nghệ, cũng sẽ trở về. – Trương Giai Lạc bình thường khi nhắc tới người hợp tác cũng mình tuổi thịnh niên, hai người xa nhau nhiều năm, lúc giải nghệ một lần nữa đạt được sự ăn ý ngầm, - Còn anh, ở lại Thanh Đảo.

- Nói nhảm, nơi này là nhà của tôi.

Hàn Văn Thanh không giống người từ Tây An tới tham gia trại huấn luyện như Trương Tân Kiệt, hắn là hán tử chân chính địa phương sinh ra lớn lên tại Thanh Đảo này.

- Nghĩ nhiều làm gì?

Trương Giai Lạc cũng không lo lắng kế sinh nhai sau này, bọn họ thi đấu đánh giải hơn mười năm, số tiền tích cóp tùy tiện đem đi đầu tư lợi nhuận hằng năm đã đủ ăn.

- Không cần, nghỉ ngơi một đoạn thời gian trước! Không vội. – Từ thời kì chiến đấu khai hoang đến hiện tại, người cùng thời đều đã thoái lui, Hàn Văn Thanh nếu nói không mệt mỏi cũng không phải.

- Vẫn đánh Vinh Quang?

Trương Giai Lạc nghịch món đồ trang sức nhỏ Bách Hoa Liễu Loạn treo trên túi, anh rất cảm tạ năm đó Bá Đồ vì anh mà mua cả tấm thẻ tài khoản đã làm bạn cùng cả kiếp sống chuyên nghiệp của mình.

- Đánh, đến Mưu Đồ Bá Đạo luyện một acc mới, bơm cho các anh em ít máu.

Hàn Văn Thanh trả lời thẳng thắn, tựa như đã nghĩ xong từ sớm.

- Bơm máu? Bằng Nhà Quyền Pháp của anh?

Trương Giai Lạc không get được ý của Hàn Văn Thanh, Nhà Quyền Pháp cũng có thể bơm máu? Giống Diệp Tu chơi tán nhân?

- Không, mục sư, giống Tân Kiệt. – Hàn Văn Thanh nói, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ tài khoản mới tinh, - Ừ, thẻ tài khoản cũng mua rồi.

- Không phải chứ?

Trương Giai Lạc cầm cái thẻ mà hoảng hồn, giọng cũng cất cao không ít, đường đường là Quyền Hoàng Vinh Quang, sau khi giải nghệ muốn chơi mục sư? Uốngg lộn thuốc hả ba!?

- Mười mấy năm, Mưu Đồ Bá Đạo ngày mới thành lập cậu biết chứ, thành lập sớm hơn Liên Minh hai năm. – Hàn Văn Thanh cầm lại thẻ, giọng nói cũng trầm xuống, - Mục sư toàn công hội đều ở đó bơm máu cho các cận chiến.

- Nhớ, làm sao không nhớ, cận chiến của công hội anh từng người từng người đều cùng ăn máu gà mà lớn vậy, đánh ra cả phong cách cuồng kiếm của của Đại Tôn luôn.

Công hội Bách Hoa Cốc của Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình thành lập muộn hơn Mưu Đồ Bá Đạo, nhưng đôi bên đều bởi vì có một Cuồng Kiếm nghịch thiên và một Nhà Quyền Pháp không khác gì cuồng kiếm đã trở thành ác mộng của các trị liệu nhà mình.

- Ừ, khi đó trong công hội chúng ta không chỉ có tôi là Nhà Quyền Pháp, còn khoảng 5, 6 người, thêm vào vài Cuồng Kiếm cùng chiến pháp, mỗi người đều là kiểu xáp lá cà không muốn sống. – Nói tới những năm tháng trong game hơn mười năm trước, trên gương mặt cương nghị của Quyền Hoàng nhiều thêm vài phần hoài niệm, - Cực khổ cho trị liệu cật lực trị liệu cho chúng tôi, khi đó bọn họ còn hay bị chúng tôi mắng.

- Bách Hoa Cốc cũng vậy, tôi thường hay nghe Đại Tôn mắng trị liệu, trị cũng mắng, chưa trị cũng mắng, mấy tên cận chiến các anh không có tên nào dễ tính.

