Hoàn [Vương, chút CP] Chủ nghĩa lãng mạn thực sự là hạnh phúc

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
255
Số lượt thích
1,397
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1
Sản phẩm thuộc PJ Trân

[Vương Kiệt Hi trung tâm]
Chủ nghĩa lãng mạn thực sự là hạnh phúc

Tác giả: nanyi427
Edit: Phong​
# Thiết lập riêng: Kỳ nghỉ sau giải nghệ​
# Toàn viên nhưng có lẽ có chút Phương Vương, Cao Vương và Vương Dụ Vương (?)​
Một.​
Ánh sáng hơi chói mắt khiến Vương Kiệt Hi đã thức cả một đêm mơ màng thức tỉnh, anh cau mày rất không tỉnh táo híp mắt lại, mới moi ra được lai lịch của cái màn cửa sợi đay dệt màu vàng nhạt này từ trong một góc của ký ức.​
Vừa giải nghệ không bao lâu, Trương Tân Kiệt đã đổi gió đi du hành khắp cả nước, khi đến thành phố B chơi thì ở tạm tại nhà Vương Kiệt Hi.​
Vương Kiệt Hi đã mua căn nhà này trước vòng chung kết mùa thi đấu thứ sáu. Khi đó Vi Thảo đang bừng bừng dã tâm muốn giành lấy quán quân, khai sáng vương triều thịnh thế mới, không thả lỏng trong bất kỳ buổi huấn luyện kiểm điểm thuộc cửa ải cuối năm nào, vậy nên Vương Kiệt Hi cũng không thể nào rút ra chút thời gian để suy tính chuyện sửa sang cho nó được. Sau này mùa sáu họ bại trước Lam Vũ, có kỳ nghỉ Vương Kiệt Hi mới rảnh rỗi xem qua bản thảo thiết kế. Cũng không biết có liên quan gì đến tâm cảnh lúc đó của anh hay không, cuối cùng anh chọn tông màu chủ đạo là trắng xám đen. Lần đầu tiên Phương Sĩ Khiêm đến nhà Vương Kiệt Hi đã bình luận rằng anh đang vung tiền để tạo cái ngục giam, tất nhiên này chỉ đùa thôi.​
Vẫn là nói trở lại chuyện bức màn đi. Tất nhiên vật dụng trong nhà đều được mua sao cho đồng nhất với phong cách chỉnh thể, nên bức màn đầu tiên trong nhà Vương Kiệt Hi chính là một bức màn vải màu xám khói không có gì đặc biệt, tính năng cách âm che nắng siêu cường đã trở thành yếu tố quyết định lựa chọn của anh. Dù sao thì ai lại có thể từ chối một lần ngủ thẳng giấc suốt mười hai tiếng chứ?​
Nhưng mà tất cả những thứ này đều bị Trương Tân Kiệt phá hủy.​
Mãi mãi Vương Kiệt Hi cũng chẳng thể giải thích vì sao Trương Tân Kiệt lại thuộc dạng người như thế… Chỉ vì anh ta tỉnh ngủ muộn hơn bình thường ba phút thôi, mà anh ta lại quyết tâm phải đọc sách suốt cả một ngày trời để tìm ra nguyên nhân cho bằng được.​
Theo góc nhìn tâm lý học và màu sắc học, thông thường những màu nhu hòa, trang nhã sẽ có thể tạo nên sự tĩnh lặng và bầu không khí thư giãn, giúp mọi người thư thả cả người, dễ dàng tiến vào trạng thái ngủ hơn; mà màu chói lọi, sặc sỡ sẽ lại kích thích thần kinh thị giác của con người, khiến đại não họ bị vây trong trạng thái hưng phấn, từ đó quấy nhiễu đến giấc ngủ… Mặt khác, màn có màu đậm có thể khiến người ta cảm thấy bức bối, nhất là ở hoàn cảnh tương đối chật hẹp.​
Trương Tân Kiệt đẩy mắt kính, nói như vậy.​
"Cho nên tôi khuyên đội trưởng Vương nên đổi sang cái màn màu sáng ấm áp hơn."​
Vương Kiệt Hi cười ngượng vài tiếng, anh thật sự lười đổi tới đổi lui.​
Nhưng hình như Trương Tân Kiệt đã nhìn rõ tâm lý trốn tránh của anh trước.​
"Dù đã giải nghệ thì việc ngủ ngon vẫn rất quan trọng."​
Thật ra rất hiếm khi Vương Kiệt Hi nhìn thấy Trương Tân Kiệt như này. Đa số thời gian bọn họ chỉ toàn gặp trên sân thi đấu, là một đối thủ khó dây dưa, bình thường Trương Tân Kiệt luôn biểu hiện cực kỳ tỉnh táo và lý trí đến mức có thể nói là khắc nghiệt.​
Nhưng trên tất cả những sàn thi đấu không mang tính chất cạnh tranh, mỗi lần gặp lại, thật ra bọn họ luôn là bạn bè cửu biệt trùng phùng. Thậm chí trong giải thi đấu Thế giới, Vương Kiệt Hi còn ngạc nhiên phát hiện ra rằng dưới khuôn mặt nhăn nhó của Trương Tân Kiệt cũng là một tấm lòng chân thành và tinh tế.​
Thật ra trong đoạn thời gian đó, bên Vi Thảo cũng gặp chút nhiễu loạn, Vương Kiệt Hi loay hoay sứt đầu mẻ trán, thường xuyên mất ngủ. Vương Kiệt Hi không biết làm sao Trương Tân Kiệt phát hiện ra, nhưng anh biết nhất định Trương Tân Kiệt đã cảm giác được.​
Cho nên, Vương Kiệt Hi thu được một bộ màn hoàn toàn không hợp với phong cách của cả căn nhà anh.​
Hai,​
Sau khi nằm lì trên giường một hồi, Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ đứng dậy.​
Di động phát tin tức và dự báo thời tiết hôm nay, ấm nấu nước phát tiếng cùm cụp trầm thấp, Vương Kiệt Hi rửa mặt, đi ngâm một bình trà vũ hoa*.​
(*Một loại trà của Nam Kinh, Trung Quốc)
Ban đầu, truyền thống tặng quà cho nhau vào ngày lễ Giáng sinh là do mấy người Hoàng Thiếu Thiên Trương Giai Lạc khởi xướng. Lúc bắt đầu, tất cả chỉ mang tính chất hài hước, mấy món quà tặng cũng toàn những thứ kỳ lạ. Gì mà kem dưỡng tay, thuốc bổ não tùm lum. Nhưng lúc sau đây đã trở thành hoạt động mà mọi người trong Liên minh đều muốn tham dự.​
Năm ngoái Vương Kiệt Hi rút trúng Phương Duệ được tặng một bình trà vũ hoa. Thật ra sau khi rút thăm xong, anh đã trầm tư một lúc lâu, nghĩ mãi không ra rốt cuộc sao Phương Duệ lại tặng cái này…​
Cho đến khi anh biết được rằng Hàn Văn Thanh đã nhận được một tấm thảm trị giá triệu đô do Lâm Kính Ngôn tặng…​
Anh chắc chắn rằng Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ đã tặng nhầm quà rồi.​
Ba,​
Mặc dù có thể nói là gì cần có cũng có trong bếp Vương Kiệt Hi, nhưng thật ra anh chỉ là một đầu bếp gà mờ bình thường, biết dùng lò vi ba với nấu mì ăn liền này nọ mà thôi.​
Nhưng Liên minh không to, lời đồn lại ảo. Không thể nói là mọi người đều biết chuyện Vương Kiệt Hi sửa sang nhà cửa được, nhưng cũng có thể nói là ai ai cũng biết. Giang Ba Đào nhiệt tình như một người môi giới bất động sản đã chào bán cả đống dụng cụ làm bếp cho anh. Mà Vương Kiệt Hi, trong lúc đầu óc choáng váng với vô vàn mơ mộng về chuyện nấu ăn đã tự tin chọn mua hết mọi thứ không chút do dự… Cuối cùng tạo thêm không ít gánh nặng cho dì giúp việc trong nhà.​
Vương Kiệt Hi lười lục lọi tìm mấy gói đồ ăn chế biến nhanh không cần kỹ năng nấu nướng, đang chuẩn bị ra ngoài mua đại cái gì đó ăn, thì bỗng nhớ ra hai hôm trước Phương Sĩ Khiêm vừa mua một đống đồ ăn đến nhà mình.​
Bốn,​
Sau khi giải nghệ, Phương Sĩ Khiêm đã ra nước ngoài bồi dưỡng, một thân từ ái cùng tài nghệ nấu nướng tuyệt vời của cha Phương mẹ Phương bỗng nhiên mất đi chỗ phát huy.​
Thế là một tối nọ, trước khi ngủ, Vương Kiệt Hi đột nhiên nhận được tin nhắn từ Phương Sĩ Khiêm.​
Đội phó không đáng tin cậy: "Cha mẹ tôi nói là họ quên tôi đã ra nước ngoài, nên nay làm hơi nhiều bánh bao với sủi cảo. Tôi gửi địa chỉ của cậu cho họ rồi, hẳn là mai họ đưa đồ qua cho cậu ấy, cậu xem khi nào cậu rảnh?"​
Đội trưởng nhỏ: "???"​
Đội trưởng nhỏ: [Vương Bất Lưu Hành Sao Xạ Tuyến.jpg]​
Năm,​
Vương Kiệt Hi mãi mãi không thể hiểu tại sao Phương Sĩ Khiêm lại có thể thản nhiên nói ra những câu chấn động như vậy, nhưng Phương Sĩ Khiêm luôn có khả năng điên cuồng nhảy disco trên ranh giới sụp đổ của sức chịu đựng tâm lý của anh.​
Tất nhiên hôm sau anh vẫn tươi cười nghênh đón cha Phương mẹ Phương đến, dù sao người ta cũng có ý tốt, anh không nên phụ tấm lòng họ. Hơn nữa anh đã từng nếm những món Phương Sĩ Khiêm mang qua rồi, cha Phương mẹ Phương không mở nhà hàng đúng là nhân tài không được trọng dụng.​
Chỉ là như vậy mãi cũng không phải cách, nên sau đó anh vẫn gửi tin nhắn cho Phương Sĩ Khiêm, ngầm ám chỉ rằng sau này hãy để cha Phương mẹ Phương ít đến lại, vì như vậy phiền họ quá. Phương Sĩ Khiêm cũng tỏ vẻ mình sẽ uyển chuyển truyền lời lại.​
Vậy nên, vào một ngày nọ, Vương Kiệt Hi nghe tiếng cửa mở mơ mơ màng màng đi ra thì vừa vặn đối mặt với Phương Sĩ Khiêm đang thay giày tại cửa.​
Sáu,​
"Tôi nhớ tôi đã bảo có thể bớt đến nhà rồi mà?"​
"Thì đúng rồi, không phải cậu cảm thấy gặp bọn họ lúng túng sao? Nên tôi tới này?"​
Phương Sĩ Khiêm cực kỳ thành thạo vuốt ve Vương Kiệt Hi gắt ngủ: "Được rồi, bữa sau tôi không tới sớm thế nữa. Nhưng cậu cũng không thể ngủ thẳng đến mười giờ được, không phải cậu lại thức đêm đấy chứ?" Khiển trách xong, Phương Sĩ Khiêm lại quen đường quen nẻo đi vào nhà bếp bắt đầu bỏ đồ ra.​
"Được rồi, để bù đắp, đội trưởng nhỏ cho tôi mặt mũi nhé? Tôi mời cậu đi ăn trưa."​
Bảy,​
Cắn một miếng bánh bao vừa hấp chín, thông báo tin nhắn từ di động bắt đầu liên tục reo vang. Vương Kiệt Hi khỏi cần nhìn cũng biết chắc là Hoàng Thiếu Thiên.​
Kỳ thật bây giờ Vương Kiệt Hi đã không thể thức đêm được nữa, tối hôm qua là một bất ngờ.​
Hôm qua anh login acc nhỏ vì được công hội nhờ soát kỷ lục, kết quả không ngờ lại đúng lúc đụng phải Lam Vũ và Hưng Hân đang hỗn chiến với boss hoang dã, còn bắt gặp mấy nhân vật khả nghi như Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên trong đó.​
Anh, người có tâm trí trưởng thành, tất nhiên phải chọn… Gia nhập trận hỗn chiến, tấn công cả hai bọn họ.​
Nhưng có mấy câu nói sao nhỉ. Người hiểu rõ bạn nhất không phải đồng đội của bạn mà chính là đối thủ của bạn. Khi Vương Kiệt Hi nhận ra Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên, thì thật ra hai người bọn họ cũng lần lượt nhận ra anh.​
Cuối cùng không biết sao lại biến thành sân đấu 1v1.​
Rốt cuộc cả ba ác chiến đến tận hai ba giờ sáng, thừa dịp thắng được trận cuối cùng Vương Kiệt Hi bèn vội vàng off, anh đã buồn ngủ lắm rồi.​
Vậy nên, rốt cuộc anh đã lấy đâu ra dũng khí để đối đầu với một người từng làm quản lý quán net ca đêm với một tuyển thủ cú đêm trời sinh chứ!​
Tám,​
Dù theo lý thuyết thì hôm nay là ngày nghỉ ngơi của anh, nhưng Vương Kiệt Hi vẫn chuẩn bị ra cửa ghé Vi Thảo một chuyến.​
Sau khi giải nghệ, Vương Kiệt Hi từ chối ở lại Vi Thảo làm huấn luyện viên, mà chọn làm một "người lang thang" trong công hội. Cũng may anh mua nhà chỉ cách Vi Thảo có 15 phút đi bộ, nên việc qua lại hai bên gần như không có áp lực gì.​
Dẫu sao bây giờ cũng đang kỳ nghỉ, hiếm có khi trại huấn luyện khá vắng vẻ, nhưng Vương Kiệt Hi vẫn gặp được Cao Anh Kiệt đang huấn luyện như thường lệ.​
Cao Anh Kiệt lại trổ cành hơn chút rồi, sắc mặt trầm ổn, lúc gặp Vương Kiệt Hi, cậu đang ra ngoài lấy nước.​
Chín,​
"Đội trưởng…?"​
"Giờ em mới là đội trưởng mà, Anh Kiệt." Vương Kiệt Hi khẽ mỉm cười, như năm đó khi anh giao đội vào tay cậu.​
"Đừng để bản thân trở thành Vi Thảo, mà hãy để Vi Thảo trở thành em."​
Lúc đó Vương Kiệt Hi nhìn Cao Anh Kiệt mặt đầy nước mắt, đã để lại câu nói cuối cùng với tư cách là đội trưởng Vi Thảo như thế cho cậu.​
Bọn họ chuyện trò một lúc, rồi một người quay người lại đi về phòng huấn luyện, một người khác quay người đi về phía bộ phận công hội.​
Nghĩ đến việc Vi Thảo trong mùa thi đấu này đã càng gần hoàn thiện và ổn định hơn, Vương Kiệt Hi thầm thấy an vui.​
Anh Kiệt cũng đã trưởng thành, trở thành một người lớn có thể một mình chống đỡ một phương rồi.​
Mười,​
Vương Kiệt Hi ra ngoài khá trễ, cơ bản dạo công hội hai ba vòng là đã đến giờ cơm trưa, anh bèn dứt khoát chuyển chân sang căn tin kiếm cơm.​
Cơm nước Vi Thảo được công nhận là ngon nhất trong Liên minh đấy.​
Tiêu Thời Khâm từng vô cùng ghen tị nói: "Một bữa cơm Vi Thảo có thể mua được mười cái máy tính."​
Mười một,​
Thẻ cơm Vi Thảo luôn chia thành hai loại là thẻ tuyển thủ và thẻ nhân viên. Thẻ tuyển thủ được ăn không giới hạn, còn nhân viên thì mỗi ngày chỉ có hai mươi lăm tệ tiền ăn.​
Theo lý thuyết, sau khi giải nghệ Vương Kiệt Hi nên chuyển sang thẻ nhân viên, nhưng mãi không ai nhắc đến chuyện ấy. Sau này, khi Vương Kiệt Hi chậm rãi nhận ra thì anh cũng đã chủ động đề nghị đổi thẻ, kết quả Vi Thảo vốn có hiệu suất cực cao nay lại đẩy đông đẩy tây ngăn trở chuyện này, rốt cuộc cũng không giải quyết được gì.​
Mười hai,​
Hôm nay đồ ăn Vi Thảo vẫn ngon như trước.​
Vương Kiệt Hi nhìn xung quanh, hài lòng gật đầu.​
"Đội trưởng Vương, hôm nay có gan xào với đậu hà lan đó, cậu lấy không?" Dì căn tin cười híp mắt hỏi.​
Vương Kiệt Hi gần như đã trao cả tuổi trẻ của mình cho Vi Thảo, nên anh có thể nhận biết gần như tất cả mọi người tại đây, ngược lại, những người trong Vi Thảo cũng vậy.​
Dì căn tin sẽ luôn nhiệt tình nói anh biết khi nào món anh thích có sẵn, hơn nữa lần nào cũng vững tay múc đầy mấy muôi lớn cho anh.​
Đây chính là sự ưu ái đặc biệt dành riêng cho đội trưởng Vi Thảo.​
Mười ba,​
Khi Vương Kiệt Hi đang chậm rãi ăn cơm, anh nhạy bén cảm nhận được mấy ánh mắt đầy nóng bỏng, vừa nhấc mắt lên đã đối mặt với mấy khuôn mặt ngây ngô lại xa lạ.​
"Thưa… Thưa đội trưởng Vương!" Bọn họ vội vàng luống cuống tay chân đứng lên nghiêm chào.​
Vương Kiệt Hi cảm thấy buồn cười, nhưng mặt lại không tỏ vẻ gì, chỉ dịu dàng gật đầu.​
Có lẽ anh đã đoán ra đây là những hạt giống tân binh mới tới từ trại huấn luyện, vừa nãy anh cũng đã nghe người bên công hội nhắc qua.​
Nam sinh dẫn đầu tiến lên trước một bước, lắp bắp nói: "Đội trưởng Vương, anh là fan của em! Á không phải không phải, ý em là em là fan của anh…"​
Vương Kiệt Hi nhìn cậu, nhớ đến lần đầu tiên mình nhìn thấy Cao Anh Kiệt. Lúc đó gương mặt đứa bé kia cũng đỏ hết cả lên, nói năng lộn xộn, cả ngày cũng chẳng thể nói tròn câu, cuối cùng mới nhỏ giọng ngập ngừng nói một câu: "Em rất kính ngưỡng anh, rất hi vọng trở thành một người như anh ạ."​
Anh của lúc đó đã đáp thế nào nhỉ? Lúc đó anh đã biết chuyện cậu sẽ là người kế nhiệm của mình, anh nhìn lướt qua cậu, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Có thể vào Vi Thảo với nghề Ma Đạo Học Giả, em rất ưu tú. Vậy nên em không nhất thiết phải trở thành anh, mà hãy trở thành chính em. Em sẽ là tương lai của Vi Thảo."​
Vương Kiệt Hi thoát ra khỏi hồi ức, tán gẫu vài câu với đứa nhỏ trước mặt, quả nhiên nghề nghiệp của cậu cũng là Ma Đạo Học Giả.​
"… Học hỏi Anh Kiệt nhiều vào. Em ấy là một tuyển thủ rất ưu tú, cũng sẽ là một người thầy rất tốt." Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng nói, giọng lại đầy chắc chắn: "Các em đều là tương lai của Vi Thảo."​
Mười bốn,​
Vương Kiệt Hi ngủ trưa dậy, phát hiện tất cả ứng dụng mạng xã hội của mình đều báo 99+ tin nhắn. Với cảm nghĩ "Cái quái gì đang xảy ra vậy?", anh nghi hoặc mở Wechat ra, sau đó bị cả đống tin nhắn liên hoàn bắn ra từ Hoàng Thiếu Thiên đánh thức trí nhớ.​
Kiếm khách có bệnh nhất thiên hạ: "??? Vương Kiệt Hi người đâu ngươi người đâu ngươi người đâu ngươi người đâu anh đâu"​
Kiếm khách có bệnh nhất thiên hạ: "Haizz không phải tui mù thì cũng là anh mù, sao tui đào khắp cái sân bay cũng chẳng thấy bóng dáng ai giống anh vậy?????"​
Kiếm khách có bệnh nhất thiên hạ: "Không phải chứ Vương Kiệt Hi nhất định anh đừng có nói tui là giờ anh vẫn còn đang trên đường đấy nhé, bằng không ngay bây giờ nhất định bản kiếm khách sẽ dùng Tam Đoạn Trảm chém chém chém chết anh đó!!!!!"​
Kiếm khách có bệnh nhất thiên hạ: "Ê ê ê sao anh không nhắn lại cái nào vậy hả, định vị Wechat coi, gửi định vị coi! Rep lại cái coi ê!!!!!!"​
…​
Vương Kiệt Hi vô cùng đau xót trả lời tin nhắn.​
Đối thủ truyền kiếp mắt to nhỏ bị Trương Tân Kiệt đuổi giết: "…"​
Đối thủ truyền kiếp mắt to nhỏ bị Trương Tân Kiệt đuổi giết: "Không phải…"​
[Phản hồi tin nhắn: Không phải chứ Vương Kiệt Hi nhất định anh đừng có nói tui là giờ anh vẫn còn đang trên đường đấy nhé, bằng không ngay bây giờ nhất định bản kiếm khách sẽ dùng Tam Đoạn Trảm chém chém chém chết anh đó!!!!!]​
Đối thủ truyền kiếp mắt to nhỏ bị Trương Tân Kiệt đuổi giết: "Vẫn chưa ra khỏi nhà."​
Kiếm khách có bệnh nhất thiên hạ: "? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?"​
…​
Vương Kiệt Hi xót xa tắt khung trò chuyện với Hoàng Thiếu Thiên đi, mở khung trò chuyện với Dụ Văn Châu ra.​
Vương Kiệt Hi trầm thống tắt đi Hoàng Thiếu Thiên đối thoại khung, mở ra Dụ Văn Châu đối thoại khung.​
<・)))><<: "Ngủ đã rồi hả?"​
<・)))><<: "Nếu dậy rồi anh cũng không cần lo đâu, tôi biết địa chỉ nhà anh, bọn tôi đã trên đường đến đó rồi (*^▽^*)"​
(⊙︿⊙): "Vậy mà Hoàng Thiếu Thiên còn nhắn phê phán tôi…"​
<・)))><<: "^-^"​
(⊙︿⊙): "… Cậu đóng vai trò gì trong đó? Không phải cậu đổ thêm dầu vào lửa đấy chứ?"​
<・)))><<: "Đó cũng do đội trưởng Vương thất hứa trước mà."​
(⊙︿⊙): "Có phải ngày mai cả Vi Thảo và Lam Vũ đều sẽ biết chuyện này không?"​
<・)))><<: "Không đâu."​
(⊙︿⊙): "Vậy thì tốt."​
<・)))><<: "Không đến mai được đâu, cũng không chỉ dừng ở Lam Vũ và Vi Thảo."​
(⊙︿⊙): "…………………"​
Vương Kiệt Hi đau xót tắt khung trò chuyện với Dụ Văn Châu đi.​
Mười lăm,​
Nếu cho Vương Kiệt Hi thêm một cơ hội, nhất định anh sẽ nghiêm túc chuẩn bị cho đợt trao đổi quà Giáng sinh năm ngoái, ít nhất cũng sẽ không quẹt đại một tấm vé "bơi miễn phí tại thành phố B" vì không chuẩn bị trước. Thế thì sẽ không bị Dụ Văn Châu ngẫu nhiên rút trúng, không cần nhận cuộc điện thoại hôm nay cũng không thể nào quên nó, càng sẽ không bị mất mặt mũi trước Liên minh.​
Vương Kiệt Hi đau đớn che mặt, từ chối đối mặt.​
Mười sáu,​
Chỉ là…​
"Vậy nên sao cậu cũng tới đây?" Vương Kiệt Hi mắt cá chết hỏi.​
"Sao là sao thế nào, anh muốn đội trưởng tới một mình là tính làm cái gì hả, có phải anh ôm ý đồ xấu xa gì không! Anh, Vương Mắt Bự, tui biết ngay anh mày rậm mắt to vậy chắc chắn không có lòng tốt gì mà…"​
"Không phải cậu ấy đến đây vì chủ tịch Phùng đã điều động, tiện thể du lịch trước khi nhậm chức sao?"​
"Á đù Vương Kiệt Hi sao anh lại biết rõ chuyện của đội trưởng như thế, có bất thường! Không phải hôm nào anh cũng lén lút tìm scandal của đội trưởng tui đó chứ? Tui nói anh biết đội trưởng là của tui, là của Lam Vũ chúng tui, tuyệt đối không thể nào đến Vi Thảo làm công cho mấy anh được đâu, này là vấn đề nguyên tắc đó!!!" Hoàng Thiếu Thiên cảnh giác đứng bảo vệ trước người Dụ Văn Châu.​
"… Tôi có tìm người để huấn luyện đặc biệt cũng tìm cậu không tìm cậu ấy."​
"Vì sao vì sao? Tui đã biết bản Kiếm Thánh anh tuấn phong lưu tiêu sái lỗi lạc như vậy nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều người mà, nhưng tui nói anh biết nha Vương Kiệt Hi toàn thân toàn tâm của tui đều thuộc về Lam Vũ, anh đừng nghĩ đến chuyện đào góc tường, tui sẽ mãi đứng cùng một chiến tuyến với đội trưởng tụi tui! Hơn nữa chiến tuyến này tuyệt đối là Lam Vũ! Còn nữa sao anh lại không cướp đội trưởng của tụi tui, đội trưởng của tụi tui tốt biết bao trừ tốc độ tay ra còn điểm nào để chê nữa còn không hả? Có phải anh đang xem thường đội trưởng tụi tui hay không, dựa vào cái gì mà anh dám xem thường đội trưởng tụi tui hả…"​
"Tôi thấy, đội trưởng Vương tìm Thiếu Thiên để huấn luyện đặc biệt, hẳn là muốn nâng cao khả năng chịu áp lực trước lời rác rưởi nhỉ." Dụ Văn Châu bật cười.​
"Đội trưởng!" Hoàng Thiếu Thiên phát ra tiếng kháng nghị.​
Nhưng cậu ta quay đầu nhìn lại Vương Kiệt Hi im lặng gật đầu thì càng cảm thấy căm tức, bèn giương nanh múa vuốt nhào tới tuyên bố muốn quyết một trận sống còn với Vương Kiệt Hi, lại bị Dụ Văn Châu tập mãi thành quen đè lại.​
Quả nhiên nhìn bao nhiêu lần anh vẫn cảm thấy quả thật làm đội trưởng Lam Vũ không dễ dàng gì. Cảm giác kính nể Dụ Văn Châu của Vương Kiệt Hi lại nâng lên một tầng cao mới.​
Mười bảy,​
Bữa tối là đồ nướng và rượu bia.​
Khi còn là tuyển thủ chuyên nghiệp, cơ bản bọn họ đều không uống rượu, lúc liên hoan họ đều gọi thức uống thường và trà sữa. Nhưng giải nghệ rồi họ cũng không chú trọng chuyện này nữa, vậy nên Liên minh bèn sinh ra mấy con sâu rượu nổi danh – ví dụ như Hoàng Thiếu Thiên. Chưa kể Hoàng Thiếu Thiên còn thuộc loại quỷ rượu đặc biệt nữa kìa, loại yếu còn ham. Mỗi lần nhắc đến uống rượu cậu ta luôn là người hăng hái nhất, rốt cuộc người đầu tiên gục xuống cũng là cậu ta.​
Sau khi nốc xong hai chai bia, Hoàng Thiếu Thiên không hề phụ lòng tin của mọi người, ngã xuống trước ánh nhìn chăm chú của Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi, say không dậy nổi.​
Tháng bảy tại thành phố B, tiết trời khô nóng nhưng vẫn có làn gió nhẹ nhàng thổi qua, Vương Kiệt Hi tùy ý phất tóc mái trước trán, lại mở một chai bia ra, nửa nheo mắt hỏi Dụ Văn Châu: "Vẫn chưa chúc mừng cậu, đã được giải phóng. Bước tiếp theo cậu tính thế nào?"​
Dụ Văn Châu chống một tay nâng gương mặt đỏ ửng lên, ánh mắt mơ màng đáp: "Ừm… Trước tiên nghỉ ngơi một chút, sau đó thì chẳng phải sẽ quay lại làm việc sao…"​
"Chuẩn bị ở lại thành phố B à?"​
"Trước mắt thế." Dụ Văn Châu trả lời lập lờ.​
"Lại nói, cũng đã lâu chúng ta không tụ tập một chỗ như này rồi." Vương Kiệt Hi hơi xúc động.​
"Lần trước là khi đội trưởng Vương giải nghệ."​
"Lần trước nữa là lúc chúng ta đoạt giải quán quân thế giới."​
"…"​
"Nói vậy thì việc chúng ta bị gọi là đối thủ không đội trời chung trên mạng cũng không phải không có lý do."​
"Đúng đó, chẳng phải trận giải nghệ cuối cùng của anh cũng là đấu với Lam Vũ sao."​
"Cậu còn chặn bọn tôi đoạt ba quán quân liên tiếp."​
"Vậy năm ngoái các anh cũng chặt chuỗi quán quân của Lam Vũ còn gì."​
"…"​
Trò chuyện một hồi, nói là trào phúng nhau, nhưng thật ra cũng đều là hồi tưởng mà thôi.​
Vương Kiệt Hi lại mở hai chai bia ra, đưa một chai cho Dụ Văn Châu, nhíu mày.​
"Kính cậu, đối thủ chứng kiến cả chặng đường tuyển thủ chuyên nghiệp của tôi."​
Dụ Văn Châu cười cười.​
"Vậy kính Vinh Quang đi, Vinh Quang đã chứng kiến tuổi trẻ cuồng nhiệt của tất cả chúng ta và cho chúng ta lý do để gặp nhau."​
Vương Kiệt Hi sững sờ, cúi đầu cười trầm một tiếng, trêu chọc: "Chẳng trách ai cũng nói Phùng Hiến Quân thà đánh nhau với Lam Vũ các cậu cũng phải gạt cậu đến Liên minh."​
Dụ Văn Châu ưu nhã liếc anh.​
"Này, đừng vì giải nghệ rồi mà cậu quẳng luôn cả chuyện chú ý hình tượng chứ?"​
"Từ lúc còn đấu tôi đã không chú ý đến nó rồi."​
"…"​
Mười tám,​
Vương Kiệt Hi nửa dìu hất Hoàng Thiếu Thiên xuống ghế salon, mình cũng ngửa đầu nằm xuống.​
Không biết bao lâu sau, Dụ Văn Châu bưng hai chén canh giải rượu ra.​
Vương Kiệt Hi cầm chén, nhìn Dụ Văn Châu thuần thục khuyên Hoàng Thiếu Thiên uống canh, lại lần nữa cảm ơn trời khi mình không ở Lam Vũ. Ở Vi Thảo, chuyện thế này đều do Phương Sĩ Khiêm phụ trách.​
Tắm rửa xong, Vương Kiệt Hi liền đổ nhào lên giường, khóe mắt liếc thấy mình còn chưa kéo màn lại, tính chuyển động, lại cảm giác cả người mình đã bị cái giường mềm mại hút chặt rồi.​
Thôi được rồi, cũng không phải không ngủ được. Vương Kiệt Hi thoải mái thuyết phục chính mình.​
Anh dần dần thả lỏng ý thức, linh hồn cũng chậm rãi trôi đi, dường như anh nhìn thấy một bóng người đang nhẹ nhàng kéo màn lại.​
Trong mơ mơ màng màng, suy nghĩ có ý thức cuối cùng của anh là: "Hôm nay cũng là một ngày đẹp trời nha."​
 

Bình luận bằng Facebook