Hoàn [Vi Thảo Thành Nguyên 2022] [Vi Thảo] Fire

Ngao Thiên Khuyển

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
15
Số lượt thích
58
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi
#1
Một sản phẩm thuộc project Vi Thảo Thành Nguyên 2022
mừng Vi Thảo đăng quang lần thứ 2!


Raw: 微草粮食向/Fire-烬年
Edit: @Ngao Thiên Khuyển

Fire
“We are the jack on lanterns in July, setting fire to the sky”
“Chúng ta là bí đỏ trên hoa đăng tháng Bảy, đốt lửa cháy tận chân trời”

01.
Có người nói rằng đời đầu Vi Thảo là cống hiến.

Lâm Kiệt ở trên Vinh Quang không có thiên phú gì, anh ấy cũng hiểu điều này hơn bất cứ ai. Anh đi quá chậm, đến nỗi chỉ có thể nhìn những cái bóng phía trước. Từ thời kì game trực tuyến đến thời kì liên minh, đứng đầu vẫn là Diệp Thu, Hàn Văn Thanh, sau đó là Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình vượt lên, vô số người đi ngang qua anh, giỏi hơn anh, dễ dàng leo lên đỉnh cao mà anh luôn hướng tới. Anh là người sáng lập Vi Thảo, nhưng cũng trằn trọc nhiều đêm, sợ hãi tự hỏi chính mình có phải đã bước vào lĩnh vực mình không nên chạm tới.

Nhưng sáng hôm sau thức dậy, vẫn mỉm cười ôn hòa với đội viên như trước.

Anh dẫn dắt Vi Thảo chinh chiến ở liên minh, nói thật, anh làm không tệ. Là đội trưởng, có thể anh không đủ thực lực, nhưng anh hoàn toàn xứng đáng đứng ở vị trí trung tâm. Từ đầu chí cuối anh đều đứng ở phía trước chiến đội, vì hạt giống chưa nảy mầm mà che mưa chắn gió, dùng nụ cười ấm áp để bao dung đội viên, thậm chí tốn rất nhiều công sức làm việc với nhóm để tạo ra Diệt Tuyệt Tinh Trần, đưa Vương Bất Lưu Hành lên cấp thần.

Nhưng anh rất hiểu, anh chỉ là người trải đường, là hòn đá kê chân, và vinh quang không thuộc về anh.

Vi Thảo đã 3 lần vào playoff, đối với người ngoài giới đã là thành tích không tệ, chỉ có Lâm Kiệt cảm nhận được, phiên đấu lôi đài là một lĩnh vực hoàn toàn khác — thế giới Vinh Quang có rất nhiều thiên tài, những quái vật đó không chỉ có tài hoa, mà họ còn liều mạng hơn người thường rất nhiều, đến nỗi anh hao hết tâm lực cũng chẳng thể đuổi kịp. Tất cả với anh sớm không còn là hưởng thụ, mà là sự tra tấn tàn khốc.

Anh thật sự rất mệt, nhưng chưa từng nói lời nào.

Sau khi Vương Kiệt Hi tiếp nhận trọng trách của anh, rốt cuộc anh cũng có thể thở nhẹ một hơi. Anh biết, đây là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí này, đây là thiên tài, là đại tướng, là người đứng đầu, Vương Kiệt Hi trời sinh vì Vi Thảo, cậu nhất định sẽ gánh vác tương lai Vi Thảo.

Mà Lâm Kiệt, chiến đội đã sớm không cần anh, cuối cùng anh cũng có thể thở nhẹ một hơi.

Lâm Kiệt vẫn nhìn về bóng dáng của họ như trước, cuối cùng cũng không còn cảm thấy phiền muộn hay tiếc nuối nữa, mà là thoải mái vui mừng. Anh thấy được ở chàng trai trẻ này niềm hi vọng, thấy được ánh rạng đông.

Vinh quang không thuộc về anh, nhưng vinh quang sẽ thuộc về Vi Thảo, anh chắc chắn.


02.
Có người nói rằng đời đầu Vi Thảo là cống hiến.

Đặt lên người Phương Sĩ Khiêm, chính là kiềm chế.

Thoạt nhìn, từ kiềm chế này chẳng liên quan gì đến anh cả, người này cứ như một đứa trẻ vậy, chủ yếu thể hiện qua cách đối nhân xử thế của anh, thích là thích, ghét là ghét, làm gì có chuyện giấu diếm?

Anh không vui khi che giấu, cũng khinh thường che giấu. Ví như hồi chưa quen Vương Kiệt Hi, gặp nhau là lạnh mặt.

Kiềm chế? Nói là tùy hứng vẫn còn kém ấy chứ.

Nhưng cũng chỉ có con người bốc đồng này, chẳng nói câu nào đi theo Vi Thảo đông chinh tây chiến.

Lâm Kiệt nói Vi Thảo liên lụy Phương Sĩ Khiêm, khách quan mà nói, câu này đúng. Cả kĩ thuật lẫn tính tự yêu mình rõ ràng rất giống nhau, cái danh Thần trị liệu không phải tự nhiên mà có. Đáng tiếc là tên khốn Diệp Thu nói đúng, Vinh Quang không phải trò chơi của một người, huống chi anh chỉ là vú em, chỉ với mình anh, chuyện có thể làm được thật sự không nhiều. Hai lần tham gia thi đấu trước của Vi Thảo không hề có người mạnh, vì phối hợp với tiết tấu của toàn đội, Phương Sĩ Khiêm phải áp chế thực lực của chính mình, đương nhiên là anh không vui, nhưng chẳng hề oán giận nửa câu, dù là công khai hay riêng tư.

Phương Sĩ Khiêm thật ra không khó hiểu, anh rất trọng tình. Lâm Kiệt đối tốt với anh, anh sẽ theo Lâm Kiệt đến chết. Vi Thảo đối tốt với anh, anh liền xem Vi Thảo là nhà. Lúc trước khi Lâm Kiệt đề nghị chuyện giải nghệ, Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi khá giận dỗi, chỉ là vừa bắt đầu nói chuyện, họ lập tức hòa hoãn, không phải là sợ mất mặt, chỉ là trong lòng có chuyện quan trọng hơn, mặt mũi không đáng nhắc tới.

Anh ra mắt mùa 2, mùa 5 Vi Thảo mới đạt quán quân. Anh rất kiên nhẫn, anh thấy được năng lực của Vương Kiệt Hi, cũng bội phục sự quả quyết của cậu ta, anh và Vương Kiệt Hi cùng nhau bồi dưỡng thế hệ sau, đặt nền móng cho tương lai xa hơn của Vi Thảo. Vài năm sau Phương Sĩ Khiêm trở nên chững chạc, nhưng những gì anh nhận ra dường như chưa bao giờ thay đổi, như khi xưa hiểu được nụ cười và ánh mắt của Lâm Kiệt, giờ anh cũng gửi gắm kì vọng này đến đồng đội của mình. Anh không hoài nghi thực lực của mình, ở trên sàn đấu, anh chính là hậu thuẫn kiên cố nhất.

Thỏa sức bay lượn đi, ánh áng của Thần trị liệu luôn ở phía sau.


03.
Có người nói rằng đời đầu Vi Thảo là cống hiến.

Lời này chủ yếu là nói Vương Kiệt Hi, dù sao thì người khác cũng không có tiếng tăm gì, còn Vương Kiệt Hi anh đã tạo ra thay đổi khiến cả Liên Minh khiếp sợ.

Nhưng bản thân Vương Kiệt Hi không tán thành mấy lời này, anh cho rằng việc mình làm không phải là cống hiến gì đó, chỉ đơn giản là một lựa chọn.

Từ cống hiến này quá nặng nề, anh không cho rằng bản thân mình có bao nhiêu vĩ đại, chỉ là luôn gánh vác Vi Thảo tiến bước, ngoảnh đầu nhìn lại bỗng nhận ra đã thành một thói quan tự bao giờ.

Anh quen với việc thủ lôi đài, quen với việc chỉ huy khi thi đấu đoàn đội, quen với việc lập kế hoạch kĩ lưỡng cho từng đội viên, quen với việc xem replay sau mỗi trận đấu…. Anh là đội trưởng Vi Thảo, nên làm như thế.

So với sự mệt mỏi, niềm vui khi nhìn thấy sự tiến bộ của đội viên dường như càng rõ ràng hơn.

Phong ấn đấu pháp Ma Thuật Sư, hối hận không? Anh đã bị hỏi vấn đề này vô số lần, nhưng chưa từng tự hỏi lại chính mình, bởi đáp án đã sớm ở trong lòng. Tiếc không? Tiếc. Hối hận không? Không. Ma Thuật Sư chỉ có thể mang đến vinh dự cho cá nhân, mà đội trưởng Vi Thảo lại gánh vác cả tương lai của chiến đội, đây là một cuộc trao đổi, và anh không hề thua lỗ.

_END_
 

Bình luận bằng Facebook