Hoàn [Phương Sĩ Khiêm 2022][Vương Phương Vương] Hạt mầm, cái cây và bầy cú

Poanpo

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
360
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Mắt bự papa và Phương độc nãi (iu nhìu hắc nhìu)
#1
HẠT MẦM, CÁI CÂY VÀ BẦY CÚ

Cái fic này ngâm giấm gần 1 năm chờ từ hồi sn Papa tới tận sn Phương 3 chủi giờ mới up lên.

Tác giả: Pơ

CP: Vương Phương Vương

Thể loại: trung cổ, linh dị, hài hước...hoặc là hông (¬_¬)

Warning: OOC lần thứ n, xưng hô lộn xộn xì ngầu ( Đừng hỏi tui tại sao, tui cx hok bít đâu!!!)

Thuộc series: Chuyện xưa ở lục địa (vườn bách thú) Vinh Quang.

1.Phía sau cánh cửa

Kéttttt~~~

Phù thủy đẩy cánh cửa của ngôi nhà gỗ cạnh bìa rừng. Một mùi ẩm mốc xộc vào mũi, hắn nhíu mày, bụi đã đóng thành một lớp dày trên bệ cửa, những tia sáng xuyên qua ô cửa sổ làm bại lộ những đốm bụi lơ lửng trong không trung, chúng lấp lánh rồi lại lấp lánh, trong ngôi nhà cũ kĩ với hàng dây leo chằng chịt.

“ Quý ngài!! Ngài đã về ạ.”Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Phù thủy nhìn lại, là một chú sóc với bộ lông hung hung.

“Anh Kiệt à??!” Hắn nhẹ giọng.

“Thật tốt quá!!! Em còn tưởng ngài sẽ không trở lại đây...”Chú sóc nhỏ vui vẻ reo lên.

“ Đừng lo lắng. Ta sao có thể không trở về...Thế nào, vào trong ngồi một lát chứ?!” Hắn cười xòa, từ ống tay áo vụt đến một chùm sáng nhỏ, trong tích tắc lan ra xung quanh, mọi thứ ngay lập tức trở nên sạch sẽ tinh tươm. Ngọn lửa xanh nhạt bùng lên trong lò sưởi, ánh sáng xanh kì lạ len lỏi khắp mọi ngóc ngách của ngôi nhà.

“ Em ngày nào cũng muốn đến quét dọn như mà ngôi nhà không cho em vào. Chỉ có thể dọn dẹp mỗi khu vườn thôi, thật tốt vì hôm nay ngài đã về.” Thằng bé nhảy đến bên cạnh lò sưởi, Vương Kiệt Hi liền thuận tay đưa cho nó vài quả thông nhỏ.

“ Vẫn chưa biến hình được sao?!” Hắn hỏi.

“ Đã hóa hình được rồi ạ, nhưng chưa hoàn chỉnh, lúc biến thành người vẫn còn lại cái đuôi to, nên lúc đi ra ngoài em luôn ở dạng sóc, nếu không sẽ dọa đến mọi người mất.”

“ Sau này ra ngoài thì cẩn thận một chút, cái này cho em. Nó giúp khống chế ma lực trong cơ thể dễ hơn, cố gắng dùng cho hiệu quả. Nhưng vẫn phải tự mình rèn luyện.” Một lọ thuốc được đặt lên bàn.

“ Cảm ơn ngài. Em nhất định sẽ dùng thật tốt.”

Vương Kiệt Hi lấy ra đống dụng cụ cũ sờn, ở giữa nhà treo cái vại lớn bằng đồng đã xỉn màu, một tàn lửa từ bếp lò lượn lờ bay đến, đốm lửa bùng lên nhanh chóng làm thứ dung dịch sềnh sệch kỳ quái trong vại sôi lên sùng sục, hắn bắt đầu nghiền nhỏ đám lá 7 màu rồi trút hết xuống vại đun.

Một cậu bé tầm 8-9 tuổi rón rén đến bên cạnh hắn, quen thuộc mà cầm lấy chiếc muôi to dài bắt đầu khuấy đều lên, chiếc đuôi to nhịp nhàng ngoe nguẩy.

“ Hoa mống mắt sấy khô hết rồi. Thuốc của ông bà Vos cũng thế, hôm qua em thấy bọn họ đến đây, hẳn là định xin thêm một phần thuốc mới. Trời sắp chuyển lạnh, bệnh ho của bé Ain lại tái phát, còn có...”

“ Anh Kiệt, lấy giúp ta lọ lam tinh ở kệ dưới. “

“ Dạ” Cậu nhóc nhanh nhẹn chạy việc.
Mỗi lần Vương Kiệt Hi trở về, việc đầu tiên sẽ làm là kiểm tra lại phần thuốc men của mọi người trong ngôi làng sau đó phối thêm thuốc mới, mấy năm gần đây mới có thêm Cao Anh Kiệt đến giúp hắn, hai người ngồi cạnh vại thuốc đang sôi sùng sục nhỏ giọng trò chuyện.

“ Ngài đi chuyến này có thu hoạch được gì không ạ???” Cao Anh Kiệt rụt rè hỏi, nhưng trong đôi mắt sáng lấp lánh lại tỏa ra sự hiếu kì không thể che giấu. Cũng chẳng thể trách, một đứa nhỏ từ lúc sinh ra chỉ quanh quẩn trong khu rừng nhỏ bé, tất sẽ tò mò về những thứ bên ngoài.

“ Gặp được một vài thứ thứ vị...” Phù thủy bắt đầu kể về những gì trải qua trong chuyến đi. Cao Anh Kiệt nghe đến say sưa, đôi mắt nhỏ tràn đầy hiếu kì, cũng xen lẫn chút buồn rầu.

“ Không sao...Học biến hình thật tốt, sau này liền có thể tự mình nhìn ngắm thế giới bên ngoài.” Phù thủy nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhóc, mặt mang theo ý cười bình đạm.

Nhìn vào đôi mắt đen láy mở to đầy non nớt, trong mắt phù thủy xẹt qua một vài hình ảnh vụn vặt sâu trong trí nhớ, ở nơi nào đó hắn cũng đã nhìn thấy một đôi mắt đẹp giống như vậy, một đôi mắt màu xám bạc, lấp lánh trong đêm tối...

....Và cả giọng điệu người đó như trêu như đùa gọi hắn

“Quý khách”

...

“Quý ngài...”

“Quý ngài, thuốc đã đặc lại rồi, có thể nhấc xuống chưa ạ??! Quý ngài!”

Vương Kiệt Hi hoàn hồn, chú sóc nhỏ đang loay hoay với cái vại cao quá đầu mình.

“ Cẩn thận nào.”

Sau khi đưa phần lớn thuốc vừa ra lò cho cậu nhóc, dặn dò cậu thay mình giao đến tay từng người, Vương Kiệt Hi vươn tay quơ hết những lọ thuốc còn sót lại vào túi áo.

“ Quý ngài, ngài lại phải đi rồi sao??!” Cao Anh Kiệt ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ, dõi theo Vương Kiệt Hi, giọng buồn thiu.

“ Sao này muốn đến chơi thì cứ thoải mái, ngôi nhà sẽ cho em vào. Bây giờ ta phải đi rồi, Tiểu Biệt có tới thì giúp ta đưa chiếc chuông này cho nó.”

Phù thủy khép lại cánh cửa gỗ, rồi chậm rãi đi trên đường mòn dọc theo bìa rừng, ánh chiều tà đổ xuống vai, lướt qua khuôn mặt không chút biểu tình rồi ánh lên một tầng vàng úa hiu quạnh, chú sóc con lặng lẽ theo sau, hai chiếc bóng một lớn một nhỏ song song bước đi, qua hết cánh rừng, đến một thảo nguyên rộng lớn, gió thổi vi vu, từng đợt từng đợt lướt trên mặt cỏ rồi tràn lan ra bốn phía đến tận chân trời. Màn đêm đang sà xuống nơi bầu trời mà hắn bỏ lại phía sau lưng. Không trung dần trở thành một mảng đen kịt.

“ Được rồi, trở về đi thôi.”

“ Ngài sẽ đi trong bao lâu ạ??!” Thằng bé ngước nhìn phù thủy, đôi mắt tròn ngấn nước đến đáng thương. Phù thủy bật cười, ngồi xuống chậm rãi xoa đầu cậu nhóc.

“ Hẳn là vài tháng...”

“ Ngoan, ta đi rồi sẽ về.”

“ Vậy trong khu rừng...cái kia ấy ạ...”

“ Giúp ta trông chừng...”

Phù thủy chậm rãi trùm lên chiếc áo choàng. Một cơn gió thổi qua, cuốn theo thân ảnh hắn mờ ảo biến mất trong bóng tối. Phía khu rừng xa xa, bầy đom đóm cuốn lên trên không chập chờn chiếu rọi cả những vùng đêm tĩnh mịch nhất.

2. Những chuyện cũ

“Ta đến vì hạt giống của thần rừng”


Đôi mắt xanh ngọc nhẹ híp lại.
“Hừ!!! Quý khách, ngài thẳng thắn thật đấy.”

Tách!!!

Sau tiếng búng tay. Một cơn gió đảo qua cuốn theo người lữ khách biến mất trong không trung.

Toàn trường hóa đá
......

“ Ủa, rồi một đợt tiễn vong người ta dị đó hả??!!”

