04
Nhắc đến Vương Kiệt Hi của Vi Thảo, hầu hết mọi người đều sẽ nhớ đến danh xưng “Ma Thuật Sư”.
Cả năm lính gác cấp S tại Tháp đều có danh hiệu riêng, danh hiệu “Ma Thuật Sư” của Vương Kiệt Hi thường được mọi người ca tụng, nhân tài mới nổi cũng xem như đó là biểu tượng của thực lực tuyệt đối như chuyện hiển nhiên. Nhưng thật ra đối với các lão binh giàu kinh nghiệm trong Tháp mà nói, danh xưng này tượng trưng cho một đoạn thời gian ác mộng — Ác mộng cho cả kẻ địch lẫn người nhà — Mãi đến khi Vương Kiệt Hi trở thành đội trưởng một thời gian rồi thì tính cách và tác phong làm việc đều dần dần trở nên trầm ổn, lại càng cân nhắc nhiều hơn về khả năng hợp tác giữa các thành viên trong đội, lúc này tình huống mới khá khẩm hơn.
Vương Kiệt Hi khi mới vào quân đội đã là lính gác vô cùng ưu tú rồi, kiến thức học được từ trường quân đội nhanh chóng được anh ứng dụng vào thực chiến, các kỹ xảo chỉ lính gác cấp cao có thể nắm bắt cũng được anh vận dụng vô cùng tự nhiên. Từ trước đến nay Vi Thảo chưa từng có người mới có tiềm lực cao như thế, hệt như gió lốc không thể cản phá. Đội trưởng Lâm Kiệt còn chưa phải giải nghệ vì chấn thương đã mạnh dạn ra một quyết định: Đề cử anh trở thành người kế nhiệm chức vị đội trưởng với Phùng Hiến Quân.
Về sau Lâm Kiệt lại gặp phải biến cố, xương đùi cả hai chân đều gãy nát, dù đã áp dụng kỹ thuật chữa trị tiên tiến nhất của Tháp năm đó thì cũng chỉ có thể giúp anh miễn cưỡng đi lại được. Lính gác chân què đương nhiên không thể tiếp tục ra chiến trường, Vương Kiệt Hi cứ thế mà dựa vào trách nhiệm chống đỡ áp lực.
Vi Thảo lúc đó vẫn chưa phải là đơn vị tinh anh, hiếm khi có cơ hội chấp hành nhiệm vụ đơn độc. Phong cách cá nhân của Vương Kiệt Hi lúc bấy giờ rực rỡ vô cùng, trong mỗi hội nghị chiến thuật đều có thể đề xuất những điểm khiến người ta lóa mắt, trong tình huống bất ngờ cũng có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán độc đáo, thường xuyên hành động khiến kẻ địch không kịp trở tay đã bị tiêu diệt. Nhưng cũng đồng thời trong trường hợp cần phải tùy cơ ứng biến thì đồng đội cũng khó mà đuổi kịp mạch suy nghĩ của Vương Kiệt Hi để phối hợp hành động.
Chẳng mấy chốc người người đều biết tác phong làm việc cùng hành động không theo lẽ thường của anh, những ai đã từng hợp tác đều vừa đau đầu vừa tỏ ra thán phục bản lĩnh thật sự của anh. Danh xưng Ma Thuật Sư cứ thế khai hỏa trên chiến trường.
Vương Kiệt Hi vẫn nhớ rõ đó là chiến tranh diễn ra năm thứ ba, anh vừa tròn mười tám tuổi.
Dưới sự dẫn dắt của anh, chỉ trong vòng một năm thực lực của Vi Thảo đã nâng cao không ít, cuối cùng phía trên đã đồng thuận cho phép chấp hành nhiệm vụ đơn độc. Năm mười chín tuổi, lần đầu tiên anh đảm nhiệm vị trí chỉ huy hiện trường, được điều động đến trấn áp rối loạn ở khu nào đó phía Đông. Bộ đội chủ lực thuộc Gia Thế và Bá Đồ vốn nên đảm đương nhiệm vụ này đã bị điều đến một chiến trường khác, bên đấy là vị trí chiến lược hạch tâm, so ra thì càng cần phải tập trung nhiều binh lực hơn.
Nhìn chung, nhiệm vụ này có độ khó khá cao, bọn anh phải chiến đấu rất cực khổ, vất vả lắm mới giải phóng được khu vực đó từ tay kẻ địch. Bộ đội do Bộ Chỉ huy Quân sự điều đến đóng quân phòng thủ trường kỳ chạy tới, Vi Thảo còn chưa kịp dọn dẹp sạch sẽ bầy cá lọt lưới đang ẩn nấp, tàn đảng kẻ địch chờ đến khi trọng tâm lục soát của Vi Thảo dời đến phía ngoài mới hành động tùy biến, băng qua mật đạo trong lòng đất công chiếm tòa nhà Chính phủ ở trung tâm thành phố. Khi đó, vẫn còn hơn mười người đang làm việc bên trong đều bị bắt làm con tin.
Tin tức nhanh chóng được truyền về Bộ Tổng chỉ huy Tháp. Sự tình đã đến nước này thì không còn là cục diện Vi Thảo có thể đơn độc ứng phó nữa, Phùng Hiến Quân lập tức điều động một đơn vị vừa mới kết thúc nhiệm vụ khác, lại vừa hay đang đóng quân ở khu vực gần đó, tiến về chi viện.
Yêu cầu chúng đưa ra hết sức rõ ràng, cũng nằm trong dự liệu: Toàn bộ lực lượng Tháp phải rút lui, đồng thời thả tất cả đồng minh bị bắt. Nhất định không thể thỏa hiệp yêu cầu của chúng, thế nhưng trong số con tin có một vài quan viên cấp cao, nếu như lần này thật sự xảy ra bất trắc thì e rằng Tháp bỏ ra biết bao công sức mới được xã hội công nhận là cơ quan quân sự giờ sẽ phải gánh chịu chất vấn và khiển trách nặng nề.
Áp lực trong phút chốc tăng vọt, cả Vi Thảo chỉ có một người vẫn điềm tĩnh trước tình hình này.
“Đạo lý bọn chúng thờ phụng quả nhiên là ‘Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất’ mà.” Vương Kiệt Hi thầm nghĩ.
Lúc này anh đang quan sát bên ngoài thông qua khe hở trong đường ống thông gió, một kẻ xâm nhập mang súng ống đi qua hành lang ngay phía bên dưới vị trí của anh. Ánh mắt hắn láo liên, hẳn là đang kiểm tra xem trong tòa nhà còn nhân viên nào bị khống chế nữa hay không.
Vương Kiệt Hi vốn hoài nghi đám người còn sót lại này sẽ không trốn đi đâu xa, thậm chí có thể còn là ẩn nấp ở nơi nào đó nội thành. Đây là cứ điểm bọn hắn dốc lòng gầy dựng suốt nhiều năm, hẳn là sẽ không dễ dàng chấp tay nhượng bộ.
Đây tất nhiên chỉ là anh bí mật phỏng đoán, không có bất kỳ luận cứ nào, lúc này nếu muốn lục soát từng ngóc ngách khu vực này thì Vi Thảo quả thực không đủ binh lực, cho dù thân là đội trưởng thì anh cũng không thể điều động nhân thủ ngoài định mức đến giúp anh kiểm chứng một khả năng không có căn cứ.
Nhưng anh vẫn thắng cược.
Quan chỉ huy vốn nên tại cứ điểm tạm thời chờ đợi tin tức hiển nhiên không bằng lòng với công việc nhàn nhã này, Vương Kiệt Hi hoàn thành việc điều hành và sắp xếp công việc xong liền một mình xuất phát về phía tòa nhà Chính phủ. Anh thâm nhập vào bên trong tòa nhà, nhận thấy có biến lập tức lách mình vào một phòng không có người, sau đó thuần thục trèo vào ống thông gió.
Vi Thảo nhận được cuộc gọi khi đang tìm kiếm vị đội trưởng không rõ tung tích của họ. Vì để đề phòng đám phản loạn thông qua thông tin tín hiệu lần mò được dấu vết, đến khi xác nhận không có nguy hiểm anh mới khởi động máy liên lạc lại.
Dù là Tháp hay đám phản loạn đều không đoán được nước đi này, Vương Kiệt Hi như thể biết trước mà mai phục ở đây, vừa hay có thể cung cấp tình báo cho kế hoạch tác chiến lúc sau.
“Bộ Chỉ huy Quân sự đồng ý cho chúng ta sử dụng lối đi bí mật của họ, trực tiếp đột kích vào bên trong tòa nhà từ lòng đất. Đám phản loạn chỉ cho thời gian một tiếng, chúng ta cần bắt đầu chuẩn bị ngay bây giờ.” Giọng Phương Sĩ Khiêm phát ra trong tai nghe.
Tín hiệu bên trong ống thông gió chập chờn, liên lạc cự ly xa thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng dòng điện chói tai, điều này quả thực hơi bất lợi cho lính gác tập trung tinh thần, nhưng Vương Kiệt Hi cũng không thể bỏ mặc thông tin rồi tự mình hành động được.
“......Mặc dù bọn hắn đã chặn kín lối vào tòa nhà nhưng chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ thuốc nổ, có thể trực tiếp cho nổ tung tảng đá và bê tông, chúng tôi cần cậu báo cáo tình hình phân bố kẻ địch bên trong để có thể thiết lập vị trí và điều chỉnh thời gian dẫn nổ.”
“Không được, phương án này quá rủi ro, tôi không đồng ý.” Vương Kiệt Hi trầm giọng, “Chưa kể đến chuyện mười mấy người này có thể bị phân tán ra khắp nơi, vị trí của mỗi người đều có thể thay đổi bất kỳ lúc nào, cho dù đội đột kích của chúng ta thành công đánh vào bên trong toà nhà thì cũng khó mà khống chế tất cả bọn chúng trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu như bị bọn chúng phát hiện ra trước… Không, dù không bị phát hiện trước thì chỉ cần chúng ta không thể khống chế tên cầm ngòi nổ kịp thời, chúng nhất định sẽ cho nổ ngay lập tức, kéo chúng ta và con tin cùng chết.”
“Vậy ý cậu là?”
Vương Kiệt Hi nuốt nước bọt: “Có lẽ chúng ta có thể thử khiến nội bộ đối phương tan rã, chúng không biết tôi đang mai phục ở đây, nếu như nắm lấy ưu thế này rồi hành động…”
“Cậu điên rồi!” Phương Sĩ Khiêm tức giận cắt lời, “Bọn chúng có mười mấy tên, vũ trang đầy đủ, trong tay còn nắm giữ mấy chục lãnh đạo. Cậu cho rằng cậu trâu bò lắm ư? Cậu cứ tùy tiện vào sâu bên trong thế này chỉ tổ giúp chúng tăng thêm thẻ đánh bạc!”
“Tất nhiên tôi không thể đơn độc tác chiến, nhất định phải có người phối hợp tiếp ứng. Nhưng người đó không phải anh, anh ở lại chỉ huy đội, dù thế nào thì đến cuối cùng vẫn phải dựa vào nhóm của anh đến giải cứu con tin.” Vương Kiệt Hi dừng lại một lát, “Viện binh Tháp phái đã đến chưa?”
“Vừa đến, đang trao đổi với người của chúng ta. Tóm lại, cậu đừng có mà nghĩ gì bậy bạ, ngoan ngoãn chấp hành chỉ thị của phía trên đi, rủi ro cũng không phải một mình cậu gánh chịu.” Phương Sĩ Khiêm đanh giọng cảnh cáo, “Đội trưởng Lâm giao Vi Thảo cho cậu, không phải để cậu liều mạng mạo hiểm.”
Vương Kiệt Hi rơi vào trầm mặc. Anh biết Phương Sĩ Khiêm ngoài mặt cay nghiệt nghiêm khắc nhưng thực ra chỉ là sợ anh lỗ mãng tìm chết vô nghĩa. Đúng lúc này, liên lạc giữa anh và bộ chỉ huy bị gián đoạn một phút, khi kết nối lại thì người ở đầu dây bên kia đã thay đổi.”
“Xin chào, đội trưởng Vương.” Giọng nói trong tai nghe có vẻ vẫn còn trẻ, ôn hòa mà bình ổn, mang lại cảm giác an tâm cho người nghe, thậm chí Vương Kiệt Hi còn cảm thấy hơi quen tai. “Chúng tôi là Lam Vũ đến chi viện, rất vui được hợp tác với Vi Thảo lần đầu tiên. Thời gian cấp bách, toàn thể Vi Thảo đã tiến đến lối đi bí mật theo kế hoạch tác chiến, đội viên của chúng tôi cũng sẽ theo sát phía sau, từ giờ trở đi tôi sẽ giữ liên lạc với anh.”
Thanh niên trẻ tuổi dừng lại, rồi nói thêm một câu: “Tôi là dẫn đường, nếu như trong lúc hành động anh cần tôi chi viện thì xin cứ nói thẳng.”
Dẫn đường chủ động đề cập có thể hợp tác với lính gác có nghĩa là dẫn đường này hiện tại vẫn “vô chủ”. Nhưng Vương Kiệt Hi biết rõ hầu hết dẫn đường ưu tú đã được phân phối kết hợp; ngược lại, dẫn đường chưa kết hợp rất có thể năng lực không cao, muốn hỗ trợ lính gác cấp S chiến đấu e là không dễ dàng như trong tưởng tượng.
“Tôi quả thật cần sự trợ giúp của cậu.” Vương Kiệt Hi thầm nghĩ, rồi thuật lại mấy lời ban nãy nói với Phương Sĩ Khiêm cho đối phương. Anh cũng chẳng trông mong người thuộc đơn vị khác sẽ ủng hộ anh làm loạn vô điều kiện, chỉ cần trợ giúp một phần nhỏ, anh nắm chắc ít nhất tám phần có thể giảm nguy hiểm cho con tin đến mức thấp nhất— Trong lúc tính toán mức độ nguy hiểm, anh thường chẳng đặt an nguy của bản thân vào trong đấy.
“Anh muốn thông qua rối loạn nội bộ để chúng tự để lộ sơ hở đúng không?” Không ngờ dẫn đường này lập tức đáp lại, “Thế thì tôi nghĩ anh dự định để tôi chủ động liên lạc với bọn phản loạn, trong lúc đấu khẩu tranh thủ tạo cơ hội cho anh. Phương án này Tổng Chỉ huy đã đồng ý chưa?”
“Không kịp nữa rồi, bây giờ báo cáo lên trên rồi đợi từng vị gật đầu thì e rằng sẽ vượt quá thời gian chúng đưa ra.” Vương Kiệt Hi lạnh giọng, “Nếu những phần tử quá khích này không đạt được điều chúng muốn thì rất có thể sẽ trực tiếp sát hại con tin, đây chính là cách phản kích chúng ta tốt nhất. Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra.”
“Vậy anh khiến chúng chú ý bằng cách nào?”
“Chúng chủ yếu chia làm hai nhóm, bốn người ở sảnh lớn trung tâm cùng với còn tin, số còn lại chia ra tuần tra khắp lầu một, tuyến đường tương đối cố định. Tôi có thể thử dùng súng ngắn phá hủy chốt an toàn của lựu đạn, trong tòa nhà xảy ra một vụ nổ không rõ nguyên nhân tất nhiên sẽ khiến chúng chú ý.” Vương Kiệt Hi sờ vào súng lục bên hông, “Người cầm thiết bị điều khiển gây nổ là cầm đầu của chúng, cậu chỉ cần giữ hắn ổn định, sau đó tôi sẽ xuống ở ống thông gió ngay phía trên con tin rồi nắm giữ thiết bị nổ trước, sau đó là khống chế ba tên canh giữ con tin rồi đưa con tin đến khu vực trống trãi. Nếu lực lượng đột kích có thể tiến vào hiện trường lúc này thì những tên phản loạn còn sót lại sẽ không đủ sức uy hiếp nữa.”
Quả thực là làm loạn, nhưng anh không còn thời gian để giải thích cặn kẽ suy tính mỗi bước thực hiện nữa. Dẫn đường im lặng đúng như anh đoán, nhưng rồi anh nhanh chóng nhận ra tiếng dòng điện chói tai trong tai nghe đang nhỏ dần, điều này có nghĩa người ở đầu bên kia đang rút ngắn khoảng cách với anh.
“Lấy vị trí hiện tại của con tin làm trung tâm, cho tôi biết vị trí tương đối của ba tên lính gác tuần tra gần nhất.” Giọng điệu dẫn đường bỗng dưng thay đổi như thể không hề hoài nghi anh, “Muốn tăng xác suất thành công của kế hoạch cần phải ưu tiên kích nổ lựu đạn trên người chúng, việc này giao cho tôi, anh có thể giữ nguyên vị trí đợi thời cơ.”
Vương Kiệt Hi lập tức hiểu ý của đối phương. Thời điểm lựu đạn phát nổ và người kia xuất hiện trước mặt kẻ địch cách nhau càng ngắn thì chúng càng khó ứng đối. Nếu như phân công hợp tác thế này thì quả thật hiệu quả tốt hơn một mình anh thực hiện nhiều.
Bộ Chỉ huy lâm thời chỉ cách tòa nhà Chính phủ năm phút đi xe, chẳng mất bao lâu anh đã nghe dẫn đường nói: “Tôi đã đến trước tòa nhà. Xin lỗi, nơi này đông người quá, tôi không thể xác định chính xác địch ta, con tin ở chỗ bốn tên đấy đành phải nhờ anh giải quyết. Tôi sẽ liên lạc với đội đột kích dưới đường hầm, họ sẽ triển khai hành động khi nhận được tín hiệu của tôi.”
Thật sự không cần phải xin lỗi, Vương Kiệt Hi nghĩ thầm. Về việc dẫn đường dự định hiệp trợ anh thế nào thì bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để hỏi, anh cứ thế nghe theo, gửi cho đối phương tọa độ vị trí ba tên kia.
—— Mọi chuyện sau đó đều diễn biến thuận lợi đúng như kế hoạch của họ. Con tin không có thương vong, bốn tên phụ trách canh gác ôm vết thương lăn lộn trên mặt đất, Ma Thuật Sư uy phong lẫm liệt một tay cầm súng ngắn, một tay thiết bị kích nổ, đó là cảnh tượng đội đột kích dưới đường hầm nhìn thấy khi tiến vào tòa nhà. Ngay cả Phương Sĩ Khiêm vốn đã chuẩn bị mắng cho đội trưởng nhà mình một trận thế mà lần này cũng lựa chọn ngậm miệng.
Đoàn người dọn dẹp hiện trường tiến vào, Vương Kiệt Hi lúc bấy giờ mới gặp được vị dẫn đường thần bí kia. Một dẫn đường vừa bí ẩn vừa mạnh mẽ, vừa nghe xong kế hoạch táo bạo của anh đã lập tức thuận theo, lại còn cứ thế phối hợp làm loạn.
Sau đó, anh liền hiểu ra dẫn đường này đã làm những gì. Đám lính tuần tra rõ ràng chết do tự kích nổ lựu đạn, nhưng dẫn đường ở cấp bậc nào mới có thể thông qua sự đồng cảm mà cưỡng chế can thiệp vào tư duy của người khác đây? Thậm chí chỉ dựa vào mỗi vị trí mơ hồ anh cung cấp đã có thể thực hiện được việc này từ xa, dứt khoát nhanh gọn, trong ba tên đấy không có tên nào may mắn sống sót.
Thanh niên ấy mặc quân trang ung dung bước về phía anh, trông sắc mặt không có vẻ gì là đang mệt mỏi. Thế nhưng gương mặt này lại có vẻ khá quen mắt.
Người này không cúi chào Vương Kiệt Hi như các đội viên Lam Vũ khác, thế là ánh mắt Vương Kiệt Hi hướng thấp xuống nhìn vào băng tay trên cánh tay thanh niên này— Người này đúng thật không cần hành lễ với Vương Kiệt Hi. Đây chính là đội trưởng Lam Vũ, không thể nghi ngờ, từ quân hàm đến chức vụ, bọn họ cùng cấp bậc.
“Xem ra đội trưởng Vương thật sự quên sạch tôi rồi, có lẽ tôi phải tự giới thiệu một lần nữa thôi.” Thanh niên tóc đen mỉm cười, ngũ quan nhu hòa khác hẳn với phong thái lạnh lẽo cứng rắn thường thấy ở quân nhân, trông hơi vô hại. Người này phát âm rõ ràng, từng câu từng chữ như được rót thêm tinh thần lực truyền vào tai Vương Kiệt Hi, phảng phất tương đồng với thiếu niên ngồi trên ghế xem trận giới thiệu tên với anh vào năm tháng xưa cũ nào đó.
“Lam Vũ, Dụ Văn Châu.” Cậu ấy nói, duỗi tay về phía Vương Kiệt Hi.
Lúc bấy giờ Vương Kiệt Hi mới chậm rãi liên hệ khuôn mặt từng gặp một lần này với cái tên “Dụ Văn Châu”.
Đây chính là lần đầu tiên họ hợp tác.
Ánh nắng xuyên qua khe hở trên rèm rọi xuống đầu giường, tiếng chim hót ngoài cửa sổ hôm nay dường như trong trẻo hơn mọi ngày, Vương Kiệt Hi như thể vừa tách khỏi một giấc mơ không phải mơ, trong thoáng chốc không rõ là mơ hay thực.
Gương mặt trước mắt trong giấc mơ trẻ hơn một chút. Dụ Văn Châu bị động tác xoay người của anh làm cho tỉnh giấc, khàn giọng hỏi anh: “Sao lại dậy rồi? Đồng hồ còn chưa báo thức mà.”
“Chẳng mấy khi mơ thấy em làm chuyện ngốc nghếch, tôi dậy sớm chê cười em.” Vương Kiệt Hi cười cười.
Có lẽ do lâu rồi không gặp, đêm qua họ nói đến chuyện cũ nên mới dẫn đến phản ứng dây chuyền khiến anh có giấc mơ thế này, mơ thấy quá khứ chỉ thuộc về họ.
“Lần đầu gặp em, em vẫn chỉ là dẫn đường cấp C không có danh tiếng gì.” Không đợi Dụ Văn Châu tỉnh hẳn, Vương Kiệt Hi đã nhịn không nổi mà cảm khái: “Tôi thật chẳng nghĩ chỉ mới qua hai năm ngắn ngủi thế mà em đã trở thành đội trưởng một đơn vị. Trong số lính gác dẫn đường ở Tháp hiện nay thì hình như cũng chỉ có mỗi mình em sau khi thức tỉnh vẫn có thể phát triển năng lực tăng thêm hai bậc, em nói xem, là mệnh tốt số một hay là lớn lên hạnh phúc đây hử?”
Câu này tất nhiên là nói đùa. Khoa học hiện nay vẫn chưa thể giải thích được nguyên nhân khiến lính gác và dẫn đường thức tỉnh muộn, mà nhân tố quyết định cường độ năng lực và không gian tiến bộ của họ cũng bí ẩn y hệt.
“Thế nào? Ghen tị à?” Dụ Văn Châu chớp chớp mắt. “Nhưng anh cũng ở trên trần mà, còn muốn lên cao thế nào nữa đây?”
“Tôi chẳng ghen tị gì cả, nhưng nếu người người đều có thiên phú như em thì lão Phùng sung sướng đến phát điên mất thôi.” Anh trở mình ngồi dậy, chợt nhớ đến ý nghĩ ngẫu hứng trong phòng kiểm tra hôm qua. “Lát nữa có muốn cùng nhau đi thư giản hay không? Tôi tìm được một hàng xoa bóp rất tuyệt, hẳn là nên tìm cơ hội để em hưởng thụ kỹ thuật xoa bóp toàn thân của họ.”
“Anh mời khách, hiển nhiên là tôi nghe theo.” Dụ Văn Châu hơi trở mình, nhưng vẫn không định ngồi dậy, xương quai xanh gầy gò xinh đẹp lộ ra dưới cổ áo xộc xệch.
Dụ Văn Châu trong mơ cũng gầy gò như vậy. Bài huấn luyện thân thể có thể xưng là tàn khốc của trường quân đội dường như cũng không thể khiến cậu có thêm chút cơ bắp nào. Vương Kiệt Hi đã gặp gần như tất cả dẫn đường trong Tháp rồi, chỉ có người trước mặt trông chẳng khác gì người bình thường, vừa mỏng manh lại vừa yếu ớt, nhưng trong đại não lại ẩn chứa tinh thần lực hùng hậu khiến nhiều người mơ tưởng.
Dụ Văn Châu bắt gặp ánh mắt Vương Kiệt Hi dán trên người mình hồi lâu thì lập tức cảnh giác: “Anh nhìn như vậy là có ý gì hả? Anh không mong đợi tôi làm bữa sáng cho anh đấy chứ?”
“Hoặc là quấn chăn kỹ vào, hoặc là đi thay quần áo, nếu không thì tôi đổi ý thật đấy.” Vương Kiệt Hi quyết định mặc kệ những suy nghĩ chẳng biết đến từ đâu kia, dứt khoát chọn bừa một cái cớ qua loa tắc trách, “Hôm nay là thứ hai, tôi không muốn đến trễ rồi bị Tân Kiệt phê bình cá nhân đâu.”
-Còn tiếp-