Hoàn [Trân] [Diệp Lam] Đứt đuôi

auroradream

Thập niên nhất giác nan trường mộng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
320
Số lượt thích
1,542
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu
#1
Đứt đuôi

Author: Giang Nguyệt Hà Tằng Trứu Mi

Editor: auroradream

Beta: Neko-chan

Một sản phẩm thuộc Project TRÂN

Truyện được edit dưới sự cho phép của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác.

Hồ ly nhỏ vừa mới trưởng thành, ra ngoài tìm thức ăn bị sói cắn đứt mất cái đuôi, co ro trốn vào trong đống cỏ khô, đôi mắt ngấn lệ đáng thương chực khóc.​

Diệp công tử cầm theo một bình rượu ấm, bất chấp tuyết rơi nặng trĩu ngày Đông chí để đi viếng mộ người xưa, trên đường ngang qua bãi cỏ hoang tình cờ liếc thấy một cục lông trắng bị tuyết phủ lên như chiếc bánh nếp đường, liền nhặt lên mang về nhà.​

Hồ ly nhỏ đã lạnh cứng đờ, nằm trong lòng hắn mơ màng nghĩ: "Ấm quá, nhưng đây là người tốt hay kẻ xấu nhỉ?"​

Công tử rửa sạch vết máu bằng nước ấm, rồi cẩn thận bôi thuốc. Nửa đoạn đuôi ngắn ngủn của nhóc hồ ly được quấn lại giấu dưới lớp lông trắng muốt. Hồ ly nhỏ giờ thành hồ ly mông trần, đôi mắt xanh như nước hồ lấp lánh đầy ấm ức kêu to.​

“Đôi mắt đẹp thế này, gọi mi là Tiểu Lam nhé.” Diệp công tử rút tay ấm áp từ lò sưởi ra xoa cằm nó, cười nói đùa: “Tiểu Lam à, từ nay theo ta đi, ta sẽ cho mi ăn thịt, còn làm ổ ấm cho mi nữa.”​

Hồ ly nhỏ trông mong nhìn hắn chăm chú, để mặc cho hắn vuốt ve, nghe thấy câu nói đó xong liền cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhớ lại lời hồ ly mẹ từng nói, kẻ vừa gặp đã tỏ ra thân thiết chính là người xấu.​

Thế là lập tức, hồ ly nhỏ há miệng cắn luôn tay Diệp công tử.​

Sau đó thuốc trị thương bôi gần nửa trên cái đuôi của hồ ly nhỏ cũng được bôi lên hỗ khẩu của Diệp công tử. Người này bị cắn cũng không tức giận, đau đến nhe răng trợn mắt còn cười hì hì đùa nó: “Ồ, giận rồi à?”​

Hồ ly nhỏ muốn ra vẻ người lớn "hừ" một tiếng thật tiêu sái, nhưng vì bị nhiễm lạnh trong tuyết quá lâu, vừa "hừ" đã "hừ" ra một cái bong bóng mũi lấp lánh.​

Diệp công tử vỗ bàn cười đến suýt sốc cả hông, giơ tay nhéo tai nó: “Xem chút tiền đồ của mi kìa!”​

Hồ ly nhỏ quả thật không đủ tiền đồ. Mất đuôi, nó không dám quay về đàn, sợ sẽ bị cười nhạo, cứ như vậy ỡm ờ được Diệp công tử nuôi trong nhà.​

Diệp công tử nói được thì làm được, mỗi bữa đều cho nó thịt ăn, còn làm cho nó một cái ổ để ngay cạnh gối của mình. Đối diện với người chủ cho ăn cho uống, khí thế ngày đầu cắn người của hồ ly nhỏ đã biến mất tăm, ngoan ngoãn để hắn xoa cằm nhéo tai, thậm chí còn phơi cái bụng lông xù ra cho hắn sờ như một con mèo nhà.​

