Hoàn [Song Hoa] Kẻ Hái Hoa - Thanh Sơn Vi Tuyết

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#1
[Song Hoa ] Kẻ hái hoa - Thanh Sơn Vi Tuyết

-Tên truyện: kẻ hái hoa
-Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết (verdancy.lofter.com)
-Thể loại: đồng nhân Toàn chức cao thủ, BL, cổ tích paro, BE (cảnh báo kết rất rất buồn) ...
-CP: Song Hoa ( Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc), người rơm Lạc Lạc và chim di cư Tôn Triết Bình
-Biên tập: Crying Devil
-Tình trạng bản gốc: hoàn thành
-Tình trạng biên tập: hoàn thành

(Do mình không biết tiếng Trung nên bản dịch chỉ được dựa vào bản cv đã đăng trên 4rum và bản trans Eng, có gì sai sót mong mọi người thông cảm và nhẹ nhàng góp ý với mình, mình xin cảm ơn)

----

01

Trương Giai Lạc là người rơm.

Chẳng có gì là đáng ngạc nhiên khi người rơm lại có một cái tên đầy đủ cả họ lẫn đệm cả. Cái con mèo xám suốt ngày nằm lười trên gác mái cũng được người ta đặt tên là Ông Mèo, hay như hai anh em chó lúc nào cũng sủa ồn ào ở bên kia sông còn được đặt là Vương Vương. So với chúng nó, người rơm Lạc Lạc lại càng giống con người hơn, càng đáng có một cái tên hơn nhiều. Cậu mặc bộ quần áo cũ, đội mũ rơm, hai bên tay được dựng thẳng tắp, ngực cũng ưỡn lên thẳng tắp, đứng một mình ở giữa đồng lúa mênh mông.

So với những người rơm khác, nhìn cậu trông chẳng dữ tợn tí nào. Cậu không quá cao, và bó rơm rạ được đắt trên khúc củi làm cánh tay cậu thì quá mỏng để có thể khiến bắp tay trông thật lực lưỡng. Nhưng Trương Giai Lạc vẫn đủ tư cách làm người rơm hơn bất kỳ người rơm nào khác trên mảnh ruộng này. Cậu được trang bị trên bả vai một khẩu súng chuyên dụng dùng để bắn chim. Lũ quạ đen sợ nhất chính là thứ này đấy.

Dù rằng khẩu súng này có bắn được thật đâu.

Trương Giai Lạc hầu như không thể ngủ được. Đôi mắt của cậu người rơm được làm bởi hai chiếc cúc áo dán lên. Đầu cậu cũng không thể quay do được dùng chỉ khâu cố định thật chặt trên khúc gỗ. Vì vậy cậu chưa từng được ngắm cảnh mặt trời mọc. Cậu chỉ có thể nhận thức được ngày mới đang tới khi thấy làn sương sớm mang theo ánh sáng nhạt nhòa, hoặc thấy những hạt sương long lanh dần trên tán lá. Những chú sâu thì thà thì thầm tán gẫu với nhau, ríu ra ríu rít như những đám mây trên mặt đất. Lũ cá rô đồng rất thích làm thơ, nhưng vì chẳng có ai nghe nên đành tự đọc cho riêng mình. Ở bên kia sông, cách nơi đây không bao xa, lúc nào cũng có thể nghe được nhịp nước vỗ đều đều trong lên bờ đê. Một ngày mới có biết bao âm thanh nhộn nhịp.

Vào lúc chạng vạng, khi tất cả mọi người đã trở về nhà, người rơm vẫn lẳng lặng đứng giữa đồng lúa bao la, mặt hướng về phía ánh tà dương. Những cây lúa đứng xung quanh rất hay ỉ ôi khen dáng đứng của hắn. Trương Giai Lạc không hề quan tâm đến điều này. Người ta đặt cậu ở đây thì cậu đứng cố định ở đây, và mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy những thứ ít ỏi trong tầm mắt.

Cậu nhìn thấy đồng lúa trên mặt đất có chung một loại màu sắc, ánh tà dương phía chan trời lại có một màu giống giống vậy, có điều đậm hơn, những ngọn núi đằng sau đám mây nơi phương xa có một màu sắc khác. Hết thu rồi sẽ đến đông, vạn vật lúc này đều phủ màu trắng toát. Tuyết phủ lên mũ hắn, khiến chiếc mũ vừa nặng lại vừa ẩm ướt. Mùa đông qua thì xuân về, những tảng băng trên sông sẽ vỡ ra, thi thoảng lại có chút gió gợn nhẹ nhàng, bộ quần áo ướt nhẹp nước mưa của cậu sẽ nhanh chóng được giũ khô. Bình minh rồi lại đến hoàng hôn, còn lại mọi thứ trước mắt cậu đều không thay đổi.

Khi mùa hè vừa đến, có một chú chim đậu lên bả vai Trương Giai Lạc.

02

Chú chim kia tên là Tôn Triết Bình.

Trương Giai Lạc không biết chú thuộc loài chim gì, nhưng cậu biết chú không giống đám quạ đen lúc nào cũng tụ tập một chỗ rồi cãi nhau chí chóe ở đằng kia. Chú có đôi cánh mạnh mẽ màu xám trắng, một bộ móng vuốt sắc bén trên chân, đôi mắt chú thì lúc nào cũng lộ ra vẻ trầm ổn. So với đám quạ lông đen mượt kia, bộ lông chú rối và xơ hơn, thi thoảng còn dính chút bùn đất. Chú lúc nào cũng độc lai độc vãng, tựa như một vị chiến binh lang thang.

Lần đầu bọn họ gặp nhau, Trương Giai Lạc vẫn đang ngắm hoàng hôn. Thật ra cũng không hẳn là ngắm, cậu đã ngắm hoàng hôn tới phát chán luôn rồi, cậu chỉ đứng đó, mặt đối mặt với cảnh hoàng hôn mà thôi. Vì cậu không thể quay đầu mà.

Sau đó cậu nhìn thấy một chú chim từ phía chân trời bay về phía mình. Chú chim không sợ khẩu súng trên bả vai người rơm, nhào cánh ngừng trên bả vai Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc do dự, có nên chào hỏi không ta?

"Tớ tên là Tôn Triết Bình. Chú chim chủ động hỏi chuyện. "Cậu tên là gì?"

Người rơm đáp. "Trương Giai Lạc.

Cảm giác này thật thoải mái, cậu nghĩ. Quạ đen đứa nào cũng sợ cậu. Là một người rơm chân chính, cậu không thể chủ động bắt chuyện với chúng. Nhưng chú chim mới tới này không phải là quạ đen, có thể nói chuyện được.

Tôn Triết Bình có lẽ đã thấm mệt, ngả lên vai cậu nghỉ ngơi. Trương Giai Lạc bỗng thấy trên cổ ngứa ngứa như có vật gì quẹt tới quẹt lui, bèn hỏi chú. "Cái gì thế?

Chú chim trả lời. "Một đóa hoa."

Người rơm không biết hoa là cái gì. Lũ cá rô và mẹ chuột đã từng giải thích cho cậu, nhưng cậu vẫn không hiểu, bởi vì cậu chưa từng nhìn thấy hoa. Tôn Triết Bình bèn đem bông hoa kia tha đến trước mặt cậu để cậu có thể nhìn thấy. Đó là một bông hoa rất nhỏ, màu sắc trông cũng rất quen thuộc.

"Đây là hoa màu đỏ." Tôn Triết Bình giải thích cho cậu.

Hóa ra là màu đỏ, ánh tà dương cũng có màu đỏ, người rơm nghĩ.

"Tớ đặt bông hoa lên mũ cậu nhé." Chú chim nói.

Trên mũ người rơm có thêm một bông hoa. Cậu và chú chim lang thang từ phương xa cứ tự nhiên như vậy mà thành bạn bè.

03

Từ lúc đó, Tôn Triết Bình bắt đầu định cư tại mảnh ruộng này.

Chú ban ngày sẽ bay đi khám phá những khu vực khác, rồi đến lúc chạng vạng nhất định sẽ quay trở về. Trương Giai Lạc vốn không thích ngắm mặt trời lặn, bây giờ liền cảm thấy thật ra khung cảnh này cũng khá đẹp.

Chú chim mới tới trở thành đề tài nói chuyện của những cư dân trong mảnh ruộng này. Đám lúa mạch cùng các bác chuột chũi luôn mồm xì xào bàn tán về chú. Những bạn cá con trong ruộng còn làm thơ về chú nữa.

"Một cánh hoa, hai cánh hoa." Cá con đếm. "Thật nhiều lạc hoa."

Trương Giai Lạc nghe được câu thơ kia, trái tim không kìm được đánh lỡ một nhịp.

"Đôi mắt hắn giống như đại dương." Cá bé cá con ríu rít nói.

"Đại dương là gì thế?" Trương Giai Lạc hỏi.

Cá con không biết phải trả lời thế nào, bạn này hỏi bạn kia, bạn kia hỏi bạn kia nưa, cuối cùng để một bé cá giải thích. "Tớ có nghe bà ngoại kể, là bà ngoại tớ nghe từ bà ngoại của bà ngoại tớ kể, rằng đại dương vô cùng rộng lớn, có màu xanh thật xanh, rất xa nơi đây và vô cùng đẹp."

Trương Giai Lạc nói. "Nhưng mắt bạn chim cũng không to tới mức đó đâu."

"Nhưng mắt bạn ấy thật là sâu." Đám cá con tranh nhau nói. "Nhìn không thấy đáy, cũng không thấy bờ ..."

Người rơm căn bản cảm thấy mình không đủ khả năng hiểu đường não của mấy bạn cá rồi...

Đêm, khi Tôn Triết Bình trở về, cậu liền chăm chú ngắm nhìn đôi mắt của chú, nhưng cậu vẫn không hiểu nổi phép so sánh kia.

Lần này chú chim mang về một đóa đầy những cánh hoa tím.

"Đây là màu tím." Tôn Triết Bình nói. "Mà cũng không hẳn là tím. Cậu cứ coi là màu xanh cũng được." Chú đem hoa đặt hoa lên đầu cậu. Những bông hoa yếu ớt, bị hái xuống sẽ nhanh chóng khô héo, vậy nên Tôn Triết Bình cứ cách mấy ngày lại mang về những bông hoa khác để thay thế, khiến cho vành mũ của người rơm mỗi ngày lại có một màu khác nhau.

"Cậu đã từng thấy đại dương bao giờ chưa?"

"Tớ thấy rồi." Tôn Triết Bình đậu trên bả vai hắn. "Chẳng có gì cả, chỉ toàn là nước thôi, cũng không đẹp như lời các bạn cá kể đâu."

Hình như chú đã nghe được cuộc trò chuyện của cậu và đám cá con rồi ... Người rơm vì vậy mà hơi ngượng ngùng ...

Cậu phóng tầm mắt nhìn về phía những ngọn núi màu tím ẩn ẩn hiện hiện sau làn sương mù. Thế giới này có nhiều màu sắc như vậy, bây giờ cậu mới hiểu được.

04

Người rơm hỏi. "Ngày trước cậu sống ở nơi nào vậy?"

Chú chim nghiêng nghiêng đầu dưới ánh hoàng hôn, đem bông hoa vàng óng ánh đặt lên mũ hắn. "Rất nhiều nơi," Chú đáp. "Có cánh để bay, việc đi chu du cũng không khó."

"Nghe thú vị quá." Trương Giai Lạc nói, mặc dù cậu không hiểu lắm, nhưng dù sao cũng tốt hơn là lúc nào cũng ở mãi một chỗ.

"Nơi này cũng rất tốt." Tôn Triết Bình nhảy lên vai cậu. "Tớ thích nơi này."

Nhưng tớ đã ở đây đến phát chán rồi, Trương Giai Lạc nghĩ thầm.

Người rơm nói. "Cậu có thể kể cho tớ về những điều cậu thấy trong chuyến du hành được không?"

Chú chim ngẫm nghĩ, sau đó bắt đầu kể về những cái bẫy trong rừng rậm trong mùa đi săn. Trương Giai Lạc chăm chú lắng nghe, cứ đôi khi lại nhịn không được, luôn mồm hỏi. Tôn Triết Bình dùng cánh vỗ nhè nhẹ lên mũ của cậu. Có một vài bạn chuột chũi đi ngang qua, rủ xuống lỗ tai yên lặng ngồi nghe.

"Sẽ luôn có những rắc rối không mong muốn xảy ra trong chuyến du hành." Tôn Triết Bình tổng kết lại.

"Cái lúc cậu bị treo ngược trên cành cây ấy," Người rơm hỏi. "Có đau lắm không?"

Mũ của cậu lại bị vỗ nhẹ một cái. "Đúng là có đau, nhưng so với cả chuyến đi thì có là gì."

Từ đó, người rơm rất thích nghe chú kể chuyện. "Hôm nay cậu lại kể chuyện cho tớ nghe đi."

Tôn Triết Bình kỳ thực không quá giỏi việc kể chuyện xưa, những đoạn đáng ra nên được nhấn nhá thì chú cứ đọc bình bình như vậy. Người rơm cảm thấy nếu chú biết cách nhấn vào những đoạn đó thì câu chuyện sẽ trở nên ly kỳ hấp dẫn hơn nhiều, có khi còn hay hơn cả mấy bài thơ được cá con ngâm ấy chứ.

Nhưng chú chim lại chưa bao giờ nghĩ như vậy. Bởi vì những điêhf ấy chú đã trải qua hết rồi, có lẽ chú cũng không cảm thấy những điều ấy thì có gì là ghê gớm. Chú chính là giống như một người đi lang thang, cứ hướng về phía trước mà bay, bay qua mọi gian nguy và cực khổ.

"Tại sao cậu lại đi chu du?" Trương Giai Lạc hỏi.

"Bởi vì tớ muốn tìm một thứ." Tôn Triết Bình đáp.

Trương Giai Lạc cảm thấy mơ hồ, ngẫm nghĩ, tiếp tục hỏi. "Vậy vì sao cậu lại ở lại chỗ này?"

"Bởi vì so với những thứ bản thân không ngừng tìm kiếm." Tôn Triết Bình nói. "Những thứ vô tình gặp được trên đường đời còn đáng quý trọng hơn nhiều."

Chú đậu trên vai người rơm. Những ngôi sao xa từ từ hiện lên trên màn trời đêm tăm tối. Người rơm từng nghe kể, những ngôi sao ấy ở một nơi rất xa, xa hơn cả cánh đồng ở tít cuối thôn này, xa hơn cả nơi mà Tôn Triết Bình có thể bay tới.

"Tớ không thể bắt lấy những ngôi sao kia." Chú đã nói như vậy." Thế giới này rộng lớn vô cùng, bay cả đời cũng không hết."

Vẫn còn rất nhiều nơi có thể đi, Trương Gai Lạc nghĩ, vậy là đủ rồi.

Cậu là một người rơm, không có chân, mãi mãi không thể đi tới chân trời.

Nhưng cậu vẫn có những bông hoa cài trên mũ cơ mà. Trương Giai Lạc rất vui vì mình là một người rơm có súng.


05

Người rơm học được khái niệm một năm có bốn mùa từ Ông Mèo.

Mùa thu tới là lúc cả thửa ruộng tràn ngập sắc vàng óng. Những loài bọ sống trên cây đều đã bước vào giai đoạn ngủ đông, thời tiết dần dần chuyển lạnh, sau đó là sang mùa đoing, trời tuyết rơi dày, phủ kín cả mặt đất, không khí lạnh lẽo khô ráo, nhiệt độ từ ánh nắng mặt trời không thể rọi xuống mặt đất, mà khi mùa đông kết thúc chính là lúc năm mới đến. Mùa xuân, lớp băng trên mặt sông vỡ ra, mặt đất khắp nơi đều là tuyết tan, và hướng sao Bắc Đẩu chỉ về lúc nào cũng là hướng Đông.

Nhưng mùa hè bắt đầu vào lúc nào thế? Ông Mèo chưa dạy cậu điều này.

Trương Giai Lạc nghĩ, hình như mùa hạ của cậu bắt đầu vào lúc chú chim di cư kia mang cành hoa đầu tiên đến đặt lên vành mũ cậu. Mùa hè không chỉ có những buổi lễ tốt nghiệp ở trường học, không chỉ có ánh nắng chói lóa từ mặt trời, không chỉ có sắc xanh non mơn mởn của cây có, mà còn có vô vàn những màu sắc, những loài hoa khác nhau. Tuy chỉ có thể tồn tại được trong một quãng thời gian ngắn, nhưng vẫn đủ để khiến người ta nhớ đến.

"Trên thế gian này có bao nhiêu loài hoa vậy?" Có một lần chuột chũi hỏi hắn.

Trương Giai Lạc ngẫm nghĩ, "Một trăm loài." Cậu không chắc chắn lắm, đáp. "Có lẽ là tầm hơn hai trăm loài đi."

Cậu thấy con số này cũng không đúng lắm. Đêm, khi Tôn Triết Bình vừa trở về, cậu bèn hỏi chú vấn đề này.

"Nhiều lắm, không thể đếm hết được." Chú đáp. "Những loài mới luôn xuất hiện mỗi ngày. Có những loài không phải là mới, mà chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra thôi. Vậy nên chẳng ai dám nói mình biết hết mọi thứ trên đời cả."

"Hiểu một vài chuyện là đủ rồi." Cá nhỏ thi nhau cậu một lời tớ một lời. "Người tốt sẽ gặp may mắn, kẻ xấu sẽ bị trừng phạt. Những ngày vui vẻ rất ngắn ngủi, ly biệt dễ hơn tương phùng. Thật khó để tìm thấy người bạn yêu quý, vì vậy đừng để lệ rơi khi nói lời chia tay.

Trương Giai Lạc thấy câu cuối thật nhảm nhí, và cá thì có thể khóc à?

Mấy bạn cá càng nói càng lái xa chủ đề.

Tôn Triết Bình nói với Trương Giai Lạc. "Nói đến trăm hoa lại nhớ, có một lần tớ đã bay qua biển hoa đấy,"

"Biển hoa." Người rơm không hiểu. "Hoa và đại dương?"

"Một vùng đất có rất nhiều hoa, nhìn như đại dương vậy." Chim ngập ngừng, chú không giỏi kể chuyện, nhưng vẫn cố lựa chọn từ ngữ để miêu tả cho người rơm hiểu. "Vô cùng rộng lớn, không thể nhìn thấy đáy, cũng không thấy bờ, nơi đâu cũng có hoa, gần như loài hoa nào cũng có. Hoa quýt đỏ rực và Khổng Tước màu xanh, Thiết tuyến tử vàng óng ánh, còn có loài hoa trắng như bông tuyết, phủ đầy mặt đất.

"A, thật muốn được đi xem." Trương Giai Lạc thở dài. "Nếu có thể đi xem được thì thật tốt. Trước giờ cậu chưa từng cảm thấy có vấn đề gì với việc mình là một người rơm không thể cử động, chỉ là đôi khi sẽ ước ao mình có thể mọc cánh bay đi, bay đến một nơi xa thật xa,, nhìn thấy nhiều điều thú vị hơn.

"Bông hoa này nhiều rất hợp với cậu đấy." Tôn Triết Bình nói. "Màu lúa trông cũng rất hợp với cậu. Cậu là một người rơm tốt."

"Cảm ơn." Trương Giai Lạc chân tâm thực ý đáp. "Cậu cũng là một chú chim di cư tốt.

Hôm nay bông hoa trên mũ cậu có màu hồng.


06

Ngày đó, Tôn Triết Bình đột nhiên nói. “Tớ phải rời khỏi nơi này rồi.”

Đó là lúc ánh nắng chiều chói chang nhất, hai mắt chú chim nhíu lại giống như con người.

"Cánh của tớ bị thương." Chú nói. "Tớ không thể tiếp tục bay xa hơn nữa. Ban đầu tớ định trở về quê nghỉ ngơi, nhưng tớ lại dừng chân ở đây một mùa hạ."

"Cậu nên khởi hành sớm một chút." Người rơm muốn quay đầu lại nhìn hắn, đây là lần đầu tiên cậu muốn làm việc này. "Trời sắp sang thu, thời tiết sẽ lạnh hơn đấy, điều đó có ảnh hưởng đến cánh của cậu không?"

"Không, không sao cả đâu. Tớ sẽ cố bay chậm, một ngày nào đó sẽ về được đến nơi." Tôn Triết Bình đáp. "Đường có vẻ xa, nhưng tớ sẽ cố gắng."

"Vậy ... một ngày nào đó, cậu có thể quay lại đây không?" Người rơm hỏi.

"Tớ không biết." Chim đáp. Chú sẽ không nói khoác, cũng sẽ không khẳng định những điều mình không chắc chắn. Người rơm từng cảm thấy mình thích nghe những lời thật lòng như thế này hơn là mấy câu an ủi.

Hai người đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu tháng ngày tươi đẹp a.

"Nhưng nếu có thể, tớ nhất định sẽ quay trở lại đây." Tôn Triết Bình nói. "Tớ rất thích ... nơi này. Đây là mùa hè đẹp nhất trong đời tớ."

"Tớ cũng vậy." Trương Giai Lạc trả lời.

Cậu bỗng dưng chẳng thể nói kên lời. Chú chim từ trên vai cậu vỗ cánh bay đi, sau đó đem về một vật kỳ lạ mà người rơm chưa từng nhìn thấy, đó là một chiếc vòng đủ loại màu sắc, nhìn gần giống với tấm khăn lụa mà các cô thôn nữ hay đội khi ra đồng. Chiếc vòng ấy được làm từ đủ loại hoa đan vào nhau, lấp lánh dưới ánh nắng buổi chiều.

"Tớ khoác nó lên người cậu nhé?" Tôn Triết Bình hỏi.

Người rơm bỗng nhớ về kỷ niệm khi bọn họ lần đầu gặp nhau, chú chim đã nói. "Tớ đặt bông hoa lên mũ cậu nhé."

Vòng hoa được khoác lên cơ thể người rơm. Trương Giai Lạc không thể nhìn thấy bộ dáng của mình lúc này, có lẽ trông sẽ hơi kỳ cục, nhưng cậu vẫn rất thích. Cậu có hoa quýt đỏ rực và khổng tớc màu xanh, có thiết tuyến tử vàng óng ánh cùng loài hoa nhỏ trắng như bông tuyết cuốn quanh vai. Cậu có màu sắc của cả thế giới.

Có lẽ những bông hoa yếu ớt này sẽ rất nhanh tàn phai, rất nhanh mất đi những màu sắc rực rỡ này và trở nên khô héo. Có lẽ ngày mai toàn bộ phồn hoa trên người cậu sẽ biến mất, nhưng Trương Giai Lạc không quan tâm, ít ra lúc này, cậu đang khoác trên người cả biển hoa.

Người bạn đáng yêu của cậu đã tặng cho cậu món quà này, là món quà quý giá nhất.

"Tớ nghĩ cậu sẽ rất thích." Chú chim nghiêng đầu nói.

"Tớ rất thích." Người rơm cười rộ lên. "Không thể nào thích hơn được nữa. Cảm ơn hoa của cậu."

Mùa hè bắt đầu vào lúc bông hoa đỏ đầu tiên được đặt lên mũ câu, kết thúc vào lúc cả trăm hoa cùng khoe sắc trên vai cậu. Mùa hè này, thật sự rất khó quên.

"Tớ sẽ nhớ mãi những kỷ niệm này." Trương Giai Lạc nói. "Tớ sẽ mãi mãi nhớ về cậu."

Chú chim di cư đã bay đi mất, hắn bay ngược lại với hướng hoàng hôn. Người rơm cứ vừa nhìn về phía tà dương vừa tưởng tượng hình bóng của mình hiện trên ánh nắng. Cậu không thể quay đầu nhìn. Cậu rất vui vì mình có một tấm lưng thẳng tắp, và một đôi mắt làm bằng cúc áo không thể nào nhỏ lệ.

07

“Cho nên, ” bé chuột chũi thử hỏi, “Thật sự có một chú chim di cư như vậy sao?”

“Thật sự.” Người rơm đáp. Cậu vừa mới có một giấc ngủ trưa thật dài và bây giờ vẫn còn đang ngái ngủ. Hồi trước Trương Giai Lạc không hay ngủ lắm, nhưng thời gian đã trôi qua và làm một số thứ thay đổi.

Tuy vậy, cậu vẫn là một người rơm đầy trách nhiệm, đứng một mình giữa đồng lúa bao la, và cứ như thể sẽ đứng tại nơi đây mãi mãi.

"Mẹ tớ từng nghe bà ngoại kể, rằng bà ngoại của bà ngoại từng kể." Bé chuột chũi tiếp tục nói. "Ngày xưa có một chú chim di cư rất giỏi, mỗi ngày bay đi lại mang về nơi này không biết bao nhiêu hoa.

Trương Giai Lạc mơ hồ cảm thấy câu này nghe quen quen, có lẽ là giống với lời các bạn cá con từng nói... là khi họ nói về đại dương ...

"Đúng vậy." Cậu lười biếng đáp. "Trước đây rất rất lâu từng xuất hiện một chú chim như vậy."

"Vậy khi nào anh ấy quay trở lại đây?" Chuột chũi chớp chớp mắt.

"Từ đó đến giờ cậu ấy vẫn chưa quay trở lại nơi này." Trương Giai Lạc đáp. "Nhưng có lẽ, một ngày nào đó ..."

"Em rất muốn gặp anh ấy a." Chuột chũi lắc đầu. "Em nghe kee mỗi khi anh ấy xuất hiện đều sẽ mang theo rất nhiều hoa đẹp ..."

Người rơm phóng tầm mắt về phía ngọn núi xa xa bên ánh hoàng hôn. Bầu trời bên đó có chút sương mù, giống như những ngày hè năm ấy, ký ức vẫn luôn in đậm trong tâm trí cậu. Tiếng cười nói phấn khích khi nhìn thấy những bông hoa, tiếng trầm trầm kể chuyện của người nào đó. Ngày ấy, có người đem cả biển hoa khoác lên vai cậu.

Quãng thời gian vui vẻ thường rất ngắn ngủi, ly biệt dễ hơn tương phùng rất nhiều, thật khó để tìm thấy người bạn yêu quý, vì vậy xin đừng rơi lệ khi nói lời tạm biệt.

Cậu nhìn thấy những đám mây được nhuộm óng sắc nắng vàng, những dãy núi phủ xám màu đám mây, đồng ruộng xanh bao la bát ngát, còn có bầu trời nhuộm đỏ lúc hoàng hôn.

Mỗi khi cậu hồi tưởng lại lần đầu bọn họ gặp nhau đều sẽ nghĩ đến khoảnh khắc ấy đầu tiên. Cái khoảnh khắc khi chú chim từ nơi phương xa bay tới đặt lên mũ cậu cánh hoa màu đỏ.

"Đó là những ngày tháng rất tươi đẹp phải không?" Chuột chũi thử hỏi.

"Đúng vậy." Trương Giai Lạc đáp. "Đó là những ngày hè đẹp nhất.


.
.
.
.


END
(P.s: cầu bạn nào giúp mình beta fic ni, lần đầu dịch cổ tích lỗi vô cùng lỗi a
-sẵn tiện happy birthday Lá tỷ)
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook