Diệp Tu - BOSS lớn nhất lịch sử Vinh Quang

Normally Insane

Cống hiến cấp cao
Bình luận
363
Số lượt thích
1,181
#41
Tui thấy là Tu vẫn sẽ chơi và sẽ thành hậu trường cho Hưng Hân. Dù ko thi đấu thì cx chạy vô công hội cày pb vật liệu, hoặc kêu Thu đi đầu tư cho chiến đội luôn :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO: Mặc cho ổng đã giải nghệ, ổng vẫn sẽ hành LM dài dài :sneaky::sneaky::sneaky:
ừa...nói chung là ổng đứng sau chứ không lên sàn đấu nữa... Ổng mà đấu tiếp, lại đi xây dựng vương triều mới à... để cho lớp trẻ nó tranh giành với chớ! :):):)
 

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,291
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#42
tha cho người ta nữa đi Neko-chan, 2 lần được rồi mà. hahah
Tu là phải 3 lần, lập cái vương triều cho TQ chơi cái đã, sau đó giữ đc ko thì ko biết :)
 

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,291
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#43
ừa...nói chung là ổng đứng sau chứ không lên sàn đấu nữa... Ổng mà đấu tiếp, lại đi xây dựng vương triều mới à... để cho lớp trẻ nó tranh giành với chớ! :):):)
Tu ra đi, để lại vô số hạt giống để cho Hưng Hân gieo trồng, sau đó đi phát miễn phí cho LM :) :) :)
P/s: ai cx biết là "hạt giống" gì rồi đấy :sneaky::sneaky::sneaky:
 

2511

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
0
Team
Lam Vũ
#45
tên "Quân Mạc Tiếu" trong bản tiếng Trung viết thế nào nhỉ
 
Bình luận
8
Số lượt thích
11
Location
Lâm Đồng
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Thần vạn tuế !!!
#46
tên "Quân Mạc Tiếu" trong bản tiếng Trung viết thế nào nhỉ
Quân Mạc Tiếu đây nhé : 君 莫 笑 . ( viết thêm cho đủ 50 từ thôi đừng quan tâm fgf gfghf fgtgd seae asas wSFF SA :):) )
 

Dạ Vũ Thanh Phiền

Phó bản trăm người
Bình luận
93
Số lượt thích
336
Location
Quảng Châu
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Lam Vũ - Hoàng Thiếu Thiên; Yên Vũ - Sở Vân Tú
#47

Phong Diệp Anh

Phó bản trăm người
Bình luận
81
Số lượt thích
260
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp già mất nết,Sở Mộc nữ thần,Đôi mắt chân thành
#48

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#49
CHÚC MỪNG SINH NHẬT DIỆP TU!!!!
Nhân dịp này thì có viết 1 cái review ngắn ngắn, coi như quà mừng. Mong mọi người không chê.

[CẢM NHẬN NHÂN VẬT] DIỆP TU - NO TITLE


Về Diệp Tu, có nhiều thứ để nói về anh ta, thậm chí là rất nhiều. Sau một ngày hôm nay thôi, bạn có thể thu được đủ ba vạn sáu nghìn chữ lời hay ý đẹp về người này. Nhưng một khi đã nhiều như thế, tự nhiên đến lúc phải viết, sẽ chẳng biết phải tìm về từ đâu. Vậy nên, viết về Diệp Tu là một điều quá dễ, mà cũng lại rất khó. Với tôi, Diệp Tu giống như mùa đông Nhật Bản vậy. Thực ra, mùa đông ở đâu cũng giống nhau mà thôi. Nhưng tiểu tiết thêm vào một chút sẽ dễ chống đỡ hơn. Ừ, Diệp Tu giống như mùa đông Nhật Bản, hay nói đúng ra, mùa đông Nhật Bản làm tôi nhớ đến anh ta. Mùa đông ở Nhật Bản ập đến sau khi lá thu đỏ dần tàn. Cái cảm giác ấy, nhìn từng màu lá úa dần, héo rũ dần, nhìn từng sắc đỏ vốn rất thắm dần rỉ ra một màu như rỉ sắt, tàn tàn úa úa. Cái cảm giác ấy, làm tôi nhớ lại cảnh Diệp Tu rời khỏi Gia Thế. Không hiểu sao, nó gần như một dấu hiệu đi. Như một cái gì đó đã cố gắng đến hết hạn mực của nó rồi sau đó, tàn lụi, ủa dần đi. Thực ra nếu so Diệp Tu trong cả bộ Toàn Chức với mùa đông thì không đúng. Nhưng nguyên tác hiện tại mới chỉ đang được dịch đoạn đầu mùa 10 nên coi như vừa vặn. Diệp Tu đầu truyện giống như màu lá úa tàn kia vậy. Không hẳn là đáng thương, vì ta biết từng có một thời chúng đã trổ rất đẹp rất rực rỡ. Nhưng có lẽ chính vì chúng đã từng rất đẹp rất rực rỡ, nên giờ đây khi nhìn chúng úa tàn, và biết rằng chẳng mấy chốc, chúng sẽ rời đi, làm chúng ta không khỏi cảm thấy… đau lòng. Ừ, là đau lòng. Đau lòng khi nhìn thấy lá trên cành dần rụng. Đau lòng khi nhìn thấy Diệp Tu phải đi.

Nhưng dù bắt đầu bằng một sự đau lòng như thế, mùa đông Nhật Bản không làm người ta phải buồn. Cái quang cảnh các cành khô trụi hết lá nhưng vẫn vươn lên cao, cao mãi, cao như thể chọc thủng trời xanh gợi ra một sức sống nào đó vẫn bền bỉ chảy. Nó không rừng rực như lửa đỏ, không ào ạt như mưa, không mãnh liệt như gió thổi qua rừng già. Nó âm thầm chảy, tựa như một dòng nung nham nóng đỏ, nhìn chậm chạp như một con rùa già nhưng lại đủ sức thiêu rụt bất cứ nơi nào nó chảy qua. Diệp Tu cũng vậy. Nhiệt huyết của hắn không rõ, hăng hái của hắn không rõ. Hắn cứ bàng quang nhìn mọi sự, nhàn nhạt như cái màu xám của mùa đông phủ lên vạn vật vậy. Nhưng sẽ chẳng ai dám nói hắn không còn nhiệt huyết, không còn hăng hái. Hắn bắt đầu lại từ đầu, đi từng bước một, không quan tâm xung quanh nói gì, hắn cứ như vậy đi. Tôi nghĩ, có lẽ ngay cả khi cạnh hắn chẳng có một ai, hắn vẫn sẽ bước đi như vậy. Mà không phải “có lẽ”, là chắc chắn, đương nhiên như vậy. Nhớ không, hắn từng nghĩ rằng, dù cho Trần Quả không ủng hộ hắn không giúp đỡ hắn, hắn vẫn sẽ tự lập một chiến đội trở về Liên Minh cơ mà? Vốn Diệp Tu là kẻ như vậy, độc lai độc vãng, chẳng cần một ai cũng chẳng cầu một ai, tự lấy nhiệt huyết bản thân đốt thành ngọn lửa soi đường. Giống như cây cối về đông tự động ủ thầm dòng nhựa để xuân tới bừng thành muôn vạn đóa hoa.

Diệp Tu trong tôi là vậy, không ngập tràn sức sống như xuân, không nồng nhiệt như hạ, không rực rỡ như thu, cứ nhàn nhạt mà bền bỉ như mùa đông dài dặc. Còn bạn, Diệp Tu trong bạn là gì?
 

Diệp Dụ Sinh Phiền

Người chơi công hội
Bình luận
118
Số lượt thích
411
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Thần~
#50
CHÚC MỪNG SINH NHẬT DIỆP TU!!!!
Nhân dịp này thì có viết 1 cái review ngắn ngắn, coi như quà mừng. Mong mọi người không chê.

[CẢM NHẬN NHÂN VẬT] DIỆP TU - NO TITLE


Về Diệp Tu, có nhiều thứ để nói về anh ta, thậm chí là rất nhiều. Sau một ngày hôm nay thôi, bạn có thể thu được đủ ba vạn sáu nghìn chữ lời hay ý đẹp về người này. Nhưng một khi đã nhiều như thế, tự nhiên đến lúc phải viết, sẽ chẳng biết phải tìm về từ đâu. Vậy nên, viết về Diệp Tu là một điều quá dễ, mà cũng lại rất khó. Với tôi, Diệp Tu giống như mùa đông Nhật Bản vậy. Thực ra, mùa đông ở đâu cũng giống nhau mà thôi. Nhưng tiểu tiết thêm vào một chút sẽ dễ chống đỡ hơn. Ừ, Diệp Tu giống như mùa đông Nhật Bản, hay nói đúng ra, mùa đông Nhật Bản làm tôi nhớ đến anh ta. Mùa đông ở Nhật Bản ập đến sau khi lá thu đỏ dần tàn. Cái cảm giác ấy, nhìn từng màu lá úa dần, héo rũ dần, nhìn từng sắc đỏ vốn rất thắm dần rỉ ra một màu như rỉ sắt, tàn tàn úa úa. Cái cảm giác ấy, làm tôi nhớ lại cảnh Diệp Tu rời khỏi Gia Thế. Không hiểu sao, nó gần như một dấu hiệu đi. Như một cái gì đó đã cố gắng đến hết hạn mực của nó rồi sau đó, tàn lụi, ủa dần đi. Thực ra nếu so Diệp Tu trong cả bộ Toàn Chức với mùa đông thì không đúng. Nhưng nguyên tác hiện tại mới chỉ đang được dịch đoạn đầu mùa 10 nên coi như vừa vặn. Diệp Tu đầu truyện giống như màu lá úa tàn kia vậy. Không hẳn là đáng thương, vì ta biết từng có một thời chúng đã trổ rất đẹp rất rực rỡ. Nhưng có lẽ chính vì chúng đã từng rất đẹp rất rực rỡ, nên giờ đây khi nhìn chúng úa tàn, và biết rằng chẳng mấy chốc, chúng sẽ rời đi, làm chúng ta không khỏi cảm thấy… đau lòng. Ừ, là đau lòng. Đau lòng khi nhìn thấy lá trên cành dần rụng. Đau lòng khi nhìn thấy Diệp Tu phải đi.

