Ongoing [Trân] [Bạch Dương] Về việc anh yêu em

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
255
Số lượt thích
1,397
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1
Sản phẩm thuộc PJ Trân

[Bạch Dương]
Về việc anh yêu em

Tác giả: (Đang cập nhật)
Edit: Phong​

Thiết lập: Trúc mã / có bug tuổi tác / hơi OOC​

01​

Dương Thông nghe được từ chỗ quản lý Ba Lẻ Một là có thể họ sẽ ký hợp đồng với một tuyển thủ mới từ nước ngoài trở về. Nói thật thì lòng anh thấy hơi bồn chồn, vì theo những gì anh biết, độ phát triển của Vinh Quang ở nước ngoài và trong nước khác xa nhau, tư duy chiến đấu của tuyển thủ cũng không giống nhau cho lắm, thế nên chuyện tuyển thủ từ nước ngoài trở về có thể dung nhập Ba Lẻ Một được hay không là một vấn đề rất lớn.​

Dẫu thành tích đánh giải của Ba Lẻ Một không tốt, cần máu mới gấp để cứu nguy, thì cũng không nên bụng đói ăn quàng như thế. Nhưng vẫn may là dù Ba Lẻ Một không phải nhà giàu gì, họ vẫn rất tôn trọng ý kiến của đội trưởng chiến đội mình, trước khi ký hợp đồng, quản lý đã để sắp xếp Dương Thông xem xét thử trình độ của tuyển thủ nọ trước.​

02​

"Là kỵ sĩ à…" Dương Thông vừa uống sữa đậu nành, vừa lật tư liệu của tuyển thủ nọ. Theo bản năng, anh nhìn phần chức nghiệp đầu tiên, sau đó mới nhìn họ tên.​

Bạch Thứ.​

"Bạch Thứ?" Dương Thông ho sù sụ vì bị sặc khi nuốt vội sữa đậu nành xuống cổ họng. Đi du học từ Anh về, lại còn tên Bạch Thứ vốn ít gặp như thế. Hẳn là Bạch Thứ đó nhỉ? Trong khoảnh khắc ho ra nước mắt, Dương Thông chợt lại lần nữa cảm nhận được cảm giác của thứ gọi là "chết không đáng tiếc".​

"Đúng rồi, tên Bạch Thứ." Quản lý đứng sau lưng Dương Thông thấy anh ho sù sụ một hồi thì hoảng hồn, vừa vỗ lưng cho anh vừa trả lời: "Có vấn đề gì không đội trưởng Dương? Chỗ cậu ta ở cách đây xa quá, nên sáng không đến, chiều cậu lại không có thời gian. Ban đầu tôi nói cậu ta hẹn một buổi khác, nhưng cậu ta nói đánh giao hữu online cũng được, cậu thấy sao?"​

"Đội trưởng Dương?"​

"Hả? À, được thôi."​

"Đội trưởng Dương, cậu ta tới rồi." Quản lý chỉ màn hình máy tính, sau đó lại nhìn Dương Thông một cái. Hôm nay Dương Thông hơi kỳ lạ, sao cứ có cảm giác không yên lòng.​

Dương Thông nghe quản lý nhắc nhở, rốt cuộc mới đưa sự chú ý trở lại Vinh Quang.​

Anh đã tạo một phòng trong sân thi đấu, bấy giờ kỵ sĩ Bạch Thứ đã tiến vào.​

"Đội trưởng Dương, nghe danh đã lâu." Bạch Thứ nhắn qua một câu chào hỏi khách sáo thông thường.​

"Chào cậu." Dương Thông đáp lại một câu, lòng nhấp nhô.​

"Đội trưởng Dương, ta bắt đầu được chưa?"​

"Tất nhiên là được."​

Bạch Thứ ra tay trước. Vì vốn dĩ cuộc đấu này để thăm dò thực lực Bạch Thứ, nên ban đầu Dương Thông đã giữ lại một phần lực, nương tay, từng chiêu từng thức đều mang tính thăm dò rõ ràng. Nhưng càng về sau anh càng phát hiện mình đã đánh giá thấp Bạch Thứ, người này không chỉ có kỹ thuật chơi Vinh Quang cao siêu, mà còn có kinh nghiệm thi đấu vô cùng phong phú, cả ý thức và kỹ năng đều không thiếu mặt nào. Dương Thông thầm nghĩ không ổn, anh bắt đầu tập trung toàn lực, cuối cùng mới giành được chiến thắng suýt sao.​

Bên kia sau khi nhân vật Bạch Thứ chết đi, phía cậu bèn tự động chuyển sang góc nhìn linh hồn, linh hồn kỵ sĩ nổi bồng bềnh giữa không trung nhìn đỉnh đầu thích khách bên dưới. Màn hình máy tính phủ một màu xám trắng, lòng Bạch Thứ lại ngổn nghê đủ cảm xúc phức tạp. Dương Thông ơi Dương Thông, cậu đã khiến tôi phải theo đuổi từ lúc thiếu niên đến thanh niên, từ nước Anh tới nước Trung rồi.​

Tôi đã theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, qua nhiều chặng đường như vậy.​

Giờ để cho tôi thống khoái đi.​

"Dương Thông, đã lâu không gặp." Nhân vật chết rồi không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể dùng kênh chat. Bạch Thứ nghĩ ngợi rồi gõ một câu như vậy lên.​

Quản lý Ba Lẻ Một đứng phía sau Dương Thông quan sát toàn bộ quá trình thi đấu của hai người, cảm thấy Bạch Thứ rất được, còn tính hỏi ý kiến Dương Thông thử thì bị câu nọ của Bạch Thứ làm chợt bối rối: "Đội trưởng Dương, hai người quen nhau?" Anh ta hỏi dò.​

"Ừm." Dương Thông đứng lên, dựa vào bàn phòng huấn luyện đối mặt với quản lý: "Vừa nãy anh cũng thấy rồi đó, kỹ thuật và ý thức của cậu ta đều tốt, từ nhỏ chúng tôi đã quen nhau, độ ăn ý… Hẳn cũng đủ dùng, tôi kiến nghị ký hợp đồng."​

"Tuyệt." Quản lý chỉ chờ một câu xác nhận này của Dương Thông, nói xong anh ta bèn bận bịu đi sửa soạn tài liệu.​

Đến khi Dương Thông lần nữa ngồi trở lại trước máy tính, Bạch Thứ đã rời khỏi phòng, nhưng trên kênh trò chuyện vẫn lưu lại một dãy số, có vẻ là số điện thoại của cậu. Dương Thông lấy điện thoại ra lưu dãy số lại.​

Sau đó anh cầm xấp tư liệu về Bạch Thứ lúc trước chưa kịp xem kỹ lên, dò xét bốn năm cuộc đời Bạch Thứ không có anh tham gia thông qua những trang giấy lạnh như băng và dòng chữ Hán chỉnh tề trên đó.​

03​

Anh đã không còn nhớ cảnh lần đầu gặp Bạch Thứ nữa, vì đó thật sự đã là chuyện lâu thật lâu trước kia rồi, có lẽ còn phải ngược dòng đến khi bọn họ còn chưa có ký ức nữa kìa.​

Người lớn hai nhà Dương Bạch có quan hệ thân thiết với nhau, lại ở gần nhau, nên từ khi học bước đi Dương Thông và Bạch Thứ đã dắt tay nhau, té cùng nhau, chạy trốn cùng nhau, bật cười cùng nhau, gào khóc cùng nhau, đi học cùng nhau, thậm chí còn từng cùng nhau tắm qua rồi.​

Trước năm mười bảy tuổi đó, bọn họ đều cho là mình có thể cứ thế tiếp tục đi cả một đời.​

Trước năm mười bảy tuổi đó, Dương Thông cho rằng anh và Bạch Thứ là anh em thân thiết của nhau.​

Ở tuổi thiếu niên của bọn họ, nếu nói Dương Thông là một con thuyền cô độc lênh đênh giữa biển học, chỉ có thể giãy giụa theo sóng biển, khi lửng khi chìm, thì Bạch Thứ lại là một con tàu căng buồm, có mục tiêu rõ ràng, đầy sức sống, luôn là người dẫn đầu trong lớp.​

Tình cờ, khi Dương Thông vừa học lớp mười xong, anh nhận được cành ô liu từ chiến đội Ba Lẻ Một ở thành phố bản địa. Một lời mời khiến Dương Thông, một người vốn đã say mê Vinh Quang, thấy được cơ hội thoát khỏi biển học để bay về phía chân trời. Thế là anh gần như không chút do dự lập tức quyết định nghỉ học gia nhập Ba Lẻ Một. Mà cha mẹ Dương Thông lại thuộc dạng người cởi mở hiếm có, hoặc cũng có thể do không thiếu tiền, nên anh muốn làm gì họ cũng tùy cho anh làm.​

Trái lại phía Bạch Thứ, sau khi nghe được tin Dương Thông nghỉ học để tham gia chiến đội Ba Lẻ Một từ cha mình, cậu đã sững người viết đáp án phép tính 3x7 thành 24 xuống bài thi số học của mình. Sau đó cậu dừng bút lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm đề bài hình học không gian tiếp theo, rồi cảm xúc giận dữ chợt ập đến sau một lúc hoang mang. Tay phải Bạch Thứ nắm chặt bút thoáng run rẩy, cậu đứng lên, quẳng cây bút xuống bàn, kéo cửa phòng ra. Mẹ cậu trong phòng bếp nghe thấy tiếng cậu đi ra thì hô to: "Bạch Thứ, con làm bài xong chưa? Sắp ăn cơm rồi."​

Cha cậu ngồi trong phòng khách xem ti vi, thấy cậu hung hăng lao ra cửa, không màng cả việc đổi giày thì vội vàng đứng lên hét: "Bạch Thứ! Con đi đâu đấy!"​

Bạch Thứ đóng sầm cửa nhà mình lại: "Mặc kệ con!"​

Cậu lao ra khỏi biệt thự nhà mình, vọt tới ngoài cổng nhà Dương Thông bên cạnh, đập cửa sắt ầm ầm: "Dương Thông! Dương Thông!"​

Dương Thông thề anh chưa bao giờ thấy Bạch Thứ tức giận đến như vậy. Anh vừa mở cửa đã bị Bạch Thứ trở tay đè ngược lên cổng sắt, thanh sắt cứng rắn lạnh lẽo đập vào lưng anh nhức nhối: "Bạch Thứ cậu nổi điên gì đó!"​

"Tôi nổi điên gì sao? Tại sao cậu lại muốn đến Ba Lẻ Một thi đấu? Cậu không thi tốt nghiệp trung học sao? Vì sao trước khi quyết định anh không nói với tôi?" Bạch Thứ mạnh mẽ đè một tay lên vai anh, nhìn chằm chằm anh, hung hăng hỏi, hốc mắt đỏ bừng.​

"Phù, vì vụ này à." Dương Thông khẽ giãy, lại phát hiện Bạch Thứ ép anh rất chặt, thế nên anh bèn dứt khoát từ bỏ việc giãy giụa: "Ầy, tôi bảo, cậu phải làm đến mức này sao. Hai hôm đó cậu đang bận thi cuối kỳ mà, không phải thành tích thi cuối kỳ sẽ ảnh hưởng đến việc chia lớp học kỳ sau sao, nên tôi không nói cậu biết."​

"Cmn, Dương Thông… Dương Thông tên đần nhà cậu…" Hơi thở dồn dập của Bạch Thứ phả lên người Dương Thông, đầu óc bị cơn giận dữ làm mê man, nhất thời trừ việc mắng anh là "tên đần" ra thì cậu không nghĩ được thêm câu mắng người nào khác. Cậu chỉ có thể càng dùng sức đè Dương Thông, cứ như làm vậy sẽ giúp cậu phát tiết cơn giận, hoặc làm cho Dương Thông thay đổi quyết định của mình.​

Giữa hoàng hôn hè, ve sầu trên cây hát vang mãi khúc ca không biết mệt. Cái oi ả còn sót lại từ mặt trời chiều và hơi thở nóng bỏng gần trong gang tấc của Bạch Thứ khiến hai gò má Dương Thông nóng lên. Lần đầu tiên anh cảm thấy có vẻ khoảng cách giữa bọn họ quá gần, thế là anh bèn hoang mang hoảng loạn vươn tay dùng sức đẩy Bạch Thứ ra.​

"Bạch Thứ, cậu sao vậy?"​

Bạch Thứ hít thở sâu mấy lần, miễn cưỡng bình tĩnh lại: "Dương Thông, không phải chúng ta đã hẹn sẽ cùng nhau vào một trường đại học sao?" Cuống họng cậu khô khốc, lời thốt ra nghe nhẹ bỗng giữa bầu không khí nóng ran.​

Dương Thông thoáng sửng sốt rồi đáp: "Bạch Thứ, đó là chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi. Khi đó tôi không biết trời cao đất rộng, nhưng giờ thì biết rồi. Tôi đã khổ sở tính toán kỹ càng biết mình cân lượng bao nhiêu, nên tôi không nghĩ đến chuyện vào cùng trường đại học nữa. Cậu cố gắng lên, mọi người đều có chí khác nhau mà, như vậy chẳng phải rất tốt sao."​

"Không biết trời cao đất rộng", "không nghĩ nữa", "cậu cố gắng lên", "mọi người đều có chí khác nhau", Dương Thông cứ hời hợt nhả ra những câu như thế, người nói không cố ý, nhưng lòng người nghe lại máu me đầm đìa.​

Bạch Thứ siết chặt nắm tay, nhịn rồi lại nhịn mới không đấm vào mặt Dương Thông: "Dương Thông, con mẹ nó cậu học dở chỗ nào! Con mẹ nó cơ bản là cậu không muốn học! Đã nói sẽ cùng nhau, con mẹ nó giờ cậu lại tính bỏ chạy một mình là sao đây hả?"​

Dương Thông cũng bị mấy câu chất vấn chẳng dễ nghe gì của Bạch Thứ khơi tính nóng nảy lên, bấy giờ bèn gầm ngược lại: "Má ông đây không muốn học đấy thì sao! Liên quan quái gì đến cậu! Cậu thích làm học sinh xuất sắc thì làm đi! Thích thi trường trọng điểm thì thi đi! Mẹ nó đừng có quản tôi được không? Cậu là ai chứ!"​

Bạch Thứ sững sờ nhìn Dương Thông, sắc đỏ trong mắt vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn: "Dương Thông, cậu hơi quá đáng." Nói xong câu đó, cậu lập tức quay người nhanh chóng rời đi, khi vào nhà mình rồi, cậu mới hung hăng giơ tay lên lau mắt.​

Đó là câu cuối cùng cậu nói với Dương Thông trước khi tốt nghiệp trung học.​

Cuộc cãi lộn ngày hôm đó đã trở thành khe hở không thể bước qua giữa cả hai thiếu niên.​

Bạch Thứ thích Dương Thông, không phải thích kiểu bạn bè kia.​

Trong khi đám bạn cùng lứa cậu xem các nữ diễn viên Nhật Bản để giải quyết ham muốn tuổi trẻ, thì nhân vật chính trong những giấc mộng xuân của cậu đều là Dương Thông.​

