Hoàn [Trân] [Cao Kiều] Kem vani

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
650
Số lượt thích
4,130
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Tác giả: 秋水映月

Link gốc: 【高乔】旧梦

Edit: Nguyệt



Giả thiết: Cao Anh Kiệt xuyên không gặp Kiều Nhất Phàm hồi nhỏ



“Đối diện trường có một quán nước, kem ở quán đó ngon lắm, nhất là vị vani, tiếng là hồi mình lên lớp 4 thì quán đóng cửa mất rồi.”​

Giọng cậu nghe đầy tiếng nuối, vừa ngậm ống hút, vừa kéo thấp vành mũ xuống, nhìn khung cảnh bên ngoài mặt tường kính.​

“Ồ? Quán nước đó tên gì?”​

Đây là lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm kể về chuyện từ hồi hai cậu chưa quen nhau, Cao Anh Kiệt cảm thấy rất tò mò. Cậu thuận miệng hỏi một câu, thực ra dù có biết tên thì chắc chắn cậu cũng chưa từng tới đó, hồi ấy cậu vẫn chưa chuyển tới sống ở khu vực này.​

“Góc Phố, quán nước Góc Phố, chắc vì nằm ở góc đường.”​

***​

Đó quả thật là một quán nước mở ở góc phố đối diện trường tiểu học, trông bình thường không có gì đặc sắc, trong quán có khoảng 5 – 6 bàn, đa phần khách đều mua mang đi.​

Gần đến giữa trưa, dòng người càng lúc càng đông. Mọi người chen chúc nhau khiến Cao Anh Kiệt cảm tưởng như trời đất đang xoay mòng mòng, cảnh tượng trước mặt như méo mó, ánh nắng chói chang rọi xuống khiến cậu không mở nổi mắt, chỉ có thể lê từng bước nặng nề tới bóng râm bên dưới tán cây. Còn chưa kịp bước tới nơi, một cành cây bất thình lình rơi xẹt qua đầu, cảm giác chân thật ấy khiến Cao Anh Kiệt nhận ra rằng đây không phải mơ.​

Cậu giật mình nhìn chằm chằm quán nước Kiều Nhất Phàm từng nhắc tới đang xuất hiện ngay trước mặt rồi bước vào trong như ma xui quỷ khiến, gọi một cây kèm, còn là vị vani Kiều Nhất Phàm khen ngon nhất.​

Tạ ơn trời đất, thời kỳ này việc thanh toán qua điện thoại cũng đã đươc phổ cập, chứ không Cao Anh Kiệt đã có thói quen không mang tiền mặt trên người từ lâu rồi. Tuy không rõ tại sao điện thoại đến từ tương lai của cậu cũng thuận lợi trả tiền được, cậu chỉ cần biết trong thẻ vẫn còn tiền và có thể tiêu là được rồi.​

Vị kem ngọt lịm trượt qua cổ họng, Cao Anh Kiệt cũng đã chấp nhận sự thật rằng mình đã quay ngược thời gian trở về mười mấy năm trước rồi. Dù sao những trạm xe công cộng kiểu cũ xung quanh không biết nói dối, thời gian hiển thị trong điện thoại cũng đã tự động cập nhật thành năm 2016. Cao Anh Kiệt trông không lo lắng một chút nào, cũng không có ý định tự cấu véo bản thân xem có phải đang nằm mơ hay không. Cậu bình thản ăn hết cây kem Kiều Nhất Phàm hết lời khen ngợi rồi mới rời khỏi quán nước Góc Phố này.​

Ra ngoài, giờ tan học đã đến, tới tới lui lui đều là học sinh mặc đồng phục giống nhau. Cao Anh Kiệt đi ngược dòng người một cách vô định, đến tận khi trông thấy một bóng dáng vô cùng bình thường giữa đám đông mới dừng bước.​

Thực sự đang nằm mơ sao?​

Cao Anh Kiệt hoảng hốt nghĩ thầm.​

Tuy cấp 2, Cao Anh Kiệt mới gặp Kiều Nhất Phàm nhưng hai cậu lúc nào cũng như hình với bóng, không hề khó để nhận ra đối phương hồi tiểu học.​

Lúc này, Kiều Nhất Phàm trông gầy teo, nhỏ xíu, thấp hơn hẳn đám nam sinh cùng tuổi. Cậu vừa rảo bước đi, vừa dáo dác nhìn xung quanh như một con thú nhỏ đang hoảng sợ. Cao Anh Kiệt thấy khá khó hiểu, đang định bước qua lại chợt thấy hai học sinh khác thô lỗ kéo tay Kiều Nhất Phàm, lôi cậu vào một con ngõ sâu vắng vẻ.​

Đây là một cảnh tượng quá đỗi bình thường bên ngoài trường học, qua lại đều là học sinh, dù có trông thấy cũng vờ như không biết, tránh tự rước họa vào thân. Chỉ cần không gây ra hỗn loạn quá lớn thì chẳng ai thèm quản, không một ai quan tâm đến đứa trẻ bị bắt nạt sẽ mang bóng ma tâm lý như thế nào. Cao Anh Kiệt chứng kiến tất cả từ khoảng cách chưa đầy 10 mét, vì quá kinh ngạc nên không lập tức xông lên nhưng khi thấy Kiều Nhất Phàm cau mày, cậu thậm chỉ cảm tưởng như máu trong người mình chảy ngược.​

Cậu siết chặt nắm đấm tiến tới, quả nheien thấy hai đứa nhóc kia đang trấn lột tiền của Kiều Nhất Phàm, còn xổ đẩy cậu dằn mặt. Có vẻ đây không phải lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm gặp phải chuyện này, đưa tay lên che đầu rất thuần thục.​

Tiếng bước chân dồn dập tới gần.​

Bộp… bộp​

Trong con ngõ nhỏ, tiếng nắm đấm nện thẳng lên mặt nghe rõ mồn một. Cú đấm này thực sự rất mạnh, dù Cao Anh Kiệt đã tự nhủ phải kiềm chế nhưng cuối cùng cậu vẫn đấm thằng nhóc kia ngã lăn ra đất mất một lúc mới đứng dậy được, mặt tím bầm lên, còn chảy cả máu mũi, không còn chút vênh vang nào lúc trước. Thằng nhóc còn lại sợ khiếp vía, Cao Anh Kiệt thấy nó run run rẩy rẩy lùi ra xa.​

“Tụi mày bắt nạt em tao bao lâu rồi hả?” Cao Anh Kiệt chầm chậm xắn tay áo lên. Kiều Nhất Phàm được cậu chắn đằng trước mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.​

Hai thằng nhóc kia hoảng sợ đánh giá Cao Anh Kiệt từ trên xuống dưới, thấy người này mặc toàn đồ xịn, Kiều Nhất Phàm cũng có kha khá tiền tiêu vặt, là kiểu con nhà khá giả dễ bắt nạt nên cũng chẳng thắc mắc rốt cuộc đối phương có phải anh của Kiều Nhất Phàm thật không, chỉ lắp bắp giải thích: “Đâu… đâu có! Đây là lần đầu tiên! Em xin lỗi!”​

Cao Anh Kiệt nhanh mắt nhìn thấy thẻ học sinh đeo trước ngực chúng, trên đó có in họ tên và lớp, không ngờ lại là bạn cùng lớp của Nhất Phàm. Khoảnh khắc ấy, tay cậu cũng rùn bần bật, không biết Kiều Nhất Phàm đã bị bắt nạt bao nhiêu lâu. Cậu lôi dây đeo thẻ của một trong hai đứa nhóc khiến nó bị xách lên như con gà con, đọc kỹ tên họ của nó một lần nữa.​

Ban đầu cậu chỉ muốn giả làm anh trai của Kiều Nhất Phàm để răn đe hai thằng nhóc đó một chút, nhưng hiện tại, Cao Anh Kiệt thực sự muốn đánh chúng một trận nhớ đời. Nhưng khi bình tĩnh lại, cậu buồn bực phát hiện đây là quá khứ cậu không thể thay đổi. Mà giả sử thay đổi được, cậu cũng chỉ có thể khuấy động chút bọt nước để rồi sau đó Kiều Nhất Phàm lại bị trả thù càng đáng sợ hơn.​

