Hoàn [Kiều Chí 2022] [Kiều - Cao] Phương thức tiến lên hình xoắn ốc

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Sản phẩm thuộc project Kiều Chí - Mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2022

PHƯƠNG THỨC TIẾN LÊN HÌNH XOẮN ỐC
Tác giả: 魔法帽洛奇

Link gốc: [全职/乔一帆&高英杰]螺旋上升式

Edit: Nguyệt




0.

Bịch bịch, bịch bịch.

Cậu nghe thấy tiếng giày thể thao đạp trên nền xi măng. Mới đầu chỉ là những bước chân rời rạc nhưng càng về sau càng có nhiều người gia nhập hơn, nối thành một tràng dài giữa những bậc cầu thang. Thế rồi cậu cũng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đặt chân lên cầu thang, bắt đầu vội vã trèo lên ba bước gộp làm hai.

Cuộc thi chạy cỡ nhỏ hỗn loạn này chính là loại hình vận động phổ biến nhất ở trại huấn luyện trong khoảng thời gian gần đây. Tuy các tiền bối đều chê bai rằng “Chỉ có trẻ con tiểu học mới chơi trò này” nhưng dù là trò chơi nhàm chán đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần dính dáng đến hành động tập thể và tâm lý háo thắng, nó luôn có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện say mê. Mà cầu thang của trụ sở câu lạc bộ chính là loại cầu thang thẳng hai đợt phân nhánh* giống với đại đa số các tòa nhà văn phòng thông thường, giữa hai tầng có một chiếu nghỉ, dưới chiếu nghỉ là đợt cầu thang rộng ở giữa, bên trên là hai đợt cầu thang hẹp song song ở hai bên. Kiến trúc sẵn có của nơi thi đấu khiến quá trình cạnh tranh thêm phần phức tạp.

*

Hiện giờ cậu đang chạy ở đợt cầu thang nhánh giữa chiếu nghỉ và tầng trên. Chẳng còn bao nhiêu bậc nữa là hết đợt thang này, chỉ cần rẽ ngoặt sang sẽ tới đợt thang rộng ghép chung cho cả hai bên. Tưởng tượng mình sắp trông thấy đối thủ từ đợt cầu thang bên kia, không hiểu sao cảm giác mong ngóng bắt đầu xuất hiện trong lòng cậu.

Ai sẽ là người dẫn đầu vòng chạy này đây…

Sau đó, cậu mở to mắt.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi “thủ đoạn” chiến đấu của đội đối thủ một mất một còn, “sàn đấu” hôm nay ồn ào hơn hẳn ngày thường. Nhưng như vậy càng có lợi cho việc luyện khả năng tập trung nghe, lọc bỏ tiếng hò hét cổ vũ từ hai bên khán đài, cậu chuẩn xác bắt lấy âm thanh vừa mới xuất hiện trong tâm trí.

Bịch bịch, bịch bịch, bịch bịch, bịch bịch.

Càng ngày càng gần. Ngay khoảnh khắc tiếng bước chân ấy ngừng lại, cậu ngẩng đầu lên, trước mắt quả đúng là khuôn mặt hơi hồng hồng vì vận động của bạn thân. Lời nói và tiếng thở của đối phương lẫn vào nhau, âm điệu cũng vô thức cao hơn.

“Nhất, Nhất Phàm, tớ…”

“Cậu đánh tốt lắm.” Cậu nhanh nhẹn đáp lại câu chào, nở nụ cười vô cùng tự nhiên, “Hành động bay đi cướp vị trí căn rất chuẩn thời cơ, khi nãy đội trưởng cũng nói vậy nhỉ?”

“À, ừ…” Bạn thân cậu gãi gãi đầu như hơi xấu hổ, có lẽ là không ngờ bạn mình sẽ nói như vậy, “Nhưng cuối cùng vẫn thua.”

“Lần đầu tiên cậu lên sân khấu mà, vả lại tiền bối Vu Phong cũng rất mạnh.” Cậu vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo bạn mình ngồi xuống, “Lần sau thắng lại là được.”

“Ừ, sau này vẫn còn cơ hội…” Bạn thân ngồi xuống cạnh cậu xong như đột nhiên nhận ra chỗ chưa thỏa đáng trong câu nói của mình, giật mình muốn đứng bật dậy, “Không, không phải, ý tớ là, Nhất Phàm…”

Thầm cười khổ đối phương phản ứng quá mạnh, đồng thời lại cảm thấy hơi áy náy vì sự dè dặt để tâm đó, cậu giả vờ như không chú ý tới vẻ gấp gáp của bạn thân, trả lời một câu vô cùng đơn giản, “Cố lên nhé”.

May mắn rằng hiện tại cậu đã hiểu rõ một số chuyện nên không còn luống cuống như vài tháng trước nữa. Cao Anh Kiệt chắc chắn sẽ trở thành át chủ bài của Vi Thảo trong tương lai, mà cậu thậm chí còn chẳng hề nằm trong bản kế hoạch ấy, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không thể đứng được ở vị trí cao hơn hiện tại. Chưa biết chừng vẫn còn những cách khác để tiến lên, miễn là cậu chịu đi đường vòng và cố gắng chạy nhanh hơn chút nữa.

Nhưng trong khoảnh khắc này, hay kể cả trong một khoảng thời gian sắp tới có thể dự đoán trước, cậu biết khoảng cách giữa hai cậu sẽ mỗi lúc một xa hơn.

1.

Trong khoảng thời gian khó chịu tột cùng ấy, Kiều Nhất Phàm cứ sống qua từng ngày như thế.

Khóa cửa phòng, kéo rèm xuống, thế giới lập tức thu lại chỉ còn vỏn vẹn tám mét vuông. Trong vũ trụ nhỏ bé chỉ tồn tại một mình cậu, vật sáng duy nhất là màn hình máy tính trong phòng, Quỷ kiếm sĩ của cậu đang vung đao ngâm xướng lời nguyền, dưới chân xuất hiện hàng loạt ngọn lửa tối màu vẽ thành trận hình. Ánh sáng lờ mờ ấy cũng chiếu lên khuôn mặt Kiều Nhất Phàm, chẳng thể nói rõ được rốt cuộc là sắc mặt của nhân vật hay của người điều khiển u ám hơn.

Huấn luyện thường nhật của nghề Thích khách vẫn được tiến hành vào ban ngày như bình thường, thành tích của cậu cũng vẫn làng nhàng giống mọi khi. Qua mấy lượt đấu gần đây, thành tích vòng bảng của chiến đội Vi Thảo ổn định nằm trong top đầu, vé vào vòng chung kết đã khá chắc chắn, mà đến tận bây giờ cậu vẫn không có cơ hội lên sân khấu, điều này đã đủ chứng minh cậu không còn khả năng tiếp tục ở lại Vi Thảo. Tuy Kiều Nhất Phàm đã từ bỏ mong chờ lâu rồi, nhưng khi kết quả phô bày trước mắt, chung quy vẫn sẽ cảm thấy có phần chán nản. Chuyện duy nhất cậu có thể làm lúc này là chờ đợi một năm hợp đồng kết thúc rồi tới nơi mà cậu không tài nào tưởng tượng nổi tìm kiếm chút hy vọng xa vời. Thế nhưng nhìn từ phương diện khác, bị Vi Thảo bỏ mặc cũng giúp cậu có thời gian chuyên tâm luyện tập nghề mới, cậu không biết mình có nên cảm thấy may mắn vì điều đó hay không.

Đang miên man suy nghĩ, điện thoại đặt trên bàn máy chợt bật sáng, thông báo mới xuất hiện trên màn hình. Hiếm lắm mới thấy Cao Anh Kiệt gửi tin nhắn thoại. Kiều Nhất Phàm tháo tai nghe, ấn nút phát tiếng, “Kiều Nhất Phàm, cậu mở cửa đi, tớ đang ở ngoài.”

Tắt màn hình như một phản xạ có điều kiện, Kiều Nhất Phàm bước tới mở cửa. Ánh đèn sáng trưng ngoài hành lang lập tức rọi vào, khiến cậu gần như không mở nổi mắt.

Đúng với tin nhắn thoại, Cao Anh Kiệt đang đứng ngoài cửa, tay phải ôm vài món quần áo đã gần khô, tay trái siết chặt điện thoại. “Lúc về tớ thấy trời mưa nên rút quần áo của cậu vào luôn.” Cậu ấy vừa nói, vừa nâng tay phải lên, tầm mắt lại vượt qua bả vai Kiều Nhất Phàm, nhìn quanh một lượt căn phòng tối om, ngữ điệu chợt thay đổi, “Nhất Phàm, cậu…”

“Không sao đâu… Cậu về nghỉ sớm đi.” Chột dạ, Kiều Nhất Phàm cuống quýt đón lấy đồ từ tay đối phương rồi quay người vào phòng luôn. Cùng với tiếng cánh cửa đóng sầm lại, cậu đã ngồi phịch trên ghế. Có lẽ trước đó đeo tai nghe nên không chú ý, giờ Kiều Nhất Phàm mới nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ. Chân tay cậu cứng ngắc, còn quần áo Cao Anh Kiệt rút về giúp vẫn đang xếp chồng trên đầu gối, hơi ẩm ngấm qua sớ vải, những nơi da thịt chạm tới lạnh dần.

“Em còn trẻ, có thời gian để tiếp tục rèn luyện, tiếp tục chờ đợi cơ hội.”

Điều Diệp Thu từng nói với cậu ở cuối đoạn hành lang dành cho tuyển thủ trong sự kiện Ngôi Sao Tụ Hội giờ lại văng vẳng bên tai. Quả thật đại thần đã sớm chỉ điểm nhưng có lẽ cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu thấu.

Khi nãy, cậu chợt nghĩ tới bạn mình đã có suất lên sân khấu chính thức và màn thể hiện không có gì phải nghi ngờ, còn cậu chỉ những khi lên đứng bắt tay sau trận đấu với được thành viên chiến đội khác xì xầm hỏi nhau “Người cuối hàng kia là ai”. Ai cũng trẻ tuổi, vậy cơ hội thuộc về cậu chừng nào mới xuất hiện?

Kiều Nhất Phàm không dám nói bản thân chưa từng chạnh lòng trước sự chênh lệch ấy, nhưng cậu nghĩ đó không phải ghen tị, hoặc chí ít thì cảm xúc ấy không nhằm vào Cao Anh Kiệt. Cao Anh Kiệt không làm gì sai cả, nếu không có Cao Anh Kiệt ở đây, tỉnh cảnh của cậu cũng sẽ chẳng tốt hơn mà thậm chí lại càng thêm tồi tệ là đằng khác.

Đó là ngưỡng mộ sao? Muốn được như cậu ấy, đứng ở vị trí thích hợp và được mọi người công nhận?

Hay là… Cậu đang cảm thấy không cam lòng với hiện thực không thể thay đổi ngay tức khắc này?

Màn hình điện thoại lại bật sáng. Lần này là tin nhắn, người gửi vẫn là Cao Anh Kiệt.

“Nhất Phàm, nếu cậu có chuyện gì phiền lòng thì cứ tâm sự với tớ nhé. Mà nếu cậu không muốn nói cũng không sao đâu, tớ chỉ nhắn vậy thôi.”

Hình ảnh trước mắt đột nhiên trở nên rõ nét đến đáng sợ, Kiều Nhất Phàm phát hiện dường như mình có thể đếm từng pixel đang xếp thành những con chữ trong dòng tin này. Cậu cắn môi, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, mãi đến khi màn hình tối dần, cuối cùng lặng lẽ chìm vào bóng đêm.

2.

Trước khi cốc nước đổ xuống nghe “cộp” một tiếng, Kiều Nhất Phàm chưa từng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ diễn biến như thế.

Cậu tự cảm thấy may mắn khi được Hưng Hân thu nhận, khi có bạn bè cùng luyện tập mà không cần phải nhốt mình trong căn phòng chật hẹp, ngơ ngẩn với màn hình máy tính. Phần còn lại dường như chỉ đang chờ cậu đủ mạnh mẽ để thể hiện ra mà không phải e sợ bất cứ ai. Nhưng cậu thật sự không ngờ rằng cơ hội thể hiện lại đến sớm tới vậy, không ngờ vị đại thần luôn có những quyết định đột phá kia sẽ hẹn chiến đội Vi Thảo cùng đi đánh phó bản hai mươi người. Mình đã sẵn sàng để khiến mọi người phải thay đổi cách nhìn nhận chưa? Kiều Nhất Phàm tự hỏi.

Nhưng dù có thấp thỏm đến đâu đi nữa, phó bản vẫn phải đánh, cậu kiên trì quẹt thẻ vào game, đi tới điểm tập hợp cùng cả đội. Cậu vốn định đứng lẫn phía sau đội ngũ để không ai chú ý tới, kết quả nhoáng cái đã thấy Cao Anh Kiệt cưỡi chổi bay đến trước mặt. Ban đầu, Kiều Nhất Phàm còn lo lắng về phản ứng của Cao Anh Kiệt khi gặp lại nhau nhưng rồi lại chợt yên lòng khi vì đối phương đã bay thẳng tới. Chẳng qua bầu không khí trò chuyện thoải mái lại bị Bánh Bao vô ý chen vào phá hỏng mất, Kiều Nhất Phàm vừa trải quỷ trận cho cả đội, vừa chờ Cao Anh Kiệt rảnh tay gợi lại chủ đề.

Cậu chờ được một cửa sổ nhắn tin riêng, trong đó là một câu hỏi có vẻ không giống tính cách Cao Anh Kiệt cho lắm: “À thì, thành phố H có đồ ăn gì ngon?”