Nhưng dù bắt đầu bằng một sự đau lòng như thế, mùa đông Nhật Bản không làm người ta phải buồn. Cái quang cảnh các cành khô trụi hết lá nhưng vẫn vươn lên cao, cao mãi, cao như thể chọc thủng trời xanh gợi ra một sức sống nào đó vẫn bền bỉ chảy. Nó không rừng rực như lửa đỏ, không ào ạt như mưa, không mãnh liệt như gió thổi qua rừng già. Nó âm thầm chảy, tựa như một dòng nung nham nóng đỏ, nhìn chậm chạp như một con rùa già nhưng lại đủ sức thiêu rụt bất cứ nơi nào nó chảy qua. Diệp Tu cũng vậy. Nhiệt huyết của hắn không rõ, hăng hái của hắn không rõ. Hắn cứ bàng quang nhìn mọi sự, nhàn nhạt như cái màu xám của mùa đông phủ lên vạn vật vậy. Nhưng sẽ chẳng ai dám nói hắn không còn nhiệt huyết, không còn hăng hái. Hắn bắt đầu lại từ đầu, đi từng bước một, không quan tâm xung quanh nói gì, hắn cứ như vậy đi. Tôi nghĩ, có lẽ ngay cả khi cạnh hắn chẳng có một ai, hắn vẫn sẽ bước đi như vậy. Mà không phải “có lẽ”, là chắc chắn, đương nhiên như vậy. Nhớ không, hắn từng nghĩ rằng, dù cho Trần Quả không ủng hộ hắn không giúp đỡ hắn, hắn vẫn sẽ tự lập một chiến đội trở về Liên Minh cơ mà? Vốn Diệp Tu là kẻ như vậy, độc lai độc vãng, chẳng cần một ai cũng chẳng cầu một ai, tự lấy nhiệt huyết bản thân đốt thành ngọn lửa soi đường. Giống như cây cối về đông tự động ủ thầm dòng nhựa để xuân tới bừng thành muôn vạn đóa hoa.

Diệp Tu trong tôi là vậy, không ngập tràn sức sống như xuân, không nồng nhiệt như hạ, không rực rỡ như thu, cứ nhàn nhạt mà bền bỉ như mùa đông dài dặc. Còn bạn, Diệp Tu trong bạn là gì?
Cũng như vậy, dù thiên ngôn vạn ngữ, dù dùng bao nhiêu những lời hay ý đẹp cũng không đủ để nói về con người này. Chỉ cần một câu thôi: DIỆP TU ĐẠI THẦN TỐT NHẤT THẾ GIỚI ! ! !
 

Spring bunny

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
18
Số lượt thích
52
#51
Cái tính lụy tài ngàn năm của lão Tu không phải đột nhiên sinh ra khi rời khỏi Gia Thế mà là có từ rất lâu rồi, bài viết sau đây của mình sẽ chứng minh điều đó.
Lão Tu luôn biết rằng "Vinh Quang không phải trò chơi của một người" nhưng lão lại mềm lòng trước những sự cố gắng phấn đấu của đàn em. "Mềm lòng" không phải là khi pk thì nhường mấy bé, (có mà càng đánh sml cho không dậy nổi luôn) mà là tạo môi trường nuôi dưỡng tài năng mấy ẻm (kiểu cứ cố gắng hết sức, anh mày sẽ tận lực bù đắp lỗ hổng cho). Tuy không đao to búa lớn mắng chửi sml; cũng không dịu dàng chỉ tận tay, bưng cơm tới miệng mà đút cho mấy ẻm nhưng những lời hướng dẫn của lão luôn thẳng thắn chọt đúng điểm, thốn đến tận óc, nhức đến tận xương, để đàn em nhớ kĩ lần sau không bị ăn hành nữa. Lão cũng rất kiên trì, ở Gia Thế từ năm thứ 4 đến năm thứ 7, cho dù đàn em có không nghe lời, luôn ngầm quấy phá, nhưng với bản năng mẫu tử thiêng liêng, lão vẫn răn dạy hết lòng và thầm lặng cầu nguyện cho bọn nó hết tính trẻ trâu, quay đầu là bờ. Chỉ khi bị phản bội đến cùng cực, lão mới quyết tâm phất áo ra đi khỏi Gia Thế - mái nhà mà lão đã chiến đấu và bảo vệ suốt bao nhiêu năm.

Khi thành lập mái nhà mới, lão Tu luôn rèn dũa các đàn em, vì họ mà tạo ra môi trường thuận lợi nhất để trưởng thành. Đối với Đường Nhu là tạo điều kiện cho cô nhóc ăn hành ngập mồm, với Bánh Bao thì nuôi thả, với Hại người không mệt lại bàn giao cho Tô cô nương hướng dẫn, với Một tấc tro thì chỉ ra nghề nghiệp có thể phát huy hết khả năng, và với Tay nhỏ lạnh giá thì bảo vệ để em ấy không bị cà cuống. (Với La Tập thì... trình bé còn non và xanh lắm..... vẫn nên học tập chăm chỉ vào.)
Dù cho không phải lúc nào nỗi khổ của lão cũng được đền đáp. Em Nhu có tài nhưng lại vạ miệng, Bánh Bao hóa ra là người sao Hỏa lạc trôi đến Trái đất, Hại người không mệt lại mắc hội chứng sợ giao tiếp với người lạ cần nhẹ nhàng chăm sóc, được mỗi Một tấc tro thì nghề nghiệp của bé lại chuyên phối hợp chứ không cường công được. Nhất là trường hợp Tay nhỏ lạnh giá, vì tài năng có hạn nên thường xuyên là điểm yếu của đội, và mới đây thôi đã bị đối thủ lợi dụng, thế mà "má" Tu có bỏ ẻm đâu, còn làm full set đồ bạc cho bé nữa.

Vậy nên điểm yếu chết người của lão Tu chính là lụy tài, gặp được ngọc là lên đồng, bằng mọi giá phải lôi kéo về nhà mới chịu, biết là không làm gì được cũng phải thốt ra vài lời mời gọi gợi đòn, chính vì thế chúng ta mới có đội hình Hưng Hân bẩn bựa như ngày nay.





P/s: nếu trong bài viết có thông tin sai lệch, hoặc dùng sai khái niệm, mọi người cứ chỉ bảo tận tình cho mình bằng những gợi ý dễ chịu, đừng quăng gạch hay ném bom, mình dễ vỡ lắm, không chịu nổi đâu.
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#52


DIỆP TU- Cảm xúc phải chăng là thứ không cần thiết nơi anh


Diệp Tu, mỗi người đọc Toàn Chức chắc hẳn dù không yêu quý anh thì cũng phải nể phục nhân vật này.

Bản thân tôi đến với Toàn Chức bằng bản hoạt hình trước, Diệp Tu được xây trong bản hoạt hình là một con người đơ hơn cả đơ, nguyên 12 tập phim, số biểu cảm xuất hiện trên gương mặt anh ít tới thảm thương. Nếu không gom hết dũng cảm đu chính văn có lẽ Diệp Tu với tôi đã chìm nghỉm trong 1001 "main bá, cân cả thế giới".

Khi tới với truyện khi còn 17, 18 tuổi gì đó, lúc đó tôi không thích Diệp Tu. Tôi cảm thấy con người này rất tài giỏi và cũng rất đáng sợ. Nể anh thì có, nhưng yêu thích thì tôi chỉ có thể trả lời là không. Nhưng khi theo dõi từng bước chân của anh, và thêm cả cái nhìn trưởng thành hơn của bản thân. Diệp Tu đã trở thành một trong những nhân vật mình cảm phục nhất. Nó không chỉ là yêu thích mà còn là sự ngưỡng mộ dành Diệp Tu.

Anh là người mạnh nhất, có lẽ điều này đã không còn cần phải bàn cãi.

Trong mắt tôi, điều nổi bật nhất cũng là điều làm nên sức mạnh của anh chính là sự lí trí của Diệp Tu. Anh lí trí tới có phần khắc nghiệt. Sự lí trí của những người sinh ra đã ôm mộng lớn và sẽ làm nên việc lớn.

Diệp Tu chỉ có một mục tiêu, anh ấy theo đuổi nó, đạt được nó bằng chính đôi bàn tay mình; bất cứ ai hay bất cứ thứ gì cũng không thể ngăn được bước chân anh. Gia Thế không thể, Mộc Tranh không thể, gia đình anh lại càng không thể, thậm chí cả chính những cảm xúc hiếm hoi nơi anh cũng không thể. Anh sẽ chần chừ vì họ, xúc động vì họ nhưng Diệp Tu tuyệt đối sẽ không vì họ mà chệch hướng hay dừng lại. Anh không sống vì ai khác, anh chỉ vì anh, vì lòng truy cầu Vinh Quang chưa từng thay đổi nơi anh.

Diệp Tu khống chế cảm xúc, tình cảm của mình gần như là hoàn hảo. Anh thuộc kiểu người che giấu cảm xúc đã thành thói quen.

Diệp Tu có cảm xúc, nhưng đó là những cảm xúc gì?

Diệp Tu có tình cảm, nhưng phần tình cảm đó nhiều bao nhiêu?

Không ai biết, chưa chắc chính bản thân anh đã biết. Chúng trốn quá kĩ, ẩn quá sâu.

Gia Thế một tay anh gây dựng, vương triều của anh, ba quán quân tưởng như là niềm kiêu hãnh vô bờ bến cũng chỉ trở thành một chướng ngại trên con đường anh quay về đỉnh cao. Nhất Diệp Chi Thu bên anh mười năm, gắn bó với anh từ trong game cho tới sàn đấu chuyên nghiệp cũng chỉ đổi lại được 1s chần chừ của Diệp Tu trên sàn đấu, Đào Hiên 8 năm làm bạn cũng chưa một lần được anh chính miệng nói cho nghe hoàn cảnh của mình. Đọc tới hơn 1k4 chương truyện rồi nhưng mình đôi khi vẫn phải tự hỏi " rốt cuộc anh còn có thể lạnh lùng tới mức nào nữa?", "anh có thể trả giá bao nhiêu vì quán quân nữa?".

Khi đọc fanfic, mình rất thích Diệp trong hình tượng bậc đế vương hay chủ soái vang danh bốn phương, một mình đứng trên vị trí cao nhất. Anh không cô đơn, nhưng là người cô độc nhất. Vị trí đó, nó sinh ra như dành cho Diệp Tu vậy. "Vô tình nhất là bậc đế vương", câu này không hợp với Diệp Tu sao?

Cái vô tình của anh không phải là anh không có tình cảm, anh có nhưng anh có thể dễ dàng bỏ nó lại, rủ bỏ nó, thản nhiên bước qua, đi tiếp; đó mới là sự vô tình của Diệp Tu.

Diệp Tu không mấy khi bộc lộ cảm xúc, anh cũng không cần người khác chia vui, càng không cần người khác sẻ buồn. Trong mắt anh dường như chỉ có Vinh Quang, thuốc lá và quán quân. Thời gian, tuổi trẻ, sức lực, trí óc của anh đều dành trọn cho chúng.

Điều này có thể làm nhiều bạn khó chịu nhưng đây thực sự là Diệp trong suy nghĩ của mình.

Hôm nay viết tới đây thôi, bữa sau lại tiếp. Có hứng nên viết luôn, câu chữ, ý trong câu khá lủng củng. Xin lỗi vì đã đưa tới một hình ảnh Diệp u tối như vậy.
 
Last edited:

Fan não tàn!!!

Gà con tiến hóa
Bình luận
20
Số lượt thích
25
#53
Da Diêp
Chiều cao tb là do trong truyện nhiều thanh niên cao quá, như Bánh Bao 1m88 chẳng hạn. Phờ phạc với lôi thôi thì đúng, nhưng ko hề mập nha, mặt giả mập thôi, da ổng cũng trắng lắm, ko đen đâu, tay ổng thì đẹp khỏi nói rồi :))
P/S: Trong mắt fan não tàn (mị chẳng hạn :))) thì dù Tu có ko đẹp cx thành đẹp, mà Diệp Thu ngời ngời như thế thì ổng ko đẹp sao đc, chỉ có là ko chăm chút nhan sắc thôi
Da diệp tu mà đen thì không có thiên lý , ông có rời nhà bao giờ đâu :)
 

LeonaNguyen

Gà con tiến hóa
Bình luận
8
Số lượt thích
22
Location
Hà Nội
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Hoàng thiếu ❤
#54
Fan não tàn của Diệp thần :(( dù ai nói ngả nói nghiêng e vẫn mê muội, tình nguyện đắm chìm theo người :((
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#55


We are all born mad. Some remain so.
Chúng ta sinh ra đều là những kẻ điên rồ. Một vài người vẫn giữ nguyên như thế.

Chúng ta sinh ra đều là những kẻ điên? Vậy điều gì làm chúng ta thanh tỉnh?

Tôi luôn cho rằng Diệp Tu là một kẻ điên, một kẻ điên đầy thanh tỉnh. Tất nhiên đây là một lời khen, nếu ai đó gọi tôi là một kẻ điên, tôi cũng sẽ cho đó là một lời tán thưởng.

Bước được lên đỉnh cao, không có ai là người bình thường.




15 tuổi bỏ nhà đi, Diệp Tu ôm theo hành lý của em trai, bỏ nhà đến thành phố H, gặp anh em nhà họ Tô - "Đứa nhỏ này thật ấu trĩ, có phúc không biết hưởng, mới tí tuổi đó thì làm được trò trống gì",

15 tuổi, ôm lý tưởng bỏ nhà ra đi. Chà... hành động mà chính bản thân Diệp Tu khi nhìn lại cũng phải công nhận thật ấu trĩ.