Cao Anh Kiệt không làm gì thêm, chỉ nhìn hai thằng nhóc kia bằng ánh mắt lạnh tanh. Hai thằng nhóc kia mới chỉ lớp 3, lớp 4, bị dọa như vậy cũng không dám ho he.​

Một lúc lâu sau, Cao Anh Kiệt kéo tay Kiều Nhất Phàm, nói: “Nhất Phàm, chúng ta đi thôi.”​

Kiều Nhất Phàm ngoan ngoãn rời đi cùng cậu.​

Đi được rất xa rồi, Kiều Nhất Phàm bỗng dừng bước, ngẩng đầu lên: “Cảm ơn anh.”​

Người yêu phiên bản nhỏ xíu ngẩng đầu lên nhìn mình như thế khiến tâm trạng Cao Anh Kiệt nhất thời tốt hẳn lên. Cậu ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Kiều Nhất Phàm, nói chuyện gần như đang dỗ dành: “Nhà em ở đâu, để anh đưa em về.”​

Kiều Nhất Phàm lắc đầu, “Nhà em không có ai, em đang ở nhờ nhà thím.”​

“Vậy nhà thím em ở đâu? Anh đưa em đến đó.” Cao Anh Kiệt kiên nhẫn hỏi.​

“Đi qua mất rồi.”​

“…” Cao Anh Kiệt buồn cười lắm nhưng nét mặt bé Kiều Nhất Phàm trông vô tội quá, cậu cũng không biết nên nói gì. Hơn nữa, khi nhắc tới “nhà thím”, hình như Kiều Nhất Phàm không vui cho lắm. Thế rồi Cao Anh Kiệt lại hỏi dò: “Vậy buổi trưa em không về có được không? Hôm nay là sinh nhật em nhỉ, anh cùng ăn sinh nhật với em nhé?”​

Gần như ngay tức khắc, gương mặt Kiều Nhất Phàm tràn ngập niềm vui sướng. Cậu gật đầu lia lại: “Được ạ!”​

Cao Anh Kiệt không biết nên vui hay nên đau lòng, chỉ có thể đứng dậy, tiếp tục dắt tay Kiều Nhất Phàm, vừa đi vừa hỏi: “Vậy em muốn ăn gì?”​

“Muốn ăn bánh sinh nhật ạ.” Bé Kiều Nhất Phàm trả lời ngay. Thấy Cao Anh Kiệt thoáng kinh ngạc, hoặc cũng có thể là cảm thấy câu đáp của mình quá kỳ quặc, cậu lại giải thích: “Đã 2 năm rồi em không được ăn bánh sinh nhật…” Nói rồi còn buồn rầu mím môi.​

Cao Anh Kiệt thấy chóp mũi mình cay cay, suýt nữa đã rớm nước mắt.​

Cậu đưa tay vò rối tóc Kiều Nhất Phàm, “Được, em thích ăn gì cũng được hết.”​

Hai người vào tiệm đồ ngọt gần đó, chojn một chiếc bánh kem khoảng 7cm, đồng thời chọn một combo tình nhân đang được giảm giá mạnh. Nhân việt đã quen với chuyện khách hàng không phải người yêu nhưng vẫn gọi combo tình nhân rồi nên chẳng thấy có gì là lạ. Vẻ mặt Kiều Nhất Phàm trông khá hào hứng, Cao Anh Kiệt lại thấy hơi xấu hổ. Nhưng thôi, gọi combo tình nhân thì làm sao chứ, đằng nào chục năm sau, hai người cũng là một trong những cặp đôi hiếm hoi đã công khai tình cảm trong giới chuyên nghiệp. Nghĩ vậy, cậu cuối cùng đã có thể thản nhiên chấp nhận chuyện này.​

Lúc trả tiền, Kiều Nhất Phàm lấy điện thoại ra định trả. Thấy chiếc điện thoại đời mới trong tay cậu bé còn chưa cao tới ngực mình, cuối cùng Cao Anh Kiệt cũng hiểu tại sao cậu bị đám đầu gấu trong lớp nhắm trúng, đúng là một cây ATM biết đi mà. Cậu thở dài, ngồi xổm xuống, cất điện thoại Kiều Nhất Phàm vào lại cặp sách cậu bé rồi trả tiền bằng điện thoại của mình.​

Ngoại trừ combo tình nhân Kiều Nhất Phàm gọi, Cao Anh Kiệt còn gọi thêm kha khá món dựa theo sở thích của Kiều Nhất Phàm 10 năm sau, cuối cùng bàn của hai người bày đầy đồ ăn.​

Thời gian chờ bánh kem khá lâu, Kiều Nhất Phàm tương đối sốt ruột, gần như mỗi phút lại nhìn lên đồng hồ treo tường một lần. Thật sự không nhìn nổi nữa, Cao Anh Kiệt cầm lấy điện thoại của Kiều Nhất Phàm, tìm số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm, xin nghỉ học buổi chiều giúp cậu.​

Đầu tiên, cậu dùng thân phận anh trai của Kiều Nhất Phàm phản ánh chuyện hai thằng nhóc ngỗ nghịch kia với giáo viên, nhận được lời cam đoan rồi mới đề cập rằng hôm nay là sinh nhật Kiều Nhất Phàm, muốn đưa em trai đi chơi một buổi. Giáo viên lập tức đồng ý, đồng thời lược bỏ cả yêu cầu phải đích thân tới trường xin phép.​

Biết được chiều nay không cần tới lớp nữa, hai mắt Kiều Nhất Phàm sáng bừng lên, cũng không nhìn chằm chằm đồng hồ nữa.​

Sau khi bánh kem được đưa lên, Cao Anh Kiệt đội mũ sinh nhật cho Kiều Nhất Phàm, cắm nến, tổng cộng 10 cây rồi lần lượt thắp nên. Có vẻ cậu bé này cũng rất thích những việc mang tính hình thức như thế nào, Cao Anh Kiệt không muốn để cậu phải tiếc nuối.​

“Ước đi.” Cao Anh Kiệt mỉm cười.​

Cậu bé lập tức nhắm mắt lại, chắp hai tay vào với nhau, yên lặng ước trong lòng. Lát sau, Kiều Nhất Phàm mở mắt ra, Cao Anh Kiệt đưa dao cắt bánh cho cậu: “Em cắt bánh đi.”​

“Anh không hỏi em ước gì à?” Bốn chữ “mau hỏi em đi” viết rõ trên gương mặt Kiều Nhất Phàm.​

Cao Anh Kiệt không khỏi bật cười: “Điều ước nói ra sẽ mất linh. Chờ sau này thành hiện thực em hẵng tiết lộ với anh.”​

Kiều Nhất Phàm bĩu môi, cậu cũng không định nói cho Cao Anh Kiệt, chẳng qua là trẻ con thích được chú ý mà thôi. Cậu nhanh chóng bị chiếc bánh kem thu hút. Vì chỉ có hai người, bánh ngọt được cắt làm đôi, sau đó cậu đẩy miếng bánh lớn đó tới trước mặt Cao Anh Kiệt như dâng vật báu.​

Hai người ngồi trong tiệm đồ ngọt rất lâu nhưng vẫn không thể ăn hết được, đành phải đóng gói phần còn lại mang về.​

Sau khi ra khỏi tiệm, Cao Anh Kiệt nhìn đồng hồ, vậy mà đã gần 3 giờ chiều. Dù có thể cảm nhận rõ ràng rằng thời gian của mình ở đây đã không còn nhiều nữa nhưng cậu vẫn cúi xuống hỏi: “Em còn muốn đi chơi ở đâu không?”​

Kiều Nhất Phàm không nói gì, giống như biết rõ Cao Anh Kiệt đã sắp phải đi: Hành động xem đồng hồ của người kia giống hệt cha mẹ cậu, chẳng qua là cha mẹ cậu thường bỏ cậu lại mà chẳng hỏi han gì. Thế nhưng cậu có rất nhiều nơi muốn đi, muốn nhất chính là công viên. Cha mẹ đã hứa với cậu từ rất lâu rồi nhưng vì quá bận rộn mà mãi chưa dẫn cậu đi, thậm chí nửa năm nay còn gửi cậu tới nhà thím. Những ngày tháng ăn nhờ ở đậu không hề dễ chịu, cậu chỉ có thể ép mình trở nên ngoan ngoãn, cố gắng không đòi hỏi bất kỳ điều gì.​

Hai người đứng bên vệ đường, Cao Anh Kiệt kiên nhẫn chờ cậu. Khoảng chừng 10 giây sau, Kiều Nhất Phàm mới ngẩng đầu lên: “Cứ đi cùng em như vậy một lúc nữa được không anh?”​

Nét mặt kia quá dè dặt, khiến Cao Anh Kiệt không kìm được muốn ôm chầm lấy cậu nhưng lại sợ sẽ khiến cậu hoảng, đành phải kiềm chế. Cậu chủ động nắm chặt lấy bàn tay nhỏ xíu kia, nói: “Được chứ.”​

Hai người cứ đi dạo như vậy, trên đường lại đi ngang qua quán nước Góc Phố gần cổng trường, Kiều Nhất Phàm nói muốn mời Cao Anh Kiệt ăn kem. Nhận lấy cây kem, quả nhiên chính là kem vani. Cao Anh Kiệt thấy khá buồn cười như vẫn tỏ vẻ bất ngờ như bây giờ mới ăn lần đầu tiên, thỏa mãn cảm giác tự hào của cậu bé kia.​

Tiếp đó, hai người lại đi dạo một cách vô định – Cao Anh Kiệt nghĩ vậy cho đến nửa tiếng sau, Kiều Nhất Phàm bỗng nói rằng đã đến nhà thím cậu rồi.​

Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều chỉ có 2 tiết học, hiện giờ cũng vừa đúng thời gian tan lớp, Kiều Nhất Phàm về nhà sẽ không khiến người khác thấy kỳ lạ.​

Cao Anh Kiệt đưa hộp bánh đang cầm cho cậu, Kiều Nhất Phàm lắc đầu từ chối: “Em không có anh trai có thể mua bánh sinh nhật cho em.”​

“Về sau sẽ có.” Cao Anh Kiệt bịn rịn hôn nhẹ lên trán Kiều Nhất Phàm thay cho lời tạm biệt rồi nhìn cậu đi xa.​

Kiều Nhất Phàm chạy nhanh lên tầng, cậu lao đến trước cửa sổ, muốn nhìn Cao Anh Kiệt thêm lần nữa nhưng lại phát hiện nơi đó chỉ còn hộp bánh, nhìn ra xa dọc theo con đường cũng chẳng thấy bóng dáng ai nữa.​

Tất cả cứ như một giấc mơ vậy.​

***​

“Nếu có cơ hội cho cậu thử thì tốt biết bao… Anh Kiệt? Cậu đang nghĩ gì thế?”​

Cao Anh Kiệt cảm giác hình như mình vừa thất thần, đến khi hoàn hồn lại thấy Kiều Nhất Phàm đang quơ tay trước mặt như muốn gọi cậu tình lại.​

“À… Tớ đang nghĩ, hình như quán nước đó tớ từng đi qua rồi, hơn nữa còn ăn đúng vị kem vani.”​

“Là lần mình mời cậu hả?”​

Cao Anh Kiệt ngẩng phắt đầu lên, Kiều Nhất Phàm đang cười tươi rói nhìn cậu.​

“Nguyện vọng của mình đã thành hiện thực rồi, giờ cậu biết là gì chưa?”​

END
 

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
255
Số lượt thích
1,397
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#2
“Tụi mày bắt nạt em tao bao lâu rồi hả?” Cao Anh Kiệt chầm chậm xắn tay áo lên.
Ngầu dữ luôn =)))

“Đã 2 năm rồi em không được ăn bánh sinh nhật…”
o(TヘTo)

“Nguyện vọng của mình đã thành hiện thực rồi, giờ cậu biết là gì chưa?”
Ỏoo, bất ngờ ghê :omtim Hai đứa dễ thương quá (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄<⁄ ⁄)
 

Bình luận bằng Facebook