Trương Giai Lạc tán thành, anh trước đây luôn cảm thấy uy tín của Tôn Triết Bình được xây dựng dựa trên cở sở mắng người, nếu không vì sao mình so với hắn còn sớm hơm nửa năm vẫn làm một đội phó đây.

- Sau vào chiến đội cũng vậy, tôi chỉ phụ trách tấn công phía trước, đem toàn bộ trọng trách giao cho trị liệu.

Hàn Văn Thanh nghĩ đến người điều khiển đầu tiên của Thạch Bất Chuyển, người kia bắt đầu từ trong game vẫn luôn đứng sau lưng Đại Mạc Cô Yên cũng bị mắng vô số lần, vẫn có thể trước sau như một kiên định không hề rời đi, mãi đến khi Trương Tân Kiệt đến.

- Cho nên bây giờ anh muốn . . . – Trương Giai Lạc phát hiện cuối cùng mình đã hiểu được ý định của Hàn Văn Thanh, - Muốn thử cảm giác của trị liệu?

- Không phải là thử. – Hàn Văn Thanh nghiêng người cất thẻ vào ví tiền, sau đó nhìn lướt qua Trương Tân Kiệt đang ngủ, - Mười mấy năm qua, tuyến đầu xung phong. Hiện tại, tôi muốn đổi một góc độ khác, một thân phận khác, tiếp tục thủ hộ các anh em của tôi.

8.
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#12
8.

Ngày cuối cùng của Mùa giải thứ 14, trên sân khách, mười năm trôi qua, một lần nữa Bá Đồ giành được Quán quân. Ngày kế trong xe buýt trở về, Lão Lý có đứa nhỏ lên Tiểu học như thể lại trỏ về mùa giải thứ tư, trên chuyến xe bus nhỏ chật chội chen chúc lại điên cuồng như ngày trước: Bạch Ngôn Phi ở trên xe hát không ngừng, Tần Mục Vân ở trên lối đi vụng về cất tiếng hát, vụng về múa phụ họa cho đồng bạn, Tống Kỳ Anh không còn hình tượng giữ mình như trước, cùng đám đội viên bắt đầu hô mấy câu khẩu hiệu không được ‘thanh lịch’ lắm, Trương Tân Kiệt tay chống lưng ghế nhìn đội viên của mình hát ca nhảy nhót, đằng sau cặp kính là đôi mắt lóe ánh sáng sâu xa.

Lôi một đám người điên về Câu lạc bộ, đợi tất cả mọi người xuống xe, Lão Lý chờ Trương Tân nói với hắn câu “Khổ cực rồi” —— người này từ khi hắn trở thành tài xế lái xe cho các đội viên vẫn luôn là mục sư, vừa rồi, cậu đã thông báo trong buổi họp báo sau trận đấu, tuyên bố giải nghệ, mùa giải tiếp theo, Bá Đồ sẽ không còn mục sư là Trương Tân Kiệt.

- Lão Lý, tôi muốn ở lại trên xe thêm một lúc, anh đưa chìa khóa cho tôi được không? – Không đợi được “Cực khổ rồi”, Lão Lý nhìn đội trưởng khom người xuống hỏi mình.

- A, được . . . – Xấu hổ trong nháy mắt, Lão Lý đưa chìa khóa, hắn không nhìn gương mặt của Trương Tân Kiệt, khi đứng dậy không kiềm được mà nói – Vậy, tôi đi trước đây.

- Cực khổ rồi, Lão Lý.

Khi Lão Lý bước xuống xe, hơn mười năm như một ngày, giọng nói vang lên từ sau lưng, hắn cảm thấy mũi có chút chua xót, không thể làm gì khác hơn là không quay đầu lại nhanh chân chạy đi.

Đội trưởng sắp giải nghệ cố ý muốn ở lại trong xe bus nhiều thêm một lúc, Lão Lý tự nhiên biết rõ là vì sao ——

Trương Tân Kiệt luyến tiếc, luyến tiếc chính mình hơn mười mấy tuổi gia nhập chiến đội, luyến tiếc cố hương thứ hai sau Tân An, luyến tiếc đồng đội nhiều năm cùng nhau phấn đấu, luyến tiếc những thiếu niên bừng bừng sức sống trong trại huấn luyện . . .

Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, người mới thay người cũ, lão tướng xong việc thối lui là tất nhiên, không ai có thể thoát khỏi tháng năm, Hàn Văn Thanh không, Trương Tân Kiệt cũng không.

Khi vừa chạy đến kí túc xá cho nhân viên, Lão Lý đột nhiên nhớ đến túi có chìa khóa kí túc xá còn để trên xe, hắn không thể không đi vòng trở lại, như vậy, có thể cùng Trương Tân Kiệt tán gẫu thêm vài câu cũng có khi.

Thế nhưng, sau khi lên xe Lão Lý có chút hối hận vì mình hấp tấp: Trương Tân Kiệt đang ngồi ở vị trí cũ của mình gọi điện thoại, nhìn thấy hắn trở về còn gật đầu cười. Hắn vội vội vàng vàng cầm lấy túi của mình, lại nhìn quét qua một vòng chắc chắn không còn rơi lại vật nào. Khi đó, hắn hoàn toàn có thể phân biệt được Trương Tân Kiệt đang nói chuyện cùng ai, tới khi xuống xe, cái tên người đó đã vô cùng khắc sâu ——

- Ừ, mấy ngày nữa là đi.

- Trở về? Không về, rễ của tôi đều ở đây.

- Đội trưởng, thời gian tôi thủ hộ Bá Đồ, cũng đã dài như anh rồi.

9.
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#13
9.

- Hôm nay cũng làm phiền chú.

Lời nói mười hai năm qua đã vô cùng quen thuộc vang lên bên tai, Lão Lý lấy lại tinh thần ngẩng đầu. Đứng trước mặt là một cái đầu lễ phép cúi đầu, Tống Kỳ Anh quần áo chỉnh lý cẩn thận tỉ mỉ, cậu năm nay 22 tuổi, từ mùa giải thứ mười đăng kí thành tuyển thủ chuyên nghiệp tới nay, đây đã là năm thứ 6 cậu chinh chiến với Vinh Quang.

- Tốt tốt, cố gắng! – Lão Lý đóng cửa xe, Tống Kỳ Anh là người đội viên cuối cùng lên xe, là đội trưởng tân nhiệm, chuyện cậu làm thật sự vô cùng tương đồng với Trương Tân Kiệt.

Chạy khỏi Câu lạc bộ, sau một chỗ ngoặt, xe bus lẫn vào dòng xe cộ đông đúc. Lái xe, Lão Lý đột nhiên nở nụ cười, ba tháng trước, hắn vì Trương Tân Kiệt giải nghệ mà đau lòng, ba tháng sau, hắn rốt cuộc ý thức được thế nào là doanh trại quân đội bằng sắt, trật tự như nước chảy, mọi người đến đến đi đi tiến tiến dừng dừng, nhưng mỗi người bọn họ đều để lại một thứ gì đó vẫn tiếp tục sinh sôi nảy nở, và họ cũng mang theo một chút gì đó đã khắc sâu vào cuộc sống của chính họ.

Một chút kia, là thời gian chiến đấu đã trở thành một loại khắc sâu vào sinh mệnh, trở thành một loại tinh thần tồn tại đồng nhất.

Mà loại tinh thần này, Lão Lý biết, trong mỗi đội viên đều biết, gọi là ——

Bá Đồ.

FIN




Vậy là sau một quá trình không ngắn, Road cũng đã hoàn rồi!!

Thời gian có thể đổi thay mọi thứ, không ai thoát khỏi, nhưng luôn tiến về phía trước, mỗi người từng ở đây đều mang theo tinh thần của Bá Đồ. Thời gian là mãi mãi tiến lên, và Bá Đồ chúng tôi cũng vậy, tiến về phía trước.
Chỉ tiến không lùi.

Road To And From Airport đã kết thúc rồi, có ai đoán ra ý nghĩa của cái tên chưa? Nói cho oomi với >v> *hóng hớt*


.

