Hoàn [Vi Thảo Thành Nguyên 2022][Phương Sĩ Khiêm] Khán Giả

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
KHÁN GIẢ
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo 2022 - Vi Thảo Thành Nguyên

Tác giả: 木量迟稔
CV: @Phương Khìn Khìn
Edit: Cú mèo

*****

Nếu hỏi chuyện nuối tiếc nhất đã làm trong cuộc đời là gì, Phương Sĩ Khiêm bảo đảm sẽ nói là giải nghệ sớm, nhưng nếu nói chuyện không hối hận nhất, Phương Sĩ Khiêm cũng nhất định sẽ nói là giải nghệ sớm.​
Làm sao có thể không tiếc nuối? Vòng bán kết mùa giải thứ tám Vi Thảo thua Luân Hồi, gục ngã trên đường chinh phục quán quân. Khi đó hắn đã đặc biệt mua vé máy bay về nước xem trực tiếp, trận đấu đoàn đội cuối cùng khoảnh khắc Vương Bất Lưu Hành ngã xuống, vành mắt hắn đều đã đỏ hoe.​
Đêm đó Viên Bách Thanh gọi điện thoại cho hắn, vừa kêu một tiếng "anh Khiêm" liền bật khóc nức nở, âm thanh áy náy đứt quãng đan xen tiếng gọi “sư phụ” như bóp nghẹn con tim của hắn.​
Viên Bách Thanh khóc lóc với hắn đến nửa đêm, hắn dựa vào hàng rào trên cánh cổng lớn của Vi Thảo mặc cho gió thổi tới khuya, cúp máy rồi vẫn không rời đi, nắm chặt điện thoại còn nóng hổi trong tay, quay lưng về phía đội huy Vi Thảo, mở to mắt cho đến hừng đông.​
Bắt đầu từ lúc đó hắn mới sực nhận ra Vi Thảo đối với hắn có ý nghĩa như thế nào. Ngón tay vô số lần lướt màn hình, nhấn vào cái tên "Vương Kiệt Hi" rồi lại bỏ qua, cuối cùng vẫn không gọi. Bởi vì hắn cũng từ khi đó mới hiểu rõ, hắn đã rời đi, hắn chỉ là một khán giả.​
Nhưng hắn tuyệt đối không hối hận, hắn ra mắt mùa giải thứ hai, Vương Kiệt Hi là mùa giải thứ ba, nếu hắn tiếp tục không nhường cơ hội rèn luyện cho hậu bối, một khi Vương Kiệt Hi thụt lùi, Vi Thảo sẽ chịu không nổi nữa. Viên Bách Thanh sẽ trưởng thành, Vi Thảo cũng sẽ trưởng thành, có lẽ trong thời gian này tuy có đau đớn, nhưng cuối cùng rồi vẫn sẽ có được vinh quang.​
Nhưng không có gì là tuyệt đối cả, Phương Sĩ Khiêm đã hối hận rồi.​
Ở Giải Vinh Quang Thế Giới, Phương Sĩ Khiêm cùng bạn bè đi đến Zurich, mỗi một trận đấu của đội tuyển Trung Quốc đều không bỏ sót, nhưng không nói với ai. Vương Kiệt Hi cũng không.​
Làm khán giả thì phải có phong thái của khán giả, hắn nghĩ.​
Đầu tiên là tiếc nuối, trong đội tuyển quốc gia Trương Giai Lạc và bản thân ra mắt cùng năm, tuổi tác cũng sêm nhau. Hắn từng thầm nghĩ qua, nếu như không giải nghệ sớm như vậy, thì hắn nhất định cũng sẽ đứng cùng những người này rồi.​
Bốn phía đều là tiếng fan gào thét cổ vũ đội tuyển quốc gia, Phương Sĩ Khiêm chỉ chua xót vài phút liền lập tức bình tĩnh lại —— năm đó nếu đã là quyết định của bản thân, thì cứ yên tâm làm khán giả là được rồi.​
Thời điểm chân chính tiếc nuối chính là trận tứ kết, đội tuyển Trung Quốc đang có một phong độ tuyệt vời lại bất ngờ thua sốc, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt Vương Kiệt Hi đột nhiên mở ra đấu pháp Ma Thuật Sư, bị loại là chuyện khó tránh khỏi rồi. Vấn đề nằm ở chỗ Trương Tân Kiệt mắc phải một sai lầm nhỏ, khi đó hắn ở nhà thi đấu tim đã thịch một tiếng, bởi vì đối phương đã nắm được vấn đề chí mạng của đội quốc gia.​
—— chỉ có một trị liệu.​
Trị liệu chuyên nghiệp bởi vì có vị trí đặc thù, nên số lần ra trận vô cùng cố định, căn bản không đánh luân phiên sẽ dẫn đến tuổi thọ của nghề sẽ ngắn hơn các nghề khác, nhưng tính bền thì mạnh nhất. Khi xưa danh sách trị liệu của đội quốc gia cũng có người tìm hắn làm cố vấn, ý của hắn là Trương Tân Kiệt sẽ đánh chính, nhưng tốt nhất vẫn nên mang theo một người đánh thay phiên, nói cho cùng Trương Tân Kiệt cũng không còn trẻ, thi đấu với cường độ tập trung cao dù đã lược bớt vị trí chỉ huy, cậu ta cũng không nhất định có thể duy trì sự hoàn hảo từ đầu tới cuối.​
Nhưng vấn đề là trị liệu trong Liên minh hiện tại đều còn quá trẻ không có cách nào tự mình chống đỡ, Phương Minh Hoa – người duy nhất đáng tin cũng bởi vì lý do cá nhân nên không thể gia nhập cùng, Trương Tân Kiệt chỉ đành đơn độc ra trận.​
Phương Sĩ Khiêm không lo lắng về chuyện Trương Tân Kiệt sau này lại xảy ra vấn đề, chuyện này nhắm vào một lần là được rồi, nếu dùng thủ đoạn tương tự thì quá xem thường Trương Tân Kiệt rồi. Hắn chỉ nhìn Vương Kiệt Hi bước ra xoa cổ tay phải sau khi kết thúc trận đấu, đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, nếu hắn vẫn còn ở đó, bọn họ có lẽ sẽ dễ dàng hơn một tí rồi.​
Bỗng nhiên lại nhớ về hồi giải nghệ, hắn không thương lượng với Vương Kiệt Hi đã trực tiếp đưa ra yêu cầu giải nghệ với câu lạc bộ. Một mặt, hắn cảm thấy Vương Kiệt Hi có thể hiểu được hắn, mặt khác thì có hơi ấu trĩ vì hắn muốn trả thù: Cậu xem lúc Lâm đội giải nghệ không có nói với tôi, nên tôi cũng không nói cho cậu biết, để cậu nếm thử cảm giác lúc đó của tôi.​
Nhưng thân là đội phó của Vi Thảo hắn không thể vô trách nhiệm như thế được, nên khi chính thức ký vào thỏa thuận hắn đã thông báo với Vương Kiệt Hi một tiếng. Hắn không nhớ phản ứng khi đó của Vương Kiệt Hi, chỉ nhớ đội trưởng Vi Thảo vẫn luôn bình thản, hỏi hắn “Anh chắc chưa”, hắn gật đầu, Vương Kiệt Hi nói "Được".​
Ngày hắn đi toàn đội đã tiễn hắn, hắn là người lớn tuổi nhất Vi Thảo, hắn đã chứng kiến cả quá trình từ một chiến đội nhỏ ở Liên minh từng bước từng bước đi tới quán quân của chiến đội. Hắn tiễn bước tiền bối, đón tiếp hậu bối, hắn với tư cách là một trong những người sáng tạo Vinh Quang và nhân chứng cho một đoạn lịch sử để nói lời từ biệt với vinh quang năm năm của hắn, dưới vành mắt đỏ hoe của các hậu bối hắm ôm chầm lấy Vương Kiệt Hi.​
"Này…… Cậu nhất định muốn phải dẫn dắt Vi Thảo giành lấy quán quân một lần nữa đó."​
"Được."​
Năm năm như qua đi hắn và Vương Kiệt Hi vẫn không thể hoàn toàn thỏa hiệp với nhau, nhưng cuối cùng lại dùng cách dịu dàng nhất để nói lên lời tạm biệt.​
Trận chung kết càng đáng lo hơn. Lúc Vương Kiệt Hi và Trương Tân Kiệt bị tách nhau ra, đối phương muốn dùng một đợt focus để tiễn họ đi, thế nhưng đấu pháp Ma Thuật Sư của Vương Kiệt Hi thật sự là khó giải quyết, và tính toán và cách di chuyển của Trương Tân Kiệt thì lại lại cực kỳ chuẩn xác theo sát bước chân của Vương Kiệt Hi, ăn ý như thể từ lúc sinh ra đã có.​
"Hướng về bên trái… ở bên phải, bên trái." Anh nhè nhẹ nói, Trương Tân Kiệt giống như nghe được giọng anh nên đã di chuyển theo. Hắn cảm thấy hình ảnh này hơi quen mắt, hoảng hốt lấy lại tinh thần mới nhìn rõ dòng chữ trên đầu mục sư là Thạch Bất Chuyển, chứ không phải Đông Trùng Hạ Thảo.​
Trong lòng hắn có chút đau buồn.​
Hắn đã từng nhiều lần xen lẫn trong nhóm fan Vi Thảo xem thi đấu, tâm trạng xúc động thì đi chỉ trích lỗi sai của người ta, đổi lại là sự bất mãn của những người xung quanh —— hắn đã bị lãng quên. Hắn từng bước lùi xa khỏi ánh hào quang, và cũng dần dần thích nghi với vai trò khán giả. Hắn sẽ yên lặng, che giấu tâm trạng, giả vờ mình không để tâm, nhưng đồng thời tự lừa dối bản thân rằng lại may mắn có lý do liên kết mình với quá khứ rồi —— ít nhất trị liệu có thể bắt kịp Ma Thuật Sư chỉ có một mình hắn.​
Nhưng khi luồng ánh sáng trắng từ thập tự giá của đệ nhất trị liệu đương nhiệm giáng lên người Ma Thuật Sư đang bay lượn quỷ dị, sự mất mác chán nản của hắn càng thêm chua chát, chỗ đứng duy nhất cuối cùng cũng mất, hắn đã hoàn toàn trở thành khán giả.​
Khán giả cũng tốt. Hắn nghĩ, nếu với cái giá phải này, có thể đánh đổi để đội tuyển quốc gia lên ngôi quán quân, thì có gì mà không đáng?​
Mọi chuyện luôn trái ngược với nguyện vọng. Hắn đang nghĩ thì đột nhiên Vương Kiệt Hi lao xuống, Trương Tân Kiệt theo sát lệch sang bên phải, pháp sư chiến đấu đối diện lập tức chặn lại, Vương Kiệt Hi đột nhiên bay lên tránh né, Phương Sĩ Khiêm gật đầu, trong nháy mắt sắc mặt lại trắng bệch ——​
Cú lao xuống vừa rồi là động tác giả, Trương Tân Kiệt chắc là lệch sang bên trái, nếu không sẽ để trống 1,5 ô! Quả nhiên đối phương lập tức phản ứng lại không hề buông tha cho sự sai lệch này, pháp sư nguyên tố teleport đến bên cạnh Thạch Bất Chuyển!​
Phương Sĩ Khiêm cảm thấy cảnh này có hơi quen mắt, nhưng vẫn sốt ruột vô cùng —— một giây sau, tiếng súng, ánh kiếm, lồng giam ánh sao, Ma Thuật Sư quay lại, tình thế đảo ngược!​
Phương Sĩ Khiêm chỉ cảm thấy máu trong người đã ngừng chảy, mới từ trong căng thẳng sống lại, gào thét hô to cùng với mọi người bên cạnh, đồng thời ướt hết vành mắt.​
Chiếc bẫy hoàn hảo, quán quân thuộc về —— đội tuyển Trung Quốc!​
Hắn kỳ thực đã từng lo lắng, sau khi rời khỏi Vi Thảo và dùng thân phận của một người quan sát, hắn nhìn ra được Vi Thảo quá mức dựa dẫm vào Vương Kiệt Hi. Nhưng khi hắn muốn đi khuyên mới phát hiện chuyện này là đến từ sự thiếu chắc chắn của Vương Kiệt Hi. Người đàn ông vẫn mãi mạnh mẽ như định hải thần châm chỉ có thể một mình gánh vác chiến đội, anh e sợ sẽ có sai lầm, anh chỉ có thể làm hết sức mình, và nguyên nhân của việc này là bởi vì những người có thể san sẻ cùng anh, đều đã không còn ở đó.​
Phương Sĩ Khiêm đã từng muốn khuyên Vương Kiệt Hi buông bỏ một chút, nhưng như vậy thì quá ích kỷ, hắn hòa mình vào sự lo lắng của dòng người trên khán đài, vô số lần ngầm ra hiệu và giao phó, cuối cùng hãy cho hắn nhìn thấy ánh sáng.​
Vương Kiệt Hi ngày càng mạnh mẽ hơn. Anh có thể tự tin tin tưởng vào đồng đội, dũng cảm thiết lập cạm bẫy trong gang tấc. Cho dù anh không còn là ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng khoảnh khắc xuất thần, giống như khi cùng Phương Sĩ Khiêm đứng trên bục nhận giải quán quân vậy.​
Phương Sĩ Khiêm đột nhiêm cảm thấy mình không còn tiếc nuối gì cả, chỉ cảm thấy vui mừng và kích động cùng với khán giả.​
Tay hắn nắm chặt điện thoại, đột nhiên điện thoại run lên làm hắn hơi bình tĩnh lại, mở ra xem là tin nhắn của Lâm Kiệt gửi tới, một đường link video.​
"Sĩ Khiêm đang xem trận chung kết à?"​
"Đừng có quên cái này ——"​
Hắn mở ra là video trận đấu mùa giải thứ ba, trận Vi Thảo bị Bách Hoa loại, dừng chân ở bán kết. Hắn và Vương Kiệt Hi cũng bị tách ra, từng bước từng bước tái hiện lại tình cảnh khi ấy. Phương Sĩ Khiêm đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tim đập thình thịch, nhìn thấy cảnh tượng từ trên Vương Kiệt Hi lao xuống, mình lệch về phía bên trái, đáng tiếc đồng đội đến trễ một bước, trong phút chốc Phồn Hoa Huyết Cảnh lập tức bùng nổ.​
"Vinh Quang".​
Màn hình điện thoại và màn hình trên sân khấu xuất hiện sự đồng bộ, thời gian cùng ký ức xếp chồng lên nhau, xung quanh toàn tiếng la hét hoan hô, chỉ có bên tai Phương Sĩ Khiêm là hoàn toàn yên tĩnh.​
Thì ra người có thể đuổi kịp Vương Kiệt Hi vẫn chỉ có một mình hắn, giống như bất luận bao nhiêu năm qua đi thì cuối cùng cũng chỉ có hai người có thể tùy ý đánh ra được Phồn Hoa Huyết Cảnh.​
Thì ra người rời đi đều không hề rời đi, chỉ là bị những người trên sàn đấu kia dẫn họ cùng nhau theo đuổi Vinh Quang.​
Hắn trước nay đều không chỉ là khán giả, hắn cũng chưa từng chân chính rời đi.​
Quán quân là ——​
Đội quốc gia. Từng là đồng đội cũ, đối thủ cũ, thời đại của hắn.​
Phương Sĩ Khiêm duỗi tay lau đi nước mắt, khóa điện thoại và vỗ tay, hoan nghênh các anh hùng bước ra từ sàn đấu. Ma Thuật Sư đi ở giữa đột nhiên ngừng lại, làm một động tác tay.​
Phương Sĩ Khiêm sửng sốt, đó là động tác độc quyền của Vi Thảo, ý bảo người khác đợi một chút. Hắn chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng mở điện thoại, 2 tin nhắn chưa đọc.​
Vương Kiệt Hi: Tôi biết anh đã đến rồi.​
Đợi lát nữa chia tay với mọi người xong thì gặp nhau ở cổng.​
"Được." Hắn trả lời, đúng như năm đó Vương Kiệt Hi đã hứa hẹn.​
[Hoàn]
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook