Chương 1:
Một sản phẩm trực thuộc project [Project] [Toàn viên 2024] Trân
Nước chảy cuồn cuộn. Mưa to ập tới.
Chẳng ai ngờ tới lũ sẽ lại ập tới nhanh như thế. Mới sáng nay, dòng sông vốn đang chảy hiền hoà tĩnh lặng quanh vùng, giờ đây đã chuyển mình, không khác gì con rồng cáu giận. Nó đỏ ngầu, chảy siết. Nước đang men men theo hai bên bờ bỗng dưng dâng cao hẳn, nó tràn qua bờ đê, từng đợt sóng đập mạnh vào thành đê. Nơi thành vốn chỉ xây dựng bằng sỏi đá thường ấy lung lay dần, cát bay mù mịt như báo hiệu lúc nào cũng có thể vỡ.
Ầm!
Một đợt vỗ mạnh. Lũ dâng quá nhanh, người dân không kịp trở tay. Ai ai cũng chỉ kéo nhau đi chạy nạn.
Ầm!
Một đợt vỗ khác. Bắt đầu có nước rỉ qua các khe đá. Trước chỉ nhỏ từng giọt, sau đó chảy mạnh, bắn thành từng tia. Mặt dân trắng bệch, không còn một giọt máu. Họ sợ điếng người, giục nhau chạy thật mau.
Ầm!
Ầm!
ẦM ẦM!
Tiếng đê vỡ, lượng nước lớn khủng khiếp không biết đến từ đâu tràn đến. Già trẻ lớn bé hối hải là thế nhưng cũng không chạy khỏi tốc độ của hà thần. Nước nuốt chửng trâu bò, ngoạm hết đồng ruộng. Nước nhấn chìm nhà cửa, vây trọn con người. Tiếng người nức nở kêu cứu vang vọng, những đôi tay chới với xin cầu cứu vươn lên giữa dòng lũ.
Nhưng không ai có thể cứu cả. Những người có thể chạy giờ đây đang cố chạy hết sức mình. Họ không dám nhìn lại nữa, chỉ biết cắm đầu chạy. Lũ đang đuổi theo họ, chỉ cần dừng chân một lát thôi là kẻ đang chới với giữa dòng kia sẽ biến thành bản thân. Mây đen vẫn vần vũ trên bầu trời, mưa ngày càng nặng hạt. Chớp rạch ngang trời.
Mắt Vương Kiệt Hi loé lên tia chớp, ngay sau đó sấm nổ đùng đoàng bên tai. Tai cậu ù lên vì tiếng sấm, giờ chỉ nghe được âm thanh ồn ã của đám người bên cạnh. Cậu chạy thật nhanh theo mọi người. Chân cậu dính đầy bùn đất, người cậu ướt nhẹp vì mưa to, cậu uể oải chạy tiếp. Cậu không rõ phải chạy tiếp bao lâu nhưng lũ đã ở ngay sát nút, giờ không chạy chỉ còn nước chết. Thế nên cậu chạy.
Anh trai cậu đang chạy phía trước, người anh vốn mảnh khảnh giờ thêm tay bế đứa trẻ hàng xóm, lưng vác đống đồ đi theo làm dáng anh trở nên chật vật hẳn. Vương Kiệt Hi nhìn anh rồi quay sang nhìn toán người đang chạy cùng. Già có, trẻ có, đủ loại nhưng số lượng không nhiều. Phần còn lại đang bị nhấn chìm dưới lãnh địa của thần sông rồi.
Những người may mắn đang cố chạy, chạy vì niềm tin sẽ sống sót, chạy vì không chấp nhận bản thân sẽ bỏ mạng nơi ấy. Nước cứ dâng lên, dân làng đã chạy tới chân cầu. Giờ họ cần băng qua đây, nơi đê chưa vỡ để qua nửa bên kia sông. Ấy vậy, trời chẳng độ người. Cây cầu mà họ đang ao ước chẳng còn nữa. Chiếc cầu đá bắc ngang qua sông bị sập ngay giữa lòng, đất đá rơi lởm chởm.
Mặt dân tình trắng bệch, chưa ai nghĩ đến chuyện này, cũng như không ai dám nghĩ đến. Mảnh hi vọng cuối cùng của họ cứ thế mà bay. Bỗng có người khuỵu gối xuống, tay ôm đầu, họ run rẩy, tuyệt vọng. Những người bên cạnh thấy thế cũng sang chấn theo, tay họ nắm chặt nhau. Giờ không biết phải làm sao, tiến thoái lưỡng nan đủ đường.
Vương Kiệt Hi bấy giờ chỉ là cậu nhóc mười bốn tuổi, cậu đủ ý thức được tình cảnh hiện tại nhưng không đủ để xoay chuyển được nó. Cậu bước lên, nắm chạy vạt áo anh trai. Anh trai cậu cũng run rẩy, tay anh ôm không vững đứa trẻ trong lòng, răng anh va vào nhau cầm cập, nhìn ráo riết xung quanh cầu cứu.
- Anh - Vương Kiệt Hi gọi. - Anh ơi.
Anh cậu không nghe được tiếng cậu, hoảng loạn đã chiếm hết tâm trí anh, giờ trong não anh chỉ có nước và nước đang tràn đến. Đứa trẻ trong lòng anh khóc toáng lên, nước mưa đập mạnh vào mặt nó làm nó khó thở, cố khóc để đẩy không khí ra.
- Anh! - Vương Kiệt Hi hét to, cậu giật mạnh vạt áo anh trai.
Nghe tiếng, anh Vương Kiệt Hi quay lại, thấy đôi mặt cương nghị của cậu rồi nhìn theo hướng tay cậu đang chỉ ra giữa lòng sông. Theo hướng đôi tay, anh thấy một thứ gì đó ở giữa lòng sông. Một thứ gì đó đang đứng thẳng tắp giữa những cơn sóng đập mạnh vào. Anh nheo mắt, cố để nhìn nó rõ hơn.
Là một người!
Có một người đang đứng trên một thứ gì đó cắm thẳng giữa dòng sông. Người đó chẳng màng nước sông chảy siết, chẳng màng mưa gió bão bùng mà vẫn đứng thẳng tắp trên cột cắm thẳng giữa lòng sông. Người ấy nhìn thẳng, giơ một tay đang mở ra. Rồi bỗng nắm chặt tay lại!
Nước sông vốn chảy cuồn cuộn thế bỗng dưng tách làm hai, để lại một đoạn đường hẹp ở chính giữa đủ cho một người đi qua. Đoàn người nín thở theo động tác người kia rồi khi thấy lòng sông tách đôi thì sững sờ. Họ không tin vào mắt mình nữa, sông bị tách làm hai, một thứ mà từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ họ cũng chưa từng nghe thấy chứ không nói đến nhìn thấy.
Vương Kiệt Hi thấy vậy thì la to: “Mau! Mau lên! Đi qua đó mau!”
Dân làng như nghe được tiếng sấm, họ chẳng hiểu gì nhưng cũng chạy hồ hởi qua sông. Đây là cơ hội! Không ai rõ sông có thể ngăn cách bao lâu, cũng chẳng rõ liệu chạy qua đó có an toàn không nhưng họ biết, đây là cách duy nhất sống sót. Thế là họ chạy, chạy như chưa từng được chạy.
Khe hở chỉ vừa bằng một người lớn nên phải chia từng tốp đi qua, ấy vậy, có lẽ bởi thấy một tia hy vọng mà đoàn người đã tìm lại lý trí. Phụ nữ đi trước, dắt theo sau đó là trẻ con, rồi cuối cùng là thanh niên trai tráng. Vương Kiệt Hi thuộc tốp cuối, đi cạnh anh trai nhưng khi đi qua khe, cậu không khỏi ngoái người lại nhìn vị ân nhân đang đứng giữa dòng nước.
Cậu thấy bóng người ấy tung bay trước gió. Gió thổi tóc người ấy tung bay, quần áo cũng hoà theo nhịp nhưng người ấy vẫn đứng thẳng, mặt nghiêm nghị. Mưa xuống làm gương mặt ấy ướt đẫm, môi thâm tím lại. Này chắc chắn là thần tiên, bởi chỉ có thần tiên mới có thể làm như vậy… và dù có trong tình trạng tiều tuỵ nhất thì hành động của họ vẫn luôn cao cả, Vương Kiệt Hi nghĩ thầm.
Đoàn người đã ra khỏi lòng sông, chạy đến hơn trên bờ kia một đoạn dài. Chạy mãi, đám người mới dám quay người lại, họ nhìn bóng người đã cứu giúp họ kia, thầm cảm ơn sâu sắc. Một cụ già dẫn đầu quỳ xuống, ông chắp hai tay vái lạy theo hướng người kia đang đứng.
- Con lạy tiên nữ. Con đội ơn tiên nữ.
Người xung quanh thấy thế cũng quỳ xuống vái lạy theo. Vương Kiệt Hi cũng định vậy, cậu khuỵu một gối xuống nhưng lúc đó…
Vị tiên nữ kia ngã xuống.
Vị tiên nữ mà đoàn người đang vái lạy kia ngã xuống, ngã thẳng xuống lòng sông. Lòng sông đỏ ục nuốt chửng vị thần vừa cứu giúp họ. Đoàn người sững sờ, tiếng thét chói tai của các cô đi theo vang vọng.
- Kiệt Hi! Mau, cứu cô ấy!
Anh cậu quay lại, ra lệnh. Mặt anh nghiêm nghị, này không phải trò đùa. Vương Kiệt Hi nhìn anh ngỡ ngàng, cậu còn chưa kịp tiêu hoá lời anh nói thì anh đã quàng dây thừng quanh người cậu. Anh kéo cậu xuống phía bờ sông, vứt lại đứa bé đang bế cho người đàn ông bên cạnh.
Vương Kiệt Hi bị anh kéo thì rảo bước đi theo. Cậu chạy khỏi chỗ cao, xuống phía mép sông. Anh cậu đứng cách bờ xa xa, nắm chặt dây thừng, nhìn cậu chằm chằm rồi gật đầu.
Thế là cậu theo bản năng nhảy thẳng xuống dòng nước lũ.
Người dân xung quanh há hốc mồm. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, không hiểu hành động tự sát của hai anh em đang làm, cũng không hiểu chữ cứu cả hai đang nói là gì. Trong mắt họ, hai anh em giờ không khác gì hai thằng điên đang liều mình nhảy vào dòng sông siết. Nhưng giây phút người cậu chạm nước, mọi người đã hiểu.
Nước không chạm vào cậu, dường như có thứ gì đó ngăn giữa cậu và dòng nước, làm cả hai cách nhau một khoảng ngắn. Cậu “bơi” giữa dòng, lần mò tìm vị ân nhân đã cứu cả làng đang ở đâu giữa dòng nước lũ kia. Lặn mãi, lặn sâu xuống đáy, cậu mới thấy người con gái đã ban hi vọng cho làng trôi nổi dưới đáy theo dòng nước. Cậu vội bơi đến, túm chặt lấy người đó rồi giật giây. Phút sau, không còn màng chắn giữa cậu và nước, cả hai trong tình trạng bị nước cuốn trôi.
Anh Vương Kiệt Hi giữ giây thật chặt, anh cố kéo lại nhưng không đọ nổi sức nặng hai người kèm theo độ siết dòng lũ. Anh bị kéo mạnh về phía lòng sông, chân anh cố ghì xuống bãi bồi bên cạnh nhưng không nổi. Ấy vậy giây phút tưởng chừng bị kéo văng ấy, có người giữ anh lại. Đám trai làng vội chạy xuống kéo giây lại, người túm lấy anh, người túm lấy dây. Một đám người cùng hò dô ta kéo lại dây thừng, nhất quyết không để vụt mất thứ ở dưới sông.
May mắn thay, người được buộc dây đã được kéo lên. Cậu ta ướt sũng nước nhưng tay vẫn ôm chặt người phụ nữ đã cứu làng. Anh Vương Kiệt Hi thấy vậy thì hoảng hốt chạy đến, anh để cậu nằm xuống, cố để đống nước ra khỏi cơ thể cậu em. Mọi người ai ai cũng cố cứu lấy vị ân nhân trẻ tuổi và cậu bé trong làng.
“Khục, khục…”
Vương Kiệt Hi ho sặc nước, nước chảy khỏi miệng cậu. Người cậu ê ẩm, họng cậu chua chát, cậu khẽ mở mắt, thấy gương mặt như sắp khóc của anh trai. Có lẽ anh đang ân hận vì phút bồng bột đã đẩy em trai vào cửa tử. Mặt anh quặn lại, đôi lông mày anh nhíu lại làm trán nhăn lên, dường như chỉ chốc nữa thôi là nước mắt sẽ chảy ra từ đôi mắt dưới ấy. Vương Kiệt Hi vỗ vào tay anh trai mình an ủi anh, định bảo không sao đâu thì những cơn đau do dòng nước xiết vẫn khiến cậu không nói nổi. Mắt cậu chỉ vừa mở ra giờ tối sầm lại. Cậu ngất trong lòng anh trai.
—-------
Tí tách. Tí tách. Ánh lửa nhảy múa trong đêm đen.
Những người dân làng còn sót lại đang trú mưa trong những tán lá trong rừng, họ cùng nấu ăn, ngồi quây quần thành một bó. Vượt qua được thảm hoạ nhưng chẳng ai lấy làm vui mừng mà ngược lại bầu không khí còn nhuốm màu ảm đạm hơn. Mưa trong rừng không còn gắt gỏng như hồi chiều, hạt mưa lay bay khiến ánh lửa đã khó nhóm giờ còn le lói như sắp tắt.
Anh trai Vương Kiệt Hi ngồi canh cạnh cậu, môi anh trắng bệch vì hơi lạnh dù đã ngồi gần đống lửa. Tay anh cầm bát canh nóng nhưng chẳng phải để cho mình, anh vẫn đang đợi cậu tỉnh lại. Vị ân nhân kia đã tỉnh lại rồi càng khiến tâm trạng anh rối bời, lo lắng và tội lỗi quay cuồng trong đầu anh.
Cô gái đã cứu làng vẫn lạnh căm bởi nhúng nước nhưng không ai dám tự ý động chạm vào người để thay quần áo cho nên chỉ đành phủ một lớp áo lên người cô. Nằm bên đống lửa một lúc thì cô tỉnh, thấy ân nhân tỉnh lại thì đám người đến vây quanh cảm ơn cô rối rít. Tuy nhiên bấy giờ đầu cô chẳng nghe thấy gì cả, bên tai chỉ toàn tiếng ong ong, chỉ cố đoán lời mọi người qua vẻ mặt hồi hởi.
Rồi bỗng cô ngẩng đầu lên, xuyên qua đám người bao quanh, thấy khung cảnh hai anh em đang ngồi tựa vào nhau bên kia ngọn lửa. Cô vùng dậy, đẩy đám người bên cạnh ra, dường như cả cơ thể vẫn mệt nhoài vì những chuyện vừa qua mà chân cô đi loạng choạng. Mọi người ngỡ ngàng trước hành động ấy, vị nữ ân nhân cố nhướn người đến chỗ hai anh em nhà Vương. Anh trai Vương Kiệt Hi sửng sốt khi thấy người đã cứu mình đi về phía này, mặt cô còn đăm chiêu.
“C… cậu…” Giọng cô khàn khàn, cô chìa tay ra tính túm anh trai Vương Kiệt Hi.
- Anh.
Tiếng Vương Kiệt Hi vang lên, giọng cậu vẫn còn yếu vì vừa mới tỉnh lại nhưng cũng đủ khiến hai người nghe được. Anh Vương Kiệt Hi giật mình, khiến anh nhận hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Anh vỡ oà, ôm cậu vào lòng, siết thật chặt. Vương Kiệt Hi bị anh ôm mạnh quá làm khó thở, đành phải vỗ vai anh tỏ ý thả lỏng ra. Nhìn khung cảnh anh em thế này, vị nữ ân nhân kia chỉ khựng người lại rồi chẳng nói chẳng rằng. Cô lại chập chững bước về phía bên kia của đốm lửa, ngồi lại vị trí cũ mà mọi người phân cho cô. Lúc này bầu không khí mới sôi nổi được hơn chút, toán người cũng phân ra làm hai, nửa ở chỗ này chăm sóc cô, nửa còn lại sang giúp đỡ hai anh em nhà Vương.
—-----------
Khuya đến, mưa cũng ngừng hẳn. Mặt trăng mới dần ló ra phần nào khỏi những áng mây dày, rọi thứ ánh sáng bàng bạc xuống cả khu rừng. Tạm biệt những sôi nổi, những mệt nhọc hồi chiều tối, giờ ai ai cũng chuẩn bị đi ngủ. Phụ nữ và trẻ em được ưu tiên ngủ dưới những tán cây dày và gần đống lửa, trai tráng thì phân nhau ca trông nom cả đoàn. Ngày cũ chuẩn bị khép lại.
Hai anh em Vương Kiệt Hi được phân cho chỗ nằm cạnh đống lửa vì điều kiện sức khoẻ cũng như vì hành động quả cảm mà cả hai đã làm chiều nay. Ánh lửa hắt lên người làm cơ thể ấm hơn hẳn, Vương Kiệt Hi xếp đống quần áo mang theo làm gối rồi nằm xuống. Anh trai cậu đang gom lá xung quanh để cho vào, duy trì đống lửa. Mắt cậu lim dim, dù chỉ vừa mới tỉnh nhưng ngày hôm nay đã khiến cậu kiệt sức hẳn, không thể chống cự được lời mời gọi của thần ngủ. Trong tầm mắt mờ ảo sắp khép lại ấy, cậu thấy cô gái đang ngồi đối diện bỗng tiến lại gần, cô bước đến chỗ anh trai cậu, toan nói gì đó.
Vương Kiệt Hi choàng dậy, cậu vội lao tới túm lấy tay anh trai, lắc đầu nguây nguẩy. Anh trai cậu thấy thế thì chỉ mỉm cười, xoa đầu cậu. Cô gái kia đứng bên cạnh hơi bặm môi, cô vẫn chờ hai anh em quyết định xong.
- Đi ngủ đi.
Anh trai Vương Kiệt Hi lấy áo choàng ra khỏi tay nải mang theo, ép cậu nằm xuống rồi phủ áo lên đắp cho cậu. Vương Kiệt Hi chẳng kịp phản bác lời nào, anh đắp chăn cho cậu xong đã theo cô gái kia đi vào sâu trong rừng.
—-------
Anh Vương Kiệt Hi đi theo cô gái ân nhân kia một hồi lâu, giờ anh chẳng biết mình đã đi đến đâu nữa. Ánh trăng bàng bạc vẫn cứ rọi xuống, bóng cây đổ dài xuống đất, kéo dài cảm tưởng như sắp đan xen hết lại với nhau. Khung cảnh kỳ ảo mà ma mị này, có lẽ đi theo cô sẽ là quyết định sai lầm nhất cuộc đời anh hoặc là khởi đầu cho một hành trình tươi sáng khác. Nhưng khi ấy anh không biết được, anh chỉ đi theo cô.
Rồi bỗng cô dừng lại. Ánh trăng rọi lên gương mặt cô, giờ anh mới có thể nhìn kỹ cô. Người con gái ấy không đẹp theo tiêu chuẩn bấy giờ, nét trên gương mặt cô khá rắn rỏi và cương nghị, mặt cũng không đến mức vuông như chữ điền nhưng cũng chẳng mềm mại gì cho cam. Dù thế quần áo cô lại sang trọng đến lạ, thứ lụa là trên người cô anh nhìn thôi cũng không dám đoán giá.
Cô quay lại nhìn anh, nhìn nghiêm nghị. Anh giật mình, bốn con mắt nhìn nhau. Cả hai dừng tại một khoảng đất trống, cây cối bao quanh, cỏ chỉ cao hơn mắt cá chân một đoạn. Người vốn đi trước đi sau giờ khoảng cách bị thu hẹp lại. Cô tiến lại gần phía anh, cầm lấy tay anh. Anh Vương Kiệt Hi hốt hoảng, tính vùng tay ra nhưng không thể. Người con gái ấy nói bằng chất giọng nghiêm túc:
- Tôi muốn hỏi cưới cậu. Tôi muốn cưới cậu về làm vợ.