Phần cuối của Road đánh dấu 8 ngày đếm ngược đến ngày kết thúc Project Bá Đồ 101 ngày dài.
Tận hưởng cùng chúng tôi nhé!


.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#14
Uy tín dựa trên cơ sở mắng người, đây là đặc điểm chung của cận chiến sao =)))

Hàn đội chơi mục sư có khi nào lâu lâu hăng máu qua lao ra dùng thập tự giá bem chết kẻ thù rồi tự bơm máu cho mình... lao ra bem tiếp!

Uầy uầy Tiểu Tống của tui bị mấy người dạy hư rồi!! Mau đứng lại chúng ta nói chuyện, quá đáng, thằng nhỏ là tương lai Bá Đồ, là củ cải tốt phải được bảo tồn hiểu không?!

Ahuhuhuhu T_T Ahuhuhuhu!!! AHUHUHUHUHU!!!!!!!! Tui đọc tới khúc Trương phó tui khóc luôn rồi!!!!!!!!! AHUHUHUHUHU!!! KHÔNG MÀ!!!!!! TT^TT

Thật ra khi Hàn đội giải nghệ, tui chỉ thấy hụt hẫng, nhưng nhiều hơn là chúc phúc. Bởi vì như trong fic có đề cập tới, người cùng thời với anh ấy đã giải nghệ hết rồi, người sau thời với anh ấy cũng đã giải nghệ, vậy thì việc anh ấy rời đi cũng là thuận theo tự nhiên. Dù xa lạ, dù không nỡ, dù đau lòng, nhưng chúng ta đều thấu hiểu cho quyết định đó của anh. Bởi anh, đến tột cùng cũng chỉ muốn tốt cho Bá Đồ của mình.

Hàn Văn Thanh, chặng đường anh đã đi qua là Vinh Quang.

Còn Trương phó...

Thạch Bất Chuyển luôn đứng sau lưng để thủ hộ Bá Đồ.

Thạch Bất Chuyển luôn đứng sau lưng để thủ hộ Bá Đồ!

Xuất thân thế hệ hoàng kim, một trong bậc thầy chiến thuật, trẻ trung, thông minh, cần mẫn, tài năng, Trương Tân Kiệt tưởng như không gì không làm được, không gì làm lay chuyển được anh. Có anh ở đó, Bá Đồ chúng ta nghĩa vô phản cố mà yên tâm xông pha trận mạc, bởi vì họ nhìn thấy bóng dáng anh thủ hộ ở phía sau.

Nhưng ha ha, hoá ra anh cũng có lúc sai. Thời gian đó Tân Kiệt à, chúng ta bại bởi thời gian rồi...

Hàn đội là hán tử Thanh Đảo chân chính, đó là nhà của anh ấy, là cố hương anh ấy lớn lên. Hàn Văn Thanh yêu Bá Đồ, yêu Thanh Đảo, thiên kinh địa nghĩa. Còn Trương Tân Kiệt, cậu thiếu niên Tây An ấy không sinh ra với tình yêu mãnh liệt như thế. Mà cậu đã HỌC, cậu đã học để bản thân cũng yêu Bá Đồ, yêu Thanh Đảo.

Yêu đến không thể chia lìa.

Ha ha, đội trưởng, anh đắc ý gì chứ? Chúng ta đều giống nhau thôi, không ai hơn ai đâu.

Trương đội, bây giờ anh ấy cũng đã có thể tự hào nhẹ nhàng nói một câu:

- Trở về? Không về, rễ của tôi đều ở đây.

- Đội trưởng, thời gian tôi thủ hộ Bá Đồ, cũng đã dài như anh rồi.
Không đi đâu nữa, nhà của tôi đều ở đây. Tôi đã học phải yêu chốn này. Và giờ tôi đã yêu chốn này, bất chuyển bất di.

Tôi đã thủ hộ chốn này, mười năm đằng đẵng.

Chúng ta đều như nhau thôi, người Bá Đồ chúng ta đều là như vậy.

Thời gian đều phải chào thua dưới tay chúng ta!

Tui đoán trước tựa nha, tui nghĩ chính là sự ra đi và chuyển giao giữa các đời thành viên.

