Hoàn [Trân] [Tôn Tiêu] Đã lâu không gặp

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
650
Số lượt thích
4,130
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Sản phẩm thuộc project Trân

ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP


Tác giả: 钻冰取火

Link gốc: 【孙肖】好久不见

Edit: Nguyệt



Lúc cậu thanh niên mặc áo hoodie trùm mũ chạy vào, Tiêu Thời Khâm vẫn còn hơi hoảng hốt.

Tiếng chuông tự động của hàng tiện lợi kêu leng keng, nghe thật đột ngột giữa tiếng mưa rơi.

Tiêu Thời Khâm ngẩng đầu liếc nhìn ra phía ngoài, lập tức đụng mắt với cậu thanh niên kia. Viền mũ và bả vai đã ướt mưa, vài giọt nước li ti rơi xuống đất men theo ngọn tóc. Cậu thanh niên cúi đầu rũ tóc, ảo não phủi quần áo, bực dọc bước nhanh vào trong.

Dù không nhìn được trực diện nhưng thân hình quen thuộc này vẫn phiến Tiêu Thời Khâm cảm thấy bất ngờ.

Là Tôn Tường.

Cùng với đó, anh bắt đầu thắc mắc: Tại sao cậu ta lại ở đây?

Nhưng hành động vẫn diễn ra trước khi đầu óc kịp hoạt động, Tiêu Thời Khâm lên tiếng chào trước: “… Tôn Tường?”

Cậu thanh niên thoáng khựng lại sau tiếng gọi, quả đúng là gương mặt anh đã quá quen kia.

“Chuyện Nhỏ?” Hai mắt Tôn Tường sáng rực lên, giọng nghe cũng phấn khơi hơn hẳn, bực dọc vì dính mưa khi nãy đã mất tăm, cảm giác như rất bất ngờ khi có thể gặp lại nhau ở đây.

“Sao cậu/ anh lại ở đây?”

Hai người đồng thanh.

“Sao cậu/ anh không ở Luân Hồi/ Lôi Đình?”

Lại tiếp tục đồng thanh.

Cả hai ngẩn ra rồi im bặt. Cuối cùng, vẫn là Tiêu Thời Khâm phá vỡ sự im lặng trước: “Tôi đi mua ít đồ ăn vặt. Mọi người trong đội cứ kêu ca là không có sức.”

“Ồ.” Tôn Tường gật đầu, thoạt trông cũng không mấy để tâm đến câu trả lời mình, lại tự chỉ vào mình, “Đi teambuilding gần đây, tôi tới trước nên đi loanh quanh mua đồ.”

“Đi teambuilding?” Tiêu Thời Khâm ngẩn người, Lôi Đình làm gì có lịch đấu giao hữu đâu nhưng nghĩ thêm chút nữa liền hiểu ngay, “À, nghỉ hè, du lịch hả?”

“Ừ!” Tôn Tường lập tức gật đầu.

Tiêu Thời Khâm cười cười, “Vũ Hán? Hoàng Hạc Lâu?” Lại đưa tay đẩy lại kính, nói đùa: “Cậu mà liên hệ tôi sớm một chút, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm dân địa phương.”

“… Hoàng Hạc Lâu?” Biểu cảm Tôn Tường khá hoang mang, “Không phải, Trương Gia cơ.”

“…”

Cha bố nhà cậu, Tiêu Thời Khâm suýt thì rơi cả kính xuống đất. Trương Gia Giới nào ở Hồ Bắc? Thằng nhãi này là cậu ấm bị đần hả! Lạc đường đến cỡ đó luôn?!

Anh dở khóc dở cười, muốn rút một tờ giấy lau nước mưa dính trên mặt cho Tôn Tường. Lúc chuẩn bị chạm tay lên mặt cậu ta, anh lại khựng lại, nhét giấy vào tay Tôn Tường: “Lau mặt trước đi.”

Tôn Tường không phát hiện ra cử chỉ bất thường ấy, vui vẻ cầm giấy lau mặt, “Biết điều quá, đúng là Chuyện Nhỏ của tôi.”

Tiêu Thời Khâm lắc đầu, mỉm cười đầy bất đắc dĩ. Xem ra Gia Thế thực sự đã nuôi thành thói quen rồi. Hồi đó, ông kễnh Tôn này suốt ngày tắm xong rồi để đầu ướt chơi game, toàn là anh cẩn thận cầm khăn bông đứng sau lau khô cho, chu đáo đến mức tự anh cũng cảm thấy mình như bà mẹ được thuê về chứ không phải đội phó.

Nhưng thật sự là… Tiêu Thời Khâm bỗng cảm thấy trời mưa rất dễ đả động đến cảm xúc. Nghe tiếng mưa rả rích, anh bỗng thấy bùi ngùi.

Anh kéo Tôn Tường đi mua đồ tiếp. Lúc bước cùng nhau, anh nghĩ, sự ăn ý nói câu nào trùng câu đó khi nãy mà tới sớm một chút thì thật tốt, biết đâu lại đánh ra được thành tích tốt hơn.

Chợt cảm thấy hơi buồn cười, anh thở hắt ra một hơi, nghiêng mặt nhìn sang. Tôn Tường đang tươi tỉnh nghiên cứu bao bì của các món hàng trên kệ. Ánh đèn chiếu lên gương mặt điển trai, tự tin của thanh niên mà trông như phát sáng.

Đáng tiếc, tất cả đều đã là quá khứ.

Hai người của hiện tại ai cũng có tương lai riêng.

“Cậu về Lôi Đình với tôi trước đã.”

Tiêu Thời Khâm do dự giây lát, cuối cùng vẫn đưa ra đề nghị này. Bỏ mặc con hươu ngớ ngẩn không phân biệt được Hồ Bắc Hồ Nam này chạy lung tung, không biết liệu cậu ta sẽ gây ra hỗn loạn gì nữa.

Chắc chắn Tôn Tường không nghĩ nhiều đến thế. Vừa nghe anh mời vậy, cậu ta vui ra mặt, gật đầu, “Được đó! Từ lâu tôi đã muốn tới xem Lôi Đình các anh trông ra sao rồi. Nghe đâu chỉ có chưa đến chục cái máy tính hả?!”

“…”

Đúng là cái đồ lấy oán trả ơn! Tiêu Thời Khâm muốn rớt nước mắt, nghiêm túc kiểm điểm liệu quyết định 3 giây trước của mình có chính xác hay không. Cuối cùng, anh đành cam chịu tự an ủi bản thân: Thôi bỏ đi, trẻ con không biết gì.

Tất nhiên Tôn Tường chẳng thể cảm nhận được Tiêu Thời Khâm đang đau đầu sầu não, cậu ta còn vui vẻ chỉ vào mấy món đồ ăn vặt trên kệ: “Chuyện Nhỏ, nhìn này, đây là loại tôi thích nhất đó!”

Tiêu Thời Khâm ngẩng đầu nhìn, lại nhìn đôi mắt sáng rỡ tràn đầy mong đợi của Tôn Tường, tự giác vươn tay lấy một gói, yên lặng để vào giỏ hàng.

Thấy thế, Tôn Tường càng vui vẻ hơn, ôm choàng lấy Tiêu Thời Khâm bằng cả hai tay, cảm tưởng như sau mông cậu ta đang có một cái đuôi quẫy tít mù.

“Lại còn là vị tôi thích nữa chứ!”

Tiêu Thời Khâm lẳng lặng đẩy cậu ta lùi ra, “Ừ, dù sao cũng ở chung với cậu 1 năm rồi mà.”

Câu này như công tắc khởi động Tôn Tường, suốt quãng đường đi cứ đòi Tiêu Thời Khâm đoán xem cậu ta thích trò chơi gì.

May mà Tiêu Thời Khâm không hổ là bậc thầy chiến thuật, đến giờ vẫn nhớ rõ khẩu vị, thói quen của đồng đội cũ. Đi hết một vòng, anh chọn đủ từng món đồ ăn vặt Tôn Tường thích, chọn cho cả nhóm Đới Nghiên Kỳ, gộp lại phải thành 3 – 4 túi.

Lúc đến quầy thu ngân tính tiền, Tiêu Thời Khâm nhìn đồ mình mua tự nhiên nhiều thêm bao nhiêu thì hơi đau đầu nhưng vẫn rút điện thoại ra chuẩn bị quét mã.

Không thể không khen Luân Hồi rất giỏi dạy dỗ con người. Đến cả Tôn Tường sống ở đó lâu cũng có EQ cao hơn hẳn. Cậu ta nhanh tay quét mã trước, vỗ vai Tiêu Thời Khâm, cười tươi rói.

“Hôm nay tôi mời!”

Tiêu Thời Khâm cảm thấy khá vui, hiền hòa mỉm cười. Anh lại quay người, định lấy một chiếc ô cho Tôn Tường nhưng vừa vươn tay ra đã bị cản lại.

“Ây, anh làm gì đó!”

“Lấy ô.” Tiêu Thời Khâm chỉ màn mưa bên ngoài cửa kính.

Tôn Tường liếc nhìn những chiếc ô gấp phong cách dễ thương màu hồng phấn trên kệ, từ chối một cách ghét bỏ.

Cuối cùng, cậu ta nhất quyết đòi dùng chung chiếc ô đen với Tiêu Thời Khâm, hai thanh niên cao ráo cùng ra khỏi cửa.

“Chỗ các anh chẳng thân thiện gì cả, mưa to thế không biết.”

Vừa ra khỏi cửa được mấy bước, Tôn Tường đã bắt đầu kêu ca.

Tiêu Thời Khâm rất cạn lời, anh trịnh trọng nhắc nhở: “Là tự cậu không chịu.”

“Cái món đó làm sao hợp với tôi được!”

Tiêu Thời Khâm không phản đối, sao cũng được.

“Ê Chuyện nhỏ, ướt hết vai rồi kìa!”

“Thì ô của tôi vốn là ô một người mà.” Tiêu Thời Khâm lại nhắc nhở.

“Vậy anh đi sát vào đây!” Tôn Tường ghét bị dính mưa, nói câu đó xong thì cũng kéo Tiêu Thời Khâm sát lại với mình.

Bỗng nhiên bị quàng vai, Tiêu Thời Khâm giật mình, suýt nữa trượt chân ngã, đồ ăn vặt trong túi cũng suýt rơi ra ngoài.

“Cậu…” Tiêu Thời Khâm không biết nên nói gì cho phải. Tôn Tường vẫn tiếp tục kéo người lại gần mình hơn.

“Đủ rồi đủ rồi.” Còn kéo nữa sẽ va vào mặt Tôn Tường mất, Tiêu Thời Khâm vội vàng lên tiếng.

Tôn Tường vẫn chưa hài lòng cho lắm nhưng thực sự không thể xích lại gần thêm nữa. Chỉ nhìn cái bóng in dưới đất thôi đã thấy gần gũi hơn mọi cặp tình nhân trên con đường đang đi.

Nghĩ thêm lát nữa, Tôn Tường giành cầm ô, “Tôi cao hơn anh, để tôi cầm cho.”

“Cậu còn đang xách đồ…”

“Sao? Coi thường tôi à?”

Tiêu Thời Khâm đành phải im lặng, mặc kệ cho Tôn Tường ôm mình như chim cánh cụt ấp trứng.

“Thấy chưa, tốt hơn bao nhiêu.” Tôn Tường lấy được ô, ôm được người, đắc ý vô cùng.

Tiêu Thời Khâm nhất thời không biết nói gì. Anh đau khổ nghĩ: Chẳng thế thì gì, mưa xối hết lên vai tôi. Cậu không thể buông tay ra, đổi tay cầm ô hay sao?!

Nhưng ngần ngừ một lúc, cuối cùng Tiêu Thời Khâm vẫn không nói gì. Cửa hàng đó vốn nằm khá gần Lôi Đình, chịu khó một chút, tránh trường hợp Tôn Tường lại nghĩ ra tư thế mới kỳ cục nào đó khác.

“Mưa lớn, bước chầm chậm, lãng mạn quá ha!”

“…”

Tiêu Thời Khâm một lần nữa cạn lời. Trẻ con nhảm nhí ghê ha.

“Ê này Chuyện Nhỏ, hỏi anh sao anh không trả lời! Đang hỏi anh có thấy lãng mạn không đó!” Tôn Tường thấy anh không trả lời thì cứ đeo đẳng hỏi mãi không ngừng, lại bắt đầu kéo anh sát vào lòng. “Không lãng mạn sao? Không lãng mạn hả?”

Từ vai đến cánh tay Tiêu Thời Khâm đều đau nhức vì bị ghì chặt, anh đành đau khổ hùa theo: “Lãng mạn… lãng mạn…”

Nhận được câu trả lời vừa ý, cuối cùng Tôn Tường cũng chịu thu tay. Cậu ta nhìn màn mưa, cười lớn: “Tôi bảo mà, đi bộ dưới mưa thế này rất lãng mạn.”

Tiêu Thời Khâm nhìn gương mặt cười vênh váo của cậu ta, tim như hẫng một nhịp rồi sau đó lại không kìm được buồn bã.

Giữa tiếng mưa rơi rào rào, Tiêu Thời Khâm lờ mờ nghe thấy tiếng xì xầm của người qua đường.

“Ê, cậu nhìn kìa…”

“Hô, không ngờ thành phố W chúng ta cũng có nam nam!”

Chỉ vài bước chân thôi đã bị đả kích nặng nề cả thể chất lẫn tinh thần, lúc đứng trước cổng Lôi Đình, Tiêu Thời Khâm bỗng thấy mệt mỏi.

Đới Nghiên Kỳ chạy ra đón đồ ăn vặt liếc thấy Tôn Tường bên cạnh, lại nhìn bả vai ướt nước mưa của Tiêu Thời Khâm, nhất thời cáu kỉnh hét ầm lên.

“Móa nó! Cái ô tui đưa anh đâu rồi!”

Hả? Câu hỏi này khiến Tiêu Thời Khâm sững người. Anh đưa mắt nhìn sang hỏi, lại thấy Tôn Tường đang lảng tránh.

“Ờ thì trên đường tôi gặp hai mẹ con không mang ô nên cho người ta rồi, khụ khụ.”

Tiêu Thời Khâm nhíu mày, cứ thấy sai sai.

“… Cậu hỏi tôi tại sao lại ở đó mà?”

“Gì cơ? Đội trưởng, anh đừng nghe anh ta nói xàm. Anh ta tới tìm anh đó! Đường còn do em chỉ!” Tôn Tường cúi gằm đầu không nói tiếng nào, Đới Nghiên Kỳ cướp lời đáp thay.

… Bộ dạng này trông giống con mèo ngoan ngoãn sau khi phạm lỗi đang nổi trên mạng ghê.

Nhìn bộ dạng đáng thương đó, Tiêu Thời Khâm chẳng giận nổi nữa, còn đột nhiên cảm thấy đau lòng. Rốt cuộc Luân Hồi là cái phường gì mà con hoẵng ngốc như Tôn Tường tới đó không bao lâu đã học được cách nói dối rồi.

Anh hắng giọng một cái, bỗng nhiên cảm thấy mình phải gánh vác trọng trách giáo dục trẻ nhỏ. “Tôn Tường này, có gì thì cứ nói thẳng với tôi là được, đừng quanh co vòng vèo như vậy.”

“Được.”

Sau đó, Tôn Tường tiếp tục giữ nguyên tư thế cầm ô, hơi hơi nghiêng đầu xuống.

Khoảng cách quá gần khiến cậu ta nhìn rõ được từng sợi lông mi trên mắt đối phương.

Quá phù hợp để hôn môi.

Ngoài trời mưa rơi, còn hai người thì hôn nhau dưới tán ô.

Đới Nghiên Kỳ sẽ ra tay đánh người trước hay Tiêu Thời Khâm sẽ cố gắng giữ bình tĩnh ngăn chặn thảm án phát sinh?

Anh kìm chế nhịp tim đang dồn dập như sấm đánh trong lồng ngực, cố gắng giữ giọng điệu mình bình tĩnh nhất có thể, mỉm cười vừa hiền hòa, vừa bất đắc dĩ với Tôn Tường.

“Đùa gì vậy chứ? Thử thách hay sự thật à?”

“Ừ.” Tôn Tường thừa nhận ngay lập tức, Đới Nghiên Kỳ lại nhao lên muốn đánh người.

Tiêu Thời Khâm chỉ có thể giữ cô nhóc họ Đới lại, bỏ qua cảm giác lấn cấn khó phát hiện trong lòng, nói như vừa giận vừa bất lực: “Cậu đó… May mà là tôi. Sau đừng đùa như vậy nữa, sẽ bị đánh đấy.”

“Thử thách.” Tôn Tường tiếp tục giải thích cho câu trả lời khi nãy như chẳng hề quan tâm.

“Tôi trúng vào thử thách.”

“Đương nhiên tôi biết, không thì sao tự nhiên cậu lại…”

Tiêu Thời Khâm còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

Tôn Tường đứng yên ở đó, ánh mắt sáng ngời mà nghiêm túc. Cậu ta nhìn thẳng vào Tiêu Thời Khâm, vô thức mỉm cười.

“Tỏ tình với người mình thích.”

“Thử thách của tôi là tỏ tình với người mình thích.”

Mưa vẫn đang rơi, Tiêu Thời Khâm cảm tưởng như giọng Tôn Tường bị nước mưa xối tan nhưng từng chữ từng chữ lại lọt vào đầu anh vô cùng rõ ràng.

“Đã lâu không gặp.”

“Tiêu Thời Khâm, tôi thích anh.”

END
 

Bình luận bằng Facebook