Nhưng lựa chọn này đã khởi đầu cho tất cả. Khi 15 tuổi chúng ta thường nghĩ gì nhỉ?

Hôm nay ăn gì?

Ngày mai cô có kiểm tra bài cũ không?

Cuối tháng này là thi rồi, còn chưa học được chữ nào, tới đó làm sao làm bài đây?

Điều làm Diệp Tu khác biệt có lẽ ở chỗ Diệp Tu biết mình thích gì, cậu thích chơi game, rất thích. Tất nhiên lí do thích này không đủ để che lấp việc bỏ nhà đi ấu trĩ cỡ nào. Nhưng 15 tuổi, Diệp Tu sẽ không vì những câu nói "chơi game không có tương lai", "chơi game chỉ là thứ sở thích hại tương lai", "chơi game chẳng mấy chốc cũng sẽ chán thôi" mà từ bỏ, cậu có suy nghĩ riêng của mình, những suy nghĩ không dễ bị tác động bởi các quy chuẩn của người khác. Cậu chỉ điều mà cậu cho là đúng.

Hành động của Diệp Tu làm tôi nhớ đến một câu chuyện nhỏ"

"Có cậu bé kia lần đầu ra biển, cậu ấy hỏi cha mình

"Cha ơi, nước biển có vị gì?"

Người cha mỉm cười trả lời cậu bé: "Nước biển có vị mặn đó con trai ạ, không ngon đâu"

Cậu bé nghe xong lập tức chạy về phía biển vốc một ít nước lên nếm thử rồi gật gù "Đúng là nước biển mặn thật".

Hành động nếm thử nước biển đó trong mắt chúng ta rất vô ích, nước biển có vị mặn, không phải đó là điều hiển nhiên, ai ai cũng biết sao?

Không bạn à, với một đứa trẻ thì không, tất cả mọi người đều nói nước biển mặn cũng không đủ thuyết phục được đứa trẻ ấy, nó chưa hiểu thế nào là mặn, nó chưa từng ra biển, chưa từng tự mình thử xem "mặn" của nước biển là ra sao. Nghi ngờ tất cả mọi thứ, muốn tự mình cảm nhận tất cả mọi thứ là đặc tính của một đứa trẻ, điều đó giúp những đứa trẻ ghi nhớ về thế giới, dần dần tự cảm nhận về thế giới theo cách riêng của chúng. Đáng tiếc điều này cũng mất dần khi chúng ta lớn lên.

Khi lớn lên, chúng ta có thể dễ dàng tin rằng chơi game là một thói quen xấu vì ti tỉ "lời khuyên" của ti vi, báo đài, người lớn, từ những định kiến đã hằn thành vết trong tư tưởng. Ta không buồn tự mình kiểm chứng, tự mình cảm nhận, tự mình suy nghĩ,.. rất nhiều người nói như vậy mà, nhiều người nói đương nhiên là sự thật (?)

Nhưng Diệp Tu thì không, cậu vẫn giữ đặc tính của một đứa trẻ, người khác nói game xấu không ảnh hưởng đến cậu, cậu chỉ nghe theo trái tim mình, nghe theo cảm nhận của bản thân.

Diệp Tu thích game và lựa chọn nghiêm túc với sở thích đó, cậu không thấy việc đó là phí phạm thời gian, cậu cảm thấy những gì mình bỏ ra đều rất xứng đáng, ý nghĩa đó dần hình thành, nhen nhóm dần trong cậu thiếu niên, tích tụ lại, trở thành lý tưởng của riêng cậu.

Việc lựa chọn bỏ nhà đi của Diệp Tu có cả phần của sự chưa trải đời và phần độc lập trong suy nghĩ của cậu.



17 tuổi, Tô Mộc Thu mất,Diệp Tu có nhà để về nhưng lại lựa chọn dựa vào game, tự nuôi sống mình và Tô Mộc Tranh khi ấy mới 15 tuổi - "Thằng nhóc này điên rồi, có nhà có cửa, có chăn ấm nệm êm chờ sẵn thì không về, nuôi sống mình có nổi không mà đòi chơi game nuôi thêm một cô bé 15 tuổi ăn học."

Một người lớn có công ăn việc làm nuôi một đứa nhỏ là một gánh nặng, huống gì là kiểu là đối với một thiếu niên 18 tuổi không bằng cấp, không công việc như Diệp Tu. Khi ấy cậu có một lựa chọn dễ dàng hơn rất nhiều, trở về nhà, nơi ấy mãi mãi là nhà cậu dù bất kể ra sao.

Nhưng lần nữa, Diệp Tu lại lựa chọn "khác người".

Khoảng thời gian ấy khó khăn cỡ nào, chúng ta không thể biết chính xác được, nhưng trước đây khi Tô Mộc Tranh nhắc về cuộc sống dựa vào game của mình và anh trai với Trần Quả, khi ấy Diệp Tu đã 27 tuổi, đã 8 năm kể từ những ngày tháng ấy nhưng gương mặt ngàn năm bình tĩnh kia vẫn dâng lên chút cay đắng. Thời điểm giới chuyên nghiệp, game thủ, hợp đồng, quảng cáo, thương hiệu gì gì đó đều rất xa lạ,... Diệp Tu không giống Tô Mộc Tranh, nhu cầu và chất lượng cuộc sống của cậu không phải là thứ mà cuộc sống dựa vào quán nét có thể mang lại được.

Vậy mà Diệp Tu lần nữa làm được. Cậu vẫn tiếp tục chơi game, tiếp tục ở lại tại thành phố H cùng Tô Mộc Tranh, nuôi sống cả hai, tiếp tục ôm giấc mộng của mình.

Có lẽ đây chính là dấu mốc cho sự trưởng thành của Diệp Tu, mất đi người bạn thân thiết, nhìn giấc mộng của người đồng đội vỡ tan nay trước mắt, lo tính tiền bạc, thực sự gánh vác trên vai một gia đình.

Năm ấy, Diệp Tu bị buộc trưởng thành chỉ sau một đêm.




18 tuổi- kí hợp đồng với Gia Thế, ở cái tuổi bạn bè cùng trang lứa lo chuyện thi cử, nên chọn trường nào, học ngành gì, Diệp Tu trở thành tuyển thủ E-sport- "Cái nghề này thì có tương lại gì? Chỉ mãi là kẻ lông bông"

Để bắt đầu một hành trình mới, những bước đi đầu tiên luôn khó khăn nhất, huống chi là thế hệ của Diệp Tu là thế hệ mở đường, lớp tuyển thủ đầu tiên của Vinh Quang. Khó khăn chồng chất khó khăn, nhưng đáng sợ hơn cả một con đường đầy chông gai là một con đường không có đích đến.

Trong Alice in the Wonderland, khi Alice chạy trốn đoàn quân K Cơ của Hoàng hậu Đỏ, cô gặp được Cheshire – con mèo lơ lửng, và Alice hỏi Cheshire rằng:

Alice: Xin hãy nói cho tôi biết, từ nơi này, tôi sẽ phải đi đường nào?

Cheshire: Điều đó phần lớn phụ thuộc vào nơi nào mà cô muốn đi tiếp?

Alice: Tôi không quan tâm nhiều lắm tới nơi đó.

Cheshire: Vậy thì nơi nào cô đến cũng thế cả thôi.

Cheshire đang trêu đùa cô bé sao? Không, Cheshire đang nói một sự thật rất hiển nhiên, bất kể đi đâu, chúng ta đều cần một đích đến, không biết mình muốn đi đâu thì nơi nào cũng vậy thôi, không có gì khác biệt.

Vinh Quang lúc ấy chính là vậy, mờ mịt không thấy tương lai, cái giá bỏ ra rất lớn, không đại học, không bằng cấp, không ổn định, bỏ tất cả vào Vinh Quang nhưng ai biết được cái giới chuyên nghiệp này sẽ đi về đâu, tiếp tục phát triển hay nhanh chóng lụi tàn, để lại những kẻ đã chọn bước chân vào với một đống hoang tàn đổ nát?

Có nên dừng lại một chút, chờ ai đó "thử" trước, thử xem con đường này sẽ đi đến đâu không? Thử xem nó có an toàn không? Có đáng để trả giá không?

Khi ấy Diệp Tu có đang phân vân lựa chọn, có quay cuồng lạc lối không nhỉ?

Có lẽ là không, Diệp Tu luôn biết cậu muốn gì, cái tương lai bấp bênh phía trước có là gì so với những chuyện trước đây. Nếu có thất bại, chỉ là làm lại lần nữa thôi mà.

Diệp Tu sống rất lí trí, cũng rất bản năng.

Có thể người khác sẽ chọn như vậy, nhưng Diệp Tu thì không, cậu thanh niên 18 tuổi đầu ấy lựa chọn dấn thân vào, dùng chính mình làm phép thử để biết xem mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Ngày ấy, bất kể Diệp Tu chọn thế nào, bất kể kết quả ra sao, thất bại, đổ nát hay vinh quang, sẽ luôn có một tương lai đang chờ cậu.



Trong suốt những năm tháng ở Gia Thế, từng bước leo lên ngôi vương, đánh ra một Vương Triều, huy hoàng nhất, cũng là cay đắng nhất, Diệp Tu từ nơi cao nhất, bị chính những người thân quen tính kế, đẩy đến đường cùng, kết thúc sự nghiệp tuyển thủ - "Tên cứng đầu cứng cổ ấy, có phúc không biết hưởng, tham gia chút hoạt động thương mại thì chết ai à?"

Từng bước leo lên ngôi vương, đánh ra một Vương Triều, huy hoàng nhất, cũng là cay đắng nhất, Diệp Tu từ nơi cao nhất, bị chính những người thân quen tính kế, đẩy đến đường cùng, kết thúc sự nghiệp tuyển thủ.

Những năm tháng này làm tôi nhận thấy rất rõ, Diệp Tu là một người tự do

Anh hoàn toàn không bị ràng buộc, tiền bạc, danh tiếng, cái nhìn của người khác, thành công, khuôn mẫu,... dường như tất cả những thứ ấy đều không có nghĩa gì với Diệp Tu. Anh ấy muốn chơi Vinh Quang, chỉ vậy thôi.

Tâm trí của Diệp Tu tựa như một ốc đảo trơ rọi giữa biển khơi, người khác bị anh tác động nhưng không cách nào làm ngược lại với anh. Anh không quan tâm cái nhìn của người khác, không cần sự công nhận của người khác, càng sẽ không thay đổi bản thân vì bất cứ ai.

Anh chỉ là anh.

Diệp Tu trong suốt những năm tháng đó, anh cứ như vậy, anh chỉ là mình. Thấu đời hơn, tài giỏi hơn, va vấp nhiều hơn, và vẫn luôn là chính mình.

Những chuyện Diệp Tu làm, đều vì bản thân, tự làm tự hưởng thụ. Anh không cần sự công nhận của người khác, anh tự công nhận bản thân, tự ra sức vượt qua chính mình.

Tôi thường tự hỏi rất nhiều về lí do tại sao anh ấy không chấp nhận hoạt động thương mại. Nếu chấp nhận hoạt động thương mại, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, không có lục đục, không có xích mích, không tự dồn mình tới mức bị cô lập rồi phải giải nghệ.

Gia đình sao?

Sau này chính Diệp Tu đã nói anh ấy biết việc mình được tự do như bây giờ vì gia đình không còn quản nữa, lí do giấu gia đình hay chứng minh thư thật quá gượng ép. Mùa 10, đến khi chuyện dùng tên em trai bị phát hiện, anh còn có thể dùng vẻ mặt bình thản đó đối diện với chủ tịch Phùng mà.

Vậy lí do thật sự là gì?

Đơn giải vì Diệp Tu không muốn, việc anh đã không muốn, không ai ép được anh.

Hoạt động thương mại không liên quan đến công việc đánh giải của anh, không mang lại chút lợi lộc gì, chỉ tổ phí thời gian, hao tổn tâm sức không đúng chỗ. Diệp Tu chưa từng phủ nhận lợi ích của thương mại hóa, nhưng cũng chưa từng thỏa hiệp mà chấp nhận nó.

Anh hiểu rõ luật chơi không có nghĩa anh sẽ chơi trò chơi ấy, chính vì hiểu rõ quy luật ấy nên Diệp Tu mới biết cách không để bản thân vướng vào trò chơi ấy.

Diệp Tu không vì một con đường đơn giản hơn mà thỏa hiệp, có thể sống giữa bao nhiêu cám dỗ mà giữ vững nguyên tắc của bản thân, Diệp Tu quả thật rất đáng nể.





Năm 25 tuổi, giải nghệ, đến quán nét Hưng Hân, cầm Quân Mạc Tiếu, làm lại từ đầu - "Anh ta nghĩ mình còn được như xưa sao, Diệp Tu, anh già rồi, nên nhường bước cho thế hệ mới, cuộc chơi này không còn chỗ cho anh nữa."

...........

T.B.C

Diệp Tu, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Làm người mạnh mẽ nhất, tự do nhất, tiếp tục bước đi trên đường dẫn đến Vinh Quang

( Ú )
( 23h 59' 29/05/2020 )


(Khụ, nhìn là thấy Ú chưa hoàn thành bài này, bận rộn vài hôm mới chợt nhận ra hôm nay là sinh nhật Diệp Tu rồi, định viết vài dòng cho anh thôi cuối cùng vẫn thành lan man dài dòng. Thôi thì đành hẹn hoàn nó vào hôm khác.)
 
Last edited:

Họa Nhược Thi

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
1
Location
TP.HCM
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Diệp Tu và Tiểu Chu
#56
Diệp Tu đẹp mà =))) con cưng của ba Bướm sao xấu được, ba Bướm còn khen Tu đẹp trai đến 2 lần. Ổng còn trắng nữa, ở nhà riết hỏi sao :)) chỉ có hơi lôi thôi phờ phạc (game thủ mà) mập giả nhưng tui vẫn thấy cưng, muốn nhéo má Ọ v Ọ tui u mê lão Diệp thật và lão ý đẹp là thật nốt
1m78 là lí tưởng mà, sao nhiều nơi bảo ổng chiều cao trung bình :)) À fandom wikia của Diệp có một phần về ngoại hình, đại loại là hơi mập và phờ phạc, da ngăm và hơi lôi thôi :) Được cái tay đẹp :)))
 
Số lượt thích: FanPD

Bình luận bằng Facebook