Hoàn [Hàn Trương] Kỳ nghỉ kỳ diệu

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#1
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân [Oneshot]
Tác giả: để kiếm lại coi
CP: Hàn Trương
Edit & Beta: Vịt Xinh Xắn
Tình trạng: End
Summary: Chết đói thì phải làm sao??!!! Muốn ăn thì lăn vào bếp!!!

.
.
.

"Cái này là ý gì?" Trương Giai Lạc bưng hộp cơm đi tới trước cửa nhà ăn Bá Đồ, chỉ thấy ở phía trên dán tờ thông báo giấy trắng mực đen, thể chữ Tống lạnh lùng vô tình viết: Đầu bếp căng tin không khỏe, từ hôm nay đóng cửa, năm sau mở lại.

"Ý là. . ." Lâm Kính Ngôn đẩy kính mắt, "Không có cơm ăn."

"Bánh bao thịt của tôi!" Trương Giai Lạc không tin nổi mà nhìn cánh cửa đang đóng, phía sau cửa đặt cái vỉ bánh bao, vô cùng khiến con người ta nổi cơn thèm thuồng, "Bánh bao của tôi. . ."

Tại thành phố H Bánh Bao hắt hơi một cái.

"Bánh bao!" Trương Giai Lạc ôm hộp cơm rên rỉ, đói bụng a. "Lâm Kính Ngôn, anh không muốn ăn bánh bao sao?"

Lâm Kính Ngôn run run, anh nhớ tới Bánh Bao chập mạch kia quơ cục gạch rồi tung một nắm cát, lập tức không đói bụng, còn ợ một cái.

"Phản đồ!" Trương Giai Lạc đứng lên, "Tôi nhất định phải vì hạnh phúc của chúng ta mà tranh thủ quyền lợi chính đáng! Lâm Kính Ngôn, anh không đói không sao cả, thế nhưng tôi biết trong thâm tâm anh thương tôi đói, tôi phải đi gặp đội trưởng nói rõ, rằng anh yêu cầu giải quyết vấn đề ăn cơm."

"Này này này tại sao lại là tôi!" Lâm Kính Ngôn vội vã ngăn cản Trương Giai Lạc.

"Anh không phải một lòng không đổi đẩy Lâm Lạc sao?" Trương Giai Lạc bưng hộp cơm, mười phần nghiêm túc nói, "Hàn Trương Lâm Lạc Tần Tống, nội bộ tự xử, một đối một đại pháp hảo."

Lâm Kính Ngôn: ". . ."

Bạch Ngôn Phi đi qua bên cạnh Lâm Kính Ngôn, chứng kiến Lâm Kính Ngôn mang khuôn mặt sinh không thể luyến mà suy nghĩ nhân sinh.

"Lâm tiền bối?" Bạch Ngôn Phi đi tới, "Làm sao vậy?"

Lâm Kính Ngôn cảm thấy càng đau đầu, vì sao Bá Đồ nhân số lại lẻ, không khoa học, không phải ý trời, không tin không tin.

Trương Giai Lạc gõ cửa phòng họp, Hàn Văn Thanh đang cùng Trương Tân Kiệt cúi đầu thảo luận gì đó.

Hắn vốn ấp ủ một đoạn tự thuật kinh thiên động địa, quỷ thần lung lay, đủ để Trần Tình Biểu và Thê Thư phải hận không bằng, để làm cho Hàn Văn Thanh nhận thấy việc căng tin không mở là vô cùng nguy hại, thế nhưng khi Hàn Văn Thanh ngẩng đầu lên Trương Giai Lạc vẫn là rén, trên mặt nụ cười đông cứng, quay ra nói với Trương Tân Kiệt: "Đội phó, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu."

Trương Tân Kiệt buông bút, theo lời mà đứng dậy.

Trương Giai Lạc mừng rỡ, nói với đội trưởng hay đội phó đều như nhau, không khác biệt.

Trương Tân Kiệt thoáng nhìn đồng hồ, sau đó nói với Hàn Văn Thanh: "Đến giờ rồi, tôi đi lấy cơm, có chuyện gì tiền bối Trương Giai Lạc và đội trưởng nói đi."

Hàn Văn Thanh gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Trương Giai Lạc: "Cậu nói đi."

