Hoàn [Trân] [Chu Giang]Nói gần nói xa đều lộ vẻ nham hiểm

Bình luận
1
Số lượt thích
3
#1
Một sản phẩm thuộc Project TRÂN
Phần TRÂN

Nói gần nói xa đều lộ vẻ nham hiểm


Tác giả: 马客师主义
Thể loại:
Edit & Beta: Cá
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản edit: Hoàn



==============

Lời nói ẩn chứa sự nham hiểm.

◎Chu Giang - Chuyện nhỏ về việc mất liên lạc

◎Lời nói linh tinh của khóa sáu, độ lầy 100%

Dạo gần đây, không hiểu Liễu Phi học từ ai mà lại thích gửi tin nhắn kiểu vài từ một dòng, rõ ràng một câu nói có thể giải thích hết ý nhưng cô lại thích chia thành bốn, năm khung bong bóng tin nhắn. Tốc độ gõ của cô không hề chậm, nên việc tin nhắn liên tục dồn đến là chuyện thường.

Lữ Bạc Viễn chen vào dòng tin nhắn dày đặc để tỏ ý không hài lòng: "Bớt chút đi chị ơi, đừng spam nữa, tin nhắn của Hứa Bân gửi năm phút trước mà anh phải leo hơn mười lăm tầng mới thấy."

Liễu Phi không hề tức giận, mà ngạc nhiên hỏi lại: "Sao anh lại đọc được vậy? Chẳng phải anh phải đến sáu giờ mới hạ cánh sao?"

Lữ Bạc Viễn liền gửi tới một loạt dấu chấm, tỏ rõ sự bất lực: "Hiểu rồi, em chỉ nhớ số hiệu chuyến bay của Giang ca, còn những người khác sống chết chẳng quan tâm."

Cũng không trách được. Liễu Phi trêu anh ta: "Ai bảo anh không chịu giúp em lấy đồ hợp tác thương hiệu, nếu anh làm, chắc chắn em sẽ cầm bảng lớn ra sân bay đón anh."

Vu Phong đúng lúc chen vào cuộc trò chuyện: "Giang Ba Đào chắc chắn là chuyên gia mua hàng, cứu giúp những người dân nội địa như chúng ta."

Lữ Bạc Viễn vội vàng giải thích: "Thực ra những món hợp tác thương hiệu này đều là nhờ quan hệ của đội trưởng chúng tôi cả."

"Khác gì đâu." Liễu Phi đáp: "Cùng là người một nhà, không cần phải phân biệt ai với ai."

Nhưng lúc này, Giang Ba Đào, nhân vật trung tâm của câu chuyện, vẫn đang xếp hàng kiểm vé. Tay trái cầm chứng minh thư và vé máy bay, tay phải cầm ly Starbucks chưa uống hết. Khi cuối cùng cũng ngồi thoải mái trên ghế máy bay, điện thoại của anh đã bị dội bom bởi nhiều tin nhắn, nội dung đều xoay quanh: "Giang Ba Đào, cậu thật sự không cần chúng tôi ra sân bay đón à? Cậu chắc không bị ai nhận ra chứ? Cậu biết đi tuyến số mấy không? Cậu có mang món hợp tác giới hạn mà tôi đặt không?"

Giang Ba Đào lần lượt trả lời: "Không cần đâu, tôi lớn rồi mà, đâu phải lần đầu đến đây, tôi đeo khẩu trang, đội mũ, ai mà nhận ra được. Biết rồi, biết rồi, từ sân bay bắt tuyến đến Tam Nguyên Kiều, đổi sang tuyến 10 đến Quốc Mậu rồi đổi sang tuyến 1. Mang rồi, thật sự đã mang rồi, hôm nay cậu hỏi lần thứ sáu rồi!"

Chẳng bao lâu, Hứa Bân lại nhắn tiếp: "Tối nay ăn lẩu hay nướng?" Giang Ba Đào theo phản xạ trả lời "Haidilao", gửi đi rồi mới nhớ ra gần đây mình hơi bị nóng, khóe miệng nổi mụn, ăn lẩu có thể là cực hình. Nhưng lúc đó, giọng nói của tiếp viên đã vang lên qua loa, anh đành tắt điện thoại, nhắm mắt dưỡng thần, hy vọng nồi lẩu sẽ giúp anh "lấy độc trị độc", khiến mụn mau biến mất, để không làm mất mỹ quan khi sang Thụy Sĩ – nơi có phong cảnh rất đẹp, chắc chắn sẽ chụp ảnh. Mà mặt nổi mụn thì thật là phá cảnh quá.

Ngủ một giấc là đến nơi, rồi còn ngồi trên tàu điện ngầm thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa. Khi Giang Ba Đào bước ra khỏi cửa tàu điện ngầm, trời đã tối hẳn, nhưng trăng khuyết rõ ràng lơ lửng bên cạnh cột đèn cao trên đường cao tốc. Anh liền thấy hối hận, cảm thấy ý định "trải nghiệm cuộc sống" của mình thật là tùy hứng, lần sau đến sân bay thủ đô vẫn nên gọi taxi.

Đang nghĩ như vậy, anh lấy điện thoại ra, định chụp hình đại diện của Hứa Bân, nhưng đột nhiên vai anh nặng trĩu, làm anh giật mình trong màn đêm tối hơn tám giờ ở Bắc Kinh.

"Cậu nhát gan thật đấy." Vu Phong thu tay lại, cười thẳng thừng chê bai anh.

Giang Ba Đào yếu ớt giải thích: "Tôi không nhát, chủ yếu là cậu làm bất ngờ quá. Cậu nhìn xem, tối thế này, chẳng lẽ cậu cũng dọa Tào Viễn như thế à?"

Vu Phong bật cười, tâm trạng có vẻ rất tốt: "Cậu không nói thì thôi, Tào Viễn can đảm hơn cậu nhiều. Đội Bá Hoa của cậu ấy có mấy con mèo đen, cậu ấy còn ra ngoài cho mèo ăn giữa đêm khuya."

"Mèo? Đội các cậu nuôi mèo à?" Giang Ba Đào hỏi.

"Nghe nói là do Trương Gia Lạc từng cứu về." Vu Phong ngập ngừng một giây, Giang Ba Đào cũng rất tinh ý, không hỏi thêm. Nhưng chẳng bao lâu, Vu Phong lại tiếp tục: "Vi Thảo cũng có mèo mà. Chu Diệp Bách đăng ảnh mèo trên mạng xã hội mỗi ngày, cậu không thấy à?"

"Thấy rồi." Giang Ba Đào đáp: "Ghen tỵ chết đi được, sớm muộn gì tôi cũng chặn cậu ấy."

Vu Phong gật gù: "Tâm lý này không tốt đâu, kiểu ăn không được nho thì bảo nho xanh. Lát nữa xuống xe tôi sẽ mách Chu Diệp Bách."

Nhưng Giang Ba Đào chẳng hề lo lắng, vì trong đám bạn cùng khóa này chẳng ai cãi nhau thắng được anh, trình độ ngôn ngữ của anh cũng đã đến đỉnh cao rồi. Hơn nữa, lúc này, sự chú ý của anh không nằm ở mèo hay nho, mà là ở ứng dụng đặt xe trên màn hình điện thoại của Vu Phong.

Anh nhìn qua cửa hàng Haidilao sáng rực bên kia đường, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên: "Không phải chứ, chỉ cách vài bước thôi, chân cậu làm bằng vàng chắc?"

Vu Phong vẫn đang mải mò tìm mã giảm giá: "Ban đầu định ăn lẩu, nhưng Lữ Bạc Viễn bảo cậu bị nóng, nên bọn họ đổi địa điểm rồi, chuẩn bị ăn món Nhật, nghe nói là do đội trưởng Vương giới thiệu."

Đó là một nhà hàng Nhật cao cấp, chú trọng hương vị, và đắt đỏ, nhưng ăn rất ngon. Cả bàn vừa ăn vừa nói chuyện, giữa chừng còn gọi video cho Đỗ Minh đang ở bờ sông Hoàng Phố. Đỗ Minh vừa từ bãi tập lái xe về, người trông có chút mệt mỏi, tay cầm hộp cơm mang về tội nghiệp, nhìn qua điện thoại thấy món ăn ngon lành mà không thể ăn được, phát điên nói: "Nhất định phải tụ tập hôm nay à? Nhất định phải hôm nay? Chẳng lẽ không thể đợi thêm hai mươi bốn tiếng? Ngày mai tôi sẽ qua đó mà!"

Hứa Bân vội vàng trấn an người anh em trên màn hình: "Có gì đâu, ngày mai thì tụ tập ngày mai, hôm nay bọn tôi sẽ ghép cậu vào ảnh, muốn ngồi bên cá ngừ hay cạnh tempura, tùy cậu."

Giang Ba Đào bĩu môi: "Thế này đi, bọn mình ghép Đỗ Minh vào cái khay khói khô ở giữa, mây mù mờ ảo, đúng kiểu giao long xuất hải, tự dưng khiến người ta liên tưởng đến pháp sư chiến đấu."

Cả phòng bật cười vui vẻ, Chu Diệp Bách còn huýt sáo một cái.

Đỗ Minh không chịu thua, cười nham hiểm: "Nửa tiếng trước đội trưởng gửi tin nhắn hỏi tôi sao cậu không nghe máy. Tôi nói có lẽ cậu bị ai giữ chân rồi, không rõ."

Giang Ba Đào lập tức lục điện thoại trong túi, thấy có hơn chục cuộc gọi nhỡ.

Liễu Phi thán phục: "Anh ấy gọi gì mà gấp thế?"

"Không có gì đâu." Giang Ba Đào đáp: "Chỉ là lúc tôi hạ cánh, sợ làm phiền họ đang tập luyện ở tổng cục, nên không nhắn báo bình an thôi."

Quỷ kiếm sĩ họ Chu của Vi Thảo ghé sát, chỉ tay vào xạ thủ thần họ Chu của Luân Hồi, mặt mũi chua chát: "Nhưng mười ba cuộc gọi nhỡ có phải hơi quá không?"

Còn chưa kịp để Giang Ba Đào mở lời, Lữ Bạc Viễn đã nhanh chóng hóa thân thành chuyên gia thổi kèn, giọng nói vang vọng và rành mạch: "Có gì quá đâu, có một loại tình yêu gọi là mẹ bạn không liên lạc được với bạn thì nghĩ bạn đã chết rồi."

Giang Ba Đào cười lạnh ba tiếng, nhanh như chớp cho Lữ Bạc Viễn một cú thúc cùi chỏ, Lữ Bạc Viễn không tránh kịp, đau đớn kêu lên nhưng không dám phản kháng, chỉ biết lớn tiếng chỉ trích Đỗ Minh gây chia rẽ nội bộ. Hứa Bân chứng kiến toàn bộ, cầm ly trà bưởi cảm thán: "Thời thế thay đổi, đều là phó đội trưởng, mà Giang Ba Đào sao mà sướng thế, còn tôi thì lao lực thế này."

Liễu Phi rùng mình ớn lạnh: "Anh Hứa nói thế là sai rồi, sao anh có thể so với anh ấy, Thần Phương còn sống sờ sờ cơ mà!"

Hứa Bân suýt chút nữa phun trà vào mặt Vu Phong, ho mãi mới nói: "Mấy chị em khi ghép cặp thì có thể đừng liên lụy người vô tội được không? Ít nhất cũng đừng đồn đại sai sự thật, tôi còn phải tìm bạn gái mà."

Vu Phong tiện miệng hỏi: "Yêu cầu thế nào?"

Hứa Bân hơi ngượng ngùng nói: "Đẹp là được, dù sao tôi cũng là người đơn giản."

"Có gì đâu mà ngại, thích đẹp thì có sao." Giang Ba Đào vỗ vai an ủi anh ta, nhưng phát hiện mọi người trên bàn đều nhìn mình.

Giang Ba Đào ngơ ngác: "Mọi người sao vậy?"

Liễu Phi vuốt mái tóc, cười mà như không: "Không có gì đâu, chỉ là cảm thấy cậu thực sự có tư cách nhất để nói câu đó."
 

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
255
Số lượt thích
1,397
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#2
rõ ràng một câu nói có thể giải thích hết ý nhưng cô lại thích chia thành bốn, năm khung bong bóng tin nhắn
Thấy mọi người hay nhắn kiểu này lắm, dẫn đến rất nhiều hệ lụy như chat không kịp và cắt câu nhầm nghĩa =))))


điện thoại của anh đã bị dội bom bởi nhiều tin nhắn, nội dung đều xoay quanh: "Giang Ba Đào, cậu thật sự không cần chúng tôi ra sân bay đón à? Cậu chắc không bị ai nhận ra chứ? Cậu biết đi tuyến số mấy không? Cậu có mang món hợp tác giới hạn mà tôi đặt không?"
=))) Không hổ là người quảng giao nhất Liên minh

bọn mình ghép Đỗ Minh vào cái khay khói khô ở giữa, mây mù mờ ảo, đúng kiểu giao long xuất hải, tự dưng khiến người ta liên tưởng đến pháp sư chiến đấu
=))) Đúng là một tấm ảnh đầy ấn tượng

có một loại tình yêu gọi là mẹ bạn không liên lạc được với bạn thì nghĩ bạn đã chết rồi
:wow Chuẩn

Không có gì đâu, chỉ là cảm thấy cậu thực sự có tư cách nhất để nói câu đó.
Quá chuẩn luôn, anh nói mà anh không tự biết à anh Giang =))))
 

Bình luận bằng Facebook