Hoàn [Chu Tường] Mùa hè Chu Trạch Khải không muốn ăn cơm

Cạp_Cạp đêy!

Gà con lon ton
Bình luận
3
Số lượt thích
5
#1
[Chu Tường] Mùa hè Chu Trạch Khải không muốn ăn cơm
Tác giả: 姜姜
Convert: Link
Edit: Cạp_Cạp
(Đây là mẩu truyện đầu tay nên mong mọi người góp ý cho Cạp nhé)

1.
Vào mùa hè, Chu Trạch Khải không thích ăn cơm.


Càng thích mang đồ ăn vặt, kem ly trái cây như là một bữa ăn.


2.
Trên thực tế, anh cũng là người kén ăn, chẳng hạn như không ăn nội tạng, không ăn mướp đắng, không ăn thịt vịt. Anh không được CLB yêu cầu ăn kiêng để giữ dáng như người hâm mộ nói, ngược lại vì cơ thể rất gầy và ăn ít. Thế là suốt ngày đồng đội nhìn anh và cho tống cho anh một đống súp.


Nhưng mà khi mùa hè đến, Chu Trạch Khải lại không muốn ăn gì, và cũng bịa ra đa dạng thể loại lý do như là “trời quá nóng”, “trong người khó chịu”, “không đói” hay là “không muốn ăn”. Còn đấu giải còn tốt, lúc chán ăn cũng ép cho mình ăn bát cơm vào để bảo tồn sức khỏe. Trong kỳ nghỉ hè, anh có thể trốn đồ ăn nhưng không thể thoát khỏi sự vây quanh của đồng đội. Toàn thân anh như mất đi sức lực, trước sự quan tâm lớn của quản lý, tóc ngố của anh cũng rút đi 2 cm.

Nhưng mà không đói bụng.

Tủ lạnh trong phòng khách chất đầy các thể loại trái cây và kem đủ màu, Chu Trạch Khải cảm thấy như mình có thể ôm cái tủ lạnh mà sống. Mặc dù ăn hai chùm nho và hai cây kem đậu xanh là không tốt nhưng nếu mà ăn kem để thỏa mãn cơn đói thì phải chăng dạ dày đang gặp rắc rối đấy.

Trong cuộc thảo luận kín, những người còn lại nói cũng nên ăn chút trái cây, chỉ ăn kem thì từ từ thôi, tốt hơn hết là dỗ cho đội trưởng đến nhà ăn. Nếu không thì đội trưởng phải có ai đấy làm đuôi để ngăn lại hành vi lục tủ lạnh đi.

Bọn họ liên thủ lại, điều này làm cho Chu Trạch Khải cảm thấy mình bị tước đoạt niềm vui của mùa hè, thật sự quá vô vị, nhưng mà anh cũng hiểu là mọi người lo cho mình, nên dù kem cũng chẳng thể ăn, thì Chu Trạch Khải cũng chỉ rũ cọng tốc ngố mà thể hiện sự bất mãn thôi.


3.
Sau khi nghe từ ông chủ rằng Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu sẽ chuyển nhượng đến Luân Hồi, Chu Trạch Khải cảm thấy trong lòng mình có nhiều cảm xúc trái ngược. Mặc dù anh và Tôn Tưởng chỉ tương tác với nhau vài lần trong game, nhưng mà Tôn Tưởng cũng cao, đẹp trai và có thân hình gầy như anh. Anh tự hỏi liệu Tôn Tường có phải là người không thích ăn uống như mình hay không? Nếu đúng là vậy, liệu họ có thể cùng nhau thưởng thức đủ loại kem sau những buổi tập luyện không?


Suy nghĩ này khiến Chu Trạch Khải không khỏi cảm thấy phấn khởi về đồng đội mới.

Khi Tôn Tường đến báo danh, đã gần trưa. Cậu được quản lý và Giang Ba Đào dẫn đi chụp ảnh cùng mọi người trước khi đến bữa ăn.

Một nhóm người cùng nhau đến căng tin để ăn cơm, và Chu Trạch Khải cũng hiếm khi mà tham gia, anh chỉ thả hai tay vào túi và đi theo đám đông, nhìn mái tóc vàng của Tôn Tường và vui vẻ nghĩ: "Cao hơn mình."

Trong bữa ăn, anh ngồi chéo đối diện với Tôn Tường, bát cháo vẫn chưa được động đến. Ngay khi anh ngẩng lên, Tôn Tường đã xới đến bát cơm thứ hai cho mình.

Khi Tôn Tường vét sạch cơm trong bát, cậu đã ăn đến ba bát cơm, uống một bát canh, một cái chân gà, sau đó uống nửa ly cola và ợ một cái thật thoải mái.

Chu Trạch Khải nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ.

Tôn Tường lau miệng, ngẩng đầu lên thì thấy Chu Trạch Khải đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi nhíu mày: "Anh nhìn tui làm gì?"

Chu Trạch Khải lập tức lắc đầu: "Không có."

Tôn Tường liếc nhìn bát của anh, thở dài: "Anh ăn ít quá."

"Đủ rồi." Chu Trạch Khải thì thầm.

"Ồ." Tôn Tường đứng dậy hơi khó chịu, định rời đi, nhưng khi nhìn thấy Giang Ba Đào bên cạnh và Đỗ Minh đang chờ Chu Trạch Khải, cậu lại do dự: "À... Tui về ký túc trước nha."

Giang Ba Đào mỉm cười gật đầu: "Tiểu Tôn đi trước nhé, buổi trưa nhớ nghỉ ngơi cho tốt."

Khi Tôn Tường rời đi, Giang Ba Đào bất lực liếc nhìn Chu Trạch Khải: "Ở cái tuổi này, cậu đang trong giai đoạn phát triển đấy, cậu muốn làm loạn hở?"

Chu Trạch Khải thở dài.

Đỗ Minh vẫn cứ ngơ ngác không hiểu: "Cái gì? Anh nói gì vậy?"

Giang Ba Đào liền ném cho hắn ánh mắt trìu mến.
 
Last edited:

Cạp_Cạp đêy!

Gà con lon ton
Bình luận
3
Số lượt thích
5
#2
4.
Đồng đội mới có một nguồn thực phẩm phong phú, nhưng mong muốn chia sẻ tủ lạnh lại khiến Chu Trạch Khải cảm thấy thất vọng và cảm thấy cuộc sống dần trở nên nhàm chán.

Đặc biệt là vào giờ nghỉ chiều, Ngô Khải tiến đến tủ lạnh và lấy ra một hộp kem đậu xanh. Lại không có phần của mình, Chu Trạch Khải gõ nhẹ vào cửa tủ lạnh, nhìn những người khác đang ngồi trong phòng khách nhàn nhã thưởng thức cây kem mát lạnh, cảm thấy rất khó chịu.

Tôn Tường thích uống Cola vào mùa hè, nhưng lại không mấy hứng thú với mấy thể loại kem. Cậu tự hỏi tại sao Luân Hồi lại kỳ lạ như vậy, tại sao kem lại có hương vị như thế? Khi Ngô Khải đưa kem cho cậu, cậu muốn từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ lại, thấy mọi người đều tốt bụng nên cậu chỉ đành lòng nhận lấy cây kem.

Cậu cau mày nhìn gói kem màu xanh lá cây, và ngay khi định mở ra, cậu cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang dõi theo mình.

Khi Tôn Tường ngẩng đầu lên, cậu thấy Chu Trạch Khải đang dựa vào cửa tủ lạnh, hai tay rảnh rang, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào... que kem?

Tôn Tường nghĩ mình đã nhìn nhầm, liền lảo đảo ánh mắt, quay đầu lại và nghi ngờ liếc nhìn Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải chỉ mím môi, không nói gì.

Tôn Tương hiểu ý anh, liền giơ tay lên hỏi: "Anh có muốn ăn không?"

Chu Trạch Khải chớp mắt, tỏ vẻ ngơ ngác.

Tôn Tường đứng dậy, tiến lại gần và đưa que kem mới bóc cho Chu Trạch Khải: "Đây."

Chu Trạch Khải không đáp lại, mà vô thức nhìn những người xung quanh.

Tôn Tường liền cảm thấy sững sờ.

Hả? Chu Trạch Khải không phải là đội trưởng sao? Ăn kem mà không có phần của mình, còn phải trông đợi vào ánh mắt của người khác sao?

Có thực thảm hại đến mức đó không vậy?!

Tôn Tường đang cảm thấy bực bội, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Chu Trạch Khải, cậu lại mềm lòng. Cậu liền nhét que kem vào tay Chu Trạch Khải, với vẻ mặt lạnh lùng thúc giục: "Nhanh ăn đi, nếu không kem sẽ tan đấy!"

Đỗ Minh vừa định lên tiếng thì bị Giang Ba Đào ngăn lại.

Chu Trạch Khải vui vẻ ngâm nga, đứng dậy và bắt đầu thưởng thức kem. Anh ăn rất tinh tế, từng miếng nhỏ được cắn chậm rãi, thỉnh thoảng lại thè lưỡi ra liếm, khiến cho vẻ đẹp của anh càng thêm cuốn hút. Tôn Tường đứng bên cạnh không khỏi nhìn anh với ánh mắt mơ màng.

Chu Trạch Khải nhanh chóng ăn hết kem, nhưng có vẻ vẫn chưa thỏa mãn. Dù không nói ra, nhưng suy nghĩ của anh biểu hiện rất rõ ràng. Thông thường, Giang Ba Đào sẽ từ chối để anh ăn tiếp, nhưng hôm nay, mọi đang người hy vọng Tôn Tường và anh sẽ nhanh chóng có mối quan hệ hòa hợp. "Ngon quá," Chu Trạch Khải mỉm cười với Tôn Tường. Tôn Tường không quen với việc người khác thể hiện sự tốt bụng với mình, vì vậy cậu ấy chỉ ậm ừ một cách khó chịu.

"Còn muốn ăn" Chu Trạch Khải thì thầm, sau đó liếc nhìn Giang Ba Đào với ánh mắt đầy ẩn ý.

Tôn Tường hiểu ý và cảm thấy càng có nhiều thiện cảm với Chu Trạch Khải. Tại sao anh ta không được ăn kem? Tôn Tường tự hỏi.

Sau đó Tôn Tường trực tiếp bước lên phía trước, kéo cửa tủ lạnh mở ra: “Anh ăn vị gì… Nhưng mà có đúng một vị.”

Tủ lạnh trong phòng khách được đặt bên cạnh bệ cửa sổ. Dưới sự gợi ý của Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào đã đồng ý, và với sự tán thành của Tôn Tường, cuối cùng Chu Trạch Khải cũng có thể thưởng thức kem một cách thoải mái.

Tôn Tường đứng bên bệ cửa sổ, không rời đi mà ngẩn người nhìn cây đa lớn trong sân. Khi tiểu Đấu Thần thấy Chu Trạch Khải đang xoa xoa cái bụng mát lạnh của mình với vẻ sung sướng, cậu quay đầu hỏi: "Anh đã ăn đủ chưa?"

"Hừ!" Chu Trạch Khải gật đầu một cách nặng nề, lộ ra nụ cười ngọt ngào hiếm hoi: "Cảm ơn."

Tôn Tường cảm thấy hơi ngượng ngùng trước lời cảm ơn của anh, chỉ là vài miếng kem thôi mà, cậu cũng không mua cho anh.

Nhưng Chu Trạch Khải thật sự rất điển trai, chỉ cần anh mỉm cười với mình, Tôn Tường không khỏi cảm thấy mặt mình đang nóng bừng.

"Cảm ơn, cảm ơn cái gì chứ! Nếu họ không cho anh ăn, anh cứ tìm tui, tui sẽ mua cho anh." Tôn Tường hiện muốn thể hiện mình càng anh hùng càng tốt.

Chu Trạch Khải nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của Tôn Tường, trong lòng anh tràn ngập cảm giác ngỡ ngàng. Anh không biết liệu mình đang trải qua một định mệnh bất ngờ hay chỉ đơn giản là một dòng cảm xúc ấm áp, dễ chịu.

Thật đáng yêu.

Chu Trạch Khải nghĩ, yêu, hóa ra lại chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.


5.
Gần đây, Tôn Tường cảm thấy rất khó chịu.

Thật tàn nhẫn khi một người chưa từng biết đến tình yêu suốt 20 năm bỗng dưng nhận ra tình cảm của mình vào giữa đêm, khi bị đánh thức. Đối tượng của tình cảm ấy không ai khác chính là đội trưởng của cậu, Chu Trạch Khải.

Tôn Tường gãi đầu, mái tóc rối bù càng làm cậu thêm bực bội. Chăn ga trải giường bẩn thỉu, cậu đành lén lút mang đi giặt trong phòng tắm.

Máy giặt chạy êm ái giữa đêm khuya. Cậu dựa vào máy giặt, tâm trí vẫn còn vương vấn giấc mơ vừa qua, trong đó Chu Trạch Khải đang ăn kem. Anh ta thưởng thức từng que một, thè lưỡi liếm từng chút, khiến Tôn Tương không khỏi cảm thấy nghẹn ngào.

Thật là không thể chấp nhận!

Chu Trạch Khải là anh trai tốt của tui, sao tui lại có những suy nghĩ như vậy?

Không, tất cả đều do cây kem đó! Nếu có ai để trách thì chính là Chu Trạch Khải vì đã ăn kem một cách không đứng đắn! Một người ngay thẳng như Tôn Tường không thể không cảm thấy hoang mang, trong khi những người khác đều thèm muốn vẻ đẹp của Chu Trạch Khải, chẳng hiểu bọn họ đang nghĩ gì!

Tôn Tường càng suy nghĩ càng cảm thấy bực bội.

Nhớ lại chuyện trước đây, cậu đã từng là đồng phạm của việc mua kem cho Chu Trạch Khải, khi mà tủ lạnh bị canh giữ không cho mở. Vào một ngày oi ả, cậu đã ra ngoài mua kem cho anh. Lúc đó, nhìn Chu Trạch Khải ăn kem mà không hề để tâm, nhưng giờ nghĩ lại, thật sự không tốt cho sức khỏe!

Không còn cách nào khác! Không thể ăn kem nữa!
 
Last edited:

Cạp_Cạp đêy!

Gà con lon ton
Bình luận
3
Số lượt thích
5
#3
6.
Chu Trạch Khải cảm thấy mình bị oan ức.


Người đồng minh trung thành của anh, đồng chí Tôn Tường, người luôn sẵn sàng đối mặt với áp lực từ đội phó và thường mua kem cho anh mà không bao giờ ép buộc anh ăn cơm, bỗng dưng lại trốn ở đâu rồi.

Kem không còn nữa, và anh cũng buộc phải đến nhà ăn, không thể nào tiếp tục sống trong tình trạng này được.

Anh nhìn Tôn Tường, người đang cùng Giang Ba Đào bước vào phòng huấn luyện, liền cảm thấy không vui.

Đến giờ ăn, Tôn Tường gọi anh: "Chu Trạch Khải, đi ăn thôi!"

Chu Trạch Khải lập tức từ chối: "Không đi đâu!"

Đỗ Minh, Ngô Khải và Lữ Bác Viễn dường như đã có một thỏa thuận nào đó với Tôn Tường, vội vàng chạy tới vây quanh anh: "Đi đi, đội trưởng! Hôm nay đồ ăn ở nhà ăn rất ngon."

"Đúng vậy! Chính xác! Tui cần ăn nhiều hơn!"

Chu Trạch Khải lắc đầu: "Không muốn ăn."

Mặt trời đang chiếu sáng bên ngoài, mặt đất vẫn còn ấm. Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi đứng dậy im lặng đi ra ngoài.
Những người xung quanh nhìn nhau, Tôn Tường sờ sờ mũi, có người không chắc chắn liệu Chu Trạch Khải có đang mất bình tĩnh hay không, nên đã lẩm bẩm gì đó và đuổi cậu ra ngoài.


Bên ngoài, ánh nắng vẫn cứ chói chang, Chu Trạch Khải vội vã bước ra trong im lặng, Tôn Tường vội đuổi theo và lớn tiếng: "Chu Trạch Khải, anh thật sự quá khó chiều!"

Chu Trạch Khải không đáp lại, thậm chí còn đi nhanh hơn.

Tôn Tường hỏi: "Anh thích gây rối à? Tại sao anh cứ như vậy? Chỉ cần anh ăn tối với bọn tui là đủ rồi mà?"

Chu Trạch Khải trả lời với giọng buồn bã: "Tôi không muốn ăn."

"Nhưng điều đó thật sự không tốt cho sức khỏe của anh!"

Chu Trạch Khải liếc nhìn Tôn Tường, vẻ mặt có phần thờ ơ: "Vậy tại sao trước đây không quan tâm?" (tác giả viết còn dài hơn cơ á, mình cố hết sức để thu nó rồi o.O)

Tôn Tường ngẩn người một lúc, rồi im lặng.

Mọi người muốn Tôn Tường nói điều gì? Cậu từng xem Chu Trạch Khải như một người anh em, thậm chí ban đầu còn không cho anh ăn kem. Nhưng vì cảm thấy thương hại, cậu đã đồng ý với anh mặc dù điều đó có nhiều người phản đối, và việc cậu có ăn hay không cũng không quan trọng.

Nên nếu không ăn, cơ thể anh sẽ phải tự chịu trách nhiệm.

Nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi.

Bỗng dưng cậu cảm thấy có trách nhiệm với anh, và cậu cũng hy vọng anh luôn khỏe mạnh, không mắc bệnh tật hay gặp phải điều gì gây ảnh hưởng xấu tới sức khỏe.

Hơn nữa, nếu anh ăn kem, thì anh Tường sẽ phải giặt ga trải đấy.

Chu Trạch Khải không đợi câu trả lời mà mình mong muốn, chỉ im lặng.

Bên ngoài câu lạc bộ có một siêu thị nhỏ mà các tuyển thủ thường ghé qua. Chu Trạch Khải đi thẳng đến đó và lấy một cây kem đậu xanh từ tủ đông.

Tôn Tường thở dài bất lực và đưa cho ông chủ hai nhân dân tệ.

"Tại sao anh lại bướng bỉnh như vậy? Anh yêu kem đến vậy sao? Ăn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu."

Chu Trạch Khải quay đầu lại, giả vờ không nghe thấy.

Tôn Tường có những suy nghĩ không ổn về Chu Trạch Khải và luôn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Khi nhận ra rằng

Chu Trạch Khải đang đùa giỡn với mình, thì lửa giận bắt đầu bùng cháy: "Chết tiệt! Anh nghĩ ai quan tâm đến anh? Nếu tui không lo lắng cho anh, ai lại theo đuổi anh nhiệt tình như vậy?"

"Lo lắng cho tôi?" Chu Trạch Khải hỏi lại: "Sao trước đây không thấy?"

Tôn Tường cảm thấy bối rối: "Tình huống bây giờ khác hẳn lúc trước kia!"

"Có gì khác nhau?" Chu Trạch Khải quay đầu nhìn Tôn Tường.

Tôn Tường thấy mặt Chu Trạch Khải tiếp xúc với nắng đến ứng đỏ, vội vàng kéo cả người vào bóng cây.

"Dù sao cũng không giống nhau! Đừng hỏi nữa!"

Chu Trạch Khải cắn một miếng kem và nở nụ cười.

"Trở về đi, anh sẽ không ăn kem ở đây mãi chứ?" Tôn Tường kéo kéo ống tay áo của anh.

Chu Trạch Khải ngước mắt lên, ánh mắt mang ý nghĩa khó hiểu: "Em ăn không?"

"Tui không muốn ăn."

Anh lại cầm kem lên: "Em cắn một miếng, rất ngon."

Dù sao cũng là người mình thích, Tôn Tường không thể từ chối sự thân mật của Chu Trạch Khải, cậu cao hơn Chu Trạch Khải một chút, khi nghe thấy lời này hơi cúi xuống: "Vậy sau khi ăn xong, chúng ta sẽ trở về nhé."

"Được." Chu Trạch Khải cầm cây kem, đứng yên không nhúc nhích.

Tôn Tường cúi đầu, chuẩn bị ngậm kem thì bỗng có một thứ mềm mại xuất hiện.

Vào thời khắc then chốt, Chu Trạch Khải nhanh chóng tận dụng lợi thế của mình đúng như một tuyển thủ chuyên nghiệp, nhanh chóng rút thứ trong tay ra và thay thế nó bằng một nụ hôn.

Anh vòng tay ra sau gáy Tôn Tường, ấn mạnh xuống.
Vừa mới ăn kem xong, môi anh lạnh như băng, lưỡi nhanh chóng lướt vào miệng Tôn Tường, liếm nhẹ rồi rút ra.


Chu Trạch Khải nhìn với vẻ mặt vô tội hỏi: "Có ngon không?"

Tôn Tường ngơ ngác như bị chết máy, một lúc sau, mặt đỏ bừng mà quay lưng chạy đi.

Lất Phất lẩm bẩm: "Chỉ cắn có một miếng thôi, còn không biết ngon không."
 

Bình luận bằng Facebook