- Bình luận
- 3
- Số lượt thích
- 5
(Đây là mẩu truyện đầu tay nên mong mọi người góp ý cho Cạp nhé)
1.
Vào mùa hè, Chu Trạch Khải không thích ăn cơm.
Càng thích mang đồ ăn vặt, kem ly trái cây như là một bữa ăn.
2.
Trên thực tế, anh cũng là người kén ăn, chẳng hạn như không ăn nội tạng, không ăn mướp đắng, không ăn thịt vịt. Anh không được CLB yêu cầu ăn kiêng để giữ dáng như người hâm mộ nói, ngược lại vì cơ thể rất gầy và ăn ít. Thế là suốt ngày đồng đội nhìn anh và cho tống cho anh một đống súp.
Nhưng mà khi mùa hè đến, Chu Trạch Khải lại không muốn ăn gì, và cũng bịa ra đa dạng thể loại lý do như là “trời quá nóng”, “trong người khó chịu”, “không đói” hay là “không muốn ăn”. Còn đấu giải còn tốt, lúc chán ăn cũng ép cho mình ăn bát cơm vào để bảo tồn sức khỏe. Trong kỳ nghỉ hè, anh có thể trốn đồ ăn nhưng không thể thoát khỏi sự vây quanh của đồng đội. Toàn thân anh như mất đi sức lực, trước sự quan tâm lớn của quản lý, tóc ngố của anh cũng rút đi 2 cm.
Nhưng mà không đói bụng.
Tủ lạnh trong phòng khách chất đầy các thể loại trái cây và kem đủ màu, Chu Trạch Khải cảm thấy như mình có thể ôm cái tủ lạnh mà sống. Mặc dù ăn hai chùm nho và hai cây kem đậu xanh là không tốt nhưng nếu mà ăn kem để thỏa mãn cơn đói thì phải chăng dạ dày đang gặp rắc rối đấy.
Trong cuộc thảo luận kín, những người còn lại nói cũng nên ăn chút trái cây, chỉ ăn kem thì từ từ thôi, tốt hơn hết là dỗ cho đội trưởng đến nhà ăn. Nếu không thì đội trưởng phải có ai đấy làm đuôi để ngăn lại hành vi lục tủ lạnh đi.
Bọn họ liên thủ lại, điều này làm cho Chu Trạch Khải cảm thấy mình bị tước đoạt niềm vui của mùa hè, thật sự quá vô vị, nhưng mà anh cũng hiểu là mọi người lo cho mình, nên dù kem cũng chẳng thể ăn, thì Chu Trạch Khải cũng chỉ rũ cọng tốc ngố mà thể hiện sự bất mãn thôi.
3.
Sau khi nghe từ ông chủ rằng Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu sẽ chuyển nhượng đến Luân Hồi, Chu Trạch Khải cảm thấy trong lòng mình có nhiều cảm xúc trái ngược. Mặc dù anh và Tôn Tưởng chỉ tương tác với nhau vài lần trong game, nhưng mà Tôn Tưởng cũng cao, đẹp trai và có thân hình gầy như anh. Anh tự hỏi liệu Tôn Tường có phải là người không thích ăn uống như mình hay không? Nếu đúng là vậy, liệu họ có thể cùng nhau thưởng thức đủ loại kem sau những buổi tập luyện không?
Suy nghĩ này khiến Chu Trạch Khải không khỏi cảm thấy phấn khởi về đồng đội mới.
Khi Tôn Tường đến báo danh, đã gần trưa. Cậu được quản lý và Giang Ba Đào dẫn đi chụp ảnh cùng mọi người trước khi đến bữa ăn.
Một nhóm người cùng nhau đến căng tin để ăn cơm, và Chu Trạch Khải cũng hiếm khi mà tham gia, anh chỉ thả hai tay vào túi và đi theo đám đông, nhìn mái tóc vàng của Tôn Tường và vui vẻ nghĩ: "Cao hơn mình."
Trong bữa ăn, anh ngồi chéo đối diện với Tôn Tường, bát cháo vẫn chưa được động đến. Ngay khi anh ngẩng lên, Tôn Tường đã xới đến bát cơm thứ hai cho mình.
Khi Tôn Tường vét sạch cơm trong bát, cậu đã ăn đến ba bát cơm, uống một bát canh, một cái chân gà, sau đó uống nửa ly cola và ợ một cái thật thoải mái.
Chu Trạch Khải nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Tôn Tường lau miệng, ngẩng đầu lên thì thấy Chu Trạch Khải đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi nhíu mày: "Anh nhìn tui làm gì?"
Chu Trạch Khải lập tức lắc đầu: "Không có."
Tôn Tường liếc nhìn bát của anh, thở dài: "Anh ăn ít quá."
"Đủ rồi." Chu Trạch Khải thì thầm.
"Ồ." Tôn Tường đứng dậy hơi khó chịu, định rời đi, nhưng khi nhìn thấy Giang Ba Đào bên cạnh và Đỗ Minh đang chờ Chu Trạch Khải, cậu lại do dự: "À... Tui về ký túc trước nha."
Giang Ba Đào mỉm cười gật đầu: "Tiểu Tôn đi trước nhé, buổi trưa nhớ nghỉ ngơi cho tốt."
Khi Tôn Tường rời đi, Giang Ba Đào bất lực liếc nhìn Chu Trạch Khải: "Ở cái tuổi này, cậu đang trong giai đoạn phát triển đấy, cậu muốn làm loạn hở?"
Chu Trạch Khải thở dài.
Đỗ Minh vẫn cứ ngơ ngác không hiểu: "Cái gì? Anh nói gì vậy?"
Giang Ba Đào liền ném cho hắn ánh mắt trìu mến.
1.
Vào mùa hè, Chu Trạch Khải không thích ăn cơm.
Càng thích mang đồ ăn vặt, kem ly trái cây như là một bữa ăn.
2.
Trên thực tế, anh cũng là người kén ăn, chẳng hạn như không ăn nội tạng, không ăn mướp đắng, không ăn thịt vịt. Anh không được CLB yêu cầu ăn kiêng để giữ dáng như người hâm mộ nói, ngược lại vì cơ thể rất gầy và ăn ít. Thế là suốt ngày đồng đội nhìn anh và cho tống cho anh một đống súp.
Nhưng mà khi mùa hè đến, Chu Trạch Khải lại không muốn ăn gì, và cũng bịa ra đa dạng thể loại lý do như là “trời quá nóng”, “trong người khó chịu”, “không đói” hay là “không muốn ăn”. Còn đấu giải còn tốt, lúc chán ăn cũng ép cho mình ăn bát cơm vào để bảo tồn sức khỏe. Trong kỳ nghỉ hè, anh có thể trốn đồ ăn nhưng không thể thoát khỏi sự vây quanh của đồng đội. Toàn thân anh như mất đi sức lực, trước sự quan tâm lớn của quản lý, tóc ngố của anh cũng rút đi 2 cm.
Nhưng mà không đói bụng.
Tủ lạnh trong phòng khách chất đầy các thể loại trái cây và kem đủ màu, Chu Trạch Khải cảm thấy như mình có thể ôm cái tủ lạnh mà sống. Mặc dù ăn hai chùm nho và hai cây kem đậu xanh là không tốt nhưng nếu mà ăn kem để thỏa mãn cơn đói thì phải chăng dạ dày đang gặp rắc rối đấy.
Trong cuộc thảo luận kín, những người còn lại nói cũng nên ăn chút trái cây, chỉ ăn kem thì từ từ thôi, tốt hơn hết là dỗ cho đội trưởng đến nhà ăn. Nếu không thì đội trưởng phải có ai đấy làm đuôi để ngăn lại hành vi lục tủ lạnh đi.
Bọn họ liên thủ lại, điều này làm cho Chu Trạch Khải cảm thấy mình bị tước đoạt niềm vui của mùa hè, thật sự quá vô vị, nhưng mà anh cũng hiểu là mọi người lo cho mình, nên dù kem cũng chẳng thể ăn, thì Chu Trạch Khải cũng chỉ rũ cọng tốc ngố mà thể hiện sự bất mãn thôi.
3.
Sau khi nghe từ ông chủ rằng Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu sẽ chuyển nhượng đến Luân Hồi, Chu Trạch Khải cảm thấy trong lòng mình có nhiều cảm xúc trái ngược. Mặc dù anh và Tôn Tưởng chỉ tương tác với nhau vài lần trong game, nhưng mà Tôn Tưởng cũng cao, đẹp trai và có thân hình gầy như anh. Anh tự hỏi liệu Tôn Tường có phải là người không thích ăn uống như mình hay không? Nếu đúng là vậy, liệu họ có thể cùng nhau thưởng thức đủ loại kem sau những buổi tập luyện không?
Suy nghĩ này khiến Chu Trạch Khải không khỏi cảm thấy phấn khởi về đồng đội mới.
Khi Tôn Tường đến báo danh, đã gần trưa. Cậu được quản lý và Giang Ba Đào dẫn đi chụp ảnh cùng mọi người trước khi đến bữa ăn.
Một nhóm người cùng nhau đến căng tin để ăn cơm, và Chu Trạch Khải cũng hiếm khi mà tham gia, anh chỉ thả hai tay vào túi và đi theo đám đông, nhìn mái tóc vàng của Tôn Tường và vui vẻ nghĩ: "Cao hơn mình."
Trong bữa ăn, anh ngồi chéo đối diện với Tôn Tường, bát cháo vẫn chưa được động đến. Ngay khi anh ngẩng lên, Tôn Tường đã xới đến bát cơm thứ hai cho mình.
Khi Tôn Tường vét sạch cơm trong bát, cậu đã ăn đến ba bát cơm, uống một bát canh, một cái chân gà, sau đó uống nửa ly cola và ợ một cái thật thoải mái.
Chu Trạch Khải nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Tôn Tường lau miệng, ngẩng đầu lên thì thấy Chu Trạch Khải đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi nhíu mày: "Anh nhìn tui làm gì?"
Chu Trạch Khải lập tức lắc đầu: "Không có."
Tôn Tường liếc nhìn bát của anh, thở dài: "Anh ăn ít quá."
"Đủ rồi." Chu Trạch Khải thì thầm.
"Ồ." Tôn Tường đứng dậy hơi khó chịu, định rời đi, nhưng khi nhìn thấy Giang Ba Đào bên cạnh và Đỗ Minh đang chờ Chu Trạch Khải, cậu lại do dự: "À... Tui về ký túc trước nha."
Giang Ba Đào mỉm cười gật đầu: "Tiểu Tôn đi trước nhé, buổi trưa nhớ nghỉ ngơi cho tốt."
Khi Tôn Tường rời đi, Giang Ba Đào bất lực liếc nhìn Chu Trạch Khải: "Ở cái tuổi này, cậu đang trong giai đoạn phát triển đấy, cậu muốn làm loạn hở?"
Chu Trạch Khải thở dài.
Đỗ Minh vẫn cứ ngơ ngác không hiểu: "Cái gì? Anh nói gì vậy?"
Giang Ba Đào liền ném cho hắn ánh mắt trìu mến.
Last edited: