Hoàn [Vi Thảo Thành Nguyên 2022][Vương Kiệt Hi] Con đường trải đầy ánh sao rực rỡ

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 锦言
Convert: Phương Khìn Khìn
Editor: Pông


CON ĐƯỜNG TRẢI ĐẦY ÁNH SAO RỰC RỠ


Liễu Phi vừa tỉnh dậy, mắt liếc nhìn sắc trời, còn rất sớm, mới sáu giờ. Cô thu dọn qua loa một chút rồi định tới căn-tin mua sữa đậu nành cho bữa sáng, lúc đi ngang qua phòng huấn luyện sau khi tiện thể chạy bộ nửa vòng để giảm béo quay về, cô phát hiện một đám trực nam mắc bệnh lười thời kỳ cuối đang nghiêm túc túm tụm thành một vòng tròn, không biết đang bàn bạc cái gì.

Liễu Phi duỗi tay gõ gõ cửa, đây vốn là động tác rất bình thường mà đồng đội nhà mình ai cũng như mèo bị dẫm phải đuôi nhảy dựng lên, thấy người tới là Liễu Phi, Viên Bách Thanh là người đầu tiên kêu gào.

"Liễu Phi, cậu dọa chết tôi rồi!"

Liễu Phi nhún vai, nghiêng đầu nhìn, phát hiện một đám con trai vây quanh một vật được đặt trên bàn, không nhịn được hiếu kỳ chỉ vào thứ đó hỏi: "Lá gan đâu? Hey, đợi chút, đây là cái gì?"

"Khụ... Là bí mật." Tiêu Vân cố làm ra vẻ thần bí, duỗi tay che giấu, tuyên bố không muốn cho người khác thấy. Cô nương Liễu Phi không có ý kiến nhưng không có nghĩa là không có lòng hiếu kỳ, thấy Tiêu Vân càng che thì đột nhiên càng muốn biết, cô bước tới đẩy đẩy Lưu Tiểu Biệt đang ngăn mình, nói: "Yo, để tôi xem là bí mật gì nào. Ai Anh Kiệt, sao em lại học cái xấu của bọn họ chứ. Cứ như này là không nể mặt chị rồi. Rốt cuộc là đang giấu cái gì... Hả? Quyển sổ?"

Lưu Tiểu Biệt đỡ trán thở dài: "Được rồi, thêm một người vào vòng thảo luận."

Thân là lương tâm duy nhất của Vi Thảo, Cao Anh Kiệt ấp úng kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Liễu Phi: "Sáng sớm nay lúc năm giờ em bị Tiểu Biệt tiền bối đánh thức, nói là phát hiện ra bí mật động trời... À ừm... Liên quan tới đội trưởng."

Liễu Phi nghe tới đây đã hiểu tại sao một đám người tụ tập tại nơi này rồi, cũng không định nghe tiếp, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm quyển sổ trên bàn, bộ dáng như là "tôi không nghe tôi chỉ muốn nhìn".

Lưu Tiểu Biệt: "Tôi biết ngay mà, phản ứng của mấy người y hệt nhau."

"Cái đó... Chị Liễu, em thấy không nên lén xem chuyện riêng tư của đội trưởng... Không tốt lắm đâu." Cao Anh Kiệt nhỏ giọng nói, thử thức tỉnh đám tiền bối điên cuồng mất lý trí này, Chu Diệp Bách ở bên cạnh cũng lắc đầu, "Tuy tò mò thật, nhưng tôi cảm thấy chúng ta sẽ bị đội trưởng mắng mất."

"Đúng." Lương Phương nói.

Tiêu Vân liếc mắt nhìn, nhường đường: "Nào Lương Phương, tới đây tới đây đi."

Lương Phương: ...

"Không được, nếu như tôi không thể xem trong này rốt cuộc là cái gì thì tôi nhất định sẽ ăn không ngon ngủ không yên, nhường đường, nhường đường cho tôi mau, để tôi!"

Liễu Phi nhấp một ngụm sữa đậu nành nóng, đôi mắt chớp chớp chợt phát hiện ra mình không còn tay để vỗ tay cho dũng sĩ Lưu Tiểu Biệt, chỉ đành lên tinh thần cho cậu: "Tiểu Biệt cố lên!" Cao Anh Kiệt nhìn bộ dạng tiền bối nhà mình hùng hồn chuẩn bị hy sinh chạm vào quyển sổ của đội trưởng, vừa định nói gì đó liền bị Viên Bách Thanh, Chu Diệp Bách, Lương Phương, Tiêu Vân ở xung quanh hò reo ngắt lời.

"Tiểu Biệt giỏi nhất!"

"Tiểu Biệt tiền bối cố lên!"

"Xông lên! Tiểu Biệt tiền bối!"

"Tốc độ tay nhanh nhất! Đẹp trai nhất!"

Lại một lần nữa Cao Anh Kiệt cho rằng mình gia nhập một chiến đội Vi Thảo giả.

Cửa phòng huấn luyện lúc này không tiếng động bị đẩy ra, người vừa đến trợn mắt há miệng nhìn một đám quần ma loạn vũ, quay đầu nhìn người phía sau: "Đây là sao? Đội trưởng? Bọn họ uống phải rượu giả hả?"

Liễu Phi tai thính, vừa quay đầu đã thấy chính phó Vi Thảo đang đứng cạnh cửa dùng ánh mắt lo lắng cho mấy đứa trẻ thiểu năng mà nhìn mình, ngay lập tức duỗi tay đập một cái đau điếng lên lưng Viên Bách Thanh, sau đó kéo Lưu Tiểu Biệt lại.

"Kéo tôi làm gì! Dũng khí của tôi bay hơi cả rồi!" Lưu Tiểu Biệt trừng Liễu Phi, không nhìn thấy khuôn mặt cô đang nhăn nhó muốn ra hiệu cho cậu, Viên Bách Thanh quay đầu đã va phải đôi mắt to nhỏ tỏ ý không đồng tính, hết hồn gào lên một tiếng.

"Đội, đội, đội trưởng!"

Trong nháy mắt, cả đám trong phòng huấn luyện câm như hến.

Lưu Tiểu Biệt cảm thấy thời điểm thi đấu mình cũng không sốt sắng đến vậy, cậu cúi đầu, cúi đầu, tay không ngừng vân vê góc áo, trong đầu tưởng tượng ra 108 hậu quả, sau cùng chỉ có thể thốt ra một câu.

"Xin lỗi... Đội trưởng, em sai rồi."

"Hả?" Hứa Bân nhìn Lưu Tiểu Biệt, lại nhìn Vương Kiệt Hi ở sau lưng, đành trở thành người hòa giải hỏi: "Sao vậy? Sáng dậy sớm sao không huấn luyện, vây quanh bàn làm gì?"

"Không, không có gì..." Lưu Tiểu Biệt yếu ớt nói, định lấy thân che đi quyển sổ kia. Đáng tiếc hôm nay Hứa Bân đặc biệt nhạy bén, liếc mắt đã thấy quyển sổ trên bàn, lập tức hỏi lại, "Ủa? Hình như đó là quyển sổ của đội trưởng... Phải không?"

Lưu Tiểu Biệt bỗng dưng muốn khóc, mới gặp đồng đội bị bán chứ chưa thấy mình bị bán như này bao giờ. Cậu nhìn một vòng xung quanh, chiến hữu vừa chung một chiến hào nay đồng loạt né xa cậu mười mét, rõ là muốn phân giới hạn.

Lưu Tiểu Biệt thầm mắng một đám người không có nghĩa khí, đành đem hy vọng cuối cùng ký thác lên lương tâm tương lai của Cao Anh Kiệt, đứa nhỏ nhận được ánh mắt thành khẩn của tiền bối, toàn thân run lên, chính trực nói với Vương Kiệt Hi: "Báo cáo đội trưởng, bọn em đang thảo luận... À... Cái đó... Quyển sổ... Ừm... Không có thấy..."

Trước mắt Lưu Tiểu Biệt tối sầm, cảm thấy Cao Anh Kiệt không phải là lương tâm, tuyệt đối là tâm bẩn.

Toàn bộ đều là màu đen rồi.

Vương Kiệt Hi nhìn từ đầu đến cuối bộ dạng nơm nớp lo sợ của đội viên nhà mình, nghe Cao Anh Kiệt nhắc tới quyển sổ cũng chưa kịp phản ứng lại, vì thế đi tới gần bàn cầm quyển sổ bìa cứng màu đen lên, lật qua lật lại rồi đột ngột cười.

"À... Là cái này." Vương Kiệt Hi cong cong môi, "bộp" một tiếng khép lại quyển sổ, quét mắt một vòng nhìn đám trẻ con đang viết hai chữ "hiếu kỳ" lên mặt, quơ quơ quyển sổ, "Sao? Muốn biết?"

Liễu Phi là người đầu tiên gật đầu, xưa nay Vương Kiệt Hi đối xử với con gái ôn hòa hơn cũng không trách móc gì nhiều nên Liễu Phi mới to gan đến vậy. Vương Kiệt Hi buồn cười liếc mắt nhìn bọn họ, duỗi tay dùng quyển sổ nhẹ gõ đầu Lưu Tiểu Biệt, "Được, chờ ăn cơm xong rồi sẽ cho các em xem. Trong này cũng không có gì cả, chỉ là nhật ký từ thời còn ở trại huấn luyện ghi chép lại chiến thuật, hắn lười, cũng không bỏ nó đi."

"Nhật ký của đội trưởng?" Cao Anh Kiệt trợn to mắt, cả người co rúm lại, "Không không không, đồ vật riêng tư vậy bọn em đừng xem thì hơn... Chúng ta đi huấn luyện trước đi."

Ngược lại Vương Kiệt Hi không cảm thấy có gì không ổn, hắn ngồi xuống nhìn đám đội viên đáng thương muốn xem lại không dám nói, vung tay, "Anh cũng không ngại, Anh Kiệt lo lắng gì chứ? Được rồi, bên trong nhiều cái thú vị lắm, dù sao khi đó còn trẻ. Trước tiên là đi ăn đi, dậy sớm thế còn thời gian để tán gẫu phải không? Đi đi đi, nhanh chân lên chút."

Lưu Tiểu Biệt là người đầu tiên nhảy lên: "Đội trưởng, là hắn nói đó nhé! Không được đổi ý! Đi đi đi, đi ăn cơm! Xong quay về xem nhật ký của đội trưởng!"

Người đã đi sạch, Liễu Phi vì đã ăn sáng rồi nên đứng tại chỗ mắt trân trân nhìn Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi cảm thấy buồn cười bảo cô ngồi xuống, quay đầu nói với Hứa Bân: "Hứa Bân, cậu cũng lại đây, đều không phải người ngoài,"

"Đội trưởng, có phải hôm nay hắn trúng xổ số không, tâm trạng vui vẻ vậy? Em còn tưởng là hắn sẽ nghiêm túc phê bình bọn em." Liễu Phi uống cạn cốc sữa đậu nành, trêu đùa nói. Vương Kiệt Hi vừa lật quyển sổ, khóe miệng vẫn lưu lại nụ cười dịu dàng, "Quyển sổ này hắn tưởng đã làm mất rồi, không nghĩ tới hôm nay tìm lại được, có chút vui vẻ."

Anh lướt qua những trang giấy dày đặc chữ, lại lần nữa lật trở về trang đầu tiên.

Tờ giấy trắng tinh viết mấy chữ: Vi Thảo - Vương Kiệt Hi.

.

Chữ viết của Vương Kiệt Hi năm mười bảy tuổi không cứng cáp giống như bây giờ, nhiều lắm chỉ có thể coi là vở sạch chữ đẹp của học sinh xuất sắc. Tám, chín năm trước, con đường của Vương Kiệt Hi cũng giống như bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào, bỏ qua lửa giận của người nhà mang theo vali đứng trước cửa trại huấn luyện của Vi Thảo, xung quanh là tiếng cười nhạo với lý do "Tôi yêu trò chơi này". Chỉ có thể kiên trì, đó là bước đi đầu tiên để hiện thực hóa giấc mơ.

"Xin chào, tôi là Vương Kiệt Hi." Anh nói, ngẩng đầu thấy trước mắt là nhân viên. Vương Kiệt Hi năm mười bảy tuổi thân cao mét tám còn chưa rõ tương lai ra sao, trong ánh mắt chỉ là tràn ngập sự chờ mong về nó, cùng dũng khí bất kể con đường phía trước ra sao cũng có thể cố chấp tiếp tục.

Ngày đầu tiên tới trại huấn luyện một mình nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, lúc sau hắn sờ soạng bò dậy mở đèn bàn, lấy một quyển sổ bìa cứng màu đen từ trong hành lý ra, tay run run viết dòng chữ lên trang giấy đầu tiên.

Vi Thảo - Vương Kiệt Hi.

Có lẽ khi đó trong lòng hắn hơi kiêu căng, thiếu niên chưa từng trải qua sóng gió ngăn trở nên từ đáy lòng cảm thấy tương lai nhất định mình sẽ có thể mặc bộ đồng phục Vi Thảo kia, nhất định có thể quang minh chính đại nói với mọi người rằng mình là Vương Kiệt Hi của chiến đội Vi Thảo. Đáng tiếc lúc đó hắn quá kích động, nhìn dòng chữ có chút lệch lại không đành lòng xé đi, chỉ có thể cảm thán định lực của bản thân không đủ, tiếp tục viết xuống những dòng tiếp theo.

"Ngày đầu tiên tới trại huấn luyện của Vi Thảo, vốn cho rằng mình đã đủ bình tĩnh, không nghĩ vẫn còn quá kích động. Tay đang run lên đây. Sau này tới thời điểm tranh tài tuyệt đối không thể xuất hiện tình trạng như thế này nữa.

Tuy tất cả còn chưa bắt đầu, nhưng mình sẽ đi tới tận sau cùng."

Vương Kiệt Hi khép quyển sổ lại, cất nó cẩn thận trong ngăn kéo, tắt đèn bàn rồi lên giường.

Hắn tự nhủ: "Đúng, mình sẽ đi tới tận sau cùng."

