Hoàn [Vi Thảo Thành Nguyên 2022][Vi Thảo] Quy Khứ Lai

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,258
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
QUY KHỨ LAI
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo 2022 - Vi Thảo Thành Nguyên

Tác giả: 换壳翻车鱼
CV: @Huyenanh0901
Edit: @An Dĩ Duyệt & @Cú mèo

*****
01​
Năm giờ rưỡi sáng Cao Anh Kiệt đã thức dậy rồi.​
Mặt trời giữa hè đến rất sớm, ngoài cửa sổ gió thoảng mây trôi. Cậu nhẹ nhàng đi tới phía bàn vặn mở đèn bàn —— mới vặn được một nửa, Hứa Bân cùng phòng còn ngủ say đã ngân dài tiếng hít thở sâu nghe như rất là bình thản thoải mái.​
Cao Anh Kiệt không có chút buồn ngủ nào, cầm ba tờ giấy ghi chú viết kín chữ trên bàn đọc lại một lần từ đầu tới đuôi. Phương Sĩ Khiêm tiền bối giữa trưa sẽ đến, nhớ kỹ mười lăm phút trước khi anh ấy đến phải pha xong trà Đại Hồng Bào, trong ly phải bỏ thêm hai muỗng mật ong; Lâm Kiệt lão đội trưởng đi công tác rồi, vào buổi chiều ngồi máy bay, lúc đến Vi Thảo đại khái là buổi tối, có lẽ sẽ cùng với đội trưởng người trước kẻ sau cùng tới nơi; còn có Đặng phó…​
Nhạc chuông báo thức « Lương Chúc » bỗng nhiên vang lên, tiếng đàn nhị kéo dài khoảng mười mấy giây, rốt cục mới có một cánh tay duỗi từ trong ổ chăn ra nhấn tắt. Người trên giường lại khoan thai trở mình, Cao Anh Kiệt tập mãi thành thói quen, Hứa Bân bình thường đều ngủ thêm mười mấy phút sau khi báo thức vang lên.​
Nhưng vị này hôm nay chỉ mới hai phút đã trở mình một cái liền ngồi dậy: "Bọn họ hôm nay đến phải không?"​
"Là hôm nay." Cao Anh Kiệt nói, "Đội phó hôm nay thức dậy sớm thật nha." Bọn hắn bình thường đều đặt báo thức lúc bảy giờ, bây giờ chỉ mới có sáu giờ.​
"Em sao cũng thức sớm như vậy, hồi hộp à?" Hứa Bân nửa đùa nửa thật nói.​
"Hơi hơi ạ." Cao Anh Kiệt thành thật gật đầu, vẻ mặt xấu hổ, "Các tiền bối khó lắm mới có dịp trở về một lần, đội trưởng không ở đây, em sợ em sắp xếp không được ổn thỏa."​
"Không có đâu, đội trưởng không phải đã nói chúng ta đều là người một nhà, tùy tiện ăn uống tụ họp là được rồi, hơn nữa các tiền bối cũng không phải loại người kén cá chọn canh." Hứa Bân nói xong lại tự xoắn quýt lên, "Em nói thử xem tối nay nên đi ăn ở đâu đây, đặt phòng ở bên ngoài hay là đi nhà ăn ở lầu ba? Theo lý thuyết thì ăn ở chiến đội cũng ổn, nhưng gần đây nhà ăn đổi đầu bếp, tay nghề bình thường, lại còn hay bỏ rất nhiều muối."​
Cao Anh Kiệt cũng đang bối rối: "Quản lý nói muốn làm cho thật long trọng, đội trưởng thì bảo không cần quá phí tâm sức, bên trại huấn luyện có không ít người vẫn chưa về nhà, họ đều muốn xem lão đội trưởng dáng dấp ra sao, còn nói tập thể xếp hàng chào đón ở cổng của chiến đội..."​
02​
