1. Không có mùa hạ (Hạ Thiên Vô*)
*Hạ Thiên Vô: củ khô của cây Corydalis decumbens thuộc họ Anh túc, vị đắng, hơi chát, tính ôn hòa.
Game "Vinh Quang" hot nhất mấy năm gần đây chính thức tổ chức giải đấu chuyên nghiệp năm đầu tiên, các tuyển thủ chuyên nghiệp ra mắt mùa giải này, sau này được giới Vinh Quang gọi là "thế hệ sáng lập". Các tuyển thủ có kỹ năng thượng thừa mang danh tiếng là "đại thần thời viễn cổ" vẫn nhuốm màu sắc huyền bí.
Nhưng đối với đội trưởng Vi Thảo Lâm Kiệt mà nói, cảm giác thần bí đúng là có, nhưng còn danh hiệu "đại thần"... Nói thật, thao tác của anh thậm chí không đạt tới mức độ này.
Tuy cách vòng chung kết chỉ hai điểm, nhưng đội viên Vi Thảo không cảm thấy quá mất mát. Dù sao, thực lực của Vi Thảo không được coi là rất mạnh, tới được tận đây cũng phần lớn là do trong tay Lâm Kiệt có vũ khí bạc cùng thẻ tài khoản cấp thần.
Có điều, khiến Lâm Kiệt vui vẻ yên tâm đó là bên trại huấn luyện có một tiểu tử rất khá, tuổi vừa đúng, mùa giải mới có thể chính thức đăng ký trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp của chiến đội Vi Thảo.
Vừa nghĩ tới Phương Sĩ Khiêm, Lâm Kiệt không tránh khỏi có chút vui mừng.
Quen cậu bé trị liệu này vẫn là chuyện từ trong game.
Mùa giải đầu tiên nên cách cử hành còn sơ khai, cho dù là hình thức hoạt động hay quy mô đều không thể so với về sau, mỗi công hội sau lưng chiến đội đều không có của cải phong phú gì, số lượng thành viên cũng không nhiều. Vì để chế tạo trang bị cao cấp cho thẻ tài khoản của chiến đội, thu thập vật liệu hiếm, trừ việc chi nhân dân tệ, chỉ có duy nhất một việc khiến tuyển thủ chuyên nghiệp phải tự thân xông pha, đó là cướp boss.
Cái gọi là "thế hệ sáng lập", chính là cứ dần dần tích góp tài nguyên cho chiến đội.
Lâm Kiệt lại một lần nữa lực bất tòng tâm nhìn Gia Thế cướp boss dã đồ đi, chỉ đành mang đội ngũ đi đánh phó bản cấp cao, nếu may mắn có lẽ vẫn có thể ra boss ẩn.
Hết cách rồi, anh cũng đã từng làm liều, muốn cướp boss về, nhưng lần nào cũng thất bại tan tác.
Đội ngũ vừa mới di chuyển tới trận địa khác, Lâm Kiệt chợt phát hiện, trước cửa phó bản... ùn tắc giao thông?
Đến gần nhìn, hóa ra nguyên nhân là do hai nhóm người của Hoàng Phong và Lâm Hải.
Lúc này xung quanh đã huyên náo ầm ĩ.
"Tiểu tử, cân nhắc xong chưa? Cậu thật sự vô cùng thích hợp làm tuyển thủ chuyên nghiệp, Hoàng Phong tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất!"
"Ê này này này! Sao lại cướp người ngay trước mặt người khác được vậy hả! Rõ ràng là tôi đến trước mà?" Người của Lâm Hải không phục.
"Ông đến trước thì sao, người ta đã đồng ý chưa?" Người Hoàng Phong quay ngoắt giọng điệu 180 độ, nói với người chơi đang kẹt giữa vòng vây: "Đừng để ý tới bọn họ, cậu có xem mấy cuộc tranh tài gần đây không? Hoàng Phong ở chiếu trên của bảng tổng sắp, Lâm Hải sao mà so được? Cậu lăn lộn với bọn họ sẽ không làm nên cơm cháo gì đâu."
"Nói năng kiểu gì thế! Xem thường bọn tôi hả?!"
Hiện trường cãi vã sắp biến thành một cuộc ẩu đả, Lâm Kiệt điều khiển Vương Bất Lưu Hành đi lên trước, dò hỏi: "Mọi người... Nếu không vội vào phó bản thì có thể cho chúng tôi vào trước được không?"
Tuy anh đã rất lễ độ, nhưng đối diện với hai nhóm người đều đang nổi nóng nên chẳng ai rảnh để ý tới Lâm Kiệt, đừng nói là nhường đường, sự chú ý của bọn họ nào có đặt trên người Lâm Kiệt đâu.
Kết quả là đúng lúc này, người chơi đang bị vây chặt kia lại mở miệng nói chuyện.
"Cao thủ Trung Thảo Đường, vào phó bản đều không mang theo trị liệu sao?"
Lúc nghe thấy giọng nói của cậu thiếu niên ấy, Lâm Kiệt hơi bất ngờ. Nhân vật được hai nhà tranh giành nhất định thực lực không tầm thường, vì thế, anh cứ nghĩ tuổi tác của đối phương không nhỏ.
"Trị liệu trong đội có việc nên không đăng nhập được." Tuy tầm nhìn bị rất nhiều người chơi ngăn trở, nhưng Lâm Kiệt cũng suy ra được từ lời nói ấy, chức nghiệp của người chơi bị tranh đoạt là một trị liệu.
"Vậy đợi mọi người trước tiên bình tĩnh lại chút rồi cùng nhau thương lượng một phen." Thiếu niên nói với các tuyển thủ của Hoàng Phong và Lâm Hải, "Trước tiên tôi vào bản với Trung Thảo Đường, không thì đứng mãi ở chỗ này cũng lãng phí thời gian, phải không?"
"... Cái gì?" Hai nhóm người không nghĩ tới nhân vật chính lại muốn tránh đi vào lúc này.
"Này không được vào bản, tôi đang trốn lớp học buổi tối để đánh Vinh Quang đó, không kéo dài quá lâu được..."
"Vậy vào cùng chúng tôi đi!" Một người chơi của Lâm Hải nói.
"Bớt đi! Có vào cũng là vào cùng chúng tôi!" Nhưng bên Hoàng Phong không tính cho người chạy thoát.
"... Thấy không, cho nên mới nói, hai bên tự giải quyết với nhau trước đi, tôi đánh một trận cùng Trung Thảo Đường. Chờ bọn tôi đánh xong thì chắc bên này cũng xong ha, mọi người thấy thế nào?" Thiếu niên đề nghị.
Hai nhóm người đều trầm mặc một lúc, cuối cùng coi như bất đắc dĩ đồng ý.
Lâm Kiệt còn đang hoang mang thì phía trước thực sự tránh ra tạo thành một con đường.
Anh đi xuôi về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ chức nghiệp và ID của cậu thiếu niên ấy:
Sứ giả thủ hộ, Phòng Phong.
Dọc đường phá bản, từng đợt quái nhỏ dễ dàng bị đẩy lui, nhưng dù sao cũng không liên quan gì tới cậu thiếu niên kia, chỉ là quen tay hay việc mà thôi.
Nhưng không biết vì sao, Lâm Kiệt luôn cảm thấy giữa đường sẽ sản sinh ra biến số.
Quả nhiên.
"Ha, mấy vị cao thủ Trung Thảo Đường này, mọi người phá bản chậm quá á." Giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên truyền đến.
Lâm Kiệt hơi buồn cười nhìn bóng người của Phòng Phong, bọn họ đánh bản đã phải trải qua quá trình kiểm tra tất cả các phương án để đạt được phương án tối ưu nhất, kết quả không ngờ còn bị thiếu niên này ghét bỏ.
"Trong đội mọi người chắc hẳn chưa từng có sứ giả thủ hộ, " Giọng nói chắc chắn của thiếu niên lại truyền tới, lập tức theo sau đó là một tiếng âm lượng tăng cao, "Theo sát tôi!"
Lâm Kiệt vô thức thao tác Vương Bất Lưu Hành đuổi theo, thành viên trong đội không thấy đội trưởng nói gì cũng dồn dập đi theo trị liệu mới gia nhập.
Đúng vào lúc nào, một vòng sáng khuếch tán quanh thân sứ giả thủ hộ.
Ánh Sáng Thiên Sứ!
Mặc kệ hiệu ứng đẩy lùi của Bá Thể của một vòng quái nhỏ bên cạnh, trong nháy mắt phía trước xuất hiện một con đường lớn không có chướng ngại nào. Mọi người chạy về hướng cậu thiếu niên, theo sau MT là con boss nhỏ ở cửa thứ hai, ngoại trừ né những kỹ năng tầm xa của boss thì mọi người chỉ cứ việc phóng đại chiêu là được.
Chờ đánh xong phó bản, Lâm Kiệt vẫn chưa hết thòm thèm, nhìn thời gian hoàn thành so với lần mình nhanh nhất còn bớt được đến mười hai giây.
Cậu thiếu niên trị liệu này... Trình độ còn cao hơn cả so với mình tưởng tượng! Nắm vững thời cơ, sử dụng kỹ năng đúng lúc mà lại căn chuẩn thù hận, hơn nữa biết lợi dụng địa hình để tránh né, bản thân không cần quá nhiều sự bảo vệ. Không chỉ kéo dây máu của mọi người một cách vững vàng, thỉnh thoảng vẫn có thể lao lên đạp boss hai cái...
Chiến đội Vi Thảo đang thiếu hụt không phải chính là một tuyển thủ trị liệu sao?
Trị liệu hiện tại trong đội là bạn tốt trong game của Lâm Kiệt, theo Lâm Kiệt vào chiến đội cũng thuần túy do tình bạn hữu nghị. Hơn nữa, trình độ của cậu thiếu niên ấy, e rằng đã sớm vượt xa trị liệu đương nhiệm rồi.
Nếu có thể khiến cậu ấy gia nhập Vi Thảo...
Chia xong trang bị và vật liệu rơi từ phó bản, rời đi xong, quả nhiên bên ngoài vẫn chưa giải quyết được. Ngược lại quân số vây chặt càng đông thêm... Chỉ sợ hai chiến đội gọi cả người trong công hội tới, tình hình này chính là muốn khai chiến!
Dù vậy, Lâm Kiệt vẫn thao tác hỏi Phòng Phong: "Nếu chiến đội Vi Thảo cũng mời cậu, cậu có cân nhắc chút không?"
Tuy âm lượng nói chuyện không có bao nhiêu đề-xi-ben, nhưng tiếng người chơi ầm ĩ tranh luận xung quanh dần dần lắng xuống.
"Lâm đội, như vậy là không trượng nghĩa, chỉ là đánh một cái phó bản mà cũng định cướp ngang sao?"
"Đúng vậy, muốn cướp người thì ra sau xếp hàng đi."
Công hội hai nhà không hề đặt Lâm Kiệt vào trong mắt. Thế lực khi ấy của Trung Thảo Đường không quá mạnh, Lâm Kiệt cũng không phải cao thủ hàng đầu, vì thế cho dù Lâm Kiệt muốn mời, đối phương sẽ từ chối đi?
Dựa vào thực lực nói chuyện, phần thắng của Hoàng Phong lớn hơn một chút. Trên bảng tổng sắp vị trí của bọn họ khá cao, hơn nữa vẫn sung sức, là một trong những ứng cử viên của quán quân.
Nhưng chưa cần Lâm Kiệt lên tiếng, Phòng Phong cử động, Phương Sĩ Khiêm lại nói.
"Ba chiến đội mấy người phái đại diện đánh một trận đi."
"Cái gì?" Có người nghi ngờ mình nghe lầm.
"Mấy người đánh một trận, ai thắng tôi đi với người đó." Giọng nói của Phương Sĩ Khiêm lộ ra một chút ngông cuồng.
Trước đây, hắn cũng không có ý định trở thành một tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp. Nhưng hôm nay có ba chiến đội đều muốn thu hắn về dưới trướng, đây không phải nghĩa là hắn quả thật rất có thiên phú sao? Cái đó... Làm một tuyển thủ chuyên nghiệp, hình như cũng không tệ nha!
"... Cậu cho rằng cậu là ai hả? Thao tác tốt chút đã muốn sai khiến người khác? Cậu nghĩ mình có cửa vào Lâm Hải chắc!" Một tuyển thủ Lâm Hải kích động lên tiếng, người bên cạnh cũng thêm vào: "Tôi thấy tên nhóc này còn có âm mưu, nếu vào đội, khéo có ngày muốn trèo cả lên đầu đội trưởng cho coi!"
"Nếu hai đội kia đồng ý thì tôi không ngại thử một lần." Lâm Kiệt nói.
Phương Sĩ Khiêm thế nhưng lại rất có hảo cảm với Lâm Kiệt, tuy chỉ cùng nhau đánh phó bản một lần, nhưng từ phong cách chỉ huy tác chiến lẫn lời nói sau khi rời bản có thể thấy, Lâm Kiệt tuy là đội trưởng nhưng không tự cao, vẫn rất bình dị gần gũi. Dĩ nhiên, đội trưởng mà không làm dáng cũng còn nhiều người, nhưng đối với hậu bối tức giận mà vẫn khiêm nhường như vậy, chắc là người đầu tiên rồi.
Cuối cùng, ba chiến đội đều cử đội trưởng làm đại diện, quyết định tốc chiến tốc thắng, giữa mỗi người người đọ sức một lần. Một số tuyển thủ chuyên nghiệp đương thời lẫn thành viên công hội đều vây xem, thế trận cực kỳ lớn.
Trận đầu, Lâm Kiệt bại dưới tay đội trưởng Lâm Hải, kết quả này là bình thường, bao gồm cả trong dự liệu của Lâm Kiệt.
Đối thủ tiếp theo là đội trưởng của Hoàng Phong, thao tác nhân vật cấp thần, thầy trừ tà Quét Đất Dâng Hương - Quách Minh Vũ.
Đến lúc này, trong lòng mọi người đều đã có nhận định riêng: Lâm Kiệt không thể chiến thắng đại thần hàng đầu như Quách Minh Vũ, dưới tình huống thắng thua đã định tương đương với làm chuyện vô ích, không bằng trực tiếp GG cho rồi.
Kể cả Phương Sĩ Khiêm cũng nghĩ như vậy.
Nhưng cho dù không ai xem trọng Lâm Kiệt, anh cũng sẽ dốc hết toàn bộ sức mạnh. Không chỉ bởi vì anh muốn Phương Sĩ Khiêm gia nhập Vi Thảo, càng bởi vì anh là một tuyển thủ chuyên nghiệp, ở trong lòng anh, không cho phép mình chưa chiến đã hàng!
Mở màn ván thứ hai, Quét Đất Dâng Hương bắt đầu bằng Thăng Thiên Trận, Vương Bất Lưu Hành bị khống chế lơ lửng giữa trời, đánh bay, tấn công, không đợi Lâm Kiệt nhận ra, một vòng liên kích mới đã tới.
Mắt Phương Sĩ Khiêm chứng kiến chính là Vương Bất Lưu Hành liên tục nhận sát thương, lại tiếp tục nỗ lực thoát khỏi khống chế, cũng tìm cơ hội phản kích... Tuy hiệu quả không cao, tuy bộ dạng chật vật, tuy vẫn không ngăn cản được thanh máu trượt dài, nhưng Lâm Kiệt không hề từ bỏ.
Vì sao cứ liều mạng như vậy nhỉ? Đây chỉ là một trận đấu không quá quan trọng, Lâm Kiệt vốn còn chả cần phải tham gia ấy chứ!
Nhìn Vương Bất Lưu Hành bị Quét Đất Dâng Hương hất văng, nặng nề rơi xuống đấy, Phương Sĩ Khiêm cảm giác có chút đau lòng.
Nếu biết rõ là không thể, tại sao vẫn nhất định phải làm?
Vì không thể để bản thân hối hận, vì để tất cả mọi người nhìn thấy thái độ của mình!
Vương Bất Lưu Hành đã chạm máu đỏ lại bắt đầu, chổi vung lên, kiên quyết xông về phía đối thủ...
Phương Sĩ Khiêm đột nhiên đặc biệt, đặc biệt hy vọng Lâm Kiệt thắng.
Nhưng thanh máu Vương Bất Lưu Hành chạm đáy, màn hình Lâm Kiệt tối đen.
Hai trận đấu.
2-0.
TBC