- Bình luận
- 293
- Số lượt thích
- 1,624
- Location
- Bắc Kinh
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
Tác giả: 鸣坂奈月_Natsuki
Convert: @Phương Khìn Khìn
Editor: Pông
PHÁ VỠ BẦU TRỜI
Convert: @Phương Khìn Khìn
Editor: Pông
Sản phẩm mừng project [Vi Thảo 2022] Vi Thảo Thành Nguyên
PHÁ VỠ BẦU TRỜI
"Đệch!" Trận đấu kết thúc, Tiêu Vân hung ác ném chuột đi, dường như chưa đủ lại đẩy bàn phím một cái, ánh mắt sắp phun ra lửa nhìn chằm chằm màn hình.
Đối thủ chẳng qua chỉ là một tân binh của chiến đội Thần Thoại, vậy mà mình cũng thua?!
Tiêu Vân rất phiền lòng, phần còn lại của trận đấu không thể nghiêm túc xem hết. Hắn biết dù sao thì Vi Thảo nhất định sẽ thắng.
Đúng là Vi Thảo thắng, 9-1, một điểm kia chính là trận Tiêu Vân solo thua. Tuy không đủ hoàn mỹ, nhưng điểm số đủ để fan Vi Thảo ở thành phố B tha thứ cho biểu hiện của Tiêu Vân.
Xếp rời đi, bắt tay cùng chiến đội Thần Thoại, Tiêu Vân phát hiện đội trưởng Vương Kiệt Hi dường như có chuyện muốn nói với mình.
Hắn nghĩ ngợi một lúc, cướp lời mở miệng trước: "Đội trưởng, hôm nay chuột hơi trơn nên phát huy có chút sai sót, không thì hôm nay em nhất định có thể thắng."
Trong lòng nghĩ, đem sai lầm đổ hết lên đầu con chuột, không thể trách mình được đi? Kết thúc tranh tài, mình là người đánh tệ nhất, không nói gì, lát nữa lại bị giáo huấn trước cả đội đi.
Vương Kiệt Hi ngược lại không lên tiếng, chỉ nhìn Tiêu Vân một lúc hơi lâu, nhìn đến khi trong lòng Tiêu Vân cảm thấy sợ hãi. Khi nội tâm chật vật không biết nên nói thì thêm thì Vương Kiệt Hi ra hiệu cho các đội viên cùng nhau ra ngoài.
Người xem trận đấu này không nhiều, họp báo sau đó cũng nhanh chóng kết thúc. Theo mọi người về Vi Thảo, Tiêu Vân ngáp một cái, đang chuẩn bị về ký túc xá lại Vương Kiệt Hi gọi lại.
Lúc đội trưởng gọi vào phòng huấn luyện, Tiêu Vân vẫn còn mơ màng.
Hắn tự nhủ trong lòng cả một đường, lần này xem ra không tránh được rồi.
"Hôm nay phát huy tệ như vậy, thật sự là bởi vì chuột?" Vương Kiệt Hi mở video, bên trên mở trận solo mới đây của Tiêu Vân.
Đến tận giây phút này, Tiêu Vân vẫn choáng váng. Hắn thầm nghĩ, đội trưởng ngồi trên xe vẫn nghịch máy tính, hóa ra là đã bắt đầu xem lại video thi đấu, có cần chăm chỉ vậy không?
"... Dạ đúng ạ." Ánh mắt của hắn né tránh tầm nhìn của Vương Kiệt Hi, tránh tiếp xúc trực tiếp, "Cái đó... Ngày mai em sẽ đi đổi cái mới."
Vương Kiệt Hi thuận tay bấm bắt đầu, lại chợt tạm dừng. Xoay đủ mọi góc độ khác nhau, cứ thế xem đi xem lại ba lần.
"Nhìn ra cái gì không?"
Tiêu Vân tiếp tục lơ mơ, chỗ này mình đánh vẫn tốt mà ta, chẳng lẽ đội trưởng định vạch ra thao tác mình làm không chuẩn? Chuyện này... Là muốn mình nhìn ra cái gì vậy?
Nhìn ra Tiêu Vân đang nghi hoặc, Vương Kiệt Hi nói: "Mấy thao tác này đều rất chính xác."
Tiêu Vân nghe thấy lời này, trong lòng không khỏi thả lỏng, còn thấy hơi sướng, đội trưởng muốn an ủi mình hả, muốn nói với mình điều gì đó về trận đấu?
Nhìn nhìn ánh mắt nghiêm túc của Vương Kiệt Hi, Tiêu Vân nhìn lại màn hình một chút, đột nhiên ngớ ra!
Bây giờ thì hắn rõ ràng rồi, mấy thao tác đều chính xác như vậy, dĩ nhiên chính là đang nói chuột của mình không có vấn đề gì cả!
"À... Thật ra, không phải lúc nào nó cũng không nhạy..." Tiêu Vân cũng không quản Vương Kiệt Hi có tin hay không, chỉ đành đã đâm lao thì phải theo lao.
Vương Kiệt Hi lại lần nữa ấn nút bắt đầu, sau đó một lúc, cảnh tượng bị dừng lại ở chỗ Đại Kích bị treo lên đánh.
"Long Nha ra trễ đi?"
"Dạ vâng." Loại sai sót này đúng là không nên đẻ xảy ra, và không có lý do gì để không thừa nhận.
"Em lại muốn nói với anh là bàn phím cũng không nhạy?"
Tiêu Vân đột nhiên không còn gì để nói.
Thì ra cái cớ của hắn sớm đã bị phát hiện, đó là lý do vì sao đội trưởng lúc đó dường như có điều muốn nói, đò là lý do vì sao ở trên xe đội trưởng vẫn luôn xem video thi đấu.
"Đội trưởng, em... Em sai rồi." Thời điểm như thế này quyết đoán nhận sai là được rồi.
"Vậy em sai ở đâu?"
Tiêu Vân không ngờ rằng Vương Kiệt Hi vẫn cố chấp tiếp tục truy cứu tiếp, hắn hơi cảm thấy khó hiểu, tình huống này có cần nghiêm túc vậy không?
Vương Kiệt Hi cũng nhìn ra Tiêu Vân đang hoang mang, thở dài nói, "Khi nào thì em mới tự tìm ra nguyên nhân đây?"
"Em... khinh địch." Sắc mặt Tiêu Vân rất khó coi, trừ việc cảm thấy quẫn bách cho lời nói dối bị vạch trần, còn chút ảo não xưa nay ít thấy.
"Gặp chuyện trước tiên đều nghĩ muốn trốn tránh trách nhiệm, khi nào mới tiến bộ được đây?"
Đây là lần đầu tiên Vương Kiệt Hi trực tiếp vạch trần tật xấu này của Tiêu Vân. Tiêu Vân đã quen tính toán đẩy sai lầm vào đúng lúc, đúng chỗ. Vương Kiệt Hi cũng biết trước nay hắn đều như vậy, nhưng chưa bao giờ nói hẳn ra. Việc này khiến Tiêu Vân luôn chứng nào tật nấy đột nhiên không biết phải nói gì.
"Sai lầm không bao giờ thuộc về em hay sao? Tiêu Vân, rốt cuộc em đang sợ cái gì? Sợ phạm sai lầm, hay sợ anh phê bình em?"
Tuy Vương Kiệt Hi luôn luôn rất nghiêm túc, nhưng Tiêu Vân xin thề, lần này ánh mắt của đội trưởng đáng sợ nhất từ trước tới giờ mà hắn từng gặp.
Vốn dĩ cho rằng sẽ phải chịu một lần giáo huấn vô tiền khoáng hậu, nhưng Vương Kiệt Hi để Tiêu Vân trở về ký túc xá, chỉ nói thêm một câu:
"Đừng tiếp tục trốn tránh nữa."
Tiêu Vân luôn cảm thấy, năm chữ này, đặc biệt khắc sâu trong lòng mình.
Bước chân trĩu nặng rời khỏi phòng huấn luyện, Tiêu Vân phát hiện ra có một người đứng ở ngoài cửa.
"Cậu khi nào..."
Không đợi Tiêu Vân ngạc nhiên, Lương Phương nhíu mày, chỉ hướng ký túc xá rồi kéo người đi.
Tâm tình Tiêu Vân vốn đã không ổn, bị đội trưởng phê bình lại bị người khác nghe thấy, càng không vui.
"Vào phòng tôi làm gì? Cũng không phải như hồi còn ở trại huấn luyện, mau về phòng mình đi!" Tiêu Vân đặt mông xuống giường, hạ lệnh đuổi người.
"Không phải tôi cố ý nghe đâu, định tới lấy bình nước để quên ở phòng huấn luyện thôi... Đừng buồn, anh xem đội trưởng quan tâm rất nhiều đến anh!" Lương Phương sẽ không an ủi người khác, lại cảm thấy Tiêu Vân cũng sẽ không nghe người khác an ủi, không nói thêm gì cả, chỉ ngồi xuống bên cạnh Tiêu Vân.
Tiêu Vân liếc mắt nhìn Lương Phương, nói: "Đội trưởng vẫn luôn quan tâm tới chiến đội."
"Không phải, anh bị ngốc hả!" Vẻ mặt Lương Phương như muốn nói "Cả cái này mà anh cũng không thấy sao".
"Cậu mới là đồ ngốc!"
"Anh cho rằng đội trưởng xem video thi đấu là vì muốn phê bình anh? Anh biết hiện tại đã là mùa giải thứ mấy rồi không?"
Tiêu Vân nhìn vẻ mặt quan tâm con trai ngốc nghếch mà suýt nữa mở miệng mắng hắn, "Mùa giải thứ mười một chứ mấy..." Lời còn chưa dứt, Tiêu Vân đập giường một cái, "Đệch!"
Trong lòng hắn nghĩ, tên ngốc hàng thật giá thật Lương Phương này còn nhìn ra, vậy mà mình vẫn chưa thông suốt! Cứ nghĩ mãi thủ đoạn bị vạch trần, mà lại không nghĩ vì sao lần này thái độ của Vương Kiệt Hi lại nghiêm túc tới vậy.
Năm chữ "đừng tiếp tục trốn tránh" này, đột nhiên vang vọng lại trong tâm trí của Tiêu Vân, như có người đem nó phóng ta khắc trên gáy của hắn.
Đã là mùa giải thứ mười một, nói trắng ra chính là, Vương Kiệt Hi có thể đánh thêm mấy năm nữa chứ? Ngẫm lại thái độ của Vương Kiệt Hi gần đây với mọi người trong đội, Tiêu Vân đột nhiên hối hận về lời nói dối sau trận đấu vừa rồi.
Xem ra, bấy nhiêu năm nay mình vẫn mãi ngồi dự bị, ngoài trừ nguyên nhân do thực lực còn là vì vấn đề này nữa.
Tự cho mình là đúng, trốn tránh trách nhiệm, thế thì tiến bộ làm sao được!
-tbc