Hoàn [Trân] [Phương Vương] Thư tình giang hồ

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
650
Số lượt thích
4,130
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Sản phẩm thuộc project Trân

THƯ TÌNH GIANG HỒ


Tác giả: 五点零

Link gốc: 【方王】江湖情书

Edit: Nguyệt



Thân gửi Vi Thảo Đường Vương Kiệt Hi.​
Từ biệt lâu này, hai vị phụ mẫu và ngươi có bình an?​
Từ đầu xuân rời nơi biên cảnh, ta ngược nam lên bắc, tới đất Giang Nam. Khi ấy xuân về hoa mới chớm nở, một vùng sông nước sóng gợn lô nhô, thi thoảng thoáng se lạnh. Phố lớn ngõ nhỏ trong thành trấn đều được lát đá tảng, ngày mưa bung dù bước chậm vô cùng thi vị. Nơi này tiết xuân mưa phùn, ta thường mặc đồ trắng, tay áo bào ướt nước như giọt lệ trên đôi mắt cô gái trẻ.​
Ngẫu nhiên nhớ tới ngươi, ngơ ngẩn chẳng biết mưa xuân thế nào, tựa như năm trước, chẳng sợ một bộ đồ trắng, một tán dù mỏng cũng muốn tắm mình trong đó.​
Ta trọ trong một lầu gác ven sông, ngày ngày nghe âm thanh huyên náo của những thuyền buôn hoa mà tỉnh giấc. Âm sắc vùng Ngô nhẹ nhàng, ríu rít, ta thường tựa người bên khung cửa sổ lắng nghe, cũng học được đôi ba phần. Một ngày nọ mơ màng tỉnh giấc, đưa tay gọi cô bé buôn hoa kia, một xâu tiền đồng đổi lấy đôi cành hoa đào, cắm vào bình sứ trắng trên án, thêm phần lịch thiệp nho nhã, thích mắt vô cùng. Hôm sau lại mua thêm dăm cành, thêm một dải lụa mềm, mong nhờ cậy gửi tin tức tới chỗ ngươi, lại nhận ra đường xa bất tiện, chỉ đành tự mình ngắm cảnh. Chẳng biết sao thấy hơi tiếc nuối.​
Sau lại học làm quạt xếp cùng thợ khéo, vót mài nan quạt là khó nhất. Cuối cùng làm được hai cây quạt, một giữ cho mình, một tặng ngươi, chỉ là mặt quạt chưa đề chữ, quả thực nan giải. Ta muốn mang theo hai chiếc quạt này du ngoạn thiên hạ, nếu cuối cùng vẫn không tìm được đáp án, chi bằng tự tay đưa nhờ ngươi viết.​
Giang Nam nóng bức khó nhịn, tháng sáu ta bèn sang phía tây, tới được Xuyên Du mới biết đã lầm. Nơi này oi bức không thua gì miền nam, lại càng thêm ẩm ướt, mỗi ngày không ăn đồ cay sợ rằng không chịu nổi. Sau lại nhớ người nói muốn đến nơi phong tình thì phải du ngoạn đúng thì đúng dịp, thí dụ như mùa đông lên bắc, ngày hè xuôi nam. Ta ngụ lại đất này nửa tháng mới tỏ được tinh túy bên trong.​
Phụ nữ nơi đây tính tình hào sảng, kết giao tuy khó mà lại dễ. Chân tình bày ra, được một người bạn cùng ta ngắm thắng cảnh, dạo di tích, lại xem kỳ trân dị thú. Nói đến mạo hiểm, ngày nọ ta ngủ lại trên núi, bị rắn cắn, thần trí mê man. Người bạn kia đưa ta xuống núi, tới gặp người bắt rắn, ấy mới được cứu chữa.​
Nói về chuyện này, người bạn kia kể rằng lúc trúng độc, ta đã gọi tên ngươi, có điều nghe không rõ lắm. Ta tỉnh lại cũng không nhớ mình từng gọi ai, đùa rằng lúc đó cầu cứu thần linh tứ phương.​
Nơi này thực sự rất khác so với Trung Nguyên, nếu người có lúc rảnh rỗi, ta lại cùng ngươi tới đây du ngoạn. Chỉ là tránh ngày hè ra, ngươi kén ăn, không chịu được cay.​
Sau nữa ta lại lên phương bắc, đến đại mạc cũng vừa đầu thu. Biên ải lạnh cắt da cắt thịt nhưng cũng bao la hùng vĩ. Còn nhớ ngươi và ta không lâu trước cùng ngồi trong sảnh đường nghe tiên sinh dạy dỗ, không thích văn chương lại ưa thi từ. Khi đó ngươi thích “Đại mạc cô yên trực. Trường hà lạc nhật viên”* của cổ nhân, lời ấy quả không ngoa.​
* Sứ chí tái thượng (Đi sứ miền biên ải) – Vương Duy
Sa mạc mênh mông, khói bay thẳng
Sông dài, mặt trời lặn tròn vo
Sa mạc mênh mông, ta trèo lên bức tường của tòa thành cổ, một mình đứng dưới ánh hoàng hôn, tà dương ngả về tây, ráng mây đỏ rực như máu. Đêm xuống rất khắc nghiệt, gió lớn phần phật, lạnh thấu tận xương. Ta xuống khỏi bức tường thành, nhen lửa trại, khoác áo mùa đông, bất tri bất giác thiếp đi, tỉnh giấc liên thấy chân trời ngút ngàn, sao kết thành sông, Ngân Hà rõ như bện dệt.​
Mà lúc này, giữa đất trời chỉ còn ta một người một ngựa, nhỏ bé, tịch mịch xiết bao. Nếu chăng có ngươi bên cạnh, đoán chừng còn có thể tán gẫu giải chút sầu.​
Ta gối đầu lên cánh tay ngắm sao tan trăng lặn trên bầu trời, lại thưởng thức cảnh bình minh lên. Hệt như thanh kiếm tốt chém ngang vệt mức, chỉ một chớp mắt đã sáng bừng lên. Từng đi qua vô vàn khói lửa, phải đến tận nơi này ta mới thiên địa đẹp đến nhường nào.​
Thời đại hưng thịnh không có chiến sự này, tướng sĩ nơi biên ải vẫn không hề lơi lỏng. Trên đường, ta đi qua biên doanh, tướng sĩ nghi ngờ ta là mật thám, may mắn hiểu lầm đã được gỡ bỏ, bèn mời ta vào ở chung mấy ngày. Biên ải lạnh lẽo nhưng không một ai oán thán, chỉ trông mong bốn bề an yên, sớm ngày hồi hương. Ta kính ngưỡng vô cùng, trước khi đi còn thay họ viết vài bức thư, cũng hứa sẽ đưa tới tận tay người nhà. Họ lại hỏi ta xa quê đã lâu, có từng gửi thư về nhà.​
Đạo gia ta không cha mẹ, anh em, phòng trong cũng chăn đơn gối chiếc, không cần hồng nhạn truyền thư.​
Đến tận bây giờ, chu du khắp thiên hạ cũng chỉ mỉm cười tương phùng. Có thể thư tín qua lại cũng chỉ có một mình ngươi.​
Ta lại đi mấy ngày, đến một thành nhỏ ở biên ải. Tòa thành này không phồn hoa, cũng là nút quân sự trọng yếu. Ngươi biết không, ta đã gặp vị tướng quân tuần phòng đó ngay tại đây. Quả thực là Diệp Tu. Từ sau trận chiến bảy năm trước, hắn luôn trấn thủ ở biên quan cho tới bây giờ. Khi trước ở kinh thành cưỡi ngựa trêu hoa mà nay áo giáp bọc thân vùng biên cương, khí khái đã khác hoàn toàn.​
Hắn mời ta uống rượu trên tường thành, khi mặt trời lặn còn chỉ về núi tuyết nơi xa mà rằng họ Tô nhiều đời giữ núi ấy, bởi vậy dù lĩnh vinh quang tận trời hắn cũng không về kinh, thay Tô tướng quân bảo vệ biên ải, mặc cho triều đình phỏng đoán.​
Âu cũng quen biết nhiều năm, rốt cuộc ta trọng thị kính hắn một chén rượu. “Nhất toàn trung nghĩa, nhị vi tri kỷ”* chính là hắn.​
* Thứ nhất là giữ vững tấm lòng trung nghĩa, thứ nhì là vì bạn bè tri kỷ
Ta ở biên thùy nhìn thấy tuyết đầu mùa, mới chỉ tháng mười thôi mà tuyết đã phủ kín cả đất trời. Đêm tuyết vắng lặng, thành vùng biên buồn tẻ, lên giường từ sớm, ngủ đã lâu rồi tự tỉnh. Ngẫu nhiên tỉnh giấc giữa đêm, nghe thấy tiếng sáo bên ngoài mới biết “Thử dạ khúc trung văn “Chiết liễu”. Hà nhân bất khởi cố viên tình”. Thế mà đã vào đông, tuyết rơi không tiện độc hành, Diệp Tu giữ ta ở lại cho đến xuân về tuyết tan.​
* Xuân dạ Lạc thành văn địch (Đêm xuân nghe tiếng sáo ở thành Lạc Dương) – Lý Bạch
Đêm nghe “Chiết liễu” trong khúc nhạc
Có ai không dâng nỗi nhớ nhà?
Thế nên năm nay không có quà tết tặng ngươi, chỉ có một vốc cát sa mạc, nếu không chê, trở về sẽ trao tận tay.​
Khi viết lá thư này, ta đang trên đường trở về. Mấy ngày gần đây băng trên sông đã tan, ta bèn xuôi dòng theo thuyền buôn. Một đường gần như bình an, cũng tình cờ gặp dòng lũ xuân nhưng mấy độ nguy nan đều được hóa giải. May sao khi trước đã học bơi. Khi đường chủ dạy, ngươi không chịu học, bị phạt cũng nhất quyết không chịu xuống nước. Ta nói sau này rơi xuống nước có ta. Nhưng khi rơi xuống nước, ta chợt nghĩ, nếu giờ phút này là ngươi đơn độc tại đây, ta cứu không được, phải như nào mới xong.​
Cũng may lũ xuân đã qua, đội thuyền chỉ đi mấy ngày đã đến bến Bạc Châu.​
Rời đi một năm, trên người ta đã chẳng còn dư một đồng, không có giấy viết thư quý giá. Tờ giấy Tuyên này xin được từ chỗ chủ thuyền, tuy không phải trân phẩm nhưng cũng không tệ, giống như ta lúc này vẫn ung dung tự tại. Chắc chắn ngươi sẽ nói Phương mỗ một năm xa cách đã thay đổi rất nhiều. Quả thật, ta đây một chuyến tiêu dao, đã chứng kiến vô vàn chuyện thế gian náo nhiệt, thấy cả tuyết trắng biên cương, gió mưa sương giá, thật sự không thể không thay đổi.​
Ngày đó ngươi hỏi ta vì sao một mình đi xa, ta đáp tiêu dao, chung quy là nói dối. Ta muốn tìm một đáp án cho câu hỏi đã vây hãm ta bao năm. Kỳ thật lá thư này đầu đuôi vẫn chẳng thật. Non sông tươi đẹp ta có khó gì chính miệng kể, đâu cần mượn nhờ thư tín xa xôi. Ngay từ chữ đầu tiên hạ bút, thực chất ta chỉ muốn nói ta nhớ ngươi.​
Thôi, rốt cuộc cũng viết xuống ba từ ấy, chỉ mong ta không đổi ý trước lúc gửi đi. Nhớ nhung vốn không khó nói, khó nói là tình ý trong lòng. Phương mỗ ta nao nhúng mấy năm, hôm nay một lời nói hết. Một năm này ta hòng ngao du khắp núi cao sông dài mà quên ngươi, nhưng núi sông vào mắt đều chỉ thấy người.​
Ta nhớ ngươi, cũng ái mộ ngươi.​
Thư đến tận đây không cần viết thêm nữa, tạm gác để lại ngày sau, nếu còn bằng lòng gặp ta, ắt sẽ tiếp tục.​

Phương Sĩ Khiêm.
 

Bình luận bằng Facebook