Hứa Bân từ bên công hội tỉ mỉ lựa chọn mấy bộ trang bị để phối cho mấy thẻ tài khoản full cấp, một ma đạo, một kỵ sĩ, một mục sư, một thiên sứ thủ hộ. Hắn định bỏ chúng vào ngăn kéo trong phòng huấn luyện, vừa vào cửa thì chỉ gặp mỗi Chu Diệp Bách tay trái một hộp tay phải cái túi, vẻ mặt phờ phạc đang dọn dẹp cái bàn trà lộn xộn. Thực ra chỗ này một tuần trước vẫn khá sạch sẽ, chỉ có điều là Vương Kiệt Hi đang đi tập huấn ở đội tuyển quốc gia, lại thêm nghỉ hè nên tất cả mọi người có hơi làm càn một chút xíu, vì vậy trên bàn chất đầy các loại giấy bút ly chén và đồ ăn đóng hộp. Nét mặt của hắn hơi phiền muộn, Hứa Bân cất kỹ thẻ tài khoản, hỏi: "Chỉ có mình cậu, còn Tiểu Biệt và Liễu Phi bọn họ đâu?"​
"Đi siêu thị." Chu Diệp Bách tức giận, "Vừa mới đi."​
"Hả?"​
"Nói là mua một ít đồ ăn về chiêu đãi tiền bối, thật ra là kiếm cớ ra ngoài dạo phố thì có, có món gì mà không thể nhờ bộ phận hậu cần đi mua chứ." Chu Diệp Bách căm giận chạy đi giặt khăn, soạt một cái, nước văng tung tóe đầy mình. Hứa Bân ở bên cạnh thấy liền muốn cười: "Vậy sao cậu không đi cùng?"​
"Đỗ xúc xắc thua phải ở lại dọn dẹp." Thế là Chu Diệp Bách lại khôi phục dáng vẻ ưu buồn ban đầu.​
Hứa Bân lần này cười ra tiếng, nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên thấy được Lưu Tiểu Biệt Liễu Phi và Tiêu Vân đã trang bị đầy đủ chuẩn bị ra ngoài. Lưu Tiểu Tiệt đội mũ, Liễu Phi đeo kính mát, Tiêu Vân ăn mặc đơn giản nhất, quần đùi áo thun giày thể thao, càng đi càng cảm thấy phong cách của bản thân không hài hòa cho lắm, thế là đưa tay cướp lấy mũ của Lưu Tiểu Biệt. Hai người trên đường từ đùa giỡn cho đến kề vai sát cánh, làm tôn lên Liễu Phi tóc dài phất phới ở bên cạnh, nhìn trông như một bức tranh tháng năm thanh xuân tươi đẹp.​
"Thật sự là đám nhóc nghịch ngợm mà." Hứa Bân ra mắt trước bọn họ chỉ có một mùa lập tức cảm giác tủi thân. Từ lúc Vương Kiệt Hi cùng đội tuyển quốc gia tiến hành tập huấn kín, về phương diện huấn luyện đoàn đội sẽ do Cao Anh Kiệt quản lý, còn về mặt sinh hoạt của đội viên như là kiểm tra phòng tâm sự trò chuyện nhân sinh thì hắn chịu trách nhiệm. Đội phó Vi Thảo năm nay hai mươi hai tuổi sờ sờ mấy cọng râu mới mọc trên cằm, đột nhiên có cảm giác như mình thăng chức ba ba.​
"Đội phó." Viên Bách Thanh giơ điện thoại chầm rãi đi tới, "Điện thoại của anh và Anh Kiệt sao đều không gọi được, bên phía bảo vệ cổng báo Phương Thần đã đến rồi."​
"Cái gì?" Hứa Bân nhìn điện thoại của mình, quên sạc pin, "Đi, đi đón nào." Hắn hiếm khi có hơi sốt ruột, nhét điện thoại vào túi rồi sải bước ra ngoài, không ngờ tới vừa đến cửa liền "ầm" một tiếng, trán trực tiếp đập vào sống mũi của người khác.​
03​
"Ui da... Tốt xấu gì thì cũng đã ba năm không gặp, các cậu tặng tôi quà gặp mặt như vậy sao? Máy lạnh có thể hạ nhiệt độ thấp xuống tí được không, hôm nay thành phố B thật là nóng muốn chết hà. Aiyo! Sô pha sao lại ướt thế này!"​
"Em vừa mới lau." Chu Diệp Bách nói thầm.​
"Phương Thần… Đụng đau lắm hả?" Hứa Bân xoa trán tỏ vẻ xin lỗi.​
"Đau cũng không đến nỗi khóc luôn chứ." Viên Bách Thanh kinh ngạc nói, "Sư phụ, mấy năm không gặp, anh đã mau nước mắt như vậy rồi sao?"​
"Mau cái đầu cậu." Phương Sĩ Khiêm vươn tay vỗ đầu Viên Bách Thanh, hai mắt vẫn ngập nước như cũ. Nhưng chuyện này quả thật không trách hắn được, ai từng bị đụng trúng vào mũi đều biết, loại "nước mắt sinh lý chua xót" này có muốn nhịn cũng nhịn không được.​
Nhưng Phương Sĩ Khiêm vẫn cảm thấy ấm ức: "Tên nhóc cậu, làm chuyện gì cũng không thể nóng vội có biết không, làm việc phải chậm rãi từ tốn có biết không, không thể xúc động có biết không!" Hắn còn định làm thêm vài bài ca "có biết không" nữa, nhưng đưa mắt nhìn quanh thì thấy Viên Bách Thanh và Chu Diệp Bách đang cười trộm bên cạnh cậu. Suy nghĩ kỹ, móa ló, mặt hàng này là Hứa Bân, mình thế mà lại bảo Vua Dây Dưa phải làm việc từ tốn!​
Vậy là hắn lặng lẽ đổi chủ đề: "Viên Bách Thanh sao cậu lại háo hức nhìn anh thế kia, muốn PK à?"​
"Muốn muốn muốn." Viên Bách Thanh ra sức gật đầu, "Sư phụ anh dùng Đông Trùng Hạ Thảo hay là Phòng Phong?"​
Viên Bách Thanh cũng đã ba năm không gặp Phương Sĩ Khiêm, vừa mở miệng thì vẫn gọi hắn là sư phụ. Nhớ năm đó vị Thần Trị Liệu này còn là đội phó Vi Thảo, toàn đội chỉ có hai người bất chấp gọi hắn là Phương phó, một người là Vương Kiệt Hi, người còn lại chính là Viên Bách Thanh. Bản thân Phương Sĩ Khiêm đối với cách xưng hô này cũng rất là hưởng dụng, có việc hay không việc đều để cho học trò Viên tới bưng trà rót nước, một lòng muốn đem chiến thuật song trị liệu đặc sắc của Vi Thảo truyền hết cho Viên Bách Thanh. Chỉ tiếc Viên Bách Thanh mấy năm qua chơi song trị liệu chưa đủ nhuần nhuyễn, việc nên chọn tài khoản nào bỏ tài khoản nào, vẫn phải dựa vào tính toán của đồng đội.​
Phương Sĩ Khiêm một lần nữa cầm lên thẻ tài khoản Phòng Phong, trên mặt dù không có chút rung động nào, nhưng trong lòng đã sớm nhiệt huyết sôi trào, không nói hai lời liền cùng Viên Bách Thanh ngồi trước máy tính. Nhóm Lưu Tiểu Biệt cầm theo túi lớn túi nhỏ trở về, nhìn hai đời trị liệu Vi Thảo luận bàn một lát, sau đó nhét vào miệng hai người thanh socola đậu phộng. Hai người đều tràn đầy phấn khởi, điều khiển nhân vật dùng Thập Tự Giá cùng Rìu Cuồng Chiến tiến hành cuộc chiến chém nhau không hồi kết. Phương Sĩ Khiêm ăn nhiều socola quá nên có hơi khát nước, thói quen kêu một tiếng: "Bách Thanh rót cho anh ly trà đi." Kêu xong mới kịp phản ứng: "Không cần đâu."​
Người cuối cùng ngã xuống là Phòng Phong, Phương Sĩ Khiêm có phần tiếc nuối tháo tai nghe xuống, một ly trà Đại Hồng Bào đã thêm sẵn mật ong đưa tới trước mặt hắn: "Tiền bối uống trà."​
"À cảm ơn." Phương Sĩ Khiêm cẩn thận quan sát thiếu niên trước mặt, "Cậu là Cao Anh Kiệt?"​
"Vâng." Cao Anh Kiệt ngại ngùng gật đầu.​
"Chà, không tệ." Phương Sĩ Khiêm thổi thổi lá trà trong ly, hơi nước che đi ánh mắt của hắn, cũng không biết là hắn nói trà không tệ, hay là người không tệ.​
 

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,624
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#2
04

Vương Kiệt Hi hoạt động cổ một chút, hít một hơi thật sâu, huấn luyện kết thúc. Già rồi, thật sự là già rồi. Tuy không đến nỗi nuốt không trôi tập huấn cường độ cao như này, nhưng từ sáng sớm cho tới tận tối khuya, quá là mệt mỏi.

"Đi ăn cơm không lão Vương?" Trương Giai Lạc gọi hắn, gần đây hai người đang luyện tập phối hợp.

"Về Vi Thảo ăn." Vương Kiệt Hi nói, "Hôm nay Lâm đội tới, mọi người tụ tập."

"Ồ..." Trương Giai Lạc ngừng bước chân, nửa buổi mới lên tiếng, "Có thể tụ tập, thật là tốt." Anh cười một tiếng, trong mắt có chút ưu thương không dễ gì phát hiện ra. Vương Kiệt Hi nghe vậy, tay đang thu dọn cũng thoáng dừng lại: "Có muốn ăn vịt nướng Bắc Kinh không, tôi gói nửa con mang về cho anh?"

"Có." Trương Giai Lạc miễn cưỡng ra ngoài, "Cảm ơn nhé, đừng quên tương ngọt."

Đãi ngộ dành cho đội quốc gia rất cao. Vương Kiệt Hi định ra ngoài gọi xe, kết quả là một tài xế bên ban hậu cần vừa nghe hắn muốn về Vi Thảo, không nói hai lời liền đưa chìa khóa cho hắn. Chỉ là tắc đường kinh khủng khiếp, xe chậm rì rì nhích từng chút một, cả một đoạn đường không dài đã đi gần năm mươi phút. Mỗi khi rơi vào tình cảnh này, đáy lòng Vương Kiệt Hi đặc biệt ghen tị với người đi bộ và người đi xe đạp, so sánh làn xe của bọn họ đến nước chảy còn không lọt, bên kia quả thật nhanh như chớp.

Nhưng người kia là... Không thể nào, "Lão Đặng?"

"Hả?" Một chiếc xe đạp dừng lại ven đường, người ngồi trên xe nghi hoặc nhìn khắp bốn phía, "Vừa nãy hình như có người gọi mình."

"Lão Đặng." Vương Kiệt Hi xuyên qua cửa sổ xe ngoắc ngoắc tay, Đặng Phục Thăng nhìn thấy, quay đầu lại cười một tiếng. Nhưng trên đường lớn ngựa xe như nước, hai người đều ăn ý giơ tay, ai về xe người nấy, tiếp tục đi. Vương Kiệt Hi cảm thấy rất kinh ngạc, còn tưởng bò không nổi về Vi Thảo, quả nhiên Đặng Phục Thăng đã tới trước hắn.

"Đúng lúc có việc ở gần, đường lại đông nên đi xe đạp tới." Đặng Phục Thăng không chờ hắn hỏi đã giải thích, vẫn thành thật như mọi khi, chỉ là trên thân đã biến thành âu phục giày da.

"Lâm đội sao còn chưa tới nữa?" Chuyện Phương Sĩ Khiêm quan tâm nháy mắt đã đổi, hai mươi phút trước hắn còn hỏi mãi "Vương đội của mấy đứa sao còn chưa tới". Đúng lúc đó điện thoại của Cao Anh Kiệt vang lên, người gọi tới chính là Lâm Kiệt, cậu nhìn một vòng các tiền bối của mình, có chút lo sợ nghe máy: "Lâm đội, anh tới đâu rồi ạ... A, bị hoãn chuyến?"

"Đúng rồi, vùng duyên hải nam bộ bên này đang mưa xối xả, máy bay không cất cánh được." Giọng nói của Lâm Kiệt từ trong ống nghe truyền đến, "Mọi người cứ ăn cơm trước đi không cần chờ anh, khi nào anh tới thì tìm mọi người là được."

Ơ...

05

Cuối cùng bữa cơm này vẫn ăn ngoài khách sạn. Hứa Bân và Cao Anh Kiệt thương lượng, không thể để các tiền bối lâu ngày không gặp ngồi trong nhà ăn. Hai người xuất phát trước thấp thỏm hỏi Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi nói không có vấn đề gì, lần tụ họp này vốn giao cho hai người toàn quyền quyết định.

Món đầu tiên Phương Sĩ Khiêm muốn ăn là vịt nướng Bắc Kinh, Vương Kiệt Hi báo phục vụ gọi thêm nửa con đóng gói mang về.

Đặng Phục Thăng nhỏ giọng hỏi Cao Anh Kiệt, Lưu Tiểu Biệt, Lương Phương muốn ăn gì.

Người phục vụ mải mê thiết lập kỷ lục ghi gọi món, lỡ dùng sức làm tờ giấy còn rách làm đôi, lúc rót nước trái cây tay vẫn còn run: "Đại thần, có thể ký tên cho tôi..."

"Được, Kiệt Hi cậu tới, truyền xuống." Phương Sĩ Khiêm tiêu sái lấy từ trong túi ra một cây bút, Đặng Phục Thăng không một tiếng đóng góp thêm tờ giấy. Vì thế, Vương Kiệt Hi dẫn đầu, mọi người lần lượt ký tên, hoặc viết chữ như rồng bay phượng múa như Phương Sĩ Khiêm, hoặc nghiêm túc quy củ như Đặng Phục Thăng, hoặc một nét thành tranh như Cao Anh Kiệt. Lúc đầu Vương Kiệt Hi viết mỗi chữ "Vương", lúc sau cảm thấy đội viên bắt chước mình sẽ không tốt lắm, nên viết tiếp theo sau theo lối chữ thảo hai từ "Kiệt Hi". Đợi mọi người đã ký xong, hắn đòi lại tờ giấy, cầm bút nghiền ngẫm như đang ấp ủ điều gì đó.

"Đội trưởng muốn làm gì?" Liễu Phi nhỏ giọng hỏi Viên Bách Thanh bên cạnh.

"Đội trưởng muốn làm gì?" Viên Bách Thanh lại nhỏ giọng hỏi Phương Sĩ Khiêm bên cạnh.

"Cậu làm gì thế?" Phương Sĩ Khiêm trực tiếp lại gần, trầm ngâm một lúc, rất nhanh đã bừng tỉnh, "Ây, ký xem chút nào."

"Ừ." Vương Kiệt Hi gật đầu, đặt bút xuống trước tên của mình, cẩn thận nghiêm túc viết hai chữ: Lâm Kiệt.

"Tới đây tới đây." Phương Sĩ Khiêm bưng một ly bia, trừ hắn và Đặng Phục Thăng, mọi người đều uống nước trái cây. Cao Anh Kiệt sốt sắng nâng chén, nhìn các đội viên khác một chút, lấy hết dũng khí đi đầu nói: "Hai vị tiền bối, hoan nghênh trở về!"

"Tiền bối." Đám người Lưu Tiểu Biệt, Liễu Phi cũng cùng lên tiếng, "Hoan nghênh trở về!"

"Cảm ơn cảm ơn." Phương Sĩ Khiêm đứng dậy chạm cốc, lại tỏ vẻ ghét bỏ nói với Vương Kiệt Hi, "Đấy, mấy đứa nhỏ đều hiểu chuyện, nhìn lại cậu xem, đội trưởng gì mà mê muội tập huấn mà khoan thai đến muộn."

"Ồ." Vương Kiệt Hi bưng chén tới miệng lại hạ xuống, "Phương tiền bối, hoan nghênh trở về, mình cũng cụng ly?"

"Cút cút cút."

06

Lúc Lâm Kiệt tới thành phố B đã là sáng hôm sau. Anh buồn ngủ rũ rượi, lại mệt muốn đòi mạng, ngáp dài kêu xe taxi, lại nhắn tin cho Cao Anh Kiệt, báo tài xế muốn tới Vi Thảo: "Phiền bác tài đi nhanh một chút."

"Ồ người anh em hôm qua chắc ở lại sân bay đi, cũng không nghỉ ngơi chút, tới Vi Thảo chắc là có chuyện gấp?" Tài xế đánh lái khởi hành.

"Coi là thế đi." Lâm Kiệt nói.

"Anh làm ở Vi Thảo?" Tài xế lại hỏi.

"Trước đây có làm ở đó hai năm." Lâm Kiệt nói.

"Ồ, vậy chắc là anh đã từng gặp Kiệt Hi đại thần rồi! Anh có xin chữ ký không?" Tài xế kích động nói.

"Cái đó..." Lâm Kiệt ngẫm nghĩ, "Thật sự không có."

"Ài." Tài xế lắc đầu, "Tiếc quá."

"Ừ, tiếc thật ấy." Lâm Kiệt cười cười, "Lần này tới nhất định phải xin vài tấm." Anh hạ cửa kính xuống muốn gió thổi khiến mình tỉnh táo lại chút, thật nhiều năm không trở lại, không thể mơ mơ màng màng mà về được.

"Chúc anh nhiều may mắn." Tài xế nói, "Sắp đến rồi, anh chuẩn bị chút... Ơ, ở cửa có mấy người?"

"Hả?"

"Đệch! Hình như là Kiệt Hi đại thần đó! Là Vương Kiệt Hi! Kiệt Hi đại thần!!!"

"A?"

Điện thoại vang lên, Lâm Kiệt đang định nhấc máy, bên kia đã tắt. Anh ngẩng đầu, xe chầm chậm dừng lại, hai bóng người quen thuộc đứng bên ngoài đang vui vẻ nhìn anh.

"Hai đứa á." Lâm Kiệt cũng cười, thân thẻ uể oải đã tan bớt quá nửa, "Toàn bộ đều ra ngoài à, Kiệt Hi, Sĩ Khiêm, bày thế trận lớn như vậy làm gì, bây giờ mới mấy giờ?"

"Dĩ nhiên là phải làm vậy rồi. Đội trưởng, hoan nghênh trở về."

-END-
 

Bình luận bằng Facebook