Hoàn [Vi Thảo Thành Nguyên 2022][Viên Bách Thanh] Sách giáo khoa Vinh Quang ba lần hỏi cậu câu này

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 奈何莫离
Convert: @Phương Khìn Khìn
Editor: Pông

SÁCH GIÁO KHOA VINH QUANG BA LẦN HỎI CẬU CÂU NÀY

Mười giờ tối, Viên Bách Thanh nhận được một số điện thoại lạ. Lúc đó cậu mới huấn luyện xong, tắm rửa rồi nghĩ chỉ muốn ngã xuống giường ngủ liền, chuông điện thoại reo, cậu mơ mơ màng màng nghe máy.

Giọng nói đầu bên kia có chút không rõ: "Xin chào, tôi là Diệp Tu."

"Xin chào, tôi là Phương Sĩ Khiêm." Viên Bách Thanh nằm bẹp trên giường, đang định buông tay cúp điện thoại.

"Này này, đại trị liệu của Vi Thảo đừng cúp máy, tôi thật sự là Diệp Tu, tôi mang đến cho cậu một niềm vui bất ngờ đây." Đầu dây bên kia vội vàng nói.

"Ha ha, tôi thật sự là Phương Sĩ Khiêm mà, kinh không phải kinh hỉ, ý không phải ngoài ý muốn đi?" Viên Bách Thanh đã huấn luyện một ngày trời, mệt không muốn cử động, tâm tình đột nhiên tăng lên.

"Được rồi, Tiểu Viên, thật sự không nói đùa với cậu. Tôi, Diệp Tu, dẫn đội quốc gia, tôi đang ở nước ngoài họp cùng đám lão già tổ trọng tài, danh sách cuối cùng của đội quốc gia đã được quyết định, tôi gọi điện chúc mừng cậu trúng cử."

"Lừa người khác cũng nên ra dáng chút đi chứ, gì mà trúng cử, sao anh không nói luôn là mai tới căn cứ đội quốc gia tập huấn luôn đi"

"Hiện tại tôi và đội du đấu đều đang ở nước ngoài, tập huấn còn phải đợi qua mấy ngày nữa, cậu chuẩn bị trước đi."

"Ồ, cảm ơn, nhưng mà nếu muốn tôi tin anh là tên họ Diệp kia, trước tiên có thể trả nợ tôi năm ngàn không?" Viên Bách Thanh vẫn không tin.

"Tôi không nhớ tôi có thiếu nợ tiền gì với cậu cả. Nhưng sau cậu sẽ có nửa tháng được tôi đích thân huấn luyện, món nợ này thì tính thế nào?" Đầu bên kia điện thoại nói.

Viên Bách Thanh giật mình: "Chờ đã, anh thực sự là Diệp Tu?"

"Có phải hiện tại tôi nên gọi điện cho Cao đội của cậu nhờ cậu ta xác nhận không? Hay là để tôi hy sinh dung lượng mạng gọi video cho cậu?"

"Quên đi quên đi, tôi tin anh. Anh vừa nói đội quốc gia, rốt cuộc là chuyện gì?" Viên Bách Thanh ngồi dậy trên giường, xoa xoa mái tóc.

Diệp Tu cười: "Dĩ nhiên là sự thật rồi. Chúc mừng cậu Tiểu Viên, cậu sắp trở thành trị liệu duy nhất của đội quốc gia tham gia giải thế giới lần thứ ba rồi."

"Hiện tại anh đừng nhiều lời với tôi, năm nay chiêu mộ tôi, vậy còn Trương đội của Bá Đồ thì sao?"

"Tân Kiệt giống lão Hàn năm đó, quyết định chuyên tâm với Bá Đồ." Giọng nói của Diệp Tu trầm xuống, "Hơn nữa chúng ta đã thảo luận, cảm thấy kỹ thuật của cậu hiện tại đã đảm đương được trách nhiệm trị liệu của đội quốc gia, hơn nữa vì đặc điểm song nghề trị liệu của cậu có thể mang lại nhiều lựa chọn về mặt chiến thuật, sao, cảm thấy mình gánh vác được không?"

Đôi tay nắm chặt điện thoại của Viên Bách Thanh hơi run, gần như không cầm được, cậu cảm thấy mình như người may mắn vừa trúng xổ số năm triệu, thiếu niên chí khí ngút trời, ai lại không muốn trở thành một thành viên của đội quốc gia chứ. Nhưng khi vinh quang chân chính giáng xuống người, cậu đột nhiên không biết nên làm gì.

Lời này của Diệp Tu hình như hơi quen tai, mình nghe qua ở đâu rồi thì phải?

Hình như cũng vẫn là mình và Diệp Tu mùa hè năm đó đi.

Năm ấy Phương Sĩ Khiêm gia nhập đội quân giải nghệ của đế đô, mùa hè nhàn rỗi ở nhà nên gọi Viên Bách Thanh đến chơi, lấy danh nghĩa là rèn luyện kỹ thuật. Chờ tới khi bé ngốc Viên Bách Thanh đóng gói hành lý chạy tới mới phát hiện hóa ra trong nhà còn có một người.

"Không phải chứ. Tôi ở chỗ này của cậu, tiền trọ, tiền nước, tiền điện không ít mà có bao giờ thiếu cậu đồng nào đâu, vậy mà còn muốn tôi bồi luyện cho người kế nghiệp của cậu?! Đây là muốn tăng giá?" Sách giáo khoa Vinh Quang vô cùng kỳ diệu trong lời đồn chân đi dép ngồi lệch một bên trên sofa, trong miệng ngậm điếu thuốc chưa đốt.

"Ghét bỏ? Thế thì anh về nhà mà ở đi, miếu nhỏ nhà tôi chứa chấp không nổi vị tôn Phật như anh." Ánh mặt trời hơi gắt, Phương Sĩ Khiêm kéo rèm cửa sổ, "Còn có, hút thuốc đừng có hút ở đây, xông khói Bách Thanh nhà tôi thì sao?"

"Tôi nào dám xông khói trị liệu đội quán quân, mười vạn fan Vi Thảo đánh chết tôi mất." Diệp Tu vẫn ngậm thuốc lá, "Lại nói, cậu gọi Tiểu Viên tới chơi thì để em nó ở đâu?"

"Ở đâu? Đương nhiên là phòng dành cho khách rồi." Phương Sĩ Khiêm quét nhà dọn vệ sinh, bận bịu khắp nơi, quay đầu gọi Viên Bách Thanh, "Bách Thanh mới từ bên ngoài vào chắc là thấy nóng lắm ha? Hành lý đặt trong phòng bên kia, sau đó ra phòng khách ngồi có điều hòa, kem ở tủ lạnh ấy."

Diệp Tu kháng nghị, "Lão Phương, cậu không phúc hậu chút nào, tôi tới lại bảo tôi nằm dưới đất, đồ đệ cậu tới thì được ở trong phòng nằm trên giường."

Lúc đó Viên Bách Thanh còn non nớt bấu chặt lấy gấu áo, đối với hai con cáo già có ngàn năm đạo hạnh này nơm nớp lo sợ, "Nếu không Diệp thần, anh ngủ ở trong phòng đi, em nằm đất cho."

Phương Sĩ Khiêm trong phòng vệ sinh nói vọng ra, "Không cần, em là khách anh mời tới, không cần để ý cái tên cọ cơm cọ nhà kia."

Diệp Tu cũng cười phất tay nói, "Được rồi, Tiểu Viên dọn hành lý đi. Anh ngủ ở đây cũng được, mát mà."

Đúng là mát thật, tiền bối keo kiệt nhà cậu lắp có một cái điều hòa thông cho ba gian phòng, phần lớn thời gian là ba người ba chiếc máy chơi Vinh Quang ở phòng khách, công năng của phòng ngủ thì đương nhiên là để ngủ rồi, Phương Sĩ Khiêm vẫn đặc biệt mua một chiếc giường gấp cho Diệp Tu nằm trên đất, buổi đêm vẫn rất mát.

Thời gian ở chung lâu dài, Viên Bách Thanh cảm thấy hai người ngày, đặc biệt là Diệp Tu, thật sự không giống một tiền bối. Phương pháp chỉ bảo của Diệp Tu vô cùng thô bạo, hai người khiêu chiến phó bản năm người, Viên Bách Thanh phụ trách thanh máu của hắn. Nhân vật mà sách giáo khoa Vinh Quang điều khiển đương nhiên thiên biến vạn hóa, thứ mà Viên Bách Thanh phải tập luyện chính là khả năng phán đoán cùng tiết tấu nắm bắt cơ hội cast chiêu ra skill, thỉnh thoảng Viên Bách Thanh theo không kịp hắn cũng không tiếc rẻ trào phúng. Diệp Tu vô cùng không thích Viên Bách Thanh khúm núm với hắn, đôi khi Viên Bách Thanh tức vọt qua đỉnh đầu cũng để lộ tính khí chua ngoa thì hắn vẫn rất vui vẻ, gọi hoa mỹ là công phu luyện tập lời rác rưởi.

"Lời rác rưởi rất hữu dụng đấy, nghĩ tới Hoàng Thiếu Thiên ấy, nghĩ lại xem mùa giải thứ sáu mấy người vứt quán quân đi thế nào."

Phương Sĩ Khiêm vừa vặn đi ngang qua, cùng Viên Bách Thanh hướng về phía hắn nói: "Cút!"

Diệp Tu ha ha cười lớn: "Giờ coi như tôi hiểu vì sao Vi Thảo để Tiểu Viên đi theo cậu rồi, tính tình bướng bỉnh của hai người giống nhau như đúc. Tới lúc Vi Thảo thi đấu đoàn đội, cậu ta có cầm búa vọt tới trước mặt tôi thì tôi cũng không kinh ngạc nữa."

"Nếu em ấy dám cầm bùa vọt tới trước mặt anh, Vương Kiệt Hi và lão Đặng sẽ quất một chổi một khiên giết em ấy trước." Phương Sĩ Khiêm nói.

Diệp Tu nhún vai: "Đáng tiếc, đáng tiếc, vị thế, chỗ đứng không đủ, không bằng đi đường cũ đi. Tiểu Viên, không được hưởng thụ thì học người tiền nhiệm tả hữu trị liệu và đệ nhất T giúp cho Ma Thuật Sư là đã thắng lớn rồi."

"Tiền nhiệm cái đầu anh, ôm ấp đề huề cái đầu anh." Phương Sĩ Khiêm vỗ gáy Diệp Tu, "Bách Thanh nhà chúng tôi không giống vậy, tôi muốn em ấy đi con đường của chính mình."

"Nói tới đây." Vẻ mặt của Diệp Tu hiếm khi trở nên nghiêm túc, "Tiểu Viên, anh hỏi em, em muốn là trị liệu của Vi Thảo, hay là muốn trở thành người kế nhiệm Thần Trị Liệu?"

Viên Bách Thanh choáng váng, cậu còn chưa tiêu hóa được hai điều này thì có gì khác biệt, lại thấy Diệp Tu bình chân như vại cười: "Không cần nóng vội trả lời, suy nghĩ thật kỹ, anh chờ đáp án của em."

Con người trước nay ngủ rất ngon vào ban đêm như Viên Bách Thanh hôm nay lại không ngủ được, ở trong mắt cậu, Phương Sĩ Khiêm hay Thần Trị Liệu đều rất thần thánh, chính là phong cách ung dung không vội vàng chỉ huy nhưng vẫn giành được thắng lợi, cậu không thể không thừa nhận mình và Phương Sĩ Khiêm khác nhau. Cậu rất nỗ lực nhưng luôn cảm thấy mình và Phương thần chênh lệch một chút gì đó.

Một điểm đó, giống như ranh giới vô hình, liên kết toàn bộ đoàn đội, xen kẽ với các thành viên còn lại của Vi Thảo, nối liền bọn họ thành một thể thống nhất, dệt thành thiên la địa võng dày đặc. Một điểm đó, cậu cố gắng muốn tìm ra tinh túy, nhưng mãi vẫn không phá được cổ chai, khiến mình bị kẹt trên kẹt dưới.

Đêm hè chợt có tiếng ve kêu, nội tâm buồn bực ngủ không sâu, trằn trọc trên giường, đột nhiên nghe thấy tiếng có người trò chuyện ở gian bên ngoài, cậu hạ quyết tâm, đi tới cạnh cửa khẽ hé cửa nhìn lén.

"Thật sự không về nhà xem một chút?" Phương Sĩ Khiêm nhìn thấy Diệp Tu còn chưa ngủ, ngồi xuống bên cạnh hắn thuận miệng hỏi.

"Có về tới cửa nhìn. Lão ba vẫn như vậy, có gặp đứa nhỏ một lần, nhưng dù sao cũng là khuyên tôi quay về mà thôi." Diệp Tu hiếm khi thở dài, "Trước kia đọc Cuốn theo chiều gió còn cười sao Rhett cuối cùng còn trở về New Orleans, hiện tại lớn rồi mơ mơ hồ hồ dường như đã hiểu loại trải nghiệm này."

Phương Sĩ Khiêm không lên tiếng, chỉ vỗ vỗ vai hắn. Ngược lại Diệp Tu cười, "Bỏ đi, những tháng ngày khi đó khổ cực mà còn chịu được, hiện tại tính là gì đâu."

"Anh và Đào Hiên ra tòa rồi vẫn chưa phân định rõ sao?"

"Con đường của tôi và anh ta khác nhau mà thôi. Tôi càng theo đuổi Vinh Quang thuần túy thì anh ta càng cho rằng nó quá mờ mịt."

Phương Sĩ Khiêm trầm mặc một lúc lại lên tiếng: "Khoản tiền kia của anh..."

Diệp Tu cười: "Cậu đừng lo lắng, lần này trở về tôi đã tiêu một ít rồi. Hơn nữa tiền của tôi đủ là được, Đào Hiên cũng không đến mức động tâm tư về vấn đề này."

"Vậy còn được." Phương Sĩ Khiêm lại nghĩ cái gì đó, "Năm nay lại có người gửi cho chúng ta một khoản nặc danh, anh biết là ai không?"

"Có lẽ là lão Hàn hoặc Trương Giai Lạc, hoặc lão Ngô lão Quách, cũng có thể là lão Tôn lão Ngụy không biết đã đi đâu, ai biết được?!" Diệp Tu ngược lại không để tâm.

Phương Sĩ Khiêm đang còn đang nghĩ ngợi định nói gì đó, Viên Bách Thanh đứng đến tê chân, vốn muốn nhấc chân gãi, ai ngờ chân dài vừa co lên đã đụng phải chiếc ghế bên cạnh cửa "bang" một tiếng, hai người bên ngoài giật nảy mình.

Vẫn là Phương Sĩ Khiêm lên tiếng trước: "Đứa trẻ bất hạnh này không biết học nghe lén từ ai nữa, ra đây."

Viên Bách Thanh cười hì hì chui ra, hỏi: "Các anh đang nói về khoản tiền gì vậy?"

Diệp Tu nhìn hắn mà cảm khái: "Có khi cũng thật ước ao mấy đứa nhỏ đoan chính thanh thuần như này."

Viên Bách Thanh khó hiểu, hai người cũng không chê phiền giải thích cho cậu, hóa ra Liên minh thời đầu khai hoang có một thế hệ cũng phóng khoáng, nhưng đáng tiếc tuổi tác và kinh nghiệm có vấn đề nên phần lớn chỉ đánh một, hai mùa giải là giải nghệ trong tiếc nuối, thanh xuân còn chút ít đều tiêu tốn vào Vinh Quang, bị Vinh Quang đào thải, sau đó cũng bị xã hội đào thải. Diệp Tu dẫn đầu, gom góp một khoản, trong sáng ngoài tối đưa cho một người phụ trách. Vừa khéo Phương Sĩ Khiêm là kẻ nhàn rỗi, chủ động muốn nhận trọng trách này, Diệp Tu bay về thành phố B cũng không phải tới nhà Phương Sĩ Khiêm ké điều hòa mà là muốn bàn một chút công việc về quỹ này.

"Bọn anh đều là một số ít người may mắn tạo nên tiếng tăm vang xa, hẳn là có thể giúp mấy người bạn cũ vận may kém chút." Diệp Tu kết luận lại.

"Được rồi, không quấy rầy anh ngủ nữa. Tôi về trước, Bách Thanh cũng về nghỉ sớm đi, đừng thức đêm." Phương Sĩ Khiêm phổ cập xong, ngáp dài một tiếng trở về phòng.

Còn lại hai người Diệp - Viên, Diệp Tu cười mà như không cười nhìn Viên Bách Thanh: "Nghĩ tới vấn đề kia không ngủ được?"

"Em biết giữa em và Phương thần có khoảng cách, nhưng không thể phủ nhận hiện tại em chính là trị liệu của Vi Thảo, không phải em muốn, mà em chính là vậy." Viên Bách Thanh ngẫm nghĩ rồi đáp.

"Người trẻ tuổi kiêu ngạo, đây là câu trả lời của em?"

"Hiện tại thôi, sau này có lẽ không phải."

"Anh sẽ chờ."

"Em sẽ trả lời anh một đáp án khác."

"Mỏi mắt mong chờ."

Tháng ngày sau đó, ăn nhờ ở đậu, chỉ đạo rèn luyện, nhưng Diệp Tu và Viên Bách Thanh không thể ở lại nhà Phương Sĩ Khiêm lâu hơn. Hai người bọn họ đều là tuyển thủ tại ngũ, sự vụ của câu lạc bộ không cho phép bọn họ hưởng thủ kỳ nghỉ hè trọn vẹn.

Trước khi đi Phương Sĩ Khiêm nhét cho Viên Bách Thanh một phong bao lì xì, muốn cậu đưa cho Diệp Tu, Viên Bách Thanh hỏi là cái gì, Phương Sĩ Khiêm lườm cậu: "Tiền học chứ còn gì nữa, người ta làm thầy của em nửa tháng, chả nhẽ lại ỉm đi."

"Vậy cũng không thể dùng tiền của anh."

"Cũng không phải của anh, là tiền ăn ở của anh ta đưa cho anh, anh có cần đâu, chả đáng là mấy."

"Vậy em..."

"Mời em tới chơi em cũng đừng bận tâm, mùa giải sau biểu hiện thật tốt chính là thù lao cho anh, hiểu không?"

Viên Bách Thanh ước lượng một phen cảm thấy phong bao không tính là nhẹ, nhưng vẫn ngại ngùng bỏ thêm vào đó năm trăm.

Cậu đưa cho Diệp Tu, Diệp Tu cũng không từ chối mà nhận lấy, chỉ là rút ra một phần trả cậu, "Phí ra quân, mùa giải sau ráng biểu hiện tốt."

Viên Bách Thanh buột miệng không kịp suy nghĩ: "Chờ chúng em sẽ đánh bại anh đi."

Diệp Tu cười lắc đầu: "Cái này hơi khó, em đợi thêm mười năm nữa đi."

"Mười năm nữa thì anh đã sớm nghỉ hưu rồi đi."

"Chưa chắc nha. Có khi tình yêu Vinh Quang của anh sẽ khiến anh đi còn xa hơn cả em đấy."

Viên Bách Thanh không nghĩ tới phản ứng này của hắn, lúc rời đi không nhịn được quay lại liếc mắt nhìn. Hắn tùy ý ngồi xếp bằng trên chiếu, ánh mắt dừng lại ở một nơi nào đó, dường như không có cái gì khiến hiến đặc biệt quan tâm, gió điều hòa thổi qua mái tóc đã dài che đi khuôn mặt ẩn chứa muôn vàn tâm trạng.

Viên Bách Thanh vô thức nghĩ tới bài thơ của Natsume Sōseki: "Vô nhân đảo thượng vi thiên tử, định giác thanh lương."

Có quá nhiều thực tại khiến hắn phải khuất phục, nhưng không gì có thể ngăn cản hắn vươn tới đỉnh cao và đăng quang.

Con đường quá gập ghềnh khiến nhiều người rời đi, sau cùng hắn đứng ở nơi cao nhất cảm nhận cái lạnh vì còn lại mấy ai đâu?

Cậu không dám nghĩ tiếp, nắm tiền trong tay, phát hiện ra vừa đúng năm trăm.

Câu chuyện sau đó ít ỏi bình thường, Viên Bách Thanh tiếp nhận vị trí trị liệu của Vi Thảo, mùa giải thứ tám Diệp Tu giữa đường giải nghệ, khai hoang ở khi mới, vương giả chưa từng rời đi, toàn bộ bắt đầu lại từ đầu.

Vương Kiệt Hi biết hắn ở khu mới nên cho một đám người trẻ tuổi tới rèn luyện, Viên Bách Thanh cũng muốn đi, Vương Kiệt Hi và Đặng Phục Thăng để cậu rèn luyện phối hợp đoàn đội, một người PK với cậu không thu được gì nhiều, cậu cũng đành thôi.

Sau đó gặp Diệp Tu là khi phối hợp đánh boss cấp 75, khi đó cậu đã không còn cậu tân binh nhỏ dễ nhìn thấu, Diệp Tu đối xử với cậu còn thô bạo hơn cả khi đánh phó bản khi ấy, sau cùng Hứa Bân còn kinh ngạc không hiểu sao mình cũng ăn đạn vậy.

"Không có gì, còn tưởng rằng đang cùng anh ta huấn luyện như khi trước."

"Không thể nào, phương pháp huấn luyện của Diệp thần là như thế này?"

"Ha ha."

Lại tới trận đầu vòng chung kết mùa giải thứ chín, cậu phát huy ngoạn mục đánh bại Bá Đồ, sau trận đấu đến Trương Tân Kiệt trước nay nghiêm cẩn cũng tán dương cậu, đến tối Viên Bách Thanh hưng phấn nhắn tin cho Diệp Tu qua QQ: "Em cuối cùng đã get được con đường của Phương thần."

"Cho nên hiện tại đáp án của em là, em muốn trở thành Thần Trị Liệu đời tiếp theo. Sao, run rẩy đi, mùa giải tới hãy đón nhận sự khiêu chiến từ em."

"Đổi đáp án rồi? Không tệ." Quân Mạc Tiếu đeo chiếc avatar mặt cười trả lời, "Tương lai càng có nhiều thách thức đang chờ em đó, cái danh hiệu đó, em cảm thấy mình có thể gánh vác được à?"

Hóa ra là lần này. Quay trở lại hiện thực, Viên Bách Thanh ngồi trên giường nắm điện thoại, đầu bên kia Diệp Tu dù đang bận vẫn ung dung đợi câu trả lời của cậu.

"Anh chờ xem đi."

Giải thế giới lần thứ ba, trị liệu của Vi Thảo trúng cử vào đội quốc gia, đứng vững trước áp lực, dùng đặc thù song nghề trị liệu phát huy tiết tấu uyển chuyển giữa phòng thủ và tấn công ngoạn mục chào sân với thế giới, tổng chung kết điều khiển sứ giả thủ hộ Phòng Phong giúp đội tuyển quốc gia trình diễn màn phòng ngự phản công đẹp mắt, một lần đoán quán quân.

Sau trận đó, truyền thông không tiếc lời đánh giá cao Viên Bách Thanh, thậm chí có nơi trực tiếp đóng dấu "Thần Trị Liệu đời kế tiếp" cho cậu, mà tại lễ khánh công, dẫn đội Diệp Tu tìm Viên Bách Thanh cụng ly: "Chúc mừng em, Phương Sĩ Khiêm vừa gọi điện thoại cho anh, bảo danh hiệu Thần Trị Liệu này của em hoàn toàn xứng đáng."

"Nhưng hiện tại em lại muốn thanh đổi đáp án."

"Cho nên, đáp án mới của em là gì?" Diệp Tu cười hỏi.

Giờ phút này bọn họ mặc âu phục đi giày đa đứng ở nơi đỉnh cao, bọn họ là người may mắn, bọn họ cũng là những người hưởng thụ Vinh Quang thuần túy nhất.

Viên Bách Thanh nghĩ, thật ra bấy nhiêu năm nay Diệp Tu vẫn không thay đổi, chỉ là mình luôn hướng về hắn nơi đỉnh cao mà trèo lên, có một thứ thay đổi chính là mình dần dần trưởng thành.

"Hiện tại, em á, muốn làm chính em."

-END-
 

Bình luận bằng Facebook