Ánh trăng vẫn chiếu rọi, bóng cô chồng lên bóng anh. Còn tâm trí anh thì như sắp nổ tung, anh vừa được cầu hôn. Được cầu hôn bởi một người phụ nữ xa lạ mới chỉ gặp chưa đầy nửa ngày, thậm chí còn được người ta hỏi cưới về làm vợ. Anh hốt hoảng, cố rụt tay lại nhưng không tài nào rụt được. Anh nhìn cô với ánh mắt kinh hoàng, không dám tin thứ mình vừa nghe nữa, giờ chỉ muốn chạy về chỗ mọi người thôi.
- Này chỉ là một cuộc hôn nhân có điều kiện. Chúng ta chỉ cần động phòng xong là cả hai có thể đường ai nấy đi. Tôi sẽ không ép buộc cậu, tôi hi vọng cậu có thể tự nguyện. - Anh cố vùng vẫy để thoát khỏi tay cô. - Bù lại tôi sẽ thoả mãn mọi điều kiện của cậu.
Nghe đến đây, bỗng anh không cố trốn thoát nữa. Anh nhìn thẳng vào cô, hỏi lại:
- Mọi điều kiện?
- Mọi điều kiện. - Cô nhấn mạnh lại với giọng điệu khẳng định.
Thấy anh không có động thái bỏ đi nữa, cô mói buông anh ra. Cô nhìn anh với điệu bộ nghiêm túc. Này không phải một cuộc hôn nhân bình thường, đây là màn giao kèo giữa hai người, cả hai sẽ trao đổi thứ mình có và thứ mình muốn. Ánh mắt anh Vương Kiệt Hi láo liên, anh nhìn qua lại dường như đang ngẫm nghĩ, sau đó hỏi cô:
- Cô biết lãnh địa Vinh Quang không? - Nghe đến đây cô hơi giật mình. - Trông thái độ có vẻ cô biết nhỉ? Mà cũng phải thôi, đó là thánh đường của những người có khả năng siêu phàm như cô mà. Tôi muốn cô đưa tôi và em tôi đến đó, cô làm được không?
Ngừng một lúc, anh nói tiếp:
- Nếu cô làm được thì tôi bằng lòng lấy cô. Tôi sẵn sàng động phòng với cô rồi chia ly như cô mong muốn.
Cô cười phá lên.
Giờ người giật mình biến thành anh. Anh không rõ tại sao cô lại cười, tính gặng hỏi thì cô đã mở lời trước.
- Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ tại lãnh địa Vinh Quang nên chắc chắn tôi sẽ mang hai anh em nhà cậu đến đó, cậu có thể an tâm. - Cô vỗ vai anh. - Tôi sẽ không tính nó là điều kiện, cậu có thể về suy nghĩ điều kiện khác rồi bàn bạc lại với tôi sau.
Nhưng anh gạt phăng đi, anh đáp lại ngay:
- Không cần đâu, tôi chấp nhận lấy cô, đổi lại cô chỉ cần đưa chúng tôi đến đó.
- Cậu còn chẳng biết lãnh địa đó nó thế nào. - Cô không chấp sự nông cạn của anh, chỉ bình tĩnh nói. - Chỉ đưa đến đấy thì thứ khả năng không chạm vào nước của em trai cậu chẳng đủ để phát triển đâu.
Cô vỗ vai anh như lúc em trai anh đã làm với anh, khuyên nhủ:
- Cậu bao tuổi rồi nhỉ? Mười bảy, mười tám? Về nghĩ cho kỹ đã rồi hẵn ra điều kiện. Cậu có một tối để nghĩ về những thứ tôi nói, sáng mai tôi sẽ hỏi lại. Tôi cũng không phải loại người bắt nạt kẻ khù khờ.
Nói xong cô vẫy tay sải bước quay lại, mặc kệ cậu chàng đang đứng đực đó suy tư về lời cô nói.
Khuya khép lại với đầy điều suy tư.