Road to airport, nguyện gió nâng bước chân tiễn người đi, ngàn lời chúc phúc gửi đến các bạn, những đội hữu của tôi. Đoạn đường này, chúng ta có nhau cùng đồng hành, đó chính là tam sinh hữu hạnh. Và tôi tin rằng chia ly, chưa phải là kết thúc đâu.

Road from airport, dang rộng vòng tay đón chào một cuộc hành trình mới nào các cậu! Ở Bá Đồ có một loại truyền thừa, đó chính là tinh thần của chúng ta. Mới cũ giao thoa, mười năm như một, người tới người đi không quan trọng, quan trọng là Bá Đồ vẫn tiến tới trước, chưa từng e ngại một khởi đầu mới đoạt Vinh Quang.
 

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,328
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#15
Trương Tân Kiệt luyến tiếc, luyến tiếc chính mình hơn mười mấy tuổi gia nhập chiến đội, luyến tiếc cố hương thứ hai sau Tân An, luyến tiếc đồng đội nhiều năm cùng nhau phấn đấu, luyến tiếc những thiếu niên bừng bừng sức sống trong trại huấn luyện . . .
- Ừ, mấy ngày nữa là đi.

- Trở về? Không về, rễ của tôi đều ở đây.

- Đội trưởng, thời gian tôi thủ hộ Bá Đồ, cũng đã dài như anh rồi.
Ài, thiệt là đọc tới đoạn này lại khiến mình có chút bồi hồi. Cảnh còn người mất, dù là biết sẽ chia ly nhưng không ai có thể chịu được tới lúc thực sự chạm tới. Lại nhớ một câu "Làm gì có thời gian dừng lại, chỉ có người ta là tiến lên phía trước mà thôi.
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#16
Chạy khỏi Câu lạc bộ, sau một chỗ ngoặt, xe bus lẫn vào dòng xe cộ đông đúc. Lái xe, Lão Lý đột nhiên nở nụ cười, ba tháng trước, hắn vì Trương Tân Kiệt giải nghệ mà đau lòng, ba tháng sau, hắn rốt cuộc ý thức được thế nào là doanh trại quân đội bằng sắt, trật tự như nước chảy, mọi người đến đến đi đi tiến tiến dừng dừng, nhưng mỗi người bọn họ đều để lại một thứ gì đó vẫn tiếp tục sinh sôi nảy nở, và họ cũng mang theo một chút gì đó đã khắc sâu vào cuộc sống của chính họ.

Một chút kia, là thời gian chiến đấu đã trở thành một loại khắc sâu vào sinh mệnh, trở thành một loại tinh thần tồn tại đồng nhất.

Mà loại tinh thần này, Lão Lý biết, trong mỗi đội viên đều biết, gọi là ——

Bá Đồ.
Hai chữ đơn giản nói lên tất cả : Bá Đồ.

Người đến người đi nhưng tình yêu và ý chí vẫn chỉ tiếp tục sinh sôi chứ vĩnh viễn không mất đi. Cũng như câu nói "Chỉ tiến không lui" - người Bá Đồ chưa bao giờ quay đầu lại, dù có đau lòng, có hoài niệm, thay vì những việc làm vô nghĩa khác, chỉ cần tiếp tục tiến lên đã là lời tri ân tốt nhất dành cho những người họ trân trọng bằng cả trái tim mình.

Chiến đấu không ngừng nghỉ là Bá Đồ. Tình cảm khắc sâu cũng là Bá Đồ. Bá Đồ mười năm, lại thêm mười năm nữa, như một, chỉ tiến không lùi!!!

Chúc mừng oomi cuối cùng cũng đã hoàn bộ này trong khoảng thời gian vô cùng đặc biệt này *vỗ tayyyyy* *tung bông*
Em đã vất vả rồi !! *ôm ôm* \ =v= /
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#17
Cám ơn Mii đã dịch một câu chuyện cảm động như vậy. Thật sự đọc đến khúc cuối, Kata cảm thấy nghẹn ngào nhưng cũng vô cùng tự hào về chiến đội này.

Kata chỉ muốn la to: Bá Khí Hùng Đồ - Chiến Vô Bất Thắng!!!
 

Bình luận bằng Facebook