Cậu biết đây thực sự là một bí mật bẩn thỉu, nhưng cậu phát hiện bất kể tẩy não bản thân mình thế nào, thầm mắng mình không bằng heo chó cầm thú thế nào, người xuất hiện trong giấc mộng xuân của cậu vẫn mãi là Dương Thông thân thể trần truồng. Tình yêu say đắm không thể tránh khỏi bị Bạch Thứ đè nén trong tim lâu ngày thành bệnh.​

Nhưng khi còn trẻ, kỳ thật cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thực sự chiếm lấy Dương Thông. Cậu và Dương Thông lập hẹn với nhau cũng chỉ để thỏa mãn nguyện vọng nhìn thấy Dương Thông mỗi ngày của mình thôi, lại chẳng ngờ rằng, ước hẹn nặng tựa ngàn vàng trong mắt cậu lại chỉ là một câu chuyện cười không quan trọng gì trong mắt Dương Thông.​

Sau khi về nhà, cả cơm tối Bạch Thứ cũng không ăn. Khi cha cậu đứng la mắng cậu cách một cách cửa, cậu nằm thẳng trên giường, chăm chú nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng.​

Cậu biết Dương Thông không học dốt, chỉ cần anh chăm chỉ học tập thì nhất định có thể kéo thành tích lên. Thậm chí cậu còn thiết lập sẵn một kế hoạch học bù có thể kín đáo kéo thành tích của anh lên, dù không thể kéo cao lên bằng cậu, nhưng cậu không quan tâm. Cậu chỉ cần Dương Thông có thể thuận lợi thi đậu vào một trường đại học, rồi cậu sẽ tự tạo "sai lầm" trong kỳ thi đại học…​

Cậu đã lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ, lại không ngờ rằng, biến số lớn nhất trong kế hoạch của cậu lại là Dương Thông, là người chẳng biết bắt đầu từ bao giờ đã không còn muốn đi cùng cậu nữa Dương Thông…​

Dương Thông ngồi trên sàn phòng mình thu dọn hành lý, anh mở một bộ đồ mình đã gấp chỉnh tề ra, gấp lại, rồi lại mở ra.​

"Dương Thông, có phải lúc nãy con cãi nhau với Bạch Thứ không, hai đứa sao thế?" Mẹ anh dò hỏi khiến anh hồi thần, anh thoáng buồn bực gấp bộ quần áo trong tay mình lại.​

"Không có gì ạ, mẹ không cần lo đâu." Anh cất cao giọng đáp về phía cửa.​

Sau đó anh gấp kỹ mọi bộ đồ còn lại cất vào va li, kéo khóa lại, rồi bổ sấp xuống giường mình, nhắm mắt, gương mặt giận đến đỏ bừng của Bạch Thứ lại xuất hiện trước mắt anh.​

Lần cuối anh nhìn thấy Bạch Thứ giận dữ như thế là hồi nào nhỉ?​

À… Có lẽ là năm lớp mười. Dương Thông bị một đám lưu manh ngăn lại muốn vay tiền, mà hôm đó vừa vặn anh lại không đem tiền theo, cả bữa trưa cũng do Bạch Thứ mời. Nhưng rõ ràng trước khi tìm tới anh bọn lưu manh nọ đã điều tra qua, biết gia đình anh khá giả, tất nhiên không tin anh không có tiền. Thế là Bạch Thứ vừa kết thúc tiết học bù sớm xong, ra khỏi cổng trường đã thấy một đám lưu manh đang vây đánh bóng người cậu quen thuộc nhất.​

Ngay lúc đó trông Bạch Thứ tức đến phát điên. Cậu cũng chẳng quản lực chiến đấu của mình chỉ mạnh hơn Dương Thông có một chút, quẳng cặp xuống, lập tức xông lên vung nắm đấm, bất chấp tất cả mọi thứ. Cuối cùng đám côn đồ cắc ké kia bị cậu dọa chạy, bởi cậu thật sự đánh như thể không cần mạng nữa.​

Sau đó Dương Thông cũng mắng Bạch Thứ ngốc quá, đánh liều mạng như thế để làm gì. Câu "còn không phải vì cậu sao" của Bạch Thứ mãi kẹt tại cổ họng không thể thốt ra.​

Trong khoảng thời gian kề vai sát cánh lớn lên của bọn họ, Bạch Thứ vẫn luôn dùng hết sức mở rộng vòng tay nhỏ gầy, muốn đưa Dương Thông vào vòng ôm đơn bạc của cậu, lại không để ý đến chuyện Dương Thông có cần sự che chở như vậy hay không.​

Một mặt cậu muốn mình trở nên mạnh hơn, nhưng lại không biết khi cậu đang cố gắng chạy về phía trước thì bọn họ đã mỗi người một ngả.​

Mâu thuẫn đã bắt đầu chất chồng từ khi nào nhỉ? Là từ lần đầu tiên chỉ nhìn qua đã thấy thành tích của bọn họ khác nhau một trời một vực, hay là lần đầu tiên cậu dùng thái độ của một người bảo hộ che chở trước Dương Thông?​

Ngày hôm sau, Bạch Thứ đứng sau bức màn trong phòng mình đưa mắt nhìn cha Dương Thông lái xe ra khỏi khu, chở người từ nhỏ đã như hình với bóng cùng cậu đi càng lúc càng xa.​

Về sau, trong suốt một năm bọn họ không hề gặp lại nhau. Bạch Thứ cấp ba chuyển vào trường học ở, Dương Thông ở lại ký túc xá Ba Lẻ Một. Sau khi nắm rõ quy luật về nhà của Dương Thông, Bạch Thứ đã cố ý thay đổi thời gian về nhà của mình. Dương Thông nhận thấy được Bạch Thứ đang cố ý trốn tránh anh, anh cũng không chịu chủ động làm hòa. Tính thiếu niên mà, dù đối diện là người thân cận nhất với mình, thì cũng có ai nguyện ý cúi đầu chứ.​

04​

Ngày thứ hai sau kỳ thi đại học, Bạch Thứ thu dọn hành lý rồi lập tức lên chuyến tàu đến Ninh Hạ, khiến Dương Thông cố ý dành ra thời gian về nhà nhưng lại nhào hụt tức tối một trận.​

Hôm có kết quả, Bạch Thứ trở về, lê thân thể mệt mỏi, trong tóc còn lẫn cát vàng Tây Bắc, cả người đầu bụi tóc vôi ngồi phịch xuống trước máy tính. Cậu nhìn cột điểm số với mức điểm thậm chí còn không thể đậu được một trường đại học hạng ba trên màn hình, hít một hơi thật sâu, cả áo cũng không thay đã sang bên cạnh gõ cửa nhà Dương Thông.​

Gõ rất lâu Dương Thông mới ra mở cửa, bực bội hỏi: "Gì đó?"​

"Cha mẹ cậu cũng không ở nhà sao?" Bạch Thứ vừa nói vừa đẩy anh ra, tự đi vào trong: "Tủ lạnh nhà tôi trống rỗng, mời tôi ăn que kem nhé."​

"Này!" Dương Thông kéo cánh tay Bạch Thứ lại: "Con mẹ nó cậu thi xong chẳng nói chẳng rằng đã đi du lịch, bây giờ về rồi lại nghênh ngang xông vào nhà tôi, cậu cho đây là khách sạn hả?"​

Bạch Thứ dừng bước: "Dương Thông, trước khi ra một quyết định quan trọng nào đó mọi người đều sẽ có chút kinh sợ… Tôi nghe nói cảnh hoàng hôn đầy mù mịt trên sa mạc có thể tiếp thêm can đảm, nên tôi mới đi Ninh Hạ."​

"Hả? Cậu tính quyết định gì?"​

"Dương Thông." Bạch Thứ xoay người đối mặt với Dương Thông: "Tôi không đậu nổi trường hạng ba."​

Dương Thông sững sờ.​

"Thật ra, tôi cũng biết chơi Vinh Quang, còn chơi khá giỏi."​

Dương Thông sửng sốt.​

Bạch Thứ hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong. Cậu bước tới một bước, kéo Dương Thông vào ngực mình, đặt cằm lên vai anh nói: "Dương Thông, tôi đã thích cậu rất lâu rồi, tôi không muốn lên đại học, tôi có thể đến Ba Lẻ Một thi đấu chung với cậu, cậu sẵn lòng đi cùng với tôi chứ?"​

Khi nói chuyện, cằm cậu cọ lên bả vai Dương Thông tạo cơn ngứa như có như không, mà mặt đất dưới chân bọn họ thì đang bị thời tiết hun nóng bốc hơi, hun đến Dương Thông choáng đầu hoa mắt. Bọn họ đều mặc đồ mùa hè, da Bạch Thứ còn có một lớp mồ hôi mỏng dán chặt vào người Dương Thông, nhiệt độ cơ thể họ lẫn vào nhau. Dương Thông hoảng hốt một chốc mới ý thức được Bạch Thứ vừa nói cái gì, dưới cơn kinh hoàng, anh thất thố đẩy mạnh Bạch Thứ ra, người nọ bị anh đẩy lảo đảo lùi về sau.​

"Cậu… Bạch Thứ, cậu nói cái gì?"​

"Tôi thích…"​

"Bạch Thứ!" Dương Thông cất cao giọng cắt lời cậu: "Tôi vẫn luôn xem cậu là anh em (nhưng cậu lại muốn ngủ với tôi x)… Cậu, cậu vẫn nên chăm chỉ học tập đi, cha mẹ cậu sẽ không đồng ý cho cậu thi đấu đâu, hơn nữa cậu còn học giỏi như vậy… Đi thi đấu rất đáng tiếc… Tôi… Chuyện hôm nay, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra, sau này chúng ta vẫn là anh em thân thiết…" Dương Thông nói năng lộn xộn, ánh mắt đảo loạn khắp nơi nhưng không dám nhìn vào mặt Bạch Thứ.​

"Dương Thông, cậu cảm thấy tôi rất buồn nôn?" Bạch Thứ mặt mày tái nhợt miễn cưỡng giương khóe miệng lên.​

"Không…" Miệng Dương Thông phủ nhận, nhưng chân anh lại bất giác lui ra sau một bước.​

Bạch Thứ nhìn thấy động tác của anh, cười khổ một cái: "Dương Thông, cậu có thể nhận một người đàn ông mộng xuân thấy cậu, khi tự an ủi gọi tên cậu, nhớ đến gương mặt cậu làm anh em thân thiết sao?"​

"Nếu người đó là cậu…"​

"Dương Thông, bảo trọng." Bạch Thứ ngắt ngang nửa câu "thì không sao" mà Dương Thông không nói ra, quay người chạy trốn rời đi.​

Dương Thông vẫn đứng nguyên ở đấy, Bạch Thứ chạy trối chết thầm mắng bản thân là đồ ngu dốt, sớm biết như vậy hẳn cậu nên cưỡng bức anh mới đúng, ít nhiều gì cũng đoạt được nụ hôn đầu của Dương Thông.​

Hóa ra câu "Nói một câu thích có thể tiêu hết lòng can đảm tôi góp nhặt" trên mạng là thật.​

05​

Đã nhiều năm Dương Thông và Bạch Thứ không liên hệ với nhau, năm đó Bạch Thứ tỏ tình rất dứt khoát, không nhận được câu trả lời mong muốn thì cũng rất dứt khoát quyết định vượt biển đi xa, sang Anh du học, cả Tết cũng chẳng trở về một lần.​

Mà sau đó, khi nhớ lại ngày trăm sự rối ren kia, thật ra Dương Thông vẫn cảm thấy mơ hồ nhiều hơn. Bạch Thứ chạy trốn quá nhanh, Dương Thông còn chưa kịp cẩn thận suy ngẫm chuyện giữa bọn họ, cậu đã chạy trốn đến chân trời góc bể rồi.​

Bạch Thứ như một cơn gió mạnh, không chút lưu tình quét qua những tháng ngày cuối tuổi trẻ của Dương Thông, không chỉ thổi tan mối liên hệ giữa bọn họ, mà cả những dấu vết của quá khứ mười mấy năm qua cậu khắc vào cuộc đời Dương Thông cũng bị cậu nhổ đi tận gốc, thổi đến vùng xa không ai biết, mà cậu cũng không để lại gì cho Dương thông. Nếu không phải lần này Ba Lẻ Một ra nước ngoài chiêu binh mãi mã mời Bạch Thứ trở về, Dương Thông gần như đã quên rằng anh còn có một người bạn nối khố gắn bó với nhau hơn mười năm như vậy.​

06​

Dương Thông thấy có hơi lo lắng, vì Bạch Thứ sẽ đến mau thôi.​

Anh biết đã nhiều năm không gặp vậy rồi, nhất định Bạch Thứ đã sớm không còn dáng vẻ như trong trí nhớ anh nữa.​

Với cả nếu quản lý không ghé vào tai anh nhắc rằng "Mấy cậu đã quen nhau từ trước vậy thì quá tốt rồi bla bla…" thì anh nghĩ hẳn anh sẽ cảm thấy khá hơn chút.​

Đến rồi. Một chiếc taxi dừng trước cửa câu lạc bộ, thứ đầu tiên đập vào mắt là một đôi chân đi giày thể thao Converse kinh điển, khiến anh bất giác cảm thấy thân thiết khó giải thích. 눈 _ 눈​

Sau đó Bạch Thứ chui từ trong xe ra, cậu mặc một bộ đồ thoải mái, thấy Dương Thông và quản lý thì cậu cong môi gật đầu với bọn họ.​

Bọn họ nghênh đón.​

Đầu tiên Bạch Thứ bắt tay với quản lý, nói vài câu khách sáo không liên quan đến chuyện quan trọng, lễ nghĩa đủ đầy, không kiêu ngạo không siểm nịnh.​

Dương Thông nhìn Bạch Thứ tao nhã lễ phép, hoảng hốt nghĩ rằng quả nhiên cậu không giống trước kia. Trước kia vì cậu tuấn tú, có tiền lại còn thông minh nên trông như một chút báo nhỏ, kiêu ngạo chẳng để thứ gì trên thế giới vào mắt, dù có lúc bày thái độ khiêm nhường lễ phép, vẻ kiêu ngạo từ trong xương cậu vẫn lộ ra, chói đến khó mở mắt.​

Mà lúc này đây, có lẽ do sống ở Anh quá lâu, mỗi một cử chỉ của cậu đều đầy vẻ quý ông, khiến người ta bất giác cảm thấy vẻ lễ phép xa cách của cậu là thật lòng cung kính.​

"Dương Thông, đã lâu không gặp." Trong lúc Dương Thông xuất thần, Bạch Thứ đã trò chuyện với quản lý xong. Có lẽ suy xét đến việc Dương Thông là bạn cũ, cậu không vươn tay ra mà thẳng thắn ôm Dương Thông một cái. Đó là một cái ôm lỏng chặt vừa phải đầy lễ độ.​

Mà Dương Thông không chút phòng bị bị Bạch Thứ ôm vào ngực lại như phải bỏng đẩy Bạch Thứ ra, đồng thời còn lui về sau một bước dài.​

Hành động này lập tức khiến nhiệt độ bầu không khí tụt thẳng về 0.​

Cả quản lý Ba Lẻ Một đứng bên cạnh cũng mặt đầy lúng túng.​

Bạch Thứ lại mỉm cười không cho là gì: "Thật ngại quá, do tôi đường đột."​

"Xin lỗi, lâu lắm không gặp nên hơi không quen." Dương Thông mở miệng gần như cùng lúc với cậu.​

"Ha ha ha, quả nhiên mấy cậu lớn lên cùng nhau có khác, nói chuyện cũng ăn ý vậy." Quản lý Ba Lẻ Một kịp thời hòa giải: "Đúng là Bạch Thứ sống ở nước ngoài nhiều năm vậy vẫn sẽ bị ảnh hưởng văn hóa bên đó ha." Quản lý Ba Lẻ Một rất lanh trí, lập tức khéo léo lướt qua vấn đề này.​

Bạch Thứ nhìn Dương Thông một cái, trả lời: "Anh nói cũng đúng."​

Tiếp đó ba người đi tham quan câu lạc bộ Ba Lẻ Một một vòng, bọn Tôn Minh Tiến thấy Bạch Thứ từ nước ngoài trở về, đội viên mới như viết ba chữ "thành tích cao" trên mặt khiến họ có chút câu nệ.​

Bạch Thứ cũng không lật đổ ấn tượng đầu tiên cậu tạo ra cho bọn họ, từng lời nói cử chỉ đều đoan chính lễ độ, không quá mức thân mật cũng sẽ không làm người ta thấy bị lãnh đạm.​

Ba Lẻ Một hoan nghênh Bạch Thứ vô cùng nồng nhiệt, buổi tối, quản lý dẫn đầu, dắt cả đội đến nhà hàng tổ chức tiệc chào mừng Bạch Thứ.​

Sau khi ăn uống no đủ, trên đường về câu lạc bộ, Bạch Thứ cố ý đi chậm tụt lại phía sau. Dương Thông bị vướng bởi cả hai thân phận bạn cũ và đội trưởng, không thể không đi song song với Bạch Thứ.​

"Dương Thông, trốn tránh tôi làm gì?"​

"Khụ, không có trốn mà."​

Bạch Thứ nhẹ nghiêng đầu: "Thật không, toàn bộ hành trình tham quan câu lạc bộ chẳng nói chuyện với tôi, giao việc đưa tôi đến phòng ngủ cho Cao Kiệt, trên bàn ăn cũng không ngồi cạnh tôi, ra khỏi cửa đi cạnh tôi còn thấy lúng túng, cậu nói cậu không trốn tôi sao?"​

"…" Dương Thông không có gì để nói.​

"Mấy năm nay, cậu ở nước Anh ổn cả chứ?" Sau khi im lặng một chốc, Dương Thông miễn cưỡng thay đổi chủ đề.​

"Không ổn."​

"Sao vậy? Không quen à?"​

Bạch Thứ tới gần Dương Thông, dùng một tay ôm hờ eo anh, nhẹ giọng đáp: "Ừm… Nhớ cậu."​

Thân thể Dương Thông cứng đờ, nhưng các đồng đội đều đang ở gần họ, anh không dám phát ra âm thanh gì kỳ quái, chỉ có thể giơ một tay lên bắt lấy cổ tay Bạch Thứ muốn đẩy cậu ra, nhưng lại bị Bạch Thứ trở tay nắm chặt.​

"Bạch Thứ, đừng càn rỡ." Giọng Dương Thông hơi trầm xuống, nếu đội viên Ba Lẻ Một nghe được, họ sẽ biết rõ đội trưởng đã tức giận rồi, nhất định không dám lỗ mãng nữa. Tiếc là Bạch Thứ không bị bộ dáng này của Dương Thông dọa, cậu cong ngón tay nắn lòng bàn tay Dương Thông.​

"Dương Thông, tôi thật sự nhớ cậu." Cậu nhẹ nhàng nói.​

Dương Thông giật mình, sau đó khẽ thở dài một cái: "Chuyện năm đó, thật xin lỗi, do tôi chưa đủ thành thục."​

"Tôi nghe quản lý nói mấy năm nay cậu cũng không tìm bạn gái?" Bạch Thứ chẳng có lòng nào nghe Dương Thông hời hợt nhận lỗi, cậu thẳng thắn ném một vấn đề cho anh.​

"Ừ."​

"Tại sao?"​

"Bận công việc." Dương Thông thuận miệng lấy lý do qua loa lấy lệ với người khác ra để né.​

Bạch Thứ thấp giọng bật cười: "Dương Thông, cậu đừng lấy lý do qua loa với người khác để lừa tôi, tôi còn không hiểu cậu sao? Nếu cậu thật sự muốn yêu đương, không có chuyện gì có thể ngăn được cậu. Làm đội trưởng mấy năm, cậu trầm ổn hơn nhiều rồi, nhưng nếu nói đổi cả bản tính ấy, cậu lừa quỷ à."​

"Dương Thông, trong lòng cậu có ai không?" Bạch Thứ kề sát tai Dương Thông hỏi, giữa lúc hỏi, hơi thở âm ấm của cậu phà vào lỗ tai Dương Thông. Dương Thông giật bắn mình lui sang bên một bước dài, lại phát hiện tay của anh còn đang bị Bạch Thứ nắm lấy, đèn đường chiếu vào sau lưng bọn họ, khiến bóng họ đổ xuống mặt đất, hai tay giao chồng lên nhau nhìn vô cùng thân mật. Bạch Thứ chăm chú nhìn cái bóng kia vài giây, rồi buông tay ra trước khi Dương Thông lại giãy giụa lần nữa.​

"Dương Thông, vì sao cậu lại không thể nghiêm túc đối diện với lòng mình?"​

Bạch Thứ thả lại câu nói này, bỏ tay vào túi quần, rồi bước nhanh về trước mấy bước, vượt qua Dương Thông.​

Một mình Dương Thông đứng sững tại đấy, hơi tuyết lạnh lẽo vây lấy anh từ bốn phương tám hướng. Anh siết chặt quần áo trên người, hà hơi vào lòng bàn tay. Anh thầm nghĩ, đã nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc anh đã một mình đứng yên một chỗ nhìn Bạch Thứ càng chạy càng xa như hôm nay bao lần đây.​

"Bạch Thứ…" Một cơn gió lớn thổi qua khiến những cành cây trơ trụi bên cạnh va vào nhau, phát ra âm thanh làm che lấp những lời còn lại của anh.​
 
Last edited:

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
255
Số lượt thích
1,397
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#2
07​
Lần đầu tiên xuất chiến ở Ba Lẻ Một của Bạch Thứ phải nói là "không phụ sự mong đợi của mọi người", cảm thụ cậu đem lại cho những chiến đội khác và fan Vinh Quang cũng chỉ có thể gọi là "không thể nào ngờ được".​
Trên sàn đấu, cậu đã cung cấp cho đồng đội của mình, đặc biệt là Dương Thông sử dụng "một kích tất sát", sự che chắn hoàn mỹ. Phương thức tác chiến với phong cách cá nhân vượt trội của cậu cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả những ai xem trận đấu đầu tiên của mình, đồng thời khiến mọi người không thể không bắt đầu coi trọng ngoại viện của đội Ba Lẻ Một này.​
Bạch Thứ ngồi xếp bằng trên giường trong phòng ngủ, trên đùi là laptop, cậu bình thản lướt Weibo, dưới chủ đề #Giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp toàn là cuộc thảo luận liên quan đến cậu.​
Tài khoản Weibo chính thức của E-sport Times đã đăng một Weibo thế này: Tuyển thủ mới Bạch Thứ của Ba Lẻ Một đã mang đến một bất ngờ lớn cho chúng ta trong nửa mùa sau của giải đấu lần này, nghề "kỵ sĩ" được các tuyển thủ trong nước đánh ra theo muôn vàn cách khác nhau nay đã tìm được tinh thần nguyên thủy từ trong ý thức và lối đánh của cậu – chính trực, dũng cảm, trung thành, kiên định ngoan cường. Tinh thần kỵ sĩ tỏa sáng lấp lánh đã để cho chúng ta thấy sự khác nhau trong lối chơi game Vinh Quang dưới bối cảnh văn hóa khác nhau, chúng ta hãy mong chờ vào màn biểu hiện tiếp theo của Bạch Thứ.​
Weibo còn đính kèm một đoạn video ngắn, là đoạn biên tập trận đoàn đội giữa đội Ba Lẻ Một và Hư Không, cắt ghép những màn trình diễn ấn tượng của Bạch Thứ trên sân.​
Weibo nọ vừa đăng lên đã được rất nhiều fan Vinh Quang chia sẻ lại, fan Ba Lẻ Một lại càng không dè dặt chút nào, dưới bình luận ngập tràn những người mê muội nói muốn sinh con cho cậu.​
Bạch Thứ lăn chuột lên xem bình luận, nhẹ nhàng cong khóe miệng, sau đó cậu chọn cắt mấy bình luận ra, chuyển chuột gửi sang QQ cho Dương Thông.​
"Tiếp tục cố gắng." Dương Thông phản hồi.​
"Cố gắng tán gái?"​
"…"​
"Cố gắng thi đấu 😊"​
Bạch Thứ khép laptop lại cái bộp, ra khỏi phòng gõ cửa phòng ngủ Dương Thông, Dương Thông nghe tiếng thì mở cửa ra, vừa thấy Bạch Thứ đứng phía trước thì gần như lập tức vô thức lui ra sau một bước.​
Bạch Thứ sải chân dài tiến vào phòng ngủ anh trước một bước: "Dương Thông, bộ tôi ăn thịt người hả?"​
Dương Thông có chút lúng túng, hình như sau khi gặp lại, lần nào đối mặt với Bạch Thứ anh cũng hoặc lúng túng hoặc trốn tránh.​
Dương Thông đóng cửa lại vào phòng: "Cậu… Có việc gì sao?"​
Bạch Thứ xoay người, nở một nụ cười có thể gọi là đẹp trai sáng ngời bảo: "Ban nãy cậu gửi mặt cười cho tôi, nên đột nhiên tôi muốn thấy cậu mỉm cười một chút, giờ tới rồi, cười một cái cho tôi xem nhé đội trưởng."​
"…" Dương Thông nói: "Bạch Thứ, cậu bao tuổi rồi?"​
Bạch Thứ dứt khoát bổ nhào lên: "Cười cái đi mà Dương Thông, tôi cũng cần chút động lực chứ!"​
Dương Thông vừa sơ hở một cái là bị Bạch Thứ đẩy ngã lên giường, giữa lúc kinh hoảng, giọng anh cũng chợt nâng cao hơn mấy tông: "Bạch Thứ! Xuống! Ây da cậu đè chân tôi rồi!"​
Bạch Thứ không nhúc nhích, trái lại còn duỗi tay cù Dương Thông, Dương Thông không chịu cù nổi, lại không có đủ sức so với Bạch Thứ, chẳng được mấy giây đã cười lăn liên tục cầu xin tha thứ.​
Trùng hợp Cao Kiệt đi ngang cửa phòng ngủ Dương Thông nghe thấy trong phòng đội trưởng nhà mình vang lên tiếng cười đứt quãng cùng tiếng thở dốc cao thấp, còn có mấy câu hàm súc không rõ nghĩa của Bạch Thứ như "Vậy có thoải mái hơn không", "Ấy ấy ấy đừng có lộn xộn", "Cậu không nghe lời sẽ bị thương đó" này nọ, cả khuôn mặt lập tức biến thành = 口 =.​
Bên trọng, Bạch Thứ thấy Dương Thông đã cười đến sắp không thở nổi thì cuối cùng cũng dừng tay. Cậu chống hai tay bên tai Dương Thông, cúi người nói với anh: "Dương Thông, tôi về đây, cậu phải cười như vậy nhiều hơn nữa nhé."​
08​
Ngày hôm sau, khi vào phòng huấn luyện, Dương Thông phát hiện ra ánh mắt mọi người nhìn anh đều có phần vi diệu khó nói rõ. Đặc biệt là Cao Kiệt, dù Dương Thông không thể đọc hiểu câu "Đội trưởng tôi lấy anh làm thần tượng sùng bái anh lâu như vậy thế mà anh lại không biết cố gắng để bị người đè dưới thân nhưng không sao nếu hai người yêu nhau thật lòng tôi vẫn sẽ chúc phúc đội trưởng hai người các anh nhất định phải hạnh phúc đấy nhé QAQ" trong mắt cậu ta, nhưng anh vẫn cảm thấy ánh mắt Cao Kiệt nhìn mình vô cùng kỳ quái. Vừa hay lúc này Bạch Thứ hai tay đút túi đi vào phòng huấn luyện, Dương Thông thấy rõ thân hình to lớn của Cao Kiệt chợt run bắn, rồi cậu ta lập tức thu ánh mắt mình lại.​
Dương Thông quay đầu nghi ngờ nhìn Bạch Thứ, người nọ nghi hoặc nhìn anh, Dương Thông cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều, bèn mỉm cười, chỉ máy tính Bạch Thứ ra hiệu cậu bắt đầu huấn luyện. Bạch Thứ cũng cười đáp lại anh, sau đó ngồi xuống trước máy tính của mình.​
Mẹ nó! Đạn Pháo Sáng làm lỗ tai ông đây cũng bị lóe mù luôn! Cao Kiệt thầm giơ ngón giữa trong lòng, sau đó nhướng mày với Tôn Minh Tiến bên phải mình: Không lừa các cậu chứ! Coi người ta tình tứ với nhau kìa, đúng là không có mắt nhìn!​
Mặt Tôn Minh Tiến như thể thế giới quan vừa được gột rửa, cậu ta quay đầu nhìn Lý Dịch Huy bên phải mình một cái, Lý Dịch Huy lại truyền ánh mắt cho người kế tiếp. Nháy mắt, trừ Dương Thông và Bạch Thứ ra, trong phòng huấn luyện Ba Lẻ Một, những người khác đều ngập trong bầu không khí ngầm hiểu lẫn nhau vô cùng vi diệu.​
Dương Thông sơ ý một khắc, Phong Cảnh Sát bèn rơi xuống vách núi.​