Trương Giai Lạc trong nháy mắt im bặt, chạy trối chết, không nói không được sao?!

Sự thật chứng minh, không nói không được, bởi Trương Tân Kiệt không thể lấy được cơm, lần đầu tiên trong lịch sử Bá Đồ mở cuộc họp để giải quyết khủng hoảng đói bụng - nội dung chính là: Làm sao để trong kỳ nghỉ vượt qua vấn nạn căng tin đóng cửa chết đói, thực hiện phục hưng chiến đội.

Hội nghĩ tiến hành trong bầu không khí hòa bình cùng nghiêm túc, phòng họp Bá Đồ khẩu hiệu "Đoàn kết, khẩn trương, nghiêm túc, hoạt bát." chữ lớn thếp vàng tỏa sáng rực rỡ, soi sáng khuôn mặt hạnh phúc tươi tắn của mỗi người.

Lần này hội nghị do đội phó Trương Tân Kiệt chủ trì, Trương Tân Kiệt phó đội trong hội nghị nghiêm túc chỉ rõ, thực hiện mục tiêu mỗi một thành viên chiến đội Bá Đồ "Ăn được, ăn no", là mục tiêu chiến lược của kì nghỉ này, các đội viên cần phải bắt nguồn từ năng lực bản thân, tích cực hăng hái lên tiếng, phát biểu ý kiến, cống hiến để giải quyết vấn đề.

"Không ăn no, chi bằng chết." Trương Giai Lạc tiên phong lên tiếng, "Đói."

Nói xong cái bụng còn vô cùng chuẩn xác mà kêu lên hai tiếng, âm thanh uyển chuyển du dương, truyền xa nghìn dặm, như oán như mộ, như khóc như kể.

"Không ăn no quả thực không xong," Lâm Kính Ngôn nói, "Hơn nữa hiện tại đồ ăn bên ngoài không còn ship nữa, mỗi ngày ăn thức ăn nhanh như KFC thật sự không ổn, chúng ta đại khái chỉ có thể cân nhắc tự nấu lấy thôi."

Lần này, đội trưởng Hàn Văn Thanh gật đầu ba cái, tỏ ý tán thành.

Ba vị tiểu đội viên lấy tư thế trộm chuông sét đánh không kịp bưng tai thể hiện mình còn nhỏ tuổi, không có cách nào đảm nhiệm được, cơ hội biểu hiện tốt như vậy nhất định phải nhường các vị tiền bối, thái đội khiêm nhường này làm tiền bối lệ rơi đầy mặt, mặt đỏ tới mang tai, thiếu chút nữa lao vào đánh nhau luôn rồi.

Bốn vị lão tiền bối nhìn nhau, vẫn là Trương Giai Lạc lên tiếng đầu tiên.

Trương Giai Lạc đứng dậy, nặng nề vỗ bàn một cái, sau đó xắn tay áo, xong mới mở miệng: "Trước hết, tôi nghĩ tôi phải kể cho mọi người một câu chuyện cũ, đây là một loại giáo dục, cũng là cảnh tỉnh."

"Nhớ năm đó, tôi ở chiến đội Bách Hoa, cũng có một lần căng tin không mở cửa, đội trưởng Tôn Triết Bình không biết xấu hổ xúi giục tôi nấu cơm, tôi vui vẻ đồng ý, sau đó. . ."

Tống Kỳ Anh hai tay run rẩy: "Sau đó Tôn Triết Bình tiền bối liền. . ."

Tần Mục Vân trong mắt kinh ngạc: "Sau đó Tôn Triết Bình tiền bối liền. . ."

Bạch Ngôn Phi biểu tình hoảng sợ: "Sau đó Tôn Triết Bình tiền bối liền. . ."

Trương Giai Lạc dương dương đắc ý: "Sau đó Tôn Triết Bình liền tiêu chảy trọn một tuần! Trọn một tuần, bảy ngày, mỗi ngày đi WC trên năm lần, trở thành một chương Bách Hoa giai thoại, người đặt bí danh, Tôn Sách!"

Hàn Văn Thanh: ". . ."

Trương Tân Kiệt bình tĩnh đẩy đẩy kính mắt, nhìn về phía Lâm Kính Ngôn, trong ánh mắt đầy chờ mong.

Lâm Kính Ngôn đứng lên: "Không phải tôi không muốn làm, là tôi thật sự không biết làm."

Lâm Kính Ngôn trước mặt đồng đội phát động tuyệt chiêu ánh mắt - không cần phân biệt trường hợp địa điểm - chân thành.

Trương Giai Lạc vỗ vỗ bả vai Lâm Kính Ngôn: "Lão Lâm ánh mắt chân thành như thế, xem ra cũng là làm nổ bếp rồi đi, tôi hiểu anh, tôi hiểu anh a."

Trương Tân Kiệt chậm rãi đưa mắt từ người Lâm Kính Ngôn chuyển đến Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh lúng túng ho khan một tiếng, sau đó nói: "Vậy thì Tân Kiệt làm cơm đi! Tan họp."

Trương Tân Kiệt: ". . . "

Trương Tân Kiệt bất mãn, cậu không vui, bởi vì cậu không biết làm cơm. Thế nhưng đây là mệnh lệnh của đội trưởng, không làm lấy gì ăn, không ăn huấn luyện thế nào, không huấn luyện làm sao nâng cao, không nâng cao làm sao lấy được quán quân, không lấy được quán quân làm sao thực hiện phục hưng chiến đội Bá Đồ, chuyện ăn quan trọng, cần coi trọng hết mức.

Lâm Kính Ngôn cùng Trương Giai Lạc hẹn nhau đi dạo phố, ngoại trừ mật Bách Hoa còn mua các loại nguyên liệu nấu ăn ở ngoài, một mạch xếp vào trong phòng ăn nhỏ của Bá Đồ, sau đó dưới ánh mắt yêu thương của Trương Tân Kiệt mà chuồn mất, ngồi đợi cơm tối.

Trương Tân Kiệt đối mặt với một mớ nguyên liệu nấu ăn trên bàn bếp, rơi vào trầm mặc một hồi, cậu dùng 20 phút bảo trì lý trí, sau đó lấy thực đơn tìm được từ điện thoại di động, quyết định nghiêm chỉnh dựa theo chỉ thị của sách dạy nấu ăn, hoàn thành bữa cơm tối nay.

Nhưng mà hiện thực luôn tàn khốc, lạnh lẽo như mùa đông, Trương Tân Kiệt cảm thấy mình nghiêm túc dựa theo thực đơn để làm, nhưng rõ ràng nảy sinh sai sót về thời gian, khi cậu đổ dầu nóng vào hành thái, hành đều đã khét, cậu măng tây còn chưa cắt xong, chứ đừng nói tới thịt, một khối còn đặt kia, bình thản mà nhìn cậu.

Dầu mỡ nổ bắn tung tóe, hiệu quả hết sức kinh người, Trương Tân Kiệt mắt nhìn chiếc nồi, đầu tiên là nhớ tới kỹ năng "Bão Lửa" của pháp sư nguyên tố, tiếp tới lại nghĩ tới "Bom Xung Chấn" của chuyên gia đạn dược, cuối cùng cậu nghĩ đến "Quỷ Thần Thịnh Yến" của quỷ kiếm sĩ.

A, Quỷ Thân Thịnh Yến, ít nhất cũng là một bữa cơm a.

Tới khi hành thái đã thực sự cháy khét, chảo dầu nhiệt độ cao bốc lên khói trắng, Trương Tân Kiệt mới ý thức được bất thường, thật nhanh lấy điện thoại nhắn cho Hàn Văn Thanh một tin: Tới nhanh.

Hai mươi giây sau Hàn Văn Thanh xuất hiện ở cửa phòng bếp, một cái Vân Thân tiếp Xung Quyền, nháy mắt tới trước bếp tắt lửa đi.

Hàn Văn Thanh lại tắt tiếp một nồi, mở ra xem, củ cải được cắt thành vô số hình thù từ hình hộp chữ nhật, hình lập phương tới hình đa diễn các kiểu, luộc đã đến mức nhũn ra thành bùn rồi, một luồng hơi nồng nặc bốc lên, Hàn Văn Thanh thận trọng ngửi một cái, đậu, quá nhiều hạt tiêu rồi.

"Đây là thịt bò nấu củ cải." Trương Tân Kiệt đi tới giới thiệu, kính mắt đầy sương mù.

"Thịt bò đâu?" Hàn Văn Thanh hỏi.

Trương Tân Kiệt nhất thời không thấy rõ, tùy tiện chỉ chỉ một bên: "Vẫn còn chưa cắt, tôi phát hiện nó vô cùng khó cắt, liền quyết định đổi thành canh củ cải.

Hàn Văn Thanh chỉ kính mắt của hắn: "Hơi nước."

Trương Tân Kiệt bỏ kính ra, tiến tới bên cạnh Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh mặc một chiếc áo ống tay làm bằng vải bông, Trương Tân Kiệt cầm vạt áo Hàn Văn Thanh, lau lau kính mắt, sau đó một lần nữa đeo lên, cả thế giới bừng sáng.

"Đưa dao cho tôi." Hàn Văn Thanh rửa tay, nói với Trương Tân Kiệt.

Mọi thứ lập tức trở nên ngăn nắp trật tự, Hàn Văn Thanh cầm đao khí thế ngút trời, bổ xuống cũng vô cùng dứt khoát, thái rau chặt thịt thế như chẻ tre sấm vang chớp giật, Trương Tân Kiệt đem các loại nguyên liệu gọn gàng cho vào nồi, trong bếp truyền ra âm thanh và mùi hương bình thường, cuối cùng cũng không phải là phòng thí nghiệm hóa học nữa rồi.

" 25g tinh bột." Trương Tân Kiệt nói.

Hàn Văn Thanh tái mặt giải thích: "Không khác biệt lắm --"

"Không được, " Trương Tân Kiệt kiên trì, "Nhiều quá rồi, lấy cái muỗng múc nửa muỗng ra --"

Hàn Văn Thanh bỏ nửa muỗng ra ngoài.

Trương Tân Kiệt ánh mắt sắc bén: "Nửa muỗng cộng thêm 5g."

Hàn Văn Thanh giơ cái muỗng không biết làm sao.

"Như này," Trương Tân Kiệt đi tới, nắm tay Hàn Văn Thanh, múc một chút xíu tinh bột, kính mắt lóe một cái, vô cùng chắc chắn nói với Hàn Văn Thanh: "5g."

Trương Giai Lạc ôm cửa mỏi mắt chờ mong, sắp thành hòn vọng phu rồi, Lâm Kính Ngôn dựa vào cái ghế chơi Tiết tấu đại sư, phát ra tiếng vang vang khúc quân hành Lạp Đức Ti Cơ, Trương Giai Lạc theo nhịp dậm chân tại chỗ, sau đó mở cửa ra, nghênh đón đội trưởng cùng đội phó thắng lợi trở về.

"Ăn." Hàn Văn Thanh trầm giọng nói, đem khay bưng lên.

Trương Tân Kiệt cũng đặt khay trong tay xuống, ngồi xuống, bảy người ngồi quanh cái bàn chơi trò đấu mắt, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta một hồi, đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng.

Trương - đói ăn - Giai Lạc tiên phong mở lời: "Cơm đâu. . ."

Trương Tân Kiệt đột nhiên phản ứng lại, hắn hình như đem gạo để trong nồi quên cắm điện rồi.

Hàn Văn Thanh trầm giọng nói: "Đây là việc ngoài ý muốn."

Trương Giai Lạc phụt cười lớn, ôm bụng ngã lên vai Lâm Kính Ngôn, Lâm Kính Ngôn nín cười ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, phát hiện mặt Trương Tân Kiệt đã đỏ rần.

"Giờ ăn cơm. . ." Trương Tân Kiệt ban đầu muốn nói không được đùa giỡn, thế nhưng thật sự không nói nên lời, quay đầu đi vào phòng bếp cắm cơm.

"Không được đùa giỡn." Ánh mắt Hàn Văn Thanh quét một vòng, bàn ăn lập tức yên tĩnh trở lại.

Hàn Văn Thanh kết thúc một ngày huấn luyện chuẩn bị trở về kí túc xá, vừa quay đầu liền phát hiện đội phó nhà mình đang nhìn không chớp mắt khỏi màn hình máy tính, bút trên tay lướt nhanh như gió.

"Đang làm gì?" Hàn Văn Thanh đi tới.

