Hoàn [Trân] [Vương, Dụ, Hoàng, Diệp] Sốc! Ba đại thần hàng đầu Vinh Quang không được ăn tối tại nhà Vương Kiệt Hi

Mikiyo

Dân thường Máy Chủ 10
Thần Lĩnh
Bình luận
42
Số lượt thích
86
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Nhà thuốc nhỏ Vi Thảo o_O
#1
Một sản phẩm thuộc Project TRÂN
Phần TRÂN

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

[Vương Dụ Hoàng Diệp]
Sốc! Ba đại thần hàng đầu Vinh Quang không được ăn tối tại nhà Vương Kiệt Hi


Tác giả: 瑾桉
Thể loại: Hướng nguyên, nhẹ nhàng​
Edit & Beta: Mikiyo​
Tình trạng bản gốc: Hoàn​
Tình trạng bản edit: Hoàn​
(Bản dịch phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi đâu khác.)​

*RGBY组cb向,没有cp倾向真的没有,大家都是好兄弟​
*标题由UC部小编倾情提供()​

*RGBY Tổ cb Hướng, không có cp Khuynh hướng thật không có, tất cả mọi người là hảo huynh đệ​
* Tiêu đề từ UC Bộ nhỏ biên khuynh tình cung cấp​
:​




========​

Lĩnh đội và đội trưởng đội quốc gia cũng như đội phó Lam Vũ không thể tách rời đội trưởng cùng nhau tụ tập tại nhà của Vương Kiệt Hi.​

Hai vị Lam Vũ quen thuộc nơi này đến nỗi xem đây là nhà của họ ở Bắc Kinh, mà trong khoảng thời gian này, Diệp Tu hàng ngày đều phải đến thảo luận về các vấn đề liên quan đến đội quốc gia nên cũng ở lại.​

Ba người họ chiếm hết phòng dành cho khách của Vương Kiệt Hi, đồng thời còn chiếm luôn chiếc TV và tay cầm. Hai người Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên tìm game đối kháng vui vẻ chém giết nhau, Dụ Văn Châu cầm laptop ngàn năm không đổi tô tô vẽ vẽ.​

Về phần chủ nhà, anh đang bận vào bếp làm đồ ăn cho ba thiếu niên lớn tuổi nghiện internet. Hết cách rồi, trong số các vị ở đây chỉ có Vương Kiệt Hi biết nấu ăn.​

"Văn Châu, cậu biết tại sao lão Phùng lại mời cậu làm đội trưởng không?" - Diệp Tu vừa mới thắng Hoàng Thiếu Thiên nên tâm tình rất tốt, vừa định lấy ra một điếu thuốc thì bị song hạch Lam Vũ nhìn chằm chằm, đành phải cầm trên tay lắc lắc.​

"A? Xem ra còn có nội tình gì đó?"​

"Thật ra cũng không phải nội tình gì, vốn dĩ việc này được ném cho lão Vương, kết quả là lão nhân gia lười làm, sau khi nói chuyện với lão Phùng nửa ngày thì vứt sang cho cậu."​

Sắc mặt Dụ Văn Châu rất nghiêm túc, đầu bút chì bị đè trên giấy phát ra một tiếng "cạch".​

"Đm, lão Vương anh ta quá thất đức rồi, anh không muốn làm việc nên đổ chuyện phiền phức này cho đội trưởng. Tôi nói chứ hình tượng gì mà 'papa tốt' Vi Thảo xây dựng cho anh ta không đúng chút nào…"​

"Cái gì không đúng?" - Vương Kiệt Hi chẳng biết từ khi nào cầm một cái cốc đứng sau lưng Hoàng Thiếu Thiên.​

"Khụ khụ, chính là không đúng, anh là papa tốt nhất của toàn Vinh Quang, lên được phòng khách xuống được nhà bếp đánh được Vinh Quang làm được đồ ăn văn có thể viết báo cáo võ có thể đấm Đường Hạo tiến có thể thành Ma Thuật Sư lui có thể tôi bịa không nổi nữa."​

"Đội trưởng Vương" - Dụ Văn Châu bấm đầu bút chì, ngòi bút mới thò ra. "Nghe nói anh toàn lực tiến cử tôi làm đội trưởng đội quốc gia nhỉ."​

Đúng thật là như vậy.​

Vương Kiệt Hi cảm thấy mình đưa ra rất nhiều quyết định trong 26 năm cuộc đời, và một trong những quyết định khiến anh ít hối hận nhất là đào hố Dụ Văn Châu làm đội trưởng đội quốc gia.​

Chủ tịch Phùng hẹn riêng anh, anh có linh cảm mơ hồ gì đó, trước đây hoặc là tập hợp tất cả các đội trưởng lại hoặc là tìm mấy tuyển thủ đặc biệt nói chuyện. Việc nói chuyện riêng thế này ngoại trừ Diệp Tu ra, anh không nhớ nổi có ai từng trải nghiệm.​

Mà một trong những quy tắc sắt đá của Liên minh: Ở bên cạnh Diệp Tu đều nhất định không có chuyện tốt.​

Vương Kiệt Hi xem tin nhắn của Phùng Hiến Quân, suýt chút nữa là muốn tìm Cao Anh Kiệt đến bàn giao hậu sự. Anh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gửi tin nhắn cho người có nhiều kinh nghiệm “bị nói chuyện” nhất là Diệp Tu.​

"Lão Phùng tìm cậu? Tự cầu phúc đi, Mắt Bự." - Diệp Tu gửi cho anh biểu cảm mặc niệm.​

Phần mở đầu như dự kiến là quan tâm đến sự phát triển của Vi Thảo, như dự kiến là nói nhảm làm nền, Phùng Hiến Quân nói liên miên lải nhải một đống chuyện, đột nhiên khung cảnh thay đổi: "Tiểu Vương này—"​

Đến rồi. Vương Kiệt Hi kéo linh hồn Ma Thuật Sư đang lơ đãng quay lại: "Chủ tịch, xin cứ nói."​

"Giải thế giới cần có đội trưởng, chúng ta thông thường mỗi đội trưởng là linh hồn của chiến đội, thế nhưng chúng ta đang thành lập một đội mới, làm sao một chiến đội có mười bốn linh hồn được, cháu nói xem."​

"Vâng." - Vương Kiệt Hi đã đoán được tiếp theo sẽ nghe được những lời gì, đại não cấp tốc xử lý, CPU dường như sắp bốc khói.​

"Cho nên mấy người chúng ta bàn bạc, cảm thấy vẫn nên để cháu quản lý đám nhóc này. Nếu là tiểu Hàn thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng cậu ta một lòng vì Bá Đồ mà cự tuyệt lời mời, lui một chút thì cháu làm đội trưởng thời gian dài nhất, đội viên trong đội cũng đều nghe theo cháu.”​

Đúng như dự đoán. Vương Kiệt Hi trong lòng cười lạnh.​

"Cháu cảm thấy Dụ Văn Châu phù hợp hơn cháu một chút." - Anh không tiếc câu con cá nào đó cách xa hai ngàn km ra làm bia đỡ đòn, đội trưởng tốt của Vi Thảo thế mà lại lười biếng đến không ngờ, anh không muốn quan tâm đến đám yêu ma quỷ quái đó chút nào.​

"Tiểu Dụ sao?" - Vẻ mặt Phùng Hiến Quân trầm ngâm như đang nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Vương Kiệt Hi.​

"Đúng vậy, cậu ấy chỉ ra mắt muộn hơn cháu một năm, hơn nữa, nếu xét kinh nghiệm quản lý đội viên thì tốt hơn cháu nhiều. Dù sao thì so ra đội viên Vi Thảo vẫn khiến người khác an tâm hơn đội viên Lam Vũ."​

——Hơn nữa, Dụ Văn Châu còn tự mang buff miễn dịch với Hoàng Thiếu Thiên.​

Lại tiếp tục nói chuyện, Vương Kiệt Hi đã thuyết phục thành công chủ tịch Phùng giao lại chức vụ đội trưởng đội quốc gia cho Dụ Văn Châu, bước chân đi khỏi văn phòng của Phùng Hiến Quân nhẹ nhàng hơn mấy phần, hố được đội trưởng nhà miếu bọn họ tâm tình thật tốt.​

Lợi thế địa lý giây phút này phát huy tốt đến không ngờ.​

Thời gian quay về hiện tại, Hoàng Thiếu Thiên, Diệp Tu và Vương Kiệt Hi đều bị nụ cười ôn hòa của Dụ Văn Châu làm cho toàn thân run rẩy.​

Một trong những tin đồn được lan truyền rộng rãi trong Liên minh đó là Dụ Văn Châu thực chất là ông lớn xã hội đen ở phía Nam, hắn mà cười là sắp có chuyện không tốt.​

"Xét việc kỷ luật đám nhóc có vấn đề, đội trưởng Dụ vẫn là có kinh nghiệm hơn tôi, tôi tự nhận thấy không bằng, chưa kể tiền bối Diệp Tu cũng đồng tình với ý kiến của tôi." - Vương Kiệt Hi bình tĩnh đá bóng về phía Diệp Tu, hai chữ "tiền bối" được đặc biệt nhấn mạnh.​

Diệp tu sao có thể dễ dàng bị kéo xuống nước: "Đừng nói vậy, tôi là lĩnh đội, dù là cậu hay Văn Châu làm đội trưởng thì tôi cũng giơ hai tay ủng hộ."​

"Ê ê Vương Mắt Bự anh nói cho rõ ràng, đội trưởng có kinh nghiệm kỷ luật đám nhóc có vấn đề là sao, anh nói ai là đám nhóc có vấn đề! Cái này gọi là không khí trong đội tại Lam Vũ chúng tôi rất sôi nổi và tràn đầy năng lượng đấy nhé, nào giống Vi Thảo các anh suốt ngày làm người sùng bái." - Hoàng Thiếu Thiên bắt được trọng tâm lập tức buông lời rác rưởi.​

"Chậc chậc chậc, có người nhột rồi."​

"Tôi không có chỉ mặt gọi tên, nhưng cậu cảm thấy là nói cậu cũng được."​

"Quản lý đám nhóc có vấn đề. Nói cách khác, đội trưởng Vương cho rằng anh cũng là một đứa trẻ có vấn đề nhỉ." - Luận về bắt trọng tâm, công lực Hoàng Thiếu Thiên vẫn không bằng Dụ Văn Châu.​

Vương Kiệt Hi liếc mắt, anh cảm thấy năng lực đánh tráo khái niệm của Dụ Văn Châu ngày càng thâm hậu.​

"Đứa trẻ có vấn đề này cảm thấy không muốn cử động nữa, các người lo bữa tối đi." - Vương Kiệt Hi nằm lên ghế sofa, quyết định làm theo ý mình, đơn giản là nằm đó, mặc kệ ba người trước mắt sống chết ra sao.​

Sau đó ba người họ thật sự cùng nhau vào bếp.​

Vương Kiệt Hi vốn đang rửa chén nửa chừng ném lên bếp, ba vị đại thần hàng đầu của Liên minh mười ngón tay chưa từng chạm vào nước rửa chén chia sẻ gặp khó khăn với nồi chảo.​

Diệp Tu là người lên tiếng đầu tiên: "Người Quảng Châu các cậu không phải nói tự mang kỹ năng nấu ăn sao, lên đi anh hùng."​

"Đừng nhìn quê quán mà mặc định như thế có được hay không có được hay không, chúng tôi tự mang kỹ năng là ăn những thứ có thể ăn chứ không phải có thể làm cơm, tôi sống hơn hai mươi năm đều là làm cơm chiên trứng và trứng tráng cà chua, nhiều lắm thì thêm trứng luộc mà thôi." - Hoàng Thiếu Thiên vừa lật tìm trứng gà trong tủ lạnh vừa lầu bầu.​

"Đừng nhìn tôi, tôi có thể nấu canh xương ngô với cà rốt đơn giản. Nhưng đội trưởng Vương không có nguyên liệu." - Dụ Văn Châu lắc đầu. "Diệp thần có thể nấu món gì?"​

"Đừng hy vọng vào anh đây, tay nghề nấu mì gói ai nấy đều khen nhưng xào rau này nọ thì không được. Lão Vương, nhà cậu có mì gói không?​

"Không có." - Giọng Vương Kiệt Hi từ phòng khách vọng vào, đập tan ảo tưởng lười biếng của Diệp Tu.​

Vì thế hai người Diệp Tu và Dụ Văn Châu dán mắt lên người Hoàng Thiếu Thiên.​

"Khoan đã, các người nhìn tôi làm gì, làm việc đi!"​

"Cậu nấu tốt nhất, không nhìn cậu thì nhìn ai." - Diệp Tu dựa vào bếp nói. "Hoặc cậu dùng công phu miệng lưỡi người gặp người phiền đến phiền Vương Mắt Bự quay lại nấu cơm đi?"​

"Sao anh không tự đi? Nói trước tôi chỉ có thể bảo đảm ăn không chết người, hương vị thế nào thì không nói được, lần cuối vào bếp là mấy trăm năm trước rồi, nấu được là coi như thành công."​

Hoàng Thiếu Thiên đứng trước bếp nhớ lại các bước nấu nướng của mẹ mình, Dụ Văn Châu và Diệp Tu biết điều nhường lại sân khấu lớn cho cậu ta. Kiếm Thánh đại nhân đang nấu ăn, chưa biết mùi vị ra sao nhưng tiếng leng keng lần lượt vang lên, đến khi đánh trứng và chuẩn bị dầu nóng cậu mới nhớ ra cơm chiên trứng vẫn còn thiếu cơm.​

"Các người ai đi nấu cơm không, cơm chiên trứng chỉ có trứng không có cơm gọi là trứng tráng. Nhưng nấu cơm thì phải mất ít nhất nửa tiếng nên tôi nghĩ hôm nay chúng ta ăn món đó sau."​

"Văn Châu nấu đi, anh đây già rồi không dùng được đồ điện tử hiện đại."​

"Để tôi nhớ lại, bố tôi dạy trước tiên quyết định muốn bao nhiêu chén gạo, sau đó thêm nước, thêm nước đến mức gần che mu bàn tay. Chúng ta cần bao nhiêu chén gạo?"​

"Hỏi hay đó, mẹ tôi cũng dạy tôi như thế, nhưng ai biết được bốn người ăn bao nhiêu chén gạo? Chưa kể, chén cơm mực nước là tiêu chuẩn thống nhất ư? Một chén gạo nấu ra được mấy chén cơm? Các người biết rõ lượng cơm của mình không?" - Hoàng Thiếu Thiên trở nên bối rối.​

"Anh đây trừ mì gói thì luôn ăn ở ngoài, chưa từng động đến nồi cơm điện."​

Vương Kiệt Hi ở phòng khách cuối cùng cũng không nhịn nổi. Nghe Hoàng Thiếu Thiên ồn ào như thế anh bắt đầu đau lòng cho phòng bếp nhà mình. Lúc này nghe được bọn họ xoắn xuýt vấn đề thiểu năng này cả buổi, vì bản thân được ăn bữa tối, anh vẫn lên tiếng: "Trong xã hội hiện đại có một thứ gọi là đồ ăn mang đi."​

Dụ Văn Châu cảm thấy nhất định là Vương Kiệt Hi đã bày trận pháp gì đó trong nhà để khiến tất cả mọi người nhận debuff mất trí nhớ, nếu không thì sao lại quên mất đồ ăn mang đi.​

Một trong những tin đồn được lan truyền rộng rãi trong Liên minh đó là Vương Kiệt Hi thực chất là một cô gái chàng trai phép thuật.​

"Thế thì trứng đánh rồi sao bây giờ, lãng phí thì thật đáng xấu hổ."​

"Cứ để đó đi, để lão Vương làm món gì đó sau."​

Diệp Tu không có điện thoại di động rời khỏi hiện trường gọi thức ăn. Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên tụ tập chỉ vào các món ăn trên ứng dụng bán mang đi. Hai người Bắc Kinh mỗi người một bên ngồi phịch trên ghế sofa chờ đồ ăn.​

Rất hiển nhiên, họ chưa nhận ra rằng có một thứ gọi là sự khác biệt khẩu vị giữa miền Bắc và miền Nam.​

Cuối cùng đồ ăn giao đến toàn là nước súp rau củ trong vắt, hai người Quảng Châu ăn một cách vui vẻ, Vương Kiệt Hi chỉ cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo vô vị, ăn như không ăn.​

"Tôi nghi ngờ các cậu đang trả thù." - Vương Kiệt Hi mở một lon Coca an ủi dạ dày nhưng bị Hoàng Thiếu Thiên giật mất trước khi uống được ngụm thứ hai.​

"Không có nha, chúng tôi nghĩ rằng nó thật sự rất ngon. Không tin thì anh hỏi Diệp thần đi."​

Diệp Tu bỏ qua áp lực từ Dụ mỉm cười và mắt to mắt nhỏ nhìn chăm chú, xua tay nói: "Các cậu đến Hàng Châu ở một thời gian ngắn đi rồi sẽ cảm thấy ăn cái gì cũng ngon."​

END.​
 
Last edited:

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
255
Số lượt thích
1,397
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#2
chỉ có Vương Kiệt Hi biết nấu ăn
:vuong

papa tốt nhất của toàn Vinh Quang, lên được phòng khách xuống được nhà bếp đánh được Vinh Quang làm được đồ ăn văn có thể viết báo cáo võ có thể đấm Đường Hạo tiến có thể thành Ma Thuật Sư
Papa toàn năng :xu

Anh không tiếc câu con cá nào đó cách xa hai ngàn km ra làm bia đỡ đòn
Mặc niệm vì anh một giây, anh Dụ ạ.

ăn những thứ có thể ăn chứ không phải có thể làm cơm
Các cậu đến Hàng Châu ở một thời gian ngắn đi rồi sẽ cảm thấy ăn cái gì cũng ngon.
Không biết đồ Hàng Châu tính là những thứ có thể ăn không :))))

khẩu vị giữa miền Bắc và miền Nam
Rất thấu hiểu điều này :om Sao mọi người không làm nồi lẩu uyên ương đi =)))
 

Bình luận bằng Facebook