"Sao cứ có cảm giác hôm nay bầu không khí trong phòng huấn luyện kỳ kỳ thế nhỉ." Anh nghi hoặc thầm nghĩ.​
09​
Vào một buổi trưa nọ, hiểu lầm về mối quan hệ giữa Bạch Thứ và Dương Thông của toàn thể đội viên Ba Lẻ Một đã lên tới cực điểm khi Bạch Thứ đưa cho Dương Thông một cái hộp dẹp dẹp hình vuông.​
"Aaaaa má nó! Huy Huy! Cử Cử! Tiến Tiến! Mấy cậu nhìn tôi cái coi!" Cao Kiệt hoa tay múa chân vui sướng chạy vào phỏng ngủ Lý Diệc Huy, một mạch chạy lại lật tung bàn bài ba người bọn họ, bài trong tay Tiền Văn Cử cũng bất hạnh bay ra ngoài, rơi lả tả đầy đất.​
"Ha ha ha ván này không tính!" Tiền Văn Cử vỗ đùi nhảy dựng lên, tay cầm bài rác đấu địa chủ lật mình hưng phấn hát vang.​
Lý Diệc Huy lạnh mặt nói: "Vua bom của tôi còn chưa đánh ra đâu." Sau đó cậu ta giơ tay lấy một lá bài rơi trên đầu mình xuống, lật lại nhìn, ba rô…​
Tôn Minh Tiến bắt được trọng điểm trong câu của Cao Kiệt, hỏi: "Cao Kiệt cậu chưa uống thuốc à vừa nãy cậu nói gì với chúng tôi cơ?"​
Cao Kiệt che ngực: "Mấy người không hiểu! Vừa mới nãy tôi! Tận mắt thấy! Bạch Thứ kín đáo đưa cho đội trưởng một hộp! Bao cao su!"​
Tiền Văn Cử ngẩn người: "Đội trưởng nhận hả?"​
Lý Diệc Huy ngẩn người: "Cậu không nhìn nhầm chứ?"​
Tôn Minh Tiến ngẩn người: "Hiệu gì đó?"​
Cao Kiệt: "…" Tôn Minh Tiến cậu hỏi chuẩn quá rồi đấy.​
Nhưng thật ra tình huống khi đó là thế này: Buổi sáng sau khi kết thúc huấn luyện, Dương Thông ra khỏi phòng huấn luyện, lại bị Bạch Thứ gọi lại, cậu đưa cho anh một hộp đồ vật, sau đó nói: "Thả lỏng chút đi."​
Dương Thông vừa huấn luyện xong, trước mắt vẫn còn chút tàn ảnh từ giao diện máy tính, vừa liếc mắt nhìn qua đã thầm hét cmn, Bạch Thứ đã vô liêm sỉ đến mức này rồi sao! Thế mà lại đưa bao cao su cho anh? Còn thả lỏng chút, sao mà thả lỏng! Vừa tính thẳng thắn từ chối thì anh đã thấy Cao Kiệt đi lên từ cầu thang. Dương Thông lo dẫn đến hiểu lầm, chỉ đành nén tức giận và xấu hổ trong lòng xuống, nhanh chóng lấy hộp lại nhét vào túi quần. Anh cho là Cao Kiệt không thấy, nhưng có đôi lúc hiện thực tàn khốc thế đó – Cao Kiệt đã thấy – hộp bao cao su – không thấy rõ hiệu gì.​
Trở lại phòng ngủ Lý Diệc Huy.​
"Vậy nên đội trưởng và Bạch Thứ thế là đã đến bước nào rồi?" Tiền Văn Cừ hỏi.​
"Không biết." Cao Kiệt đáp: "Nhưng tôi cảm thấy hẳn chúng ta nên giúp bọn họ một chút!"​
"Vậy không được hay cho lắm đâu…" Lý Diệc Huy chần chừ nói.​
Sau đó bị Tôn Minh Tiến vỗ đầu: "Không hay chỗ nào chứ, chiều cao không phải khoảng cách! Giới tính không thành vấn đề! Huống hồ bọn họ còn là trúc mã! Tôi thấy Bạch Thứ với đội trưởng đúng là trời sinh một đôi! Đất sinh một đôi! Càng sớm bên nhau càng tốt!"​
Lý Diệc Huy bình phẩm: "Học ngữ văn tốt đó."​
Vào lúc ban đêm, Tiền Văn Cử ở cùng phòng ngủ với Bạch Thứ mang tâm trạng tràn đầy tội lỗi và cảm giác sảng khoái không rõ lý do ngắt điện điều hòa phòng bọn họ. Thật ra trước lúc làm chuyện này cậu ta đã từng từ chối, nhưng bị mấy câu: "Bạch Thứ đã đưa cả bao cao su rồi cậu còn nhẫn tâm để bọn họ ở riêng? Sao lại là cậu? Vì cậu ở cùng phòng với Bạch Thứ chứ sao a ha ha ha!" của Cao Kiệt bác bỏ. Cậu ta ôm chút sự giãy giụa cuối cùng hỏi một câu: "Vậy ban đêm tôi ngủ thế nào?"​
Mặt Cao Kiệt đầy vẻ chính nghĩa: "Tôi thu lưu cậu!"​
Thân thể Tiền Văn Cử khẽ run lên, tôi đã nói mà sao cậu lại đổi giường mình thành giường hai người chứ! Không phải là cậu đã sớm có ý với tôi rồi đấy chứ!​
Cao Kiệt liếc mắt một cái là nhìn thấu suy nghĩ của Tiền Văn Cử, cậu ta lạnh lùng nói: "Nếu cậu có ngực to eo nhỏ mông căng chân dài thì tôi còn có thể suy xét một chút."​
Tiền Văn Cử: "… Đệt.'​
Thế là tối đó, Dương Thông đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh ra mở cừa liền thấy Bạch Thứ mặt khó nén vẻ mừng khấp khởi ôm gối của chính mình nơm nớp đứng trước cửa phỏng ngủ anh.​
Dương Thông cảnh giác hỏi: "Gì đó?"​
Bạch Thứ chua xót đáp: "Điều hòa phòng tôi với Tiền Văn Cử bị hư rồi, Tiền Văn Cử qua ngủ với Cao Kiệt, đội trưởng cậu có thể thu lưu tôi chút không?" Nhưng xét thấy lòng cậu đã ngập tràn hưng phấn, nên vẻ chua xót kia hoàn toàn chẳng có chút sức thuyết phục nào.​
Dương Thông nhìn cảm xúc vặn vẹo trên mặt Bạch Thứ như thực thể hóa thành cái đuôi to lắc qua lắc lại sau lưng cậu, cảm thấy có hơi đau đầu, nhưng vẫn là không đành lòng từ chối: "Vậy vào đi."​
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. (Làm người không thể quá dơ bẩn, nên ở đây không có da thịt đâu 😌)​
Hôm sau Dương Thông phát hiện ánh mắt của mọi người trong Ba Lẻ Một nhìn anh đều trở nên bí hiểm lại hàm súc. Tiền Văn Cử còn sáp vào hỏi anh một câu: "Đội trưởng anh đau lưng không?"​
Dương Thông không hiểu gì cả: "Sao tôi lại đau lưng?"​
Tiền Văn Cử: "…" Bạch Thứ cậu có được không vậy!​
Cuối cùng vẫn là Cao Kiệt hé mở sự thật, trưa hôm đó cậu bị Dương Thông giữ lại nói vài vấn đề trong lúc huấn luyện, đến căn tin trễ, trong cả căn tin chỉ có Dương Thông, Bạch Thứ và cậu ta. Toàn quá trình ngồi cùng một bàn ăn cơm với Dương Thông Bạch Thứ cậu ta đều cúi đầu vội vã lùa cơm, khi cậu ta vừa và xong cơm của mình, chuẩn bị dẹp đường thối lui nhường không gian lại cho hai người Dương Bạch thì Dương Thông chợt gọi cậu ta lại, đưa một vật cho cậu ta. Cao Kiệt trừng to hai mắt, chỉ vào cái hộp trong tay Dương Thông, ngón tay khẽ run.​
Dương Thông nhìn phản ứng của của ta, hỏi: "Sao vậy?"​
"Ơ… Không có gì không có gì…" Cao Kiệt vội vàng lắc đầu: "Đội trưởng tôi đi trước." Sau đó cậu ta lập tức bay đi, bay về phòng ngủ Lý Diệc Huy, nói một câu với đám chiến hữu đang trông chờ cậu ta trở về…​
"Thứ Bạch Thứ đưa đội trưởng là một hộp Stride*…"​
(*盒炫迈: Kẹo singum, nhìn rất giống thiệt…)
"Hoàn toàn không dừng được*!" Tiền Văn Cử lanh mồm lanh miệng tiếp một câu.​
(*Stride không dừng được = Sải bước không ngừng)
"… Mẹ kiếp thiếu não." Tôn Minh Tiến che mặt.​
10​
Thật ra quan hệ giữa Dương Thông và Bạch Thứ hoàn toàn không thể tiến hành được đến bước các đội viên Ba Lẻ Một đang YY kia, ở chung mấy tháng, thái độ Dương Thông đối xử với Bạch Thứ cũng chỉ tự nhiên đi nhiều mà thôi.​
Dù rằng sau khi Bạch Thứ trở về từ Anh đã như biến thành người khác, mỗi ngày đều dùng người thật bám chặt lấy anh như kẹo cao su, tỏ vẻ dễ thương làm nũng xin ôm một cái không từ thủ đoạn nào.​
Dương Thông đối diện với Bạch Thứ thế này vô cùng mệt lòng, sao Bạch Thứ trầm ổn lễ phép hào phóng trước mặt truyền thông giờ đến trước mặt anh lại trở thành như vậy chứ? Mấy fan nữ gọi Bạch Thứ "Sue phá chân trời", muốn sinh con cho Bạch Thứ kia, mấy người thật sự không bị cận thị hả!​
Bọn họ thật sự không cận thị, vì Bạch Thứ chỉ bám dính như kẹo cao su với anh thôi nha Dương Thông à ┑( ̄Д  ̄)┍​
11​
Mùa thi đấu thứ mười, nhờ có Bạch Thứ mạnh mẽ gia nhập Liên minh nên nửa giai đoạn sau của mùa đấu Ba Lẻ Một vẫn luôn mạnh mẽ tiến lên, cuối cùng dùng thành tích đứng thứ bảy vòng đấu bảng thành công thu được một vé tiến vào chung kết.​
So với bất cứ ai khác, thân làm đội trưởng Ba Lẻ Một, Dương Thông hiểu sự gia nhập của Bạch Thứ có ý nghĩ đến thế nào đối với chiến đội mà anh đã dày công xây dựng trong nhiều năm qua. Anh nhớ đến hôm nào đó trước đây anh đã từng nói trong một buổi họp báo rằng: "Đây là một chiến đội Ba Lẻ Một hoàn toàn mới". Anh nhìn lại gương mặt Bạch Thứ chỉ cách mặt anh có mấy cm – Điều hòa phòng Bạch Thứ lại hỏng mất, lần này hỏng thật. Tiền Văn Cử mặt viết đầy chữ "gặp báo ứng" lòng không cam tình không nguyện đành bò lên giường Cao Kiệt. Còn Bạch Thứ, lúc bò lên giường Dương Thông cậu đã nghĩ rằng ước gì sửa điều hòa xong muộn một chút…​
Chậc chậc…​
Lúc này Dương Thông nhìn gương mặt Bạch Thứ chìm trong ánh sáng ngày hè, đầu óc chợt hiện lên vô vàn cảnh tượng như chiếu phim: Bạch Thứ mặc đồng phục học sinh trắng tinh đứng trên bục chủ tịch lĩnh thưởng, khuôn mặt kiêu ngạo tự tin.​
Tết bọn họ cùng nhau đến Cáp Nhĩ Tân, ngủ thẳng đến nửa đêm bị cóng tỉnh, Bạch Thứ bèn nhảy xuống giường chui vào ổ chăn của Dương Thông. Dương Thông chen chân vào muốn đạp cậu ra ngoài, Bạch Thứ bèn uốn qua uốn lại trong chăn làm nũng. Áo ngủ nhung san hô cọ sát với chăn lông, tĩnh điện nổi lên, Bạch Thứ thấy thế thì càng cọ đến mãnh liệt hơn. Đó đã là chuyện rất lâu về trước, bây giờ Dương Thông hồi tưởng lại, ký ức rõ ràng nhất lại là khi Bạch Thứ hô to: "Dương Thông cậu mau nhìn kìa! Có giống pháo hoa hay không!" và ánh đèn màu ngoài cửa sổ chiếu rọi xuống tượng băng tĩnh lặng dịu dàng ngoài cửa sổ.​
Còn có cảnh Bạch Thứ chững chạc nghiêm túc nói rằng mình trở về quê hương là vì chiến đội Ba Lẻ Một đã đến giải đấu nước ngoài để khai quật nhân tài khi tiếp nhận phỏng vấn từ truyền thông, nhưng ánh mắt cậu nhìn Dương Thông lại hiện rõ rằng: "Tôi về nước vì cậu."​
"Cảm ơn cậu." Dương Thông nhìn gương mặt cậu, thì thầm.​
"Không cần khách sáo." Bạch Thứ lập tức trả lời. Dương Thông cả kinh, lại thấy cậu đã mở mắt ra, như tâm linh tương thông, lại như sớm có mưu đồ, trong con ngươi xanh đen của cậu tràn đầy ý cười.​
Bạch Thứ lần mò nắm chặt lấy tay Dương Thông, lặp lại một lần nữa: "Không cần khách sáo, lấy thân báo đáp là được rồi." Nói xong bèn dùng một cái tay khác chống nửa người lên, từ trên cao nhìn xuống Dương Thông, mở miệng chặn lời anh còn chưa nói ra về: "Dương Thông, tôi nói thật."​
Dương Thông xoay mặt sang một bên: "Khụ!"​
Bạch Thứ đổ mình về giường, nói: "Dương Thông, cậu còn nhớ hồi cấp hai cậu đã từng học một bài hát tiếng Anh để theo đuổi cô bé ngồi sau mình không?"​
"Hả?"​
"If I walk would you run​
Nếu anh đi liệu em có chạy​
If I stop would you come​
Nếu anh dừng bước liệu em có đến​
If I say you're the one​
Nếu anh nói em là nửa kia của anh​
Would you believe me​
Em sẽ tin anh chứ​
If I ask you to stay​
Nếu anh mong em lưu lại​
Would you show me the way​
Liệu em sẽ chỉ đường cho anh chứ​
Tell me what to say​
Chỉ anh nên nói gì​
So you don't leave me​
Mới có thể giữ em ở lại?​
The world is catching up to you​
Thế giới đang đuổi theo em​
While your running away​
Trong khi em đang cố gắng chạy đi​
To chase your dream​
Đuổi theo ước mơ của mình​
It's time for us to make a move​
Đã đến lúc hai ta ra quyết định​
Cause we are asking one another to change​
Vì ta đều mong nhau thay đổi​
And maybe I'm not ready​
Có lẽ anh vẫn chưa sẵn sàng​
But I'll try for your love​
Nhưng anh sẽ cố gắng để có được tình yêu em​
I can hide up above​
Anh có thể ẩn mình​
I will try for your love​
Cố gắng để có được tình yêu em​
We've been hiding enough​
Ta đã lẩn núp quá lâu rồi."​
Bạch Thứ trực tiếp mở miệng hát, Dương Thông chỉ cảm thấy tay mình bị cậu nắm tựa như cái bánh rán mới ra lò. Ánh mắt Bạch Thứ khi hát cứ dán chặt lên mặt anh càng nóng bỏng đến làm anh đỏ bừng mặt. Sau khi Bạch Thứ hát xong, anh không chút nghĩ ngợi lập tức nói một câu: "Dương giọng hát cái gì, tôi nghe chẳng hiểu câu nào hết."​
"Chắc chắn cậu hiểu hết." Bạch Thứ nói: "Tôi vẫn còn nhớ năm đó cậu đã tốn bao nhiêu công sức để học thuộc thánh ca tỏ tình này.”​
"…"​
"Được rồi, cứ xem như em thật sự không nhớ rõ, vậy để anh nói em biết, Dương Thông, anh sẽ cố gắng để có được tình yêu em." Bạch Thứ nhìn vào mắt Dương Thông, vô cùng chân thành nói.​
Mấy giây sau đó, Dương Thông che mặt: "Má nọ, thật sự thua vào tay anh rồi."​
Khi bổ nhào qua Dương Thông, Bạch Thứ thầm nghĩ quả nhiên đây không hổ là thánh ca tỏ tình ha ha ha, dù rằng năm đó Dương Thông bị từ chối ha ha ha!​
End.​
 

Bình luận bằng Facebook