“ Chủ nhà lại cáu kỉnh rồi, vọt lẹ đi coi chừng lát lại ăn đập!!”

“ Hông ngờ luôn á, thế mà lại có một tên ngốc mang tâm hồn thiếu nữ như tên vừa nãy, tìm đến đây chỉ vì một truyền thuyết không có thật!!!”

“ Ai mà biết được, nhỉ?!!”

“ Tui cảm thấy có điềm...”

“ Cơ mà tiếc thật ấy, ngay cả cư dân lâu năm nhất ở đây cũng chưa từng nhìn thấy cái gọi là hạt giống thần rừng đó nữa là.”

“ Bây cũng mang tâm hồn thiếu nữ hay sao mà mơ mộng không đâu vậy, cái gì mà hạt giống của thần chứ!!! Xàm quá ba!!!”

“ Nhưng mà hắn có thể đi vào khu rừng đấy không phải sao...”

“ Thế quái nào??! Cái tên mắt to mắt nhỏ đó có lai lịch gì thế?!! Vậy mà dễ dàng đi xuyên qua kết giới bảo vệ!!!”

“ Thật đáng nghi...”

“ Có khi chúng ta sẽ được chứng kiến truyền thuyết lặp lại một lần nữa thì sao...”

“ Nói như thể mấy chú đã thấy qua cái truyền thuyết gì đó rồi ấy...”

“ Bớt bớt đê mấy ba, giỡn chơi cũng phải vừa vừa thôi chớ...”

Bầy cú xì xào bàn tán trên những tán cây lâu năm quấn đầy dây leo.

Bỗng, chúng cảm nhận được ánh mắt khó chịu của chủ nhân khu rừng lướt qua trên người mình.

“ Mấy hôm nay ta cảm thấy hơi nhạt miệng. Đám nhóc tụi bây nghĩ coi cú nướng muối ớt hay vặt lông nấu lẩu thì ngon hơn??!”

Cả đám: ”......”

Ô kê, mị nín.

Bóng hắn nhàn nhã lướt qua, hướng tới
nơi sâu thẳm khu rừng mà đi, khóe miệng kéo lên một độ cung cực nhỏ.

Phù thủy à??!

Thú vị...



“ Chủ nhà, tên kia lại đến nữa kìa.” Bầy cú lại nhao nhao.

“ Không phải đã bảo là nếu thấy thì cứ quẳng hắn ra ngoài à.” Phương Sĩ Khiêm nằm ườn trên chiếc võng dây leo, mắt cũng chẳng thèm nhấc, chậm rì rì mở miệng.

“Quẳng không được!!! Đám thú rừng thấy hắn tới thì chạy biến, đám còn lại gan to hơn chút thì...uầy...”

“Giề???”

“Ặc...ngài tự xem đi...” Con cú sợ hãi rụt rụt đầu vào bên trong cánh.

Từ xa có tiếng nói vọng lại

“ Chủ nhà, chào buổi chiều.”

Phương Sĩ Khiêm rốt cuộc nhàm chán quẳng cho một ánh mắt. Mà không ngó thì thôi, chứ ngó rồi lại thấy đau tim vl ra.

Một tòa tháp lông-di động-đã vậy còn biết nói tiếng người đang chậm rãi tiến về phía hắn.

Phương Sĩ Khiêm: “...” Ông nội nào đây??? Cosplay người rừng hay gì?!!

Tên chủ nhà biểu tình lót dép ăn dưa nhìn ai kia gian nan ngụp lặn trong một biển cục lông lúc nhúc, to có nhỏ có, hươu có, nai có, sóc có, thỏ có, động vật ăn thịt có, động vật ăn chay cũng có, trên đầu hắn còn đậu hẳn một con cú màu trắng tuyết, mỗi lần cử động là lông lá bay tứ tung theo làn gió...và một vài sinh vật lông thì cũng có đấy nhưng tui hổng biết tên.

“Hàng này có vẻ rất được yêu thích đó chứ!!!” Phương Sĩ Khiêm khóe mắt giật giật, câm nín nhìn sắp nhỏ trong nhà đang ôm chân ôm eo người ta mà đu càng sát rạt.

Đám nhóc thúi, lát nữa rồi tính sổ chúng bây sau, cái bọn chuyên liếm mặt ngu ngốc.

Cuối cùng phù thủy cũng được nhấc ra khỏi bãi chiến trường loạn xà ngầu. Khắp người toàn lông với lông, còn chiện nó là lông gia cầm hay gia súc thì có trời mới biết, mặt thì toàn nước miếng, kiệt tác do bị liếm láp hữu nghị tình thương mến thương một đường từ bìa rừng tới tận đây.

Phương Sĩ Khiêm ngó thấy thảm trạng khủng khiếp của hắn liền nhịn không được cười ha hả.

Mắt to mắt nhỏ hả???

Đáng yêu đó chứ...

......
..........
Hoặc là không...... Lời đúc kết từ thanh niên ăn phải quả đắng vì cái tính mê xem mặt, đắng nghét luôn!!!

Vương Kiệt Hi tên đó chính là cố ý tới chỉnh hắn mà, cho ở lại thì được nước làm tới!!! Vì cái gì không được thức khuya, không được ăn quà vặt, không được đọc sách truyện linh tinh, cơm phải ăn đúng giờ, lại còn phải ăn cả rau củ quả??!! Quà vặt của hắn, tiểu thuyết của hắn, đã giấu kĩ lắm rồi còn bị tịch thu là thế nào!!!!!!

Thật sự muốn đuổi cút thằng nhãi này đi nhưng mờ lỡ đồng ý cho ở lại rầu hổng lẽ giờ quay xe, lời vàng ý ngọc phun ra rồi đâu có nuốt vô lại được, mỗi ngày đúng là không thể qua được nữa.

“ Này, cậu định ở lại đến bao giờ?!”
Phương Sĩ Khiêm trợn con mắt cá chết nhìn Vương Kiệt Hi đang tưới cây.

Ặc...

“ Ta nói đám cây cỏ chúng bây có phải bị cậu ta chiều hư rồi hay không. Cả trăm năm không có một giọt nước mà chả thấy đứa nào rên một tiếng. Từ lúc cậu ta tới, ngày nào chúng bây cũng nháo nhào đòi nước đòi phân. Mặt mũi ta bị đám nhãi con tụi bây làm mất sạch!!!”

Đồng bào đồng chí ngó nhau:”...” Ủa ổng còn mặt để mất hả bây???

“ Hồi trước là hồi trước, bây giờ là bây giờ chớ. Dịch vụ chăm sóc tất tần tật từ đầu đến chân kiểu này ai ngu mới không hưởng...”

“ Với lại có biệt thự gòi ai lại quay về ở nhà lá đâu. Hí hí, lại tưới cho ngộ thêm một chút đi.”

“ Ngộ cũng muốn nữa, thằng kia tưới nhiều rồi, coi chừng úng rễ đó mài.”

“ Xếp hàng đê, xếp hàng đê.”

“ Tui trước, tui trước...”

Phương Sĩ Khiêm câm nín. Đúng là càng nhìn càng cay con mắt.

“Hết một đám động vật rồi lại tới một đám hoa hoa cỏ cỏ. Rốt cuộc ai mới là chủ nhà của chúng bây hả cái đám con nít phản bội tổ chức kia??!” Thế là Phương Sĩ Khiêm giận...

“Chủ nhà.” Vương Kiệt Hi tiến lại gần một Phương Sĩ Khiêm cu đơn nơi vách tường lại đang trưng ra bộ mặt sống không còn gì luyến tiếc .

“ Cậu qua đây làm gì? Giải quyết xong đám nhóc kia rồi à?!” Ai đó bực bội liếc sang.

“ Ừm, có việc muốn hỏi anh một chút...”

“ Nếu là việc hạt giống hay là cái lõi gì gì đó thì thôi nghỉ khỏe há, ta thật sự không có biết đâu. Dù gì cậu cũng tân tân khổ khổ tự mình hành xác lết vào tận đây, cho cậu chút mặt mũi, để cậu tự do trong phạm vi khu rừng đã quá hiếu khách rồi.” Phương Sĩ Khiêm nháy mắt hóa thành kho thuốc nổ, bùm một phát phun khắp nơi.

“ Được, không nói về chuyện đó nữa.” Vương Kiệt Hi tỏ vẻ quen rồi, dù sao cũng không phải lần đầu bị nổ trúng, một điều nhịn chín điều lành.

“ Mà kể cũng lạ, từ trước tới giờ ta chưa thấy một quý khách nào khó chiều như cậu đấy. Làm chủ nhà ta đây rất áp lực.” Phương Sĩ Khiêm nhếch miệng.

“ Vậy suy xét chút, nếu tôi trọ lại một thời gian thì sao??!” Phù thủy bâng quơ thả một câu.

Vương Kiệt Hi bên ngoài trưng ra vẻ mặt bĩnh tĩnh, trong lòng thầm than một tiếng lỡ mồm nói ra rồi, thế nào Phương Sĩ Khiêm cũng tức giận cho xem.

“...”

Phương Sĩ Khiêm nhìn chằm chằm Vương Kiệt Hi.

Hắc xì!!!

Áp suất tuột về âm rùi hay seo mà lạnh
quá vợi.

“Được chứ?!”

“Cậu muốn ta phá luật??! Còn nữa, trời nóng muốn chết, kề sát vô đây làm gì vậy?!!” Trong đầu thầm nghĩ đờ mờ cái tên bất đối xứng nhà mi học đâu ra cái chiêu mài mặt kiếm ăn này dị, cái chân tàn nhẫn không chút lưu tình đạp Vương Kiệt Hi một phát từ trên ghế rớt xuống mém chút ngã chổng vó.

Ngã luôn rồi chứ mém gì nữa...

“ Dù sao cũng là địa bàn của ngài, không thể châm chước một chút à?!” Mặc dù tôi không nghĩ rằng ngài có quan tâm đến cái gọi là luật lệ... Mỗ nào đó từ dưới gầm bàn thê thảm bò lên.

Ủa, thì ra ngươi cũng biết chỗ này là địa bàn của ta à, thế mà cứ dính cứng ngắt như keo dính chuột như vậy làm gì, nếu không phải vì cái lời hứa “mắc dại” kia, ta đã đá ngươi ra ngoài rồi. Cái đồ nhân loại ngu ngốc, dám cả gan mò vào cái chỗ toàn là bẫy rập bùa chú khắp nơi thọt một phát là đăng xuất ngay và luôn này, thế mà không ngủm giữa đường mới ghê chứ!!!

Phương Sĩ Khiêm máu dồn lên não, đỉnh đầu bốc khói...

“ Khụ!!! Chủ nhà!!! Ngài nói ra miệng rồi kìa!!!”

“......”

“ Thứ ngươi muốn ta không có khả năng cho, thế nên đối với ngươi nơi đây chẳng còn giá trị gì rồi. Vậy còn không mau phắn lẹ đi, ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt ta làm gì...” Phương Sĩ Khiêm vẻ mặt viết đầy mấy chữ:”Ủa làm vậy chi, có gì vui???“

“ Không sao, chính tôi muốn ở lại. Thế thì sao ngài không đổi cho tôi một thân phận thích hợp hơn?!”

Phương Sĩ Khiêm chầm kảm. Khoan, từ từ, bộ nay uống lộn thuốc nên mê sảng, hay là mê sảng, vẫn là mê sảng!!!

“ Ngài biết rõ thứ tôi đang tìm là gì mà, tôi không thể bỏ sót bất kì biểu hiện khác thường nào của khu rừng. Nhưng hiện tại, khu rừng này vẫn cố bài trừ tôi, sẽ rất khó cho tôi...” Phù thủy phớt lờ mấy chữ đồ phiền phức to tướng trên mặt ai kia, tiếp tục dùng ma âm quái nhĩ dụ khị con nhà người ta.

“ Đó là bởi vì ngươi là khách của ta, cho nên hãy chỉ làm mọi thứ trong giới hạn cho phép.” Ai kia mỗi ngày đều bị phiền đến đau đầu với mấy thứ kì quái mà phù thủy đem ra tẩy não, tên chủ nhà lập tức xua tay lắc đầu nguầy nguậy.

“ Vậy...chúng ta đổi cách khác, chủ nhà đáng kính của tôi...” Phù thủy thở dài cúi đầu, giọng nói trở nên nhẹ bẫng, nếu nghe kĩ lại cảm thấy có chút mất mác...cơ mà...sao lại có mùi âm mưu đào hố bẫy người ở đâu đây ấy nhở??!!

“...” Lỗ tai chủ nhà khẽ giật. Tự nhiên linh cảm sắp có chuyện chẳng lành.

“ Sửa lại luật của khu rừng, để nó chấp nhận tôi!! Chỉ cần như thế, anh có thể hoàn thành lời hứa sẽ đồng ý 1 việc bất kỳ với vị khách nào ghé thăm nơi này rồi.” Cố gắng kiềm chế ý cười đang lan trên khóe môi, rồi hắn “vô ý” quăng mìn.

ĐÙNG!!!

Đờ ệch!!! Mìn cái khỉ, mìn thế quái nào so được, cái này là bom nguyên tử, bom nguyên tử đó, có biết hông???Rốt cục có để cho người ta yên thân mà sống không hả???

Phương Sĩ Khiêm tức muốn tắt thở...

Ờ, đó là chiện của 3 giây trước còn bây giờ Phương Sĩ Khiêm tắt thở rồi.

~Một phút mặc niệm cho linh hồn đau khổ đang thoát xác về trời của ai đó~
...
......
.........
......
...
Ô kê...Đã hết một phút...nên là Phương Sĩ Khiêm bật nắp quan tài nhảy ra lại...

Cha mi chứ!!! Ông đây còn chưa đập hắn trận nào sao có thể cam tâm đi bán muối!!!

Cho nên quán triệt tinh thần có thể động thủ thì không động mồm, có thể động chân thì không động thủ, Phương Sĩ Khiêm đè Vương Kiệt Hi ra đánh sml.

Trong đầu tự động não bổ ra hàng vạn cách ngay lập tức khiến người này ngừng tồn tại. Thuộc tính thích xem mặt cũng miễn dịch luôn nên cứ lăm le mặt người ta mà đập cho xanh xanh tím tím.

Tui biết mà, tên này chắc chắn là một con cáo già thành tinh, đm cái luật chó má ai đặt ra thì tự đi mà làm, ông đây không tiếp, chờ thêm lát nữa là ông cho cái tên kia bốc hơi khỏi thế giới luôn đấy có tin không???!

Tiện thể lôi 18 đời cụ tổ cụ cố cụ kỵ Vương Kiệt Hi ra mắng đến máu chó đầy đầu. Lại quên là cái luật hố người này là do chính mình trong lúc rảnh rỗi sinh nông nổi mà thêm vô.

(Pơ: đúng là tự làm bậy hok thể sống!!!)

Ờ thì...video trực tiếp hiện trường bạo lực gia đình ở trên chỉ là do trí tưởng tưởng bay hơi cao và hơi xa của ai kia thôi các quý vị thông cảm, mình là người văn minh nên hok bạo lực đâu nha...

......

“Quý khách, cậu đúng là một vị khách hiếm thấy đó.” Khóe miệng Phương Sĩ Khiêm giật giật.

Đùa nhau à, tới nhà người ta cọ cơm thì thôi đi, giờ còn lăn lộn đòi ở lại, ủa bộ nhà tui là khách sạn hay gì ba, sao ba tự nhiên quá vại??? Là tại mặt dày hay là mặt quá dày, ai ra hốt tên yêu quái này về động dùm đi, chứ cứ thả rông vậy hoài dân lành làm sao sống nổi.

Vương Kiệt Hi vẫn rất kiên nhẫn chờ câu trả lời, đôi mắt chăm chú quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt Phương Sĩ Khiêm. Ờ, biểu cảm thì không thay đổi (hóa đá rầu) nhưng màu thì có, từ xanh chuyển đỏ, từ đỏ sang cam vàng lục lam chàm tím cuối cùng triệt để biến thành đen thui.

(Pơ: Vâng xin hãy chiêm ngưỡng khuôn mặt cầu vồng tám sắc của Mr.Phương)

“ Quý khách kính mến,...chỉ một năm thôi đấy, xin hãy nắm chặt khoảng thời gian còn lại của cậu đi.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, nặng ra nụ cười cực kì cay cú.

Còn đâu khu rừng đầy cạm bẫy và nguy hiểm của tui, sao mà mún dô thì dô mún ra thì ra mún ở thì ở, thoải mái quá vậy nè. Cuối cùng tự an ủi bản thân là ráng chịu đựng 1 năm thôi, sau 1 năm nhất định phải đá tên trời đánh đó đi thật xa.

Đôi môi phù thủy nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt cũng ấm áp hơn, nhìn về phía thân hình lắc lư xiêu vẹo đang rời đi. Bởi vì anh cảm giác được sự bài xích của khu rừng dần biến mất.

Vương Kiệt Hi như sực nhớ đến cái gì đó, nhân lúc người còn chưa đi xa.

“ Tôi có thể chăm sóc cho bản thể của anh không?! Chỗ bản thể của anh mọc cũng đâu gần nguồn nước.”

“ Gì??! Định âm mưu hãm hại hả?!! Cậu hỏi làm gì, định đổ thuốc diệt cỏ lên người tui hả?! Ủa...khoan...sao cậu biết bản thể của tui là cây?!” Phương Sĩ Khiêm vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Vương Kiệt Hi.

“ Mấy đứa nhỏ nói...” Vương Kiệt Hi thành thật khai báo.

Phương Sĩ Khiêm: “...”

Bọn nhóc chít tiệt dám bán ông. Ông về sẽ vặt trụi lông tụi bây...

...

“ Quý khách này, cậu có biết, hạt giống của thần rừng còn có một cái tên khác hay không?!!”

“...”

“ Đó là [ Trái tim của cuộc sống ]... “
...


Ầm ầm ầm... Khoảng không gian phía sau vách đá từ từ hiện ra.

“Nơi này là...”

Vương Kiệt Hi dấu chấm hỏi đầy đầu. Hôm nay lại là một ngày trong chuỗi ngày bị Phương Sĩ Khiêm lôi đến một trong những nơi quái dị của khu rừng, nói theo Phương Sĩ Khiêm là thực hiện cuộc phiêu lưu khám phá vùng đất kì bí của thần, nhưng rốt cuộc tại sao lại chạy tới cái hang đá vừa nhỏ vừa tối này thì Vương Kiệt Hi cũng chả biết.

“ Rè rè...xẹt...xẹt... Chào mừng...rẹt...đến với thư viện công...rè...rè...cộng đa phương tiện ...xẹt...đa chức năng đa giống loài kiêm luôn đa...rẹt...rẹt...cấp mọi mặt hàng thiết yếu cho...xẹt...sinh hoạt và tồn...xẹt...xẹt...tại, điện nước đầy đủ.” Tiếng nói từ cái đài radio cũ kĩ vang lên từ xó xỉnh nào đó trong phòng.

( Pơ: Ủa hồi xưa có radio gòi hả mấy chế???

Phương: Bởi vại mới nói cái con thực vật bậc thấp kia, mi lại chém gió à!!?)

Thoi vỗ tay tuyên dương cho cái sự làm việc cực khổ của cái đài radio cái đi ba. Sắp bị đem bán ve chai rồi mà còn phải xuyên không để đi công tác ở cái vùng rừng rú nguyên thủy thời kì đồ đá này...

Bốp bốp bốp..................bẹp..........

Thoi mình làm như hông thấy cái bug này nha.

“ Vậy nơi này giao cho cậu đấy, nhiệm vụ của cậu là bảo quản đống sách này. Đơn giản mà, đúng hôn !!!” Phương Sĩ Khiêm chỉ vô chồng sách chất cao hơn núi trước mặt.

“ Tôi thắc mắc tại sao thư viện này ngay cả kệ sách cũng chẳng có. “ Hắn lôi một cuốn sách nhỏ từ trong đống hỗn tạp kia ra. Tui mới hổng có nói là cuốn sách nấm với rêu nó mọc thành cụm đâu nha, mà là loại vừa mập vừa trắng núc nít dùng để nhúng lẩu í, còn có cái gì đó nhớt nhớt bám trên cuốn sách nữa. Cíu mị...

Vương Kiệt Hi: “...” Hắn nghi ngờ mình đi lạc tới cái trang trại trồng nấm nào đó chứ không phải là đi thư viện làm thủ thư.

Thế là phù thủy đành ngậm ngùi đội cái nồi văn tự, sách tranh thập cẩm loạn xì ngầu được đẩy lên đầu mình.

Hỏi Phương Sĩ Khiêm đâu hả, tên lười kia quăng nồi cho người ta xong liền phủi mông chạy mất dạng rồi.

“Cố lên đi bạn trẻ, không lao thì động cạp đất mà ăn à?!!” Đây là nguyên văn lời của tên chủ nhà lười biếng nào đó.

Vương Kiệt Hi cạn lời, từ trong túi áo phẩy ra một nắm bột màu ngà, từng cái kệ gỗ lần lượt hiện ra, sách trong cái núi tạp nham kia sau khi được phục hồi liền an vị trên kệ tủ.

Giải quyết xong mớ hỗn độn giữa sàn, hắn dùng mấy ngày cắm chốt ở lì trong thư viện không ra, nghe đồn đang ngâm cứu chuyên sâu về loại thuốc diệt cỏ phiên bản mới.

“ Có khi đang lên đồng làm phép này nọ rồi bị phép thuật của mình phản phệ nên bay màu gòi hơm?!”

“ Hay bị chôn sống trong núi sách lớn ơi là lớn đó gòi?!”

“ Uầy!!!Cái đống đó mà cũng được gọi là sách hả má!!!”

“ Ai biết được chớ, có khi dọn dẹp đống rác đó lao lực quá ngủm rồi hổng chừng!!!”

“ Tui hông quan tâm, tui chỉ biết là đã bốn ngày gòi tui chưa được tưới nước thoi.”

“ Cũng chẳng có ai chải lông cho tui...”

Đám nhóc túm tụm lại than trời trách đất. Phương Sĩ Khiêm nghe đến đau cả đầu.

Làm như chỉ có tụi bây chưa được chăm sóc vậy á. Ông đây 4 ngày rồi cũng chưa được tưới nước đây nè, sáng trưa chiều tối còn chẳng có ai nấu cơm, làm đồ ăn vặt cho, mà ta có than thở tiếng nào đâu, bọn nhóc này cứ thích làm quá lên thôi. Hừ hừ...

(Pơ: iem tuyệt đối không cóa nói là anh đang nhớ người ta đâu. Ahihi!!! *vắt giò lên cổ chạy*

Phương: Con nhỏ kia mài đứng lại ông bảo đảm không vặt trụi lá mài đâu.)

Trong một góc thư viện, nơi duy nhất được chiếu sáng, ánh sáng của ngọn lửa từ ma pháp bao phủ lên khuôn mặt nghiền ngẫm, tàn lửa nhảy nhót trong đôi mắt đang phản chiếu trang sách ố vàng.

Phản chiếu một dòng chữ cổ: Tâm sinh sự sống. Lõi của vạn vật...

Mày hắn dần nhíu chặt lại, một luồng linh cảm không biết tốt hay xấu nổi lên từ sâu trong lòng...

Một làn gió lạ ập tới, làm chút áng sáng leo lét tiêu tán, không gian bỗng chìm vào bóng tối, đen kịt một màu.

...

“ Quý khách à, tiền trọ của ta không ít vậy đâu, cẩn thận phá sản đó.”

“ Ồ, nếu không trả nổi thì phải làm sao...”

“ Hừm...cho cậu ghi sổ một lần đấy...”

“ Nếu vẫn cứ không trả nổi...”

“ Vậy, liền lấy thân gán nợ nha. Hahaha...”

“ Được ”
...


“ Đây là đâu thế.” Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Vương Kiệt Hi bị tên chủ nhà quái gỡ bắt cóc giữa đường giữa chợ. Hiện tại trên tay hắn còn cầm hai cái bàn chải chải lông động vật, mặt trên của nó còn dính đầy lông trắng. Phương Sĩ Khiêm đầy mặt ghét bỏ nhìn chằm chằm mớ lông kia. Chắc chắn là lông của thằng nhóc họ mèo mới nhặt về hôm kia rồi.

“ Quý khách này, cậu đừng có suốt ngày chăm chút cho chúng nó như thế, sẽ chiều hư chúng mất. Nghỉ ngơi một chút đi, đây là chỗ ta thường trốn tới để tránh lũ nhãi con đó đó.”

“ Ồ, vậy sao?!!” Vương Kiệt Hi nhìn một vòng, cảm thán cái hốc cây bề ngoài nhìn chật chội mà lại là một nơi rộng rãi đến thế à. Cơ mà có vẻ hơn đơn sơ, bởi vì ngoại trừ đống đồ ngủ đắt tiền của

Phương Sĩ Khiêm ra thì chỗ này chẳng còn thứ gì hết.

Đấy, mới nói xong, thư giãn kiểu thực vật điển hình là đây, đặt lưng xuống là ngủ đến chả biết trời trăng mây đất gì rồi.

Vương Kiệt Hi-bị bắt cóc xong rồi bị bỏ xó - cảm thấy nên nói chuyện phải quấy với tên này một phen.

Nhưng mà chưa kịp đàm đạo nhân sinh thì đã bị người ta xem thành gối ôm mà đu bám. Người trong lòng còn chẳng biết điều dụi tới dụi lui.

Hắn thở dài, thề có trời đất chứng giám, người ta là tự chui vào lòng, không phải mình dụ dỗ, lừa gạt gì hết đâu, thiệt á!!!

(Trời: “Hông chứng á làm gì nhau!!!”

Vương: “...” )

Vài sợi mềm mại màu bạc rơi vào tay hắn, là tóc của Phương Sĩ Khiêm. Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng vuốt thẳng từng nếp tóc cho con người đang ngủ ngon lành trong lòng hắn. Tóc Phương Sĩ Khiêm vừa dài vừa mượt, chạm vào lại có cảm giác man mát, rơi trong lòng bàn tay thật dễ chịu. Lông mi cũng là màu bạc, còn rất dài nữa, cong cong hình rẽ quạt. Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào chân mày, hơi thưa, cũng mỏng nữa, nhưng mà không ảnh hưởng, nhìn đẹp là được.

Thế rồi một cái hôn dịu dàng rơi xuống vầng trán cao cao.

Vương Kiệt Hi: “...”

Nhịn không được liền hôn lên rồi...

(Pơ: Ầy, ca này thì phòng hồi sức cấp cứu bó chiếu gòi, nên là an tâm yên nghỉ đi anh!!!

Vương:...*tự nhiên nhớ tới cuốn sách 1000 phương pháp diệt khẩu nhanh gọn lẹ*)

Không gian chỉ còn tiếng nhịp tim có chút vội vàng.

Ầy, lỡ hôn rồi, hôn thêm cái nữa chắc không sao đâu.

( Pơ: Một like cho suy nghĩ rất đứng đắn của Papa!!!)

Vương Kiệt Hi lặng lẽ đến gần...

“ Oa nha chủ nhà, quý ngài. Hai người trốn ở đây sao, làm bọn em tìm nửa ngày!!!” Tiếng la oang oang từ bên ngoài truyền vào.

Lại là cái đám con nít trời đánh đó...

Vương Kiệt Hi:”...”

Phương Sĩ Khiêm nhíu nhíu mày, cuối cùng đành bất lực mở mắt ra.

(Pơ: Giả chết hả anh!!!

Phương: Cút!!!)

“ Một đám nhóc con, đi ra ngoài mau lên!!! Không thấy ta đang ngủ à, ầm ĩ cái gì!!!”

“ Em muốn được chải lông, lúc nãy sắp tới lượt em rồi mà, không chịu đâu!!!”

“ Em cũng vậy, em cũng vậy á!!!”

Kết cục: Vương Kiệt Hi một mình đơn độc không chống đỡ nổi giang hồ hiểm ác nên bị đám nhỏ cưỡng chế đem đi rồi.

Nhưng hắn không để ý, hai tai của Phương Sĩ Khiêm đã đỏ đến bốc khói từ lúc nào.

“ Chết tiệt...tên đó...hôn kiểu gì vậy
chứ?!!”

(Pơ: Trọng điểm có vẻ hơi sai sai nha anh.)

Còn vấn đề tại sao đám bóng đèn nhỏ nhưng công suất lớn đó lọt vô được hiện trường thì...

Vương Kiệt Hi miệng cười méo xệch từ chối trả lời câu hỏi này.

Cơ mà nhìn mấy túm lông trắng rơi rớt đầy đất, lại còn bay đầy trong không trung thì ai cũng hiểu mà nhở.

...

“ Tôi sắp phải đi rồi, có thể...mang theo một hạt sồi từ cây của anh không?!”

“Không cho, muốn đi thì mau cút đi...đám nhóc các ngươi nghe rõ đây...từ giờ trở đi nơi này của ta không chào đón hắn...”

“Tạm biệt...”

...

“ Pháp sư, trời sắp sáng rồi, tất cả đã chuẩn bị xong.” Binh lính nhỏ giọng thông báo.

“ Báo với tổng tư lệnh, ta sẽ đến ngay.” Trong phòng, một âm thanh bình thản vang lên.

Phù thủy thẩn thờ ngồi bên cửa sổ. Đôi mắt hắn thâm quầng đầy tơ máu. Đã rất nhiều ngày rồi hắn không chợp mắt lấy một phút. Bởi vì mỗi khi nhắm mắt nghỉ ngơi, ác mộng đau đớn từ quá khứ lại ám ảnh, giày vò tâm trí hắn.

Nhìn xuống đôi tay đang run rẩy. Những kí ức vụn vỡ chợt lướt qua đầu hắn như một thước phim chân thật. Người kia đã nắm lấy bàn tay này, kéo hắn chạy xuyên qua cánh rừng già cổ kính đến một thảo nguyên rộng lớn với những đóa bồ công anh mềm mại trải rộng bạt ngàn.

“ Quý khách, ta có quà cho cậu nè...1...2...3...Sinh nhật vui vẻ!!!”

Gió thổi, cuốn theo hàng ngàn đóa bồ công anh bay lên bầu trời, đi về phương xa. Hắn nhớ rõ, bầu trời hôm ấy trong vắt không một gợn mây. Đôi mắt người đó lấp lánh tỏa sáng, thứ ánh sáng ấm áp rạng ngời, gột rửa đi tất cả mọi ưu tư, lo lắng mà hắn đã chôn sâu dưới đáy lòng.

Những ráng hồng từ phương đông từ từ dâng lên, lan rộng ra trên bầu trời vẫn còn sót lại những ngôi sao chưa muốn ly khai.

Liệu đây có phải là bình minh cuối cùng.

Tôi thực sự...một lần nữa...muốn nhìn thấy anh...

Phù thủy đứng dậy, khoát lên mình tấm áo choàng đã cũ sờn, mở cửa phòng, rồi rời đi.

Một tia sáng nhạt lóe lên...

...từ hạt sồi bé nhỏ mà hắn luôn cất trong túi áo.

Trong khu rừng, nơi ánh sáng không thể nào len lỏi đến, nơi chỉ có những đốm nhỏ rời rạc chập chờn của vài con đom đóm, một đôi mắt khẽ chớp động.

...

“ Thật tiếc nhưng từ đây trở đi...
... Chúng ta có luật riêng của rừng rồi.”


...

Áo choàng hắn dính đầy máu tươi, của quân địch, của đồng đội hay của chính hắn, hắn cũng chẳng biết nữa.

Phù thủy gấp gáp khua tay, nhanh chóng đọc thần chú, lại một dòng văn tự cổ tràn ra, bao trùm cả chiến trường. Nhưng vô dụng, quân ta hi sinh quá nửa, một phù thủy sắp cạn kiệt pháp lực thì có thể làm gì đây?!

Phép thuật dần mất ổn định do ma lực đã cạn kiệt. Vương Kiệt Hi gắng gượng đứng vững.

“Đã đến nước này, thì...tốt thôi” Vương Kiệt Hi chẫm rãi khép lại đôi mắt. Bốn phía là địch, có bao nhiêu?

Hàng trăm?!

Hàng ngàn?!

Hàng triệu?!

Đến đây đi, càng nhiều càng tốt.

Từ cơ thể phù thủy, luồng sóng pháp thuật mỏng manh tưởng như sắp tan biến bỗng càng ngày càng dày đặc.

“ Nguy rồi, tên điên này muốn tự bạo, tất cả mau tránh ra!!!”

Bỗng nhiên một cái tên sượt qua đầu Vương Kiệt Hi.

Phương Sĩ Khiêm.

Trong túi áo choàng, hạt sồi nhỏ tỏa ra ánh sáng xanh chói lòa, là sự sống, là điểm bắt đầu, là vòng tuần hoàn tái sinh vô tận. Nó tỏa ra ngày càng mạnh mẽ, chói mắt, át lấy vòng sáng lạnh lẽo yếu ớt leo lắt mang theo sự tuyệt vọng cùng cực của phù thủy. Và Vương Kiệt Hi nhìn thấy, trong vùng sáng xanh ấy là bóng hình hắn ngày đêm mong mỏi.

“ Úi chà, quý khách, cậu là tên điên hả?! Hay là tên ngốc vậy. Ai cho cậu lá gan tự bạo vậy hả??! Cậu đúng là cái đồ nhẫn tâm, nói đi liền đi. Cậu thật sự không xót ta một chút nào hết à.”

“ Anh...” Vương Kiệt Hi ngây như phỏng.

“ Anh cái gì mà anh, ta mà tới chậm một chút thì lại định biến mất nữa chứ gì. Mơ đẹp nhở, cậu nói coi ta phải tính sổ cậu kiểu gì đây??!” Phương Sĩ Khiêm chân trước mới tới chân sau liền lên cơn.

(Pơ: Chiều nay phải cúng giải hạn cho Phương Thần nhà con mới được, thanh niên dính nghi án bị Hoàng Thíu nhập hồn.)

Vương Kiệt Hi gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn.

“ Sao thế, rớt mất con ốc nào rồi hả?!”
Phương Sĩ Khiêm lượn tới lượn lui trước mặt hắn, còn lấy tay chọt chọt. Nhưng móng vuốt còn chưa kịp rớ tới đã bị người ta bắt lấy, kéo vào lòng .

Vương Kiệt Hi chôn mặt vào hõm vai
Phương Sĩ Khiêm.

“ Hả??! Cậu nói gì thế?!”

“Nhớ anh...”

“Trùng hợp thế, ta cũng vậy.”
...

Anh...vì sao...”

“ Không phải từ đầu đã...nói rồi hay sao... hai ta...nhất định... sẽ cùng nhau... ”

“ Đừng...không cần phải thế...tôi...”

“ Quý khách...thứ cậu muốn...giao cho cậu...nên là...đừng khóc!!!”

“ Không, là trời...đổ mưa...mưa...thực nặng hạt...”

...

“Quý khách, ta đã từng nói với cậu rồi đúng không?!! Hạt giống của thần rừng ấy, nó còn được gọi là trái tim của cuộc sống. Đúng chứ??!” Phương Sĩ Khiêm đứng trước vùng ánh sáng rực rỡ, xung quanh hắn là khói bụi mù mịt, là chiến trường hoang tàn, là gió tanh mưa máu.

“Cho nên?!!” Vương Kiệt Hi dâng lên một dự cảm chẳng lành.

“ Ngay từ đầu cậu đã đoán đúng rồi, thứ mà được đồn đại chỉ có trong truyền thuyết ấy, nó thật sự tồn tại.” Phương Sĩ Khiêm chậm rãi bước đi, xuyên qua con đường ngập tràn máu xương, đến bên cạnh Vương Kiệt Hi.

“ Nhưng quý khách, cậu có biết tại sao lúc cậu nói muốn nó, ta lại nói là hiện tại nó không có ở đây không??!” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“ Chẳng lẽ...lúc đó nó chưa tồn tại?!”

“ Xem ra cậu cũng không ngu ngơ nhỉ!!!”

“......”

Hắn quay đầu, Vương Kiệt Hi chợt hoảng hốt, hắn nhìn thấy đôi mắt ngọc lục bảo tĩnh lặng không một gợn sóng, khác hẳn với trước kia.

“ Hạt giống của thần rừng bây giờ đã tồn tại rồi, đều là nhờ cậu đó, nó...ở chỗ này.” Phương Sĩ Khiêm chỉ vào ngực trái của mình...

“ Khô...không đâu...” Vương Kiệt Hi mở to mắt.

“ Đúng như cậu nghĩ đấy, trái tim... theo nghĩ đen.” Hắn nở nụ cười chua xót. Biết rõ bi kịch sẽ xảy ra, hắn vẫn không ngần ngại sa vào thứ cảm xúc lạ lẫm ấy, biết rõ là thứ tình cảm ấm áp đang lấp đầy lồng ngực ngực cũng sẽ là gai nhọn đâm nát trái tim, biết rõ cứ tiếp tục ngoan cố thì kết cục dành cho hắn là vực sâu không đáy thê thảm đến mức nào.

Hắn sinh ra là cây cỏ vô tri, lại có tâm hồn, lần đầu rung động như tia sáng phá vỡ lớp vỏ sần sùi bao bọc bên ngoài, lộ ra phần lõi khuyết thiếu để rồi được lấp đầy theo thời gian, trái tim đã từng là một hạt giống bình thường như bao hạt giống khác, mạnh mẽ phá vỏ, mạnh mẽ vươn lên, tìm đến ánh sáng mặt trời.

Vương Kiệt Hi, cậu chính là mặt trời của tôi...

“ Đừng, đừng nói nữa. Không cần nói nữa, hạt giống của thần rừng gì đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, anh không cần nói thêm gì nữa!!!” Phù thủy đau đớn, tim như bị bóp nghẹn, cánh tay run rẩy ôm chầm người trước mặt.

Khuôn mặt hắn bỗng nhiên bị bắt lấy.

“ Quý khách, cậu nhìn ta này.”

Vương Kiệt Hi nhìn, nhìn thật tỉ mỉ, từ chân mày, chiếc mũi, vầng trán cao cao, mái tóc bạc óng ánh, cuối cùng dừng ở đôi mắt, đôi mắt Phương Sĩ Khiêm hôm nay đặt biệt trong, hắn có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của mình bên trong đôi mắt ấy, rồi đôi mắt đó chậm rãi sáng lên, lấp lánh như đá quý.

Phương Sĩ Khiêm cười.

“ Quý khách này, sao cậu cứ bảo là mắt ta rất đẹp nhỉ??! Cậu có biết là đôi mắt của cậu, còn đẹp hơn ta nhiều lắm không. Như chứa cả ngân hà vậy, lấp lánh như thế này này, đẹp lắm. Ta thường đòi cậu cùng ta ngắm sao trời ấy hả?! Nhưng mà quý khách này, thực ra là không phải chỉ cần ngắm cậu thôi sao?!!.”

“ Mà không nói cho cậu biết là vì không muốn cậu kiêu ngạo thôi.” Phương Sĩ Khiễm bĩu môi hừ một tiếng

Vương Kiệt Hi bật cười. Bỗng nhiên nói một chuyện rất không lan quyên gì, rồi cuối cùng lại thành dạy dỗ người ta, đúng là chỉ có mỗi Phương Sĩ Khiêm.

“ Hôm nay anh nói thực nhiều.”

“ Vương Kiệt Hi cậu muốn chết hả, lúc này mà còn bắt bẻ. Hừ hừ...” Phương Sĩ Khiêm giận ghê nơi.

“ Được rồi, là tôi sai, anh đừng nóng...”

“ Nè quý khách, cậu... nhất định không được quên ta đâu đấy, nếu dám quên, ta có làm ma cũng sẽ về bóp cổ cậu!!!”

“ Được”

“ Còn phải mỗi ngày đều tưới nước cho đám nhỏ trong rừng...”

“ Được”

“ Phải chải lông cho chúng nữa...”

“ Được”

“ Còn có...quý khách...” Phương Sĩ Khiêm nắm lấy vạt áo choàng đầy bụi đất, nhẹ giọng cất lên vài từ. Vương Kiệt Hi vô thức siết chặt vòng tay.

“ Ừ...”

“ Thật trùng hợp!!!”

...tôi cũng thích anh.

Vầng sáng dần tỏa trong không gian, mang theo sức sống ngập tràn, lan rộng ra xa cùng với tầng tầng hoa cỏ vươn lên trên mảnh chiến trường trải đầy khói lửa, máu và xương trắng. Giống như mấy trăm năm trước nó đã từng.

Phù thủy sững sờ, nước mắt hắn chậm rãi rơi, và rồi hắn phát hiện, giữa lòng bàn tay run rẩy của mình, hạt giống bé xíu ấy, đã biến mất từ lúc nào.

...

Âm thanh hân hoan ăn mừng chiến thắng vang khắp mọi ngóc ngách chiến trường. Nhưng phù thủy không thể nào nghe thấy. Hắn đã rời đi... đi đến một nơi nào đó mà không ai hay biết.

3. Cây sồi

“ Này phù thủy, cậu nói xem qua hết mùa đông năm nay ta có thể nảy mầm không?!!” Phương Sĩ Khiêm lười biếng bò trườn lên tảng đá vừa to vừa dài mà hắn vẫn thường nằm sưởi nắng. Một bộ dáng ăn nằm chờ chết cực kìa thiếu đánh đập vào mắt Vương Kiệt Hi.

“ Này nói gì đi chớ, cậu phải có niềm tin là ta sẽ lớn lên thành một cái cây cao to vạm vỡ chớ!!!”Phương Sĩ Khiêm trừng mắt ngó Vương Kiệt Hi.

(Pơ: Lớn lên thành cao to đen hôi!!!:^^

Phương Thần: Mài cút nha cái con thực vật bậc thấp kia!!!)

“ Haiz, được rồi, anh giỏi nhất anh ngầu nhất, không ai qua được anh hết.” Vương Kiệt Hi trả lời một cách máy móc. Phải biết là từ khi ở lại đây hắn mỗi ngày phải lặp đi lặp lại cái câu trên hơn 200 lần!!! Nói đến miệng cũng sắp tàn.

“Phù thủy cậu nhìn ta nè, phải biết là loài của chúng ta sao khi có bản thể thực sự rồi mới có thể tự do đi lại bên ngoài đó có biết không. Ta ở chỗ này chán muốn chết luôn rồi.”

Vương Kiệt Hi đang loay hoay sắp xếp đống dược thảo mới hái.

“ Cho nên cậu có loại thuốc nào dùng để kích thích tăng trưởng cho thực vật không vậy. Mặc dù ta biết là cũng chẳng có tác dụng gì nhưng mà cũng phải thử mới biết chớ. Lỡ như có cái lọ nào đó có tác dụng thì sao?!!”

Vương Kiệt đang cho đám cú ăn tối, mấy con chuột chết tối qua chúng tha về đã bị Vương Kiệt Hi nướng lên hết sạch.

Lý do: ăn thịt sống không tốt cho dạ dày...

Cú ta quạo nhưng cú ta không nói.

“Chờ tiểu Bạc Tình nảy mầm xong ta liền giao khu rừng cho nó, chúng ta ra ngoài chơi, ta muốn đi sa mạc cưỡi lạc đà, muốn đi biển bắc ngắm cá voi, muốn đi thảo nguyên ăn thịt cừu nướng. Còn có muốn đi đến quê nhà của cậu nữa. Cho nên quý khách, cậu phải chịu trách nhiệm với ta đó.”

( Viên Bách Thanh: Tự nhiên tui muốn khi sư diệt tổ!!!)

Vương Kiệt Hi đang chỉnh lý phương thuốc mới.

“ Đệt, Vương Kiệt Hi cậu có đang nghe hay không!!!”

Phù thủy xoa xoa lỗ tai đau nhức, kiềm chế bản thân không xung động quẳng cho tên đầu đang bốc khói bên kia một lọ thuốc diệt cỏ phiên bản “Độc gấp ba”.

Từ khi linh hồn phục hồi, Phương Sĩ Khiêm liền mắc phải cái tật lảm nhảm như ông chú 40, bản thể của hắn nảy mầm thành cây cũng phải cần thời gian khá dài chứ có nhanh lẹ gì, nhàm chán quá nên ngày nào cũng bô lô ba la nói đủ thứ chiện trên trời dưới đất, Vương Kiệt Hi nghe đến lỗ tai ong ong, đầu quay mòng mòng...

Vương Kiệt Hi:”...” Giờ trả hàng còn kịp không??!!

Phương Sĩ Khiêm tỏ vẻ: hàng tặng không bán, hàng nhận không trả.

...

Con mèo trắng nằm cạnh ngáp dài một cái, ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn hai người. Đoạn ngoe nguẩy cái đuôi xù trắng muốt nhanh nhẹn lủi đi.

“Ngày nào cũng bị thồn cơm chó!!!” Nó thầm nghĩ.

Cho nên vẫn nên đi tìm corgi nhỏ nhà bên chơi vậy.

Ai nha, bởi vậy mới nói con nít con nôi thì làm sao hiểu được tình thú của người lớn chớ!!!

0.Hạt mầm

Người khách lữ hành dừng chân nơi thành cổ.

Vùng đất nơi được đồn đại đã bị thần linh vứt bỏ.

Nơi con sông vô danh cuốn theo kí ức xuôi đến nơi người ta gọi là vĩnh hằng.

Nơi rừng già bất tận không lối thoát.

Nơi người ta đến rồi đi, không một chút ấn tượng để rồi tất cả đều chìm vào quên lãng.

Một giai điệu trong trẻo từ cây đàn Luýt réo rắc theo gió bay đi xa, người nghệ sĩ xướng lên một khúc ca êm ả. Mở đầu cho truyền thuyết của một thời đại viễn cổ.

Giọng người hát dạo văng vẳng trong không gian.

Chuyện kể rằng, từ thuở xa xưa những điều tốt đẹp và những điều xấu xa trong tâm hồn con người tồn tại cùng nhau, khắc chế nhau, tạo ra sự cân bằng trong tâm hồn vì thế nên con người ta lúc ấy được sống trong hạnh phúc, yên bình.

Nhưng rồi theo thời gian trôi đi, chiến tranh, dịch bệnh, thiên tai, nhân họa đổ xuống thế giới này, làm tâm hồn con người ta biến đổi.

Những điều xấu xa đó làm cho thứ năng lượng tiêu cực của con người chậm rãi rò rỉ ra bên ngoài. Cán cân thiện ác bị phá vỡ, thứ năng lượng đen tối ấy tụ lại với nhau ngày càng nhiều cuối cùng trở thành “Tai họa”.

Những vị thần bảo hộ cho vùng đất này đã cùng với loài người cố gắng chống chọi với “Tai họa”, cuối cùng từng người từng người một lần lượt ngã xuống.

Trong mấy trăm năm dài đằng đẳng, vùng đất này trở thành một nơi đầy loạn lạc. Đó là một thời kì đen tối mà nhân loại đã phải trải qua. Thế giới bị diệt vong tưởng chừng chỉ trong gang tất, vậy mà chính tại nơi đây, nơi vị thần cuối cùng an nghỉ, một vùng sáng xanh chói lóa dâng lên từ tâm rừng già, từng đợt sóng phép thuật thanh tẩy lan khắp bốn phương, ép “ Tai họa” phải lui trở về trong mỗi con người.

Cân bằng được lập lại.

“ Sau đó thì sao???” Người lữ khách tò mò hỏi.

“ Sau đó có người nói đã nhìn thấy ở vùng trung tâm sau khi ánh sáng tắt hẳn là thứ hạt gì đó màu xanh lục. Người ta đồn đó là hạt giống của thần rừng, là tạo hóa sinh linh của khu rừng.”

“ Ồ, không phải cũng chỉ là truyền thuyết thôi sao???” Người lữ khách khẽ cười.

“ Hahaha, chúng ta không phải đều biết nó chỉ là một truyền thuyết à!!!” Người nghệ sĩ cười vang.

Bỏ một vài đồng vàng xuống bàn, người lữ khách liền rời khỏi.

Hắn thong dong mà bước, bóng lưng hòa trong ráng chiều vàng rọi xuống chiếc bóng trông thật cô độc.

Hướng về phía khu rừng bí ẩn mà đi.

Bởi vì hắn biết rõ...truyền thuyết là có thật.

......

“Lần đầu gặp mặt, ta là Vương Kiệt Hi” Phù thủy cởi bỏ mũ trùm đầu, nhìn về phía tán cây rậm rạp, nơi đó hiện diện một sự tồn tại đặt biệt.

Một giọng nói mang theo chút uể oải, lười biếng nhẹ nhàng vang lên

“ Xin chào, tên ta là Phương Sĩ Khiêm. Ngài quả là một vị khách hiếm thấy đó!!!”

Đôi mắt chớp động khẽ mở ra.

Vương Kiệt Hi có cảm giác mình đã nhìn thấy...hình bóng sẽ mãi lưu lại trong ký ức dài đằng đẵng của bản thân. Và...

“ Thế nhưng, thật tiếc khi ta phải nói rằng. Ngài là vị khách không được đón chào ở đây!!!” Hắn híp đôi mắt lại, mỉm cười nhạt nhòa.

☆ Ngoại truyện: [Trích đoạn] ☆

Pơ: Chú ý chỉ là trích đoạn hoi nhá!!! Tại làm biếng quá mà ~(-__-)~

1. Lần thứ n trốn nhà đi bụi thất bại của các thanh niên mới lớn

Một bóng đen nhỏ nhắn thoăn thoắt nhảy qua vùng cây bụi thấp, len lỏi qua những ghềnh đá nơi dòng suối nhỏ róc rách uốn lượn một cách im hơi lặng tiếng. Bỗng từ xa, vài tiếng đập cánh phá tan màn đêm tĩnh mịch. Những bóng trắng lao vun vút trong đêm. Một trận gió lốc nhỏ nổi lên chặn đường chiếc bóng nhỏ.

“ Đi đâu???” Con cú tuyết cả thân lông vũ bạc trắng không có lẫn một đốm đen nào nhẹ nhàng lượn xuống quắp lấy đứa nhỏ trốn nhà đi đêm.

“ Đậu, Hứa Bân anh thả tui ra!!! Tui hông muốn ngồi ngốc ở cái xứ này nữa đâu!!!” Lưu Tiểu Biệt bị túm lên trên không trung liền giãy dụa a giãy dụa.

“ Không muốn trên mặt đất có thêm cái hố hình mèo thì yên nào!!!” Cú trắng lộn một vòng trên không.

“...” Mỗ mèo nào đó sợ xanh mặt.

Ô kê, vì bảo toàn tính mạng, mị nhịn...

“ LƯU TIỂU BIỆT, VIÊN BÁCH THANH!!! HAI ĐỨA BÂY LỦI ĐI ĐÂU RỒI???”

Chưa thấy người mà đã thấy tiếng.

Một bóng đen khác vụt đến, 1 giây sau gáy Lưu Tiểu Biệt bị người nắm lấy, xách lên.

“ Nửa đêm ai cho phép chạy lung tung hả, lơ là một chút là biến mất tăm, mấy nay không ăn đập nên ngứa da hả??! Tiểu Bạc Tình đâu??? Mới chỉ là cái hạt giống nhỏ xíu mắt thường nhìn không ra mà dám theo bây trốn nhà đi chơi. Thằng nhóc đó đâu??!” Từ trong vùng sáng, một thiếu niên xinh đẹp với mái tóc bạc dài chạm đất bước đến, bóng hình hư hư ảo ảo trong suốt hệt như linh hồn.

(Pơ: Có Maaaaaa!!! Má ơi cíuuuuuu...

Phương: Đm mi!!!)

Mỗ mèo nào đóa vẻ mặt đau khổ luồn vuốt vào trong cái tay nải nhỏ tùy thân lục lọi.

“...” Mò tới mò lui mò xuôi mò ngược...

Không thấy......

“ Lại làm sao nữa??!” Thiếu niên một chân đá qua.
“ Chủ...chủ nhà... không thấy...họ Viên kia đâu hết á!!!” Lưu Tiểu Biệt sắp gớt nước mắt theo nhịp rồi.

“ Cái gì gọi là không thấy.”

Hứa Bân kéo tay nải sang lục lọi lần hai.
Lát sau khóe miệng giật giật quay sang.

“ Ặc, tay nải thủng một lỗ... còn hạt giống...không thấy!!!”

......Quác.....Quác.....Quác.....

Nguyên đám đứng ngẩn tò te trong đêm. Một cơn gió cuốn qua mang theo đám lá mới rụng mùa thu cùng với rơm rạ bụi đất đập dô mặt đám người đang chết lâm sàng.

“Hắc xì”

...

“ Còn đứng đây làm quái gì, đi tìm lẹ lên. Để lát nữa thì chả biết thằng nhóc đó lại lăn tới chỗ quỷ quái nào!!!” Phương Sĩ Khiêm đỡ trán. Đúng là hận rèn sắt không thành thép mà.

Chuyện là gần đây cây thế giới lại có thêm một hạt giống nhỏ ra đời. Thằng nhóc con đó đáng lẽ phải theo dòng khí lưu xuôi về phương Nam, thế mà chẳng hiểu sao lại kẹt lại trên thân sồi héo rũi kia, cuối cùng đặt mông ở đây luôn không chịu đi nữa.

Phương Sĩ Khiêm vừa mới ngưng tụ linh hồn, hiện đang trong hình hài đứa nhỏ 14 tuổi, xoay trái xoay phải một hồi kết quả lại có thêm một cái đuôi nhỏ theo sau, liếng thoắt gọi sư phụ.

Mặc dù sư phụ này có vẻ không đáng tin cho lắm.

Trong khi đó Lưu Tiểu Biệt đã lên làm trùm khu phố từ lâu, tự nhiên nhảy ra một thằng nhóc xêm xêm tuổi nó lại có âm mưu đoạt đi danh hiệu anh đại khu rừng, thế là hai thằng nhóc cứ kèn cự nhau từ đầu làng tới cuối xóm, quánh nhau như cơm bữa, cuối cùng chẳng biết sao lại dính với nhau như keo da chó, bởi vậy mới nói, bồ tèo là từ đánh đấm mà ra quả không sai chút nào.

Phương Sĩ Khiêm chấm nước mắt vui mừng, cảm thán thời gian trôi thật nhanh a, hai thằng nhóc đã lớn rồi, không còn ngày ngày đánh nhau nữa.

“Chủ nhà ngài đừng có diễn nữa, giờ tụi nó từ một biến thành hai kéo nhau đi gây họa khắp nơi kìa, mấy cái rương quà vặt của ngài ở sau núi bị tụi nó khuân đi hết rồi ngài có biết không.” Hứa Bân đứng một bên bình thản vạch trần sự thật.
...

2.Nhà là phải có nóc

Tiếp tục series chương trình phát sóng trực tiếp sinh hoạt thường ngày gà bay chó sủa của cặp vợ chồng già.

Chiện từ cái hồi Vương Kiệt Hi lang bạt khắp nơi thu thập mảnh vỡ linh hồn của Phương Sĩ Khiêm, phù thủy cứ sợ đông sợ tây rằng cái đống củi mục aka bản thể cũ kia của hắn không biết có thể cầm cự tới chừng nào mới bay màu...

Thế là sau khi dựng hơn chục lớp kết giới cao cấp ở khu vực xung quanh đó, hắn liền chạy một mạch gần 10 năm liền không ăn không uống không ngủ không nghỉ mà thu thập mảnh vỡ linh hồn cho ai kia. Nhưng mà chỉ mới thu thập được một phần ba thì cái cây nó ngỏm, lúc ấy phù thủy giống như đã chết vậy.

Bởi lẽ thần mộc chỉ khi còn bản thể, cho dù chỉ là một cái vỏ rỗng, thì mới cảm ứng được linh hồn, bản thể tan biến, mọi manh mối đều đứt đoạn.

Cho đến ngày kia Vương Kiệt Hi tình cờ phát hiện phần linh hồn vốn tan rã triệt để bỗng nhiên cô đọng hóa thành một cái hạt nhỏ, lúc cảm nhận được sợi linh hồn mỏng manh của Phương Sĩ Khiêm dần khôi phục, Vương Kiệt Hi cả người chấn động, hạt giống trên tay hắn như có như không tỏa ra nhiệt lượng, hâm nóng lại trái tim dường như đã ngừng đập của mình...

200 năm sau......

Vương Kiệt Hi nhẹ nở nụ cười, ánh sao trong mắt vốn đã lụi tàn một lần nữa vụt lên tỏa sáng rực rỡ...

“ Lâu rồi không gặp...chủ nhà của tôi!!! ”

Cuối cùng...

...tôi cũng chờ được anh rồi.

Nhưng.......

Nếu cuộc đời nó nên thơ như những gì đã mộng mơ thì mình cũng chẳng có cái series lịch sử đen chất đống này rầu.

Nói ra phải kể đến một lần kia Phương-vừa mới ngưng tụ linh hồn-Sĩ Khiêm vốn đã sớm chán muốn chớt với vòng lặp mang tên ngồi ngốc trong rừng. Thế là hắn quyết tâm vùng lên làm một cuộc cách mạng chống đối chính sách nuôi nhốt của Vương Kiệt Hi......

Cuối cùng chẳng biết tên kia luồn lách lê lết kiểu gì mà lẻn được ra ngoài, thế mà trời ơi đất hỡi hổng hiểu sao lại đụng trúng một đám bóng tối thoát ra gần khe nứt phong ấn tai họa, linh hồn mong manh vừa mới tụ lại của hắn thiếu chút nữa bị đánh nát, may mà có lớp bảo vệ của Vương Kiệt Hi dùng máu vẽ ra, không là cái thây của hắn đã đăng xuất khỏi thế giới lun rầu.

( Đất: Teo cũng hổng hỉu lun! Nên thôi mài cũng xanh cỏ đi con nhá, xuống đây chơi chung cho nó dzui!! Mô phật!!!)

Kết cục: Vương Kiệt Hi từ trước đến nay tâm tính bình hòa ngoại lệ lần đầu tiên đối với hắn phát tác, mặc kệ hắn bịa chuyện lấp liếm kiểu gì, trực tiếp xách người về dạy dỗ, sau lần đó Vương Kiệt Hi quản hắn càng nghiêm, mấy năm nay khi tình hình ổn định rồi cũng không cho hắn chường mặt ra ngoài, kẻo lại dây phải chuyện xấu.

Phương Sĩ Khiêm biết là mình xong đời rồi, sau mấy lần đập bàn đập ghế đập ly đập chén cãi nhau, quậy tung nhà đòi chia tay ly dị các kiểu, cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn nằm bẹp dí trong rừng đếm kiến.

Mà có lẽ là do vài lần bỗng thấy Vương Kiệt Hi choàng tỉnh lại vào giữa đêm, hai tay run rẩy ôm chặt lấy hắn, nghẹn đến hai mắt đỏ bừng, hắn mới hoảng hốt nhận ra, phù thủy lại mơ thấy ác mộng, cơn ác mộng khủng khiếp về chiến trường năm đó, về ngày Phương Sĩ Khiêm biến mất.

Phương Sĩ Khiêm thở dài, cho nên ta cũng xót tên nhóc đó lắm chứ. Nhìn vậy thôi chứ sự thiệt là bây giờ đám nhỏ còn nghe lời Vương Kiệt Hi hơn cả hắn nữa, thế là ai kia thân cô thế cô bị giang hồ hiểm ác hội đồng. Bất đắc dĩ chấp nhận yêu sách mới của Vương Kiệt Hi: Không được rời khỏi tầm mắt của hắn quá 3 mét...

Tiểu Lư hàng xóm ngồi ăn dưa một bên: “Ủa, rồi ai mới là nóc nhà??!”

Lưu meo meo lại trốn nhà đi bụi: “ Ặc...... đây là một vấn đề mang tính học thuật cần được nghiên cứu chuyên sâu mà đến bây giờ vẫn chưa có lời giải đáp.”

Vậy, rốt cuộc ai mới là nóc nhà???

Phương: “ Tất nhiên là anh đây!!!”

Vương: “ Đừng quậy!!”

Phương: “......”


3.Bão tố ơi hãy kéo đến bên đời em...

Dạo gần đây trên giang hồ có lời đồn (thực ra là do Hoàng Thiếu Thiên đang ở tuốt bên kia bán cầu phao tin vịt)

Nội dung: Vương Kiệt Hi có con riêng...

Thêm vào đó là cái dòng cap hơn 3000 chữ mặn mòi của Hoàng thiếu, từ ngữ sâu sắc, văn phong bay bổng, từng câu từng chữ đều thể hiện sự khinh bỉ một cách “nhã nhặn”, đá xéo một cách “thanh lịch” ( con dân Vi Thảo nghi ngờ là có bàn tay của tên tâm bẩn nào đó thò vào), lên án chỉ trích nặng nề hành vi vượt rào của Mắt Bự nào đó, đăng lên chưa được mấy phút đã được share với tốc độ chóng mặt.

Mà, mấy cái chiện nhốn nháo phía trên không quan trọng.

Quan trọng là chuyên mục báo lá cải “nào đó” của tập san Hư Không tọa lạc tại lâu đài ma cách vách mới ra tuần san thường kỳ tháng này, trang đầu còn post hẳn ảnh cap màn hình của họ Hoàng “nào đó”...
... không hiểu sao bất cẩn (?) lọt vào tay Phương Sĩ Khiêm.

( Pơ: Rồi, tới công chiện!!! (-_-|||) )

“Không, phải nói là cơn gió của thiên đường mang đến lời sấm truyền cho thế giới, và Phương Sĩ Khiêm dùng dung nhan của bản thân đón tiếp nó một cách trân trọng. Không tin thì nhìn vào đôi mắt chân thành của tui nè!!!” Phương Duệ rặt một bộ dạng bà tám xuyên lục địa giơ tay giơ chân chém gió phần phật với bà con Hưng Hân. Nhìn cái dạng này là biết thằng chả lại bám lấy Ngô Vũ Sách lải nhải cả buổi chiều rồi.

“ Túm cái quần lại là tờ báo mới ra của Hư Không không biết từ đâu xuất hiện rồi đập lên mặt Phương Sĩ Khiêm chứ gì?!” Bà con Hưng Hân đồng loạt khinh bỉ hắn.

“ Có nên gọi báo trước cho Vương Kiệt Hi hay không?! Nhỡ đâu lát nữa nhà bên kia cháy rồi lan qua nhà mình luôn thì toi.” Tô Mộc Tranh huých vai Diệp Tu.

“ Khỏi, Vương Kiệt Hi toang rồi, gọi cho Bá Đồ đặt trước phòng hồi sức cấp cứu đi, báo trước một tiếng không thôi Tân Kiệt đi ngủ sớm bây giờ...Haiz, ca đúng là tri kỉ mà. Được rồi mọi người, chuẩn bị đánh quái nè, tất cả xuất phát, mục tiêu là Trung Thảo Đường!!!” Diệp Tu vác ô lên...

Vương Kiệt Hi: sao nay mắt phải giựt giựt dữ vợi ta.

...

Lý Tấn ở cái lâu đài ma sách vách: “ Ủa, tuần san báo chí tháng này tui mới soạn xong bay đây mất rầu dị cà??!”

Mỗ Lưu nào đó: “ Hắc xì!!! Ủa ai nhớ thương tui.”

Mỗ Viên nào đó ngồi cạnh: “Tém tém lại đi thím, ai thèm nhớ thương bây chớ. “

Lưu Tiểu Biệt: “Ủa, mà sao xấp giấy báo tao mới chôm bên nhà hàng xóm giờ còn lèo tèo mấy tấm thôi dạ, còn đang định xé mấy tờ gói thịt vịt nướng mà.”

Viên Bách Thanh: “Kệ đi, chắc gió thổi bay đi đâu mất rồi chứ gì, thịt chín rồi nè, lại gặm mau.”

(Pơ: Toàn một lũ con ăn no xong báo cha báo mẹ!!!)

Vì lí do tác giả sợ bị gắn tag bạo lực nên phần sau mọi người tự tưởng tượng ra nhá.

9/11/2022
 

Bình luận bằng Facebook