Hỏi câu này trong khi vẫn còn rất nhiều bí mật lớn chưa được giải thích rõ ràng là đang tránh nặng tìm nhẹ. Kiều Nhất Phàm thầm lắc đầu, Cao Anh Kiệt vẫn không biết giấu giếm tâm tư như vậy.

Nhưng cậu vẫn trả lời, “Cá giấm Tây Hồ, củ sen nhồi gạo nếp, thịt kho Đông Pha, món nào cũng thiên ngọt cả, chắc cậu sẽ thích ăn hơn mình…”

Vì Cao Anh Kiệt gửi tin nhắn riêng nên hai cậu chỉ có thể tranh thủ nói chuyện lúc rảnh tay. Cứ từng câu đứt quãng nối tiếp nhau, cuối cùng cuộc trò chuyện của hai người bạn thân sau mất tháng xa nhau lại biến thành đoạn chuyện phiếm thông thường lúc nào cũng có thể bắt gặp.

Thoát game, Kiều Nhất Phàm cảm thấy buồn bã nhiều hơn là thấy may mắn vì không “bị” hỏi đến những vấn đề phiền toái. Cậu biết, dù đến lúc này rồi nhưng Cao Anh Kiệt vẫn cố hết sức tránh làm cậu khó xử, cậu ấy nói những chuyện bình thường nhất, tránh cho trường hợp gượng gạo xuất hiện, nhưng đáng tiếc, thậm chí phải nói rằng thật có lỗi, sự quan tâm săn sóc ấy lại càng khiến tâm trạng cậu đi chệch đường ray.

Cậu để tâm đến cái nhìn của Cao Anh Kiệt và của cả những thành viên khác trong Vi Thảo, để tâm đến việc hiện tại mình trông ra sao trong mắt họ, vậy nên né tránh không phải lựa chọn tốt hơn. Tương tự như bài thi đã đưa chữa xong, dù có lo lắng đến đâu đi nữa cũng vẫn muốn liếc nhìn điểm số ít nhất một lần.

Rốt cuộc cậu đang hy vọng bạn thân sẽ nói gì? Kiều Nhất Phàm nghĩ, dù là trách cứ “Sao cậu đến đây mà không nói trước với tớ một tiếng” hay thẳng thắn đề nghị “Cậu luyện sao rồi, chúng ta đánh vài trận đi” có lẽ sẽ là lời thăm hỏi phù hợp hơn nói những chuyện tầm phào.

Cậu đâu nhất thiết phải e dè đến thế, rõ ràng mình đã mạnh mẽ hơn quá khứ, hơn cả những gì cậu biết và cậu nghĩ rất nhiều rồi.

3.

“Nhất Phàm đã tính toán sẽ đánh thế nào với Vi Thảo chưa?”

Kiều Nhất Phàm lập tức ngẩng đầu lên. Ai trong chiến đội Hưng Hân cũng biết chuyện trước đây của cậu, thế nên hỏi câu này ngay trước trận đấu chính thức đầu tiên gặp Vi Thảo cũng không có gì lạ. Hỏi vậy không phải không tin tưởng mà chủ yếu là cổ vũ một cách thân thiết.

Cậu chưa kịp trả lời đã bị vị tiền bối đang cười tủm tỉm giành nói trước, “Nhất Phàm nhà mình thì cần gì phải hỏi, quá là ổn luôn, ẻm đánh được cả Vương Kiệt Hi luôn ấy chứ.” Mặc dù Phương Duệ đến Hưng Hân muộn nhất nhưng tài năng khua môi múa mép thì thừa sức chen vào top 3 của chiến đội.

Kiều Nhất Phàm xấu hổ, lại nghe Diệp Thu, giờ phải gọi là Diệp Tu mới đúng, nghiêm túc trả lời, “Không được không được, Phương Duệ đại đại là nòng cốt tinh anh của đội ta, không chừa Vương Kiệt Hi cho chú đánh thì sao coi được, chú lên lôi đài cho anh.” Mặc dù trước khi trận đấu diễn ra, không ai biết đối thủ sẽ sắp xếp đội hình ra sao nhưng quả thật gần như lần nào Vương Kiệt Hi cũng thủ cuối lôi đài cho Vi Thảo. Cuộc đối thoại vừa diễn ra chẳng rõ là màn tấu hài truyền thống của Hưng Hân hay thực sự là bố trí chiến thuật.

Dòng suy nghĩ đang trôi xa bị câu hỏi kéo về, “Nhất Phàm, anh hỏi lại lần nữa, sẵn sàng đánh Vi Thảo chưa?”

Kiều Nhất Phàm gật đầu, “Rồi ạ.” Hoặc nên nói rằng cậu đã chờ ngày này rất lâu. Hơn một năm vật lộn cùng Hưng Hân, rốt cuộc bản thân cậu đã trưởng thành đến trình độ nào, chỉ khi đối đầu trực diện với chiến đội cũ mới có thể đưa ra kết luận xác đáng. Huống hồ, cậu vẫn luôn muốn chứng minh bản thân trước những người đó.

Không ngờ Diệp Tu lại chợt hỏi một câu: “Vậy Cao Anh Kiệt thì sao?”

“Em…” Kiều Nhất Phàm muốn trả lời nhưng lại phát hiện âm thanh nghẹn trong cổ họng, chỉ mở miệng thôi mà cũng thấy khó khăn.

Cao Anh Kiệt không giống những người khác ở Vi Thảo, chính cậu khi nãy cũng cố hết sức lảng tránh điều này. Khi những người khác bỏ mặc, bắt nạt cậu, Cao Anh Kiệt luôn đưa tay ra giúp cậu. Kiều Nhất Phàm không phải loại người ăn cháo đá bát, cậu vẫn luôn biết ơn lòng tốt của bạn thân. Ngược lại, từ lâu cậu đã muốn dùng Quỷ kiếm sĩ so đấu với Cao Anh Kiệt một lần, nhưng không phải trong trận quyết đấu một mất một còn. Sau này cậu nên cư xử và đối chiến với Cao Anh Kiệt thế nào đây?

“Em đánh được.” Cậu cố gắng nói từng tiếng, lại chẳng biết vì sao cơ thể mình bắt đầu run lên như một kẻ dối trá không sành sỏi.

“… Chúng em đã đánh rất nhiều trận rồi.” Cậu bổ sung. Quả thật, ở Vi Thảo chỉ có một mình Cao Anh Kiệt chủ động luyện tập cùng cậu. Nhưng giờ không còn là cuộc tỷ thí giữa những người bạn nữa, hai cậu đã thực sự trở thành đối thủ ở hai chiến đội khác nhau.

“Vậy thì tốt. Anh còn lo em sẽ trăn trở về chuyện mỗi người một đội này kia.” Diệp Tu nói rất bâng quơ nhưng lại cực kỳ sắc sảo, như thể nhìn thấu suy nghĩ thật sự trong đầu cậu. “Thực ra cũng không có gì khác nhau cả, dù ở khác đội thì vẫn là trui rèn lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ. Là bạn bè lại càng phải đánh cho tốt, đừng quá câu nệ chuyện ai thắng ai thua, thi đấu thể thao điện tử vốn dĩ là như vậy.”

Cơ thể bất giác ngừng run rẩy, một nút thắt nào đó trong lòng được tháo gỡ, Kiều Nhất Phàm cảm thấy bình tĩnh lạ kỳ. Đúng vậy, cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp, thi đấu thật tốt là cách để cậu thể hiện sự tôn trọng với đối thủ, với bạn bè. Dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, phương pháp đó cũng không bao giờ sai, nguyên tắc chỉ đơn giản và thẳng thắn như vậy thôi.

Điều duy nhất không xác định được lúc này là Anh Kiệt sẽ nghĩ sao…

“Cậu bạn kia của em cũng sẽ hiểu thôi.” Sau đó, cậu nghe thấy Diệp Tu nói như vậy. Không biết cậu vừa lỡ miệng nói ra hay đội trưởng Hưng Hân quá giỏi nhìn thấu tâm tư.

“Dù bây giờ chưa hiểu thì đánh một trận là hiểu ngay.”

4.

Mọi chuyện quả đúng như lời Diệp Tu nói.

Lúc Cao Anh Kiệt nhìn về phía cậu bằng đôi mắt đỏ hoe mà nói một cách đầy kiên định “Lần sau nhất định tớ sẽ thắng.”, Kiều Nhất Phàm chợt nhớ ra dáng vẻ này của cậu ấy thật sự rất quen. Hồi còn ở trại huấn luyện, Cao Anh Kiệt nổi tiếng không chịu thua, nhưng cậu ấy không phải kiểu khóc lóc om sòm gây chiến. Dù cậu ấy vừa nói xong câu “Cậu rất lợi hại”, nước mắt vẫn còn lưng tròng nhưng có thể ngồi ngay xuống xem re-play trận đấu, trận tiếp theo dù chưa tìm được bí kíp chiến thắng nhưng chắc chắn sẽ không mắc lại lỗi cũ. Nhận nhiệm vụ ngồi cạnh đưa khăn giấy lúc đó, cậu cảm thấy Cao Anh Kiệt như vậy không phải là trẻ con giận dỗi mà thực chất đó là tác phong cực kỳ cụ thể và dũng cảm, sáng suốt. Cậu ấy sẽ rèn giũa bản thân bằng cách cẩn trọng đánh bại những người có thực lực.

Nhưng điều càng hi hữu hơn lúc này chính là Cao Anh Kiệt gửi chiến thư tới Kiều Nhất Phàm. Phải chăng điều này đồng nghĩa với việc năng lực của cậu đã đến được ngưỡng mà Cao Anh Kiệt công nhận giống như những đối thủ trước đây của cậu ấy? Kiều Nhất Phàm nghĩ thầm, tiếng trả lời và cái gật đầu cũng thoải mái hơn hẳn.

Có lẽ nghe thấy câu khiêu chiến của Cao Anh Kiệt, vài thành viên Hưng Hân quay sang nhìn hai cậu. Thậm chí Bao Vinh Hưng ngồi cách vài người còn hô lên “Kiều tiểu đệ, chú em hiền quá”. Kiều Nhất Phàm chỉ mỉm cười, không bận tâm câu nói ấy.

Cậu chưa bao giờ có ý định giận bạn mình vì chuyện như thế bởi lẽ cậu hiểu rằng không chỉ Cao Anh Kiệt trong quá khứ cũng như hiện tại, ngay chính bản thân cậu nhất định cũng sẽ biểu lộ ra vẻ không cam lòng vậy thôi. Lúc cậu ngồi ngơ ngẩn trong căn phòng tối om, lúc cậu nghĩ có lẽ bây giờ bạn mình đang được train riêng, lúc cậu vào game phá phó bản lại lướt thấy những lời bàn luận về “cậu Ma đạo mới ở Vi Thảo kia”, rồi cả lúc kết thúc đấu luyện 1v1, ngồi nghe họp bàn phân tích tổng kết, cậu luôn hy vọng một lúc nào đó trong tương lai, người chiến thắng sẽ là cậu.

Mặc dù những điều đã trải qua hoàn toàn khác biệt nhưng trong từng khoảnh khắc, hai cậu vẫn giống nhau đến thế. Nếu bánh răng thời gian có thể vận hành, những điểm trật nhịp sẽ có thể khớp lại với nhau một cách hoàn hảo. Những cảm xúc không nhận được hồi đáp kịp thời kia thực chất chỉ là đang bị kẹt lại trong đường hầm xoắn ốc, chỉ cần một chút chuyển động là có thể hợp lại thành một chỉnh thể.

Cậu đã đặt Cao Anh Kiệt ở vị trí đối thủ đáng lưu tâm từ sớm hơn cậu tưởng, mà hiện giờ Cao Anh Kiệt cũng, có lẽ là bắt buộc, đã bắt đầu coi cậu như một đối thủ cần phải đánh bại. Xét theo một góc độ nào đó, điều này cũng là càng hiểu sâu thêm về nhau và về chính bản thân mình. Cán cân đã trở về vị trí thăng bằng, rất lâu rồi hai cậu mới lại đứng ngang hàng nhau, đương nhiên, nếu Cao Anh Kiệt cũng cho là vậy thì thật tốt.

Sau khi bắt tay xong, Kiều Nhất Phàm lại nghe thấy một âm thanh cậu đã từng nghe được vô số lần vang lên sau lưng mình. Cậu bất giác quay đầu, trông thấy Cao Anh Kiệt vừa gạt nước mắt đang vẫy tay với cậu rồi chầm chậm chạy về phía đội mình.

Bịch bịch, bịch bịch. Tiếng bước chân của cậu bạn thân hoàn toàn ăn khớp với tiếng vang trong ký ức.

5.

“Giờ còn chúc mừng gì nữa, trận chung kết đánh xong được cả tuần rồi.” Nhấc máy, giọng Kiều Nhất Phàm có phần bất đắc dĩ.

“Thế à?” Nghe vậy, người bên kia đầu dây thoáng sửng sốt, “Tớ thấy bên các cậu hết làm tiệc chúc mừng rồi lại tới họp báo tuyên bố giải nghệ, cảm thấy nếu gọi tới luôn sẽ làm phiền cậu…”

“Có bận cũng không đến mức không nghe được điện thoại của cậu.” Bạn thân cậu thường hay lo nghĩ mấy chuyện vụn vặt như thế đó. Nếu để Quách Thiếu nghe được những lời này, chắc chắn cậu trai kia sẽ ồn ào kêu ca “Nghĩ nhiều quá là hói đấy”. Nghĩ đến đó, Kiều Nhất Phàm chợt phì cười, không ngờ chút thay đổi cảm xúc ấy lại bị đối phương bắt gọn.

“Chẳng phải lúc công bố kết quả tớ đã nhắn tin với cậu ngay lập tức à, đừng kì kèo chuyện gọi điện nữa, thành viên chiến đội vừa giành quán quân ạ.”

Bị cậu ấy gọi như vậy, Kiều Nhất Phàm chợt cảm thấy hơi xấu hổ, “Đừng gọi vậy mà.”

“Chuyện tốt thì phải nói chứ.” Cao Anh Kiệt đơn phương tuyên cáo thắng lợi, “Không lừa cậu đâu, các tiền bối cùng ngồi xem ngay tại nhà thi đấu đều khen cậu đó, nào là mắt nhìn đại cục, nào là khả năng quyết đoán.”

Trong lời đùa vui của Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm nhạy bén nắm bắt được trọng tâm. “Cậu tới nhà thi đấu xem à?”

Trong khi đó, đối phương còn chưa nhận ra, “Đúng thế. Sao vậy? Cũng không phải lần đầu tiên đi xem…”

“Hồi trước đã từng? Lúc nào vậy?” Kiều Nhất Phàm càng ngơ ngác, “Sao cậu không nói với mình?”

“Ớ?” Cao Anh Kiệt cũng sực nhận ra tình huống sai sai, “Thì là cái hồi các cậu đánh khiêu chiến ấy, không phải hồi trước tớ kể với cậu rồi à?…”

Sau màn hỗn loạn nho nhỏ, những chuyện Kiều Nhất Phàm không biết cuối cùng cũng được giải thích rõ ràng. Cậu hơi giận bạn thân vì không nói cho mình biết sớm (mặc dù mức độ đáng giận của chút chuyện cỏn còn kia còn chẳng bằng một phần ngàn chuyện cậu từng làm), đồng thời, trong lòng lại thấy cảm động khó tả. Kiều Nhất Phàm vô thức ngồi thẳng người, nghe Cao Anh Kiệt kể hết những tâm trạng của cậu ấy khi ngồi trên khán đài.

“Chỉ nhớ lần đó vui lắm, dẫu sao cũng là cậu quay trở lại sàn đấu sau một khoảng thời gian rất dài mà. Còn trận lần này… Vừa cảm vui mừng, tự hào vì người trên sân là bạn thân của tớ đó, cậu ấy đánh rất tuyệt phải không nào, vừa ôm trong lòng một suy nghĩ thật lạ kỳ kiểu như giỏi quá chừng, hâm mộ ghê, tớ cũng muốn đánh chung kết, tớ cũng muốn phát huy được xuất sắc như thế vào thời khắc then chốt…” Những âm thanh cuối cùng của Cao Anh Kiệt như sắp tan đi mất nhưng vẫn cực kỳ chân thành, “Sau đó từ từ bình tĩnh hơn, tớ lại cảm thấy mình nên cố gắng hơn nữa mới phải, tớ phải làm gì đó để vươn tới vị trí cao như thế cho mọi người và cả cậu đều nhìn thấy tớ. Nói thật, tớ không muốn thua cậu trên phương diện này đâu.”

Nghe những lời thật lòng ấy, Kiều Nhất Phàm bỗng cảm giác như điều cậu ấy vừa nói không chỉ là Cao Anh Kiệt đang nhìn về phía cậu mà cũng là chính bản thân cậu nhìn về phía Cao Anh Kiệt khi còn ở Vi Thảo. Như một dòng nước được mở van, nó ồ ạt chảy tràn nơi lòng sông từng cạn khô trước đó, nó lao xuống từ trên vách núi, đập nát những hòn đá cản được, tạo thành một hồ nước đầy ắp bọt sóng. Tiếng nước vang vọng khắp trái tim theo mực nước ngày một dâng cao như muốn tràn ra khỏi cuống họng.

Là như thế, chính là như thế. Mình biết chứ, biết rất rõ rằng, bởi lẽ lúc đó mình cũng đã nghĩ như vậy.

Một lần nữa, cậu đột ngột nhớ lại cuộc thi chạy trên hành lang khi trước. Với cậu, có lẽ Cao Anh Kiệt giống như người chạy trên đợt cầu thang phía bên kia. Hai cậu cùng leo lên độ cao giống nhau trên cung đường chạy khác nhau, gặp được tâm trạng tương tự nhau trong những thời khắc khác nhau. Ở từng ngã rẽ, từng đợt thang rộng, mỗi người vừa âm thầm ước lượng ai đang nhanh hơn vài bước, vừa mong chờ đối phương sẽ xuất hiện ở phía đối diện.

Đôi bên đều hiểu được rằng, vì có người kia cùng tham dự, mọi chuyện mới có thể càng thêm quan trọng và thú vị.

6.

“Phải rồi, cậu cũng từng chạy ở cầu thang Vi Thảo đúng không?” Kiều Nhất Phàm bỗng hỏi.

“Đương nhiên, cậu quên rồi à?” Cao Anh Kiệt hơi ngạc nhiên, “Lúc đầu tớ còn tưởng các tiền bối sẽ nổi giận cơ, từng kể với cậu rồi đó. Không ngờ đội trưởng thấy vậy chỉ dặn chú ý an toàn rồi đi luôn… Sau đó tớ cũng chạy lên theo các cậu.”

Quá trình tham gia như vậy thật đúng phong cách của Cao Anh Kiệt. “Anh Kiệt là bé ngoan điển hình mà, làm mấy chuyện khác thường như vậy, dù mình có nhớ mang máng cũng không dám tin chắc.” Kiều Nhất Phàm âm thầm trêu cậu một câu, “Nhưng nghe cậu nói thì mình cũng nhớ ra rồi. Lo gì người khác sẽ nổi giận, cậu không thấy chứ lần đó tiền bối Bách Thanh cũng thay giày chạy, nhập cuộc đua vì thấy bọn mình chơi vui quá đó…”

“Ô?” Cao Anh Kiệt không để tâm đến lời trêu chọc của đối phương mà cảm thán vì câu chuyện nho nhỏ được kể thêm, “Nhưng tớ nhớ là anh ấy hình như không vượt lên được lần nào hết…”

“Vậy nên mới nói thắng bại của trận đấu không quyết định bởi trang bị.” Kiều Nhất Phàm tổng kết một câu đầy triết lý, “Lại nói, Anh Kiệt, đã lần nào cậu về nhất chưa?”

“Hm…” Cao Anh Kiệt dùng chút thời gian để hồi tưởng và đưa ra kết luận cuối cùng, “Hình như chưa lần nào. Tuy là tớ rất muốn giành quán quân, nhưng lần nào cũng bị vượt qua… Giờ nghĩ lại thấy ngốc ghê, nhưng khi đó thì để tâm lắm.”

“Mình biết mà, mình cũng muốn về nhất.” Kiều Nhất Phàm nghiêm túc trả lời, “Chắc chắn người chạy đua đều như vậy.”

“Sau đó thì tớ nghĩ thoáng hơn.” Cao Anh Kiệt tự mỉm cười một mình, lại bày tỏ thêm một câu nữa, “Nhưng dù có về nhất hay không, chỉ cần cùng nhau, kể cả là chuyện thật ngốc đi nữa, thì lúc nào cũng rất vui.”

Nghe thấy điều ấy, Kiều Nhất Phàm cũng bất giác mỉm cười với người bên kia đầu dây, “Mình cũng nghĩ thế.”

“Ừ!” Đối phương như vừa gật đầu, rồi lại như chợt nhớ ra điều gì đó, “Nhưng sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này?”

“À, thì tự nhiên nghĩ đến thôi mà…” Kiều Nhất Phàm sắp đau đầu vì bạn nhỏ tò mò này, tiếng thông báo có email mới gửi tới lập tứng biến thành chiếc phao cứu sinh, “A có mail mới, cậu đợi mình đọc chút nhé…”

“Bên tớ cũng vừa nhận được.” Tiếng trả lời cũng lập tức vang lên từ phía Cao Anh Kiệt, “Là Liên minh gửi, mail Nhất Phàm nhận được cũng vậy đúng không? Hình như là lời mời tham dự một giải đấu mới…”

Những cô đơn từng gặp nhấm một mình, những sự yếu đuối không cách nào che giấu, những lời hỏi han ân cần không được hồi đáp và cả những sự quan tâm vô ích đều bị ném xuống lòng sông đã đi qua, giờ đây các đậu đang viết nên một câu chuyện truy đuổi hoàn toàn mới. Các cậu chia sẻ với nhau sân đấu và khán đài, cùng trải nghiệm nụ cười và nước mắt, xác nhận đáp án của bản thân thông qua người còn lại, đồng thời cảm kích sự tồn tại của đối phương từ tận đáy lòng. Không ngừng hoán đổi vị trí trên đường chạy hình xoắn ốc, vượt qua đối phương rồi lại bị đối phương dốc sức bứt phá giành lại thứ hạng.

Sau đó, mang theo những tình cảm khác nhau và nụ cười sinh ra từ nó, cùng nhau vươn tới vị trí cao nhất.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook