Ongoing [Trân][Chu Giang] Chưa Nói Đã Tỏ

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
203
Số lượt thích
1,556
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
Last edited:

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
203
Số lượt thích
1,556
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#2
Sản phẩm thuộc Project Trân

Chương 1

Lần đầu tiên nghe thấy tên mình được người đó chính miệng nhắc tới, Giang Ba Đào đang ăn một bát mì trong nhà ăn Hạ Vũ.

TV trên bức tường đối diện đang chiếu họp báo của lượt đấu này.

Lượt đấu thứ hai mùa giải thứ sáu, dù ở hiện trường buổi phỏng vấn thì chiến đội Hạ Vũ thân là chủ nhà mà chẳng có chút cảm giác tồn tại nào. Phần phỏng vấn bọn họ kéo dài mười phút rồi được kết thúc qua loa, sau đó tiêu điểm của toàn bộ camera và mic tập trung về phía đối thủ trận này của bọn họ - chiến đội Luân Hồi.

Hoặc nên nói là, tập trung hết vào một người.

Đội trưởng Luân Hồi, Chu Trạch Khải.

Cũng ra mắt với tư cách đội trưởng như Ma Thuật Sư chiến đội Vi Thảo, trong trận đấu ra mắt, hắn đã trình diễn một cú lội ngược dòng ngoạn mục khiến mọi người đều sửng sốt, bằng sức một người khiến Luân Hồi đang ở hạng trung bình giết thẳng vào vòng chung kết, vinh dự nhận danh hiệu Tân binh tốt nhất mùa giải thứ năm... Những danh hiệu đó khiến hắn trở thành tuyển thủ được chú ý nhất từ khi bắt đầu mùa giải thứ sáu tới nay, đối mặt hào quang của Thế hệ Hoàng kim mùa bốn cũng không hề lép vế.

Mà một nguyên nhân rất quan trọng khác là, một tuyển thủ với kỹ thuật hàng đầu như thế lại còn là một soái ca với giá trị nhan sắc đỉnh cao.

Một soái ca giá trị nhan sắc hàng đầu nhưng không nói gì.

Điều này dẫn đến việc, tuy vừa rồi bị chiến đội được vị soái ca này dẫn dắt đánh như bẻ cành khô rồi nhận một số điểm không cao, nhưng nửa tiếng sau các thành viên chiến đội Hạ Vũ trở về từ trước đều tập hợp ở nhà ăn xem họp báo sau trận đấu vừa rồi, chẳng có ai có vẻ gì là quá tức giận hay bất mãn. Có vài đội viên nữ bê luôn hộp cơm đến bàn gần màn hình nhất, vừa ăn vừa xem, trên mặt lộ rõ vẻ say mê.

"Ây dà, Luân Hồi bọn họ đúng là ăn may mà."

Đang xem họp báo trên TV, Giang Ba Đào nghe thấy vị tiền bối bên cạnh thở dài nói một câu.

Người nói chuyện tên là Vu Tư, một sứ giả thủ hộ ra mắt từ mùa giải thứ ba, là một trong những đội viên lão làng nhất trong chiến đội Hạ Vũ hiện nay, dự định giải nghệ vào mùa giải này.

Thấy ánh mắt Giang Ba Đào hướng về phía mình, Vu Tư giả vờ ho khan một cái, gắp một đũa thịt bò xào ớt chuông rồi chỉ vào màn hình nói, "Tiểu Giang à, nhìn bọn họ hiện giờ nở mày nở mặt vậy nhưng năm đó bọn họ xếp hạng cũng chỉ ngang chúng ta thôi."

Nhìn theo hướng đũa thịt bò nhìn sang màn hình, Giang Ba Đào thấy màn hình TV, trên màn hình đúng lúc quay đến một vị đội viên ngồi bên cạnh Chu Trạch Khải. Người đó mặc áo sơ mi tối màu, đeo kính không gọng, mái tóc xoăn nhẹ tự nhiên, vẻ ngoài thanh tú nhìn qua như một sinh viên đại học nho nhã lịch sự.

Giang Ba Đào suy nghĩ một chủ rồi quay đầu nhìn về Vu Tư, "Đó là mục sư của bọn họ - Phương Minh Hoa tiền bối đúng không? Em nhớ mình được add vào nhóm QQ đúng hôm tiền bối tuyên bố thoát đoàn. Có thể thấy Luân Hồi quả thật rất lợi hại đó!"

Nghe hắn nói vậy, Vu Tư không nhịn được nở nụ cười, khá bất ngờ mà liếc nhìn cậu người mới mới ra mắt mùa sáu này, "Tiểu Giang à, đủ rồi đó, mới qua mấy ngày mà chú đã trà trộn vào cả nhóm của người ta rồi?"

"Đâu có đâu có, đều tại đội trưởng bảo em phải tích cực chút, học tập các tiền bối nhiều hơn. Hơn nữa mấy vị đại thần kia thật ra cũng rất hiền lành hòa nhã, rất sẵn lòng giúp đỡ em." Giang Ba Đào cười đáp, tiện thể đẩy đĩa thịt bò xào ớt chuông sang phía Vu Tư, "Em nhớ Phương tiền bối cũng ra mắt vào mùa giải thứ tư, lại cùng là trị liệu, xem ra tiền bối có vẻ rất hiểu rất rõ đây?"

"Đúng vậy, năm đó mở máy chủ thứ hai, anh đây còn cùng công hội với hắn, cùng nhau chạy phó bản 50 người mà chỉ có hai bọn anh trị liệu. Khi ấy tất cả mọi người đều là tay mơ, anh còn nhớ bọn anh vừa heal cho cả đoàn vừa ngầm chê bai bọn họ sau lưng... Về sau anh ra mắt ở Hạ Vũ còn muốn giới thiệu chiến đội cho hắn, kết quả là người ta đã sớm bàn bạc xong với bạn thân rồi, muốn về chiến đội gần nhà. Sau đó thì sao... Bọn họ vào vòng chung kết, anh đây thì muốn giải nghệ." Vu Tư mỉm cười, lại gắp một miếng thịt.

"Ờm, đó là bởi... vị đội trưởng kia của bọn họ sao?" Giang Ba Đào như đang nghiền ngẫm gì đó mà tiếp lời, "Chu Trạch Khải, 'Thương Vương', tân binh tốt nhất mùa giải thứ năm. Gần đây hình như hắn lên quảng cáo rất nhiều ha!"

Vu Tư nở nụ cười, "Còn sao nữa. Sau Thế hệ Hoàng kim mùa giải thứ tư, hắn chính là tuyển thủ được quan tâm nhất còn gì. Loại đãi ngộ vừa ra mắt đã là đội trưởng này, ngoại trừ nhóm những người cùng thành lập đội, cũng chỉ có hắn, Vương đội của Vi Thảo và Dụ đội của Lam Vũ. Nhưng hai đội kia đều là sự tiếp nối tự nhiên của thế hệ sau với trước, do đội trưởng trước vốn có ý định giải nghệ. Nhưng hắn với Luân Hồi thì... Haiz..."

Có thể do bị thứ gì đó làm xúc động, Giang Ba Đào thấy trên mặt đối phương hiện lên một chút vẻ muộn phiền lẫn cay đắng, nhưng cũng chỉ mấy giây mà thôi.

Thấy hậu bối nhìn mình chằm chằm, Vu Tư như muốn che giấu sự thất thố của mình liền lắc đũa, đổi chủ đề, "Thế nhưng mà Chu Trạch Khải này cũng rất thú vị, đúng không? Tiểu Giang, vừa nãy cậu đấu với hắn có cảm nhận thế nào?"


Giang Ba Đào trầm tư một hồi rồi mới đáp, "Quá nhanh. Cảm giác chưa kịp chuẩn bị cái gì mà đã kết thúc thi đấu rồi."

Sau đó hắn ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung, "Đúng rồi, Súng Cận Chiến của hắn cũng hung tàn quá đi nhỉ? Có đúng là đánh xa không đó? Đánh kiểu gì mà còn ảo hơn cả cận chiến thật vậy!"

Nghe hậu bối chê bai, Vu Tư không khỏi cười thành tiếng, "Hahahaha, chính là vậy đó, cậu cũng phát hiện ra đúng không? Nhưng cậu đừng thấy hắn lúc trong trận nguy hiểm chết người, đến lúc xuống sân thì lại là một cái hũ nút, chẳng mở miệng với ai. Xem kìa, đám phóng viên kia lại muốn lên cơn..."

Giang Ba Đào quay qua. Trên màn hình vẫn đang chiếu tiếp họp báo, súng ngắn thương dài vẫn đang bao vây đội trưởng Luân Hồi Chu Trạch Khải, nhưng bầu không khí ở hiện trường lại rơi vào một trạng thái vi diệu.

Trái ngược với hình ảnh mạnh mẽ bá đạo trên sàn đấu, Chu Trạch Khải trong hiện thực đang đối mặt với ống kính, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời lộ vẻ bồn chồn như đang bị kiếm chuyện. Có vẻ như hắn đang dồn toàn bộ sự chú ý suy nghĩ một vấn đề nan giải.

Sau một quãng im lặng dài, Chu Trạch Khải thốt ra bốn chữ.

Ây, cần nỗ lực.

"Phụt... Khụ khụ khụ khụ." Giang Ba Đào suýt phun một ngụm nước mì ra ngoài.

Đây là câu trả lời của Chu Trạch Khải cho một phóng viên. Vị phóng viên kia hiển nhiên là một fan lớn trung thành của đội trưởng Luân Hồi, từ khi Giang Ba Đào bắt đầu tán gẫu với Vu Tư thì hắn đã đang nói mãi không ngừng, nói từ trận chiến ra mắt vào mùa năm của Chu Trạch Khải đến trận đấu vừa rồi, cuối cùng đến khi nhân viên truyền thông của Luân Hồi xấu hổ ho một tiếng mới mạnh mẽ đặt vấn đề, "Chu... đội trưởng, cậu thấy đó, từ khi cậu ra mắt đã có thể hét một tiếng động địa, mang chiến đội Luân Hồi vượt mọi chông gai, từ hạng trung lưu giết vào vòng chung kết. Qua một năm đầy sóng gió, chắc hẳn trong thâm tâm cậu sẽ có nhiều cảm nhận nhỉ? Hiện giờ đã bắt đầu mùa giải mới rồi, tôi đặc biệt muốn biết cậu có mong đợi gì ở Luân Hồi, ở chính bản thân mình trong mùa giải này, và còn định làm thế nào để đạt đến đỉnh cao?"

Sau đó cả một bản chân tình thực cảm của người này phải đợi một quá trình tự hỏi rất dài của đối phương mới có được đáp án.

Bốn chữ.

"Hahahahaha, Tiểu Giang à xem đi cậu đã thấy chưa, hắn chính là như thế đó!" Vu Tư cười đập bàn ầm ầm.

Nhìn tiền bối cười đến mất kiểm soát, Giang Ba Đào lẳng lặng rót một chén trà nhét vào tay đối phương rồi lắc đầu cười, "Thế nhưng... Em cảm thấy đây cũng không hẳn chỉ là vấn đề của mình hắn. Có một vị fan thế này hẳn là ai cũng sẽ thấy khổ thôi..."

Hai người ngồi trước màn hình xem trò vui, còn người trên màn ảnh thì thật sự rơi vào sự xấu hổ. Phương Minh Hoa đối mắt với nhân viên truyền thông rồi quả quyết dời ống kính trước mặt Chu Trạch Khải qua mình, điềm tĩnh đáp lại, "Vô cùng cảm ơn sự nhiệt tình của mọi người, nhưng thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi còn phải lên máy bay, vậy nên câu hỏi tiếp theo sẽ chính là câu hỏi cuối cùng. Hy vọng mọi người có thể nắm bắt trọng điểm thật tốt, ví dụ như trận thi đấu ngày hôm nay, xin cảm ơn."

Không biết có phải do đang tránh dẫm vào vết xe đổ hay thật sự nước đến chân mới bắt đầu đi nhớ lại trận đấu vừa rồi, sau khi Phương Minh Hoa nói xong, toàn thể phóng viên ở dưới đều đồng loạt im lặng, nhất thời không có ai giơ tay hỏi gì.

Mà trong khoảng lặng ngắn ngủi ấy, Giang Ba Đào chú ý thấy Chu Trạch Khải lặng lẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt thân thương đảo qua toàn trường, dường như cả người đều thả lỏng ra.

Trong nháy mắt không bị ai để ý đến, vẻ mặt của hắn vừa thả lỏng vừa tận hưởng một cách kì lạ. Giang Ba Đào cảm thấy nếu tâm trạng có thể thực thể hóa, vậy nhất định trên đầu người nọ sẽ nở ra một đóa hoa nhỏ lắc lư qua lại tên là "thích thú".

Cái tên này, thế mà cũng vui hả...?

Không hiểu sao khóe môi Giang Ba Đào không tự chủ được mà cong lên.

Đúng lúc đó, có phóng viên giơ tay đứng lên.

Chỉ liếc một cái Giang Ba Đào đã nhận ngay ra là một phóng viên mới của chuyên mục thể thao buổi chiều của tờ báo địa phương kiêm một fan trung thành của Hạ Vũ, từ mùa giải này bắt đầu phụ trách theo dõi lộ trình thi đấu của bọn họ. Nhưng trận đấu hôm nay tỉ lệ hút fan thật sự quá chênh lệch, họp báo sau trận đấu của đội chủ nhà chỉ tiến hành mười phút rồi kết thúc qua loa, nên giờ hắn cũng chỉ có thể đến bên này tìm chút tin mới.

Mà nhờ quãng nhạc đệm vừa rồi hắn đã bắt được cơ hội cuối cùng không dễ đến này.

"Xin chào Chu đội, tôi là phóng viên của báo chiều XX. Tôi muốn hỏi một chút cảm nhận của cậu về trận đấu hôm nay, vị tuyển thủ nào của chiến đội Hạ Vũ hay lần giao chiến nào khiến cậu ấn tượng sâu sắc nhất? Ví dụ như đội trưởng Vũ Soái cậu đã gặp trong trận thủ lôi đài cuối cùng? Hoặc là trong trận đấu đoàn đội, khí công sư Triệu Bân của chúng tôi đã thành công dùng Tróc Vân Thủ quấy nhiễu một lượt tiết tấu?"

Vị phóng viên này hiển nhiên không có kinh nghiệm gì, giọng nói còn đang run run. Nhưng Giang Ba Đào hoàn toàn có thể hiểu cho tâm trạng háo hức đối phương khi cố kiếm tin tức nóng hổi cho chiến đội mình ủng hộ nên lấy hết can đảm để đặt câu hỏi cho một vị đại thần không giỏi ăn nói.

Nhưng thế này cũng rõ ràng quá rồi...

Nghĩ lại trận đấu vừa rồi, Giang Ba Đào thầm lắc đầu. Giữa bọn họ với chiến đội Luân Hồi, bất kể là thực lực hay trang bị thì cách biệt cũng quá lớn, thua đến không còn chút mặt mũi nào. Cũng không biết Chu Trạch Khải sẽ bình luận như nào, sẽ bận tâm đến mặt mũi đội chủ nhà hay là ăn ngay nói thật không hề nể nang...?

"Ừm... đều rất xuất sắc."

Sau một quãng im lặng dài, Chu Trạch Khải đưa ra câu trả lời như vậy.

Một câu trả lời rất tiêu chuẩn, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì lắm.

"Ể? Ây, ờm, cảm ơn Chu đội, nhưng mà cậu có thể nói rõ hơn chút không? Ví dụ như có chỗ nào khiến cậu thấy khác so với quá khứ, có thay đổi không? Có thể cậu không biết nhưng để dự mùa giải năm nay, đội chúng tôi đã có rất nhiều cải tiến trong trang bị từ trong kỳ nghỉ, vũ khí bạc của đội trưởng cũng..."

Ây dà dà, Giang Ba Đào thầm cảm thán. Phóng viên tháp tùng của bọn họ vẫn còn non quá, thế mà vẫn còn cố gắng cứu lấy chút mặt mũi cho đội chủ nhà, ngay cả bậc thang đi xuống đối phương vừa cho cũng không phát hiện ra...

"Ặc... ma kiếm sĩ kia."

Bên kia màn hình, giọng nói không lớn của Chu Trạch Khải vang lên.

Nhưng đối với Giang Ba Đào thì nó không khác gì sét đánh ngang tai.

Ban nãy hắn suýt phun nước mì ra, giờ thì sặc luôn nước mì.

TBC.
 

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
203
Số lượt thích
1,556
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#4
Sản phẩm thuộc Project Trân

Chương 2

Chu Trạch Khải vừa đáp, không chỉ bản thân Giang Ba Đào mà giữa các phóng viên cũng bắt đầu có tiếng xì xào bàn luận.

Ai? Ma kiếm sĩ? Ma kiếm sĩ nào? Trận vừa rồi có ma kiếm sĩ sao?

Cùng với tiếng xì xào vang lên là hình ảnh cánh phóng viên dồn dập lật tư liệu tìm xem. Hiển nhiên là tân binh ma kiếm sĩ mới ra mắt ở Hạ Vũ này không hề nằm trong phạm vi họ cần quan tâm. Trong số các tân binh mùa sáu, bất kể là vị cuồng kiếm được ra mắt là dành cho họp báo của Lam Vũ hay vị kị sĩ phong cách chói lóa của 301, thậm chí cả vị nữ thiện xạ nóng tính của Vi Thảo kia... dường như đều hot hơn một chút. Dưới hào quang của những đội mạnh lâu năm kia, ai lại đi chú ý một tân binh không hề bắt mắt trong một chiến đội ngụp lặn ở hạng trung và dưới đây?

Không chỉ cánh phóng viên, chính bản thân Giang Ba Đào cũng thấy bất ngờ.

Xem trò vui cuối cùng vẫn chỉ là xem trò vui, hắn trước giờ đều không thể lường được việc Chu Trạch Khải sẽ nhắc đến hắn trong trò vui ấy.

Nói cho cùng thì trong trận đấu vừa rồi, thời gian ma kiếm sĩ của hắn ra sân cộng lại cũng không quá 15 phút.

Còn không bằng thời gian họp báo sau trận đấu của đội bọn họ.

Do cách biệt về thực lực, chiến đội Hạ Vũ chọn đấu pháp bảo thủ. Cân nhắc đến chuyện từ mùa giải thứ năm tới nay Chu Trạch Khải đều sẽ ra trận ở trận thứ nhất đấu lôi đài, bọn họ quyết định chọn chiến thuật hy sinh, xếp tân binh lên đầu làm bia đỡ đạn, cố gắng bảo vệ điểm ở lượt sau.

Chiến thuật được quyết định là vậy nên thân là một người mới, Giang Ba Đào bị xếp ở trận lôi đài thứ hai, chưa tới mười phút trận đấu đã kết thúc gọn gàng nhanh chóng không chút gay cấn. Sau đó Thương Vương một chấp ba luôn lượt đấu lôi đài.

Mà trong trận đấu đoàn đội, Giang Ba Đào là người dự bị thứ sáu. Tuy là dự bị nhưng hắn cũng không phải đợi quá lâu để được ra sân - bọn họ mất trị liệu đầu tiên, rồi mất đến át chủ bài. Mất cả trị liệu lẫn át chủ bài nên trận đấu cũng kết thúc gọn gàng nhanh chóng không chút gay cấn nào cả.

Phát hiện ánh mắt của rất nhiều đồng đội trong nhà ăn hướng về phía mình, Giang Ba Đào bình tĩnh bưng bát hòng che mặt, giả vờ nước mì hôm nay ngon đến mức khiến người ta không ngừng uống được. Nhưng như vậy cũng không thể dẹp yên sóng to gió lớn trong lòng hắn chút nào.

Giang Ba Đào không thể không thừa nhận, chính hắn cũng rất tò mò nguyên nhân Chu Trạch Khải nhắc đến mình.

Nhưng Chu Trạch Khải thế mà lại không nói thêm gì. Sau khi nói xong câu đó, hắn chỉ yên tĩnh nhìn xuống mọi người như đã khai báo hết toàn bộ sự việc trong bốn chữ kia.

May mà vị phóng viên hỏi câu này tuy chỉ là người mới nhưng quả thật là một vị fan đáng tin của Hạ Vũ, nghe Chu Trạch Khải nói vậy hắn ngay lập tức nói ra tên Giang Ba Đào.

"Ồ? Chu đội cậu nhắc đến ma kiếm sĩ, có phải tân binh Giang Ba Đào mới ra mắt mùa giải này của chúng tôi không?"

Chu Trạch Khải trầm mặc một hồi.

"...Ây, vậy sao?" Cuối cùng hắn đáp như vậy.

Giang Ba Đào nghe được sự ngập ngừng của đối phương. Rõ ràng là Chu Trạch Khải không hề chắc chắn về tên của hắn, chỉ mới biết nghề nghiệp của nhân vật trên sàn đấu.

Vậy thì... Rốt cuộc là tại sao chứ?

Giang Ba Đào thầm nghĩ vậy, bên kia màn hình, màn hình chiếu của nhà thi đấu đúng lúc chuyển cảnh đến toàn bộ số liệu thống kê của lượt thi đấu của hắn.

Nhìn thế nào thì cũng thấy mục nào cũng bình thường. Xuất sắc hơn người mới bình thường nhưng vẫn có khoảng cách nhất định với các tuyển thủ hàng đầu, chỉ có thể coi là đúng quy đúng củ, không có chỗ nào đặc biệt.

Nhìn số liệu trên màn hình, hiển nhiên là cả vị phóng viên Hạ Vũ cũng nghi hoặc, "Ơ... Chu đội có thể nói rõ nguyên nhân hơn được không? Dù sao thì nhìn từ số liệu thì nhu đạo hay khí công sư của chúng tôi cũng xuất sắc hơn một chút..."

Chu Trạch Khải lắc đầu.

"Không phải."

"Không phải...? Ý là người cậu nhắc đến không phải Giang Ba Đào sao? Hay là nói số liệu của át chủ bài đội chúng tôi có vấn đề?" Người phóng viên ngơ ngác.

"Ừm... Cảm giác không ra."

Sau một khoảng lặng, Chu Trạch Khải lại mở miệng lần nữa, lại là một câu trả lời khiến người ta lúng túng.

Cảm giác không ra? Là cảm giác không ra sự khác biệt như trên số liệu hay không cảm giác được đối phương có chỗ nào xuất sắc hả?

Lần này không chỉ vị phóng viên Hạ Vũ kia mà toàn bộ cánh phóng viên đều muốn phát điên.

Bầu không khí lại chìm trong một sự xấu hổ kì lạ, còn hơn cả khi vị fan trung thành Luân Hồi kia đặt câu hỏi.

Trong thời khắc mọi người còn đang đứng hình, người đồng đội Phương Minh Hoa của Chu Trạch Khải lại lên tiếng giải vây.

"Ây, mọi người đừng hiểu lầm. Ý của Tiểu Chu là bởi vì đối phương là người mới ra mắt, trước đây chưa từng giao thủ cho nên dù chỉ có thời gian rất ngắn cũng đã có ấn tượng sâu sắc. Hạ Vũ là một chiến đội rất nỗ lực và rất nhiệt tình, không chỉ người mới thể hiện đặc biệt tốt mà mấy lão già cũng vô cùng xuất sắc. Mọi người chắc cũng không biết, tôi và trị liệu của Hạ Vũ trước đây còn kết bạn trong game nhưng hôm nay gặp nhau hắn lại chẳng nương tay chút nào. Mọi người có chú ý thấy chiêu Thánh Thuẫn Thuận phối hợp chuyển đối tượng focus kia không? Nắm bắt thời cơ quá chuẩn..."

Phương Minh Hoa điềm tĩnh chậm rãi nói, mạnh mẽ chuyển đề tài theo hướng khác.

Mà có bài học vừa rồi, cánh phóng viên hiển nhiên cũng không nghĩ đến việc dí Chu Trạch Khải nữa, biết thời biết thế mà để yên cho Phương Minh Hoa cứu vớt lại.

Trận phong ba nho nhỏ này cứ thế mà qua. Cuộc họp báo khôi phục lại cảnh ca múa thái bình như đáng ra nên có, tất cả đều quay về quỹ đạo.

Trong nhà ăn Hạ Vũ, các đội viên đều đã quay lại tiếp tục ăn uống nói cười, hiển nhiên không hề để tâm đến chuyện vừa xảy ra.

Chỉ trừ một người.

Rất lâu sau đó Giang Ba Đào vẫn chưa hoàn hồn được.

Hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn màn hình TV cách đó không xa. Hiện giờ màn hình đang phát lại đoạn Phương Minh Hoa tổng kết bằng cả một bài diễn văn, vẫn không quên thêm vào cảnh đặc tả cho Chu Trạch Khải.

Mà từ khi Phương Minh Hoa bắt đầu nói chuyện, Chu Trạch Khải cũng không để ý cánh phóng viên nữa. Hắn chỉ ngồi nghiêm chỉnh, hơi quay đầu qua, mỉm cười hơi ngại ngùng về phía vị tiền bối bên cạnh, như đang vô cùng cảm kích đối phương có thể truyền đạt rõ ràng lời hắn muốn nói, tránh khỏi việc bị đoán xiên đoán xẹo.

Không, không phải vậy.

Trong lòng Giang Ba Đào có một giọng nói khác vang lên.

Có lẽ không có ai để ý, nhưng vẫn bị hắn phát hiện.

Ánh mắt Chu Trạch Khải nhìn về phía Phương Minh Hoa, ngoài cảm giác tin cậy, vẫn pha lẫn chút tâm trạng khác.

Tuy chỉ có một chút thoáng qua nhưng lại khiến hắn có thể chắc chắn, lời nói vừa rồi của Phương Minh Hoa không hề diễn đạt đúng ý của Chu Trạch Khải.

Mà chính hắn cũng hoàn toàn không biết, chỉ gần mười phút ngắn ngủi trên sàn đấu kia, rốt cuộc có chỗ nào lọt vào mắt xanh của vị này.

Trong khi Giang Ba Đào đang vắt óc suy nghĩ, một bàn tay nặng nề vỗ lên vai hắn, kéo hắn từ dòng suy nghĩ hỗn loạn trở lại.

Giang Ba Đào nghiêng đầu qua, đối diện với ánh mắt của Vu Tư.

Có lẽ cảm thấy vẻ mặt cậu hậu bối quá thú vị, Vu Tư cố tình ho một tiếng, chỉ vào bát mì trong tay Giang Ba Đào, "Ngắm soái ca ngây người luôn hả? Mì nở hết rồi kìa, lấy cho cậu một bát mới nhé?"

Giang Ba Đào sững sờ, vội buông bát xuống.

"Cảm ơn tiền bối, không cần đâu, ăn không nổi nữa ạ!"

Nghe hắn nói vậy, Vu Tư cười vỗ vỗ đầu Giang Ba Đào, "Sao rồi, bạn nhỏ thấy áp lực sao?"

"Cũng không đáng kể," Giang Ba Đào vô cùng phối hợp đưa hai tay chống cằm ra vẻ phiền muộn. "Nhưng em thật sự không biết tại sao người kia lại nhắc tới em. Chẳng lẽ vừa nãy chê bôi Súng Cận Chiến của hắn quá hung ác đã bị nghe được? Thế Luân Hồi bọn họ cũng giấu nhiều cao thủ quá rồi!"

"Hahaha", Vu Tư lại bị Giang Ba Đào chọc cho cười ầm lên, "Tiểu Giang cậu đừng nghĩ quá nhiều, Chu Trạch Khải kia tính nó thế ấy mà. Đừng nói là cậu, cho dù là đồng đội của hắn hay Minh Hoa cũng chưa chắc có thể hiểu được ý của hắn. Cậu không biết đâu, Minh Hoa cũng tố khổ với tôi rồi đấy thôi, Luân Hồi vẫn luôn đau đầu vì vấn đề đoàn đội không thể nào đuổi kịp mạch suy nghĩ của Chu Trạch Khải..."

Nói tới đây, cũng không biết nghĩ đến cái gì mà Vu Tư đột nhiên ngừng lại trầm mặc một hồi.

Sau cùng hắn thở dài, phất phất tay, "Ây, chiến đội mới nào cũng sẽ gặp những phiền não này thôi, chúng ta không nên nghĩ quá nhiều. Tiểu Giang, cậu chỉ vừa ra mắt, không cần quá quan tâm đánh giá của đám phóng viên, huấn luyện cho tốt, tranh thủ thêm nhiều cơ hội ra sân hơn, một ngày nào đó bọn họ sẽ phải nhớ tên cậu thôi."

"Vâng ạ, cảm ơn tiền bối đã quan tâm, em nhất định sẽ nỗ lực." Trước sự cổ vũ của tiền bối, Giang Ba Đào vội vàng cảm ơn.

Lúc này trong nhà ăn mọi người đã đi gần hết rồi, hai người cũng đứng dậy tính đi khỏi.

Khi bưng đồ ăn xoay người đi, Giang Ba Đào liếc nhìn màn hình một cái cuối cùng.

Kết thúc họp báo, đội viên Luân Hồi lần lượt đi khỏi sảnh. Sảnh họp báo của Hạ Vũ chỉ có một cái hành lang chật hẹp, các đội viên liền dừng bước, lịch sự để các phóng viên ra trước.

Mà kể cả những tấm ảnh cuối cùng về cảnh này tổ ghi hình cũng không quên đặc tả Chu Trạch Khải.

Hắn đứng bên cạnh đồng đội, trong một góc không đáng chú ý, đầu hơi cúi xuống, yên tĩnh như đang nghiên cứu không khí dưới chân mình.

Ngay vào lúc này, có một nhân viên mang một thiết bị to đi qua, có lẽ vì bị khuất tầm nhìn, hắn bỗng lảo đảo về phía các đội viên Luân Hồi đang đứng, suýt nữa làm đồ đập vào Chu Trạch Khải đang né không kịp.

Vị nhân viên sau khi đứng vững thì vội vàng nhận lỗi với đối phương, còn Chu Trạch Khải chỉ cười lắc đầu tỏ ra không sao rồi lại đến một góc khác thu mình lại, tựa như đang cố gắng thu cảm giác tồn tại của mình về cái góc nhỏ đến không thể nhỏ hơn được này.

Nhìn một Chu Trạch Khải như thế, trong đầu Giang Ba Đào đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Vừa rồi người nọ nói "Rất xuất sắc", có lẽ không phải cố tình cho một bậc thang xuống, cũng không phải lời khách sáo lá mặt lá trái gì.

Mà ý hắn thật sự là như thế, mang thiện ý rõ ràng...

Thấy Giang Ba Đào còn đứng bất động, Vu Tư đang đi trước nghiêng đầu lại, lắc lắc điện thoại trong tay, "Tiểu Giang à, đội trưởng mới gọi điện thoại cho anh, nói tối nay mọi người đến Ngân Thái hát karaoke, bảo chúng ta ăn xong sẽ có xe tới đón. À đúng rồi, đội trưởng đặc biệt điểm danh bảo cậu nhất định phải tham gia cùng đó."

Hắn thoáng dừng, đột nhiên nhíu mày một cái trông rất khoa trương, "Ai da, có phải đội trưởng cảm thấy phong độ của cậu tối nay quá khác biệt, khiến đối phương phải đặc biệt nhắc đến, vấn đề thể diện không thể bỏ qua nên muốn phạt cậu không?"

Giang Ba Đào hoàn hồn, bình tĩnh bỏ bát đũa vào bồn, "Vậy xong rồi, lúc đó anh phải nói đỡ giúp em vài lời nhé!"

"Haha, anh đùa thôi. Cậu là người mới, đội trưởng sẽ không làm khó cậu đâu, yên tâm đi."

Hai người cứ vừa trò chuyện câu được câu không như thế vừa ra khỏi nhà ăn.

Câu lạc bộ Hạ Vũ xây trong một tiểu khu gần cung thể thao, đi từ câu lạc bộ đến sân nhà chỉ cần mười mấy phút. Nhưng nếu muốn đi xe thì đại đa số người đều sẽ chọn đi đường lớn đến trước cung thể thao.

Trên đường đến cung thể thao, Giang Ba Đào nghiêng đầu nói chuyện cùng Vu Tư, đối phương chợt dừng bước, đưa tay kéo mạnh hắn sang một bên.

Sao vậy? Giang Ba Đào ngơ ngác quay qua mới phát hiện từ lối rẽ trước mặt đang có một nhóm người vội vã chạy tới.

Phần lớn đều là các cô gái trẻ, mặc trên người những chiếc áo phông trông quen quen, trên mặt có hình đội huy cũng quen quen, trong đó có mấy người ôm cả cái gối, sổ tay các loại, trông thiết kế cũng rất quen.

Một đám đông các cô gái trẻ cứ thế chạy ào qua bên cạnh Giang Ba Đào như một cơn cuồng phong. Trong đó có một người lúc chạy qua bên cạnh hắn không biết bị cái gì quấn lấy, Giang Ba Đào vội duỗi tay giúp một phen nhưng đối phương hoàn toàn coi hắn như không khí, sau khi đứng vững cũng không thèm nhìn thẳng một cái mà lập tức chạy theo đám đông, cả câu cảm ơn cũng không có.

Tình cờ, Giang Ba Đào còn nghe thấy cô gái kia lẩm bẩm một câu mấy lần, "Không kịp mất không kịp mất aaa, cửa xe sắp mở rồi!"

Giang Ba Đào vẫn không hiểu gì, Vu Tư đã sáp lại, hét lên một cách khoa trương, "Má ơi, hôm nay là ngày gì mà đỏ vậy, trông như fanclub Chu Trạch Khải canh quanh nhà thi đấu để gặp thần tượng ấy nhỉ? Tiểu Giang, cánh tay cậu không sao chứ?"

"Ồ, em không sao." Giang Ba Đào phủi phủi quần áo, nhìn đối phương đã chạy xa cười khổ một tiếng, "Thế nhưng mà thế này thì cũng... quá hung tàn đi mất!"

"Ây dà dà, hung tàn chỗ nào. Cậu nhìn xem các em gái đáng yêu biết bao, nếu anh đây ngày nào cũng được các mỹ nữ theo đuổi thì chắc là đã khỏe khoắn cả người, quán quân đã là gì, lấy mấy chục cái cũng không thành vấn đề!" Vu Tư cười xấu xa nói.

"Haha, nhưng em thấy tiền bối dù không có mỹ nữ bên cạnh cũng đã rất lợi hại rồi đó!"

Vu Tư nhìn Giang Ba Đào, vỗ một cái lên vai hắn, "Bạn nhỏ này sao đột nhiên nói năng ngọt ngào vậy? Yên tâm, tối nay anh đây nhất định sẽ giúp cậu nói thêm đôi câu vài lời với đội trưởng, để lần sau hắn cho cậu thêm chút cơ hội ra sân!"

"Ây da, bị tiền bối đoán được rồi."

Giang Ba Đào cười đồng ý với chuyện cười của đối phương, dòng suy nghĩ lại không thể khống chế mà trôi về nơi khác.

Chẳng biết vì sao, sau khi nghe Vu Tư trêu chọc, trong đầu hắn liền hiện ra hình ảnh cuộc họp báo vừa rồi, khi Chu Trạch Khải đối mặt với tràng giang đại hải của vị phóng viên là fan trung thành với vẻ mặt vừa rụt rè vừa hơi căng thẳng.

Có nhiều fan hâm mộ cuồng nhiệt như vậy là chuyện bao nhiêu người cầu mà không được, nhưng với hắn mà nói, lại chẳng phải là chuyện đáng mừng gì...

Giang Ba Đào lặng lẽ nghĩ.

Không bao lâu sau hai người đã quên sạch khúc nhạc dạo kia. Đến khi đi ra đường lớn bọn họ lại chạm mặt ba người đồng đội đã ra ngoài từ sáng sớm.

Chắc do mới thi đấu xong không lâu, mấy người phải đợi ở trên đường gần nửa tiếng mới có một chiếc xe trống tấp vào.

Giang Ba Đào thấy bọn họ có tổng cộng năm người bèn quay qua nói với Vu Tư, "Các tiền bối đi trước nhé? Em đợi một xe khác thôi."

Thấy Vu Tư nhíu mày như muốn từ chối, Giang Ba Đào chớp chớp mắt, cười nói thêm, "Thế thì tiền bối có thể đến trước nói thêm đôi câu vài lời với đội trưởng rồi."

Nghe Giang Ba Đào nói vậy Vu Tư cuối cùng cũng thuận theo, "Vậy anh qua trước với bọn họ, Tiểu Giang cậu nắm chắc thời gian đừng có không đến nhé."

Giang Ba Đào gật đầu, mỉm cười giúp bọn họ đóng cửa xe lại.

Đưa mắt nhìn theo chiếc xe chở bốn người Hạ Vũ biến mất ở giao lộ, Giang Ba Đào lại chờ thêm một hồi nhưng từ đầu đến cuối đều không có thêm một chiếc xe trống nào khác.

Lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, thấy đã không còn sớm nữa, hắn ngẫm nghĩ, quyết định đi thêm một đoạn, đến giao lộ ở cung thể thao thử lại vận may.

Bởi vì nguyên nhân tài chính, nhà thi đấu Hạ Vũ vô cùng cũ kỹ, khi thi đấu cũng chỉ mở một cánh cửa ra, bên còn lại mọi thường đều sẽ đóng chặt, đường xá xung quanh cũng bởi ít người hỏi han đến nên ít được bảo trì, chỉ có khi tổ chức những giải đấu như thế này thì mới có thêm chút người đi bộ với xe cộ.

Ngay khi Giang Ba Đào sắp đi qua ngã rẽ giữa hai bức tường, một bóng đen đột nhiên vọt ra từ một bên khác, suýt va vào ngực hắn.

Mà cũng giống như fan nữ vừa nãy, bóng đen này hoàn toàn không để ý tới Giang Ba Đào, không nói câu nào đã vội vàng chạy mất.

Này này... Thật sự coi tôi là người vô hình hả?

Giang Ba Đào - một ngày bị va phải hai lần - không khỏi thầm oán trong lòng. Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, nghi hoặc quay đầu nhìn sang, nhưng người kia đã chạy mất dạng.

Chắc là nhìn lầm thôi nhỉ...?

Cuối cùng Giang Ba Đào vừa tự nhủ như vậy, vừa tiếp tục đi qua lối rẽ nơi bóng đen kia xuất hiện.

Nhưng không chờ hắn đi được bao lâu, trước mặt hắn đã xuất hiện một người khiến hắn không khỏi kinh ngạc dừng bước.

Trên con phố trống trải vắng vẻ, một bóng người cao to vừa lạ vừa quen lẻ loi đứng lặng dưới ánh đèn đường màu vàng.

Thấy bóng người kia, Giang Ba Đào ngây ra năm giây.

Rồi hắn nhấc chân đi về phía đối phương.

"Xin chào Chu đội?"

Hắn không nhận sai.

Ngay khi hắn hô câu đó lên, người đang cúi đầu dưới ánh đèn kia ngẩng phắt đầu về phía hắn.

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Giang Ba Đào lại cảm thấy, khung cảnh tối tăm bốn phía được chiếu rọi bởi ánh đèn mờ nhạt, lại bởi gương mặt của người này, đột nhiên sáng rực lên mấy phần.

Là Chu Trạch Khải.

TBC.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,465
Số lượt thích
5,187
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#5
Trận phong ba nho nhỏ này cứ thế mà qua. Cuộc họp báo khôi phục lại cảnh ca múa thái bình như đáng ra nên có, tất cả đều quay về quỹ đạo.

Trong nhà ăn Hạ Vũ, các đội viên đều đã quay lại tiếp tục ăn uống nói cười, hiển nhiên không hề để tâm đến chuyện vừa xảy ra.

Chỉ trừ một người.

Rất lâu sau đó Giang Ba Đào vẫn chưa hoàn hồn được.

Hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn màn hình TV cách đó không xa. Hiện giờ màn hình đang phát lại đoạn Phương Minh Hoa tổng kết bằng cả một bài diễn văn, vẫn không quên thêm vào cảnh đặc tả cho Chu Trạch Khải.

Mà từ khi Phương Minh Hoa bắt đầu nói chuyện, Chu Trạch Khải cũng không để ý cánh phóng viên nữa. Hắn chỉ ngồi nghiêm chỉnh, hơi quay đầu qua, mỉm cười hơi ngại ngùng về phía vị tiền bối bên cạnh, như đang vô cùng cảm kích đối phương có thể truyền đạt rõ ràng lời hắn muốn nói, tránh khỏi việc bị đoán xiên đoán xẹo.

Không, không phải vậy.

Trong lòng Giang Ba Đào có một giọng nói khác vang lên.

Có lẽ không có ai để ý, nhưng vẫn bị hắn phát hiện.

Ánh mắt Chu Trạch Khải nhìn về phía Phương Minh Hoa, ngoài cảm giác tin cậy, vẫn pha lẫn chút tâm trạng khác.

Tuy chỉ có một chút thoáng qua nhưng lại khiến hắn có thể chắc chắn, lời nói vừa rồi của Phương Minh Hoa không hề diễn đạt đúng ý của Chu Trạch Khải.

Mà chính hắn cũng hoàn toàn không biết, chỉ gần mười phút ngắn ngủi trên sàn đấu kia, rốt cuộc có chỗ nào lọt vào mắt xanh của vị này.
Từ lúc đọc bản GG dịch chị đã siêu thích chi tiết này vì nó chứng minh rất rõ được một chi tiết mà ít fic CG nào từng viết đúng, đó là những ý của Chu người xung quanh thật sự không hoàn toàn hiểu được, từ đó diễn giải ra sai. Nhưng tính Chu nó lành quá nên cũng ko tỏ thái độ gì, mọi người cũng cứ ù ù cạc cạc mà cho qua.

Không phải Chu ko nói được, mà sự kiệm lời của thằng nhỏ khiến ngta phải đoán ý của nó mà tỉ suất đoán trúng còn 50 - 50. Và người có khả năng đoán được tâm tư của Chu, người về sau sẽ trở thành đội phó của LH chỉ có thể là Giang mà thôi =))))
 

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
255
Số lượt thích
1,397
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#6
Từ lúc đọc bản GG dịch chị đã siêu thích chi tiết này vì nó chứng minh rất rõ được một chi tiết mà ít fic CG nào từng viết đúng, đó là những ý của Chu người xung quanh thật sự không hoàn toàn hiểu được, từ đó diễn giải ra sai. Nhưng tính Chu nó lành quá nên cũng ko tỏ thái độ gì, mọi người cũng cứ ù ù cạc cạc mà cho qua.

Không phải Chu ko nói được, mà sự kiệm lời của thằng nhỏ khiến ngta phải đoán ý của nó mà tỉ suất đoán trúng còn 50 - 50. Và người có khả năng đoán được tâm tư của Chu, người về sau sẽ trở thành đội phó của LH chỉ có thể là Giang mà thôi =))))
Đúng rồi, em cũng siêu thích chi tiết đó luôn. Cảm giác đúng là chỉ có Giang hiểu Chu, tương thông :xu
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,465
Số lượt thích
5,187
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#7
Đúng rồi, em cũng siêu thích chi tiết đó luôn. Cảm giác đúng là chỉ có Giang hiểu Chu, tương thông :xu
Tâm linh tuơng thông ~ trong mấy cặp chính phó nhà mấy ông lớn chị đu thì đây là cặp có tuổi đời rất trẻ nhưng tính ra lại mamg vibe của một cặp bạn già. Hai đứa mới hai mấy tuổi đầu, tính tới mùa 10 cũng mới quen nhau được 3 mùa rưỡi mà tụi nó ko nói cũng tỏ ý nhau. Huhu xịn ác.
 

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
203
Số lượt thích
1,556
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#8
Sản phẩm thuộc Project Trân

Chương 3

Khi bốn mắt nhìn nhau với Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào cảm thấy tim gan phèo phổi mình đều co thắt một cái.

Được rồi, soái ca chính là soái ca, già trẻ đều yêu, nam nữ đều đổ, Giang Ba Đào tự thấy gu thẩm mỹ của mình cũng đi theo đại chúng nên cũng yên tâm thoải mái chăm chú ngắm tiếp.

Nhưng tại sao chiến đội Luân Hồi lại bất cẩn như vậy, bỏ mặc cái vị đội viên mà nói theo cách nào cũng được phân loại là vũ khí có tính sát thương quy mô lớn một thân một mình chờ ở trên con đường vắng vẻ nhất gần nhà thi đấu, đây thật là một vấn đề nghiêm trọng.

Tuy khi quan sát hết toàn thân trên dưới đối phương một lần, trong lòng Giang Ba Đào cũng đã đoán ra tám phần mười đáp án.

"Chu đội sao anh lại ở đây một mình?"

Nghe Giang Ba Đào hỏi như vậy, vẻ mặt Chu Trạch Khải lập tức trở nên xoắn xuýt hết lại.

Nhưng gần mười giây sau, Giang Ba Đào thấy đối phương mấp máy môi rất nhiều lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói ra một câu, "Tôi... Không chú ý..."

Nhìn vẻ mặt của Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào có hơi không nhịn được cười. Vì thế hắn cố ý ôm cằm làm vẻ suy nghĩ nghiêm túc, ngừng một hồi rồi mới chậm rãi nói, "Chu đội, sẽ không phải là... lạc đường, rồi còn bị trộm ví chứ?"

"... Ể?"

Chu Trạch Khải hình như cả người đều cứng đờ rồi.

Thấy đối phương nhìn mình với ánh mắt nửa kinh ngạc nửa sợ hãi, Giang Ba Đào lập tức cười xua tay giải thích, "Chu đội đừng hiểu lầm, thật ra rất trùng hợp. Vừa rồi tôi đi trên đường gặp phải fanclub của các anh đang chạy theo xe. Sau đó đi tới lối rẽ vào đây lại bị người ta lao ra va một cái. Người va phải tôi chạy trốn rất nhanh, nhưng chỉ trong lúc đó tôi thấy hình như hắn đang ôm một cái ví, trên ví có logo Luân Hồi, rất giống với cái tôi thấy trên họp báo vừa rồi. Lúc đầu tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, hoặc là đội viên của đội anh rơi lúc bắt xe; nhưng đến khi đi đến đây, lại thấy anh đứng một mình... Nếu tôi đoán không lầm thì có phải Chu đội anh lúc trốn fan nên không đi cùng xe, một mình đi đường ngõ, sau đó bị lạc đường còn không may gặp phải trộm vặt đúng không?"

Chu Trạch Khải không nói gì.

Nhưng từ vẻ mặt của đối phương Giang Ba Đào đã chứng thực được suy đoán của mình - mặc dù dưới ánh đèn lờ mờ nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy gương mặt trắng nõn của Chu Trạch Khải, vì lời nói của hắn mà hơi hơi ửng đỏ.

Không biết vì sao việc này lại khiến hắn thấy có chút hài lòng.

Giang Ba Đào tự dưng thấy vui nên còn đang muốn kể chút truyện cười làm dịu bầu không khí, lại phát hiện Chu Trạch Khải vẫn đang len lén nhìn hắn chăm chú, vẻ mặt rất muốn nói rồi lại thôi. Việc này khiến hắn không khỏi khựng lại rồi phát hiện ra hình như mình đã lệch trọng điểm.

"Ây da, sao tôi lại quên mất chính sự chứ. Chu đội mất ví rồi, trước tiên chúng ta nên đến đồn công an báo nhỉ..."

Lúc này Chu Trạch Khải vẫn đang liên tục nhìn chằm chằm Giang Ba Đào cuối cùng cũng mở miệng.

"Ặc, cậu là?"

Chu Trạch Khải nói.

"..."

Như đã trải qua vài thế kỷ, sau một quãng trầm mặc dài đằng đẵng, Giang Ba Đào cười phụt một tiếng.

"Chu đội à anh thật là làm trái tim tôi đau quá đi." Cuối cùng, Giang Ba Đào xoa khóe mắt, cố ý diễn vẻ mặt tan nát cõi lòng, "Tôi ở chiến đội Hạ Vũ. Chính là ma kiếm sĩ hôm nay được Chu đội ghi nhớ từ trên sàn đấu đến khi xuống sân, cả thẻ tài khoản lẫn người thật cộng lại là nhận double damage."

Mắt Chu Trạch Khải sáng rực lên: "Quan Lan?"

Được rồi, hắn thật sự có thể nói được cái tên đó ra, Giang Ba Đào thầm nhủ.

Quan Lan là tên tài khoản ma kiếm sĩ Giang Ba Đào sử dụng. Nó là di sản một vị tiền bối Hạ Vũ để lại khi giải nghệ, sau mùa giải thứ tư không ai ngó ngàng cho tới tận khi Giang Ba Đào ra mắt.

"Đúng, đó là tài khoản của tôi đấy. Nhưng mà, thẻ tài khoản là chết, người mới là sống, lần sau gặp mặt Chu đội phải nhớ tên tôi đó nhé. Tôi tên là Giang Ba Đào, rất dễ nhớ, Cửu Điểm Thủy, ào ào ào."

Giang Ba Đào chìa một tay ra, làm động tác gợn sóng, chớp chớp mắt với Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải nhìn hắn, khuôn mặt vẫn luôn mang vẻ hồi hộp kia cuối cùng cũng hiện lên nụ cười nhạt, "Được."

Nhìn nụ cười của Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào cảm thấy não mình ngừng hoạt động một giây.

Hắn lờ mờ cảm thấy có gì sai sai, nhưng lại không thể diễn tả ra được. Nhưng cũng vì thế, hắn đột nhiên nghĩ đến chính sự đã hoàn toàn rơi vào quên lãng.

"Nhoáng cái đã mất nhiều thời gian như vậy rồi. Chu đội, ví của anh bị trộm, có điện thoại bên trong phải không? Thẻ tài khoản thì sao? Không phải cũng trong đó chứ?"

Chu Trạch Khải lắc đầu.

"À, vậy vẫn ổn." Giang Ba Đào thở ra một hơi, "Cho nên điện thoại của Chu đội đã hy sinh anh dũng nhỉ... Thế thì, để tôi cho anh mượn..."

"ĐM." Giang Ba Đào hoảng hốt nhìn cái túi rỗng tuếch của mình.

Sau đó hắn đau khổ ngồi thụp xuống ôm đầu, "Đệt, cái tên kia đụng tôi một cái mà lại còn thuận tay một phát, có cần phải như thế không!"

Chu Trạch Khải cúi đầu nhìn Giang Ba Đào một hồi.

Cuối cùng rụt rè lên tiếng, "Báo cảnh sát?"

Mười lăm phút sau, ở đồn công an gần cung thể thao, Chu Trạch Khải dùng điện thoại của người trực ban gọi cho Phương Minh Hoa.

Phát hiện đội trưởng nhà mình mất tích, các đội viên Luân Hồi hiển nhiên cũng đang rơi vào trạng thái điên cuồng. Giang Ba Đào đang làm tường trình thì nghe thấy tiếng Chu Trạch Khải nhẹ nhàng dịu dàng "Alo" còn chưa dứt, giọng nói của Phương Minh Hoa đang tức nổ phổi đã ào ào đổ xuống.

"Tiểu Chu cậu gặp chuyện gì vậy? Gọi điện thoại cho thì tắt máy, tin nhắn WeChat QQ đều không trả lời, xe đến đón chờ mãi không thấy người, tài xế cũng sắp phát điên rồi... Mọi người đang ở sân bay suýt nữa đã báo cảnh sát... Cậu ở đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Ặc..." Chu Trạch Khải nói.

Chu Trạch Khải trầm mặc năm giây.

Cuối cùng hắn quay đầu, nhìn Giang Ba Đào, duỗi tay đưa ống nghe tới.

Giang Ba Đào sửng sốt.

Ây ây? Vậy cũng được sao?

Hắn vốn định hỏi Chu Trạch Khải như vậy, nhưng hai người bốn mắt nhìn nhau một lát, đối diện ánh mắt của Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào quả quyết từ bỏ.

Vì thế hắn duỗi tay nhận điện thoại.

"Alo, Phương tiền bối đúng không ạ? Lần đầu làm quen, tôi là Giang Ba Đào chiến đội Hạ Vũ... Vâng, giờ tôi với Chu đội đang ở đồn công an. Là thế này, điện thoại của Chu đội..."

Giang Ba Đào dùng ít thời gian nhất có thể giải thích cho Phương Minh Hoa hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Sau đó hắn thấy đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, rồi giọng Phương Minh Hoa lại vang lên, "Tôi hiểu rồi. Tiểu Giang à, hôm nay cảm ơn cậu. Tôi thấy bây giờ để Tiểu Chu chạy vội qua e rằng cũng không kịp lên máy bay, có thể phiền cậu giúp hắn đặt phòng khách sạn một buổi không? Ngày mai chúng tôi sẽ sắp xếp người tới đón hắn, còn thủ tục báo mất đồ phải xử lý... Thật ngại quá, ban đầu cũng không nghĩ là sẽ có nhiều fan như vậy, khiến tình hình đến mức này. Cũng may gặp được cậu."

Giang Ba Đào liếc nhìn Chu Trạch Khải, vội vàng đáp, "Không sao không sao. Tiện tay giúp đỡ thôi ạ, xin tiền bối yên tâm."

Sau đó hắn trả lại điện thoại cho Chu Trạch Khải. Phương Minh Hoa lại dặn dò Chu Trạch Khải một lúc lâu về việc mất thẻ căn cước và thẻ ngân hàng, đến khi cả Giang Ba Đào cũng nghe thấy tiếng sân bay nhắc nhở đi đăng ký thủ tục rất nhiều lần, hắn mới vội vàng cúp điện thoại.

Đứng trên bậc thang, Giang Ba Đào với Chu Trạch Khải nhìn nhau, rồi cùng nhau thở ra một hơi dài.

Chỉ là lý do thở dài một hơi này của hai người không hề giống nhau.

Nhìn Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào cười lên tiếng, "Chu đội, hôm nay tôi coi như đã được chiêm ngưỡng nhân khí siêu cao của Thương Vương. Không chỉ các em gái, ngay cả trong các chú cảnh sát hôm nay cũng có fan trung thành của anh luôn!"

Chu Trạch Khải nghiêng đầu sang bên khác nhìn chăm chú đối phương, có vẻ hơi ngượng ngùng chớp chớp mắt.

Một lát sau hắn mới lên tiếng, "Cảm ơn cậu."

"Hả?" Giang Ba Đào vội vàng xua tay, "Không có gì không có gì, chúng ta đều bị trộm vặt trộm đồ, ai làm tường trình cũng không khác lắm mà! Hơn nữa tôi là người bản địa, tương đối quen thuộc tình hình xung quanh. Chu đội anh thì ngược lại, lạ nước lạ cái, cũng nghe không hiểu tiếng địa phương, gặp chuyện thế này thật sự khó tự giải quyết. Lần sau đến Luân Hồi hẳn nên mời một vệ sĩ kiêm thông dịch viên, chắc sẽ bảo đảm thêm một chút."

Nghe Giang Ba Đào trêu chọc, Chu Trạch Khải chỉ nở một nụ cười không lên tiếng, như cũng không ngại.

Khi hai người đang sóng vai đi xuống, Giang Ba Đào đột nhiên dừng lại.

Hắn giơ tay lên xem đồng hồ, lại nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng quay lại nói với Chu Trạch Khải, "Chu đội, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Vừa rồi Phương tiền bối bảo tôi đặt cho anh một phòng, nhưng căn cước của tôi để ở ký túc xá, cần thời gian quay về lấy, hơn nữa bây giờ cũng trễ rồi, khách sạn ở xa thì khó tìm, khách sạn gần cung thể thao hai ngày nay thì toàn fan Luân Hồi, kể cả phục vụ cũng có nhiều người hâm mộ Vinh Quang, tôi sợ là Chu đội anh không tiện lộ diện... Nếu anh không ngại thì ở tạm câu lạc bộ chúng tôi một tối nhé? Bạn cùng phòng của tôi mua nhà ở gần đó, mọi thường đều không quay về, nên vừa đúng thừa một cái giường. Chu đội, anh thấy sao?"

Lúc nói, Giang Ba Đào vẫn không tự chủ được mà lại quan sát vẻ mặt Chu Trạch Khải.

Y như suy đoán của hắn, lúc nhắc đến trong khách sạn đầy fan Luân Hồi, Chu Trạch Khải rõ ràng hơi nhíu mày, hiển nhiên vị đại thần tung hoành trên sàn đấu không quá tình nguyện xuất hiện trước mặt fan.

Còn khi hắn đưa ra phương án giải quyết, ánh mắt Chu Trạch Khải đột nhiên sáng lên, cả người đều thả lỏng ra, chờ hắn khách sáo hỏi câu cuối cùng xong, Chu Trạch Khải như không chờ được mà lắc đầu, sau đó đáp "Được".

Không biết tại sao, tình cảnh vừa thấy trên TV lúc nãy lại thoáng hiện lên trong đầu Giang Ba Đào.

Cái tên này, không chỉ đẹp trai muốn chết, mà tính cách cũng thú vị thật đấy.

Giang Ba Đào nghĩ thầm. Và cũng không biết là lần thứ mấy, Giang Ba Đào kích động không nhịn được muốn cười Chu Trạch Khải.

Mà hắn cũng không nói cho đối phương biết rằng đề nghị hùng hồn này không hề hợp tình hợp lí quang minh chính đại như những gì hắn thể hiện ra.

Những sự trùng hợp nhiều như vậy thật sự quá hiếm thấy, mà cơ hội để gặp người trước mặt lại càng hiếm hơn, hiếm đến mức hắn không thể không có chút chút toan tính.

Nói cho cùng thì hắn có rất nhiều thứ muốn hỏi trực tiếp vị cao thủ Vinh Quang trầm mặc ít nói này.

Chính là vấn đề tại sao trong họp báo, hắn lại đặc biệt nhắc tới trận đấu chỉ mười mấy phút với ma kiếm sĩ Quan Lan.

TBC.
 

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
203
Số lượt thích
1,556
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#9
Sản phẩm thuộc Project Trân

Chương 4

Khi ở đồn công an tường trình, Giang Ba Đào đã nói chuyện điện thoại với Vu Tư, kể cho đối phương cảnh ngộ bất hạnh tối hôm nay của mình. Nhưng hắn cũng có chút tâm tư nhỏ, không hề nhắc tới Chu Trạch Khải.

Bên kia đầu dây, giọng của Vu Tư đã ngà ngà say, hiển nhiên bữa karaoke cuối buổi này đã biến thành nơi giải tỏa tâm tình của một chiến đội nhỏ yếu.