Năm đó Vi Thảo không phải ông lớn như bây giờ, bị Hoàng Phong đang nắm giữ nhân vật cấp thần là Quét Đất Dâng Hương hạn chế nên nhiều người không xem trọng tương lai của Vi Thảo. Hôm sau tại trại huấn luyện là một đám thiếu niên tuổi xấp xỉ nhau ngồi đầy trong phòng huấn luyện, đội trưởng Lâm Kiệt lần lượt nở nụ cười nhìn từng người: "Không tệ lắm, vẫn có nhiều người như vậy chịu đến. Hy vọng mọi người đều nỗ lực để ở lại, quá trình tuyển chọn khắc nghiệt lắm."

Tính tình của Lâm Kiệt rất tốt, đó là ấn tượng đầu tiên của anh với Vương Kiệt Hi. Trong mấy vị đội trưởng thời Liên minh thuở sơ khai thì cũng chỉ có Lâm Kiệt được cho là bình thường, nhưng lại có vẻ khá tầm thường. Vương Kiệt Hi không cảm thấy anh ấy có gì không ổn, Lâm Kiệt là một người đội trưởng rất tận tụy, Vương Kiệt Hi của tương lai vì Vi Thảo mà dốc hết sức lực là ảnh hưởng toàn bộ từ Lâm Kiệt.

"Đội trưởng, lần này có rất nhiều người chơi ma đạo học giả đây."

Lâm Kiệt nở nụ cười: "Điều đó không phải là tốt sao? Mọi người đều cố lên nhé, không chừng sẽ có một ngày một trong những người ngồi đây sẽ tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành đó."

Hai mắt Vương Kiệt Hi sáng lên.

Đêm quay về hắn viết nhật ký: "Vương Bất Lưu Hành, đây là nhân vật cấp thần, nếu có ngày mình tiếp nhận nó, thật giống như nằm mơ vậy. Hơn nữa cái tên này thật quá ngầu đi, mười bước giết một người, cho nên không đi xa ngàn dặm*.

*Thập bộ sát nhất nhân,
Thiên lý bất lưu hành.
Hiệp khách hành - Lý Bạch

.

"Phụt." Hứa Bân nghe tới đây không khỏi bật cười, Vương Kiệt Hi nhìn đám đội viên muốn cười mà lại không dám, bất đắc dĩ nhún vai nói: "Nhưng hôm sau anh đã nhận ra cái tên này rõ ràng là hố nhau, nên còn bị các tiền bối cười nhạo một phen."

.

Đúng như dự đoán, nhật ký ngày thứ ba, hiếm khi được thấy chữ viết ngoáy của Vương Kiệt Hi, hoàn toàn có thể cảm nhận được nội tâm tan vỡ của người trong cuộc.

"Trước nay mình đâu có biết Vương Bất Lưu Hành có ý nghĩa như một loại thảo dược đâu! Còn nữa, còn, ai... Lúc đầu người đặt tên đã nghĩ gì vậy, tương lai Vi Thảo có phải nên đặt một cái tên nữa là Hoàng Liên không??? Thế quái nào thuốc gì cũng dùng vậy!"

.

"Hahahahahahahaha, đội trưởng, sao anh khi đó đáng yêu thế!" Liễu Phi là người đầu tiên cười phá lên, tuy Lưu Tiểu Biệt cảm thấy mình không có khả năng cảm được điểm gây cười của Ma Thuật Sư, nhưng cậu vẫn muốn cười.

Vương Kiệt Hi đỡ trán: "Cho nên anh mới nói, trong đó cũng có mấy thứ hơi mất mặt... Đừng cười, đau sốc hông giờ."

Cao Anh Kiệt: "Nếu không chúng ta thật sự làm một cái thẻ tài khoản đặt tên là Hoàng Liên đi?"

Vương Kiệt Hi: "Anh Kiệt, em học thói xấu rồi."

.

Tháng ngày ở trại huấn luyện tuy khô khan nhưng cũng không gây cho Vương Kiệt Hi bao nhiêu khó khăn, phần phía sau của nhật ký hắn chỉ nhớ đứt quãng, trong đó xen lẫn sự lên án đối với nước đậu xanh và tuyết lê không ướp đá của căn-tin của Vi Thảo, thay đổi lớn nhất là chữ của Vương Kiệt Hi không còn ngay ngắn chỉnh tề nữa, giống như một bước ngoặt, góc cạnh hơn nhưng vẫn giữ lại chút ngây ngô của chàng thiếu niên.

Rất nhanh, Vương Kiệt Hi thuận buồm xuôi gió cũng đến lúc đụng phải bức tường đầu tiên - đội trưởng Vi Thảo, Lâm Kiệt.

Ở trong trại huấn luyện Vương Kiệt Hi được coi là tha hồ vùng vẫy, đấu pháp biến hóa kỳ lạ, phản ứng nhanh, còn có tốc độ tay thiên phú giúp hắn đều đứng đầu bảng mọi môn học, thành tích xuất sắc như vậy rất nhanh đã bị đội trưởng chiến đội phát hiện, Lâm Kiệt nhìn phiếu điểm nửa ngày mới nói: "Để tôi đi xem đứa nhỏ này, rất giỏi."

Vì thế đội trưởng chiến đội từ trên trời giáng xuống phòng huấn luyện, nói muốn đánh một trận với Vương Kiệt Hi.

Khi đó phản ứng của Vương Kiệt Hi rất bình thản, hắn đứng lên đối diện Lâm Kiệt nói: "Chào đội trưởng, em là Vương Kiệt Hi." Ngữ điệu của hắn so với hai tháng trước khi mới tới Vi Thảo không khác gì nhau cả, ánh mắt bình tĩnh, không giống những cậu thiếu niên còn lại sẽ đem tất cả phấn chấn lẫn căng thẳng hiện ra mặt mỗi khi bị đội trưởng điểm danh.

Lâm Kiệt ngồi xuống vung vung tay với hắn: "Không cần khẩn trương, ngồi đi. Đều là ma đạo học giả... Ừm, điểm kỹ năng của em ít quá, mở phòng tu chỉnh đi."

"Dạ."

Vương Kiệt Hi đáp lại, đeo tai nghe lên. Cuộc tranh tài này hấp dẫn rất nhiều người tới vây xem, bao gồm cả các tuyển thủ chuyên nghiệp của Vi Thảo khi đó cũng mở acc clone đứng trong sân đấu chứng kiến, Vương Kiệt Hi dự liệu được cuộc tranh tài này có lẽ mình sẽ thất bại, vì thế trước tiên mở chức năng ghi hình, chờ sắp xếp lại toàn bộ dự định, sau đó hắn lên tiếng: "Đội trưởng, bắt đầu chưa ạ?"

"Bắt đầu đi." Lâm Kiệt nói, Vương Bất Lưu Hành bỗng nhiên xông lên thẳng về hướng nhân vật của Vương Kiệt Hi. Hắn lập tức tránh, Vương Bất Lưu Hành vẫn truy đuổi tới tận cùng không buông, đấu pháp cực kỳ sắc bén, nhất thời tránh không nổi đành đối đầu trực tiếp, chiếc chối của Vương Bất Lưu Hành quét tới, Vương Kiệt Hi rê chuột bay vòng ra ngoài, vẫn là góc độ gian xảo trước sau như một của hắn. Lâm Kiệt kinh hãi, động tác tay vẫn không dừng lại, dự đoán điểm dừng lúc sau của Vương Kiệt Hi để đối phó, nhân vật hệ Pháp sư cần thời gian để cast phép, Lâm Kiệt thao tác Sao Khúc Xạ, vững vàng chuẩn xác đánh lên trên nhân vật của Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi không kịp tránh, mi tâm dần nhăn lại, lập tức Chịu Thân rồi lần thứ hai bay lên từ mặt đất, đuổi sát Vương Bất Lưu Hành rắc Phấn Hàn Băng, tiếp đó bạo phát tốc độ tay đánh ra mười bảy liên kích. Hai ma đạo học giả chiến đấu như pháo hoa nổ tràn màn hình, cho tới Vương Kiệt Hi tháo tai nghe, bụi mù trên sàn đấu tản đi, bọn họ mới nhìn rõ.

Ở nơi đó, chỉ có Vương Bất Lưu Hành.

"Rất lợi hại." Lâm Kiệt tháo tai nghe dụi dụi mắt, cười: "Ở tuổi này đã sở hữu kỹ thuật và ý thức bậc này không hề dễ, rõ ràng em biết mình ở thế yếu nên mưu đồ dùng tốc độ tay bạo phát khiến anh về làng, suy nghĩ này rất đúng, đáng tiếc em đã đánh giá thấp anh."

"..." Vương Kiệt Hi nhất thời không biết nên nói gì, im lặng một lúc mới lên tiếng, "Cảm ơn đội trưởng không tiếc lời dạy bảo."

Lâm Kiệt cười lớn.

"Cảm ơn cái gì chứ?" Anh nói: "Em vẫn còn nhiều thiết sót, khiếm khuyết về mặt ý thức không thể một sớm một chiều là bù lại được, nhưng tâm thế của em rất tốt, chịu học hỏi chấp nhận thua cuộc, là việc tốt."

"Là em không đạt chuẩn." Vương Kiệt Hi vẫn tỏ ra bình thường, cho dù ở trại huấn luyện này hắn là thiên chi kiêu tử, nhưng Lâm Kiệt - vị đội trưởng mà ngoại giới vẫn luôn dành lời chê trách lại tự mình giảng giải đạo lý cho hắn. Vương Kiệt Hi không cảm thấy mất mát mấy, nói không chừng loại suy nghĩ thiếu kiềm chế đặc trưng của Cự Giải đã thấm nhuần trong tư duy của hắn, lúc mà mọi người vẫn còn đang chỉ trỏ bàn tán, hắn đã quay trở về tiếp tục tập luyện.

"Đúng rồi." Lâm Kiệt đi được nửa bước lại quay lại, anh vỗ vỗ vai Vương Kiệt Hi, duỗi tay ấn nút tạm dừng, ra hiệu cho hắn tháo tai nghe. Vương Kiệt Hi ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nghĩ tới sau cùng bị Sao Xạ Tuyến cướp sạch máu, nơi đáy mắt không nhịn được để lộ ra chút não nề.

"Đội trưởng?" Vương Kiệt Hi rất nhanh thu lại sự hụt hẫng, khôi phục thái độ bình thường. Lâm Kiệt không bỏ sót ánh lửa của nhiệt huyết trong đôi mắt của hắn, anh nở nụ cười, ngữ điệu hạ xuống nhẹ nhàng hơn: "Anh đề nghị với em chuyện này, Liên minh mới được thành lập nên tư liệu tham khảo không nhiều, nhưng ba mươi trận đấu vừa qua cho dù tốt hay xấu đều có chỗ để học hỏi, anh muốn em tập vừa xem vừa kiểm điểm, nâng cao nhận thức của mình."

Vương Kiệt Hi trợn to mắt, nhưng hơi khó để hạ xuống độ cong nơi khóe miệng: "Cảm, cảm ơn đội trưởng."

Lâm Kiệt không vạch trần những tâm tư tích tụ trong lòng hắn, lại nói: "Nhưng ngụy liên sau cùng để phá vòng vây thực sự rất tốt, vô cùng xuất sắc đó Vương Kiệt Hi. Tiếp tục cố gắng nhé."

Vương Kiệt Hi nói: "Dạ vâng."

Bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt đến mức trắng bệch, trên mặt tới cuối cùng vẫn giữ được sự bình thản.

Lần sau sẽ thắng.

Vương Kiệt Hi nghĩ, viết lại trong nhật ký: "Mình tuyệt đối sẽ không dừng lại như vậy. Sẽ thắng."

.

Vương Kiệt Hi lật qua trang tiếp, hờ hững nói: "Lần đó thất bại thê thảm, lần đầu tiên từ khi chơi Vinh Quang tới nay anh cảm thấy không thể xem thường trò chơi này. Sau đó anh đã xem rất nhiều video, lúc ấy vẫn luôn cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ."

Vương Kiệt Hi nhìn đội viên của mình, nở nụ cười: "Nhưng không phải chỉ có vậy, anh nghĩ rằng người chịu được thất bại chưa chắc không thể bị khuất phục, nhưng người mạnh mẽ phải chịu được thất bại. Vì vậy, dũng cảm đối mặt với thất bại là một bước rất quan trọng trong quá trình trưởng thành của một người."

"Về sau." Vương Kiệt Hi thoáng ngừng lại, khuôn mặt như đang hoài niệm.

"Anh đã thắng đội trưởng."

.

Lâm Kiệt tháo tai nghe, ngữ khí rất thản nhiên: "Anh thua rồi."

Lần tỉ thí này không tính là chính thức, lúc trại huấn luyện nghỉ trưa, học viên cùng nhau ra ngoài ăn cơm thì Vương Kiệt Hi vẫn ngồi tại chỗ xem Nhất Diệp Chi Thu. Không biết đã xem tới lần thứ bao nhiêu rồi, thậm chí giây thứ bao nhiêu Nhất Diệp Chi Thu ra chiêu thức gì hắn cũng đã thuộc lòng. Lúc này Lâm Kiệt không tiếng động xuất hiện bên cạnh hắn, đội trưởng Vi Thảo im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Vương Kiệt Hi, có muốn đánh lại một trận không?"

Khi đó điểm của Vi Thảo qua vòng đấu bảng không tính là tốt, đã qua quá nửa chặng đường nhưng chỉ lay lắt được mười ba, mười bốn điểm. Rất nhiều người không coi trọng Vi Thảo dưới sự dẫn dắt của Lâm Kiệt, ngay trong trại huấn luyện cũng vụng trộm nghỉ ngờ vị đội trưởng này chẳng thể nào đưa đội tới được chiến thắng.

Vương Kiệt Hi ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy đội trưởng lớn hơn mình bảy tám tuổi mặt mũi uể oải, nhưng đôi mắt lại sáng rực. Từ trong đó Vương Kiệt Hi có thể nhìn thấy ánh mắt của chính mình, nhìn thấy ánh sáng ấy.

Là sự nóng bỏng.

Là toàn bộ niềm yêu thích đối với trò chơi này.

Vì thế Vương Kiệt Hi gật đầu, hắn không giống Đường Hạo sau này mang sự ngông cuồng của tuổi trẻ mà tuyên bố "lấy hạ khắc thượng", hắn chỉ khiêm tốn gật đầu, nói: "Được, mời đội trưởng chỉ giáo."

Mười phút qua đi, Lâm Kiệt tháo tai nghe rồi nói câu kia.

"Anh thua rồi." Lâm Kiệt nở nụ cười, anh nghĩ bị người mới đánh bại thì không có gì là không ổn, chí ít người mới trước mắt này khiến anh nhìn thấy hy vọng cho tương lai của Vi Thảo. Từ tận đáy lòng anh cảm thán thế gian này nhân sinh thật không thể đoán trước, thiếu niên tuy mặt mũi còn ngây ngô, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày trở thành người đáng tin cậy nhất chống đỡ cả Vi Thảo. Lâm Kiệt cảm thán mình không thể đi qua một đoạn hành trình như vậy, thời gian này, mỗi một lộ trình thi đấu như đang đi trên nơi đang bị sạt lở, hơi bất cản một chút thì đến xương cốt cũng không còn.

Già rồi.

Lâm Kiệt tự nhủ trong lòng.

Khi đó anh có một ý nghĩ bí mật lại rất điên cuồng, anh không thể dẫn dắt Vi Thảo đi tới thắng lợi, vậy thì tại sao không đi tìm một người đội trưởng chân chính có thể làm được việc đó? Lâm Kiệt nhìn Vương Kiệt Hi, đây không phải chỉ là một cậu thiếu niên có vẻ gầy yếu, có lẽ anh đã thấy được tương lai óng ánh huy hoàng.

Đôi vai Vương Kiệt Hi nhỏ gầy, nhưng linh hồn của hắn lại mang trọng lượng mà người khác không thể coi khinh.

Lâm Kiệt gật đầu, vì suy luận của bản thân mà phấn chấn. Anh đưa tay ra, vẫn mỉm cười ấm áp: "Em rất cường đại, qua thêm mấy năm nữa, à không, có lẽ chỉ nửa năm nữa thôi là đủ để em khắc tên mình vào lịch sử của Vinh Quang. Anh không khoa trương đâu, cũng không có tâng bốc em, Vương Kiệt Hi, anh muốn mời em gia nhập chiến đội Vi Thảo."

"Đúng như em nghĩ." Lâm Kiệt nói, "Từ mùa giải sau, em sẽ là đội viên chính thức."

Vương Kiệt Hi lẳng lặng nhắm mắt lại, khi mở ra chân mày đã cong lên, hắn siết chặt lấy tay Lâm Kiệt, nói: "Dạ vâng. Cảm ơn sự công nhận của đội trưởng."

Vương Kiệt Hi nói: "Điều này đối với em rất quan trọng."

Ngày đó nhật ký chỉ có mấy chữ, nhưng mỗi chữ đều sắc bén ác liệt, như chính sự gai góc của bản thân hắn.

Vương Kiệt Hi viết: "Bước đầu tiên."

Đó là khoảng cách giữa hắn và sàn đấu Vinh Quang chân chính, hôm sau Vương Kiệt Hi được Lâm Kiệt đưa từ trại huấn luyện tới phòng huấn luyện của chiến đội. Từ đó Vương Kiệt Hi theo các tiến bối của mình tiến lên, đã trải qua rất nhiều rất nhiều, từ nhìn các tiền bối vượt mọi chông gai tiến thẳng vào vòng chung kết, rồi cuối cùng dừng lại ở tứ kết, hắn im lặng đứng ở một bên chăm chú nhìn Lâm Kiệt, khi đó mới bửng tỉnh nhận ra khuôn mặt của anh ấy không còn bừng sáng như mùa giải đầu tiên.

Hắn từ chút kẽ hở thấy được sự mệt mỏi và tuyệt vọng của đội trưởng. Các tiền bối nói không muốn tới nhà thi đấu để đưa Vương Kiệt Hi xem trận chung kết vì nó như tra tấn vậy, Vương Kiệt Hi quay đầu nhìn Lâm Kiệt, Lâm Kiệt xua xua tay với hắn, đầu không ngoảnh lại.

Khi đó Vương Kiệt Hi có một loại linh cảm không nói nên lời. Nhưng Vương Kiệt Hi không lo lắng dáng vẻ điêu tàn cô đơn của đội trưởng, hắn vào trong nhà thi đấu, tiếng cổ vũ của Hô Khiếu và Gia Thế khiến hắn đinh tai nhức óc.

Diệp Thu.

Nhất Diệp Chi Thu.

"Mình có dự cảm." Vương Kiệt Hi viết trong nhật ký: "Một ngày nào đó mình sẽ đứng ở nơi ấy, đón nhận lời hoan hô của người khác dành cho mình, dành cho Vi Thảo."

"Mình muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp."

"Mình muốn cùng Vi Thảo cùng nhau đoạt quán quân."

.

Thật ra tới đây vành mắt Liễu Phi đã đỏ lên.

Bọn họ luôn cảm thấy Vương Kiệt Hi không có gì có thể đánh bại, luôn cảm thấy đội trưởng của mình có thể gánh vác cả trời đất, cho nên khi họ nhìn thấy cuộc sống chân thực, một bầu nhiệt huyết, là thiếu niên mang sự cao ngạo đối mặt với thế giới này, sống mũi bọn họ không khỏi cay cay.

Liễu Phi thấy, cũng may thế gian này đã không phụ lòng Vương Kiệt Hi.

Không phụ lòng nhiệt huyết tuổi trẻ của hắn.

Không phụ lòng hắn mang trên vai sức nặng của cả núi sông.

"Đội trưởng." Liễu Phi sắp nức nở nói, "Chúng ta còn có thể có rất nhiều quán quân."

"Chúc cho chúng ta, chúc cho cả Vi Thảo của chúng ta."

Vương Kiệt Hi nở nụ cười, hắn duỗi tay xoa mái tóc của Liễu Phi, nói: "Đúng vậy."

"Vi Thảo, còn có thể có rất nhiều quán quân."

.

Vương Kiệt Hi ngồi trên khán đài nhìn trận tranh tổng quán quân giữa Gia Thế và Bách Hoa. Hắn nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu chẳng biết từ khi nào từ trong góc đánh ra áp chế lại Phồn Hoa Huyết Cảnh của hai người, hắn nghe thấy tiếng fan Gia Thế điên cuồng gào thét trên khán đài, trong lòng Vương Kiệt Hi lại rất an tĩnh, thấy Nhất Diệp Chi Thu đưa thân mình vào vòng vây của Phồn Hoa Huyết Cảnh, nghĩ xem nếu là mình thì mình sẽ thoát ra như nào.

Cắt vào.

Phấn Xua Tan.

Phấn Hàn Băng.

Chổi Lốc Xoáy.

Ngón tay gõ gõ trên đầu gối, mắt nhíu lại. Lúc này hắn nghe thấy có hai cậu thiếu niên đang nhỏ tiếng trò chuyện phía trước, trong đó có giọng nói cực kỳ phách lối đang phê bình sai sót của Diệp Thu, Vương Kiệt Hi nhíu nhíu mày, lại nghe được cậu thiếu niên bên cạnh lên tiếng, "Đừng nói chuyện, nhìn kỹ."

Qua bả vai người kia hắn thấy được quyển sổ tay của cậu thiếu niên đó, phía trên là các tọa độ của bản đồ. Vương Kiệt Hi dường như đoán được cậu thiếu niên muốn làm gì, lúc này vị trí của Nhất Diệp Chi Thu hiện trên màn ảnh lớn, hắn nghe thấy giọng nói mơ hồ thả lỏng hơn.

... Ra là thế.

Trên màn hình, Lạc Hoa Lạng Tạ ngã xuống, dưới chiến thuật tinh vi của Diệp Thu, người bị xóa sổ nhanh như chớp. Vương Kiệt Hi đã đọc hiểu được cuộc tranh tài này, đột nhiên nghe thấy người phía trước nói: "Đây là chiến thuật."

Cuối cùng Vương Kiệt Hi không khỏi tiếp lời, hướng thân mình về phía trước nói: "Cậu cho rằng Diệp Thu chỉ tới trình độ này?"

"Dĩ nhiên là không." Khuôn mặt cậu thiếu niên gọn gàng trong veo, cậu thiếu niên bên cạnh cũng nghiêng đầu quay lại nhìn, hai người trẻ tuổi, trong đáy mắt đều có ánh sáng óng ánh.

Khi đó Vương Kiệt Hi đã biết rồi.

Hai người họ, cùng hắn vượt qua gần nửa cuộc đời thể thao điện tử, trở thành vết thương không thể hàn gắn, cũng là bạn bè không thể phá vỡ.

"Anh là..."

"Vi Thảo, Vương Kiệt Hi."

"Lam Vũ, Dụ Văn Châu."

"Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên."

Vương Kiệt Hi không bỏ qua ánh sáng sắc lạnh nơi đáy mắt của Dụ Văn Châu, hắn phát hiện ra hai người họ đặc biệt hợp tính mình, nhưng Hoàng Thiếu Thiên thực sự quá ầm ĩ. Hoàng Thiếu Thiên tuyên bố mùa giải sau muốn mở mang kiến thức cho hắn thế nào là một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn còn nguy hiểm hơn thần chết, Vương Kiệt Hi nở nụ cười.

"Được, mùa giải sau gặp lại."

Hắn nói, vẫy tay tạm biệt những người bạn tương lai trong cái gió ngày hè. Rời xa mùa giải thứ hai, rời xa tổng quán quân, từng bước trên con đường của Vi Thảo và tương lai của hắn.

Vương Kiệt Hi: Năm tiếp theo, trên chiến trường này phải giết không còn manh giáp.

Đó là một phần nhật ký sau cùng trước khi Vương Kiệt Hi trở thành đội viên chính thức, về Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên lắm lời mới quen, về Nhất Diệp Chi Thu và Diệp Tu, về Bách Hoa Liễu Loạn và Lạc Hoa Lang Tạ. Hắn viết rất nhiều, nhiều năm sau đó cùng đồng đội xem lại liền không nhịn được cười vì thỉnh thoảng làm lộ ra tính tình trẻ con.

"Dụ Văn Châu rất đáng chú ý, bởi vì cậu ta sẽ là đối thủ vướng tay vướng chân."

"Hoàng Thiếu Thiên.. Người này thật sự rất phiền, tuy là người theo chủ nghĩa cơ hội, nhưng quá phiền rồi."

...

"Mùa giải sau gặp."

Vương Kiệt Hi viết dòng cuối cùng, cất quyển sổ vào trong vali, bắt đầu kỳ nghỉ kết thúc mùa giải thứ hai.

.

Kỳ nghỉ kết thúc, Vi Thảo trải qua giai đoạn thay đổi nhân sự quan trọng. Lúc Vương Kiệt Hi bị gọi vào văn phòng đột nhiên hắn nghĩ tới bóng lưng của Lâm Kiệt ở dưới sàn đấu sau khi mùa giải thứ hai kết thúc, hắn lặng lẽ nhìn người đã dạy mình đau khổ khi thất bại, nghe anh vẫn như trước mỉm cười nhìn hắn: "Chờ một chút, có một buổi họp báo liên quan tới mùa giải thứ ba. Kiệt Hi, anh muốn hỏi là em đã chuẩn bị kỹ càng chưa?"

"Dĩ nhiên là rồi ạ." Vương Kiệt Hi trả lời, nhưng trực giác nói cho hắn biết điều Lâm Kiệt muốn nói không phải cái này. Nụ cười của Lâm Kiệt càng nhu hòa, anh gật đầu, đứng lên nói: "Vậy đi thôi, Kiệt Hi."

"Đội trưởng..." Vương Kiệt Hi đi sau anh, nhất thời không biết nói gì, Lâm Kiệt lắc đầu, "Rất nhanh thôi, anh sẽ không còn là đội trưởng nữa."

Vương Kiệt Hi khiếp sợ ngừng bước, hắn vẫn luôn thông minh, mấy câu nói ngắn ngủi hắn đã hiểu ý của Lâm Kiệt. Vốn là những điều hằng mong ước, nhưng tại một khắc giấc mơ thành sự thật, tâm trạng của hắn không phải là vui mừng mà là nỗi đau xé rách tim gan.

Không có ai nguyện ý rời khỏi điều mình yêu tha thiết.

Cho dù là ai.

Vương Kiệt Hi thở dài một tiếng, Lâm Kiệt nghe thấy liền nở nụ cười, quay đầu lại xoa đầu cậu thiếu niên.

"Thở dài cái gì? Làm như lớn lắm vậy." Lâm Kiệt nói, "Kiệt Hi, anh tin em, cũng muốn em tin tưởng chính em."

"Nhưng mà đội trưởng..." Vương Kiệt Hi vẫn muốn giãy giụa, nhưng cuối cùng chẳng thể nói ra. Lâm Kiệt cũng không tiếp lời, vẫn tiếp tục hướng về phía trước.

Vương Kiệt Hi nhìn thấy thân ảnh mệt mỏi lại cô độc của đội trưởng Vi Thảo.

Vương Kiệt Hi không nói gì, lẳng lặng đi theo. Cho tới khi Phương Sĩ Khiêm chiến tranh lạnh với hắn trong phòng chờ, cho đến khi bọn họ sóng vai rời khỏi, Vương Kiệt Hi mới nhẹ nhàng nói.

"Đội trưởng, Vi Thảo nhất định sẽ đạt được quán quân." Hắn nói: "Nhất định. Em nhất định sẽ cùng mọi người nâng cao chiếc cúp trước mặt anh."

"Em xin thề."

Lâm Kiệt dạy dỗ hắn về thất bại.

Hiện tại, lại dạy hắn về trách nhiệm.

Ma Thuật Sư mười tám tuổi xé ngang trời xuất thế, đạp đổ rào cản tân binh mà trước đó vẫn khiến người khác vỡ đầu chảy máu. Trận đấu lôi dài là lần đầu tiên Vương Kiệt Hi biểu hiện cách mình thi đấu Vinh Quang, hắn phát hiện ra mình không hoảng sợ, thậm chí Phương Sĩ Khiêm còn khó chịu tạo cho hắn áp lực bằng ánh mắt lạnh lùng. Hắn đi mây về gió, quỷ quyệt khó lường, ngang nhiên khuấy đảo tôn nghiêm của Quét Đất Dâng Hương.

Vương Kiệt Hi đứng trên cương vị là người mới, tuyên bố với mọi người: "Đúng, tôi là đội trưởng tân nhiệm của Vi Thảo, Vương Kiệt Hi, người thao tác Vương Bất Lưu Hành."

Hắn nói: "Tôi sẽ dốc toàn bộ năng lực đưa Vi Thảo hướng tới tổng quán quân."

"Dùng hết khả năng."

Nhưng năm đó Vương Kiệt Hi vẫn như trước không thể bước vào trận tổng chung kết. Cho dù Ma Thuật Sư nổi bật tới đâu, sự quỷ dị khó lường của hắn cũng không thể gánh vác đoàn đội Vi Thảo. Vương Kiệt Hi chợt nhận ra vấn đề đó, hắn tỉnh táo lý trí hơn bất kỳ ai khác, các tiền bối lần lượt tới an ủi hắn, hắn lại lắc đầu nói: "Là vấn đề của em."

"Em không thể tiếp tục đánh như vậy." Vương Kiệt Hi nói, ngồi trong phòng huấn luyện sau khi chăm chú quan sát trận đấu đoàn đội của Vi Thảo, hắn nhìn thấy Vương Bất Lưu Hành bị BOX-1, cũng nhìn thấy người khác dốc toàn lực cũng không thể cứu mình. Vương Kiệt Hi nhận ra bản thân mình phải vứt bỏ đấu pháp này, phải thay đổi bản thân mình.

Ngồi giữa gió đêm tháng bảy, Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lúc này hắn nghe thấy có người nói: "Vương Kiệt Hi, cậu muốn làm như vậy?

Phương Sĩ Khiêm trước nay chưa từng hợp nhau với Vương Kiệt Hi, nhưng giờ phút này cả Vi Thảo cũng chỉ có mình anh ở lại dò hỏi Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi híp mắt lại nhìn anh, khóe miệng nhè nhẹ cong lên.

"Để đạt được thắng lợi." Hắn nói: "Thay đổi đấu pháp, không còn thoát ly đoàn đội nữa."

"Không thể." Phương Sĩ Khiêm nói như chém đinh chặt sắt, anh hung ác vỗ bàn, "Cậu nghĩ kỹ mà xem, cậu dùng đấu pháp này bao nhiêu năm rồi, nói muốn đổi là đổi sao? Thói quen đã ăn vào xương tủy muốn nó biến mất sao được, vì sao cậu vẫn luôn lầm đường lạc lối vậy?"

"Biến không được cũng phải biến." Vương Kiệt Hi ngồi thẳng dậy, hắn chăm chú nhìn Phương Sĩ Khiêm, nói với anh: "Bởi vì cái tôi muốn là quán quân cho Vi Thảo, không phải quán quân cho tôi. Nên tôi muốn thay đổi đấu pháp, anh cũng biết, để Vi Thảo phối hợp với tôi chẳng thà một mình tôi thay đổi, cái nào khó hơn chứ."

"Trước nay không lấy Vi Thảo ra cược." Hắn nói, "Vậy tôi cược bản thân mình có thể thắng."

Phương Sĩ Khiêm lẳng lặng nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên nóng nảy đạp ghế, "Đội trưởng của Vi Thảo con mẹ nó toàn bộ đều là đồ cuồng hi sinh, toàn là đồ điên!"

"Lão tử không tin đấy. Cậu thay đổi? Cậu thay đổi thế nào tôi cũng trị liệu được cho cậu! Con mẹ nó coi mình là Thánh Mẫu hả, muốn chúng ta làm gì!" Phương Sĩ Khiêm gào thét, tay chỉ chỉ vào mũi Vương Kiệt Hi: "Tôi biết cậu ghê gớm rồi, đồ cứng đầu, được được được, mặc xác cậu biến thành cái dạng gì, con mẹ nó nếu tôi để cậu chết một lần, tên lão tử Phương Sĩ Khiêm đây viết ngược lại!"

Vương Kiệt Hi ngẩng đầu, bên ngoài ánh trăng phủ xuống bên song cửa, hắn đứng lên đè lai đôi vai giận đến phát run của Phương Sĩ Khiêm, đẩy người tới bên cửa sổ. Liên tục mấy ngày trước âm u không thấy mây thấy mặt trời, hiếm khi thấy trời cao như hôm nay.

Có sao.

Vương Kiệt Hi nói: "Cảm ơn anh."

Vai Phương Sĩ Khiêm trong tay Vương Kiệt Hi ngừng run rẩy, là tiền bối của hắn, là tiền bối từ trước tới nay không hề hợp nhau với hắn, ngay lúc này đây quay lại, hùng hồ ôm lấy hắn.

"Vương Kiệt Hi." Giọng nói khàn cả đi, Phương Sĩ Khiêm lên tiếng: "Cùng nhau đạt một quán quân đi."

Vương Kiệt Hi nở nụ cười.

"Một cái sao đủ?"

.

Trong phòng huấn luyện của Vi Thảo hoàn toàn yên tĩnh, Vương Kiệt Hi lật qua lật lại trang giấy bật cười: "Mùa giải thứ tư anh rất bận, mãi vẫn đang tìm biện pháp để thay đổi đấu pháp nên không có thời gian viết nhật ký, có cũng toàn ngoáy vài nét thôi."

Không một ai nói chuyện.

Cao Anh Kiệt đột nhiên nghĩ tới trước đây Vương Kiệt Hi nói với cậu "Hãy cứ dùng cách đánh thoải mái nhất để thi đấu." Cậu ra sức dụi dụi hai mắt, nói: "Đội trưởng, chúng em, chúng em nhất định sẽ không phụ lòng anh."

"Sao lại nghiêm trọng vậy?" Vương Kiệt Hi ngược lại là bộ dáng không cảm thấy gì, tay lật thêm vài trang, thở dài nói: "Đến đây xem như cũng có chút hài lòng. Thật ra thay đổi không như các em nghĩ khó khăn vậy đâu, lại còn đau lòng giống như Phương Sĩ Khiêm vậy, thật sự khiến anh không biết nên nói gì."

"Nhưng đây không phải hi sinh." Vương Kiệt Hi nói: "Là lựa chọn của anh."

.

Mùa giải thứ tư rất nhanh qua đi. Song hạch Lam Vũ ngang trời xuất thế, Vương Kiệt Hi gặp Lam Vũ cũng chào hỏi bạn bè. Hoàng Thiếu Thiên vẫn như trước la hét om sòm, Vương Kiệt Hi không nghĩ tới người này có thể khiến Liên minh phải đổi quy tắc.

Ghê gớm thiệt, bội phục.

Vương Kiệt Hi và Vi Thảo mùa giải này đều hiểu rõ, đấu pháp hắn chưa thuần thục, không thể đạt được quán quân. Nhưng tiền bối trong đội không ai cảm thấy có gì không ổn, bọn họ nói không sao, năm nay không được còn sang năm, bọn họ không sợ chờ đợi.

Vương Kiệt Hi dĩ nhiên không thể để bọn họ thực sự chờ, hắn biết rõ mỗi một giây một phút của các tiền bối hiện tại đều quý giá, vì thế cứ thất bại là hắn lại vào game luyện tập, hắn kiềm chế tốc độ nhanh cực nhanh của mình, kiềm chế tạo ra những góc độ khác người, dùng cách bình thường nhất, thỉnh thoảng đoàn đội cũng dung hòa với một chút kỳ quái của Vương Kiệt Hi, đoàn chiến năm phút bị hắn kéo dài thành mười chút, chỉ là mong bản thân mài giũa thêm, mong chóng trưởng thành.

Phương Sĩ Khiêm bắt đầu gọi hắn là đội trưởng.

Vương Kiệt Hi vẫn viết tiếp nhật ký. Mấy năm qua kiểu chữ ngây ngô khi trước đã chuyển ngoặt mang toàn phong mang, mới nhìn không giống như của thiếu niên mười chín tuổi, ngược lại giống người trưởng thành đã hai mười lăm, hai mươi sáu.

Vương Kiệt Hi viết: "Mùa giải thứ năm, lại bắt đầu lại từ đầu."

Vì thế hắn thực sự lại bắt đầu lại từ đầu. Từ ngày đầu ra mắt vẫn là các tiền bối ở bên cạnh hắn mãi không rời, Vương Kiệt Hi quyết tâm dùng quán quân mùa giải này báo đáp họ. Trận đầu tiên của vòng chung kết, Vương Kiệt Hi đấu lôi đài chiến thắng Lôi Đình, lại dùng đấu pháp thành thục nhanh chóng hòa vào đoàn đội mà Tiêu Thời Khâm không thể nghĩ tới, đánh tan kế hoạch của hắn, thu được thắng lợi. Sân khách sân nhà đều giành chiến thắng, Vi Thảo khởi đầu thuận lợi, lúc liên hoan Phương Sĩ Khiêm bưng đồ uống không cồn gầm lên với Vương Kiệt Hi: "Đội trưởng Vương Kiệt Hi! Mang chúng ta tới tổng chung kết!"

Vương Kiệt Hi bưng chén uống cạn sạch, hô: "Được!" Dưới ánh mắt của đồng đội, hắn ra sức vỗ bàn một cái, tuyên bố: "Tôi muốn năm nay mỗi người Vi Thảo đều đeo nhẫn quán quân trở về nhà!"

Trong phút chốc, tiếng hò reo vang vọng đất trời, đồng đội của hắn cùng hô: "Được! Ôm quán quân về nhà! Đội trưởng! Mọi người tin cậu!"

Vương Kiệt Hi lại giơ đồ uống, hô trả lời: "Tôi cũng tin mọi người!"

Năm đó Vi Thảo thế như chẻ tre, Bá Đồ diệt Gia Thế, Bách Hoa diệt Bá Đồ, Lam Vũ diệt Hô Khiếu, Vi Thảo diệt Lam Vũ.

Cuối cùng.

Tổng chung kết.

Quán quân, chỉ còn cách một bước.

Vương Kiệt Hi đứng đó, đối mặt với Bách Hoa chỉ còn lại một mình Trương Giai Lạc đối chiến, còn nhớ khi đó Tôn Triết Bình nói "Cậu chỉ có một, còn chúng tôi có hai", mà hiện tại...

Phương Sĩ Khiêm ở bên cạnh hắn.

Vi Thảo, đều ở bên cạnh hắn.

Vương Kiệt Hi nói: "Tôi muốn thắng."

"Tôi sẽ thắng."

Mùa giải thứ năm.

Vi Thảo đạt quán quân.

Sân nhà Bách Hoa nháy mắt trở thành sân nhà Vi Thảo, Vương Kiệt Hi đứng trên sân đấu, tiếp nhận cúp từ tay trọng tài, lại nhìn về phía đồng đội của mình.

Vương Kiệt Hi nhìn Phương Sĩ Khiêm, nhìn Lý Diệc Huy, nhìn các tiền bối của mình, hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy Lâm Kiệt ngồi ở phía dưới, thấy các tiền bối đã giải nghệ, thấy người hâm mộ rơi nước mắt, nhìn thấy băng rôn "Ngô Vương xưng bá".

Vương Kiệt Hi bình tĩnh, tay nắm chặt thành quyền, chậm rãi nâng cúp lên cao.

Giọng nói của hắn xuyên qua khắp cả hội trường.

"Vi Thảo, quán quân."

.

Lần này Liễu Phi thực sự khóc thành tiếng. Mùa giải thứ sáu cô mới tới Vi Thảo, cũng không biết phong quang vô hạn năm đó của Vi Thảo phía sau lại nhiều máu và nước mắt tới vậy. Vương Kiệt Hi nhìn từng người đỏ mắt, nhẹ nhàng vỗ bàn.

"Không phải đang nói chuyện vui sao? Thế nào lại khóc rồi?"

Hứa Bân lắc đầu, mắt cũng cay cay, cho dù là người tới trễ nhất, nhưng không thể thay đổi rằng cậu là đội phó của Vi Thảo, cậu cười khổ: "Đội trưởng, cái này quá cảm động, tôi cũng không nhịn được."

"Đến mức đó hả?" Vương Kiệt Hi khép lại quyển sổ, nói: "Đều là chuyện đã qua, vốn định kể chút chuyện ngắn cho mọi người thả lỏng, ai ngờ biến thành bom cay. Được rồi, được rồi, đừng khóc mà."

"Đội trưởng, lúc giành được quán quân anh có khóc không?"

Cao Anh Kiệt đột nhiên hỏi, cậu đã lau khô nước mắt, chỉ là quật cường nhìn Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi bị hỏi đến ngẩn cả người, nghĩ đến mùa giải thứ năm, sau đó mỗi người khui một chai bia, nghĩ tới Phương Sĩ Khiêm vừa khóc vừa cười ôm vai hắn, nghĩ tới mùa giải thứ bảy ai cũng mắt ngấn lệ, thế nhưng...

Còn hắn?

Vương Kiệt Hi lắc đầu nói: "Khóc á? Vì sao lại khóc? Anh vui còn không kịp, tại sao lại khóc?"

Vương Kiệt Hi đứng dậy, nói với mấy đứa nhỏ: "Muốn khóc? Vậy giữ tới lúc giành quán quân rồi hẵng khóc, khi ấy không ai cười mấy đứa đâu."

Hắn nói: "Đi thôi, cùng nhau lấy thật nhiều quán quân của Vi Thảo."

.

Có người định sẵn đi trên con đường cô đơn, giẫm nát cả ngân hà, chấm nhỏ rơi trên thân, xua tan đi bóng tối như ánh sáng ban mai.

Đời này của hắn cũng cứ vậy mà tiếp tục.

Có ánh sao đồng hành sưởi ấm hắn.

Tương lai của hắn.

Sẽ rực rỡ.

-END-[/quote]
 

Bình luận bằng Facebook