Hoàn [Song Hoa] Trung Thu Hạ Văn

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#1
( Song Hoa ) Trung thu hạ văn
-Tên truyện: Trung thu hạ văn
-Tác giả: không rõ (tác giả đã xóa Lofter)
-Biên tập: Crying Devil
-Thể loại: BL, đồng nhân Toàn chức cao thủ, cổ trang paro, ...
*Do mình không biết tiếng Trung + bản raw được gửi bị hỏng không trans được sang tiếng Anh nên bản dịch của mình là dựa hoàn toàn vào bản cv, chỉ đáp ứng được 70 - 80% nội dung, mong mọi người thông cảm


Cung Quảng thực ra là một đóa hoa sen không bao giờ tàn phai héo úa, những cánh sen lúc nào cũng trắng thuần khiết lại có phần rìa màu đỏ. Ở chính giữa đóa hoa chính là nơi ở của Thỏ Ngọc, chủ nhân Cung Quảng.

Cung Quảng không có Hằng Nga, Hằng Nga đã mất rồi.

Thỏ ngọc là con trai của Hậu Nghệ và Hằng Nga, hắn tự đặt cho mình một cái tên, Trương Giai Lạc. Sở dĩ lấy họ Trương, là bởi vì hắn có tài bắn cung, giống như cha hắn vậy.

Trương Giai Lạc đến bên gốc cây quế, với tay bẻ lấy một nụ hoa bỏ vào bình đập nát, đưa tay vốc lên bỏ vào miệng, từ từ nuốt xuống. Nụ quế ở cung Quảng có thể ức chế độc dược trong cơ thể hắn.

Hậu Nghệ có công bắn hạ chín mặt trời, được Tây Vương mẫu tặng cho một loại thuốc có thể khiến người ta trường sinh bất lão, kỳ thực lại chính là độc dược.

Đầu đuôi mọi việc ra sao cũng không nhất thiết phải kể chi tiết. Hậu Nghệ giết chết con trai Ngọc Hoàng ắt không thể tránh khỏi tội chết, vì vậy hắn đành phải xin thuốc trường sinh, bản ý là muốn bảo vệ vợ con, chỉ là không ngờ thứ thuốc này thế nhưng lại là độc dược.

Thứ thuốc này đích xác có thể khiến người ta trường sinh bất lão, nhưng mà, cái giá để đổi lấy cuộc sống bất tử lại chính là hóa thi.

Mà nụ quế ở Cung Quảng lại có thể ức chế quá trình này. Vì vậy Hằng Nga đã mang Thỏ Ngọc lên cung trăng, sau đó quay về nhân gian cùng Hậu Nghệ chịu chết.

Chết rồi cũng thật tốt, dù sao cũng tốt hơn hắn phải sống cô độc ở nơi này, chỉ là, hắn hiện tại đến tư cách đòi được chết còn không có. Hắn đã trở thành tân nguyệt thần, bị giao nhiệm vụ ở lại canh giữ Cung Quảng cả đời, ngày ngày nhìn xuống nhân gian.

Hắn không thể trở về nơi đó nữa.

Trương Giai Lạc còn sống, là bởi vì Ngọc Hoàng cảm động trước tấm chân tình của phụ mẫu hắn, lại cảm thấy tội ác người cha gây ra không hề liên quan đến đứa con trai. Ngọc Hoàng để hắn sống, còn đưa hắn cho một vị thần khác nuôi nấng.

Nhưng, có những lúc, phải sống một cách thống khổ lại là hình phạt tàn nhẫn hơn cái chết.

Trương Giai Lạc không cảm thấy thống khổ, chẳng qua hắn cảm thấy cuộc sống như thế này thật tẻ nhạt.

Hắn mỗi ngày chỉ có thể giết thời gian bằng việc đếm những đốm sao trên dải ngân hà, rồi lại nhìn bầu trời sao bày đủ loại âm mưu.

Sau đó khẽ mỉm cười.

Tôn Triết Bình là thiên bồng nguyên soái, hắn từng thống lĩnh ngàn quân, giúp Thiên Đình tiêu diệt phản tặc, từ đó được trao hư chức ở ngân hà.

Tôn Triết Bình đạp lên những đốm sao trời, rảo bước tới cung trăng.

Trương Giai Lạc lúc ấy đang dạo chơi trên cánh hoa sen. Hắn nhìn Tôn Triết Bình, ánh mắt lại đỏ au. Trương Giai Lạc không hành lễ mà chỉ khẽ mỉm cười với Tôn Triết Bình. Từ bấy đến giờ hắn vẫn luôn sống một mình ở cung Quảng, không được gặp người khác nên cũng không hiểu lễ nghi.

"Ngươi cười lên nhìn thật đẹp." Tôn Triết Bình nói.

Tôn Triết Bình những khi rảnh rỗi thường lén đến cung trăng tìm Trương Giai Lạc, hai người sóng vai ngồi bên nhau dưới gốc cây quế, ống tay áo vung lên, đem những đốm sáng hợp lại với nhau, sau đó lại hất tan ra.

Trương Giai Lạc mỗi ngày đều chỉ ăn nụ hoa quế, ngoài ra cung Trăng không còn thứ gì khác cho hắn ăn cả.

Tôn Triết Bình nhìn nắm nụ hoa đã được dập nát mà Trương Giai Lạc đưa cho nếm thử, với tay bốc một ít nếm thử. Mùi vị chẳng ngon gì cả. Vì vậy sau đó mỗi ngày tới cung Trăng Tôn Triết Bình đều mang theo nhiều loại hoa quả khác nhau cho hắn.

Trương Giai Lạc rất lâu rồi chưa được ăn những loại thức ăn này. Hắn cầm lên một trái lê, ăn ngon đến mức cả mặt lẫn bàn tay đều là nước. Nước chảy từ bàn tay xuống, gắn liếm liếm nước, cười nói, ngọt thật, ăn ngon quá.

Tôn Triết Bình hôn lên khóe môi hắn, nói, ân, đúng là rất ngọt.

Trương Giai Lạc muốn xuống hạ giới chơi hội, Tôn Triết Bình liền dẫn hắn đi.

Dưới hạ giới có nhiều nơi vui chơi rất thú vị. Trương Giai Lạc giơ miếng bánh ngọt có hoa văn con thỏ lên, múa may trước mặt trăng trên bầu trời.

"Trên cung trăng có một chú thỏ con. Bịch bịch bịch, hắn chạy đến rồi nè!" Trương Giai Lạc đưa cái bánh xuống, thận trọng liếm một ngụm, hắn thấy Tôn Triết Bình đang nhìn mình, liền đem bánh đưa cho hắn.

Tôn Triết Bình nắm tay hắn, nhìn gương mặt đầy vẻ tiếc nuối kia, cười một tiếng, hôn hôn mặt hắn, nói. "Ta càng yêu chú thỏ con hoạt bát này hơn."

Nhân gian có nhiều trò chơi rất vui, tỷ như đầu bầu chẳng hạn.

Một cái bình miệng hẹp làm bia ngắm, một bó đũa làm cung tên. Trương Giai Lạc đương nhiên chơi rất giỏi trò này, lần nào cũng ném trúng, xếp thứ nhất.

Phần thưởng cho vị trí thứ nhất trong trò chơi là một cái đèn hoa đăng hình con thỏ trông rất sống động, cao đến nửa người hắn. Tôn Triết Bình giơ cái đèn lên cao, Trương Giai Lạc đập tay, hoan hô.

Hai người đi tới bên bờ sông, trên mặt sông trôi rất nhiều đèn hoa sen. Trương Giai Lạc rất tò mò, muốn vớt lên một chiếc, lại bị Tôn Triết Bình ngăn lại.

"Trên đèn hoa đăng có viết điều ước của người khác. Nếu ngươi vớt nó lên, điều ước của họ sẽ không thể trở thành hiện thực."

Trương Giai Lạc thấy lạ, vì vậy cũng muốn mua một chiếc đèn hoa sen. Hắn vừa cẩn thận ngồi vẽ điều ước lên giấy vừa nhìn Tôn Triết Bình cười khúc khích. "Không cho ngươi nhìn lén a."

Hắn cho giấy bỏ vào trong lồng đèn, lại cẩn trọng nhen lửa, đem đèn hoa sen thả xuống dòng sông.

Lúc Trương Giai Lạc vẫn đứng bên dòng sông nhìn theo đèn hoa đăng thì Tôn Triết Bình nhét cho hắn một hạt sen.

Trương Giai Lạc cho vào miệng cắn, lập tức cau mày. "Ăn không ngon, không ăn đâu."

Tôn Triết Bình cười một tiếng, hạt sen này cho đâu có phải để ăn đâu a.

"Ngươi cất đi." Tôn Triết Bình nói.

Tặng ngươi hạt sen, chính là muốn thay cho lời yêu chưa thể nói.

Trương Giai Lạc không hiểu điều đó, nhưng Tôn Triết Bình bảo hắn cất đi, nên hắn liền hạt sen cho vào trong túi gấm, giữ gìn thật cẩn thận.

Tôn Triết Bình cùng Trương Giai Lạc tự tiện xuống hạ giới, phải chịu trừng phạt. Tôn Triết Bình một mình gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, mặt khác còn bị dính thêm tội trêu chọc Nguyệt cung tiên tử nữa.

Ngọc hoàng nói, ngươi thích hắn, kia liền mỗi ngày cùng hắn ở chung đi.

Tôn Triết Bình bị phạt tới cung Trăng chặt đổ gốc quế, khi nào cây quế đổ mới được rời đi.

Nhưng cây quế kia mãi không chịu đổ.

Trương Giai Lạc ngồi một bên, lẳng lặng mà nhìn Tôn Triết Bình chặt cây, một ngày, hai ngày, rất nhiều ngày trôi qua.

Hắn đột nhiên khóc, nói. "Có lỗi."

Tôn Triết Bình thả cây búa xuống, hỏi. "Sao vậy?"

"Ta không nên ước điều ước kia." Trương Giai Lạc đáp. Hắn không hiểu làm quan là như thế nào, nhưng hắn biết, cuộc sống của Tôn Triết Bình ở đây cực khổ hơn so với hồi còn làm quan Thiên Đình nhiều.

Khi ấy, hắn đã ước có thể ở bên Tôn Triết Bình mỗi ngày.

Hắn không biết viết chữ. Hắn chỉ có thể vẽ điều ước của mình. Hắn vẽ, chính là khung cảnh hai người sóng vai ngồi dưới gốc cây quế.

Tôn Triết Bình cười. "Ta thật sự rất vui, vì mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh ngươi."

.
.
.
.
END
(P.s: happy birthday Lá tỷ ~♡)
 

Bình luận bằng Facebook