Đối với tình hình bi thảm của Giang Ba Đào, Vu Tư khá kinh sợ, tuy đã say nhưng cũng tận tâm an ủi hậu bối một lượt, cũng vỗ ngực nói mình sẽ giải quyết phía đội trưởng, sẽ không so đo vấn đề hắn vắng mặt đâu.

Vì thế, cuối cùng, Giang Ba Đào một mình đưa đội trưởng Luân Hồi từ đồn công an về ký túc xá câu lạc bộ Hạ Vũ.

Khi hai người về tới câu lạc bộ đêm đã khuya, mọi người phần lớn đều đã đi ngủ, chỉ còn lại vài cột đèn đường đang chiếu sáng.

Giang Ba Đào rón ra rón rén đưa Chu Trạch Khải vòng qua bảo vệ, vòng qua phòng huấn luyện để đi tới ký túc xá của mình, đóng cửa lại bật đèn, lúc bấy giờ mới thở ra một hơi.

Câu lạc bộ Hạ Vũ là một tòa nhà văn phòng cũ được cải tạo lại, ký túc xá đội viên cơ bản là trông như phòng khách sạn thông thường, đặt hai cái giường, bàn, tủ thì không gian còn lại cũng chẳng bao nhiêu.

Nhìn căn phòng không quá sạch sẽ của mình, Giang Ba Đào ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Ờm, Chu đội à, câu lạc bộ chúng tôi điều kiện không tốt lắm, để cậu phải chịu khổ một đêm rồi."

Sau đó hắn liền thấy Chu Trạch Khải lắc đầu, nở nụ cười, thể hiện chính mình không bận tâm.

Chu Trạch Khải nghiêm túc cẩn thận quan sát một vòng căn phòng của Giang Ba Đào, cuối cùng quay lại nói với hắn, "Rất tốt."

Hắn không hề nói lời khách sáo, Giang Ba Đào đã nhận ra.

Từ khi hai người đóng cửa lại, vẻ mặt vẫn luôn để ý suốt dọc đường của Chu Trạch Khải cuối cùng cũng thả lỏng. Giống hệt cái lúc kết thúc họp báo không ai quan tâm đến nữa hắn đã xem trên TV.

Được đối phương khen ngợi rồi nhìn như thế, Giang Ba Đào không hiểu sao lại thấy ngại ngùng. Bởi vì bạn cùng phòng quanh năm không ở đây nên cái giường kia chất đống đồ linh tinh. Vì thế hắn bắt tay vào thu dọn luôn, cũng kiên quyết từ chối ý tốt muốn giúp của Chu Trạch Khải.

Khi hai người vào phòng đã gần hừng đông. Giang Ba Đào nhanh nhanh chóng chóng thu dọn giường của bạn cùng phòng, lại lục tìm trong ngăn kéo ra một bộ ga giường với quần áo và đồ dùng hàng ngày.

Bởi vì ít khi chiêu đãi bạn bè ngủ lại ký túc xá nên hắn tìm cả buổi mới tìm được một cái quần lót chưa gỡ bọc với cái áo phông không biết mua từ bao giờ. May mà mới tháng Chín trời chưa trở lạnh, thế này cũng miễn cưỡng đủ dùng rồi.

Giang Ba Đào cầm đống đồ định gọi Chu Trạch Khải chọn đồ dùng rồi đi rửa mặt.

Nhưng khi hắn quay qua định lên tiếng thì phát hiện Chu Trạch Khải đang ngồi trước bàn sách của hắn, tập trung chăm chú xem gì đó trên máy vi tính.

Giang Ba Đào suy nghĩ, nhẹ chân đi tới.

Hắn đứng lại bên người Chu Trạch Khải, phát hiện trên màn hình là trận đấu Lam Vũ gặp Bách Hoa đang truyền hình trực tiếp trên web chính thức của Vinh Quang.

Trận đấu tiến hành cùng lúc với trận Hạ Vũ - Luân Hồi, trận đấu ở thành phố K xa xôi có thể nói là trận đấu thu hút người xem nhất vòng đấu này. Hai đội từng lọt vào vòng tứ kết của mùa giải trước lần đầu chạm mặt ở mùa này, trận đấu có thể nói là vô cùng kịch liệt vô cùng đặc sắc.

Cho dù đang đứng cách màn hình một khoảng nhất định, Giang Ba Đào cũng có thể từ ánh sáng và âm thanh lóe lên mà biết được trận đấu này lôi cuốn kịch tính đến nhường nào - đó là một cuộc tranh tài khác hoàn toàn trận mà hắn vừa tham gia, cuộc tranh tài cao thủ chạm trán cao thủ ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Mà giữa hắn với cuộc chạm trán này còn cách một Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải khi xem ghi hình có vẻ vô cùng chăm chú, ngay cả lúc Giang Ba Đào đi tới bên cạnh cũng không phát hiện.

Chu Trạch Khải ngồi trên ghế của hắn chuyên chú xem clip ghi hình là một dáng vẻ hoàn toàn khác biệt với Chu Trạch Khải trong họp báo, Chu Trạch Khải dưới ánh đèn đường hay thậm chí là Chu Trạch Khải trên điện thoại.

Trên màn hình máy vi tính, ánh sáng rực rỡ chói mắt của chuyên gia đạn dược cùng ánh kiếm sắc bén của kiếm khách đang không ngừng giằng co đan xen, cuối cùng tụ lại thành một dòng sông biến hóa kỳ ảo vô hạn.

Trong một chớp mắt, Giang Ba Đào cảm thấy dòng sông kia đã từ màn hình chậm rãi chảy xuôi trên gương mặt Chu Trạch Khải.

Vài tia sáng lóe lên ấy như sóng nước trên mặt hồ trong vắt, phác họa nên góc nghiêng anh tuấn đẹp đẽ của người nọ, ngay cả mỗi lần chớp mi cũng trở nên vô cùng rõ ràng..

Nhưng Chu Trạch Khải không chỉ làm một khán giả. Một tay hắn nắm chuột, thuần thục thao tác các phím chức năng khi xem video. Tạm dừng, tua nhanh, tua chậm, thu nhỏ phóng to màn hình, chuyển đổi góc nhìn địch ta... Tuy là một trận đấu ở cách xa vạn dặm chẳng có liên quan gì nhưng mức độ nắm bắt toàn trường của hắn nghiễm nhiên không khác gì người trực tiếp trải qua trận đấu.

Sau khi Giang Ba Đào gia nhập Hạ Vũ, cùng từng được các tiền bối chỉ tận tay day tận trán khi xem lại vài trận đấu kinh điển của các các đội mạnh, nhưng chưa có một lần nào được như trước mắt bây giờ, chưa bao giờ hắn thấy rung động như thế này.

Mỗi một thao tác của Chu Trạch Khải đều đúng lúc chỉ ra điểm quyết định của trận đấu.

(Điểm quyết định (match point): là thuật ngữ xuất hiện trong bóng bàn, cầu lông, tennis,... chỉ điểm kết thúc, điểm chung cuộc, quyết định đội nào giành chiến thắng)

Đúng vậy, điểm quyết định. Những chi tiết vô tình định hướng hướng đi của trận đấu, ẩn chứa trong từng thao tác ngắn ngủi, từng bước đi nhỏ nhặt và ý đồ chiến thuật liên tiếp của cả hai bên diễn ra đan xen trong tiết tấu nhanh của trận chiến, cứ lần lượt bị Chu Trạch Khải dùng vài động tác tạm dừng tua chậm, âm thanh, ánh sáng rồi ánh sáng và bóng tối từ từ tách nhau ra, từ một dòng sông biến hóa khôn lường, dần dần trở thành hai đường thẳng song song.

Giang Ba Đào cứ thế đứng bên cạnh Chu Trạch Khải xem hết replay trận đấu.

Tháng Chín trời chưa hết nóng, điều hòa trên tường phả ra từng luồng khí lạnh, nhiệt độ phòng không vượt quá 25 độ, nhưng lòng bàn tay hắn lẫn sau lưng đã đổ mồ hôi từ lúc nào.

Hắn vốn nên gọi người kia thử đồ rồi rửa mặt, nhưng từ khi bắt đầu quan sát Chu Trạch Khải xem replay trận đấu, Giang Ba Đào đã không cách nào dời tầm mắt đi được nữa.

Tim đập nhanh hơn, máu chảy nhanh hơn, hơi thở càng thêm nặng nề. Toàn bộ ánh sáng âm thanh của thế giới bên ngoài tựa như tan biến hết, trong nháy mắt ấy, cả thế giới tựa như chỉ còn màn hình nho nhỏ kia có sức sống... Đây vốn là phản ứng sinh lý trong những trận đấu căng thẳng nhất, nhưng hắn chỉ xem một trận đấu đơn giản này mà không kiềm chế được mà thể hiện ra.

Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới thi đấu Vinh Quang lại có thể đẹp đẽ như vậy. Đẹp đến mức hắn cảm thấy nghiện, muốn dứt mà không dứt nổi, nồng nhiệt đến mức... mang đến cho người ta một cảm giác thôi thúc và khao khát chưa từng có.

Cứ như là... hắn với Chu Trạch Khải đồng hành, cùng trải qua cuộc chạm trán này.

Cuối cùng, khiến Giang Ba Đào quay lại hiện thực, lại là người hắn vốn định nhắc nhở.

Đợi trên màn hình xuất hiện hai chữ Vinh Quang, Chu Trạch Khải lúc này mới thả con chuột ra. Hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi xoay người lại, lại đột nhiên chạm phải ánh mắt của Giang Ba Đào.

Chu Trạch Khải sững sờ một chút, vẻ mặt lập tức trở nên hoảng loạn. Như thể một đứa trẻ thừa dịp xung quanh vắng vẻ lén lút lấy ra kho báu mình che giấu để thưởng thức lại vô tình bị phát hiện.

Chu Trạch Khải tay chân luống cuống đứng phắt lên khỏi ghế, lúc nhấc cùi chỏ lên lại không cẩn thận gạt phải lót chuột. Một tiếng vang trầm thấp phát ra, con chuột rơi luôn xuống đất cùng miếng lót.

Đến khi âm thanh ấy vang lên, Giang Ba Đào mới tỉnh lại từ trong trạng thái đang đắm chìm.

"Ây, xin lỗi."

Hắn vừa lấy lại tinh thần đã nghe Chu Trạch Khải bối rối nhận lỗi rồi cúi xuống nhặt đồ đã lăn xuống gầm bàn.

Việc này để Giang Ba Đào có một xíu thời gian tiêu hóa hết những chuyện vừa diễn ra.

Hắn nhanh chóng hiểu ra, lập tức bước tới cùng cúi người xuống, "Không có gì không có gì, Chu đội à, anh để tôi tìm là được rồi..."

Khi Giang Ba Đào cúi người xuống thì Chu Trạch Khải đã lấy được con chuột và đang định đứng dậy, thế là đầu của hai người đã cộc một phát.

Do khác biệt chiều cao và thể trạng, Giang Ba Đào không kịp giữ thăng bằng, đã bị cộc đầu đến ngã ngồi bệt xuống đất.

Tai nạn này quá bất ngờ, không chỉ Giang Ba Đào, ngay cả Chu Trạch Khải cũng sửng sốt. Hắn nửa quỳ, một tay duỗi về phía trước, giữ một tư thế xấu hổ vừa như muốn kéo lại như không muốn kéo.

Cuối cùng vẫn là Giang Ba Đào phá vỡ sự trầm mặc xấu hổ này.

Hắn xoa thái dương bị đụng trúng, cười thở dài.

Chu Trạch Khải chưa hiểu gì nhìn lại hắn.

"Bình thường hay nói quá tam ba bận, hôm nay tôi đúng là không thể thay đổi vận mệnh bị va ba lần mà." Giang Ba Đào nhìn Chu Trạch Khải, giả vờ thở một hơi thật dài, làm vẻ mặt "anh hiểu mà" rồi chớp chớp mắt với đối phương.

Chu Trạch Khải ngây ra một lát mới hiểu được ý của Giang Ba Đào. Hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu rồi mới cúi người kéo tay Giang Ba Đào lên.

"Tại tôi..." Chu Trạch Khải chưa nói hết câu đã bị Giang Ba Đào chặn lại.

"Không quan trọng đâu Chu đội. Tại tôi không thấy anh định đứng lên. Tôi không sao, không cần chịu..." Giang Ba Đào vừa vịn vào Chu Trạch Khải đứng lên, vừa nói như vậy.

Nhưng lúc này, hắn ngẩng đầu lên vừa đúng lúc Chu Trạch Khải nhìn sang.

Người bị ngắt lời giờ lại thành hắn.

Giang Ba Đào nhìn vẻ mặt Chu Trạch Khải, ngây ra ba giây.

Sau đó hắn giữ tư thế vịn vào tay Chu Trạch Khải, cười phụt một tiếng.

"Chu đội, có phải anh sợ tôi để bụng chuyện anh dùng máy tính mà không hỏi tôi trước không? Không sao, anh ở Hạ Vũ chính là khách của chúng tôi rồi, muốn dùng máy tính xem replay hay làm gì khác cũng không cần báo với tôi, cứ coi như đang ở Luân Hồi, tất cả đều được." Giang Ba Đào nhìn vào mắt Chu Trạch Khải cười nói.

Nghe vậy Chu Trạch Khải không khỏi sững sờ, nhưng hắn vẫn giữ lực bắt trên tay, kéo lấy Giang Ba Đào.

Trong khoảnh khắc ấy, Giang Ba Đào thấy môi Chu Trạch Khải thoáng cong lên thành một đường vòng cung, rồi tầm nhìn lại chuyển qua hướng khác.

Từ góc độ này, hắn chỉ thấy được hàng mi thật dài của người nọ khẽ run rẩy dưới ánh đèn, như cố ý lại như vô tình tránh đi tầm mắt của mình.

Xem ra ý nghĩ trong lòng của đối phương đã bị hắn đoán trúng.

Mà khiến Giang Ba Đào thấy bất ngờ là, người nọ có vẻ đã bị đoán trúng suy nghĩ trong lòng mà đột nhiên trở nên ngại ngùng.

Nhìn vẻ mặt Chu Trạch Khải, trong lòng Giang Ba Đào bắt đầu thấy có chút xíu không nhịn được cười, cứ như lúc bọn họ gặp gỡ mấy giờ trước ở con đường cạnh cung thể thao vậy.

Nhưng bề ngoài, hắn không hề để lộ chút thích thú vui vẻ nào nào. Giang Ba Đào bình tĩnh đứng lên, nhận lấy con chuột trong tay Chu Trạch Khải đặt lại trên mặt bàn.

Sau đó ra vẻ lơ đãng nói thêm một câu, "Vả lại vừa rồi được xem replay cùng Chu đội tôi cũng thu hoạch được không ít. Người được hời phải là tôi mới đúng."

Giang Ba Đào vừa nói xong, Chu Trạch Khải lập tức nhìn sang hắn. Người nọ tuy là không lên tiếng nhưng trên mặt hiện rõ ràng vẻ ngạc nhiên muốn nói lại thôi, giống như có chút bất ngờ với điều ấy.

Mà điều này cũng đột nhiên nhắc cho Giang Ba Đào nhớ đến vấn đề hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Tại sao người này lại chú ý đến người giao đấu cùng chỉ một trận ngắn ngủi là mình trong lượt đấu vừa rồi?

Có lẽ có thể mời hắn cùng replay kiểm điểm lại trận đấu lần này như trận Lam Vũ vừa rồi vậy.

Trong một chốc, ý nghĩ đó đã thoáng qua tâm trí Giang Ba Đào.

Vì vậy, hắn nhìn Chu Trạch Khải, lên tiếng.

"Chu đội, tôi có một vấn đề..."

Giang Ba Đào đột nhiên dừng lại.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt của Chu Trạch Khải.

Cho dù người nọ nỗ lực che giấu, hơn nữa còn giấu vô cùng hoàn mỹ, nhưng Giang Ba Đào vẫn có thể từ vành mắt ươn ướt hơn đỏ lên với đôi môi mím chặt đưa ra dự đoán chuẩn xác.

Ngay vừa rồi, Chu Trạch Khải cố ngừng... ngáp một cái.

Giang Ba Đào bây giờ mới phát hiện, vừa rồi bọn họ bắt đầu xem replay đã sắp mười hai giờ, bây giờ xem xong hẳn trận đã gần đến một giờ sáng rồi. Thế mà hắn không hề cảm giác thời gian đã trôi qua.

"Ồ, không có gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi là, mấy cái áo phông này anh thích cái nào không? Có muốn thử trước xem kích cỡ thế nào không? Cũng không còn sớm nữa, Chu đội anh có muốn đi tắm trước khi đi ngủ không? Bạn cùng phòng của tôi để đồ vệ sinh cá nhân trong ngăn kéo trong nhà tắm, anh vào trước đi, thiếu cái gì thì gọi tôi."

Giang Ba Đào làm như không có chuyện gì mà nở nụ cười, giơ quần áo vừa nãy đặt lên ghế lên.

Đối với câu trả lời của Giang Ba Đào, Chu Trạch Khải có vẻ hơi bất ngờ. Nhưng sự chú ý của hắn cuối cùng cũng tập trung đến trên ghế, đưa tay ra nhặt hai cái quần áo trong đống đồ, lại nhận lấy bọc đồ lót mới trong tay Giang Ba Đào, gật đầu với đối phương tỏ ý cảm ơn rồi vào phòng tắm.

Đợi khi tiếng nước vang lên đứt quãng, Giang Ba Đào mới ngồi xuống bên bàn.

Hắn tùy tiện chọc vào con chuột vừa bị Chu Trạch Khải gạt xuống đất, trình bảo vệ màn hình biến mất, hiện ra trang chủ chính thức của Vinh Quang.

Giang Ba Đào tìm một hồi trong số các video vừa đăng, cuối cùng cũng tìm được trận Hạ Vũ gặp Luân Hồi vừa rồi.

Nhưng sau đó hắn lại không làm gì nữa.

Giang Ba Đào di chuột đến nút phát clip rồi không hiểu sao lại lưỡng lự.

Tuy không nhận được câu trả lời của Chu Trạch Khải, nhưng hắn có thể chắc chắn đáp án nhất định ở trên sàn thi đấu, ở trong cuộc tranh tài này.

Có lẽ nếu mở ra thì sẽ phát hiện được nguyên do trong đó.

Nhưng không biết bởi vì sao, hắn lại không muốn tìm ra đáp án đã ở ngay trước mắt này.

Cuối cùng Giang Ba Đào thở phào một hơi, nhắm mắt lại.

Trong bóng tối yên tĩnh, chỉ có từng luồng gió lạnh phả ra từ điều hòa, đồng hồ treo tường kêu tích tắc với tiếng nước đứt quãng truyền đến từ phòng tắm bên kia.

Trong tâm trí hắn chỉ còn ánh sáng của trận đấu vừa rồi đang đan xen, mà giữa bao nhiêu thứ ánh sáng đan xen ấy xuất hiện một góc nghiêng khuôn mặt rõ mồm một.

Trái tim của hắn đột nhiên đập rất nhanh. Ngực như bị thứ gì làm nghẹn lại, sưng tấy lên như có thứ gì sắp trào ra nhưng lại không thể nói rõ ràng được.

Lần đầu tiên bị những cảm xúc này vô cớ đánh úp, Giang Ba Đào cả thấy cả người đều đầy sự nghi hoặc.

Ây da da, Giang Ba Đào thầm thở dài, đây rốt cục là... thế nào cơ chứ?

TBC.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,465
Số lượt thích
5,187
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#10
Kể ra fic này hài nhất trừ vụ cướp boss chắc là đoạn này =)))). Lần đầu chính phó LH quen biết nhau vs nói chuyện tử tế là ở đồn công an 🤣🤣🤣
 

Bình luận bằng Facebook