Hoàn [Kiều Chí 2022] [Kiều Nhất Phàm] Hóa kén

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1

HÓA KÉN

Link gốc: [全职高手] [乔一帆中心] 化茧

Edit: Nguyệt

-

Rất nhiều thiết lập riêng, không theo thể thức thi đấu của chính văn

-

1.

Kiều Nhất Phàm bỗng nhớ lại thời điểm cậu chuẩn bị tới Hưng Hân.

Lúc đó, cậu kéo chiếc vali duy nhất của mình, tay cầm tấm thẻ tài khoản Một Tấc Tro mỏng tang, bước ra khỏi cánh cửa lớn của câu lạc bộ Vi Thảo. Cậu cố cười, nói lời chào tạm biệt với người bạn tốt duy nhất khi ấy, lòng chẳng thể nào nén nổi những xót xa. Cậu tiếc nuối lắm chứ, nhưng cậu bắt buộc phải đi.

“Tiếp tục luyện tập, rèn giũa bản thân.”

Lời này chính là tín điều trong lòng cậu. Cậu một mực yên lặng, giấu kín những kiên trì vào tim, dù cuối cùng vì biểu hiện không đạt chuẩn nên phải ra đi, tới tiệm net Hưng Hân bắt đầu lại từ đầu nhưng cậu vẫn nhẫn nại như trước.

Còn nhớ hồi trước Kiều Nhất Phàm luôn một mình lặng lẽ ngồi ở máy huấn luyện sát bên máy nước uống, một khi đồng đội yêu cầu, chắc chắn cậu sẽ là người đầu tiên bưng nước tới. Cậu ôn hòa tựa như dòng nước, luôn tôn trọng và cẩn thận với những tiền bối trong Vi Thảo.

Nhưng quả thực vẫn không thể bước chung một đường.

Nghĩ tới đây lại thấy hơi buồn cười.

Sau khi gia nhập chiến đội Hưng Hân, bắt đầu cuộc sống mới, dường như mọi chuyện đều có được bước ngoặt mới, khởi đầu mới. Không một ai thích ngồi cạnh máy nước uống mãi, kể cả chiếc cốc giấy dùng một lần cũng sẽ ra đi sau khi hoàn thành chức trách. Kiều Nhất Phàm thật lòng biết ơn, dù cậu có từng thốt ra thành lời, từng nói với ai khác điều này hay không, trong lòng cậu, Hưng Hân mãi mãi là điều không gì có thể thay thế.

Chẳng là một mùa hè nữa lại trôi qua, chẳng qua là tiền bối Diệp Tu đã rời khỏi Hưng Hân nhưng cậu không có lý do gì để phải sợ sệt, không tự ti hay từ bỏ vì bất kỳ nguyên nhân gì đi chăng nữa. Cậu có thể làm được, chỉ có kiên định, cố gắng và tin tưởng mới có thể đạt được thành công.

Cậu siết chặt thẻ tài khoản Một Tấc Tro trong tay, hít thở sâu, lặng lẽ hô khẩu hiệu “Hưng Hân tất thắng” ba lần trong lòng sau đó quay sang mỉm cười với Tô Mộc Tranh, “Đội trưởng yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Tuy miệng nói vậy nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cậu đang căng thẳng.

Xét cho cùng cũng chỉ bởi thiếu mất một người.

Những lúc căng thẳng, Kiều Nhất Phàm thường uống nhiều nước hơn, đây là một thói quen chẳng thể nói rõ là tốt hay xấu đã hình thành từ khi cậu còn ở Vi Thảo. Rót đầy cốc nước, uống cạn trong một hơi, nhưng cậu vẫn không thể thoát khỏi những dòng suy nghĩ miên man.

Bỗng nhiên, Kiều Nhất Phàm chẳng rõ bản thân đang nghĩ gì nữa, hoặc cũng có thể cậu đã quên sạch tất cả những điều vừa nghĩ. Từ Vi Thảo tới Hưng Hân, từ Thích khách cho đến Trận Quỷ như bây giờ, từ một người nhỏ nhoi vô hình trong chiến đội Vi Thảo rồi trở thành ngôi sao mới của Hưng Hân.

Càng ngày cậu càng nhận được nhiều sự công nhận và ủng hộ hơn, nhưng cậu lại đứng ở bên đối địch với người bạn tốt nhất của mình.

Con đường Vinh Quang rất dài và vô cùng gian nan, gian nan đến mức dù có cố gắng, chưa chắc đã có thể thành công. Giới chuyên nghiệp không giống như game online, sẽ không bao giờ cho ai cơ hội làm bình hoa, vậy nên cậu không oán hận gì về việc bị lạnh nhạt ngày trước. Cậu biết cậu còn thiếu sót rất nhiều nhưng cậu sẽ trưởng trưởng thành, cậu sẽ không bỏ cuộc, cậu biết, chỉ có nỗ lực không ngừng mới có thể giúp cậu tạo ra vùng trời cho riêng mình.

Cậu khẽ thở ra một hơi, từ tốn ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước bằng ánh mắt kiên định.

2.

“Trên sân khấu lúc này là Cao Anh Kiệt của chiến đội Vi Thảo, đối thủ của cậu ấy là Kiều Nhất Phàm thuộc chiến đội Hưng Hân!” Một ánh đèn chói mắt lập tức chiếu về phía Kiều Nhất Phàm chẳng hề báo trước. Kiều Nhất Phàm đã trực tiếp tham gia hoặc xem phát sóng vô số trận đấu, nhưng dù có bao nhiêu trận diễn ra, ban tổ chức luôn nghĩ ra những chiêu bài mới. Tiếp nối lời giới thiệu của Lý Nghệ Bác, những màn hình LED trên sân khấu lập tức chuyển cảnh, hình chiếu 3D hiện ra trước mắt khán giả, Ma đạo học giả Mộc Ân và Trận Quỷ Một Tấc Tro đứng đối diện nhau, đôi bên đối chọi gay gắt tưởng chừng như mùi thuốc súng đang dần đậm lên trong không khí. Màn hình chiếu tại hiện trường sáng rực lên, Kiều Nhất Phàm hơi nheo mắt lại vì chói nhưng khóe miệng lại cong cong nét cười. Tiếng hoan hô không ngừng vang lên dưới khán đài, từng tấm băng rôn cổ vũ lần lượt được giơ cao, nhà thi đấu sôi động hẳn.

Lý Nghệ Bác cũng hoan hô một tiếng, dù hệ thống loa âm thanh nổi được lắp đặt khắp xung quanh nhưng tiếng hô ấy vẫn bị lấn át bởi sự cổ vũ của khán giả ngay lập tức, bầu không khí ấy thật sự náo nhiệt vô cùng. Cuối cùng, người phụ trách âm thanh vẫn phải tăng âm lượng lên một nấc thì lời dẫn dắt của bình luận viên mới nổi bật lên khỏi đám đông, “Mùa giải thứ mười một đã chính thức bắt đầu! Có vẻ khán giả đang vô cùng mong chờ màn thể hiện của hai tuyển thủ xuất hiện hôm nay!” Ngay sau đó, khán đài lại trở nên cuồng nhiệt không rõ lý do, Lý Nghệ Bác lập tức phải nâng tông giọng thêm nữa mới át được tiếng hò reo của người hâm mộ, “Tất nhiên rồi! Mọi người đều biết đấy, chiến đội Hưng Hân giành được quán quân mùa giải trước nên giờ cực kỳ hot! Hơn nữa, họ còn là chiến đội giành được cúp quán quân ngay mùa giải đầu tiên gia nhập Liên Minh. Dù rất đáng tiếc khi tiền đội trưởng Diệp Tu, người mang danh hiệu Sách Giáo Khoa Vinh Quang, đã tuyên bố giải nghê và rời khỏi giới chuyên nghiệp vào cuối mùa giải trước nhưng tuyển thủ Kiều Nhất Phàm đã trở thành cánh tay phải đắc lực của chiến đội Hưng Hân!”

“Còn chiến đội Vi Thảo phía Cao Anh Kiệt cũng là một chiến đội cạnh tranh ngôi vị quán quân! Bản thân Cao Anh Kiệt có thể xưng là một tuyển thủ thiên tài đã đánh bại đội trưởng Vương Kiệt Hi của Vi Thảo trên võ đài Ngôi sao tụ hội từ năm đầu ra mắt. Đồng thời, theo những thông tin cho đến hiện này, Cao Anh Kiệt chính là người sẽ kế thừa thẻ tài khoản Vương Bất Lưu Hành trong tương lai...”

Âm thanh khuếch đại qua thiết bị điện tử ong ong trong đầu Kiều Nhất Phàm. Cậu hơi nheo mắt lại như đang khó chịu, trong khoảnh khắc, vạn vật xung quanh như ngưng đọng lại. Cậu thoáng liếc nhìn, lập tức trông thấy Cao Anh Kiệt đang đứng đối diện mình —— người từng là bạn tốt và hiện giờ là đối thủ.

Kiều Nhất Phàm chợt nhớ lại khi xưa hai cậu từng hứa rằng sẽ cùng kề vai chiến đấu trên võ đài.

Được rồi, cậu cũng nhớ đến cả một câu đội trưởng cũ Diệp Tu từng nói.

“Kề vai cái gì, đều là đối thủ cả đấy, nghiêm túc vào!”

Đúng vậy, Hưng Hân VS Vi Thảo, Diệp Tu VS Vương Kiệt Hi, Kiều Nhất Phàm VS Cao Anh Kiệt, họ là đối thủ, họ đã là đối thủ từ lâu rồi. Nhưng dù là đối thủ, họ lại vô cùng giống nhau, chung một mục tiêu, phương hướng, niềm đam mê, tất cả đều xuất phát từ tình yêu nồng nhiệt đối với Vinh Quang.

Kiều Nhất Phàm nhìn Cao Anh Kiệt.

Một Tấc Tro nhìn Mộc Ân.

Một khoảng trầm lặng, bầu không khí dần trở lên ngượng ngập thật xa lạ.

“Đã lâu không gặp, Anh Kiệt.” Rốt cuộc, Kiều Nhất Phàm lên tiếng trước.

“Đã lâu không gặp, Nhất Phàm.” Ngay sau đó, Cao Anh Kiệt cũng lên tiếng chào đáp lễ.

Rồi lại tiếp tục im lặng.

Kiều Nhất Phàm không biết nên nói gì tiếp, hoặc cũng có thể là không có gì để nói. Dưới tình huống thế này, dù nói ra điều gì dường như cũng thật sáo rỗng. Còn Cao Anh Kiệt đó giờ luôn là người hướng nội không giỏi giao tiếp, chẳng có gì ngạc nhiên khi cậu ấy không nói câu nào.

Cao Anh Kiệt được coi là bạn tri kỷ thân thiết duy nhất của cậu tại Vi Thảo. Cậu ấy luôn cân nhắc tới cảm xúc của cậu, giúp cậu không cảm thấy quá phiền muộn với những ngày trong quá khứ.

Kiều Nhất Phàm là một trong những chủ lực của Hưng Hân.

Còn Cao Anh Kiệt tượng trưng cho tương lai của Vi Thảo.

Trong sinh hoạt bình thường, Kiều Nhất Phàm có thể lễ phép và ôn hòa như nước nhưng khi đã đứng trên sàn đấu, khi đối đầu với kẻ địch, khi kề vai chiến đấu cùng Một Tấc Tro, dòng nước nhu hòa ấy cũng sẽ nhưng kết thành mũi băng sắc bén phóng về phía đối thủ. Bất kể đối phương là ai, cậu sẽ dốc hết sức mình để đánh bại, cố gắng không để bị ảnh hưởng bởi cảm xúc cá nhân chính là sự tôn trọng cao nhất đối với cả đối thủ lẫn bản thân.

3.

Cao Anh Kiệt đứng ngơ ngẩn trước phòng Kiều Nhất Phàm hồi lâu, cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào. Cậu thấy Kiều Nhất Phàm đang sắp xếp vali gọn gàng ngăn nắp.

Chiếc vali kia không lớn, bên trong chứa vài bộ quần áo. Cậu ấy còn cầm một tấm thẻ tài khoản trong tay, nhìn kỹ mới phát hiện đó không phải tấm thẻ Kiều Nhất Phàm dùng ở Vi Thảo.

Kiều Nhất Phàm đứng vươn vai trước cửa sổ, mái tóc mềm run khẽ theo cơn gió thoảng qua. Ánh mắt cậu ấy vô cùng bình tĩnh nhưng vẫn có chút thất thần nhìn về nơi nào không rõ, có lẽ là đang suy ngẫm điều gì đó.

Thực ra, Kiều Nhất Phàm thường hay ngẩn người vào những lúc nhàn rỗi. Thực lực cậu không đủ vậy nên cũng sẽ chẳng có huấn luyện đặc biệt tăng cường gì ở Vi Thảo, không giống như Cao Anh Kiệt luôn được Vương Kiệt Hi giữ lại chỉ dẫn riêng. Những khi ngẩn người như vậy, cậu sẽ suy nghĩ, nghĩ về tương lai bản thân thật sự chỉ đến thế thôi sao? Giống như những người khác trong đội, cậu cũng mơ ước bản thân trở thành một phần chủ lực của Vi Thảo vào một ngày nào đó, hay nói đúng hơn là sẽ có một ngày cậu có thể đứng trên sàn đấu và tìm cho mình một phần vinh quang riêng hay chăng?

Nhưng hiện thực trả lời cậu rằng những điều ấy chỉ là mơ mộng.

Cơn gió nhẹ thổi bay những chiếc lá cây phía ngoài cửa sổ tạo thành tiếng xào xạc khe khẽ. Trong căn phòng không một ai nói chuyện này, dường như những âm thanh bên ngoài vọng vào trở nên thật đột ngột và trống rỗng.

Làn gió luồn vào, nhẹ nhàng, không hề báo trước, cậu chỉnh lại áo mình với vẻ hơi gượng gạo.

Cao Anh Kiệt nhìn bóng lưng Kiều Nhất Phàm, thoáng trầm ngâm nhưng rồi vẫn nói: “Nhất Phàm, cậu thật sự phải đi à?”

Kiều Nhất Phàm nghe thấy giọng Cao Anh Kiệt bèn quay đầu lại, mỉm cười với cậu ấy. Vươn tay khép cửa sổ, tiếng chốt rất nhỏ vang lên chặn hết âm thanh của gió bên ngoài ô kính.

“Mình không còn phù hợp để ở lại Vi Thảo.”

Lúc nói điều đó, Cao Anh Kiệt cảm giác được sự mất mát sâu sắc trong lòng Kiều Nhất Phàm, nhưng cậu ấy vẫn cười vô cùng ôn hòa như thể đó chỉ là một việc cỏn con không đáng kể.

Cao Anh Kiệt siết chặt nắm tay, thở dài một hơi lại chợt nghe Kiều Nhất Phàm lên tiếng, “Anh Kiệt, cậu phải tiếp tục cố gắng đấy nhé, đội trưởng coi trọng cậu lắm đó!”

“Nhưng chẳng phải cậu cũng luôn cố gắng đấy sao!” Cao Anh Kiệt hé miệng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Kiều Nhất Phàm không có gì thực sự nổi bật, cậu ấy đi rồi, thành viên trong Vi Thảo đều không cảm thấy có gì mất mát.

Nhưng Cao Anh Kiệt vẫn muốn Kiều Nhất Phàm ở lại, dù chỉ là vì cậu đang đứng trên lập trường tình cảm bạn bè, cậu vẫn muốn Kiều Nhất Phàm có thể ở lại.

“Anh Kiệt, mình sẽ không bỏ cuộc.” Kiều Nhất Phàm nhìn vào mắt Cao Anh Kiệt.

Muôn vàn cảm xúc rối ren trong lòng, khó chịu vô cùng, nhất là việc phải vờ thoải mái như không có vấn đề gì trước mặt bạn thân khiến Kiều Nhất Phàm cực kỳ khó chịu, chỉ muốn tìm một góc không ai biết mà bật khóc.

Cao Anh Kiệt nói đúng, quả thực cậu có nỗ lực, nhưng cậu càng hiểu rõ hơn rằng bản thân cậu thật sự không phù hợp ở lại, đồng hành cùng Vi Thảo. Nhưng điều đó không có nghĩa là cố gắng cũng không đạt được thành công, thành công cần có sự cố gắng đúng hướng.

Trong giới chuyên nghiệp này, có ai không cố gắng cơ chứ?

Nhưng có những việc chỉ cố gắng thôi thì không đủ mà phải có tài năng mới có thể thuyết phục mọi người.

“Nhưng nếu cậu rời khỏi Vi Thảo rồi, vậy thì...” Nếu cậu rời khỏi Vi Thảo, vậy cậu có thể đi đâu?

“Dù sao mình cũng sẽ không từ bỏ Vinh Quang... Nhất định không từ bỏ.” Kiều Nhất Phàm mỉm cười đáp lại rồi nhấc vali lên. Bước ngang qua Cao Anh Kiệt, trong lòng Kiều Nhất Phàm vẫn kiên định suy nghĩ lúc trước.

Khi ra khỏi cửa lớn câu lạc bộ Vi Thảo, cậu xoay người mỉm cười và vẫy tay với Cao Anh Kiệt. Trong ánh mắt cậu có sự nuối, không nỡ nhưng cũng có nét thoải mái, nhẹ nhõm. Cậu muốn chào tạm biết nơi đầu tiên đưa cậu với giới tuyển thủ chuyên nghiệp của Liên minh Vinh Quang.

“Nhất Phàm...”

Cao Anh Kiệt nhìn bóng lưng nho nhỏ của Kiều Nhất Phàm dần biến mất, nhỏ giọng gọi tên bạn mình.

Chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau.

Giờ đây Vi Thảo đã trở thành quá khứ đối với Kiều Nhất Phàm.

4.

Bản đồ thi đấu được lựa chọn ngẫu nhiên là một không gian tương đối trống trải, không nhiều địa hình, vật cản có thể ẩn nấp. Trận Quỷ không thể tiếp cận quá gần đối thủ, ngâm xướng trận pháp cần kha kha thời gian, nếu bị áp sát vào thời điểm đó sẽ lập tức đánh mất ưu thế tự nhiên của nghề.

Mà mất đi ưu thế tương đương với gặp phải nhiều nguy hiểm hơn.

Kiều Nhất Phàm nhanh chóng tính toán, lựa chọn sẽ tấn công trước. Mộc Ân thấy động thái của cậu cũng lựa chọn vọt lên tấn công, muốn cắt đứt quá trình ngâm xướng của Trận Quỷ. Kiều Nhất Phàm lui về phạm vi Ma đạo học giả khó lòng công kích được để bắt đầu trải trận.

“Cảnh tượng này quen thuộc đến không ngờ! Trong một trận đấu của mùa giải trước, Một Tấc Tro và Mộc Ân cũng đã sử dụng chính đấu pháp này! Lúc này Mộc Ân nên nắm bắt thời cơ thật chuẩn xác, ra chiêu ngắt Một Tấc Tro ngâm xướng! Đợi đã! Một Tấc Tro sử dụng Phong Cấm khiến tốc độ của Ma đạo học giả bị giảm đi đáng kể...”

Ngón tay Kiều Nhất Phàm lướt nhanh trên bàn phím, liên tục ngâm xướng, tạo thành hiệu ứng xếp chồng nhiều tầng quỷ trận. Cùng lúc đó, Mộc Ân nhanh chóng bay tới khoảng cách phù hợp để công kích Một Tấc Tro. Một Băng Trận bất chợt xuất hiện trước mặt, đồng thời, Sao Xạ Tuyến của Ma đạo học giả trong tay Cao Anh Kiệt cũng lập tức bay đến theo.

Đa số kỹ năng của Ma đạo học giả đều không cần ngâm xướng, đấu pháp thiên biến vạn hóa của Vương Kiệt Hi từng phát huy ưu thế của nghề này lên đến cực hạn. Phản ứng của Cao Anh Kiệt cũng rất mau lẹ, cậu chăm chú quan sát Một Tấc Tro, cân nhắc tuyến đường di chuyển.

“Một năm trôi qua, Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm vẫn đi theo lối chơi thụ động như vậy.”

Khoảnh khắc Băng Trận và Sao Xạ Tuyến va vào nhau, tia sáng bắn ra tung tóe, nhưng không một ai có tâm trạng thưởng thức hình ảnh đó mà hai cậu vẫn chú ý đến động tác kế tiếp của đối thủ cực kỳ cẩn thận.

5.

“Nhất Phàm, rảnh không, tới đánh Boss.” Diệp Tu nghiêng đầu liếc nhìn bàn của Kiều Nhất Phàm nhưng lại không thấy cậu ngồi đó, bèn gọi thật to.

“Dạ, em tới ngay.” Kiều Nhất Phàm đặt cốc nước xuống, ngẩng đầu lên trả lời rồi mau chóng bước tới.

Từ khi chưa rời khỏi Vi Thảo, Kiều Nhất Phàm đã đánh Boss cùng Diệp Tu không ít lần, sau khi tới Hưng Hân lại càng vào game online nhiều hơn mỗi khi rảnh rỗi. Lâu dần, cậu đã có thể bắt kịp tiết tấu của Diệp Tu một cách tương đối, hơn nữa, thao tác Một Tấc Tro cũng ngày càng thuần thục hơn, hay nói cách khác, sức mạnh tiềm tàng trong cậu đang ngày càng được phát huy.

Thật sự đúng như câu nói đó, không thử một lần sẽ không bao giờ biết được tiềm lực của bản thân lớn tới đâu.

“Đánh không tồi.” Diệp Tu hút một hơi thuốc, “Tiếp tục với đà này, chẳng mấy mà em có thể đảm đương một góc trời rồi.”

Kiều Nhất Phàm hơi ngượng ngùng.

Lúc trước, chính Diệp Tu là người đã bước từng bước cùng cậu, từ sự mông lung khi khởi đầu cho đến tự tin như bây giờ, từ Kiều Nhất Phàm trong quá khứ đến Kiều Nhất Phàm của hiện tại. Được chỉ dẫn đúng hướng, Kiều Nhất Phàm đã có thể trưởng thành nhanh chóng.

Tất cả đều nhờ có tiền bối Diệp Tu, nhờ có Diệp Tu ở phía trước dẫn dắt cậu tiến lên từng chút.

“Nhưng lại nói, đến giờ anh vẫn chưa hỏi mục tiêu của em là gì?” Diệp Tu hút thêm một hơi thuốc rồi chậm rãi nhả khói ra.

Sau làn khói dần tan đi là đôi mắt sáng ngời của Kiều Nhất Phàm, đôi mắt như những vì sao trên bầu trời đêm với những khát vọng hiện rõ mà chẳng cần nói ra thành lời.

6.

“Cục diện trên sàn đấu lúc này đang vào hồi gay cấn! Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm từng bước áp sát!” Lý Nghệ Bác trở nên căng thẳng theo nhịp trận, hắn bất giác nuốt nước bọt, mắt vẫn chăm chăm nhìn theo hình ảnh trên màn hình, “Cao Anh Kiệt bị kẹp chặt rồi, bây giờ bất kỳ hành động nào của Mộc Ân đều có khả năng tạo thành những kết cục khác nhau.”

“Anh nghĩ kế tiếp sẽ diễn biến ra sao?” Lý Nghệ Bác quay sang nhìn Phan Lâm vẫn im như thóc từ nãy đến giờ.

“Haha, quả thật phần thắng của Một Tấc Tro rất lớn...” Phan Lâm bẻ lái rất nhanh khi vừa thấy thanh máu của Một Tấc Tro trượt mạnh và tiết tấu công kích của Mộc Ân đột ngột tăng vọt, “Nhưng nếu không có sự trao đổi tương xứng thì cũng khó để nắm chắc phần thắng trong tay...”

Kiều Nhất Phàm thao tác Một Tấc Tro di chuyển mau lẹ, rời khỏi phạm vi tấn công của Mộc Ân. Trong khi đó, dù truy đuổi gắt gao, Mộc Ân vẫn duy trì một khoảng cách tương đối, bắt đầu một đợt tấn công mới.

Về một phương diện nào đó, Ma đạo học giả và Trận Quỷ là hai nghề khá tương đồng. Hai cậu luôn duy trì một khoảng cách vừa phải với nhau, cẩn trọng quan sát nhau không rời mắt, cả hai đều đang chờ đợi một cơ hội hoàn mỹ để tung chiêu đoạt mạng.

Đúng lúc này, Một Tấc Tro đột nhiên kéo giãn khoảng cách, ai cẩn thận quan sát đều nhận thấy rằng Mộc Ân đã có một khoảnh khắc chậm nhịp.

Trận Quỷ cũng có phương pháp gia tăng tốc độ, chỉ là thời gian ngâm xướng còn dài hơn cả trải quỷ trận. Nếu có thể lựa chọn, Kiều Nhất Phàm không thực sự muốn dùng cách thức mạo hiểm này bởi dẫu sao Trận Quỷ cũng không phải Thích khách. Nhưng khi cậu trông thấy Mộc Ân ở ngay sau lưng mình, cậu chẳng thể mặc kệ Ma đạo học giả kia bay vù vù tới áp sát, vậy nên phải có một quyết định thật táo bạo. Dù Cao Anh Kiệt đã sớm phát hiện ra “lộ tuyến khôn khéo” của Kiều Nhất Phàm, cách thức di chuyển ấy quen thuộc tới mức khiến cậu như nhớ tới ngày nào đó trong quá khứ.

Trông thấy Một Tấc Tro phát động quỷ trận, Mộc Ân lùi về sau hai bước theo bản năng. Cậu đột ngột phát hiện có dây leo quấn quanh chân mình, đường lui bị chặn, mà trong chính khoảnh khắc ấy, Một Tấc Tro lại hành động. Kiều Nhất Phàm tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội giành thắng lợi nào trong trận đấu, huống hồ là chút thời gian Mộc Ân bị trói cuộc, chừng ấy đã đủ cho cậu hoàn thành chuỗi quỷ trận còn dang dở của mình.

Tiếp sau đó, thanh máu về 0.

Vinh Quang!

Một Tấc Tro giành chiến thắng!

Kiều Nhất Phàm thở phào một hơi, trên mặt là một nụ cười rất nhạt nhưng cực kỳ rạng rỡ. Cao Anh Kiệt đứng đối diện cũng mỉm cười với cậu, gật đầu ý nói “Nhất Phàm, đánh rất hay.”

Thời gian trôi có thể thay đổi rất nhiều việc, nhiều người, kể cả tính tình, niềm tin. Suốt con đường tiến bước, Kiều Nhất Phàm đã trải quả nhiều hơn cả những gì có thể trông thấy bằng mắt.

Cậu ấy từng thất bại, từng suy sụp, thậm chí từng chịu đựng cả những khinh thường và trào phúng. Nhưng Cao Anh Kiệt biết, dù thế nào đi chăng nữa, Kiều Nhất Phàm sẽ luôn là người bạn cực kỳ quan trọng trong cuộc đời cậu, không một điều gì bên ngoài có thể ảnh hưởng tới sự thật ấy.

“Cảm ơn, cậu cũng vậy.” Kiều Nhất Phàm mỉm cười đáp lại, ánh mắt cậu ấy sáng ngời. Rốt cuộc cậu đã nâng được trong tay thành công trước nay cậu luôn cố gắng đạt được, đến lúc này, những nỗ lực trong quá khứ đã thực sự nhận được hồi báo. Cậu hiểu rất rõ cảm giác giành được thắng lợi sau bao cố gắng, đồng thời, cũng bởi vì đã từng trải qua vô số thất bại, kết quả thu được càng thêm ngọt ngào hơn.

Cao Anh Kiệt bỗng thấy thật vui mừng khi chứng kiến Kiều Nhất Phàm cười càng rạng rỡ hơn. Kiều Nhất Phàm quả thật không hề từ bỏ Vinh Quang, một năm, hai năm và nhiều năm sau nữa vẫn sẽ như vậy. Cậu chợt thốt ra một câu hỏi nghe thật ngốc nghếch: “Mục tiêu của cậu là gì?”

7.

Kiều Nhất Phàm quay lại nhìn chiếc bàn, tấm thẻ tài khoản Một Tấc Tro đang nằm trên đó.

“Quán quân.”

Cậu nghe thấy bản thân mình trả lời hai từ ấy, giống như lời Diệp Tu từng đáp khi cậu hỏi anh ấy.

Đến bây giờ, cậu đã không còn là cậu thiếu niên ngơ ngác ngước mắt nhìn lên đấu trường sôi động hay chiến đội thần tượng đang nâng chiếc cúp biểu trưng cho vinh quang, cậu là Kiều Nhất Phàm, tuyển thủ chủ lực của chiến đội Hưng Hân.

Kiều Nhất Phàm từ từ ngẩng đầu lên, tầm mắt không ngừng dõi theo tấm thẻ tài khoản ấy. Trong mắt cậu có nét suy tư, băn khoăn nhưng kiên định và niềm tin bất diệt vẫn chiếm phần lớn hơn.

“Mục tiêu của mình là quán quân!”

Mục tiêu ấy chưa bao giờ thay đổi, dù là trước khi rời khỏi Vi Thảo, khi bị nghi ngờ năng lực, đích đến ấy vẫn luôn kiên định trong tim cậu.

Đến bây giờ Kiều Nhất Phàm mới chính thức có đủ năng lực đảm đương một góc trời. Mọi nỗ lực, cố gắng, những điều cậu nhận được, kể cả công nhận hay trách móc, tất cả đều sẽ trở thành quang cảnh hoặc bước đệm cần thiết trên con đường hướng tới thành công.

Cao Anh Kiệt không hề cảm thấy bất ngờ khi nhận được đáp án này. Cậu ấy mỉm cười vẫy tay với cậu, từ tốn rời khỏi vị trí thi đấu, hệt như Kiều Nhất Phàm chậm rãi bước qua cửa chính của Vi Thảo năm đó.

“Thật trùng hợp, tớ cũng vậy. Nhất Phàm... Cậu phải cố gắng lên đấy, coi chừng bị tớ vượt qua.”

Nét cười không hề biến mất khỏi khóe môi Cao Anh Kiệt. Nhất Phàm vẫn là Kiều Nhất Phàm như cũ, không có gì thay đổi, cậu vẫn sẽ chiến đấu vì những điều cậu tin tưởng, còn gì tốt hơn thế được đây? Tuy không còn tiến bước chung một con đường nhưng đích đến vẫn là một. Nếu không thể là đồng đội, vậy hãy trở thành đối thủ tốt nhất của nhau.

Từng dè dặt, che giấu hết những góc cảnh của bản thân, nhưng giờ cậu đã tỏa sáng rực rỡ như viên ngọc quý. Những nỗ lực không ngừng vì quán quân chính là vinh quang dành cho cậu, dành cho Một Tấc Tro của cậu.

Kiều Nhất Phàm nhìn theo bóng lưng bạn tốt rời đi rồi bật điện thoại lên, hình nền là tấm ảnh chụp chiến đội Hưng Hân khi mới thành lập, khuôn mặt mọi người đều mang nét cười rạng rỡ.

Nhớ lại những kỳ vọng và công nhận của mọi người, nhớ lại bao thăng trầm từng trải qua, nhớ lại những điều mọi người đã dành cho mình, cậu siết chặt nắm tay thầm hạ quyết tâm.

Chậm rãi đưa chạm tay bên trái lồng ngực, giống như tuyên thệ, lặng lẽ ghi tạc lời thề vào tim.

Hưng Hân có em, sẽ tiếp tục tiến bước!
 

Bình luận bằng Facebook