- Bình luận
- 224
- Số lượt thích
- 2,258
- Location
- Thảo Nguyên Xanh Bao La
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
Tác giả: 谦和
CV: @Phương Khìn Khìn
Edit: Cú mèo
*****
1.
Thần Trị Liệu Phương Sĩ Khiêm cũng được xem như là một huyền thoại, làm một vú em đa năng linh hoạt bạo lực lưu danh khắp Vinh Quang, sau khi đoạt được hai quán liền cắp mông bỏ đi không chút tin tức, từ đó về sau All-stars đã định sẵn có một đội nhất định sẽ kêu gào vì thiếu trị liệu. Liên minh ban đầu Phương Sĩ Khiêm là người có chiều cao nổi bật nhất trong đám trạch nam, từ đó mọi người hay đùa nhau rằng "Trời có sập xuống cũng sẽ không sao, vì đã có Sĩ Khiêm chống đỡ".
Còn người sống cả đời thì phải buông thả phải chảnh cún phải tiêu sái, Phương Sĩ Khiêm cảm thấy bản thân rất cởi mở. Hơn nữa loại tính cách này có được là có nguyên nhân, nguyên nhân gia đình.
Một ngày nọ, Phương Sĩ Khiêm mở khung chat đánh chữ, Đặng Phục Thăng đi ngang qua liền nhìn đối phương gửi một tin nhắn "Ba và mẹ con cùng rơi xuống nước thì em sẽ cứu ai".
Đặng Phục Thăng bất ngờ: "Lão Phương anh có bạn gái ?"
Phương Sĩ Khiêm thở dài thườn thượt.
Phương Sĩ Khiêm một tay lạch cạch đánh chữ: Ba, đừng quậy nữa.
Đặng Phục Thăng: "……"
Phương Sĩ Khiêm lại thở dài. Hắn rất khó quyết định là không có bạn gái buồn hơn hay là có một người ba thích ầm ĩ thế này buồn hơn.
2.
Trong lòng mỗi người đều đang có một thanh niên văn nghệ.
Một lần nọ, lúc cả phố cúp điện bởi vì mưa to, Phương Sĩ Khiêm ở trong bóng tối buồn chán bắt đầu châm biếm “Súp Gà Cho Tâm Hồn”: "Tôi cảm thấy cuộc đời vô cùng thú vị. Cùng một đám người quậy phá rất là thú vị, hai người cùng nhau làm một chuyện gì đó rất là thú vị. Nhưng con người cũng nên hưởng thụ sự thú vị của cuộc sống đơn độc một mình. Ví dụ như tôi lúc không có việc gì làm thích nghe nhạc trên xe buýt, nhìn thấy thành phố ngoài cửa sổ một đường đi đến trạm cuối rồi quay ngược về."
Vương Kiệt Hi đang dùng đèn pin điện thoại để đọc sách, nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi nói: "Cả đời cô độc."
Phương Sĩ Khiêm phụt máu: "Cậu đúng là cái đồ vô cảm!"
3.
Làm sư phụ của đứa nhỏ ngốc Viên Bách Thanh, nên Phương Sĩ Khiêm có thể gọi là đồ ngốc lớn, hắn có một trái tim tích cực luôn hướng về phía trước. Thói quen đánh phó bản không mang theo vú em của Diệp Thu đã có từ lâu, đối với việc này Phương Sĩ Khiêm tỏ vẻ không phục.
Phương Sĩ Khiêm gửi tin nhắn cho Trương Tân Kiệt: Chúng ta tổ đội đi đánh phó bản năm người đi.
Trương Tân Kiệt trả lời: Một đội hai trị liệu?
Phương Sĩ Khiêm cũng tiếp lời: Một đội năm trị liệu.
Trương Tân Kiệt trầm ngâm một lúc lâu sau mới trả lời ừ, Phương Sĩ Khiêm muốn hoàn thành trước khi anh lên giường đi ngủ. Cuối cùng thật sự quy tụ đủ năm trị liệu, trị liệu thuần túy hùng hổ tiến vào phó bản, tốn hơn hai giờ đồng hồ mới giết được boss. Sau khi Phương Sĩ Khiêm gửi video ghi hình lại gửi vào group chat của tuyển thủ, dẫn tới một trận spam “Tôi Triệu Nhật Thiên phục rồi*”, trở thành một giai thoại trong Liên minh.
4.
Phương Sĩ Khiêm được Vi Thảo đào từ trong game ra, trên thực tế người đào được hắn không chỉ có một nhà.
Sách Khắc Tát Nhĩ: Cậu xem chúng ta từng cùng nhau đánh phó bản, tình cảm thắm thiết. Đến Lam Vũ đi.
Phòng Phong: Xa quá .
Sách Khắc Tát Nhĩ: Vi Thảo thực lực không bằng tụi anh, vào được vòng chung kết rất là lao lực. Không có tương lai.
Phòng Phong: Gần nhà.
Sách Khắc Tát Nhĩ: ……
5.
Là một đứa con một (Phương Duệ thực sự không phải em trai hắn, Phương Thế Kính Phương Minh Hoa Phương Đạt Húc cũng không phải), khi Phương Sĩ Khiêm gia nhập Vi Thảo đã cảm nhận được sự ấm áp của tổ chức. Tên gọi khác của “sự ấm áp của tổ chức” là Lâm Kiệt, sau khi gặp anh, Phương Sĩ Khiêm rốt cục cũng hiểu được ý nghĩa của câu “đất nước nợ tôi một người anh trai”.
Về sau Phương Sĩ Khiêm phát hiện, chuyện trêu ngươi người ta nhất không phải là “đất nước nợ tôi một người anh trai”, mà chính là đất nước cho bạn một người anh trai sau đó lại cướp anh đi mất.
Phương Sĩ Khiêm cảm thấy thằng nhóc chết tiệt Vương Kiệt Hi này thật sự là không cần thiết.
Nhưng người sống không có thể chỉ có tiêu sái, trên lưng mỗi người đều phải gánh vác một trách nhiệm tương ứng, gánh hoài gánh mãi cũng trở thành thói quen, quen rồi thì sẽ không thấy khó chịu nữa.
Phương Sĩ Khiêm năm 19 tuổi vẫn chưa được phong thần cùng chiến đội Vi Thảo tầm trung khi ấy vẫn chưa có quán quân đã cùng nhau trưởng thành.
6.
Có khoảng thời gian Phương Sĩ Khiêm rất chịu khó chạy khắp các ngõ ngách trong game, ngồi trong phòng huấn luyện trống trải phát ngốc đến tối. Vương Kiệt Hi ăn cơm tối xong trở về đứng sau lưng hắn quan sát, bọn họ ai cũng biết đây là đang làm gì —— tuyển người nối nghiệp trị liệu của Vi Thảo.
Phương Sĩ Khiêm sờ sờ bụng: "Có lấy cơm cho tôi không?"
Vương Kiệt Hi nói: "Phòng huấn luyện không được phép ăn."
Phương Sĩ Khiêm thở dài thao tác clone đi vòng quanh: "Số tôi khổ quá mà..."
Vương Kiệt Hi nói tiếp: "Cho nên đã mua ba cái bánh bao để ở ký túc xá của anh. Trở về nhớ hâm nóng rồi ăn."
Thao tác của Phương Sĩ Khiêm bỗng có lực hơn: "Tôi phát hiện hạt giống tốt."
Vương Kiệt Hi hỏi: "So với anh thì thế nào?"
Phương Sĩ Khiêm nói: "Cũng còn kém xa mười con phố Trường An."
7.
Phương Sĩ Khiêm thêm bạn với mục sư, sau đó nhắn tin riêng "Xin chào tôi là Phương Sĩ Khiêm, bạn có hứng thú gia nhập Vi Thảo không?"
Qua vài giây…… Phương Sĩ Khiêm phát hiện hắn bị xóa kết bạn. Sau đó thấy trên đầu mục sư đứng đối diện mình hiện lên dòng chữ, "Anh là cái đồ con mắt".
Phương Sĩ Khiêm: ". . . . . ."
Sau đó rất nhanh đã gửi lại: "Ý tôi nói là kẻ lừa đảo."
Phương Sĩ Khiêm đánh chữ: "Tôi thật sự là Phương Sĩ Khiêm, không tin thì chúng ta PK?"
Tiểu mục sư gửi icon khinh bỉ: "Ha ha anh bị thiểu năng à, đồ xàm xí, còn dám giả làm nam thần của tôi."
Phương Sĩ Khiêm chưa từ bỏ ý định: "Tôi chính là nam thần của cậu, thật đó. Cậu thêm QQ của tôi đi, tôi để Vương Kiệt Hi gọi video với cậu."
Vương Kiệt Hi ở bên cạnh vây xem: ". . . . . ."
8.
Cuối cùng Phương Sĩ Khiêm bất đắc dĩ phải mở tài khoản chính đi tìm tiểu mục sư, sau khi gọi điện liền tức tốc chạy đến nhà thằng bé, trấn an đứa nhỏ đã sợ tới mức nói chuyện cũng không lưu loát và hai vị phụ huynh còn đang bán tín bán nghi, cuối cùng thành công ôm người về tay, dẫn dắt một đứa trẻ ngoan vào con đường đánh game không lối đi về.
Thiếu niên đáng thương đó chính là Viên Bách Thanh.
Viên Bách Thanh bởi vì mắng nam thần mà cảm thấy hối hận nên lúc mới bắt đầu ngay cả nói chuyện cũng chỉ dám nhỏ tiếng: "Chuyện là, sư phụ, em nên bắt đầu huấn luyện từ đâu ạ?"
Phương Sĩ Khiêm từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sổ: "Làm phương pháp ghi chép trong đây, trước tiên tìm hiểu một chút về sự tinh túy của trị liệu."
Viên Bách Thanh kinh ngạc: "Sự tinh túy của trị liệu?"
"Đầu tiên là đẹp trai." Phương Sĩ Khiêm nói, "Dù sao thì không phải tất cả vú em đều tên Phương Sĩ Khiêm. Vú em Vi Thảo, vú em đáng tin cậy."
Viên Bách Thanh cảm thấy vòng sáng của Thần Trị Liệu đang dần mất đi cậu đã thấy thứ không tốt gì đó rồi, hình tượng nam thần cao cao tại thượng dần dần sụp đổ ngay trước mắt. Không tới vài ngày, xưng hô dành cho Phương Sĩ Khiêm của Viên Bách Thanh đã tự động thay đổi từ "sư phụ đại nhân" biến thành "Thần Từ Bỏ Trị Liệu".
9.
Vi Thảo là một đại gia đình đầy tình cảm, sinh nhật đội viên góp tiền mua bánh kem là truyền thống, một đám người cùng nhau trét kem lên mặt thọ tinh cũng là truyền thống.
Sau khi quay về ký túc xá Sĩ Khiêm vừa rửa mặt vừa nghĩ, bọn họ có thể dùng bơ làm thành bình sữ cũng không dễ dàng. Dù sao cũng là tâm ý, quý ở sự chân thành.
Nhớ hồi cấp hai Phương Sĩ Khiêm đón sinh nhật, rất nhiều gửi lời chúc phúc cho hắn, hắn liền nhắn cám ơn cho từng người.
Có một bạn học không thân lắm cũng gửi cho hắn tin nhắn, Phương Sĩ Khiêm tập trung đọc: Sinh nhật vui vẻ, chúc cậu mãi mãi mười tám tuổi.
Phương Sĩ Khiêm 14 tuổi lâm vào trầm mặc. Nhịn không được mà bật cười ha hả, hắn nhắn lại một tin "Cậu cũng vậy, cùng vui cùng vui".
10.
Phương Sĩ Khiêm lau mặt xong thì ngồi trên giường mở quà, hộp quà to mở ra bên trong có hộp quà vừa vừa, mở ra tiếp thì có hộp quà nhỏ hơn, lại mở ra là túi đồ to, trong túi đồ chứa bốn quyển album. Bên trong album nhét đầy ảnh chụp, trên ảnh chụp là quá khứ, hiện tại và tương lai của Vi Thảo.
Phương Sĩ Khiêm chậm rãi lật từng trang, bĩu môi nở một nụ cười.
"Bọn họ chắc chắn trốn ở chỗ nào đó nhìn mình, đang chờ mình khóc chứ đâu." Phương Sĩ Khiêm cất album về lại túi, "Đám người này, tâm thực bẩn."
Đó là sinh nhật cuối cùng của Phương Sĩ Khiêm ở Vi Thảo.
11.
Phương Sĩ Khiêm sau khi ra nước ngoài thì vô cùng bận rộn, hắn có chút hoài niệm cuộc sống hạnh phúc được nằm trên giường ăn khoai tây chiên, bây giờ nhớ lại thời gian đó quả thực chính là đỉnh cao của đời người. Phương Sĩ Khiêm biết tin Giải Vinh Quang Thế Giới sắp bắt đầu, nhưng hắn đột nhiên nhìn thấy poster của đội tuyển quốc gia Trung Quốc cảm thấy bất ngờ.
Phương Sĩ Khiêm nhanh chóng uống miếng nước để kìm nén cơn sốc.
Thời gian là thứ không thể chiến thắng được nó, tất cả mọi thứ đều sẽ vẽ lên một dấu chấm hết, bao gồm cả cuộc đời chuyên nghiệp của mỗi người bọn họ. Văn hay là ở nội dung chứ không phải ở độ dài, mà đời người từng có dấu chấm than thì mới thực sự không có tiếc nuối.
Phương Sĩ Khiêm nói: "Ai là người chụp ảnh vậy? Thêm đùi gà!"
[Hoàn]
Last edited: