3.
Cắn người miệng mềm, sau bữa ăn, Vương Kiệt Hi cực kỳ tự giác thu dọn chén dĩa, tất nhiên cũng chỉ là bỏ vào máy rửa bát mà thôi. Dụ Văn Châu còn đang xử lý đủ chuyện bên Liên minh, lúc đi ngang phòng khách anh còn chính mắt thấy cậu dùng khẩu hình miệng ra hiệu anh có thể đi tắm trước.
Cuối cùng Vương Kiệt Hi vẫn chọn gian phòng ngủ cách xa Dụ Văn Châu nhất, nói là phòng cho khách nhưng cũng không nhỏ, có kèm phòng tắm, bên cạnh còn một căn phòng nhỏ được đặc biệt dọn dẹp để làm thư phòng cho anh. Mấy hôm trước anh tự mua cho mình một bộ bàn ghế thư thích và một cái ghế lười để ở một góc phòng, dời bàn làm việc tiêu chuẩn Dụ Văn Châu đặt bên trong sang nơi khác. Dụ Văn Châu cũng mặc anh, hai người ở cùng nhà cứ như những người bạn cùng phòng bình thường vậy, không can thiệp gì nhau, bình yên trải qua mấy hôm rồi.
Nhưng hiển nhiên tối nay không còn là đêm cả hai sẽ chúc nhau ngủ ngon rồi trở về phòng của mình nữa, khi Dụ Văn Châu nghiêm túc làm khẩu hình với Vương Kiệt Hi, lời dặn không thể để cho Lam Vũ xem thường của Phương Sĩ Khiêm đột nhiên vang lên trong đầu Vương Kiệt Hi. Không hiểu sao anh chợt cảm thấy hào hùng như bước ra chiến trường. Thế là anh đứng do dự giữa hai phòng ngủ một chốc rồi dứt khoát đi tới phòng ngủ của Dụ Văn Châu, thuận tiện vung tay lên phóng tinh thần thể của mình ra.
Khi Dụ Văn Châu kết thúc công việc đẩy mở cửa phòng ngủ mình, cậu liền nhìn thấy con báo đen mắt phỉ thúy đại biểu cho Vương Kiệt Hi nằm sấp trên giường mình, hơi ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn sang.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước mơ hồ, Dụ Văn Châu ngồi nghiêng bên giường, vươn tay cười nói: "Đã lâu không gặp, thoạt nhìn mi đã hoàn toàn hồi phục."
Tinh thần thể của Vương Kiệt Hi lớn hơn báo bình thường khá nhiều, nằm đó không cũng đã dài gần bằng cái giường, chiếc đuôi thô đen mạnh mẽ vắt ở mép giường lười nhác vẩy vẩy. Báo đen chăm chú nhìn Dụ Văn Châu một hồi, vươn móng duỗi lưng về trước một cái, ngầm chấp thuận cho Dụ Văn Châu sờ lên đầu của mình.
"Cậu không sợ nó nhỉ."
Vương Kiệt Hi ra khỏi phòng tắm, chỉ dùng khăn quấn quanh eo, một thân bắp thịt tinh chuẩn óng ánh giọt nước. Báo đen thấy anh xuất hiện thì tràn trề tinh thần ngồi dậy, như trả lời anh, gừ một cái nhe răng với Dụ Văn Châu.
"Sao không nói ngược lại là nó không sợ tôi." Dụ Văn Châu cười, giương mắt nhìn người đàn ông đang lau tóc, chậc chậc: "Dáng người đẹp thật, tôi muốn huýt sáo một tiếng lắm đấy."
"Vậy cậu huýt đi."
"Tiếc là tôi mãi vẫn chưa học huýt được."
Dụ Văn Châu đứng dậy khỏi giường, một con cá voi hư ảo hiển hiện bên cạnh cậu. Ánh mắt của báo đen trên giường đột ngột tối đi, nó lui về phía sau hai bước, vào tư thế săn mồi.
Tinh thần thể của Dụ Văn Châu là một con cá voi xanh, điều này dẫn đến tuyệt đại đa số thời gian cậu đều chỉ thả huyễn ảnh của tinh thần thể mình ra. Huyễn ảnh không bị giới hạn bởi địa điểm và thể tích, bây giờ nó đang dài gần như bằng báo đen, lượn lờ trong không khí như đang bơi lội dưới đáy biển.
"Bảo chúng nó ra ngoài chơi đi." Dụ Văn Châu nói, huyễn ảnh cá voi xanh của cậu bơi lội cạnh cửa phòng ngủ: "Da mặt tôi mỏng, bị chúng nó nhìn chăm chú có thể không cứng nổi."
Vương Kiệt Hi hừ cười, tỏ vẻ hoài nghi và khinh thường ba chữ "da mặt mỏng" kia. Nhưng anh vẫn bảo tinh thần thể của mình theo huyễn ảnh ra cửa.
"Cậu biết rằng bất kể cậu làm tôi ở đâu, thì thật ra đều bị bọn chúng nhìn thấy mà phải không?" Vương Kiệt Hi ôm cánh tay dựa vào tường: "Không phải vừa nãy cậu bảo chẳng phải chúng ta chưa từng làm qua sao, sao giờ lại dè dặt như vậy."
Dụ Văn Châu đang cởi nút áo của mình, liếc mắt quan sát Vương Kiệt Hi: "Đứng cách xa giường như vậy, chứng tỏ anh đang chống đối chuyện này. Hai tay ôm ngực, chứng tỏ anh đang phòng bị tôi. Rõ ràng người đang lo lắng dè dặt là Kiệt Hi mới đúng."
Vương Kiệt Hi bị cậu nói như vậy thì sững sờ, để tay cũng không được buông tay cũng không xong, chỉ đành sải bước đi đến trước mặt Dụ Văn Châu, kéo cái áo cậu đang cởi một nửa xuống, mắt đối mắt với người đang cười như nhìn rõ mọi sự.
"Nói nhiều như Hoàng Thiếu Thiên vậy, cậu cũng chẳng khá hơn điểm nào đâu." Khi nói câu này anh gần như dán sát bờ môi Dụ Văn Châu: "Đi tắm, cậu nói đúng, tôi cần phải điều chỉnh bản thân một chút."
Dụ Văn Châu khẽ hôn lên môi anh, không mang ý tình sắc gì, nhẹ giọng nói được.
Vương Kiệt Hi là một người rất biết điều chỉnh bản thân, hoặc có lẽ là người đã lăn lộn đến mức này như anh và Dụ Văn Châu đều đã sớm hình thành thói quen điều chỉnh tâm trạng và thái độ của mình, bất kể lúc đối diện với cái chết vội vàng của chiến hữu, hay khi chính mình lâm nguy gần như không có hy vọng sống sót.
Nhưng quả thật anh chưa từng phải đối diện với tình huống khỏa thân nằm trên giường như này, gắng bình tĩnh lại hoặc thản nhiên chấp nhận chuyện mình sẽ làm tình với chủ nhân của cái giường, kết hợp, rồi trở thành một thể từ nay về sau.
Không biết Dụ Văn Châu sẽ có cảm tưởng thế nào, nếu cậu biết bây giờ lòng anh đang ôm tâm trạng khẳng khái như sắp hi sinh khi đối mặt với chuyện lên giường cùng cậu.
Vương Kiệt Hi ngẩn người chăm chú nhìn cửa phòng tắm.
Và rồi anh từ bỏ rất nhanh, anh cảm giác mình không thể nào điều tiết nổi. Anh chuẩn bị làm một người phối hợp cho thật tốt, Dụ Văn Châu dẫn dắt anh làm thế nào thì anh sẽ làm thế đó, sau đó anh nỗ lực chủ động hơn chút, để Dụ Văn Châu đừng quá khó xử là được.
Suy nghĩ của anh nhanh chóng chuyển đến hành động của Dụ Văn Châu, cậu sẽ làm gì? Vương Kiệt Hi nhớ lại những lần giao hợp vụn vặt ngắn ngủi giữa họ, thứ lỗi anh cũng không nhớ rõ. Mỗi lần làm tình anh đều chỉ biết đến những cuộc họp căng thẳng trước đó cùng chiến trường đầy đạn lửa sau đó, còn có những quyết sách chiến thuật rõ ràng và sự hỗ trợ tinh thần đến từ mối liên kết tạm thời trong khoảnh khắc treo giữa sự sống và cái chết.
Dụ Văn Châu ra rất nhanh, hoặc do Vương Kiệt Hi không chú ý đến thời gian trôi qua. Mãi đến khi cậu đã sấy tóc khô bung mềm mại đè giường trèo lên bên kia mép giường, Vương Kiệt Hi mới nhìn cậu một cái, chưa kể còn buộc mình phải không được dịch chuyển.
Anh không biết ánh mắt mình như nào, nhưng nhất định là rất kỳ lạ, vì Dụ Văn Châu đã bật cười thành tiếng.
"Được rồi." Dụ Văn Châu khoanh chân ngồi dậy, nghiêm túc nói: "Có vẻ chuyện cố gắng làm mọi thứ nước chảy thành sông không khả thi lắm, chẳng bằng chúng ta thẳng thắn đối diện với vấn đề, thảo luận chút đi."
"Ừm, cậu cứ nói." Vương Kiệt Hi cũng cười.
Dụ Văn Châu lấy hai ống tiêm tiện lợi chưa mở từ dưới gối đầu ra, nửa ống chất đầy chất lỏng.
"Đây là thứ Sở Y tế Liên minh, hoặc nói tiền bối Phương đã giao cho tôi." Dụ Văn Châu nói, nét mặt vẫn bình tĩnh: "Là…"
"Thuốc dẫn dụ sốt kết hợp, tôi biết." Vương Kiệt Hi liếc mắt nhìn chất lỏng kia: "Này có phải tiết tấu thảo luận đâu."
Dụ Văn Châu nhún vai, lấy máy truyền tin ra, chiếu một phần báo cáo lên trước mặt cả hai.
"Khi kết hợp dẫn đường và lính gác cần phải hoàn toàn giao phó bản thân, điều này không chỉ đơn giản như đóng cửa lá chắn tinh thần lại. Muốn đạt đến cảnh thế giới tinh thần hoàn toàn dung hợp, chúng ta cần… Ừm… Mô phỏng người yêu thực thụ." Dụ Văn Châu nói: "Toàn thân toàn ý khát vọng và hưởng thụ chuyện làm tình với người kia, cuối cùng nỗ lực cùng nhau đạt cực khoái."
Vương Kiệt Hi trừng to mắt, cẩn thận quan sát xem lúc nói đoạn này mặt Dụ Văn Châu có đỏ hay không, kết luận khiến một lần nữa, sau nhiều năm, anh lại sinh ra lòng khâm phục với Dụ Văn Châu từ trong tâm.
"Khụ…" Vương Kiệt Hi mở miệng, cảm giác cuống họng mình khô rang: "Thế nên có phải là không nên dùng thuốc dẫn dụ không?"
"Anh nghĩ sao?" Dụ Văn Châu hỏi anh.
"Tôi không thấy sao cả." Vương Kiệt Hi đáp, nhưng lại cảm giác mình đáp như thế quá tiêu cực bị động, bèn vội bổ sung: "Tôi biết cậu không có ép buộc hay gì cả, cũng không cần phải bù đắp gì cho tôi. Nhưng tôi thật lòng hi vọng có thể chọn một cách khiến cậu thấy thoải mái, nếu cậu cảm thấy tiêm thuốc dẫn dụ, giao tất cả mọi thứ cho bản năng sẽ dễ dàng hơn, thì tôi không thấy sao cả."
"Tôi không muốn." Dụ Văn Châu trả lời rất dứt khoát: "… Tôi không muốn sáng mai tỉnh dậy chỉ có những mảnh ký ức hỗn loạn về đêm nay, lại đối mặt với những thay đổi lớn của mình, nỗi khủng hoảng trước những điều không biết sẽ tạo thành bóng ma tiềm ẩn trong lòng."
Vương Kiệt Hi cảm thấy Dụ Văn Châu mà còn nói nữa rất có khi còn lên đến độ lý luận về chuyện "sở dĩ con người là con người", bèn vội mở miệng: "Không dùng thì không dùng, hôm nay chúng ta thử trước một chút, thật sự không được thì ngày mai thử lại sau."
"Hơn nữa… Dựa theo kế hoạch, mỗi tuần chúng ta đều phải làm ít nhất một lần, cũng không thể lần nào cũng tiêm thuốc được, lỡ truyền ra thì mọi người sẽ nhìn tôi thế nào chứ." Giọng Dụ Văn Châu đầy bi thương.
"Cậu tính nói với ai?" Vương Kiệt Hi giả vờ kinh ngạc: "Đừng nói, tôi cũng không phải người tùy tiện như vậy."
"Trước đó cựu đội phó thân yêu của anh đã đưa tôi một cuốn tổng hợp những câu hỏi chữa trị, bảo tôi mỗi lần làm xong đều phải trả lời đủ hai mươi câu hỏi thẹn muốn chết đó. Tôi khổ quá mà. Cái này còn khó hơn bảo tôi ký đồng ý vào bản khảo sát ý nguyện kết hợp nhiều." Dụ Văn Châu đáp.
"Đưa tôi đọc chút xem?" Vương Kiệt Hi trợn mắt.
"Không được, mình tôi yên tĩnh tiếp nhận là đủ rồi. Huống chi nếu tôi ghi thật thà là mình chưa đạt cực khoái, nguyên nhân do đối phương không hợp tác, nhưng anh lại thấy mình rất hợp tác, vậy chẳng phải con thuyền tình bạn sẽ chìm sao?"
"Chúng ta còn con thuyền tình bạn nữa hả?" Vương Kiệt Hi cười hỏi, cuối cùng lại bổ sung thêm câu: "Thật sự có câu hỏi quá đáng vậy sao?"
Dụ Văn Châu không trả lời cả hai câu, chỉ vươn người ra nắm lấy cổ tay Vương Kiệt Hi, đồng thời tắt hình chiếu trên máy truyền tin đi. Cậu cười hỏi Vương Kiệt Hi: "Thả lỏng hơn chưa?"
"Hơn rồi, quả nhiên lảm nhảm trị bách bệnh mà." Vương Kiệt Hi cười, quàng một tay kia qua bả vai Dụ Văn Châu.
"Vậy chúng ta bắt đầu đi, Kiệt Hi." Dụ Văn Châu nghiêng người bắt đầu hôn anh, rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy người nằm xuống giường.
Quả nhiên vạn sự chỉ có khởi đầu nan, khi Vương Kiệt Hi rơi vào chiếc giường mềm mại, nhận lấy từng nụ hôn sâu từ Dụ Văn Châu, đầu anh nhanh chóng lướt qua ý nghĩ này. Đến khi thật sự nhắm mắt lại rồi, giao toàn thân và tâm gắn bó quấn liền với một người khác, đến lúc bốn bàn tay bắt đầu loạn vuốt ve cho nhau, anh đã không còn sức để nghĩ gì đến chuyện có xấu hổ hay không nữa rồi.
Đầu lưỡi Dụ Văn Châu lướt qua từng tấc một trong khoang miệng anh, hơi thở gần trong gang tấc, nhanh chóng ra vào như đang khiêu khích môi anh. Vương Kiệt Hi cũng không tỏ ra yếu thế, anh nương theo tiết tấu của cậu, nâng hông cọ xát bộ phận rõ ràng đã ngóc đầu lên, hai chân nghịch ngợm vuốt ve cơ thể Dụ Văn Châu.
Ban đầu anh nhắm mắt lại, sau đó dứt khoát nâng hai tay lên đặt sau gáy Dụ Văn Châu, lặng lẽ mở mắt. Không ngờ cậu cũng đang chăm chú nhìn anh, khi hai mắt nhìn nhau, Dụ Văn Châu thì thầm hỏi anh: "Có muốn tắt đèn không?"
"Không cần đâu, nhất định thấy rõ tôi sẽ khiến cậu càng có cảm giác hơn." Vương Kiệt Hi thì thầm đáp xong thì biết cảm xúc thẹn thùng của mình đã offline.
Quả nhiên Dụ Văn Châu bèn cười khúc khích. Cậu kéo cái gối một bên sang, chèn dưới lưng anh, hai ống tiêm vừa nãy lăn xuống dưới giường, âm thanh chạm đất thanh thúy như vừa mở ra một cơ quan gì đó.
"Không dạo đầu gì cả… Qua loa quá rồi đó tổng tham mưu Dụ à…" Hai chân Vương Kiệt Hi bị Dụ Văn Châu nâng dậy, lối vào liền lộ ra đối diện với trần phòng ngủ. Trước đó khi tắm anh đã nới lỏng nó rồi, bây giờ bị người nhìn vào nó bèn co lại thành một nhúm phiếm hồng.
"… Thật sự tôi còn chưa bao giờ nhìn nó rõ như vậy đâu…" Dụ Văn Châu chậm rãi nhấn trọng âm vào từ nào đó, rồi tiếp tục nói: "Anh muốn dạo đầu thế nào? Khẩu giao giúp anh, cắn núm vú anh hay dùng ngón tay chơi phía sau anh? Hay anh quen với việc vịn tường nắm bàn làm tình cùng tôi hơn, nằm thì không đủ kích thích?"
Vương Kiệt Hi đỏ bừng mặt, đột nhiên đặt hai chân lên vai cậu. Người nọ cũng phản ứng rất nhanh, lập tức giật cùi chỏ đánh vào khuỷu chân của anh, lại bị bắp chân anh dùng lực kẹp cổ quật sang một bên. So chiến đấu cận thân, tất nhiên Dụ Văn Châu hoàn toàn không phải đối thủ của anh, qua lại mấy chiêu cậu liền bị anh lật tung nằm xuống giường, một bộ phận cứng rắn nóng bỏng hợp với xương hông sắc bén bị anh đè dưới thân.
"Trước kia thân mang nhiệm vụ nên tôi còn nhường cậu, chứ không cậu có thể thích thì làm à?" Vương Kiệt Hi từ trên cao nhìn xuống người đang bị anh khống chế nhưng mặt đầy vẻ xem kịch vui, thầm nghĩ dù sao anh cũng đã so tài với người này nhiều năm như vậy rồi, cho nên ban nãy anh ôm cảm xúc như lâm trận vậy cũng không phải không có lý.
Vương Kiệt Hi hơi nâng người lên, một tay đè bả vai Dụ Văn Châu, tay kia nắm dương vật cậu để ở lối vào của anh, rồi động tác anh đột ngột dừng lại. Sau đó thân thể anh liền cứng đờ ra đó, không nghe sai khiến. Người bị anh áp chế lắc lắc cổ tay, ngồi dậy hôn khóe mắt anh, sau đó lần nữa áp anh trở về giường.
"Anh thật sự tính xem lên giường như chiến trường sao?" Tay Dụ Văn Châu lướt dọc theo xương quai xanh Vương Kiệt Hi trượt xuống tới giữa đùi trong của anh, vẽ vài vòng rồi bóp mở cửa huyệt mềm nóng: "Vậy thì anh cũng bất cẩn quá rồi, tinh thần thể của anh còn đang ở ngoài cửa chơi với cá con nha…"
Có lẽ chút nhạc đệm này đã khơi lên sự hào hứng của Dụ Văn Châu, nhưng tóm lại Vương Kiệt Hi đã bị xiềng xích tinh thần của dẫn đường cấp S Liên minh đóng chặt vào giường, dang rộng tay chân, không thể động đậy chút nào, mở to hai mắt bất lực nhìn trừng trừng cảnh Dụ Văn Châu thực hiện tất cả những hành vi xấu xa cậu vừa nhắc kia qua một lần, vô cùng cẩn thận…
Dương vật bị cậu ngậm vào miệng nhấm nháp, liếm đến tận gốc rễ. Khe hở trên đầu bị đầu lưỡi cậu cứ lượn lờ quấy nhiễu, Dụ Văn Châu còn quá đáng đến nỗi nhẹ nhàng cắn đỉnh dương vật anh, lấy ngón tay vuốt ve phần gốc, nắm túi tinh vào lòng bàn tay xoa nắn rồi lại buông ra. Anh bị cậu chọc càng lúc càng cứng, nhưng động tác của Dụ Văn Châu lại ngày càng chậm, dương vật không thể phát tiết được run rẩy giữa ngón tay, môi và lưỡi, cuối cùng khi sắp xuất tinh rồi thì lại bị nhẹ nhàng thả ra.
Sau đó là lồng ngực và đầu vú, cắn chỉ là cơ bản nhất, chí ít còn có cảm giác thật, bộ phận không có tác dụng gì đỏ bừng lên, sưng thành hai viên thịt căng tròn. Dụ Văn Châu hà hơi vào chúng, quét dầu bôi trơn lên quầng vú sẫm màu, dùng ngón tay cọ qua chóp vú, nhẹ như có như không. Rõ ràng Vương Kiệt Hi không thể nhúc nhích được, nhưng anh lại có cảm giác như ngực của mình đang từng bước nhô cao lên, như đang đuổi theo tay của người kia, muốn bị xoa nắn.
Cuối cùng là cửa vào của anh. Vương Kiệt Hi bị khiêu khích ghê gớm, anh thở hổn hển, không muốn phát ra âm thanh, nhưng mặt sau lại thành thật co rút. Dụ Văn Châu đưa miệng ống bôi trơn vào giữa chỗ nhăn nhúm, nó liền kẹp lấy ống nuốt vào. Khi ngón tay đâm vào còn điên cuồng hơn, sau khi thành trong run rẩy mút mát vài ba lượt, anh liền bị làm đến cực khoái, đầu đỉnh xuất tinh rối tinh rối mù.
Vương Kiệt Hi bị lật người lại, Dụ Văn Châu tách hai cánh mông của anh ra, nói cậu vẫn quen nhìn mặt sau của anh hơn, rồi sau đó cúi người xuống mò lấy ống tiêm vừa nãy từ dưới gầm giường.
Vương Kiệt Hi nhìn chằm chằm cậu, khó mà tin nổi. Dụ Văn Châu lại thấp giọng nói: "Tôi đã đọc tài liệu rồi, dùng thứ này với lượng nhỏ có thể tăng khoái cảm."
Lượng nhỏ thuốc dẫn dụ bị cậu tiêm thẳng vào cạnh cửa huyệt Vương Kiệt Hi, rồi sau đó xiềng xích tinh thần bèn được tháo gỡ. Hai tay Vương Kiệt Hi ôm lấy gối quay đầu nhìn người trên người mình, rất nhanh lối vào khe mông anh đã cảm thấy ngứa nóng khó nhịn, cảm giác muốn bị xỏ xuyên từng chút một tấn công vào não bộ anh.
Bất cẩn bị lừa rơi vào tròng rồi lại bị chơi như vậy, Vương Kiệt Hi đã quẳng mọi tâm lý chuẩn bị phối hợp vừa nãy ra xa tới tám nghìn dặm Lam Vũ.
"Dụ Văn Châu." Anh nghiến răng nghiến lợi bật ra ba chữ, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, cuối cùng nhấn từng chữ từng chữ nói: "Còn bần thần cái gì? Có phải cậu không được không đó?"
----tbc----