Diệp công tử rất thích trêu nó, khi thì kẹp miếng tôm tươi yêu thích của nhóc hồ ly lên thật cao, để nó phải trông mong duỗi vuốt vồ lấy, khi thì ôm nó trong lòng đọc sách, tay cứ mân mê, lại còn chọc vào chỗ cụt đuôi của nó.​

Vết thương ở đuôi đã lành dần, nhưng đuôi đứt thì không mọc lại được, chỉ còn lại một đoạn lông trắng ngắn ngủn. Mỗi lần Diệp công tử sờ đến, hồ ly nhỏ đều thấy cái mông lạnh căm căm, toàn thân run lên theo phản xạ. Ngón tay người kia là kiểu mềm mại do được nuông chiều từ nhỏ, nhiệt độ từ bàn tay truyền qua lớp lông xù của hồ ly, từng đợt từng đợt dâng lên đến trán.​

Hồ ly nhỏ nghĩ, hắn không chỉ nuôi mình như mèo, mà còn như thỏ nữa.​

Lửa trong bếp địa long rực cháy suốt mùa đông, bên ngoài tiếng chim oanh còn chưa cất tiếng thì thời tiết đã ấm dần.​

Diệp công tử đẩy cửa sổ gỗ ra, gió xuân tràn vào, mang theo âm thanh băng tan trên sông. Hồ ly nhỏ giơ chân lên đập đập vào cánh hoa liễu bay lơ lửng trên đầu mũi, nhìn mãi nhìn mãi rồi ngáp dài, mơ màng chìm vào cơn buồn ngủ ngày xuân.​

Hiếm khi Diệp công tử có nhã hứng, ngồi cạnh cửa sổ vẽ một bức tranh tả ý. Non nước trong tranh tự tại, nghĩ nghĩ một chút, lại vẽ thêm một nhóc hồ ly cụt đuôi đáng thương đang núp trong đống cỏ khô. Vẽ xong thu bút nhìn lại, ý cảnh đẹp đẽ đã bị phá bởi nét bút cố tình trêu chọc ấy.​

Diệp công tử bật cười, kéo dài giọng gọi: “Tiểu Lam, ngươi qua đây xem-”​

Nhưng đợi mãi mà cũng không thấy Tiểu Lam của hắn như mọi khi nghe gọi là chạy ngay đến bên chân. Diệp công tử quay đầu lại, hồ ly nhỏ cuộn tròn thành một quả cầu lông trắng, đang ngủ say trên bàn sách của hắn.​

Diệp công tử thấy vậy trong lòng khẽ rung động, nhất thời không kìm được tay, cầm cây bút lông dính mực bôi chiếc đuôi cụt của hồ ly nhỏ thành một cục đen sì, khiến hồ ly nhỏ giận dữ tỉnh dậy rồi hung tợn cắn hắn.​

Hồ ly nhỏ cúi đầu, nhìn đuôi mình đầy đau khổ, trong lòng nghĩ: Sao lại chọn phải một chủ nhân như thế này chứ.​

Diệp công tử lười biếng phe phẩy quạt: “Sao thế, mi nhìn có vẻ bất mãn?”​

Thế là hồ ly nhỏ nghiến nghiến răng, uất ức “hừ” một tiếng, lần này không có bong bóng mũi bay ra.​

Diệp công tử nheo mắt xoa xoa nó, cười bảo: “Bé cưng, ca đối xử với mi còn chưa đủ tốt à!”​

Nếu thấy chưa đủ tốt, vậy thì tốt hơn nữa đi. Thế là mùa hè công tử dẫn hồ ly nhỏ đi bắt cá, mùa thu lại leo núi hái cho hồ ly nhỏ những trái nho rừng tươi mềm nhất. Hồ ly nhỏ ăn đến cái bụng tròn vo, hài lòng “ư ử” một tiếng rồi rúc vào lòng Diệp công tử thành một quả cầu lông, lơ là một chút lại bị hắn nhéo vào đuôi.​

Đêm thu gió lớn trời lạnh, hồ ly nhỏ trong ổ rét run không ngủ được, giữa đêm tỉnh giấc hầu như có thể phát hiện mình đã được Diệp công tử bọc vào trong chăn ấm áp. Lo hồ ly nhỏ bị ngộp, hắn liền để nó ở bên gối, kéo chăn lên vòng tay ôm lấy nó, không ngại một nửa bờ vai của mình lộ ra ngoài, bị cái lạnh thu sang làm tê tái.​

Hồ ly nhỏ duỗi đầu lưỡi dịu dàng liếm liếm mí mắt công tử, nghĩ thầm: Dù lão này thường hay bắt nạt mình, nhưng rốt cuộc vẫn là người tốt.​

Diệp công tử là thiếu đông gia của một ngân trang trong thành, con cái nhà giàu không cần lo chuyện sinh kế. Diệp lão gia đã thay hắn chuẩn bị cả một thư phòng đầy sách, râu ria đều gấp trợn mong chờ hắn đỗ đạt công danh, làm rạng danh gia đình. Làm sao lão gia có thể vừa lòng khi thấy con trai nhặt một con hồ ly về nuôi trong thư phòng, suốt ngày chơi đùa với nó được.​

Lão gia tử chau mày vỗ bàn bôm bốp: "Thằng ranh con, chỉ biết ham vui mà mất chí!”​

Diệp công tử lười biếng ngoáy tai, bế hồ ly nhỏ cung kính gọi: “Ôi, thưa ‘ông ranh già’!”​

Diệp lão gia giận đến suýt ngất, từ đó ông kết cừu oán với quả cầu lông trắng nằm trong lòng con trai mình.​

Hồ ly nhỏ rất oan ức, mỗi lần Diệp công tử ôn bài, nó đều ngoan ngoãn nằm yên bên cạnh nhìn xem, nào dám làm phiền. Bình thường cũng cực kỳ ngoan, nếu không phải Diệp công tử thích lại gần trêu chọc nó, thì nó cũng có thể yên ổn một chút.​

Nhưng hồ ly nhỏ không biết nói, không cách nào giải thích với lão gia rằng mình rất ngoan. Ông cứ nhìn nó là thấy chướng mắt, rốt cuộc bắt được một cơ hội, nhân lúc Diệp công tử ra ngoài sưu tầm dân ca liền đuổi nó ra khỏi nhà.​

Diệp công tử vốn định ở lại trong núi năm ngày, nhưng vì nhớ bé cưng ở nhà nên chỉ đi ba ngày đã vội vã quay về. Vừa bước vào thư phòng đã thấy cha mình mặt sưng mày xỉa ngồi trước bàn, lật xem những thư pháp trên bàn.​

Đảo mắt nhìn quanh một vòng, không thấy hồ ly nhỏ đâu.​

Diệp lão gia ung dung nói mát bên cạnh: "Đừng tìm nữa, bị ta ném đi rồi."​

Diệp công tử không nói hai lời liền lao ra ngoài tìm kiếm, trong lòng thầm nghĩ hồ ly nhỏ cụt đuôi trông xấu xí, cũng không biết một mình chạy đi đâu rồi. Bãi cỏ hoang nơi gặp nhau lần đầu giờ đã mọc lớp cỏ mới; con suối từng cùng nhau bắt cá mùa hè cũng không có dấu vết nào; giàn nho rừng giờ cũng chỉ còn những cành khô xác xơ dưới gió thu. Những nơi từng đến cùng nhau hắn đều đã tìm, nhưng vẫn không thấy nhóc hồ ly cụt đuôi ấy.​

Sắ trời đã tối, Diệp công tử bước đi lững thững, nghĩ thầm hay là do mình trêu chọc nhóc kia ác quá, nên nó dứt khoát thừa cơ mà chạy mất luôn rồi.​

Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy hơi chua xót, dù sao cũng nuôi lâu như vậy, nói đi là đi, đúng là không có lương tâm mà.​

Kết quả khi quay trở về thư phòng lại ngạc nhiên thấy một thiếu niên đang ngồi đáng thương ở trước cánh cửa đã khép kín. Ánh trăng mềm mại, mờ ảo chiếu sáng đôi mắt sáng xanh như mặt hồ của cậu.​

Diệp công tử sửng sốt hồi lâu, cảm thấy ánh mắt này có chút quen thuộc, thử thăm dò gọi: “Tiểu Lam?”​

Thiếu niên liền nhào vào lòng anh.​

Diệp công tử theo bản năng ôm cậu vào trong lòng, chạm vào chiếc áo trắng cậu đang mặc, vừa mềm vừa ấm, xúc cảm giống như lông hồ ly vậy.​

Hồ ly nhỏ phát ra tiếng nghẹn ngào từ cổ họng, bấu chặt vai hắn không chịu buông. Diệp công tử được ôm ấp yêu thương lười biếng cười, không hỏi một lời làm sao lại biến thành người.​

Lần này Diệp công tử không nhặt hồ ly nữa mà nhặt một thiếu niên về làm thư đồng. Diệp lão gia dạo một vòng trong thư phòng, thấy cậu thư đồng nhỏ dáng dấp tuấn tú lại văn nhã, an tĩnh, nên vểnh râu tỏ vẻ vô cùng hài lòng. Diệp công tử tươi cười hớn hở lại gần cha mình giới thiệu: “Cậu ấy tên là Tiểu Lam.”​

Diệp lão gia nghiêm nghị hừ một tiếng: “Đừng tưởng ta không biết trước đây con hồ ly của con cũng tên là Tiểu Lam, đồ nhóc con, còn khá là hoài niệm đấy.”​

Hiếm khi Diệp công tử không cãi lại cha, chỉ khoác vai tiểu thư đồng cười sung sướng.​

Hồ ly nhỏ cụp mắt, nép đầu, lặng lẽ nhích sát vào bên cạnh Diệp công tử.​

Xuân qua hạ đến, thu về đông tới, cái đuôi cụt của hồ ly nhỏ vẫn luôn không mọc lại.​

Diệp công tử cười cậu: “Khi còn là hồ ly thì xấu xí, ngoài ta cũng chẳng ai thèm. Bây giờ đã thành người, ta đành miễn cưỡng thu nhận ngươi vậy.”​

Hồ ly nhỏ bĩu môi, giương mắt nhìn hắn: “Thu nhận thế nào?”​

Diệp công tử cười rất chi là thuần khiết: “Đêm sẽ cho ngươi biết.”​

Hồ ly ngoan ngoãn đáp, bỗng thấy nơi đuôi cụt nhói một chút, nghĩ bụng: Không phải hắn lại muốn đâm cái mông của mình đấy chứ.​

Có câu nói thế nào ấy, tốt không linh xấu linh.​

Hồ ly nhỏ trần trụi bị Diệp công tử kéo lấy chọc vào mông cả đêm.​

Hồ ly nhỏ bám lấy vai công tử, giọng nức nở kêu: “Đau.”​

Diệp công tử vừa cười vừa hôn từ chóp mũi xuống môi cậu, càng đâm mạnh hơn từng chút một.​

Sáng hôm sau tỉnh dậy, hồ ly nhỏ thấy hơi đau một chút.​

Đôi mắt mơ mơ màng màng mở hé, thấy được Diệp công tử ngồi sau bàn đọc sách, trên đầu giường còn đặt một chậu nho rừng đã rửa sạch, món khoái khẩu của cậu.​

Đừng tưởng dùng đồ ăn mà dỗ được ta.​

Hồ ly nhỏ che mông, tủi thân nghĩ: Cái đuôi lại cụt nữa rồi.​
 

Bình luận bằng Facebook