- Bình luận
- 650
- Số lượt thích
- 4,117
- Fan não tàn của
- Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
Sản phẩm thuộc project Vi Thảo Thành Nguyên 2022
PHÙ THỦY GIỮA TRỜI ĐÊM
Tác giả: i梨花卷
Link gốc: 你的故事27 高英杰
Edit: Nguyệt
-
Mỗi khi ánh hoàng hôn dần tàn, Kiều Nhất Phàm sẽ mang theo hai chai sữa và Cao Anh Kiệt sẽ cầm bánh bích quy, cùng nhau trèo lên nóc câu lạc bộ Vi Thảo, ngồi phía trong lan can, trông ngóng nhìn về phía xa. Hầu như lần nào cũng có một chú mèo đen tới ăn chực, thế rồi hai người một mèo cùng chờ đợi, chờ phù thủy cưỡi chổi bay qua. Những phù thủy ấy đội chiếc mũ phép thuật rộng vành, bay qua khoảng không ngay phía trên nóc nhà.
Khi đó các cậu vẫn còn nhỏ tuổi, tin vào phép thuật, tin rằng ông già Noel thực sự tồn tại. Tiếng uống sữa, tiếng những chai thủy tinh va vào nhau đều là âm thanh nhỏ vụn chợt vang lên giữa buổi chập choạng. Tiếng bụng chú mèo con kêu rột rột bỗng đâu xuất hiện, hòa vào gió đêm trong trẻo, mát lành.
Lần đầu tiên.
"Nhất Phàm, nhìn kia! Là phù thủy."
"... Chúng mình hoa mắt à?"
Lần thứ hai.
"Kiều Nhất Phàm, là phù thủy thật đó!"
"Đúng là phù thủy thật, Anh Kiệt, chúng mình nhìn thấy phù thủy!"
...
Lần thứ một trăm.
"Nhất Phàm, cậu nói xem... Liệu có phải các bạn ấy cưỡi chổi về nhà sau khi tan học không?"
"Đúng đấy nhỉ, có khi các bạn ấy còn kẹp tóc bằng nơ bướm nữa kìa."
Khi còn nhỏ, cuộc sống kỳ diệu như vậy đó, đôi lúc chỉ ngắm nhìn tầng không xanh thẳm, sao sáng đầy trời hay sương sớm lăn trên cánh hoa đã cảm thấy thật thú vị. Những đứa trẻ muốn chia sẻ niềm vui ấy tới mọi người, nhưng người lớn lại lắc đầu, bảo rằng chẳng có gì đặc biệt.
Một con bướm bay qua, đứa trẻ vui thích hò reo, kinh ngạc không thôi, người lớn bảo chỉ là con bướm thôi.
Một phù thủy bay qua, người lớn có thể không tin, có thể hoảng sợ, đứa trẻ lại nói chỉ là phù thủy thôi, chẳng khác gì con bướm tồn tại trên đời này cả.
Bắt đầu từ khi nào chúng ta không còn cảm thấy tò mò với thế giới này nữa? Kẹo và kim cương không chỉ khác nhau về khối lượng chất, khoảng cách giữa ngọt ngào và hư vinh là rất lớn, đâu là thật, đâu mới là giả, thứ gì tồn tại và thứ gì chỉ có trong tưởng tượng, những thứ chúng ta nhận biết được rốt cuộc là gì?
Nhìn thấy sao sáng, bài tập vẫn phải làm.
Một chú mèo biết nói chuyện, nó và bạn cùng đi tìm cô bé gái.
Hoàng tử cưỡi chiến mã có bốn chân hừng hực lửa cháy phía ngoài cửa sổ phòng bạn, mời bạn đồng hành giải cứu thế giới.
Khoảnh khắc Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm trông thấy phù thủy, thế giới bỗng trở nên huyền bí hơn hẳn, tuổi trẻ vội vã trôi qua cũng bất giác chậm lại.
Kiều Nhất Phàm hét to với phù thủy bay ngang qua.
"Mình, Kiều Nhất Phàm, muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp!"
Phù thủy không quay đầu lại, cưỡi chổi lướt gió bay đi.
"Anh Kiệt, một ngày nào đó, chúng mình sẽ cùng đứng trên sàn đấu!"
"Tớ muốn vượt qua đội trưởng! Trở thành Ma đạo học giả cực kỳ cực kỳ lợi hại!"
Hai cậu cụng chai, uống hết sữa bên trong bằng một hơi. Đã uống nhiều sữa vậy rồi mà mãi chưa lớn lên.
Có phù thủy bay ngang bầu trời nhưng thế giới cũng chẳng vì thế mà đổi khác. Biết bao buổi tối Kiều Nhất Phàm và Cao Anh Kiệt nhìn họ lần lượt bay qua. Những cô phù thủy ấy đến từ đâu và sẽ đi đâu? Vị trí của Kiều Nhất Phàm trong đội càng ngày càng mờ nhạt, nguyện vọng đã hứa trở nên xa xôi ngoài tầm với. Một ngôi sao băng xẹt qua nền trời đêm, một phù thủy bay ngang đỉnh đầu, bất tri bất giác, nửa năm đã trôi đi.
"Anh Kiệt, mình sẽ rời khỏi Vi Thảo." Kiều Nhất Phàm bỗng nhiên lên tiếng.
"Nhất Phàm..."
Cao Anh Kiệt rất muốn nói với người bạn bên cạnh mình rằng cậu đừng đi, chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau nỗ lực, một ngày nào đó cậu tỏa sáng thôi. Nhưng thực tế thì sao, Cao Anh Kiệt chứng kiến tất cả, vị trí của cậu trong đội càng lúc càng cao, Kiều Nhất Phàm cũng ngày một mờ nhạt.
"Có lẽ đội trưởng sẽ nhìn ra sở trường của cậu đó." Cao Anh Kiệt khẽ thì thầm.
Kiều Nhất Phàm mỉm cười.
"Đội trưởng tốt lắm, nhưng anh ấy không thích mình, ý mình không phải là anh ấy ghét mình đâu... Chỉ là anh ấy không chọn mình thôi."
Nét mặt Kiều Nhất Phàm trông buồn buồn.
"Mình hy vọng có người nói với mình rằng "Kiều Nhất Phàm, em rất giỏi, em có thiên phú, anh thấy được khả năng ở em, em không phải đứa vô hình". Mình biết cậu tin tưởng mình, nhưng mình vẫn mong rằng những người khác cũng công nhận mình."
Kiều Nhất Phàm nhìn về phía bầu trời, sao sáng chi chít như dệt, ánh sao thắp sáng con ngươi trong mắt cậu.
"Có người công nhận mình, anh ấy nói mình có thiên phú, cảm giác ấy giống như... Giống như là một chú cún hoang bụng đói cồn cào được nhận nuôi vậy." Diệp Tu nói rằng "Kiều Nhất Phàm, em có thể".
"Cho dù Hưng Hân chỉ tồn tại một năm rồi giải tán, mình cũng phải tới Hưng Hân."
"Bởi vì anh ấy đã chọn mình!"
Kiều Nhất Phàm cam nguyện làm tất cả vì người hiểu được cậu.
Chúng ta từng ước nguyện dưới sao băng, từng trông thấy phù thủy thần bí mà xinh đẹp... Những điều ấy giống như dự báo huyền diệu nào đó, đoán định điều sẽ xảy ra trong tương lai. Ví dụ như tỏ lòng hay giành được quán quân... Vui sướng ngất ngây ở ngay trước mắt, thậm chí chẳng cần bước thêm bước nào. Chúng ta ôm lòng mong mỏi, thế nhưng điều trông đợi lại chẳng đến.
Dường như có điều gì đó không hề thay đổi? Sau khi sao băng và phù thủy xuất hiện trên bầu trời đêm, cuộc sống vẫn hệt như cũ.
Anh Kiệt, đến giờ mình mới hiểu được, những cô phù thủy ấy bay qua thực chất là mở một cánh cửa diệu kỳ, đi xuyên qua thế giới, nếu chúng ta cứ dừng lại ở đây thì sẽ chẳng thể nào tới được nơi đó, chỉ có thể nghển cổ trộm ngó vào thế giới đằng sau cánh cửa —— giống như giấc mơ hão huyền không thể thành hiện thực.
Vậy nên mình phải đi, rời khỏi Vi Thảo, mình không thể chần chừ thêm nữa.
Phù thủy đã xuất hiện rồi.
Trước khi đi, Kiều Nhất Phàm đưa chai sữa của mình cho Cao Anh Kiệt, xoa đầu chú mèo đen, rồi cất bước. Mặt trời mọc rồi lặn, màn đêm lại buông xuống. Chỉ còn một người một mèo ngồi trên nóc nhà, nhìn lên bầu trời đêm, chờ đợi phù thủy. Kể từ ngày ấy, chỉ còn mình cậu coi sóc khoảng không ngập tràn ánh sao này.
"Cuối cùng cũng liên kết ma pháp thành công... Bắt đầu quá trình ghép." Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Cao Anh Kiệt thở dài, cảm thán bản thân mình đã cô đơn đến mức xuất hiện ảo thanh.
"Ghép đôi thành công, mô phỏng thị giác thành công, mô phỏng giọng nói... Bạn nghe được không?"
Cao Anh Kiệt trợn tròn mắt nhìn chú mèo đen bằng vẻ không thể tin nổi.
Meo Meo biết nói!?
Mèo đen chìa móng ╮(╯▽╰)╭
"Từ sau khi trông thấy loài người trong truyền thuyết, chúng tớ đã muốn liên hệ với các bạn rồi. Rốt cuộc hôm nay cũng dùng được chú mèo này làm môi giới."
"Chúng tớ muốn liên hệ với các bạn lâu lắm luôn rồi, ngày nào cũng bay qua bay lại... Mệt quá trời luôn!"
Cao Anh Kiệt sợ ngây người.
Meo Meo điên rồi sao?!
"Vivian, đừng chiếm trận ma pháp, để tớ nói vài câu..." Một giọng nói khác vang lên từ miệng mèo đen.
"Xin chào, tớ tên Jessica, chào bạn nhé ~"
"Chào bạn... Tớ tên Cao Anh Kiệt." Cao Anh Kiệt đáp lời trong sự hoảng hốt.
Mèo đen yên lặng một lát, Cao Anh Kiệt len lén lùi ra, tránh xa chút chắc sẽ an toàn hơn.
"Trời ơi, má ơi, tui đang nói chuyện với loài người trong truyền thuyết nè ~"
Dường như có tiếng người tranh nhau nói líu ríu phát ra từ cổ họng mèo đen...
"Trật tự hết nào! Jessica, con xuống đi, ta có chuyện cần nói." Một giọng nữ đứng tuổi vang lên, "Cao Anh Kiệt, người bạn còn lại đâu rồi? Khá ít người có thể nhìn thấy chúng ta, cậu ấy rất đặc biệt."
"Cháu nghĩ... Cậu ấy sẽ không quay lại đây đâu."
"Ta rất lấy làm tiếc..." Mèo đen cúi đầu, dụi dụi vào tay Cao Anh Kiệt.
"Vậy cháu có muốn tới nhìn ngắm thế giới của chúng ta không?"
Một cánh cửa cổ kính xuất hiện từ hư không, từ từ mở ra trước mắt Cao Anh Kiệt...
END