Hoàn [Vi Thảo Thành Nguyên 2022][Vi Thảo] Dải ngân hà mùa hạ bừng sáng

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1
Một sản phẩm thuộc project Vi Thảo Thành Nguyên 2022
mừng Vi Thảo đăng quang lần thứ 2!

[Vi Thảo trung tâm]
Dải ngân hà mùa hạ bừng sáng


Tác giả: 临棠色
Edit: Phong​

Khi đọc toàn truyện kiến nghị ăn kèm video cosplay ngắn có liên quan.​

Xem video ngắn tại đây: 🍀

>>>​

[00.]​

"Bỏ lỡ giải quán quân đã là sự thực trước mắt, tôi hi vọng mọi người có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của bản thân, tổng kết nguyên nhân thất bại lần này, rút kinh nghiệm, mùa giải tiếp theo tiếp tục cố gắng."​

"Mọi người hãy tự xem lại những trận đấu của Vi Thảo mùa này, nhất là replay của vòng chung kết, hãy kiểm điểm ít nhất một lần, sau khi kết thúc kỳ nghỉ, trước khi trở lại đội, hãy tổng kết phân tích của mình gửi mail cho tôi."​

"Dù dừng bước tại á quân, nhưng mọi người đã làm rất tốt, mùa giải này mọi người vất vả rồi."​

"Cứ thế đi. Tan họp."​

Lần lượt trấn an các đồng đội một phen xong, một mình Vương Kiệt Hi sải bước dài trở lại phòng huấn luyện. Làm đội trưởng, anh sẽ luôn là người cuối cùng trở về nhà trong kỳ nghỉ, bây giờ thì anh muốn phục bàn trước. Ngón tay anh dừng trên bàn phím hồi lâu, lại chậm chạp không gõ xuống.​

Bên tai vẫn vang tiếng thất vọng cuộn trào mãnh liệt từ bốn phương tám hướng lúc anh đi ngang chỗ fan Vi Thảo trên đường rời hội trường.​

Đội trưởng Vi Thảo ngẩn ngơ ngồi trong phòng huấn luyện không mở đèn, ánh mắt lộ ra nét hoang mang hiếm thấy.​

[01.]​

Dòng suy nghĩ bay ra rất xa, cho đến khi bị một tiếng tiếng ngáp cắt ngang.​

Anh lần theo âm thanh quay đầu, thấy một người đang khoanh tay nghiêng người dựa vào cửa phòng huấn luyện, không biết đã đứng bao lâu.​

Phó đội trưởng Vi Thảo.​

Phương Sĩ Khiêm.​

Ánh sáng đèn cảm ứng ở hành lang chiếu lên khiến màu tóc Phương Sĩ Khiêm nhạt đi, trong con ngươi đen nhánh đong đầy cảm xúc.​

Hắn chầm chậm dịch qua bên này. Do lúc trước cố ý báo size đồng phục lớn hơn một cỡ, nên lúc đi ngang qua Vương Kiệt Hi, vạt áo rộng thùng thình của hắn quét phải góc bàn, khóa kéo kim loại va chạm vang ra tiếng.​

Hắn kéo một cái ghế gần đó ra, trước khi ngồi xuống, hắn đột nhiên xoay cổ tay ném một vật qua. Vương Kiệt Hi vô thức tiếp lấy, nhìn qua, là lon cola.​

"Uống đi."​

"… Cảm ơn."​

Phương Sĩ Khiêm cũng giữ một lon cho bản thân, hắn nhấp một ngụm, hé mắt, ngập ngừng.​

Hắn chậm rãi bù vào: "Đừng suy nghĩ nhiều, mua một tặng một."​

Vương Kiệt Hi thoáng ngẩn người, sau đó thế mà anh cũng gật đầu theo, như là đã hiểu lời này.​

Phương Sĩ Khiêm ngồi bên tay phải Vương Kiệt Hi, tâm tình phức tạp trong mắt hắn bị ánh sáng phòng huấn luyện lọc đi. Vẻ mặt hắn như có chuyện muốn nói với Vương Kiệt Hi, nhưng vì thấy thời điểm khá mẫn cảm nên có vẻ trước khi mở miệng hắn phải cân nhắc một phen.​

Một hồi sau Vương Kiệt Hi mới nghe hắn nói: "… Kỳ thật nhiều chuyện cũng giống vậy lắm, được mất thành bại, cách xa quá hay gần quá đều không thấy rõ được, nhất định phải tự mình trải qua một lần mới hiểu."​

"Thất bại một lần cũng có chỗ tốt của thất bại một lần, xem như là thêm bài học cho bản thân đi —— Dù sao người cũng sẽ không lật thuyền hai lần trong cùng một mương, sau lần này, chí ít mấy năm nữa Vi Thảo cũng sẽ khó mà chịu thiệt trước đống lời nói rác rưởi."​

Trước giờ mạch não của Ma Thuật Sư vẫn rất thất thường.​

Chỉ trầm mặc một chốc, Vương Kiệt Hi lại đột ngột hỏi: "Hoàng Thiếu Thiên biết cậu xem lời nói rác rưởi của cậu ta như mương rãnh không?"​

Phương Sĩ Khiêm: "…"​

Phương Sĩ Khiêm —— Bậc thầy ngôn ngữ có chút danh tiếng tại Vi Thảo, kỹ năng ném nồi full điểm, tối nay lại còn bị nhổ răng cọp, bị đoạt mất quán quân, hiện tích không ít oán hận trong lòng, tất cả làm hắn hậm hực đảo mắt, đáp: "Gì chứ? Tôi còn tưởng cách hình dung này được cả Liên minh ngầm thừa nhận rồi!"​

Vương Kiệt Hi thở dài: "Lý do này vẫn hơi thiếu thuyết phục đấy, tiền bối."​

Tất nhiên Phương Sĩ Khiêm cũng thừa nhận chuyện này —— lúc an ủi người nào có logic gì đáng kể chứ.​

"Được rồi, thật ra tôi cũng cảm nhận được…" Hắn nói nửa chừng lại chuyển đề tài: "Vậy nên giờ Vương Kiệt Hi cậu có thể thấy tôi hoàn toàn không biết cách an ủi người ra sao rồi đấy? Cậu có biết tôi moi ruột gan ra muốn an ủi cậu, giúp cậu bớt sầu não khó khăn đến cỡ nào không? Vậy mà cậu còn không chịu vực mình dậy! Cậu còn chờ cái gì nữa?"​

Trong nháy mắt đó, thiếu chút nữa Vương Kiệt Hi đã không nhịn được cười.​

Kỳ thật anh rất muốn nhắc Phương Sĩ Khiêm rằng anh đã làm đội trưởng suốt bốn mùa thi đấu rồi, đã sớm trang bị tố chất tâm lý vững vàng mà tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng phải có —— anh đã không còn là Ma Thuật Sư gà mờ năm nào sáng tạo ra kỳ tích cả mùa thi, cuối cùng bị Đấu Thần dùng một thanh Khước Tà gõ vỡ đầu chảy máu, để rồi lúc tiếp nhận phỏng vấn từ phóng viên sau trận đấu gần như cứng miệng không trả lời được nữa rồi.​

Bây giờ bỏ lỡ quán quân, anh có tự trách, cũng có thất vọng, cũng sẽ kiểm điểm bản thân…​

Nhưng cũng không cần người khác đến an ủi.​

Ma Thuật Sư năm xưa sớm đã vượt mọi chông gai, đã trở thành một đội trưởng Vi Thảo tốt hơn rồi.​

[02.]​

Tuy nói thế, những vị trị liệu với thần kinh hết sức nhạy cảm đều có một điểm chung là muốn chăm sóc đồng đội của mình mọi lúc, ấy là chưa kể đến vị có kỹ năng được phong thần kia.​

Có lẽ vị 'đội trưởng Vi Thảo tốt hơn', trong mắt Thần Trị Liệu, vĩnh viễn cũng chỉ là người hậu bối thuở đầu kia, phải thường xuyên xuất hiện trong phạm vi phóng kỹ năng của hắn thì hắn mới an tâm được.​

Bộ dáng của Phương Sĩ Khiêm rơi vào suy nghĩ của Vương Kiệt Hi, để lộ dáng vẻ chưa từng thay đổi của hắn.​

So với mùa giải thứ ba thì cuối mùa giải thứ sáu này, bọn họ đều đã thay đổi, nhưng có vài điều quanh đi quẩn lại vẫn giữ vẻ ban đầu.​

"Thật ra tôi cảm thấy mình có vẻ rất đáng tin mà, khi nãy tôi còn thấy bản thân đang an ủi mọi người đây." Vì hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Vương Kiệt Hi có thể yên tâm tâm sự chuyện này với Phương Sĩ Khiêm.​
"Tôi chưa từng gặp ai hiểu lầm bản thân sâu sắc như cậu." Phương Sĩ Khiêm như nghe được chuyện cười vô lý nào đó, không kìm được cảm xúc: "Thi đấu xong nhìn cậu chẳng vui được bao lâu, cần tôi nhắc cậu rằng giả như trước mặt cậu lúc đó có cái chậu hoa, Vương Bất Lưu Hành có thể chôn thẳng đầu vào đất luôn không?"​
Hắn vẫn cứ tiếp tục cười nhạt: "Thế à? Thế à?"​
Chẳng biết Vương Kiệt Hi làm thế nào để nghe hiểu hàm ý của Phương Sĩ Khiêm từ lời mỉa mai này, chỉ thấy anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.​
"Được rồi, tôi biết rồi."​
"Thật xin lỗi, đã làm tiền bối phải lo."​
Phương Sĩ Khiêm nhướng mày, 'hừ' một tiếng: "Cậu biết là được."​
Lại dừng ước chừng bốn năm giây, hắn đột ngột tỉnh lại, nhìn chằm chằm Vương Kiệt Hi, huyệt Thái Dương co rút ẩn ẩn đau.​
Phản ứng của hắn mạnh mẽ khó giải thích: "Ai lo cho cậu chứ? Tôi thèm vào! Tôi đây chỉ là… Nói chung cậu đừng có mà ảo tưởng mình tốt như vậy!"​
Cách Vương Kiệt Hi, vị đại sư vuốt mèo đứng đầu Vi Thảo, đối phó với đội phó của mình, thường cũng theo hướng thuận lông mà vuốt.​
Anh đáp: "Tốt mà."​
Phương Sĩ Khiêm càng tức.​
"Đừng có gạt tôi!"​
"Tôi không có ép anh."​
"Rõ ràng cậu có!"​
Nhằm ngăn tình thế tiếp tục phát triển theo hướng hai con gà tiểu học cãi nhau, Vương Kiệt Hi ngậm miệng lại trước.​
Bấy giờ Phương Sĩ Khiêm mới nghiêm mặt lại, cau mày nhìn anh nói: "Vương Kiệt Hi, không bàn chuyện khác, cậu có nhớ cậu đã hứa gì với tôi không? Bất luận thế nào, cậu cũng phải dẫn dắt Vi Thảo đoạt quán quân."​
"…"​
Chủ đề đã vòng về, cổ họng đội trưởng Vi Thảo lay động phát ra hai âm tiết: "Nhớ kỹ." Vậy ra giờ anh muốn tìm tôi đòi nợ à.​
"Vậy nên, lần này không được."​
"Còn có lần sau."​
Phương Sĩ Khiêm gõ bàn một cái nói, nói như vậy.​
Ma Thuật Sư giây trước còn tưởng mình bị đòi nợ muộn ngẩng đầu nhìn hắn, mặt có chút bất ngờ.​
Phương Sĩ Khiêm nói rất chắc chắn, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Vương Kiệt Hi, gằn từng chữ một: "Sang năm chúng ta lại đến."​
Thua thì làm lại, mùa giải này kết thúc thì chờ mùa giải tiếp theo bắt đầu, té xuống thì bò lên, không đứng dậy được thì nghĩ cách khác… Sẽ luôn có nhà vô địch tiếp theo, và sẽ luôn có vô hạn khả năng cho tương lai.​
Không có việc gì khó, Vinh Quang không bao giờ tàn, thể thao điện tử không bao giờ tận.​
Vương Kiệt Hi hiểu ý Phương Sĩ Khiêm.​
Những sức mạnh bị rút ra khỏi cơ thể anh dường như quay trở lại chỉ trong tích tắc, còn ấm hơn cả khi trước.​
Cũng vì luồng sức mạnh này, anh lần nữa giao hẹn với người kia sau mùa giải thứ ba đó.​
"Được, tôi hứa với anh —— "​
"Sang năm chúng ta lại đến."​
[03.]​
Các lão tiền bối trong Liên minh thường treo một câu bên miệng, rằng thân ở giới chuyên nghiệp như đi ngược dòng nước, lui thì dễ, tiến lại khó.​
Nhất là loại thanh niên mười sáu mười bảy tuổi này, đơn bạc, non trẻ, chỉ có thể tiến không thể lùi, thành tích học văn hóa nói chung là thê thảm, trước khi bước lên con đường thể thao điện tử chuyên nghiệp thế nào cũng đã từng một khóc hai nháo ba thắt cổ ở chỗ người nhà.​
Mà kể cả khi một số người trong bọn họ cuối cùng cũng bắt đầu hành trình 'tôi đánh cược tuổi trẻ của mình vào ngày mai' đầy thú vị, thì cái kết cũng chưa chắc họ đã có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp của vòng tròn thể thao điện tử.​
Hồng trà pha cùng cốc với lục trà, Lưu Tiểu Biệt nhìn Viên Bách Thanh buồn ngủ nằm sấp trên bàn, thuận miệng hỏi: "Hôm nay mệt chết rồi nhỉ?"​
Lại nói, hôm nay là một ngày đặc biệt, là ngày diễn ra trận chung kết quyết tái của giải đấu Vinh Quang Liên minh chuyên nghiệp. Từ trên xuống dưới câu lạc bộ đều dồn sự chú ý vào đội tuyển chính thức nhà mình, chỉ sợ lâm thời xảy ra sai lầm gì. Lúc thế này cũng chẳng có quản lý nào quan tâm nổi việc trại huấn luyện thiếu niên, thế là dứt khoát sáng sớm tuyên bố cho bọn họ nghỉ hôm nay luôn.​
Lưu Tiểu Biệt nép mình trong ký túc xá tự sắp lịch cho bản thân, buổi sáng chơi game buổi chiều trượt ván, đêm thì xem thi đấu trực tiếp. Trái với cậu, Viên Bách Thanh biến mất cả ngày trời, không biết đang bận cái gì.​
Viên Bách Thanh được quan tâm chậm rãi ngẩng đầu nhìn mắt cậu, nửa mặt hằn kín cạnh bàn, chưa chờ Lưu Tiểu Biệt chế giễu hắn đã lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, vừa có chút bối rối lại vừa có chút luống cuống.​
Hắn nói: "Cậu cảm thấy, đội trưởng với đội phó, là người như thế nào?"​
Lưu Tiểu Biệt nghe ra âm cuối của hắn thoáng run, như vùng quê đang trống trải đột ngột có trận gió lạnh thổi qua.​
Chính phó đội Vi Thảo là người thế nào?​
Vấn đề này bày ra trước mặt hai đứa nhóc dự định chính thức ra mắt vào chiến đội trong mùa giải sau, làm người không biết nói gì.​
Thậm chí sau đó, vấn đề 'chính phó đội Vi Thảo là người thế nào' còn thăng cấp thành 'Vi Thảo là một chiến đội thế nào'.​
Không ai có thể cho ra đáp án chính xác được.​
Đêm đó ngủ trên giường ký túc xá, thần trị liệu tương lai của Vi Thảo chăm chú nhìn đội huy Vi Thảo được sơn trên tường bên gối, lăn lộn khó ngủ. Dây leo trong đáy lòng hắn cũng như cọng cỏ mềm dai trên đội huy, lần đầu tiên xuyên ngực hắn, phát triển dần lên.​
Thiếu niên mộ cường.​
Lần đầu hắn tiếp xúc Vinh Quang là ở mùa giải thứ ba, chính là cái mùa giải thứ ba có Ma Thuật Sư hoành không xuất thế, trận đầu giết thần, coi rào cản tân binh như không kia.​
Ấy là xuất phát điểm của một huyền thoại, và cũng là bước ngoặt để rất nhiều thiếu niên mộ cường đưa ra lựa chọn cuộc đời.​
Sặc sỡ lạ thường, kỳ ảo diệu thường.​
Trong làn khói cuồn cuộn của đấu trường, áo choàng của ma đạo học giả lướt sát qua băng cứng lửa cuồng đầy trời, lòng bàn tay Thần Trị Liệu hiện ra từng sợi tơ sinh mệnh vàng kim, từng chút từng chút lôi kéo hắn đến trước cửa giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp.​
Sau thì chuyện cũ như câu thơ kia, có lẽ rất nhiều năm sâu cũng sẽ thở dài nhìn lại quá khứ, một rừng cây phân ra hai con đường.​
Mà hắn lại lựa chọn con đường có ít dấu chân hơn kia.​
Thời gian huấn luyện một năm trong trại huấn luyện thanh thiếu niên, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn lắm.​
Trong một năm này, Vương Kiệt Hi từng nói với hắn: "Cậu rất có hi vọng trở thành một thành viên chính thức của Vi Thảo."​
Phương Sĩ Khiêm từng nói với hắn: "Tôi nói ngắn gọn thôi, tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu."​
Các lão tiền bối trong đội từng nói với hắn, nói hắn là 'người mới có tương lai vô hạn định', là 'đệ tử cuối của đội phó Phương'.​
…​
Cuối cùng là mấy ngày trước, quản lí nói với hắn, câu lạc bộ quyết định sắp xếp cho cậu chính thức ra mắt trong mùa giải tiếp theo, có thể cần cậu lên sân khấu đánh thay phiên với đội phó.​
Trong lòng Viên Bách Thanh chậm rãi xuất hiện chút hoảng hốt.​
Sau khi kết thúc mùa giải này, tất cả tiền bối lớn hơn đội phó trong Vi Thảo đều đã rút khỏi cuộc thi rồi.​
Tối nay lúc hắn quay về, đi ngang phòng huấn luyện, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa chính phó đội mới chợt nghĩ tới —— các lão tiền bối trong đội đều lui sạch, có lẽ cũng có nghĩa là áp lực thật lớn dưới việc thua cuộc tại trận chung kết, từ nay về sau, cũng chỉ còn có chính phó đội Vi Thảo bọn họ chia sẻ được với nhau thôi.​
"… Chúng ta cần phải cố gắng nhiều hơn nữa." Trong bóng đêm, cậu nhóc Vi Thảo tự lẩm bẩm với trần nhà.​
Bạn cùng phòng Lưu Tiểu Biệt nhẹ trở mình, nhưng không phát ra tiếng tán thành mà lẽ ra một fan cuồng nhiệt của Vi Thảo nên làm vào lúc này. Hẳn là đã sớm ngủ say.​
Do đó Viên Bách Thanh hết sức cô độc cách không lườm cậu một cái, lòng thầm bổ sung thêm một câu, vì Vi Thảo. Xong hắn cũng kéo chăn qua, chậm rãi chìm vào giấc ngủ trong tâm sự nặng nề.​
[04.]​
Hôm sau, trại huấn luyện thanh niên chính thức bắt đầu kỳ nghỉ.​
Sáng sớm đưa Viên Bách Thanh đi rồi, Lưu Tiểu Biệt trở lại ký túc xá, vừa đeo tai nghe lên mở trò phòng thủ tháp thì chợt nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng chạy gấp gáp, còn có tiếng bánh xe vali vang lên.​
Rất nhanh, cửa ký túc xá khép hờ đã bị đẩy ra cái rầm.​
Lưu Tiểu Biệt đã đoán được đại khái chuyện xảy ra, cậu thầm bật cười, nhấc tai nghe xuống, bình tĩnh nhìn qua.​
Đối diện là Viên Bách Thanh mới đi được một chốc, đi rồi lại quay về. Hắn bật họng thốt ra một câu: "… Tôi, tôi không về!"​
Trị liệu Vi Thảo chuẩn bị ra mắt trong mùa giải sau kéo một vali hành lý bự đứng trước cửa ký túc xá, hai tay vịn đầu gối kịch liệt thở dốc. Quyết định không về nhà kia nói ra như liều mình đập nồi vì chiến đội, thấy chết không sờn.​
Trầm mặc một hồi, Lưu Tiểu Biệt nhíu mày: "Anh em tốt này, cậu có cần tôi ghi lại cảnh vừa rồi không? Tôi bảo đảm Thần Trị Liệu xem xong cũng phải cảm động trào nước mắt đấy."​
"Bớt đi, tôi vẫn còn cần mặt mũi!" Viên Bách Thanh kéo vali lộc cộc tiến vào, mất hứng trợn mắt.​
Viên Bách Thanh nhanh chóng thu dọn hành lý trả đồ về chỗ cũ, Lưu Tiểu Biệt tắt game phòng tháp đi, di chuột dừng trên giao diện màn hình chừng hai giây.​
Cuối cùng, click xác nhận trả vé.​
Làm xong tất cả những thứ này, cậu khép laptop lại, kéo ngăn kéo lấy ra tấm thẻ tài khoản mỏng nhẹ, nhưng lại đủ để chứa cả kiếp sống thể thao điện tử chuyên nghiệp của cậu kia ra.​
Mỉm cười với đồng bạn: "Đi thôi, cùng huấn luyện nào."​
[05.]​
Vậy nên cuối cùng cục diện liền biến thành một kỳ nghỉ tốt đẹp, nơi có chính phó đội Vi Thảo và hai tân binh chính thức ra mắt mùa sau cùng ở lại chiến đội chủ động tập luyện thêm. Đây là cảnh cả bốn người đều chưa từng nghĩ tới.​
Vương Kiệt Hi tự mình hướng dẫn Lưu Tiểu Biệt dùng kiếm khách, bên cạnh bọn họ là Viên Bách Thanh mới bị Phương Sĩ Khiêm đả kích, đang dùng mặt cào bàn phím.​
Bầu không khí huấn luyện căng thẳng chợt bị phá vỡ ngay khi Viên Bách Thanh đầu váng mắt hoa ngẩng đầu lên: "Oa! Phương thần mua đồ ăn ngon!"​
Hai tay Thần Trị Liệu xách đầy bọc lớn bọc nhỏ, dương dương đắc ý đi tới, mỹ thực trước mắt thế mà lý trí Lưu Tiểu Biệt còn có thể tỉnh táo đáp lại kịp thời: "Chờ chút đã, em nhớ hình như tiền bối nào có nói là không được mang đồ ăn vào phòng huấn luyện kia mà…"​
"Chính là ngài đội trưởng nhìn xa trông rộng anh minh thần võ tài trí hơn người mặt mũi hiền lành lòng dạ Bồ tát của mấy cậu nói đấy." Thân là đội phó lại đi gây án, Phương Sĩ Khiên còn dám cười hì hì: "Tuy nhiên, không sao ——"​
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhấc khuôn mặt vĩnh không đổi sắc của Vương Kiệt Hi lên, ngay dưới ánh mắt sắc lẹm của anh mà nhanh như chớp nhét ống hút trà sữa vào miệng Vương Kiệt Hi.​
Động tác cực thành thạo, tốc độ gây án vừa nhanh vừa chuẩn.​
Phương Sĩ Khiêm cũng muốn vỗ tay cho bản thân: "Xem, giờ cậu ấy cũng là đồng phạm!"​
Khóe miệng Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh giật giật, không muốn nói chuyện.​
Đội trưởng Vi Thảo bị đồng đội hãm hại nuốt một viên trân châu đường đỏ xuống, đối diện với ánh mắt khát vọng liên tục liếc về phía thức ăn của đám nhỏ, cùng với đội phó xu nịnh nghìn năm, anh thoáng ngẫm nghĩ rồi miễn cưỡng ép ý cười bên môi xuống.​
Cuối cùng anh hắng giọng một cái, giả vờ bất đắc dĩ nói: "… Được rồi, lần sau không được làm thế nữa đâu đấy."​
Hoàng ân cuồn cuộn, ngọt quá mức rồi.​
Ba tên loạn thần tặc tử liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý đưa lưng về phía Vương Kiệt Hi, miệng phát khẩu hình.​
Được, lần sau còn làm nữa.​
"Về lý em cũng hiểu, nhưng sao Phương thần anh mua tôm càng mà không mua bao tay ni lông luôn chứ?"​
"Ăn mà còn nhiều chuyện vậy, bao tay làm cái gì, thân là tuyển thủ gaming tất nhiên phải lột trực tiếp rồi!"​
"Vậy chẳng bằng cậu đút tôi luôn đi."​
"Nhóc thân ái, anh đây không cho phép nhóc ác tâm vậy đâu."​
"Hai đứa khoan lột, đưa chén trứng sữa hấp hai lần* trong tay Vương Kiệt Hi cho anh, ăn xong rồi hẵng lột —— không sao đừng sợ, cứ yên tâm đưa anh đi, Vương Kiệt Hi không ăn.​
"Được rồi đội phó."​
"… Chờ đã, tôi có nói tôi không ăn à?"​
"Còn phải chờ cậu nói sao? Chỉ cần tôi muốn ăn, vậy cậu đành chịu nhịn ăn thôi!"​
Một chú én bay ngang cửa sổ, tiếng đập cánh át tiếng hoan mừng trong Vi Thảo, theo âm tiết cuối hè bay xa.​
Ánh hoàng hôn chiều tà dần nhuộm phía chân trời, màn hình mờ sáng phản chiếu bên mặt thiếu niên, kiên định, rõ nét.​
Mùa hè hơi nóng và khó khăn này, cuối cùng cũng đã kết thúc.​
[06.]​
Trong kỳ huấn luyện thiếu niên mới của Vi Thảo xuất hiện một hạt giống tốt.​
Có lẽ cũng không chỉ là hạt giống tốt, xét trên đầy đủ mọi phương diện thì thiên phú chơi ma đạo học giả của đứa nhóc này có thể được gọi là thiên tài —— phải biết trước đó người được gọi là thiên tài ma đạo học giả chính là đội trưởng, người từng dẫn dắt Vi Thảo đoạt quán quân một lần, Vương Kiệt Hi.​
Nhất thời linh hồn cả câu lạc bộ Vi Thảo chấn động, bày ra tư thế giống hệt đám người vừa đón hoàng thái tử lưu lạc dân gian trở về.​
Ra khỏi phòng làm việc của quản lý, Phương Sĩ Khiêm vẫn mang vẻ bùi ngùi mãi không thôi.​
"Ha ha, có đôi lời nói thế nào nhỉ?"​
"Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người điều khiển Vương Bất Lưu Hành đời trước cuối cùng rồi cũng sẽ bị hậu bối xô ngã trên bờ cát —— dĩ nhiên tôi không nói cậu xô ngã Lâm đội."​
Phương Sĩ Khiêm cười toe toét dựa vào vai Vương Kiệt Hi: "Sao nào đội trưởng, để tôi phỏng vấn chút xem, giờ tâm trạng cậu thế nào? Lòng chua xót, kích động hay đủ mọi cảm xúc? Có muốn cùng đi xem cậu học trò bé bỏng đã định sắp xô ngã cậu trên bờ cát không?"​
Vương Kiệt Hi cạn lời: "Anh nhoi thật, anh còn ồn ào thế nữa tôi sẽ thật sự cân nhắc xem có nên nhân lúc kỳ chuyển nhượng còn chưa kết thúc đem đổi anh đi luôn không đấy."​
"Gì hả? Vương Kiệt Hi cậu làm thật đấy à?" Ý thức nguy cơ của Phương Sĩ Khiêm đột ngột tăng cao: "Này đã là mùa giải cuối cùng của tôi rồi mà cậu lại còn muốn đổi tôi đi? Hay lắm, ngả bài đi, tôi biết ngay cậu vẫn luôn tơ tưởng tới Trương Tân Kiệt mà!"​
Vương Kiệt Hi: "…"​
Phương Sĩ Khiêm lắc đầu: "Than ôi, Vương Kiệt Hi tàn nhẫn đã làm ta tổn thương."​
"…"​
"Thu lại đi, vua màn ảnh."​
Vương Kiệt Hi thoáng quay đầu liếc Phương Sĩ Khiêm. Giọng anh nghe chừng đã sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng mắt anh lại sáng ngời, có phần dịu dàng, mang nét cười hiếm thấy: "Giữ tinh lực của anh lại, theo tôi đi nhìn người điều khiển kế nhiệm của Vương Bất Lưu Hành nào."​
Cao Anh Kiệt đứng nghiêm sau lưng Vương Kiệt Hi, cả trán và lòng bàn tay đều đổ mồ hôi hột. Không thể nói cậu không lo được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu được một tuyển thủ chuyên nghiệp đích thân dạy dỗ —— đối phương còn là Ma Thuật Sư tiếng tăm lừng lẫy trong giới thể thao điện tử.​
Bạn thân Kiều Nhất Phàm cùng mùa huấn luyện với cậu ngẩng đầu lên từ máy tính đối diện, cho cậu một khẩu hình: Anh Kiệt, cố gắng lên.​
Cao Anh Kiệt cười cảm kích bạn mình.​
"Những gì anh nói khi nãy, em đã nhớ hết chưa?" Vương Kiệt Hi đột ngột hỏi.​
"Đã nhớ, nhớ kỹ thưa đội trưởng!"​
"Cũng thấy rõ mọi thao tác rồi?"​
"Rõ rồi ạ."​
Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng 'ừ' một tiếng, đứng dậy khỏi chỗ ngồi của Cao Anh Kiệt: "Vậy em tới một lần để anh xem một chút."​
Mặt đứa trẻ thoắt cái chuyển thành màu gan heo: "…"​
Phương Sĩ Khiêm đứng cạnh xem náo nhiệt cố nén lắm mới không cười thành tiếng.​
"Phục khắc Ma Thuật Sư mà thôi, chuyện nhỏ phải không?" Hắn xem náo nhiệt tất nhiên không chê chuyện lớn.​
Cao Anh Kiệt càng giật mình.​
Vương Kiệt Hi lạnh lùng liếc hắn: "Vậy anh tới phục khắc một lần thử xem?"​
Phương Sĩ Khiêm đầu hàng: "Được rồi, tôi chưa nói gì cả."​
"Ban nãy anh không dùng đấu pháp Ma Thuật Sư." Vương Kiệt Hi quay đầu tiếp tục trò chuyện cùng Cao Anh Kiệt. Anh vỗ vai Cao Anh Kiệt, ở chung một lúc anh cũng đã hiểu sơ tính cách của đứa nhỏ này, giọng bất giác nhẹ đi, lúc trò chuyện cũng dùng nhiều lời tán thành và cổ vũ hơn: "Đừng lo, cứ bạo dạn thử đi."​
Anh thoáng ngừng, bình tĩnh nhìn Cao Anh Kiệt, giọng bình thản chắc nịch.​
Anh nói: "Anh tin em."​
Cậu nhóc bừng tỉnh choáng váng.​
Mãi đến rất lâu sau, Cao Anh Kiệt mới chậm rãi hiểu được, ra là sớm trước đó trong mắt đội trưởng mang ánh sáng như vậy khi nhìn cậu, là vì qua cậu, anh có thể thấy được tương lai của Vi Thảo.​
Đấy là năm thứ năm Ma Thuật Sư ra mắt.​
Cũng là thời kỳ Vương Kiệt Hi như mặt trời ban trưa.​
Phong ấn đấu pháp, phủ bụi trần ai, lần nữa xưng thần, lần nữa lên đỉnh Vinh Quang. Điều ấy rành rành trước mắt, hơn 1800 ngày đêm vây quanh Vương Bất Lưu Hành, Vi Thảo 'hiện tại' tươi thắm thành nguyên*.​
(*Nguyên trong 'thảo nguyên')
Mà rốt cục, giờ khắc này.​
'Tương lai' Vi Thảo, cũng xa xa sẽ tới.​
Trại huấn luyện thiếu niên thoáng chốc an tĩnh, môn sinh trại cẩn thận ngó qua bên này, dù là bọn họ cũng có thể mơ hồ sực nhận ra chút gì đó từ tình cảnh này.​
Kiều Nhất Phàm thoáng nhìn qua người bạn thân và Ma Thuật Sư đứng đối diện, bỗng nghĩ đến gì đó, cả kinh trực tiếp che miệng mình.​
Trong trại huấn luyện thanh niên Vi Thảo có một ma đạo nhỏ tuyệt trần, chính phó đội đột nhiên xuất hiện ở đây, Ma Thuật Sư đích thân chỉ dạy, còn có nét tha thiết kỳ vọng lộ rõ trên mặt…​
Phương Sĩ Khiêm nhún nhún vai, nhếch môi cười không tỏ rõ ý kiến gì trước ánh mắt theo dõi phỏng đoán của mọi người.​
Lát sau, có vẻ Cao Anh Kiệt cũng đã thông suốt, cậu cẩn thận, nghiêm túc đáp: "… Em đã hiểu rồi ạ, thưa đội trưởng."​
Chuyện liên quan đến việc truyền thừa thế hệ mới ở Vi Thảo cứ thế bắt đầu, trong một buổi chiều bình yên lại không như bình thường.​
[07.]​
Kiều Nhất Phàm quay đầu lại, nhìn người tới: "Về rồi sao?"​
Cao Anh Kiệt bị đội trưởng gọi đi nói chuyện riêng sau khi dùng xong bữa trưa cuối cùng cũng quay lại. Khi cậu trở về, Kiều Nhất Phàm vừa vặn kết thúc một vòng nhiệm vụ huấn luyện, đang hoạt động khớp tay.​
Cao Anh Kiệt đến gần, tiện tay chia một hộp bánh kem trong tay cho Kiều Nhất Phàm: "Đang huấn luyện?"​
"Luyện một chút, nghỉ một chút." Kiều Nhất Phàm nói cảm ơn rồi nhận lấy bánh kem, thuận miệng hỏi: "Ở đâu ra thế?"​
"Đội trưởng cho."​
Cao Anh Kiệt lại gần nhìn màn hình phần mềm huấn luyện của cậu.​
"Liên tục 3 tiếng?" Cậu có chút bất ngờ, nghĩ đến một chuyện, lại cười: "Cậu liều thật, muốn lấy quán quân sao?"​
Mấy năm nay chẳng hiểu sao trong trại huấn luyện các chiến đội lại bắt đầu lưu hành câu nói thuở đầu Diệp thần dùng để trào phúng người chơi trong Thần Chi Lĩnh Vực: Niên thiếu liều ghê, muốn lấy quán quân sao?​
Chờ cơn lốc trào lưu này ập vào trại huấn luyện Vi Thảo, Vương Kiệt Hi dùng cặp văn kiện lần lượt gõ đầu từng đứa nhóc, đổi câu văn vàng đầy ý châm biếm thành: Lười hả? Không muốn lấy quán quân nữa sao?​
"Muốn chứ, tất cả mọi người đều muốn." Kiều Nhất Phàm cười cười, lúc cậu cười lên lúm đồng tiền hai bên má sẽ lõm xuống thành một chiếc hố nhỏ dễ thương, nhưng lần này trong lúm đồng tiền lại mang một loại tự giễu cay đắng: "Tuy nhiên với tớ thì cái kia, quá xa rồi ——"​
Ánh mắt Cao Anh Kiệt rơi xuống mặt bàn bạn thân, bên cạnh tay Kiều Nhất Phàm rải vài trang tài liệu, là hợp đồng của Vi Thảo.​
Kỳ huấn luyện thanh thiếu niên chấm dứt, Cao Anh Kiệt thuận lợi lấy được một suất chính thức trong đội Vi Thảo, mà Kiều Nhất Phàm lại bị nhét vào quân dự bị Vi Thảo.​
Chủ đề không dừng tại đây, Cao Anh Kiệt chuyển sang vẻ nghiêm túc hơn, hỏi: "Vậy giờ thì sao? Hiện giờ mục tiêu của cậu là gì?"​
"A… Bây giờ à? Để tớ nghĩ chút đã…"​
Kiều Nhất Phàm chớp chớp mắt: "Có thể là, nuôi mèo?"​
"Hình như Vi Thảo có một con mèo, mập, màu quýt… Tớ nghe người khác nói, nói trời sáng thì nó quanh quẩn chỗ gần căn tin, ban đêm thì ngủ trong phòng chính phó đội." Trong giọng Cao Anh Kiệt lộ vẻ say mê.​
"A? Này, điều kiện cuộc sống thế cũng tốt thật đấy…" Kiều Nhất Phàm lập tức có một cảm giác chân thực rằng mình sống còn không bằng mèo.​
"Đúng đó, hâm mộ thật." Cao Anh Kiệt vô cùng đồng ý.​
Cậu lại hỏi: "Thế nên?"​
Kiều Nhất Phàm nặng nề thở dài.​
"Thế nên không còn cách nào khác, chỉ còn một mục tiêu thôi…"​
Cao Anh Kiệt lập tức dựa lại gần, vểnh tai lên nghe.​
Kiều Nhất Phàm thấy bộ dáng cậu cực kỳ xem trọng đáp án này, 'phụt' một tiếng liền bật cười.​
Cậu nhẹ nhàng nói: "Anh Kiệt, tớ muốn đứng trên cùng một sân thi đấu với cậu."​
Kiều Nhất Phàm vẫn luôn hiểu rõ bạn thân của mình ưu tú thế nào.​
Tính cách hiền lành, thân thiện, đức tính chân thành đáng quý.​
Về phần Vinh Quang, vừa vào trại huấn luyện cậu ấy đã để lộ tài năng tuyệt trần. Cũng từ ngày ấy, được toàn câu lạc bộ, từ trên xuống dưới, ký thác vô hạn kỳ vọng.​
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi trôi qua, cậu ấy đã trở thành người được cả Vi Thảo công nhận, thậm chí toàn Liên minh cũng biết, 'người kế tục Vương Kiệt Hi'.​
Con đường trước mắt Cao Anh Kiệt, bằng phẳng sáng ngời.​
Cậu thực sự vui thay cho Cao Anh Kiệt, song song với việc vui mừng, tất nhiên cậu cũng hi vọng bản thân có thể đuổi kịp bước chân của bạn thân mình.​
Cao Anh Kiệt chậm rãi hít sâu một hơi, cảm thấy 'tớ còn tưởng cậu nói cái gì, ra là cậu muốn nói cái này', còn cảm thấy có chút ấm áp buồn cười.​
Kỳ huấn luyện chính thức kết thúc, đêm hôm đó nhận được hợp đồng giữ lại của Vi Thảo bọn họ đều rất hưng phấn, cùng ra ngoài chúc mừng. Điên vui nhốn nháo một hồi không cẩn thận chơi đến tận hừng đông, đã qua giờ đóng cửa ký túc xá, thế là liền tùy tiện tìm một quán net đánh cả đêm.​
Còn câu kia, thật ra hôm trước Kiều Nhất Phàm đã sớm nói qua, chỉ là giờ nhìn lại, có lẽ cậu đã quên rồi.​
Nhưng không sao. Cao Anh Kiệt nghĩ, mình có thể trả lời thêm lần nữa.​
Cậu vỗ vai bạn mình, từng chữ phát ra đều đến từ nội tâm.​
Lời giao hẹn của thiếu niên bắt đầu công hiệu từ lúc này, chỉ đợi ngày sau hoàn thành.​
Tớ muốn đứng trên cùng một sân thi đấu với cậu.​
"Khéo thật, tớ cũng thế."​
[08.]​
Vòng bảng mùa thi đấu thứ bảy chấm dứt, Vi Thảo dẫn đầu chạy thẳng một đường trên bảng điểm, trở thành chiến đội được trông giật giải quán quân nhất mùa giải.​
Trong phòng nghỉ cuộc thi, theo thường lệ, Vương Kiệt Hi đơn giản dặn dò hai câu. Phương Sĩ Khiêm ngồi trên ghế phó đội chờ rồi lại chờ, lại không chờ được câu mình quan tâm nhất.​
Cuối cùng hắn buồn bực nói: "Cứ thế à? Nói xong rồi? Cậu thật sự không có ý nói thêm chút gì khác sao?"​
"Hả?" Vương Kiệt Hi chuyển mắt nhìn hắn: "Ví dụ như?"​
"Ví dụ như, thấy mọi người liều mạng ra sức cúc cung tận tụy khổ cực chiến đấu ở vòng bảng thế, Vương Kiệt Hi tôi quyết định tự móc tiền túi mời khách, khao mọi người một bữa, này nọ, có phải không các anh em ——" Phương Sĩ Khiêm đưa mắt nhìn về phía đám thanh niên ngồi một bên.​
Viên Bách Thanh bất chấp khó khăn, khẩn cấp nhìn trời: "A, không biết sao đột nhiên em muốn ăn đồ nướng quá!"​
Lưu Tiểu Biệt dựng lên một người bạn từ hư không: "Em có một người bạn, người bạn đó bảo gần đây có một nhà hàng Ý mới mở rất ngon, cậu ấy nói em không đi chắc chắn sẽ hối tiếc cả đời."​
Kiều Nhất Phàm thì yên lặng lấy phiếu giảm giá của Haidilao ra: "Em không có ý gì khác, chỉ là chợt nhớ phiếu giảm giá Haidilao này sắp hết hạn rồi."​
Người khác cũng lần lượt bắt đầu phát biểu kiến nghị.​
Vương Kiệt Hi: "…"​
Cuối cùng Cao Anh Kiệt bị cả chính phó đội không nói gì dùng ánh mắt gột rửa. Cậu nhìn qua Phương Sĩ Khiêm, rồi lại nhìn qua Vương Kiệt Hi, căng thẳng chớp mắt.​
Phương Sĩ Khiêm không chút nghi ngờ là người hiểu ý người nhất Vi Thảo, thấy bộ dáng Cao Anh Kiệt là biết chuyện sắp hỏng, thế là hắn lập tức xuất chiêu, đưa người ta cái thòng lọng: "Tiểu Kiệt, đừng sợ, cứ mạnh dạn nói ra! Em muốn ăn đồ nướng, món Ý hay Haidilao?"​
Một đứa nhóc mới ra đời nào hiểu quanh co trong lời này, trực tiếp bị hắn tròng đầu: "… Em, em ăn gì cũng được."​
Phương Sĩ Khiêm huýt sáo một cái, tỏ vẻ người trẻ tuổi giờ đều tài phết, hắn cảm thấy vô cùng hài lòng với biểu hiện của bọn họ.​
"Xem đi Vương Kiệt Hi! Mọi người đều muốn ăn gì đó kìa, cậu còn không mau mời khách!"​
Lời Phương Sĩ Khiêm nói lúc trước cũng không phải không có lý, đúng là mùa giải này Vi Thảo làm rất tuyệt, tất cả đều là nhà vô địch. Khổ nhàn kết hợp, tự nhiên Vương Kiệt Hi cũng rất dứt khoát: "Được rồi, tối nay anh mời khách."​
Dừng một chút, anh lại bổ sung: "—— Tất nhiên, mời cả đội chính thức lẫn đội dự bị, tất cả mọi người."​
Trong phòng nghỉ vang lên một trận hoan hô kinh thiên động địa.​
"Cảm ơn mọi người đã cực nhọc nỗ lực." Thân là đội trưởng, Vương Kiệt Hi vẫn luôn cố gắng giữ mình nghiêm túc: "Chỉ là vòng chung kết kế tiếp, còn phải phiền mọi người cố gắng gấp bội."​
Đầu chỉ có ý muốn làm thịt Vương Kiệt Hi, Phương Sĩ Khiêm buột miệng: "Mấy lời này giữ đến bàn cơm lại nói có phải hay hơn không."​
Lưu Tiểu Biệt theo sau thuận mồm tiếp một câu: "Giữ đến trên bàn cơm, vậy ăn hết với cơm rồi."​
Vương Kiệt Hi rất tán thành gật đầu.​
Bị người không thể nào ngờ đâm một câu, Phương Sĩ Khiêm ngu người: "… Anh nói chứ, nhóc được đấy nhóc Kiếm khách, muốn làm phản rồi à, xem anh có thu thập nhóc không!"​
Trị liệu bạo lực tấn công kiếm khách, đám trẻ cười nghiêng ngả xô nhau thành một chùm trong tiếng kêu rên "Đừng đừng đừng, đội phó em biết lỗi rồi" "Anh Phương, anh vĩnh viễn là thần" "Em không dám nữa mà" "Đội trưởng cứu em" liên tục của Lưu Tiểu Biệt.​
Đặt mình trong tiếng cười vui vẻ, nét mặt Vương Kiệt Hi cũng thả lỏng đi.​
Vi Thảo là một chiến đội thế nào?​
Thế hệ mới trẻ tuổi lúc bấy giờ chưa thể đưa ra đáp án, nhưng đổi thành Vương Kiệt Hi, có lẽ anh có thể.​
Là một chiến đội yên lặng sinh trưởng, từ một hạt giống thầm lặng trở thành một thảo nguyên xanh tươi tốt. Công sức mà tất cả mọi người đã đổ cho thảo nguyên xanh này cuối cùng đã trở thành một phần linh hồn của đội ngũ này.​
Mà trong quá trình này, anh cũng sẽ hòa cùng nhịp thở, cùng huyết mạch bọn họ, lớn đến lấp đầy linh hồn bản thân.​
[09.]​
Như mọi người đã chứng kiến cả một đường.​
Chiến đội Vi Thảo cho bọn họ tuyển thủ, tuyển thủ Vi Thảo cho bọn họ chiến đội, đến giờ mối quan hệ vẫn luôn là hai chiều.​
[10.]​
Buổi họp chấm dứt, mọi người lần lượt ra ngoài, ai ai cũng hất áo khoác Vi Thảo lên, có lẽ là vì màu của chiến đội khiến cho cảnh tượng này mang đầy vẻ thanh xuân.​
"Còn lo?"​
Vương Kiệt Hi chợt hoàn hồn, các thanh niên Vi Thảo hi hi ha ha chờ trước cửa, mắt sáng lập lòe. Phương Sĩ Khiêm nghiêng người dựa vào tường, tay cắm túi quần, lúc quay lại bắt chuyện hắn nhếch mép lên.​
"Mau cùng lên nào, đội trưởng."​
Hàng lang có đèn.​
Ánh đèn rọi sau lưng bọn họ, cũng rọi trên người bọn họ.​
Vương Kiệt Hi hơi sững sờ, đáy mắt thoáng hiện ý cười, anh cất bước đi về phía nguồn sáng.​
"Được, tới đây."​
Như một năm trước, giữa trận thi, giữa giao lộ.​
Đó chỉ là một câu chuyện nữa của một chàng trai trẻ.​
Lúc này đây.​
Bọn họ sẽ cầm chìa khóa vận mệnh, đi giết rồng.​

>>>​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook