Hoàn [Vi Thảo Thành Nguyên 2022][Đặng Phục Thăng] Mãn nguyện

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 刀刀拔刀
Convert: Phương Khìn Khìn
Editor: Pông

MÃN NGUYỆN

"Nhật thăng phục nguyệt lạc, bích thảo sinh thiên nhai."

Đặng Phục Thăng, trong thế giới kỳ diệu của fan Vi Thảo, trên người kiêm mấy chức lận, không giới hạn bao gồm: Ngự tiền tổng quản, giám sát ngự sử, tả hữu tướng quân, binh mã đại nguyên soái, Thánh mẫu Hoàng thái hậu, là thanh mai trúc mã bạch quyệt quang cùng với hoàng thượng Vương Kiệt Hi lưu lạc bên ngoài mấy năm.

Tóm lại là văn võ tài đức vẹn toàn, ra ngoài làm chủ, về nhà cũng làm chủ, quản được trẻ trâu trị được chính phó, dưới truyền thánh chỉ trên trình tấu thư, tất cả không gì là không làm được, cũng coi như là một đời truyền kỳ.

Lại nói một chút về lão đại ca mùa ba, hòa giải viên của hai người Phương - Vương, đại tổng quản Vi Thảo, cũng là vận may của chúng ta, Đặng Phục Thăng - Đặng đội phó.

Đặng Phục Thăng nhớ ngày mình tới Vi Thảo là một hôm trời nắng.

"Tôi nhớ là trời đầy mây thì có." Vương Kiệt Hi nói, "Lúc tôi đón anh Phương Sĩ Khiêm còn không mang ô."

"Hợp tình hợp lý." Dương Thông vỗ tay.

Ba người bọn họ có một nhóm nhỏ, không có việc gì sẽ ngồi khoác lác, đông hay hạ đều sẽ hẹn ăn cơm, chủ nhóm là Đặng Phục Thăng, nam nhân đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn của mùa ba.

Kỳ nghỉ hè mùa giải thứ chín, Dương Thông bày tỏ thịnh tình mời hai người bạn ở đế đô tới thành phố T tụ tập.

Sau khi giải nghệ Đặng Phục Thăng bắt đầu góp nhặt lại khoa học văn hóa kiến thức mà mình đã bỏ qua nhiều năm, quyết định thi đại học để nâng cao giá trị bản thân, nhận được lời mời của Dương Thông mới ngóc đầu dậy khỏi đại dương của tri thức.

Sự thật chứng minh, lúc bắt đầu dùi mài kinh sử thì tất cả những việc không liên quan tới học tập đều là chuyện thú vị.

Đặng Phục Thăng vui sướng đồng ý, Vương Kiệt Hi thì không ý kiến gì, Dương Thông gọi điện thoại hẹn buổi sáng ngày kia gặp tại nhà ga.

Hai ngày sau, chín rưỡi sáng, tại cửa nhà ga, Vương Kiệt Hi đã ăn xong bữa sáng, thậm chí định gọi thêm một phần kem McFlurry thứ hai bằng nửa giá nữa.

"Không cảm ơn." Dương Thông khéo léo từ chối, "Cậu chờ Phục Thăng tới hỏi cậu ta xem muốn ăn không đi."

Vương Kiệt Hi vừa đặt đơn vừa châm biếm nói: "Cậu có biết hiện tại trông cậu rất giống đang chờ đón tổ tông nhà mình không?"

Dương Thông oán niệm liếc hắn, mở group nhỏ tag Đặng Phục Thăng.

Đặng Phục Thăng: Mới tan học, đến ngay đây.

"Thật sự là chăm chỉ." Dương Thông thổn thức.

Vương Kiệt Hi bày tỏ đồng ý.

Đặng Phục Thăng: Hai người vẫn ở nhà ga sao?

Phong Cảnh Sát: Ừ, vẫn ở đây, còn thiếu cậu thôi đó, còn không nhanh lên, Vương đội nhà cậu đang sốt ruột rồi đây này

Vương Bất Lưu Hành: ?

Đặng Phục Thăng: Tôi biết thừa Vương đội nhà tôi căn bản không nói gì cả, Dương Thông cậu đang cáo mượn oai hùm, khiêu khích ly gián chứ gì

Sau một tiếng rưỡi, tại một quán cơm nào đó của thành phố T, bên trái là Dương Thông, bên phải là Vương Kiệt Hi, trên tay Đặng Phục Thăng cầm phần kem McFlurry, còn là vị kẹo nổ kỳ dị.

Dương Thông chỉ chỉ cốc kem, "Lão Đặng, cậu không thể cứ thế nuông chiều cậu ta như vậy."

Đặng Phục Thăng vô tội nháy mắt mấy cái, Vương Kiệt Hi cũng vô tội nháy mắt mấy cái.

"Lão Đặng, cậu đối xử với Vương Kiệt Hi ôn hòa ấm áp." Dương Thông tiếp tục chỉ chỏ, "Ngược hẳn lại so với tôi, tôi như thể là con vợ cũ vậy, có mỗi một nhóm nhỏ ba người mà còn muốn cô lập tôi."

"Làm sao." Vương Kiệt Hi mất tập trung nói, "Rõ cậu là nhặt được."

"Đặng Phục Thăng, cậu nhìn cậu ta đi!"

"Được rồi được rồi, gọi món trước đi." Đặng Phục Thăng chuyển dời sự chú ý.

Khi lớn tuổi rồi, lại tụ tập chung một chỗ, thường chủ đề sẽ là về quá khứ, nếu không nói về bản thân thì sẽ nói về người khác, đương nhiên đối tượng trọng điểm cần quan tâm tới là cuộc đời đánh giải viên mãn của Đặng Phục Thăng.

"Lần đầu tiên họp chiến thuật sau khi tới Vi Thảo, lão Vương nói sau này tôi sẽ là trung tâm chiến thuật của Vi Thảo, làm tôi sợ chết khiếp." Đặng Phục Thăng cười, "Lúc đó tôi có tài cán gì đâu, lăn lộn ngày qua ngày, tháng qua tháng, rồi nhảy dù tới trung tâm chiến thuật của của chiến đội quán quân mới, khiến tôi phát điên luôn rồi."

"Sau đó thì sao? Cậu cảm động tới rơi nước mắt, thề sẽ báo đáp ơn tri ngộ của Vương Kiệt Hi?"

"Không tới mức đó đâu..." Đặng Phục Thăng ra hiệu cho Dương Thông đi hỏi Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi tự rót cho mình chén trà, "Tôi bảo cậu ấy không nên nghĩ nhiều, cậu ấy là trung tâm chiến thuật, trung tâm chiến lược của Vi Thảo vẫn còn tôi."

"Đệch, không hổ là cậu, thời niên thiếu ngông cuồng khí phách nha." Dương Thông thổn thức, "Thật sự là điều tốt."

Đặng Phục Thăng dỗi hắn, "Già hồ đồ rồi hả, đừng nói như thể lão Vương hết thời rồi vậy, hiện tại lão Vương vẫn rất khí phách đó."

"Đặng Phục Thăng, có lúc tôi thực sự hoài nghi cậu là fan não tàn của Vương Kiệt Hi cậu biết không? Tôi còn nghĩ Vương Kiệt Hi biết tẩy não."

"Không có không có, mị lực của nhân cách mà thôi." Vương Kiệt Hi khiêm tốn nói.

Dương Thông cạn lời, "Cậu nói xem, nếu tôi lén mang bộ dạng này của Vương Kiệt Hi truyền ra ngoài, liệu ngày mai có cái hotsearch kiểu #Hình tượng Vương Kiệt Hi sụp đổ# không?"

"Nghĩ nhiều rồi, cậu phải tin tưởng mị lực của Vương Kiệt Hi nhà chúng ta, fan sẽ chỉ cảm thấy 'trời ơi anh ấy đáng yêu quá' thôi." Đặng Phục Thăng ăn xong kem, liền ném chiếc cốc vào trong thùng rác dưới gầm bàn.

"... Cậu nói đúng."

Kỳ nghỉ mùa giải thứ năm kết thúc, mọi người trong Vi Thảo lục tục quay trở về chiến đội để huấn luyện.

Lần đầu tiên toàn đội tập huấn, buổi chiều mở cuộc họp bàn về mùa giải mới, trước khi kết thúc Vương Kiệt Hi bất thình lình nói "Phục Thăng sau này sẽ là một trong những trung tâm chiến thuật của chúng ta".

Đặng Phục Thăng hết hồn, càng làm cho hắn hết hồn hơn chính là trong Vi Thảo không có một ai dị nghị, Phương Sĩ Khiêm lại còn gật đầu rất tán thành.

Sau đó Vương Kiệt Hi tuyên bố tan họp.

Giờ cơm tối, Đặng Phục Thăng bưng khay tới ngồi bên cạnh Vương Kiệt Hi.

"Tôi là trung tâm chiến thuật?"

"Cậu có năng lực này, hơn nữa còn đáng tin cậy." Vương Kiệt Hi khẳng định, "Vi Thảo cần một người thận trọng làm nòng cốt để xây dựng nền móng chiến thuật, nhu đạo của Lý Diệc Huy là một, kỵ sĩ của cậu là hai."

Đặng Phục Thăng hiểu rõ, đội hình nào cũng cần một điểm tham chiếu, cho dù Vương Kiệt Hi đã thu lại đấu pháp Ma Thuật Sư, Vương Bất Lưu Hành vẫn có điểm phóng khoáng, không thể trông chờ vào hắn ở mặt này. Còn Phương Sĩ Khiêm, là một tuyển thủ trị liệu cứng rắn mang hướng công kích, trên sàn đấu ngực to tứ phương, cũng có sức chiến đấu độc lập, tác dụng khó lường, phong cách linh hoạt, bình thường tiết tấu cũng là dạng như vậy.

Cũng đúng như Vương Kiệt Hi từng nói, không đủ "thận trọng".

"Còn Phương Thần mà?" Đặng Phục Thăng hỏi một câu, hy vọng tìm được chứng cứ chứng minh suy đoán của mình.

Vương Kiệt Hi mặt không đổi sắc, "Chân ngắn."

"Vương Kiệt Hi! Anh chú cao một mét tám mươi ba đấy! Thẻ tài khoản dựa trên người thật, chú đang công kích cá nhân có biết không!" Phương Sĩ Khiêm ngồi ở bên cạnh giận dữ gầm lên.

Đặng Phục Thăng run bần bật, suýt chút quăng luôn đôi đũa đi, Vương Kiệt Hi mắt điếc tai ngơ, dường như đối tượng vừa bị chỉ trích là công kích cá nhân không phải là hắn vậy, nhân viên trên dưới trong nhà ăn Vi Thảo cũng biểu hiện đã quen rồi, tố chất tâm lý đều xếp hạng tốt.

Trong nháy mắt Đặng Phục Thăng có cảm giác mình không hợp nơi này lắm.

Vương Kiệt Hi giải thích, "Cũng còn đỡ, chí ít từ lúc cậu tới, tôi với Phương Sĩ Khiêm rất ít cãi nhau."

Đặng Phục Thăng uyển chuyển nở nụ cười.

"Lão Vương, mối quan hệ giữa cậu và Phương thần khiến mọi người nghĩ gì cậu có biết không?" Dương Thông mặt không cảm xúc, giống y như Phong Cảnh Sát lãnh khốc vô tình.

"Cậu nói xem."

Dương Thông hắng giọng, "Tình yêu chết sớm, đứa nhỏ muốn thi đại học, ly hôn không được, còn sống chung được là tốt. Chính phó nhà khác thì triền triền miên miên, cậu và Phương Sĩ Khiêm chỉ có nhìn nhau là thấy ghét, đây gọi là ép duyên hại chết người, đâm lao phải theo lao hủy cả một đời. Lão Đặng á, có khác gì dì nhà bên làm ủy viên ban hòa giải trung gian giữa hai người đâu."

"Ồ, cậu biết rap hả?"

"... Đồng chí Vương Kiệt Hi, trọng điểm đâu?"

Vương Kiệt Hi nhún vai, "Trọng điểm là, vậy thì cậu thuộc loại có ấn tượng quá cứng nhắc rồi, rõ ràng sau này mùa giải thứ sáu, tôi và Phương Sĩ Khiêm đã có thể cùng nhau ra ngoài ăn khuya."

"Đường đường là chính phó Vi Thảo nửa đêm chạy ra ngoài ăn khuya, mấy người cấu kết làm việc xấu, dạy hư lão Đặng của tôi rồi."

Ở Vi Thảo, người ban đêm thích chuồn ra ngoài ăn khuya ban đầu là Phương Sĩ Khiêm, lúc sau Vương Kiệt Hi tuân thủ nguyên tắc "đánh không lại thì gia nhập luôn" tổ hợp với Phương Sĩ Khiêm thành nhóm ăn khuya, sau này Đặng Phục Thăng đến rồi mở rộng thành ba người, có khi ăn xong quay về rồi còn bốc thăm xem ai đi kiểm tra phòng.

Một ngày nào đó đầu mùa giải thứ bảy, tam giác sắt chiến thuật của Vi Thảo lại làm trái đội quy, ba người giá trị gộp lại cả mấy chục triệu tùy ý chọn một cái bàn lớn ven đường, cũng không sợ bị người khác nhận ra.

Đang ăn uống say mê, Phương Sĩ Khiêm đột nhiên giơ ly trà đá, "Cụng ly."

Vương Kiệt Hi liếc nhìn hắn, giơ lon coca.

Đặng Phục Thăng biết hai tên này lại đang nghĩ ra trò gì đó, ngoan ngoãn nghe lời gia nhập mới là phải đạo.

Hắn ngẫm nghĩ, giơ chai sữa canxi cụng một cái, nói: "Kính Vi Thảo."

"Á đù, còn có trò này?" Phương Sĩ Khiêm nói, "Vậy tôi kính quán quân."

Sau đó cả hai người nhìn về phía Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi cầm coca cũng cụng lại, "Kính tương lai."

"Được, câu chuyện được mở rộng ra rồi." Phương Sĩ Khiêm tán thưởng.

Đặng Phục Thăng đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Tương lai à, nghe tốt thật, con đường phía trước sáng sủa, ngày sau còn dài.

Một giây sau quay đầu đã thấy mấy tương lai của Vi Thảo đang lảng vảng cách đó vài bàn.

"Mà, sao không mang mấy đứa nhỏ kia đi theo?" Dương Thông hỏi.

"Thật ra vẫn ổn." Vẻ mặt Đặng Phục Thăng kiểu một lời khó nói hết, "Dù sao so với hậu bối Vi Thảo, rõ ràng tiền bối cùng thế hệ lại càng khó làm hơn."

"Tiền bối khó làm thì đúng rồi, nhưng không cần nói xấu người cùng thế hệ với cậu đâu."

Dương Thông hào hứng, trên mặt như đang viết "này này, hai người còn chuyện gì mà tôi không biết, mau nói nghe chút nào".

Đặng Phục Thăng đơn giản hồi tưởng lại, vung vung tay, "Thôi, chắc là cậu cũng có biết."

Dương Thông nhìn bằng ánh mắt hoài nghi.

Dĩ nhiên có chuyện không nên biết, ngay cả Vương Kiệt Hi cũng không biết.

Đó là nửa sau mùa giải thứ bảy, có lẽ là đầu tháng năm.

Chính phó Vi Thảo lại ầm ĩ một trận, làm cho cuồng phong nổi lên cát bay đá chạy trời đất tối sầm nhật nguyệt tối tăm, then chốt là lần này không ai biết vì sao bọn họ cãi nhau.

Đặng Phục Thăng sầu đời, ngoài mặt thì tỏ ra không có gì, người lớn thì tưởng như đang quay về mùa giải thứ ba, mấy đứa nhỏ đứa nào đứa nấy đều thông minh lanh lợi, có ai mà không cảm giác được bầu không khí khác thường này chứ?

Mỗi ngày Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh đều không dám nói gì trong phòng huấn luyện, cách máy vi tính giao lưu bằng sóng điện não, quay đầu nháy mắt phát tín hiệu cầu cứu với Đặng Phục Thăng, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng sinh tồn.

Đặng Phục Thăng kéo Vương Kiệt Hi ra ngoài ăn khuya.

"Cậu và lão Phương như này, bọn trẻ con áp lực lắm đó."

Vương Kiệt Hi nói: "Biết rồi, sẽ không ảnh hưởng tới thi đấu, cậu yên tâm."

Không, tôi không yên tâm tí nào luôn á. Đặng Phục Thăng thầm nghĩ, đây không phải vấn đề ảnh hưởng tới thi đấu hay không, mà là loại chuyện này quá ảnh hưởng tới sức khỏe tâm lý.

Hôm sau thi đấu, toàn viên Vi Thảo phát huy dũng mãnh phi thường, đánh một trận hung tàn, thao tác tay của Lưu Tiểu Biệt còn đột phá được tầm cao mới.

Không khí đang trầm mặc như bên bờ diệt vọng bỗng chốc bùng nổ. Đặng Phục Thăng lệ rơi đầy mặt, cảm tạ trời đất, tôi hiểu rồi.

Đặng Phục Thăng càng sầu thêm, trước đó một ngày lôi kéo Vương Kiệt Hi ăn khuya dụ mãi cũng không moi ra được thông tin gì, hôm sau thi đấu xong lại sờ sờ cơ bụng không tồn tại của mình, lại lôi kéo Phương Sĩ Khiêm ăn một bữa.

"Lần này lại vì sao mà cãi nhau?"

"Tôi muốn giải nghệ." Phương Sĩ Khiêm nắm chặt ly trà đá.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó cái gì, cậu phản ứng lại một chút được không, đừng có y hệt như Vương Kiệt Hi vậy."

Đặng Phục Thăng thở dài, "Tôi biết Vương Kiệt Hi sẽ phản ứng như vậy mà, hai người chắc chắn không phải cãi nhau vì cái này."

Phương Sĩ Khiêm không nói gì.

"Nói chút xem nào, cũng không phải là tỏ tình xong bị từ chối mà."

"Biến biến biến, cậu đang nghĩ cái gì thế." Phương Sĩ Khiêm ghét bỏ phất phất tay, "Tôi cảm thấy Vương Kiệt Hi như bây giờ không được."

Đặng Phục Thăng liếc nhìn hắn, ánh mắt rõ như ban ngày, ý là "Không phải anh luôn nghĩ cậu ta không được hả."

Phương Sĩ Khiêm tiếp tục tàn phá chiếc cốc trong tay, "Không phải tôi nói cậu ta không được, ai, cũng không phải, như cậu ta bây giờ ấy, một lòng một dạ với Vi Thảo, vậy không được, cứ thế này cúc cung tận tụy tới chết, đối với Vi Thảo chưa chắc đã là chuyện tốt."

Đặng Phục Thăng cười khổ, "Anh nói gì đó tốt đẹp được không, lão Vương chính là người như vậy, anh cũng không khuyên nổi cậu ta."

"Vậy thì tôi cứ đứng nhìn thôi à?" Phương Sĩ Khiêm hừ một tiếng, "Tôi còn nói với cậu ta, không thì tôi đánh thêm một năm nữa, sau đó cậu ta liền cãi nhau với tôi. Lại dám bảo tôi không được, đệch, mấy trăm năm cũng không ai dám nói tôi, cùng lắm chỉ là thêm một năm, con mẹ nó cậu ta là thần tiên không biết mệt chắc! Chỉ cho phép quan phóng hỏa chứ không cho dân đốt đèn, tật xấu gì không biết!"

"Được rồi được rồi, xin bớt giận, xin bớt giận." Đặng Phục Thăng vừa khuyên nhủ, vừa gọi thêm bình trà, Phương Sĩ Khiêm nhận lấy, ngửa đầu cạn sạch một nửa, đột nhiên cả hai không biết nên nói gì.

Bốn phía cửa hàng huyên náo, tiếng chai bia va phạm, que tăm rơi vào thùng rác, góc sắt của chiếc bàn gấp trượt trên mặt đất, ngọn lửa cao nửa mét bốc lên từ mép nồi, dầu nóng đổ lên trên con cá.

Một lúc lâu sau, Đặng Phục Thăng buông tay đang chống trán, cười, "Hai người đều nói đúng, Vi Thảo không phải không có cậu ta thì không được, cũng không phải không có anh thì cũng không được."

"Mấy thiên tài này, đừng xem thường người khác, còn tôi cơ mà, còn có Lý Diệc Huy, Liễu Phi, Tiểu Biệt, Bách Thanh, mùa giải sau Tiểu Cao sẽ ra mắt... Anh cứ ôm quán quân an ổn là được rồi, rồi đi đâu thì đi, lão Vương thì, tôi tin tưởng cậu ta có chừng mực, cùng lắm tôi coi chừng cậu ta giúp anh."

Đặng Phục Thăng vừa nói vừa rót thêm ly trà, đụng nửa bình trong tay Phương Sĩ Khiêm, "Kính Vi Thảo, kính quán quân, kính tương lai."

Phương Sĩ Khiêm hạ thấp miệng bình, vẻ mặt trịnh trọng hiếm thấy, "Tôi mời cậu."

Đặng Phục Thăng nghĩ tới cảnh tượng khi đó, đột nhiên cảm thấy món cá trước mắt đặc biệt quen thuộc, cực kỳ giống với quán hàng xóm Vi Thảo. "Nói thật thì, tôi vẫn cảm thấy tâm thế mấy đứa nhỏ kia tốt đến vậy, không thể không kể công trận cãi nhau đó của cậu và Phương Sĩ Khiêm. Cậu nhìn xem, sau khi lão Phương giải nghệ, trạng thái tâm lý của Tiểu Cao và Lưu Tiểu Biệt, Viên Bách Thanh đã khác rồi."

Vương Kiệt Hi ngẩng đầu liếc nhìn hắn, "Rõ ràng, khi nào quay về nên cãi nhau với Hứa Bân một trận."

"Này, không phải thế hơi quá sao? Có liên quan gì tới A Bân nhà tôi đâu?"

Vương Kiệt Hi lười biếng cười, "A Bân nhà cậu kế thừa y bát của lão Đặng, hiện tại là thầy tốt bạn hiền đời kế tiếp, người dẫn dắt về mặt tinh thần."

"Trò giỏi hơn thầy mà." Đặng Phục Thăng gắp một miếng cá, "Giỏi hơn tôi rồi, tôi là nội vụ tổng quản."

"Tục xưng là bà mẹ già."

Vương Kiệt Hi nhíu mày không tán đồng lắm, "Đừng nói mò."

Đặng Phục Thăng, hai tháng sau khi gia nhập Vi Thảo đã bắt đầu giúp Vương Kiệt Hi kiểm tra phòng, không phải đội phó, còn hơn đội phó, cho tới khi Phương Sĩ Khiêm giải nghệ, Viên Bách Thanh nhìn bảng thông báo mới của Vi Thảo, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Hóa ra đội phó không phải đội phó sao?"

"Hoàng hậu giết hoàng hậu." Liễu Phi tiếp lời.

Lưu Tiểu Biệt không ngẩng đầu, tay xoay điện thoại, "Đừng nói linh tinh."

Trưa hè là thời gian thích hợp nhất để lười, Đặng Phục Thăng đẩy cửa vào, thấy ba người bộ dạng y như nhau ngồi trên sofa phòng nghỉ.

"Tiểu Cao đâu?" Đặng Phục Thăng nhìn quanh một phen, không thấy Cao Anh Kiệt.

"À, em ấy để quên bình nước ở ký túc xá, đã quay về lấy rồi.

Đặng Phục Thăng giả vờ kinh ngạc nhíu mày, "Anh còn tưởng mấy đứa sẽ thừa cơ mua trà sữa."

"Không không không." Viên Bách Thanh bày tỏ chính nghĩa, "Em quyết định từ hôm nay sẽ ngủ sớm dậy sớm, ăn uống thanh đạm, giữ trạng thái khỏe mạnh tranh thủ vì công tác năm mươi năm của Vi Thảo."

"Anh mời."

"Cảm ơn anh Đặng, em muốn trà chanh phật thủ ít lạnh 50% đường, yêu anh." Viên Bách Thanh nháy mắt.

Liễu Phi không buồn phản ứng, ngược lại hỏi: "Anh Đặng, đội trưởng đâu rồi?"

"Xin nghỉ rồi, nói là trong nhà có chuyện, chiều hôm nay huấn luyện như bình thường."

Viên Bách Thanh vỗ bàn một cái, "Chư vị, tôi xin chết trước."

"Rồi có chết luôn không. À đúng rồi, nhắc nhở cậu một phen, Phương thần từng hỏi, thắt cổ trong phòng nghỉ không tính là tai nạn lao động." Liễu Phi không chút thương tình châm biếm.

Viên Bách Thanh tiếp tục sống dở chết dở lăn lộn trên sofa.

Lưu Tiểu Biệt ôm điện thoại ngồi cạnh ổ điện, kéo dài giọng nói: "A - Không muốn động đậy tí nào - Em không muốn huấn luyện -"

"Cái này thì không được." Đặng Phục Thăng bất đắc dĩ nhìn ba chú cá ươn trên sofa, "Nhưng có thể solo."

Đêm tới, Đặng Phục Thăng kiểm tra phòng xong thì gọi video cho Vương Kiệt Hi.

"Thế nào?" Vương Kiệt Hi hỏi.

"Huấn luyện thường quy đều rất tốt, số liệu tôi đã gửi cho cậu rồi, đường truyền không tốt lắm nên vẫn đang load." Đặng Phục Thăng mở bản word, "Độ chính xác của Tiểu Cao lại có tiến bộ. À đúng rồi, tôi solo với Tiểu Biệt một trận."

Vương Kiệt Hi dò hỏi, "Cậu thắng?"

"Ừ, đấu pháp của tôi vẫn tương đối khắc chế em ấy."

Bên Vương Kiệt Hi không có động tĩnh gì, Đặng Phục Thăng liền nói tiếp, "Tiểu Biệt tiến bộ rất nhiều, không thể so sánh với mùa giải trước, hiện tại tiên quyết là không phạm sai lầm thì APM có thể đạt tới 300. Nhưng nếu đối phương là dạng phòng thủ, thời gian cứng rắn công kích lâu dài là không được, Tiểu Biệt sẽ mất khống chế tốc độ tay."

"Cái này cũng hết cách, vẫn phải luyện thôi." Ngữ khí của Vương Kiệt Hi cực kỳ bình thản, "Đấu pháp của Tiểu Biệt không phải là phong cách một mình đặc biệt chói sáng, vẫn có không gian rộng mở để phát triển."

"Cậu đã chứng minh rằng đôi khi phong cách đó không hẳn là tốt." Đặng Phục Thăng có chút thổn thức, "Võ công trong thiên hạ, chỉ có nhanh là không phá được, Tiểu Biệt có thể khống chế tốt tốc độ tay thì phong cách cũng không quan trọng đến vậy, dĩ nhiên, có thể hình thành phong cách của riêng mình là tốt nhất."

Vương Kiệt Hi thở phào nhẹ nhõm, hơi thở phả vào tai nghe phát ra âm thanh yếu ớt, hắn đột nhiên đổi giọng, ngữ điệu rất thoải mái, "Mai tôi vẫn chưa về, cậu nhớ sắp xếp cho mọi người huấn luyện."

"Này... Có phải bao nhiêu năm qua không trông cậy được gì vào Phương Sĩ Khiêm nên hiện tại đang muốn bóc lột tôi không..."

"Cậu đáng tin cậy mà." Giọng nói của Vương Kiệt Hi thoáng kéo dài, có chút lười nhác sung sướng, "Bọn họ phục cậu, cũng không sợ cậu. Chỉ một điều này thôi, cậu đã mạnh mẽ hơn tôi và Phương Sĩ Khiêm nhiều."

"Cho dù thế nào, cậu vẫn là đội trưởng tốt nhất của Vi Thảo." Đặng Phục Thăng cụng ly với Vương Kiệt Hi.

"Tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn." Vương Kiệt Hi đổ thêm coca vào cốc, nâng chén với Đặng Phục Thăng, "Kính cậu, hy vọng chúng ta học tập tấm gương của Đặng Thái hậu, ngày càng tốt hơn."

Dương Thông chà xát cánh tay, ngũ quan nhăn nhó, "Hai người quá buồn nôn."

"Sao, đố kỵ bọn tôi phụ tử từ hiếu? Nào, kính chủ nhà một ly."

Dương Thông ực một hớp coca, bọt khí nổ trong vòm miệng tê dại, dường như ăn phải kem vị kẹo nổ, "Dùng thành ngữ thế hả, cậu cũng nên nhanh chóng học tập để ngày càng tốt hơn đi, chẳng hiểu kiểu gì."

"Ầy, cá này vẫn không bằng quầy hàng ăn bên cạnh Vi Thảo." Đặng Phục Thăng đổi đề tài bắt bẻ nói, "Hôm nào tôi rảnh, cậu tới thành phố B đi, chúng ta tới đó ăn."

"Tôi tới thành phố B thì cậu mời tôi ăn hả?"

Đặng Phục Thăng khảng khái nói, "Sao có thể, dĩ nhiên là lão Vương mời khách rồi."

"Vậy càng không thể chọn quầy hàng ăn được, lão Vương của chúng ta là ai, đội trưởng Vi Thảo mỗi năm kiếm được mấy ngàn vạn, thanh niên tuấn kiệt, sao ăn ở đó được." Dương Thông biết thời thế lừa đảo.

Thanh niên tuất kiệt cực kỳ không để bụng: "Đều được... Nhưng quầy hàng đó thực sự rất ngon, tôi đề nghị cậu nên thử một lần."

Dương Thông cạn lời, "Hai người rốt cuộc có chấp niệm gì với quầy hàng đó vậy?!"

Đặng Phục Thăng từng bước dụ dỗ, "Đừng coi thường nó nha, tuy bình phàm giản dị tự nhiên, nhưng nó có thể tồn tại nơi tấc đất tấc vàng như thành phố B mười năm rồi, vẻ ngoài bình thường, bên trong phong phú..."

"Được rồi được rồi, không cần nâng cao quan điểm." Dương Thông ngắt lời, "Tôi ăn là được chứ gì?"

-END-
 
Last edited:
Số lượt thích: Ling

Bình luận bằng Facebook