- Bình luận
- 224
- Số lượt thích
- 2,258
- Location
- Thảo Nguyên Xanh Bao La
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
Tác giả: 鸣坂奈月_Natsuki
CV: @Phương Khìn Khìn
Edit: Cú mèo
*****
Hứa Bân thu dọn xong hành lý, ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Trời xanh, gió mát, tóm lại là thời tiết tốt.
Hắn còn chưa kịp thổn thức, đã nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu, quả nhiên Dương Thông đã đi tới.
"Thu dọn xong rồi?" Dương Thông hỏi.
"Ừ, đi chuyến xe lửa xế chiều nay." Hứa Bân gật đầu. Mùa hè này, hắn sẽ chuyển nhượng đến chiến đội Vi Thảo.
"Xế chiều nay là đi rồi? Sao cậu lại gấp gáp như vậy chứ? Có cần tôi đưa cậu tới nhà ga không?"
Hứa Bân lắc đầu, "Không sao đâu, không cần đưa. Tối nay là đã có thể đến thành phố B."
Dương Thông muốn nói lại thôi. Nếu là chủ ý của riêng mình, anh đương nhiên không hy vọng Hứa Bân sẽ rời đi. Anh phối hợp với Hứa Bân đến hôm nay đã vô cùng ăn ý, mà sau khi Hứa Bân đi rồi, sẽ có ai có thể tới thay thế vị trí của hắn đây?
Hứa Bân đứng dậy kéo vali, vừa đi hai bước đã phát hiện ra vẻ mặt ủ rũ của Dương, vì thế không khỏi bật cười.
"Đội trưởng, luyến tiếc em như vậy sao?" Sắp phải rời khỏi nơi ba năm nay bản thân đã dốc bao tâm huyết, rời xa đồng đội sớm tối ở chung bấy lâu nay, Hứa Bân trong lòng vẫn có chút thổn thức. Nhưng hắn không phải là người đa sầu đa cảm, nếu nhớ mọi người, sau này cũng có thể thường xuyên quay về thăm.
"Vcl, ai luyến tiếc tên nhóc nhà cậu chứ!" Dương Thông bị câu nói của Hứa Bân chọc cười, nhấc chân đá một cái lên vali của hắn.
"Em đi rồi, đối với Ba Lẻ Một có lẽ sẽ là chuyện tốt, em thấy fan hâm mộ đều rất háo hức khi em ra đi." Hứa Bân lúc nói những lời thế này vẫn cứ mỉm cười.
Hứa Bân đã sớm biết ở 301 độ yêu thích của fan dành cho mình không cao, nhưng hắn cũng không để ý. Tuy đấu pháp hơi khó coi xíu, nhưng đây quả thật là đấu pháp thích hợp với nhất hắn, cũng là đấu pháp có thể phối hợp được với chiến thuật của Dương Thông nhất.
Chỉ cần là vì chiến đội, phải đóng vai nhân vật như thế nào cũng không đáng nói, độ nổi tiếng gì đó cũng càng không là gì.
"Nói gì vậy! Chuyện tốt? Cậu đi Triều Tịch cho ai dùng? Hiện tại chiến đội có thể tìm được kỵ sĩ thích hợp sao?"
"Lý Diệc Huy của Vi Thảo không phải sắp tới sao? Anh ta còn là tuyển thủ ngôi sao đó, không mạnh không bằng em sao?" Hứa Bân cúi người xuống lau vết dơ trên vali, "Đội trưởng anh nhìn dấu chân của anh này, vali mới mua đó..."
Dương Thông vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nghe Hứa Bân nói, trực tiếp đáp lại, "Cậu mà cũng sạch sẽ thế á, có tin tôi đạp thêm một đạp không?"
"Yo, ông anh thôi đi, em còn phải đi nữa."
Dương Thông tiễn Hứa Bân đến cổng lớn của chiến đội, hai người vẫn nói chuyện như thường ngày, nói về chuyện trên mạng dạo này có video tướng thanh nào mới không.
Lại cười thêm một trận, Hứa Bân nghiêng ngả, quay sang nhìn Dương Thông đột nhiên vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
Vừa nhìn Dương Thông liền biết đây là có lời muốn dặn dò mình! Anh cũng lập tức nghiêm túc, cho Hứa Bân một nét mặt “cậu nói đi anh nghe đây”.
Kết quả Hứa Bân lại cho anh một câu thế này đây, "Lần sau gặp nhau trên sàn đấu, chúng ta là đối thủ rồi!"
"Ừ…… Đậu móa, cậu đột nhiên động cmn kinh à, khùm hả mại?" Vẻ mặt căng thẳng vừa rồi của Dương Thông lập tức bị phá vỡ, lại bắt đầu cười.
"Em nói thật mà!" Hứa Bân cũng theo cười, cười xong lại nói, "Sau này gặp nhau trên sàn đấu, em tuyệt đối sẽ không nương tay."
"Xí……. Câu này nên do anh nói với cậu với phải chứ?" Có thể là ngày thường xem tướng thanh nhiều quá, Dương Thông nhịn không được phản kích lại Hứa Bân một câu.
"Được rồi, không ở đây làm trò với anh nữa. Em phải đi rồi, đội trưởng."
"Thuận buồm xuôi gió."
Hứa Bân kéo vali đi về phía xa, hắn dùng bóng lưng hắn nghĩ là tiêu sái nhất vẽ nên đoạn nhạc phổ tạm biệt cho ba năm này.
Lên một chiếc taxi, Hứa Bân không quay đầu lại, vì thế không thấy được Dương Thông vẫn luôn vẫy tay. Chờ đến khi xe sắp rẽ ở giao lộ, hắn mới quay đầu lại nhìn, phát hiện căn bản đã không thấy gì nữa.
Hứa Bân còn chưa kịp thương cảm, liền cảm thấy tài xế nhìn về phía hắn từ nãy giờ, giống như…… có chuyện muốn nói?
Lúc xe chờ đèn đỏ, tài xế chủ động bắt chuyện với Hứa Bân.
"Bân gia, cậu…… thật sự muốn đến Vi Thảo sao?"
"Phải. Bác tài cũng chơi Vinh Quang à?" Hứa Bân hỏi.
"Chơi chứ! Nhưng mới chơi hơn một năm, đánh cũng tàm tạm." Tài xế xem ra chỉ hai mươi mấy tuổi, cái tuổi này chơi Vinh Quang thì đúng là rất phổ biến.
"Bác tài anh chơi nghề gì vậy?"
"Kỵ sĩ á! Công hội cũng vào công hội của Ba Lẻ Một mình!" Giọng điệu của tài xế thậm chí còn có hơi kích động.
"Kỵ sĩ? Kỵ sĩ tốt a……" Hứa Bân mỉm cười gật đầu, "Anh là fan của Đặng Phục Thăng?"
"Đâu có, tôi là cậu đó Bân gia!"
“…… Hả?" Hứa Bân suýt nữa không kịp phản ứng, "Này này đèn đỏ đèn đỏ! Bác tài anh chậm một chút, đừng để bị phạt……”
Nghe vị tài xế này nói là fan của mình, Hứa Bân có chút…… cũng không phải là được sủng sinh sợ, chỉ là bất ngờ.
"Tôi thấy cậu giỏi hơn Đặng Phục Thăng!" Tài xế một cước phanh xe lại, vừa vặn dừng xe ở vị trí mà camera giám sát không chụp ảnh được.
Hứa Bân chỉ cười một tiếng, không nói đúng sai.
"Cậu đi rồi, ai tới phối hợp Dương đội đây……" Vẻ mặt của tài xế có chút mất mát.
"Sau này nhất định có thể tìm được người thích hợp, bác tài anh nhất định phải tiếp tục ủng hộ Ba Lẻ Một nha!"
"Đó là tất nhiên, Ba Lẻ Một là chiến đội của thành phố chúng ta, tôi chắc chắn sẽ ủng hộ. Nhưng tôi cũng ủng hộ cậu, chuyenj này không hề mâu thuẫn."
"Vậy nếu như Ba Lẻ Một và Vi Thảo gặp nhau thì sao?" Hứa Bân cảm thấy bác tài này rất thú vị, nhịn không được hỏi tiếp.
"Vậy tôi ……" Tài xế vừa định trả lời, lại nghẹn trở về. Cậu muốn thật sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, cân nhắc một lát, cuối cùng nói: "Haiz, bên nào thua tôi cũng không vui……"
Hứa Bân "ha ha" một tiếng, "Bác tài anh sai rồi, anh nên nghĩ như thế này nè: nếu Ba Lẻ Một thắng, đó là vinh quang của thành phố chúng ta; còn nếu Vi Thảo thắng, chiến thắng xem như cũng có một phần của tôi. Cho nên bất luận chiến đội nào thắng, đều rất đáng để vui mừng."
“…… Hửm?" Tài xế vừa nghe, cảm thấy rất có lý, "Cũng đúng ha! Sao tôi lại không nghĩ ra chứ……”
"Đến nơi rồi, cảm ơn bác tài." Hứa Bân nói, nhìn đồng hồ tính tiền, móc bóp ra định trả tiền.
Tài xế dừng xe lại, giơ tay lên, "Không dễ mới có cơ hội chở thần tượng một lần, sao lại không biết ngại lấy tiền chứ? Nhưng mà Bân gia cậu ký tên cho tôi đi."
Hứa Bân nhận lấy quyển sổ cùng cây viết đưa tới trước mặt hắn, lưu loát ký tên, trả cho tài xế sau đó lại bắt đầu trả tiền.
"Bân gia sao cậu lại trả tiền chứ? Cậu ngay cả cơ hội chở thần tượng đến ga xe lửa cũng không cho tôi được sao?"
"Nhưng đây là hai việc khác nhau……" Hứa Bân có chút dở khóc dở cười, đây không phải là mình được đi ké xe sao?
Hắn ngẫm nghĩ, sau đó cất ví tiền.
"Haiz được rồi, đừng khách khí như vậy!"
Tài xế xuống xe theo Hứa Bân, mở cốp sau giúp Hứa Bân lấy hành lý ra, vững vàng đặt bên chân Hứa Bân.
"Chúng ta chụp chung một tấm được không?" Tài xế cầm điện thoại, tư thế nghiễm nhiên đã được chuẩn bị sẵn.
"Được chứ." Hứa Bân cười gật đầu, hai người nhìn vào màn hình ngốc nghếch đưa tay hình chữ V.
Chụp ảnh xong, tài xế tâm trạng vui vẻ, cười hì hì nói "Cảm ơn Bân gia" liền định quay về ghế lái.
"Sư phụ anh đợi một lát!"
"Hửm? Có chuyện gì sao?" Tài xế bị gọi lại, nhìn thấy Hứa Bân đang khom lưng mở vali, không hiểu mô tê gì.
Hứa Bân cũng không nhiều lời, chăm chú tìm kiếm trong vali, chẳng dễ gì moi từ trong kéo khóa ra một móc chìa khóa.
Móc chìa khóa Triều Tịch.
Last edited: