Hoàn [Trân] [Đội Quốc gia] Đội Quốc gia này không có bệnh, thật sự không có bệnh

Mikiyo

Dân thường Máy Chủ 10
Thần Lĩnh
Bình luận
42
Số lượt thích
86
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Nhà thuốc nhỏ Vi Thảo o_O
#1
Một sản phẩm thuộc Project TRÂN
Phần TRÂN

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

[Đội Quốc gia]
Đội Quốc gia này không có bệnh, thật sự không có bệnh

Tác giả: Yechuan(Yechuan=wink)
Thể loại: Hướng nguyên, ma sói​
Edit & Beta: Mikiyo​
Số chương: 04​
Tình trạng bản gốc: Hoàn​
Tình trạng bản edit: Hoàn​
(Bản dịch phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi đâu khác.)​

Ghi chú của tác giả:
Đây là toàn bộ quá trình chơi không lượt bỏ giai đoạn, rất dài, các bạn đọc vất vả rồi.​

Note: Mình có thay đổi một số chỉ thị và cách gọi tên cho gần gũi hơn với phiên bản thường được chơi ở Việt Nam, nội dung và diễn biến không thay đổi và không bị ảnh hưởng.​

Về ma sói: Có rất nhiều phiên bản và luật chơi, phần mình viết dưới đây là luật được áp dụng trong ván này của họ.​
- Quản trò: Người điều hành trò chơi.​
- Thần tình yêu: Đêm đầu tiên sẽ ghép đôi hai người, hai người được ghép đôi sẽ biết vai trò của nhau và hình thành phe thứ ba, họ chỉ chiến thắng khi trở thành hai người cuối cùng còn sống sót. Nếu một trong hai chết vì bất cứ lý do gì, người còn lại cũng sẽ chết theo.​
- Cô bé: Cô bé có thể hé mắt khi sói đang hành động, tuy nhiên nếu bị sói phát hiện thì cô bé sẽ chết thay người bị sói giết.​
- Phù thủy: Có hai bình thuốc bao gồm cứu (chỉ cứu được người bị sói giết) và giết (có thể giết được cả người được bảo vệ chọn).​
- Tiên tri: Mỗi đêm sẽ được soi vai trò của một người chơi.​
- Trưởng làng: Được cả làng lựa chọn vào đêm đầu tiên, khi bỏ phiếu treo cổ thì phiếu của trưởng làng sẽ được tính là hai. Khi trưởng làng chết sẽ được chỉ định trưởng làng kế nhiệm.​
- Thợ săn: Từ đêm thứ hai sẽ được giết một người mỗi đêm.​
- Bảo vệ (fic này không có nhưng mình nhắc đến ở trên nên mình cũng sẽ thêm vào ở đây): Bảo vệ một người mỗi đêm (chỉ bảo vệ được khi bị sói giết), không thể tự bảo vệ bản thân, không thể bảo vệ cùng người hai đêm liên tiếp.​

Tiêu Thời Khâm: Quản trò.​
Sở Vân Tú: Thần tình yêu.​
Vương Kiệt Hi: Cô bé.​
Tô Mộc Tranh: Phù thủy.​
Tôn Tường: Tiên tri.​
Diệp Tu, Chu Trạch Khải, Trương Tân Kiệt: Sói.​
Hoàng Thiếu Thiên, Lý Hiên, Đường Hạo, Trương Giai Lạc, Dụ Văn Châu, Phương Duệ: Dân làng.​

=> Làng ba sói nhưng không có bảo vệ =)))) Tiêu quản trò thì quên gọi thợ săn lên mà cũng không ai nhớ nhắc luôn =))))​

===========​

01

Một buổi sáng nào đó vào một ngày nào đó của một tháng nào đó trong một năm nào đó. Đội tuyển Trung Quốc tham dự giải thế giới sau khi kết thúc bài huấn luyện thông thường quyết định thả lỏng một chút. Lúc này, Hoàng Thiếu Thiên lấy ra một bộ bài ma sói.​

"Ha ha ha ha ha, không ngờ tới chứ gì! Tôi giấu cái này lâu lắm rồi đó! Mang lên máy bay không dễ dàng gì, lão Phùng tịch thu một mớ đồ rồi nói phải thi đấu cho thật tốt! Ổng không biết nếu không làm vài ván vào thời gian nghỉ giữa trận là không trọn vẹn ư! Được rồi, ai làm quản trò? Tôi không làm đâu, tôi muốn chơi!"​

Cả đám người cũng nhao nhao nói mình muốn chơi không muốn làm quản trò. Thế là tất cả đồng loạt nhìn về phía Tiêu Thời Khâm.​

"Làm… Làm gì? Tôi cũng rất muốn chơi."​

"Đội trưởng Tiêu, cậu hy sinh lợi ích cá nhân phục vụ đại chúng đi?"​

Tiêu Thời Khâm khuất phục trước đội ngũ nhìn mình chằm chằm, đành phải cầm lấy sổ quản trò, bắt đầu soạn thẻ chức năng.​

"Ván này theo chỉ dẫn gồm có ba sói, một tiên tri, một phù thủy, một thợ săn, một thần tình yêu, một cô bé, còn lại đều là dân làng."​

Sau khi đọc và giải thích rõ, Tiêu Thời Khâm nhanh chóng lấy ra các thẻ chức năng. Sau khi mọi người nhận lấy thẻ bài vai trò, cậu lại lấy ra một xấp thẻ bài sự kiện, vừa cười vừa cầm trong tay lắc lắc.​

"Nếu như tôi là quản trò thì tôi muốn thêm cái này vào."​

Tất cả mọi người không có ý kiến, ra hiệu cho cậu nhanh chóng bắt đầu.​

"Vậy, đêm đã đến, mời mọi người đi ngủ."​

Tất cả mọi người đều ngoan ngoãn nhắm mắt. Quy tắc trò chơi mà, đều cần phải tuân thủ.​

"Mời thần tình yêu thức dậy."​

Sở Vân Tú mở mắt, nháy mắt với Tiêu Thời Khâm, chỉ Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu. Tiêu Thời Khâm gật đầu, nói:​

"Mời thần tình yêu đi ngủ."​

Sở Vân Tú nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi chỉ thị tiếp theo. Tiêu Thời Khâm vươn tay chạm vào Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi, ra hiệu bọn họ được thần tình yêu lựa chọn làm đôi tình nhân.​

"Mời tình nhân thức dậy."​

Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu mở mắt xác nhận đối phương, trên môi hai người họ đều nở nụ cười bất lực.​

"Mời tình nhân đi ngủ."​

Hai người đều nhắm mắt lại. Đến lúc này, ván ma sói tiêu chuẩn mở màn.​

"Mời tiên tri thức dậy."​

Lúc này, Tôn Tường mở mắt, khóe miệng Tiêu Thời Khâm nhếch lên, ván này xem ra xong rồi.​

"Tiên tri muốn biết thân phận của ai?"​

Tôn Tường vừa định mở miệng nhưng chợt nhớ ra không được nên chỉ về phía Diệp Tu. Tiêu Thời Khâm lật thẻ bài vai trò lên cho Tôn Tường xem, chính là sói.​

Tốt lắm, lần này có lẽ Diệp thần xui xẻo rồi.​

Tiêu Thời Khâm rất muốn nhả ra một câu như thế, nhưng vì đạo đức nghề nghiệp của quản trò, cậu nhịn.​

"Mời tiên tri đi ngủ."​

Tôn Tường cười lạnh, nhắm mắt lại.​

Nội tâm Tiêu Thời Khâm: Cậu cười cái gì, tận ba sói, cậu mới tìm được một thôi.​

Lúc này dù nội tâm Tiêu Thời Khâm có muôn vàn oán hận thì cũng chỉ có thể nhịn xuống, tiếp tục nói theo kịch bản:​

"Mời sói thức dậy."​

Lúc này, ngoại trừ Diệp Tu thì còn có Chu Trạch Khải và Trương Tân Kiệt mở mắt.​

Tiêu Thời Khâm: Rất tốt, dân làng lần này xong rồi.​

"Đêm nay, sói muốn giết ai?"​

Bây giờ người lấy được thẻ bài cô bé có thể hé mắt.​

Nội tâm Tiêu Thời Khâm lại một lần nữa gào thét. Bởi vì… hình như người lấy được thẻ bài cô bé là đội trưởng Vương. Mình nhìn thấy thì bọn họ không có lý do gì mà không thấy, mắt đội trưởng Vương thật sự là… Rất không thích hợp để làm cô bé.​

Diệp Tu không chút chần chừ chỉ vào Hoàng Thiếu Thiên. Cũng phải, người bị sói giết thì không được nói chuyện nữa, thế là Chu Trạch Khải cùng Trương Tân Kiệt cũng không hề do dự chọn Hoàng Thiếu Thiên.​

Tuy nhiên, Trương Tân Kiệt nhìn thấy Vương Kiệt Hi đang cố gắng híp mắt lại, cậu cười với anh, sau đó nhìn về phía Tiêu Thời Khâm rồi chỉ vào Vương Kiệt Hi.​

Tiêu Thời Khâm: Đội trưởng Dụ… bảo trọng.​

Tiêu Thời Khâm trầm mặc gật đầu, tiếp tục ra chỉ thị.​

"Mời sói đi ngủ."​

Diệp Tu và Trương Tân Kiệt mặt không biểu tình nhắm mắt lại, trên mặt Chu Trạch Khải thì vẫn mang theo nụ cười như cũ.​

"Mời phù thủy thức dậy."​

Tô Mộc Tranh mở mắt, Tiêu Thời Khâm mở mắt chỉ vào Vương Kiệt Hi mặt không muốn nói chuyện hỏi:​

"Phù thủy muốn dùng thuốc nào?"​

Tô Mộc Tranh lắc đầu, bình thuốc quý giá lắm, tạm thời giữ lại đã.​

"Mời phù thủy đi ngủ."​

Tô Mộc Tranh vẫn mỉm cười như trước, cô nhắm mắt lại. Kết thúc đêm đầu tiên.​

"Trời đã sáng, trừ người đã bị giết đêm qua, mời mọi người thức dậy."​

Tất cả mọi người mở mắt nhìn Tiêu Thời Khâm.​

Tiêu Thời Khâm mặt không đổi sắc nói cần chọn trưởng làng trước, mời tất cả mọi người bỏ phiếu.​

Không nghi ngờ gì, Dụ Văn Châu nhận được nhận được phiếu bầu cao nhất, đắc cử. Dù sao thì ngoại trừ Diệp Tu cậu vẫn là đội trưởng.​

Sau đó, Tiêu Thời Khâm mặt không cảm xúc tuyên bố đêm qua Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu chết.​

"..."​

Tập thể trầm mặc hồi lâu, Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi lật thẻ bài vai trò lên, một thôn dân, một cô bé.​

Tập thể: Vừa hay.​

Dụ Văn Châu đành phải chọn trưởng làng tiếp theo, cậu đưa thẻ bài trưởng làng cho Lý Hiên.​

Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi cứ thế bị buộc phải rời khỏi trò chơi.​

Dụ Văn Châu: "Đây là ván ma sói ngắn nhất mà tôi từng chơi."​

Vương Kiệt Hi: "Tôi cũng vậy."​

Mặt hai người đều vô cảm, ai là thần tình yêu chứ, thật sự là ghép đúng đôi rồi.​

Tiếp theo là thời gian tự do thảo luận.​

Diệp Tu: "...Chúng ta cùng lúc mất đi hai đại tướng. Việc tìm sói khó khăn hơn nhiều rồi."​

Tôn Tường: "Hừ."​

Chu Trạch Khải: …Ừm, tôi đồng ý với lời của tiền bối."​
 

Mikiyo

Dân thường Máy Chủ 10
Thần Lĩnh
Bình luận
42
Số lượt thích
86
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Nhà thuốc nhỏ Vi Thảo o_O
#2
02
Bây giờ là thời gian tự do thảo luận.​
Tiêu Thời Khâm mặt không đổi sắc nhìn về phía bàn, thầm nghĩ còn cách thời điểm Hoàng Thiếu Thiên bùng nổ tốc độ nói còn 3 giây, 2 giây, 1 giây.​
Tiêu Thời Khâm bịt tai lại.​
"Đội trưởng sao cậu lại ra đi như thế Vương Kiệt Hi đáng chết trêu chọc trúng người nào tại sao lại đem đội trưởng buộc cùng một chỗ với Vương Mắt Bự ván này thần tình yêu làm phản diện thú vị lắm ư đội trưởng không ở đây tôi biết phải làm sao tôi có cảm giác tôi sẽ bị xử lý sớm thôi sói ván này thật đáng ghét!!!!!!!!!!!"​
"Hoàng thiếu cậu yên lặng một chút…"​
Trưởng làng Lý Hiên kế nhiệm Dụ Văn Châu lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.​
"Ít nhất thì để người khác trình bày quan điểm một chút đi."​
"Đúng thế." - Sở Vân Tú ngồi một bên nói.​
"Hoàng thiếu, cậu nói nhiều như vậy rồi cũng chưa phân tích ra được gì, chẳng phải lúc này nên tìm sói rồi bỏ phiếu treo cổ sao?"​
Phương Duệ: "Đội trưởng Sở nói có lý đó, hiện tại còn lại mấy tâm bẩn?"​
Đường Hạo: "Hai."​
Trương Giai Lạc: "Tôi cảm thấy lời Diệp Tu nói không đáng tin. Lỡ như anh ta là sói thì sao? Anh ta lừa chúng ta thì thế nào?"​
Hoàng Thiếu Thiên: "Trương Tân Kiệt có thể tin được không? Biết đâu cậu ta cũng là sói?"​
Tập thể im lặng một lúc.​
Sở Vân Tú: "Ván này chúng ta rất nguy hiểm."​
Tô Mộc Tranh: "Đừng nói thế, mặc dù cô bé đã bị loại, đội trưởng Dụ cũng bị loại, nhưng chúng ta vẫn còn tiên tri không phải sao?"​
Diệp Tu: "Này này, các cậu cứ thế quyết định vai trò của bọn tôi, nếu bọn tôi không phải sói thì các cậu sẽ mất đi sức chiến đấu rất lớn đó."​
Chu Trạch Khải: "...Đồng ý với ý kiến của tiền bối."​
Trương Tân Kiệt: "Chỉ có thể nói Vương Kiệt Hi không rút được vai trò thích hợp, cô bé không hợp với anh ta. Cho nên sói mới phát hiện. Đồng thời, trong số sói nhất định có một người quan sát rất nhạy bén, nếu không thì không có cách nào phát hiện Vương Kiệt Hi đang nhìn trộm."​
Diệp Tu: "Tân Kiệt nói có lý, nhưng trong số chúng ta ai quan sát nhạy bén nhất đây. Hoàng thiếu, chẳng phải cậu sao?"​
Hoàng Thiếu Thiên: "Đm Diệp Bất Tu anh là đồ tâm bẩn anh nhất định là sói! Tôi sao có thể là sói chứ!"​
Diệp Tu: "Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật. Hoàng thiếu, nếu cậu bị loại không chơi tiếp được, chắc chắn là sẽ ngứa mồm chết mất. Ha ha."​
Hoàng Thiếu Thiên: "Xem đi xem đi! Diệp Bất Tu muốn tôi bị loại không được nói chuyện! Này này tôi nói cho mọi người biết tôi thật sự không phải là sói, không tin thì bảo tiên tri soi vai trò của tôi đi!"​
Lý Hiên: "Nếu đã biết cậu không phải là sói thì tiên tri còn soi làm gì…"​
Diệp Tu: "Ài, kỳ quái. Hôm nay đại thần Tôn Tường thế mà không nói gì?"​
Tôn Tường: "Hừ, tôi đã sớm nhìn thấu tất cả. Tôi đã đoán được ai là sói."​
Trương Tân Kiệt: "Ồ?"​
Phương Duệ: "Nói thử xem?"​
Tôn Tường: "Sự thật chỉ có một! Diệp Tu, sói chính là anh!"​
Diệp Tu: "Lý do? Không thể chỉ dựa vào suy đoán của cậy mà nói tôi là sói được đúng không?"​
Tôn Tường: "Xem đi, lúc suy luận người không phải hung thủ bị xác định là hung thủ đều sẽ nói 'Không phải tôi không phải tôi!', mà hung thủ chỉ lạnh lùng nói 'Chứng cứ đâu chứng cứ đâu'. Cho nên, Diệp Tu, anh chính là sói!"​
Trương Giai Lạc: "...Lý do này tôi cho max điểm."​
Diệp Tu: "Được thôi, nhưng dù cậu nói như vậy, tôi vẫn muốn bầu cho Hoàng Thiếu Thiên."​
Hoàng Thiếu Thiên: "Tại sao????!!!!"​
Diệp Tu: "Bởi vì rất ồn ào."​
Lại một lần nữa tập thể trầm mặc hồi lâu.​
Chu Trạch Khải: "...Đồng ý."​
Tô Mộc Tranh: "Đồng ý với ý kiến của lĩnh đội."​
Sở Vân Tú: "Vậy bầu luôn đi."​
Trương Giai Lạc: "Đồng ý."​
Phương Duệ: "Đồng ý."​
Trương Tân Kiệt: "Mặc dù hành vi còn cần phải cân nhắc, nhưng quả thật đây là phương pháp tốt nhất."​
Đường Hạo: "Tôi không có ý kiến."​
Tôn Tường: "..."​
Hoàng Thiếu Thiên: "Diệp Bất Tu anh chết không yên thân!!!"​
"Cuộc bỏ phiếu bắt đầu."​
Tiêu Thời Khâm nội tâm cố nhịn cười, nói.​
Ngoại trừ Tôn Tường chỉ Diệp Tu, những người khác đều đồng loạt chỉ vào Hoàng Thiếu Thiên.​
Hoàng Thiếu Thiên không phụ sự mong đợi (?) của mọi người, bị bỏ phiếu treo cổ.​
Thẻ bài vai trò bị lật lên, là dân làng.​
Diệp Tu: "Thế giới yên tĩnh."​
Hoàng Thiếu Thiên giơ ngón giữa về phía Diệp Tu, sau đó đi tìm Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi.​
Kết thúc một ngày, Tiêu Thời Khâm rút ra một thẻ bài sự kiện.​
"Sự kiện: Mai táng… Có một lần sói ăn quá no, chúng vùi lấp di thể của nạn nhân đang ăn dở."​
"Từ bây giờ đến khi kết thúc trò chơi, vai trò của nạn nhân bị sói sát hại sẽ không được công bố với bất cứ ai. Bên không phải sói cố lên."​
Tiêu Thời Khâm dùng giọng điệu tiếc nuối sâu sắc đọc sự kiện trên thẻ bài.​
Không biết lần thứ mấy tập thể trầm mặc.​
"Ván này sói chiếm ưu thế quá lớn." - Lý Hiên bi thương nói.​
"Chưa kể chúng ta mất đi hai đại tướng suy luận vai trò, trong đó còn có một cô bé có thể nhìn lén sói."​
"Bây giờ sự kiện còn khiến chúng ta không thể biết được vai trò của người bị giết, chỉ có thể nói, ca này khó."​
Diệp Tu rút ra một điếu thuốc chuẩn bị châm lửa, vừa mới ngậm trên miệng thì bật lửa bị Tô Mộc Tranh ngồi bên cạnh lấy đi. Đành phải tiếp tục ngậm điếu thuốc, nói:​
"Cũng không phải chúng ta không thể thắng, dù sao vẫn còn tiên tri có thể soi vai trò không phải sao."​
"Ngay từ đầu đã cảm thấy mình thua, đó mới thật sự là thua. Tôi hy vọng mọi người trên sàn thi đấu không mang theo loại tâm lý này."​
Đem bát canh gà chua ném vào đội viên đội quốc gia. Thật không hổ danh là Diệp thần.​
Nội tâm Tiêu Thời Khâm vô cùng lạnh lùng. Diệp thần, anh đương nhiên không lo lắng. Bởi vì đây là cục diện các anh thắng chắc.​
"Đêm đã đến, mời tất cả những người sống sót đi ngủ."​
Tiến vào đêm thứ hai.​
Nội tâm Tiêu Thời Khâm: Tốt lắm, vai trò của Tôn Tường đoán chừng cũng lộ rồi.​
 

Mikiyo

Dân thường Máy Chủ 10
Thần Lĩnh
Bình luận
42
Số lượt thích
86
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Nhà thuốc nhỏ Vi Thảo o_O
#3
03
"Mời tiên tri thức dậy."​
Tôn Tường lần nữa mở mắt, chỉ Trương Tân Kiệt.​
Nội tâm Tôn Tường: Xác nhận hai tên tâm bẩn này có phải sói không đã rồi tính tiếp.​
Tiêu Thời Khâm lật thẻ bài của Trương Tân Kiệt, sói.​
Lúc này nội tâm Tôn Tường: …Rất tốt, rất mạnh mẽ. Bây giờ là lúc để chơi rồi!​
"Mời tiên tri đi ngủ."​
Tôn Tường nhắm mắt lại.​
"Mời sói thức dậy."​
"Đêm nay, sói muốn giết ai?"​
Không hề nghi ngờ, Tôn Tường bị chọn làm nạn nhân lần này, trong lòng Tiêu Thời Khâm cũng không có chút dao động nào.​
Tiêu Thời Khâm: Ván này sắp thua rồi.​
"Mời phù thủy thức dậy."​
Kế đến Tiêu Thời Khâm chỉ vào Tôn Tường.​
"Phù thủy muốn dùng thuốc nào?"​
Tô Mộc Tranh gật đầu, dùng thuốc cứu Tôn Tường, đồng thời giết Diệp Tu.​
Nội tâm Tô Mộc Tranh: Thật sự xin lỗi anh, em vẫn muốn thắng hơn.​
Tiêu Thời Khâm ngẩn người, ngay sau đó trở lại bình thường.​
"Mời phù thủy đi ngủ."​
Tô Mộc Tranh nhắm mắt lại, bây giờ cô cũng không làm được gì nữa rồi.​
"Trời lại sáng rồi, trừ người đã bị giết đêm qua, mời mọi người thức dậy."​
Sau đó Tiêu Thời Khâm chỉ vào Diệp Tu, ám chỉ đêm qua người chết là Diệp Tu.​
Cả đám người sửng sốt, sau đó nhớ đến phù thủy, dân làng đều âm thầm hoan hô trong lòng.​
Diệp Tu ngơ ngác một lát, chuẩn bị lấy thẻ bài vai trò đi.​
Tiêu Thời Khâm nói: "Không được nha Diệp thần, bị sói giết chết mới không công bố vai trò."​
Diệp Tu "..." một hồi, lật thẻ bài vai trò rồi chạy như bay đến phòng sát vách. Để lại một câu "kết thúc ván ngày mọi người bắt đầu huấn luyện" rồi không thấy tâm hơi.​
Tập thể: "..."​
"Bây giờ có thể tự do thảo luận."​
Sau khi Tiêu Thời Khâm tuyên bố chuyện này, tất cả mọi người đều vây quanh Tôn Tường.​
"Tôn Tường, đêm qua cậu soi vai trò của ai vậy?"​
"Phải đó, là sói sao?"​
"Tôn Tường, cậu hẳn là nên cảm tạ phù thủy, nếu không phải phù thủy cứu thì cậu đã chết rồi."​
Tôn Tường lúc này: "... Đm, sao mấy người biết tôi là tiên tri?"​
Quần chúng: "Từ lúc cậu lạc nhịp với đội ngũ."​
Tôn Tường: "..."​
Tôn Tường: "Đm, thế này cũng chơi được ư. Đêm nay tôi chắc chắn chết. Đêm qua tôi soi ra Trương Tân Kiệt cũng là sói, bầu cho anh ta. Còn một sói nữa dựa vào mọi người."​
Quần chúng: "Đm, cái quái gì xảy ra trong ván này vậy, bốn tâm bẩn, một tên quản trò, một tên chết chùm với tình nhân, hai tên còn lại đều là sói!"​
Nội tâm Tiêu Thời Khâm: Liên quan quái gì đến tôi.​
Dụ Văn Châu ngồi một bên nghe: "Ha ha."​
Vương Kiệt Hi cũng ở bên cạnh nhìn: "Ha ha."​
Trương Tân Kiệt: [lạnh lùng.jpg]​
Nội tâm sói còn lại Chu Trạch Khải: …​
Hoàng Thiếu Thiên cũng bị loại đang ở đâu á hả? Đang ở phòng sát vách làm phiền Diệp Tu.​
Vòng này bỏ phiếu rất nhanh, Trương Tân Kiệt bị treo cổ. Vai trò quả nhiên là sói.​
Lúc này Tiêu Thời Khâm lại rút ra một thẻ bài sự kiện: "Mộng du."​
"Tiên tri trở thành một người bị mộng du."​
"Từ giờ cho đến khi trò chơi kết thúc, quản trò sẽ công bố vai trò bí mật của người chơi."​
"Tuy nhiên, sẽ không biết được vai trò bị công bố thuộc về người chơi nào."​
Quần chúng: "Tốt, sự kiện này rất tốt..."​
"Đêm đã đến, mời tất cả những người sống sót đi ngủ."​
Đám người này lần nữa nhắm mắt lại.​
—-​
Sân khấu nhỏ:
Cảnh 1: Phòng sát vách
Hoàng Thiếu Thiên: Diệp Bất Tu anh cút cút cút cút cút cút!!!!!! Anh không xứng là hảo hán!!!!!! Dù cho anh là sói cũng không thể xấu tính như vậy được còn nói cái gì mà tôi nói nhiều cho nên loại tôi đi! Anh nói ngay từ đầu anh không định giết tôi để tôi ngứa mồm chết ư???!!! Anh nói gì đi chứ!!!!!!​
Diệp Tu: Cậu đoán đúng rồi.​
Hoàng Thiếu Thiên: Đm, Diệp Bất Tu anh không biết xấu hổ! Tôi nhìn rõ bộ mặt anh rồi, bây giờ có thể báo cáo với Liên minh không, tôi yêu cầu đổi lĩnh đội! Lĩnh đội này thật sự không biết xấu hổ.​
Diệp Tu: Không có gì đâu, chỉ là công tác liên lạc với Liên minh đều thông qua tôi.​
Hoàng Thiếu Thiên: Diệp Bất Tu anh cút ngay!!!!!!​
Diệp Tu: Được.​
Sau đó Diệp Tu biến mất.​
Diệp Tu: Hoàng Thiếu Thiên, hôm nay cậu phải huấn luyện thêm.​
Hoàng Thiếu Thiên: … Cmn anh là đồ ỷ thế hiếp người [giơ ngón giữa].​
Cảnh 2: Phòng trò chơi, bên cạnh bàn trò chơi. Thậm chí còn không xem diễn biến.
Vương Kiệt Hi: Đội trưởng Dụ, cậu cảm thấy sói còn lại sẽ là ai?​
Dụ Văn Châu: Tôi không chắc lắm… Tôi cảm thấy khả năng Tô Mộc Tranh là phù thủy khá cao. Vào lúc người khác khen phù thủy thì cô ấy mỉm cười.​
Vương Kiệt Hi: Có ứng cử viên nào khả thi không?​
Dụ Văn Châu: Chắc là… Chu Trạch Khải đi. Mặc dù không nói nhiều nhưng mỗi lần lên tiếng đều là phụ họa cho Diệp Tu, trong trò chơi này nếu như không cùng phe thì khó mà xác định lập trường nhanh như vậy lắm.​
Vương Kiệt Hi: … Biết đâu hai người bọn họ thật lòng yêu nhau.​
Dụ Văn Châu: … Đội trưởng Vương, anh đang nghĩ cái gì vậy.​
Vương Kiệt Hi: Không có gì.​
Dụ Văn Châu: … [vẻ mặt vi diệu.jpg]​
Vương Kiệt Hi: Tôi muốn biết ai là thần tình yêu hơn [mỉm cười].​
Dụ Văn Châu: Tôi cũng vậy [mỉm cười].​
 

Mikiyo

Dân thường Máy Chủ 10
Thần Lĩnh
Bình luận
42
Số lượt thích
86
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Nhà thuốc nhỏ Vi Thảo o_O
#4
04

"Mời tiên tri thức dậy."

Tôn Tường mở mắt, cam chịu chỉ bừa một người, cậu nghĩ xong liền nói xem thử vai trò của bạn cùng đội kia.

Tiêu Thời Khâm lật thẻ vai trò của Chu Trạch Khải lên, sói.

Nội tâm Tiêu Thời Khâm: Tôn Tường cậu ta bật hack à…

Nội tâm Tôn Tường: Đm.

Chu Trạch Khải cảm thấy trước mặt có người, biết mình bị soi, nội tâm vô cùng sụp đổ.

"Mời tiên tri đi ngủ."

Tôn Tường mang theo tâm trạng “F*ck” nhắm mắt lại. Cậu tuyệt đối không nghĩ tới mình sẽ chết dưới ta của bạn cùng đội thế này.

"Mời sói thức dậy, đêm nay, sói muốn giết ai?"

Chu Trạch Khải mở to mắt, không hề do dự chỉ vào Tôn Tường.

"Mời sói đi ngủ."

"Trời đã sáng, trừ người đã bị giết đêm qua, mời mọi người thức dậy."

Sau đó mọi người liền nhìn thấy Tôn Tường vẻ mặt "Đm cái này rất không khoa học" lật thẻ bài vai trò ném lên bàn, hung hăng nhìn thoáng qua một Chu Trạch Khải có vẻ như đang rất chột dạ, đi tới phòng huấn luyện.

Nội tâm mọi người: Gượng gạo ghê.

Tiêu Thời Khâm chưa kịp tuyên bố bắt đầu thảo luận thì mọi người đã nghe thấy âm thanh vô cùng khó chịu truyền tới từ phòng huấn luyện.

Đúng, Diệp Tu.

"Dừng chơi đi nào, lát nữa đội tuyển Anh muốn sang giao lưu trước, gom thẻ lại gom thẻ lại. Hoàng Thiếu Thiên! Cậu đem bài về cất, nếu không thì tôi vứt đi đó!"

"Nghe nói đội tuyển Anh kỹ thuật rất tốt, các cậu tốt nhất là nên chuẩn bị một chút, đừng để thua."

Nội tâm mọi người lần nữa: Tôi biết anh thiên vị Chu Trạch Khải, xin đừng lộ liễu như vậy. Ai mà tin.

Nhưng nội tâm phàn nàn thì phàn nàn, bọn họ vẫn ngoan ngoãn gom thẻ về cho Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên: "Quan lớn đè chết người mà!"

END.
 

Bình luận bằng Facebook