"Đem đơn vị đo lường trong thực đơn đổi thành quen thuộc với chúng ta." Trương Tân Kiệt ngẩng đầu trả lời. "Ví dụ như, một muôi là bao nhiêu gam. . ."

Hàn Văn Thanh: ". . ."

Trương Tân Kiệt gật đầu, giơ tay vỗ vỗ sau lưng Hàn Văn Thanh: "Thuận tiện cho đội trưởng nấu ăn."

Hàn Văn Thanh mặt không biến sắc tâm nổi cuồng phong, đi tới cửa lại quay về: "Ăn ngon không?"

Trương Tân Kiệt gật đầu mỉm cười: "Ngon."

"Vậy là được rồi." Hàn Văn Thanh hài lòng xoay người đi.

Lâm Kính Ngôn như mèo hóp lưng lại, Trương Giai Lạc nhón chân nhìn vào trong phòng huấn luyện, sau đó nghe được tiếng bước chân mạnh mẽ của Hàn Văn Thanh, vội vã thu thành một đống núp ở cửa.

"Thì ra là đội trưởng làm. . ." Lâm Kính Ngôn nhỏ giọng nói.

"Đội trưởng hóa ra là hiền lương thục đức!" Trương Giai Lạc cảm khái. "Không giống như người ta đồn a."

Bạch Ngôn Phi từ một góc hành lang đi tới, vô cùng hăng hái chào Lâm Kính Ngôn: "Lâm tiền bối, anh ở đây a, điện thoại di động của anh kêu nãy giờ, tôi đem cho anh này."

Lâm Kính Ngôn: ". . ."

Hàn Văn Thanh xoay người, nhìn Lâm Kính Ngôn cùng Trương Giai Lạc.

Lâm Kính Ngôn nhìn Bạch Ngôn Phi một cái, đôi mắt hình viên đạn chất chứa ý tứ "Cái đứa quỷ này".

Hàn Văn Thanh hỏi: "Hôm nay đồ ăn làm có ngon không?"

Lâm Kính Ngôn cùng Trương Giai Lạc điên cuồng gật đầu.

"Vậy là tốt." Hàn Văn Thanh cũng gật đầu.

"Đội trưởng, ngày mai ăn gì?" Trương Giai Lạc hỏi.

"Thịt xào măng tây." Hàn Văn Thanh nói.

"Thịt bò củ cải còn làm không?"

"Không làm."

"Tại sao. . ." Trương Giai Lạc thích ăn thịt bò củ cải, Hàn Văn Thanh cư nhiên không làm, nhìn bóng lưng Hàn Văn Thanh đi xa, Trương Giai Lạc tức đến trợn trắng mắt.

"Bởi vì đội phó không thích ăn, cậu có ngốc không đấy." Lâm Kính Ngôn nói, "Cậu không thấy đội phó không động đũa một miếng nào sao?"

Vừa dứt lời, Trương Tân Kiệt từ trong phòng huấn luyện đi ra, cầm trong tay thực đơn đã cải tiến.

"Mai ăn gì thế? Rau gì đây?" Trương Giai Lạc sáp tới, hy vọng được nghe thấy tên thịt bò củ cải.

"Không." Trương Tân Kiệt nói, "Lan hoa tây xào tỏi."

Trương Giai Lạc hết sức thất vọng: "Tại sao lại là lan hoa tây?"

Lâm Kính Ngôn mỉm cười: "Đội trưởng thích ăn lan hoa tây."

Trương Giai Lạc: ". . ."

Lâm Kính Ngôn tiếp tục mỉm cười: "Nào, Lạc Lạc, đi thôi --"

Trương Giai Lạc ỷ thế tiếp tục giãy giụa chống đối: "Không -- Không không không tôi muốn ăn thịt bò củ cải --"

Lâm Kính Ngôn kéo Trương Giai Lạc: "Người ta đẩy thuyền Hàn Trương Lâm Lạc hiểu chưa, theo tôi về uống mật Bách Hoa đi!"

Trương Giai Lạc vùng vẫy đến cùng: "Không được, tôi đẩy Lâm Phương Song Hoa a, cứu mạng!"

-END-
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Tung bông mừng hoàn :love::love::love: xin thay mặt em gái tiếp tân Bá Đồ theo Hàn Trương đảng thể hiện sự biết ơn đến em <3
 

Bình luận bằng Facebook