- Bình luận
- 42
- Số lượt thích
- 86
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Nhà thuốc nhỏ Vi Thảo o_O
Một sản phẩm thuộc Project TRÂN
Phần TRÂN
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
[Đội Quốc gia]
Đội Quốc gia này không có bệnh, thật sự không có bệnh
Phần TRÂN
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
[Đội Quốc gia]
Đội Quốc gia này không có bệnh, thật sự không có bệnh
Tác giả: Yechuan(Yechuan=wink)
Thể loại: Hướng nguyên, ma sói
Edit & Beta: Mikiyo
Số chương: 04
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản edit: Hoàn
(Bản dịch phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi đâu khác.)
Ghi chú của tác giả:
Đây là toàn bộ quá trình chơi không lượt bỏ giai đoạn, rất dài, các bạn đọc vất vả rồi.
Note: Mình có thay đổi một số chỉ thị và cách gọi tên cho gần gũi hơn với phiên bản thường được chơi ở Việt Nam, nội dung và diễn biến không thay đổi và không bị ảnh hưởng.
Về ma sói: Có rất nhiều phiên bản và luật chơi, phần mình viết dưới đây là luật được áp dụng trong ván này của họ.
- Quản trò: Người điều hành trò chơi.
- Thần tình yêu: Đêm đầu tiên sẽ ghép đôi hai người, hai người được ghép đôi sẽ biết vai trò của nhau và hình thành phe thứ ba, họ chỉ chiến thắng khi trở thành hai người cuối cùng còn sống sót. Nếu một trong hai chết vì bất cứ lý do gì, người còn lại cũng sẽ chết theo.
- Cô bé: Cô bé có thể hé mắt khi sói đang hành động, tuy nhiên nếu bị sói phát hiện thì cô bé sẽ chết thay người bị sói giết.
- Phù thủy: Có hai bình thuốc bao gồm cứu (chỉ cứu được người bị sói giết) và giết (có thể giết được cả người được bảo vệ chọn).
- Tiên tri: Mỗi đêm sẽ được soi vai trò của một người chơi.
- Trưởng làng: Được cả làng lựa chọn vào đêm đầu tiên, khi bỏ phiếu treo cổ thì phiếu của trưởng làng sẽ được tính là hai. Khi trưởng làng chết sẽ được chỉ định trưởng làng kế nhiệm.
- Thợ săn: Từ đêm thứ hai sẽ được giết một người mỗi đêm.
- Bảo vệ (fic này không có nhưng mình nhắc đến ở trên nên mình cũng sẽ thêm vào ở đây): Bảo vệ một người mỗi đêm (chỉ bảo vệ được khi bị sói giết), không thể tự bảo vệ bản thân, không thể bảo vệ cùng người hai đêm liên tiếp.
Tiêu Thời Khâm: Quản trò.
Sở Vân Tú: Thần tình yêu.
Vương Kiệt Hi: Cô bé.
Tô Mộc Tranh: Phù thủy.
Tôn Tường: Tiên tri.
Diệp Tu, Chu Trạch Khải, Trương Tân Kiệt: Sói.
Hoàng Thiếu Thiên, Lý Hiên, Đường Hạo, Trương Giai Lạc, Dụ Văn Châu, Phương Duệ: Dân làng.
=> Làng ba sói nhưng không có bảo vệ =)))) Tiêu quản trò thì quên gọi thợ săn lên mà cũng không ai nhớ nhắc luôn =))))
===========
01
Một buổi sáng nào đó vào một ngày nào đó của một tháng nào đó trong một năm nào đó. Đội tuyển Trung Quốc tham dự giải thế giới sau khi kết thúc bài huấn luyện thông thường quyết định thả lỏng một chút. Lúc này, Hoàng Thiếu Thiên lấy ra một bộ bài ma sói.
"Ha ha ha ha ha, không ngờ tới chứ gì! Tôi giấu cái này lâu lắm rồi đó! Mang lên máy bay không dễ dàng gì, lão Phùng tịch thu một mớ đồ rồi nói phải thi đấu cho thật tốt! Ổng không biết nếu không làm vài ván vào thời gian nghỉ giữa trận là không trọn vẹn ư! Được rồi, ai làm quản trò? Tôi không làm đâu, tôi muốn chơi!"
Cả đám người cũng nhao nhao nói mình muốn chơi không muốn làm quản trò. Thế là tất cả đồng loạt nhìn về phía Tiêu Thời Khâm.
"Làm… Làm gì? Tôi cũng rất muốn chơi."
"Đội trưởng Tiêu, cậu hy sinh lợi ích cá nhân phục vụ đại chúng đi?"
Tiêu Thời Khâm khuất phục trước đội ngũ nhìn mình chằm chằm, đành phải cầm lấy sổ quản trò, bắt đầu soạn thẻ chức năng.
"Ván này theo chỉ dẫn gồm có ba sói, một tiên tri, một phù thủy, một thợ săn, một thần tình yêu, một cô bé, còn lại đều là dân làng."
Sau khi đọc và giải thích rõ, Tiêu Thời Khâm nhanh chóng lấy ra các thẻ chức năng. Sau khi mọi người nhận lấy thẻ bài vai trò, cậu lại lấy ra một xấp thẻ bài sự kiện, vừa cười vừa cầm trong tay lắc lắc.
"Nếu như tôi là quản trò thì tôi muốn thêm cái này vào."
Tất cả mọi người không có ý kiến, ra hiệu cho cậu nhanh chóng bắt đầu.
"Vậy, đêm đã đến, mời mọi người đi ngủ."
Tất cả mọi người đều ngoan ngoãn nhắm mắt. Quy tắc trò chơi mà, đều cần phải tuân thủ.
"Mời thần tình yêu thức dậy."
Sở Vân Tú mở mắt, nháy mắt với Tiêu Thời Khâm, chỉ Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu. Tiêu Thời Khâm gật đầu, nói:
"Mời thần tình yêu đi ngủ."
Sở Vân Tú nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi chỉ thị tiếp theo. Tiêu Thời Khâm vươn tay chạm vào Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi, ra hiệu bọn họ được thần tình yêu lựa chọn làm đôi tình nhân.
"Mời tình nhân thức dậy."
Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu mở mắt xác nhận đối phương, trên môi hai người họ đều nở nụ cười bất lực.
"Mời tình nhân đi ngủ."
Hai người đều nhắm mắt lại. Đến lúc này, ván ma sói tiêu chuẩn mở màn.
"Mời tiên tri thức dậy."
Lúc này, Tôn Tường mở mắt, khóe miệng Tiêu Thời Khâm nhếch lên, ván này xem ra xong rồi.
"Tiên tri muốn biết thân phận của ai?"
Tôn Tường vừa định mở miệng nhưng chợt nhớ ra không được nên chỉ về phía Diệp Tu. Tiêu Thời Khâm lật thẻ bài vai trò lên cho Tôn Tường xem, chính là sói.
Tốt lắm, lần này có lẽ Diệp thần xui xẻo rồi.
Tiêu Thời Khâm rất muốn nhả ra một câu như thế, nhưng vì đạo đức nghề nghiệp của quản trò, cậu nhịn.
"Mời tiên tri đi ngủ."
Tôn Tường cười lạnh, nhắm mắt lại.
Nội tâm Tiêu Thời Khâm: Cậu cười cái gì, tận ba sói, cậu mới tìm được một thôi.
Lúc này dù nội tâm Tiêu Thời Khâm có muôn vàn oán hận thì cũng chỉ có thể nhịn xuống, tiếp tục nói theo kịch bản:
"Mời sói thức dậy."
Lúc này, ngoại trừ Diệp Tu thì còn có Chu Trạch Khải và Trương Tân Kiệt mở mắt.
Tiêu Thời Khâm: Rất tốt, dân làng lần này xong rồi.
"Đêm nay, sói muốn giết ai?"
Bây giờ người lấy được thẻ bài cô bé có thể hé mắt.
Nội tâm Tiêu Thời Khâm lại một lần nữa gào thét. Bởi vì… hình như người lấy được thẻ bài cô bé là đội trưởng Vương. Mình nhìn thấy thì bọn họ không có lý do gì mà không thấy, mắt đội trưởng Vương thật sự là… Rất không thích hợp để làm cô bé.
Diệp Tu không chút chần chừ chỉ vào Hoàng Thiếu Thiên. Cũng phải, người bị sói giết thì không được nói chuyện nữa, thế là Chu Trạch Khải cùng Trương Tân Kiệt cũng không hề do dự chọn Hoàng Thiếu Thiên.
Tuy nhiên, Trương Tân Kiệt nhìn thấy Vương Kiệt Hi đang cố gắng híp mắt lại, cậu cười với anh, sau đó nhìn về phía Tiêu Thời Khâm rồi chỉ vào Vương Kiệt Hi.
Tiêu Thời Khâm: Đội trưởng Dụ… bảo trọng.
Tiêu Thời Khâm trầm mặc gật đầu, tiếp tục ra chỉ thị.
"Mời sói đi ngủ."
Diệp Tu và Trương Tân Kiệt mặt không biểu tình nhắm mắt lại, trên mặt Chu Trạch Khải thì vẫn mang theo nụ cười như cũ.
"Mời phù thủy thức dậy."
Tô Mộc Tranh mở mắt, Tiêu Thời Khâm mở mắt chỉ vào Vương Kiệt Hi mặt không muốn nói chuyện hỏi:
"Phù thủy muốn dùng thuốc nào?"
Tô Mộc Tranh lắc đầu, bình thuốc quý giá lắm, tạm thời giữ lại đã.
"Mời phù thủy đi ngủ."
Tô Mộc Tranh vẫn mỉm cười như trước, cô nhắm mắt lại. Kết thúc đêm đầu tiên.
"Trời đã sáng, trừ người đã bị giết đêm qua, mời mọi người thức dậy."
Tất cả mọi người mở mắt nhìn Tiêu Thời Khâm.
Tiêu Thời Khâm mặt không đổi sắc nói cần chọn trưởng làng trước, mời tất cả mọi người bỏ phiếu.
Không nghi ngờ gì, Dụ Văn Châu nhận được nhận được phiếu bầu cao nhất, đắc cử. Dù sao thì ngoại trừ Diệp Tu cậu vẫn là đội trưởng.
Sau đó, Tiêu Thời Khâm mặt không cảm xúc tuyên bố đêm qua Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu chết.
"..."
Tập thể trầm mặc hồi lâu, Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi lật thẻ bài vai trò lên, một thôn dân, một cô bé.
Tập thể: Vừa hay.
Dụ Văn Châu đành phải chọn trưởng làng tiếp theo, cậu đưa thẻ bài trưởng làng cho Lý Hiên.
Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi cứ thế bị buộc phải rời khỏi trò chơi.
Dụ Văn Châu: "Đây là ván ma sói ngắn nhất mà tôi từng chơi."
Vương Kiệt Hi: "Tôi cũng vậy."
Mặt hai người đều vô cảm, ai là thần tình yêu chứ, thật sự là ghép đúng đôi rồi.
Tiếp theo là thời gian tự do thảo luận.
Diệp Tu: "...Chúng ta cùng lúc mất đi hai đại tướng. Việc tìm sói khó khăn hơn nhiều rồi."
Tôn Tường: "Hừ."
Chu Trạch Khải: …Ừm, tôi đồng ý với lời của tiền bối."