Sản phẩm thuộc Project Trân
Chương 2
Chu Trạch Khải vừa đáp, không chỉ bản thân Giang Ba Đào mà giữa các phóng viên cũng bắt đầu có tiếng xì xào bàn luận.
Ai? Ma kiếm sĩ? Ma kiếm sĩ nào? Trận vừa rồi có ma kiếm sĩ sao?
Cùng với tiếng xì xào vang lên là hình ảnh cánh phóng viên dồn dập lật tư liệu tìm xem. Hiển nhiên là tân binh ma kiếm sĩ mới ra mắt ở Hạ Vũ này không hề nằm trong phạm vi họ cần quan tâm. Trong số các tân binh mùa sáu, bất kể là vị cuồng kiếm được ra mắt là dành cho họp báo của Lam Vũ hay vị kị sĩ phong cách chói lóa của 301, thậm chí cả vị nữ thiện xạ nóng tính của Vi Thảo kia... dường như đều hot hơn một chút. Dưới hào quang của những đội mạnh lâu năm kia, ai lại đi chú ý một tân binh không hề bắt mắt trong một chiến đội ngụp lặn ở hạng trung và dưới đây?
Không chỉ cánh phóng viên, chính bản thân Giang Ba Đào cũng thấy bất ngờ.
Xem trò vui cuối cùng vẫn chỉ là xem trò vui, hắn trước giờ đều không thể lường được việc Chu Trạch Khải sẽ nhắc đến hắn trong trò vui ấy.
Nói cho cùng thì trong trận đấu vừa rồi, thời gian ma kiếm sĩ của hắn ra sân cộng lại cũng không quá 15 phút.
Còn không bằng thời gian họp báo sau trận đấu của đội bọn họ.
Do cách biệt về thực lực, chiến đội Hạ Vũ chọn đấu pháp bảo thủ. Cân nhắc đến chuyện từ mùa giải thứ năm tới nay Chu Trạch Khải đều sẽ ra trận ở trận thứ nhất đấu lôi đài, bọn họ quyết định chọn chiến thuật hy sinh, xếp tân binh lên đầu làm bia đỡ đạn, cố gắng bảo vệ điểm ở lượt sau.
Chiến thuật được quyết định là vậy nên thân là một người mới, Giang Ba Đào bị xếp ở trận lôi đài thứ hai, chưa tới mười phút trận đấu đã kết thúc gọn gàng nhanh chóng không chút gay cấn. Sau đó Thương Vương một chấp ba luôn lượt đấu lôi đài.
Mà trong trận đấu đoàn đội, Giang Ba Đào là người dự bị thứ sáu. Tuy là dự bị nhưng hắn cũng không phải đợi quá lâu để được ra sân - bọn họ mất trị liệu đầu tiên, rồi mất đến át chủ bài. Mất cả trị liệu lẫn át chủ bài nên trận đấu cũng kết thúc gọn gàng nhanh chóng không chút gay cấn nào cả.
Phát hiện ánh mắt của rất nhiều đồng đội trong nhà ăn hướng về phía mình, Giang Ba Đào bình tĩnh bưng bát hòng che mặt, giả vờ nước mì hôm nay ngon đến mức khiến người ta không ngừng uống được. Nhưng như vậy cũng không thể dẹp yên sóng to gió lớn trong lòng hắn chút nào.
Giang Ba Đào không thể không thừa nhận, chính hắn cũng rất tò mò nguyên nhân Chu Trạch Khải nhắc đến mình.
Nhưng Chu Trạch Khải thế mà lại không nói thêm gì. Sau khi nói xong câu đó, hắn chỉ yên tĩnh nhìn xuống mọi người như đã khai báo hết toàn bộ sự việc trong bốn chữ kia.
May mà vị phóng viên hỏi câu này tuy chỉ là người mới nhưng quả thật là một vị fan đáng tin của Hạ Vũ, nghe Chu Trạch Khải nói vậy hắn ngay lập tức nói ra tên Giang Ba Đào.
"Ồ? Chu đội cậu nhắc đến ma kiếm sĩ, có phải tân binh Giang Ba Đào mới ra mắt mùa giải này của chúng tôi không?"
Chu Trạch Khải trầm mặc một hồi.
"...Ây, vậy sao?" Cuối cùng hắn đáp như vậy.
Giang Ba Đào nghe được sự ngập ngừng của đối phương. Rõ ràng là Chu Trạch Khải không hề chắc chắn về tên của hắn, chỉ mới biết nghề nghiệp của nhân vật trên sàn đấu.
Vậy thì... Rốt cuộc là tại sao chứ?
Giang Ba Đào thầm nghĩ vậy, bên kia màn hình, màn hình chiếu của nhà thi đấu đúng lúc chuyển cảnh đến toàn bộ số liệu thống kê của lượt thi đấu của hắn.
Nhìn thế nào thì cũng thấy mục nào cũng bình thường. Xuất sắc hơn người mới bình thường nhưng vẫn có khoảng cách nhất định với các tuyển thủ hàng đầu, chỉ có thể coi là đúng quy đúng củ, không có chỗ nào đặc biệt.
Nhìn số liệu trên màn hình, hiển nhiên là cả vị phóng viên Hạ Vũ cũng nghi hoặc, "Ơ... Chu đội có thể nói rõ nguyên nhân hơn được không? Dù sao thì nhìn từ số liệu thì nhu đạo hay khí công sư của chúng tôi cũng xuất sắc hơn một chút..."
Chu Trạch Khải lắc đầu.
"Không phải."
"Không phải...? Ý là người cậu nhắc đến không phải Giang Ba Đào sao? Hay là nói số liệu của át chủ bài đội chúng tôi có vấn đề?" Người phóng viên ngơ ngác.
"Ừm... Cảm giác không ra."
Sau một khoảng lặng, Chu Trạch Khải lại mở miệng lần nữa, lại là một câu trả lời khiến người ta lúng túng.
Cảm giác không ra? Là cảm giác không ra sự khác biệt như trên số liệu hay không cảm giác được đối phương có chỗ nào xuất sắc hả?
Lần này không chỉ vị phóng viên Hạ Vũ kia mà toàn bộ cánh phóng viên đều muốn phát điên.
Bầu không khí lại chìm trong một sự xấu hổ kì lạ, còn hơn cả khi vị fan trung thành Luân Hồi kia đặt câu hỏi.
Trong thời khắc mọi người còn đang đứng hình, người đồng đội Phương Minh Hoa của Chu Trạch Khải lại lên tiếng giải vây.
"Ây, mọi người đừng hiểu lầm. Ý của Tiểu Chu là bởi vì đối phương là người mới ra mắt, trước đây chưa từng giao thủ cho nên dù chỉ có thời gian rất ngắn cũng đã có ấn tượng sâu sắc. Hạ Vũ là một chiến đội rất nỗ lực và rất nhiệt tình, không chỉ người mới thể hiện đặc biệt tốt mà mấy lão già cũng vô cùng xuất sắc. Mọi người chắc cũng không biết, tôi và trị liệu của Hạ Vũ trước đây còn kết bạn trong game nhưng hôm nay gặp nhau hắn lại chẳng nương tay chút nào. Mọi người có chú ý thấy chiêu Thánh Thuẫn Thuận phối hợp chuyển đối tượng focus kia không? Nắm bắt thời cơ quá chuẩn..."
Phương Minh Hoa điềm tĩnh chậm rãi nói, mạnh mẽ chuyển đề tài theo hướng khác.
Mà có bài học vừa rồi, cánh phóng viên hiển nhiên cũng không nghĩ đến việc dí Chu Trạch Khải nữa, biết thời biết thế mà để yên cho Phương Minh Hoa cứu vớt lại.
Trận phong ba nho nhỏ này cứ thế mà qua. Cuộc họp báo khôi phục lại cảnh ca múa thái bình như đáng ra nên có, tất cả đều quay về quỹ đạo.
Trong nhà ăn Hạ Vũ, các đội viên đều đã quay lại tiếp tục ăn uống nói cười, hiển nhiên không hề để tâm đến chuyện vừa xảy ra.
Chỉ trừ một người.
Rất lâu sau đó Giang Ba Đào vẫn chưa hoàn hồn được.
Hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn màn hình TV cách đó không xa. Hiện giờ màn hình đang phát lại đoạn Phương Minh Hoa tổng kết bằng cả một bài diễn văn, vẫn không quên thêm vào cảnh đặc tả cho Chu Trạch Khải.
Mà từ khi Phương Minh Hoa bắt đầu nói chuyện, Chu Trạch Khải cũng không để ý cánh phóng viên nữa. Hắn chỉ ngồi nghiêm chỉnh, hơi quay đầu qua, mỉm cười hơi ngại ngùng về phía vị tiền bối bên cạnh, như đang vô cùng cảm kích đối phương có thể truyền đạt rõ ràng lời hắn muốn nói, tránh khỏi việc bị đoán xiên đoán xẹo.
Không, không phải vậy.
Trong lòng Giang Ba Đào có một giọng nói khác vang lên.
Có lẽ không có ai để ý, nhưng vẫn bị hắn phát hiện.
Ánh mắt Chu Trạch Khải nhìn về phía Phương Minh Hoa, ngoài cảm giác tin cậy, vẫn pha lẫn chút tâm trạng khác.
Tuy chỉ có một chút thoáng qua nhưng lại khiến hắn có thể chắc chắn, lời nói vừa rồi của Phương Minh Hoa không hề diễn đạt đúng ý của Chu Trạch Khải.
Mà chính hắn cũng hoàn toàn không biết, chỉ gần mười phút ngắn ngủi trên sàn đấu kia, rốt cuộc có chỗ nào lọt vào mắt xanh của vị này.
Trong khi Giang Ba Đào đang vắt óc suy nghĩ, một bàn tay nặng nề vỗ lên vai hắn, kéo hắn từ dòng suy nghĩ hỗn loạn trở lại.
Giang Ba Đào nghiêng đầu qua, đối diện với ánh mắt của Vu Tư.
Có lẽ cảm thấy vẻ mặt cậu hậu bối quá thú vị, Vu Tư cố tình ho một tiếng, chỉ vào bát mì trong tay Giang Ba Đào, "Ngắm soái ca ngây người luôn hả? Mì nở hết rồi kìa, lấy cho cậu một bát mới nhé?"
Giang Ba Đào sững sờ, vội buông bát xuống.
"Cảm ơn tiền bối, không cần đâu, ăn không nổi nữa ạ!"
Nghe hắn nói vậy, Vu Tư cười vỗ vỗ đầu Giang Ba Đào, "Sao rồi, bạn nhỏ thấy áp lực sao?"
"Cũng không đáng kể," Giang Ba Đào vô cùng phối hợp đưa hai tay chống cằm ra vẻ phiền muộn. "Nhưng em thật sự không biết tại sao người kia lại nhắc tới em. Chẳng lẽ vừa nãy chê bôi Súng Cận Chiến của hắn quá hung ác đã bị nghe được? Thế Luân Hồi bọn họ cũng giấu nhiều cao thủ quá rồi!"
"Hahaha", Vu Tư lại bị Giang Ba Đào chọc cho cười ầm lên, "Tiểu Giang cậu đừng nghĩ quá nhiều, Chu Trạch Khải kia tính nó thế ấy mà. Đừng nói là cậu, cho dù là đồng đội của hắn hay Minh Hoa cũng chưa chắc có thể hiểu được ý của hắn. Cậu không biết đâu, Minh Hoa cũng tố khổ với tôi rồi đấy thôi, Luân Hồi vẫn luôn đau đầu vì vấn đề đoàn đội không thể nào đuổi kịp mạch suy nghĩ của Chu Trạch Khải..."
Nói tới đây, cũng không biết nghĩ đến cái gì mà Vu Tư đột nhiên ngừng lại trầm mặc một hồi.
Sau cùng hắn thở dài, phất phất tay, "Ây, chiến đội mới nào cũng sẽ gặp những phiền não này thôi, chúng ta không nên nghĩ quá nhiều. Tiểu Giang, cậu chỉ vừa ra mắt, không cần quá quan tâm đánh giá của đám phóng viên, huấn luyện cho tốt, tranh thủ thêm nhiều cơ hội ra sân hơn, một ngày nào đó bọn họ sẽ phải nhớ tên cậu thôi."
"Vâng ạ, cảm ơn tiền bối đã quan tâm, em nhất định sẽ nỗ lực." Trước sự cổ vũ của tiền bối, Giang Ba Đào vội vàng cảm ơn.
Lúc này trong nhà ăn mọi người đã đi gần hết rồi, hai người cũng đứng dậy tính đi khỏi.
Khi bưng đồ ăn xoay người đi, Giang Ba Đào liếc nhìn màn hình một cái cuối cùng.
Kết thúc họp báo, đội viên Luân Hồi lần lượt đi khỏi sảnh. Sảnh họp báo của Hạ Vũ chỉ có một cái hành lang chật hẹp, các đội viên liền dừng bước, lịch sự để các phóng viên ra trước.
Mà kể cả những tấm ảnh cuối cùng về cảnh này tổ ghi hình cũng không quên đặc tả Chu Trạch Khải.
Hắn đứng bên cạnh đồng đội, trong một góc không đáng chú ý, đầu hơi cúi xuống, yên tĩnh như đang nghiên cứu không khí dưới chân mình.
Ngay vào lúc này, có một nhân viên mang một thiết bị to đi qua, có lẽ vì bị khuất tầm nhìn, hắn bỗng lảo đảo về phía các đội viên Luân Hồi đang đứng, suýt nữa làm đồ đập vào Chu Trạch Khải đang né không kịp.
Vị nhân viên sau khi đứng vững thì vội vàng nhận lỗi với đối phương, còn Chu Trạch Khải chỉ cười lắc đầu tỏ ra không sao rồi lại đến một góc khác thu mình lại, tựa như đang cố gắng thu cảm giác tồn tại của mình về cái góc nhỏ đến không thể nhỏ hơn được này.
Nhìn một Chu Trạch Khải như thế, trong đầu Giang Ba Đào đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Vừa rồi người nọ nói "Rất xuất sắc", có lẽ không phải cố tình cho một bậc thang xuống, cũng không phải lời khách sáo lá mặt lá trái gì.
Mà ý hắn thật sự là như thế, mang thiện ý rõ ràng...
Thấy Giang Ba Đào còn đứng bất động, Vu Tư đang đi trước nghiêng đầu lại, lắc lắc điện thoại trong tay, "Tiểu Giang à, đội trưởng mới gọi điện thoại cho anh, nói tối nay mọi người đến Ngân Thái hát karaoke, bảo chúng ta ăn xong sẽ có xe tới đón. À đúng rồi, đội trưởng đặc biệt điểm danh bảo cậu nhất định phải tham gia cùng đó."
Hắn thoáng dừng, đột nhiên nhíu mày một cái trông rất khoa trương, "Ai da, có phải đội trưởng cảm thấy phong độ của cậu tối nay quá khác biệt, khiến đối phương phải đặc biệt nhắc đến, vấn đề thể diện không thể bỏ qua nên muốn phạt cậu không?"
Giang Ba Đào hoàn hồn, bình tĩnh bỏ bát đũa vào bồn, "Vậy xong rồi, lúc đó anh phải nói đỡ giúp em vài lời nhé!"
"Haha, anh đùa thôi. Cậu là người mới, đội trưởng sẽ không làm khó cậu đâu, yên tâm đi."
Hai người cứ vừa trò chuyện câu được câu không như thế vừa ra khỏi nhà ăn.
Câu lạc bộ Hạ Vũ xây trong một tiểu khu gần cung thể thao, đi từ câu lạc bộ đến sân nhà chỉ cần mười mấy phút. Nhưng nếu muốn đi xe thì đại đa số người đều sẽ chọn đi đường lớn đến trước cung thể thao.
Trên đường đến cung thể thao, Giang Ba Đào nghiêng đầu nói chuyện cùng Vu Tư, đối phương chợt dừng bước, đưa tay kéo mạnh hắn sang một bên.
Sao vậy? Giang Ba Đào ngơ ngác quay qua mới phát hiện từ lối rẽ trước mặt đang có một nhóm người vội vã chạy tới.
Phần lớn đều là các cô gái trẻ, mặc trên người những chiếc áo phông trông quen quen, trên mặt có hình đội huy cũng quen quen, trong đó có mấy người ôm cả cái gối, sổ tay các loại, trông thiết kế cũng rất quen.
Một đám đông các cô gái trẻ cứ thế chạy ào qua bên cạnh Giang Ba Đào như một cơn cuồng phong. Trong đó có một người lúc chạy qua bên cạnh hắn không biết bị cái gì quấn lấy, Giang Ba Đào vội duỗi tay giúp một phen nhưng đối phương hoàn toàn coi hắn như không khí, sau khi đứng vững cũng không thèm nhìn thẳng một cái mà lập tức chạy theo đám đông, cả câu cảm ơn cũng không có.
Tình cờ, Giang Ba Đào còn nghe thấy cô gái kia lẩm bẩm một câu mấy lần, "Không kịp mất không kịp mất aaa, cửa xe sắp mở rồi!"
Giang Ba Đào vẫn không hiểu gì, Vu Tư đã sáp lại, hét lên một cách khoa trương, "Má ơi, hôm nay là ngày gì mà đỏ vậy, trông như fanclub Chu Trạch Khải canh quanh nhà thi đấu để gặp thần tượng ấy nhỉ? Tiểu Giang, cánh tay cậu không sao chứ?"
"Ồ, em không sao." Giang Ba Đào phủi phủi quần áo, nhìn đối phương đã chạy xa cười khổ một tiếng, "Thế nhưng mà thế này thì cũng... quá hung tàn đi mất!"
"Ây dà dà, hung tàn chỗ nào. Cậu nhìn xem các em gái đáng yêu biết bao, nếu anh đây ngày nào cũng được các mỹ nữ theo đuổi thì chắc là đã khỏe khoắn cả người, quán quân đã là gì, lấy mấy chục cái cũng không thành vấn đề!" Vu Tư cười xấu xa nói.
"Haha, nhưng em thấy tiền bối dù không có mỹ nữ bên cạnh cũng đã rất lợi hại rồi đó!"
Vu Tư nhìn Giang Ba Đào, vỗ một cái lên vai hắn, "Bạn nhỏ này sao đột nhiên nói năng ngọt ngào vậy? Yên tâm, tối nay anh đây nhất định sẽ giúp cậu nói thêm đôi câu vài lời với đội trưởng, để lần sau hắn cho cậu thêm chút cơ hội ra sân!"
"Ây da, bị tiền bối đoán được rồi."
Giang Ba Đào cười đồng ý với chuyện cười của đối phương, dòng suy nghĩ lại không thể khống chế mà trôi về nơi khác.
Chẳng biết vì sao, sau khi nghe Vu Tư trêu chọc, trong đầu hắn liền hiện ra hình ảnh cuộc họp báo vừa rồi, khi Chu Trạch Khải đối mặt với tràng giang đại hải của vị phóng viên là fan trung thành với vẻ mặt vừa rụt rè vừa hơi căng thẳng.
Có nhiều fan hâm mộ cuồng nhiệt như vậy là chuyện bao nhiêu người cầu mà không được, nhưng với hắn mà nói, lại chẳng phải là chuyện đáng mừng gì...
Giang Ba Đào lặng lẽ nghĩ.
Không bao lâu sau hai người đã quên sạch khúc nhạc dạo kia. Đến khi đi ra đường lớn bọn họ lại chạm mặt ba người đồng đội đã ra ngoài từ sáng sớm.
Chắc do mới thi đấu xong không lâu, mấy người phải đợi ở trên đường gần nửa tiếng mới có một chiếc xe trống tấp vào.
Giang Ba Đào thấy bọn họ có tổng cộng năm người bèn quay qua nói với Vu Tư, "Các tiền bối đi trước nhé? Em đợi một xe khác thôi."
Thấy Vu Tư nhíu mày như muốn từ chối, Giang Ba Đào chớp chớp mắt, cười nói thêm, "Thế thì tiền bối có thể đến trước nói thêm đôi câu vài lời với đội trưởng rồi."
Nghe Giang Ba Đào nói vậy Vu Tư cuối cùng cũng thuận theo, "Vậy anh qua trước với bọn họ, Tiểu Giang cậu nắm chắc thời gian đừng có không đến nhé."
Giang Ba Đào gật đầu, mỉm cười giúp bọn họ đóng cửa xe lại.
Đưa mắt nhìn theo chiếc xe chở bốn người Hạ Vũ biến mất ở giao lộ, Giang Ba Đào lại chờ thêm một hồi nhưng từ đầu đến cuối đều không có thêm một chiếc xe trống nào khác.
Lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, thấy đã không còn sớm nữa, hắn ngẫm nghĩ, quyết định đi thêm một đoạn, đến giao lộ ở cung thể thao thử lại vận may.
Bởi vì nguyên nhân tài chính, nhà thi đấu Hạ Vũ vô cùng cũ kỹ, khi thi đấu cũng chỉ mở một cánh cửa ra, bên còn lại mọi thường đều sẽ đóng chặt, đường xá xung quanh cũng bởi ít người hỏi han đến nên ít được bảo trì, chỉ có khi tổ chức những giải đấu như thế này thì mới có thêm chút người đi bộ với xe cộ.
Ngay khi Giang Ba Đào sắp đi qua ngã rẽ giữa hai bức tường, một bóng đen đột nhiên vọt ra từ một bên khác, suýt va vào ngực hắn.
Mà cũng giống như fan nữ vừa nãy, bóng đen này hoàn toàn không để ý tới Giang Ba Đào, không nói câu nào đã vội vàng chạy mất.
Này này... Thật sự coi tôi là người vô hình hả?
Giang Ba Đào - một ngày bị va phải hai lần - không khỏi thầm oán trong lòng. Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, nghi hoặc quay đầu nhìn sang, nhưng người kia đã chạy mất dạng.
Chắc là nhìn lầm thôi nhỉ...?
Cuối cùng Giang Ba Đào vừa tự nhủ như vậy, vừa tiếp tục đi qua lối rẽ nơi bóng đen kia xuất hiện.
Nhưng không chờ hắn đi được bao lâu, trước mặt hắn đã xuất hiện một người khiến hắn không khỏi kinh ngạc dừng bước.
Trên con phố trống trải vắng vẻ, một bóng người cao to vừa lạ vừa quen lẻ loi đứng lặng dưới ánh đèn đường màu vàng.
Thấy bóng người kia, Giang Ba Đào ngây ra năm giây.
Rồi hắn nhấc chân đi về phía đối phương.
"Xin chào Chu đội?"
Hắn không nhận sai.
Ngay khi hắn hô câu đó lên, người đang cúi đầu dưới ánh đèn kia ngẩng phắt đầu về phía hắn.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Giang Ba Đào lại cảm thấy, khung cảnh tối tăm bốn phía được chiếu rọi bởi ánh đèn mờ nhạt, lại bởi gương mặt của người này, đột nhiên sáng rực lên mấy phần.
Là Chu Trạch Khải.
TBC.