- Bình luận
- 341
- Số lượt thích
- 2,092
- Location
- Bắc Kinh
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
Đồng nhân Toàn chức cao thủ
Vương - Đặng
Mười năm tuổi trẻ
Tác giả: Đang tìm kiếm...
Edit: Hóng
Beta: @Ngao Thiên Khuyển
Một sản phẩm trực thuộc Project Mừng Sinh nhật Vương Kiệt Hi 2022 - Vương Giả Kiến Vương
Chúc Vi Thảo mãi trường tồn, mãi xanh trù phú!!!
Vương - Đặng
Mười năm tuổi trẻ
Tác giả: Đang tìm kiếm...
Edit: Hóng
Beta: @Ngao Thiên Khuyển
Một sản phẩm trực thuộc Project Mừng Sinh nhật Vương Kiệt Hi 2022 - Vương Giả Kiến Vương
Chúc Vi Thảo mãi trường tồn, mãi xanh trù phú!!!
Đặng Phục Thăng gia nhập Vi Thảo vào mùa giải thứ sáu, mùa giải thứ bảy đoạt quán quân với Vi Thảo, mùa thứ tám trở thành phó đội trưởng của Vi Thảo, sau đó giải nghệ không tham gia mùa chín của Vi Thảo nữa.
Ràng buộc giữa cậu và Vi Thảo, thật ra có thể thêm một câu: Xuất thân từ trại huấn luyện Vi Thảo ở mùa hai.
Ngày hôm ấy dự báo thời tiết thông báo nhiệt độ cao nhất tăng vọt, các sĩ tử đều miệt mài học tập, chuẩn bị cho thời gian cuối cùng trước kỳ thi. Cùng lúc đó, trong các trại huấn luyện lớn, các học viên cũng bước vào trạng thái háo hức chuẩn bị ra mắt, mỗi ngày ăn ngủ chơi game, dù có là dân bản địa cũng không rảnh để về.
Là thổ dân thành phố B, Vương Kiệt Hi và Đặng Phục Thăng bị phân vào cùng một ký túc xá.
Trải qua hơn nửa năm huấn luyện hằng ngày, các học viên cũng trở nên thân quen với nhau, dù sao tình hữu nghị giữa đàn ông cũng khó mà diễn tả được: thắng mấy ván solo phụ tử, gọi vài câu bố ơi, cùng cướp trang bị người qua đường ở khu dã ngoại, về cơ bản thì có thể coi là người anh em ruột thịt, xưng anh gọi em, một xã hội chan hòa nhân ái.
Một tuần nữa lại bắt đầu, Vương Kiệt Hi cặm cụi gấp quần áo theo mùa mang từ nhà để vào ngăn kéo tủ còn Đặng Phục Thăng thì ngồi an nhàn bên máy vi tính, định mua online mấy cái áo tay lỡ, giải quyết toàn bộ vấn đề sinh hoạt mùa hè của một tên neet.
Nhìn thứ được rất nhiều người mua, Đặng Phục Thăng dè bỉu: "Xấu thế."
"Ông đang làm gì đấy?" Vương Kiệt Hi nhón chân, để túi giấy lên nóc tủ quần áo, động tác rất thành thạo làm lộ ra dáng người cao dong dỏng: "Soi gương à?"
Đặng Phục Thăng: "..."
Từ lúc Vương Kiệt Hi bước vào trại huấn luyện, thanh niên này đã ở trong trạng thái cao thủ "Tao mà say thì mày sẽ bị đánh không tìm nổi phương Bắc". Căn cứ theo thống kê không đầy đủ, sau một tuần đầu tiên mở trại, cậu đã trở thành ông cụ cố nội của hơn nửa số học viên, tài khoản bị cậu đánh bại có thể xếp quanh tòa cao ốc của câu lạc bộ bốn vòng.
Trong 95% quá trình PK thì 80% là đối thủ bị treo lên đánh, còn 20% còn lại là đang chạy.
Mà Đặng Phục Thăng thì rất may mắn thuộc cái phần trăm hi hữu kia... 70% bị treo lên đánh, 10% giãy giụa khổ sở. Trại mở chưa được mấy ngày mà cái đấu pháp thiên phú phản nhân loại của cậu ta đã trở thành kẻ thù chung của con dân, vừa nghe xong đã biến sắc.
Vì vậy, vào một ngày nào đó Đặng Phục Thăng đi nhận đồ giao hàng phải đi qua phòng huấn luyện, cậu phát hiện vị boy thiên phú họ Vương đấy đang ngồi huấn luyện thêm rất mệt nhọc trước máy tính, lẳng lặng thực hiện các bài tập cơ bản, làm nội tâm cậu thấy khiếp sợ. Mỗi tội mấy cái suy nghĩ của cậu nó không như súp gà ngày xưa kiểu "Cậu giỏi như thế mà còn cố gắng thì người khác còn biết sống sao" mà là "Trời má, Vương Kiệt Hi thế mà cần phải ngồi luyện mấy thứ buồn tẻ thế này á?"
Loại suy nghĩ này giống hệt hồi tiểu học lần đầu thấy chủ nhiệm lớp bước ra khỏi phòng vệ sinh, hãi hùng nhận ra: "Trời ơi, giáo viên cũng cần đi vệ sinh!"
Đặng Phục Thăng đóng web lại, duỗi lưng ngả vào ghế dựa. Cơ sở vật chất phần cứng của ký túc xá bên trại huấn luyện cực kỳ đáng lo, người với máy chẳng hài hòa với nhau gì cả, đến cái ghế cũng đơn giản hệt như từ những năm tám mươi thế kỷ trước. Đặng Phục Thăng tin chắc đây là âm mưu của cậu lạc bộ ép học viên phải ra phòng huấn luyện huấn luyện thêm.
Cậu nhìn đăm đăm vách tường bị tróc một mảng trắng, hỏi: "Sao ông có thể mở phần mềm huấn luyện mỗi ngày thế?"
Vương Kiệt Hi đáp: "Lịch trình đào tạo kêu thế."
Đặng Phục Thăng nâng trán.
"Có thể... trên phương diện tinh thần chút được không?"
Vương Kiệt Hi: "Lịch trình đào tạo tôi đã thuộc kêu thế."
Đặng Phục Thăng: "..."
Vương Kiệt Hi treo nốt cái áo sơ mi cuối cùng lên móc, rồi treo móc vào trong tủ. Cửa tủ "cạch" một cái khép lại, rồi cậu kéo ghế ra ngồi cạnh Đặng Phục Thăng.
Khiến người kia vô thức định bảo vệ đống figure limited đang bày trên bàn.
Vương Kiệt Hi cố nhịn không trợn ngược mắt: "Đây là tiền ăn tháng sau của ông à?"
"Đương nhiên không." Đặng Phục Thăng mặt rất chính trực, "Là tiền tháng sau sau."
"... Tém tém lại chút." Vương Kiệt Hi thở dài "Người nhà ông mấy hôm trước đã bí mật gọi cho tôi."
"Hả?!"
"Hỏi xem có phải ông đang hút thuốc phiện không."
Đặng Phục Thăng gục vào bàn phím.
Vương Kiệt Hi hỏi: "Ông thì sao? Ngày nào cũng huấn luyện là vì gì?"
Vương Kiệt Hi, đệ tử thân truyền của Lâm Kiệt, cũng như là chủ nhân tương lai của Vương Bất Lưu Hành, được mặc định như đội trưởng đời tiếp theo của Vi Thảo.
Theo công thức thời gian càng trôi qua lòng người càng thấu rõ, độ phổ biến của Vinh Quang ở thành phố B đã gần tiệm cận với "Độ dày da mặt Diệp Thu, lớn hơn hoặc bằng độ dày da mặt Ngụy Sâm và dày xa độ dày túi tiền Hàn Văn Thanh nhận được."
Vương Kiệt Hi tài hoa được người coi trọng, nhưng Đặng Phục Thăng lại không được may mắn như thế, hoặc là nói không may mắn lắm lại phù hợp với cậu hơn, bởi vì có lẽ quả thực... cậu không sao ra mắt ở Vi Thảo được.
Bằng thực lực, cậu trở thành người cuối cùng ở lại trại, trở thành đội viên dự bị nhưng cũng chẳng có nghĩa có thể êm đềm bước vào chiến đội chuyên nghiệp, mở ra kiếp sống chọn lựa. Kỵ sĩ hiện giờ của Vi Thảo đang ở trên đỉnh cao phong độ, nếu Đặng Phục Thăng thật sự cứ ra mắt như thế, có lẽ sẽ phải ngồi lặng lẽ ba bốn năm, lãng phí tuổi trẻ rực rỡ trên ghế tuyển thủ yên ắng.
Nhưng nhìn ra cả Liên minh, những chiến đội tầm trung tầm cao lại không cần một tuyển thủ kỵ sĩ mới vào nghề, ấy vậy lại có một chiến đội nhỏ vô danh ném cành ô liu cho cậu... Đặng Phục Thăng cứ thế nhận ra nỗi thống khổ của những đứa trạc tuổi nhà khác "Chọn đại học hay tuyển thủ chuyên nghiệp". So với việc được thầy giáo ở đại học danh tiếng vừa ý thì như Vương Kiệt Hi tự thông qua chiêu mộ bước vào Vi Thảo, Đặng học kém cảm thấy cuộc đời vừa lạnh lẽo lại buồn phiền.
Nhưng Đặng Phục Thăng vẫn sẽ bật dậy mỗi ngày, cứ đúng giờ là chạy tới phòng huấn luyện massage tay. Spiderman mặc đồng phục vào là có thể có võ nghệ cao cường giải cứu thế giới, còn cậu, từ giây phút tay chạm vào con chuột bàn phím, cậu đã trở thành chàng kỹ sĩ uy phong lẫm liệt, giơ cao tấm khiên Anh Dũng Xung Phong.
Đặng Phục Thăng dùng đầu ngón tay nhấn chuột, trên màn hình mũi tên nhỏ theo đó nhấp hai lần, xẹt qua biểu tượng Vinh Quang.
"Chắc là bởi vì... thi đấu cũng vui phết."
Bọn cậu không ngừng cố gắng, cố gắng rèn luyện tố chất tâm lý của mình, ngày qua ngày tiến hành những bài tập buồn tẻ mà người bình thường khó mà tưởng tượng nổi. Tất cả kiên trì đại khái đều bắt nguồn từ lòng yêu quý Vinh Quang. Nhân vật được đổi mới, theo ngón tay, các công kích đánh về phía trước hòa cùng với với ánh sáng chói lọi, cái cảm giác tim đập rộn ràng cùng với hưng phấn của huyết dịch đang sôi trào trong cơ thể là đáng để trải qua những thống khổ tận cùng này.
"Ừ." Vương Kiệt Hi nói, "Tôi tin ngày mai khi chúng ta PK cậu cũng sẽ vui như này."
Đặng Phục Thăng rất tuyệt vọng: "Lão Vương, cậu cứ đả kích tôi như thế, có tin tôi nhảy từ tầng hai xuống không."
"Đừng, làm hỏng đống hoa cỏ phía dưới chân tường là không ổn cho lắm đâu."
Đặng Phục Thăng tỏ ý đã nhìn thấu cái tình hữu nghị giả dối của hai người, định tiếp tục dấn thân vào con đường gian khổ đã quyết hướng về một tương lai mờ mịt, nhả lời rác rưởi rồi thôi.
Vương Kiệt Hi lặng nhìn cậu: "Đâu có gì mờ mịt."
Đặng Phục Thăng ai oán đáp lễ bằng ánh mắt "Quý tộc Hoàng gia như ngài sao mà hiểu được nổi khổ của nhân dân".
"Cậu biết mình muốn cái gì, còn biết cách để tăng khả năng thực hiện nó, vậy hẳn cũng có dũng khí để gạt bỏ hết thảy nỗi sợ và lo lắng. So với việc cứ lãng phí sức lực để do dự thì không bằng cứ tập trung vào hiện trạng, tránh để ban đêm mất ngủ."
Xét về phương diện giao tiếp, khả năng giao tiếp của Vương Kiệt Hi thật sự cần phải cải thiện. Nói một tràng mà ngữ điệu chẳng thay đổi, cứ bình bình thẳng tuột, vẻ mặt trung thực như trần thuật một sự thật. Ngón tay cái Đặng Phục Thăng để lên bàn phím, bỗng cậu cảm thấy mặt đất xoay không ngừng từ Tây sang Đông dần dần tĩnh lại.
Người thường thuyết phục thì chỉ là thuyết phục thôi, khuyên người khác thì dễ nhưng tự mình làm lại là một chuyện khác. Tuy vậy Vương Kiệt Hi lại khác, cậu đối đãi với mình quá nghiêm khắc so với với người khác, thành ra không hiểu sao lại cực kỳ thuyết phục, khiến người ta từ bỏ biện bạch, không cách nào phản bác.
Ấy vậy, cậu ta chẳng nói bất cứ thứ gì liên quan đến những lời khuyên về lựa chọn của bản thân. Đặng Phục Thăng nghĩ.
Chàng thiếu niên Vương Kiệt Hi mặc dù còn cách mấy tháng nữa mới đủ mười tám tuổi nhưng lại rất có chủ kiến, nên đây chắc hẳn là đang suy từ bụng ta ra bụng người, cậu chỉ khuyên bảo chứ nhất quyết không can dự vào sự tự do chọn đường của người khác.
Đặng Phục Thăng hỏi: "Cậu nghe thấy tiếng tôi trở mình trên giường giữa đêm à?"
Vương Kiệt Hi gật đầu: "Trước cậu không như thế, về cơ bản thì đã ngủ rồi thì sẽ không tỉnh nữa."
Đặng Phục Thăng ói máu: "Sao mà nghe câu đấy thấy rợn thế."
Vương Kiệt Hi đầy ẩn ý ngồi nguyên ba giây rồi đứng lên kéo ghế lọc cọc về đầu bên kia. Mặt trời lẩn sau đám mây dày nhô ra rồi lại ẩn lại, chốc lát phác lên mặt đất bóng người vàng óng sau đó chôn vùi cả thế giới trong màn đêm.
Món súp gà thần bí của bạn cùng phòng đã giúp Đặng Phục Thăng kết thúc đêm mất ngủ cuối cùng, hôm sau cậu với quầng mắt thâm đã ra một quyết định quan trọng mang theo tia nhiệt huyết của ý chí thiếu niên, mặc cho khó mà biết được liệu nó là đúng hay sai.
Quyết định này đã khiến cậu ba năm đổi ba ông chủ, hàng năm cứ kéo vali trà trộn trong tốp tân sinh viên sắp khai giảng, cũng tích lũy thêm kinh nghiệm để trở thành chủ lực, sớm hôm nào cũng cam tâm tình nguyện cần cù chạy đến phòng huấn luyện. Thời gian của những tuyển thủ bình thường ở các chiến đội vốn rất chậm, nhưng ngược lại người hàng xóm Vương Kiệt Hi lại không hổ là tuyển thủ đại thần. Danh tiếng mùa ba vượt rào cản tân binh còn chưa qua đi, mùa bốn đã làm tạo nên đấu pháp mới "thành công chuyển hình, quật khởi Vi Thảo", cả đường đều gập ghềnh, ngàn cân treo sợi tóc.
Đợi lịch thi đấu của đầu mùa giải hạ màn, tết âm lịch mà mọi người ngóng trông cuối cùng cũng phát huy tác dụng thực sự của nó, cả nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp cùng toàn thể con dân đi làm cùng nhau đón những ngày nghỉ tuyệt vời.
Nhưng vừa mới buông hành lý xuống đã bị phụ huynh tuyệt tình sai việc, trong tình cảnh bi thảm phải đến siêu thị mua đồ tết, xe đẩy hàng của Đặng Phục Thăng đụng phải xe của Vương Kiệt Hi.
Vương Kiệt Hi đương nhiên cũng nhìn thấy, lập tức quẹo con xe đầy đồ đi ngụy trang, sau đó vất vả chen qua biển người đang mua sắm cùng dãy đến chỗ cậu.
Vương Kiệt Hi rất khách sáo mở miệng hàn huyên: "Về khi nào thế?"
"Mới chiều qua."
"Gần đây thế nào?"
"Còn thế nào nữa, làm gì có chuyện gì." Đặng Phục Thăng chuyển giỏ mua sắm trĩu nặng từ tay phải sang tay trái "Sao bằng được cậu."
Vương Kiệt Hi nhíu mày, ánh mắt không biết nhìn đi đâu: "Cũng may cậu không định so với tôi cái này."
Đặng Phục Thăng nhìn người kia để tay lên thanh đẩy của xe, câu "Vất vả rồi" đã chạy đến miệng nhưng nghĩ lại rồi quyết định nuốt câu kia xuống.
Như vậy cũng tốt, nó giống như khi mình đã thành thạo viết chữ Thảo bằng một tay nhưng lại bị ép bắt phải dùng tay kia để học viết chữ Khải, cũng như đã quen với động tác chân trái chạy ba bước, nhảy lên, ném bóng nhưng lại phải đổi thành tư thế sứt sẹo tay trái ném bóng; thế là ta lại phải khổ luyện còn vất vả hơn cả từ con số không, cưỡng chế bản năng của cơ thể, vụng về tựa như người mới đang dần lột xác, tập trung cao độ nhảy vọt lên.
Gần như mọi thời điểm, quay đầu lại còn khó hơn cả cứ tiếp tục tiến lên.
Đặng Phục Thăng hỏi: "Vậy có quên đấu pháp lúc trước không?"
"Muốn quên cũng không được."
Đặng Phục Thăng vừa định nói thêm gì đó thì một cô bé chạy chầm chậm đến, ném đống đồ ăn vặt đang ôm trong lòng ầm ầm vào xe đẩy trước mặt Vương Kiệt Hi, sau đó nhìn với ánh mắt hiếu kỳ: "Ai thế anh?"
"Đặng Phục Thăng." Vương Kiệt Hi nói, "Trước từng kể với em rồi..."
"Ô!" Cô bé vỗ đùi "Là cái anh tốt nghiệp MIT!"
"Khoan đã." Đặng Phục Thăng hoang mang "Có phải em đang hiểu lầm gì về MIT không?"
Rồi tiếp đó hai tên neet hẹn nhau giao thừa PK ai thua phải gọi người kia làm bố, rồi nhìn về tương lai khốn khổ mấy ngày kế tiếp phải đi thăm người thân bạn bè, cuối cùng cũng phổ cập chút kiến thức cho cô em gái là DPS không liên quan tí nào đến CEO và sự thật tàn khốc không phải mối quan hệ nào cũng là CP. Cắt ngang cuộc đối thoại của hai người bọn cậu là liên hoàn đoạt mệnh call của mẫu hậu Đặng Phục Thăng giục đi mua nước tương, làm cậu phải vội vàng gia nhập hàng ngũ dài đằng đẵng đợi tính tiền, còn Vương Kiệt Hi thì tiếp tục đi tiêu phí với em gái.
Bóng người kia thoáng mất hút giữa những kệ hàng đủ màu sắc, Đặng Phục Thăng xoay gót, thở phào.
Ngay cả thiên tài còn chẳng thể tự do tự tại, vậy mình đành phải gắng mà đi thôi, cố tiến lên.
Căn bản cũng do trước xuất thân từ Vi Thảo, lại thêm đã đồng hành cùng nó tận ba năm, nhưng đợi khi Đặng Phục Thăng chân chính chuyển nhượng đi nơi này lại rực rỡ lên trở thành chiến đội quán quân làm những suy nghĩ của cậu cứ tán loạn, bùi ngùi mãi không thôi.
Cậu một tay ôm đồng phục chiến đội Vi Thảo mẻ mới ra chứa trong túi nhựa trong suốt, tay kia lại kéo chiếc vali theo cậu dãi nắng dầm mưa từ Nam ra Bắc, hùng hổ bước qua đầu hành lang vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ, hệt như tâm thái hào hứng của thiếu niên cần cù chăm chỉ kia.
Cuối hành lang là phòng huấn luyện, nơi nhận thầu tuổi thanh xuân của mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp, giờ đang vào thời gian huấn luyện, cửa phòng đóng làm cậu phải lặng lẽ tiến đến chỗ cửa thủy tinh để nhìn vào.
Từ biệt nhiều năm, Vi Thảo vẫn vậy... phồn hoa hưng thịnh, từng cái tuổi trẻ đang góp lại thành một nhóm, đoán chừng là đang thảo luận kiểm điểm. Đội trưởng của họ đứng bên cạnh, vừa khoa tay vừa nói gì đó.
Làm cậu đột nhiên giật mình. Thiếu niên thiên tài năm đó ngồi ngoan ngoãn nghe Lâm Kiệt giảng dạy về kỹ xảo và chiến thuật chẳng hiểu sao giờ lại hóa thành chàng đội trưởng đàn anh, bắt đầu ân cần chỉ dạy đàn em. Hai vị đội trưởng Vi Thảo trước rõ ràng hoàn toàn khác nhau nhưng trong phút chốc ấy, hai bóng hình màu xanh lục ấy như nhờ một năng lực siêu phàm nào đó vượt qua thời gian, xông qua cách trở năm tháng giống nhau một cách không tưởng.
Đây là thứ tình cảm trĩu nặng mà người chơi bình thường không cảm thấy được, nhiều đời tuyển thủ chẳng màng phiền toái truyền thụ hết kinh nghiệm cho hậu bối, thật lòng hi vọng có thể truyền lại danh tiếng chiến đội với cộng đồng Vinh Quang.
Nhiều năm trước ở trại huấn luyện Vi Thảo
Đặng Phục Thăng hỏi: "Sao cậu lại quyết định bỏ học?"
Vương Kiệt Hi đáp: "Lớp mười hai bị đổi giáo viên dạy hóa, ổng cứ kêu Canxi hydroxit là hydroxit đồng tính."
END.