Hoàn [Vi Thảo Thành Nguyên 2022] [VTPN] [Vi Thảo] Người bệnh mất ngủ

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
464
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#1
Fanfic Toàn chức cao thủ

[Vân Trình Phát Nhận] [Vi Thảo] Người bệnh mất ngủ

Tác giả: 我发现了个博客:战矛却邪
Raw: 【云程发轫48H/彩蛋】微草:失眠人-战矛却邪
Editor: Hành

Một sản phẩm thuộc Project Mừng Vi Thảo lên đỉnh vinh quang
Vi Thảo Thành Nguyên

Nếu tôi có tội, nhất định pháp luật sẽ trừng phạt tôi. Viên Bách Thanh đánh một hàng chữ vào nhóm chat mùa bảy ‘Chứ chẳng phải khiến tôi trằn trọc mất ngủ hai ngày nay!’

Nếu tôi có tội, nhất định pháp luật sẽ trừng phạt tôi. Tin nhắn tiếp theo của Lưu Tiểu Biệt nhảy ra, ‘Chứ chẳng phải khiến tôi ngủ không yên mà còn mất cả tai nghe.’

Nếu tôi có tội, nhất định pháp luật sẽ trừng phạt tôi. Ngay lúc đó, cũng ở trong kí túc xá, hàng xóm Liễu Phi gửi vào nhóm chat nữ tuyển thủ ‘Chứ chẳng phải khiến tôi cặm cụi làm món đồ thủ công đó trong ba ngày, nhưng chả ra đâu vào đâu, thế là khỏi ngủ.’

Pháp luật: ?

Và như bạn thấy đấy, chả hiểu sao dạo gần đây nội bộ Vi Thảo lại xuất hiện tình trạng người người mắc chứng mất ngủ.

Viên Bách Thanh vào bong bóng chat hỏi Lưu Tiểu Biệt: Ủa, hóa ra ông cũng mất ngủ hả?

Tin nhắn vừa gửi đi, ngay lập tức đã nhảy ra câu trả lời: Cái gì zậy, hóa ra ông chưa ngủ.

Là bạn cùng phòng với nhau, đến cả việc hai đứa đều mất ngủ mà còn chả biết, Viên Bách Thanh cảm thấy mối quan hệ bạn cùng phòng giữa cậu và Lưu Tiểu Biệt vô cùng thất bại. Đối phương nhanh chóng đáp lại: 'Nếu không phải ông ngày nào cũng coi vid ẩm thực, thì tui làm sao mà ra nông nỗi này.'

Viên Bách Thanh: . . .

Ủa, chờ đã. Viên Bách Thanh tự nhiên thông suốt, ai cũng biết, trẻ ranh to xác hai mươi mấy tuổi đầu rất dễ đói bụng, chuyện này khó có thể tránh nổi; bởi mì đặt ship còn chưa tới, nhân lúc đó thỏa mãn đôi mắt, chẳng phải là điều hiển nhiên sao!

Nhưng nửa đêm, không nhất thiết phải nhận ra sự thật này, nếu không lại khiến cậu đói bụng đến mức phải nhìn vid ẩm thực. Viên đột nhiên sáng suốt Bách Thanh quyết định bỏ qua đề tài này. Cậu mở đèn pin chiếu thẳng sang màn giường bên kia, gõ: 'Tóm lại các cụ có câu, tu luyện trăm năm có thể cùng nhau vượt đò, tu luyện ngàn năm mới có thể cùng nhau mất ngủ, nếu cả hai đều không ngủ được, chi bằng quẩy lên.'

Phía sau màn giường, Lưu Tiểu Biệt nhìn thấy ánh sáng lập lòe, cảm giác không thể hiểu nổi, thậm chí cậu đã có ý định tiễn Viên Bách Thanh đến trước cửa kí túc xá của đội trưởng, cho cậu ta cảm nhận rõ thể nào là khoảng thời gian "tốt đẹp".

Phi Đao Kiếm: Tui không muốn ăn, tui muốn ngủ

Đông Trùng Hạ Thảo: Wtf, ông đến cả ăn đêm cũng không thèm?

Đông Trùng Hạ Thảo: Quán nướng gần câu lạc bộ, vịt quay cách đấy một dãy phố, cách đó hai dãy phố có gà rán, còn có cả mì gói trong phòng Tiêu Vân… tất cả ông đều muốn khước từ sao?

Đông Trùng Hạ Thảo: Chia buồn, xem chừng chứng mất ngủ của ông có vẻ rất nghiêm trọng.

Lưu Tiểu Biệt có ý định phản bác ở câu đầu tiên, nhưng đến khi câu tiếp theo được thốt ra, cậu đã chấp nhận sự thật phũ phàng này.

Cậu nhìn chằm chằm cái màn giường, cứ lẩm bả lẩm bẩm độc thoại một mình là quên nó đi, quên đi là không cần phải chịu đựng nữa, quên đi sẽ không phải đau khổ nữa. Đem những gì Viên Bách Thanh nói quẳng ra sau đầu càng nhanh càng tốt, như vậy cậu sẽ không đói nữa…

Đánh mất trí nhớ thất bại.

Chậc, nếu đã như vậy, món chính ăn khuya tối nay sẽ là Đông Trùng Hạ Thảo ninh nhừ thành canh.

Đến cùng, Viên Bách Thanh thao tác giết một ngàn, đánh bay tám trăm tên địch, hai kẻ mất ngủ đã đứng dậy kiếm thứ gì đó nhét vào cái bụng trống rỗng của họ.

Lưu Tiểu Biệt đau đớn nghĩ thầm, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ uống no đồ uống có ga vào tiệc đêm giao thừa nữa, hậu quả cho việc đói đến mức đầu óc có vấn đề mà nghe Viên Bách Thanh rủ rê đi tìm thức ăn lót bụng.

Ở Vi Thảo, chẳng thể nào mong đợi việc tìm được đồ ăn vặt cả, mục tiêu hiện tại của họ, cho có duy nhất một cái đó chính là đi tìm mấy quả táo được cậu lạc bộ phân phát vào dịp Giáng Sinh để gặm lót dạ.

Viên Bách Thanh thổn thức: "Aizz, mấy ngày trước, ông chủ tặng táo, tui ở phía dưới còn tỏ ra ghét bỏ, thế nhưng không ngờ có hôm phải dựa vào nó để sống qua đêm nay."

Lưu im lặng trong màn đêm Tiểu Biệt gặm một miếng táo kêu 'phập': "Tui thấu hiện tại ông vẫn ghét bỏ nó."

"Đó là điều đương nhiên." 'Phập phập' Viên Bách Thanh cũng cắn một miếng táo, "Quả này của tui còn chả có tí vị ngọt nào cả, tui đang dùng Thuật Thôi Miên coi nó nào là gà rán, vịt quay, mì gói, đồ ngọt à…"

Trong bóng tối, Lưu Tiểu Biệt ngắm chuẩn, nhét thẳng quả táo vào miệng Viên Bách Thanh.

Dự định là cầm táo xong, hai người sẽ vọt lẹ, nhưng bọn họ vừa ra hành lang bỗng thấy đầu bên kia có bóng người, hai người liếc nhau, một thì sợ 'không phải chứ, chả lẽ Vương đội lại bỏ lỡ đêm giao thừa mà ra kiểm tra bọn họ, cũng không đến mức đấy chứ'; một thì than 'chả lẽ chuyện thần bí của Vi Thảo chúng ta cuối cùng cũng bị bại lộ sao' hai đường não cách nhau 108 dặm, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó dường như có thần giao cách cảm, cả hai cùng gặm một phát vào quả táo, rồi vớ thêm hai quả chà chà cho sạch, sau đó lao thẳng vào phòng, trốn đằng sau ghế sofa.

Người kia bước vào, Viên Bách Thanh quan sát qua mép ghế sofa, nhìn mãi mới thấy mái tóc dài đen thùi lùi. Trên đỉnh đầu cậu hiện ra ba dấu chấm hỏi, bỏ qua táo ra khỏi miệng: "... Liễu Phi?"

"Mẹ ơi!" Liễu Phi bị tiếng nói phát ra từ phía sofa làm cho phát hoảng, tay cầm quả táo run run nhanh chóng rút về, " Vương Vương Vương… Viên Bách Thanh ông phát điên cái gì vậy!"

Sau đấy đã nhanh chóng thành hội ba người mất ngủ cùng đi lên lầu để ngắm sao trong một căn phòng trống nào đó để giao lưu những kinh nghiệm đớn đau về chứng mất ngủ kinh niên.

"Tui ngu quá, ngu thiệt sự." Liễu Phi cầm quả táo vừa mới rửa cong, "Nếu tui biết tui bị mất ngủ từ mười một giờ cho đến tận hai giờ ba mươi, có đánh chết tui cũng không dám cùng Chu Diệp Bách gọi trà sữa về uống vào tiệc tất niên.

Lưu Tiểu Biệt vỗ vai nàng dỗ dành, giả bộ làm đồng hồ báo thức nhân tâm: "Hiện tại đã ba giờ."

Liễu Phi: …

"Hiếm khi tối nay có thể gọi thức ăn bên ngoài, ai chịu đựng được chính là thái giám… xin lỗi, tui không có ý nói đội trưởng là thái giám." Viên Bách Thanh chán nản thở dài, cắn mạnh vào quả táo, "Tui chỉ hận bản thân không gọi nhiều đồ ăn về, còn chả thể đoạt lấy đồ của Tiêu Vân, giờ mới phải ra đây ngồi ăn táo."

Lưu Tiểu Biệt nhàn nhạt bổ sung: "Trong kí túc xá của Tiêu Vân vẫn còn mì gói. Nếu không cướp được thì vẫn có bữa tối, ông thì sao hả?"

"Tui… tui có thể nhìn video ẩm thực." Viên Bách Thanh chuẩn bị vô tư thế rút điện thoại, quyết sống chết với Lưu Tiểu Biệt, kết quả sờ chả thấy điện thoại đâu, mưu sát không thành công.

"Tui thấy vấn đề không nằm ở việc cướp đồ ăn ship về." Liễu Phi tỉnh táo đánh giá, "Mà là ở chỗ mất ngủ."


"Nói rất hay! … Tui cảm thấy nuốt không trôi, tất cả đều do ông Lưu Tiểu Biệt." Cuối cùng Viên Bách Thanh cũng gặm xong một quả táo, xuất sắc ném phần lõi vào thùng rác, cậu chuẩn bị ăn quả thứ hai mà Lưu Tiểu Biệt vừa nhét vào miệng cậu, "Nhưng mất ngủ thì tui cũng không biết phải làm sao."

Bỗng dưng câu chuyện đi vào ngõ cụt. Viên Bách Thanh hỏi: "Phi Phi, tiền bối Lý Tế không truyền cho bà kinh nghiệm làm sao để đối phó với việc mất ngủ ư?"

Liễu Phi trả lời: "Mỗi ngày tiền bối Lý Tế sáng sáu giờ dậy, tối mười một giờ ngủ, trước khi ngủ không dùng thiết bị điện tử, sắp xếp ổn thỏa các ý tưởng huấn luyện, ngay sau đó là đi ngủ, thực đơn hàng ngày đều là đồ ăn lành mạnh, trước bất cứ trận đấu nào tâm lý cũng đều vững vàng, bình tĩnh… Nếu ảnh mà mất ngủ thì cả Liên minh này có mấy ai được ngủ ngon?"

Khá lắm, thật không ngờ, chúng ta lại có một tên phản bội theo Bá Đồ từ lúc nào không hay!

"Vậy còn ông?" Lưu Tiểu Biệt chuyển sang hỏi Viên Bách Thanh, "Tiền bối Phương có từng bị mất ngủ không?"

"Hình như là có, là lúc Vương đội mới ra mắt thì phải…" Viên Bách Thanh hồi tưởng lại.

Phương phó trẻ tuổi nhìn Vương Kiệt Hi rất không vừa mắt, nhìn thao tác của cậu ta chả biết làm sao để hồi máu đâm ra máu nóng lên não, lúc phải thêm huấn vào ban đêm thì càng tức, tích tụ lâu ngày cần giải phóng nên ngày ngày đến phòng huấn luyện mở clone trên đấu trường để ngược đãi ma đạo học giả.

Tiểu đội trưởng Vương vừa mới lên nhậm chức còn chưa phải thức trắng đêm như bây giờ, nguyên nhân quan trọng dẫn đến tình trạng này do tần suất trốn đi tập luyện vào ban đêm có thể nói cậu ấy đứng thứ hai, không ai đứng thứ nhất, Phương Sĩ Khiêm lúc nào cũng có thể đi đến phòng huấn luyện để trị liệu mất ngủ.

Nếu đúng lúc trị liệu mà gặp phải Vương Kiệt Hi ở phòng huấn luyện thì Phương Sĩ Khiêm sẽ cùng cậu ta thêm huấn, thêm huấn đến mức tức bay màu mà đánh tơi bời Ma Thuật Sư, nhưng suy cho cùng cũng chả còn buồn tức giận nữa, tóm lại là có hiệu quả khiến anh ta an tâm đi ngủ.

Về sau, Thần Trị Liệu cùng Ma Thuật Sư phối hợp với nhau rất ăn ý, kể cả khi đổi nghề để luyện tập, xem chừng là dựa trên cơ sở của những buổi thêm huấn lúc nửa đêm.

Chuyện xưa này cho chúng ra biết sau lưng mỗi Thần Trị Liệu đều là những đêm tức đến mất ngủ cũng những ma đạo học giả vô tội bị đánh rơi.

Viên Bách Thanh điềm nhiên nhìn về phía đồng họ mà kể.

Lưu Tiểu Biệt: …

Liễu Phi: …

Biện pháp có vẻ hợp lí, đáng tiếc dường như không có tác dụng với bọn họ, đặc biệt là cảnh dùng mục sư xoay xoay cái thập tự giá đánh tơi bời đội trưởng…

Nếu muốn gặp ác mộng thì cứ thử làm đi!

Ba người trầm ngâm ngắm nhìn mặt trăng, ngồi gặm táo. Đêm đông ở thành phố B, bầu trời lờ mờ ánh trăng và ánh sao, Viên Bách Thanh quan sát những ngôi sao, đột nhiên trong đầu nảy ra ý tưởng: "Chờ đã, sư phụ tui còn dạy tui một thuật thôi miên khác!"

Dưới cái nhìn chằm chằm của Lưu Tiểu Biệt và Liễu Phi, Viên Bách Thanh đã gặm xong quả táo thứ hai, thành công ném phần lõi vào thùng rác, vỗ vỗ tay rồi hắng giọng: "E hèm, phương pháp này là…"

Cái phương pháp này cậu được Phương Sĩ Khiêm dạy vào mùa giải thứ bảy. Lúc đó Viên Bách Thanh mới là tân binh, bởi vì căng thẳng mà dẫn đến mất ngủ, anh rủ cậu lên trên sân thượng hóng gió, đưa cho cậu một lon coca.

"Không cần hốt hoảng, cứ bình tĩnh." Phương Sĩ Khiêm uống một ngụm nước coca, "Nếu chú em không ngủ được, anh cho chú một gợi ý hãy ngẩng đầu lên đếm có bao nhiêu ngôi sao trong mắt của Vương Kiệt Hi."

Viên Bách Thanh ngẩng đầu theo: "...Anh nói thì có vẻ hay đấy nhưng số ngôi sao trên bầu trời thành phố B cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi."

Phương Sĩ Khiêm gõ lon coca vào trán cậu: "Aizz, cho nên anh đây mới bảo là có bao nhiêu ngôi sao trong mắt Vương Kiệt Hi sao! Cậu ta không phải là mắt trái một canh, mắt phải một ngàn ư, chú cứ đếm: 1000, 11000, 12000, 21000…"

Viên Bách Thanh câm nín.
Tiết dạy học của Phương Sĩ Khiêm còn chưa kết thúc: "Chờ chú thông thạo hơn, chú có thể biến nó thành nhị phân, bắt đầu 0 rồi đến 1, 10, 11, 100…"

Viên Bách Thanh cạn lời.

Nghe đồn trước khi chơi Vinh Quang. Phương Sĩ Khiêm là học sinh giỏi Toán, đêm đó cậu mới rõ quả nhiên người này đúng là danh bất hư truyền. Tuy rằng cậu sau này không thể thông thạo cái nhị phân kia, nhưng đúng là chữa được bệnh mất ngủ, chỉ có duy nhất một tác dụng phụ là ròng rã một tuần cứ nhìn thấy Vương Kiệt Hi là cậu lại theo bản năng mắt trái là một trăm, mắt phải là một ngàn.

Kể lại kĩ năng được Phương Sĩ Khiêm truyền thụ, Viên Bách Thanh lại một lần nữa nhìn về đám bạn mình.

Các bạn trẻ trầm ngâm.

Lưu Tiểu Biệt luồn ra phía sau lưng cậu vứt phần lõi vào thùng rác.

Chuyện xưa này khiến Lưu Tiểu Biệt và Liễu Phi sâu sắc nhận ra, có thể làm support cho Ma Thuật Sư thì chả có ai bình thường cả, phương pháp thuật thôi miên của Thần Trị Liệu cũng không nên tùy tiện thử. Cuối cùng họ quyết định chọn phương pháp bình thường nhất đến phòng huấn luyện để giải tỏa tâm trạng, bất ngờ đụng mặt Cao Anh Kiệt đến thêm huấn.

Bọn họ khiếp sợ nhìn Cao Anh Kiệt: “Thật không ngờ, thiên sứ của bọn họ dám đâm đầu vào một trong mười con đường muốn tìm đường chết ở Vi Thảo. đứng đầu là thêm huấn vào ban đêm, tụi này nhìn lầm ẻm rồi, không sợ nửa đêm đội trưởng nhìn thấy phòng huấn luyện vẫn sáng đèn sao?”

Cao Anh Kiệt căng thẳng dưới ánh mắt soi xét của họ: "Không phải ạ… Đội phó nói, đội trưởng tối nay ở bên ngoài."

Ồ, là Hứa Bân cung cấp tin tức, chắc là ổn. Mấy người liền an tâm vào Vinh Quang.

Hôm sau, Hứa Bân bước vào phòng huấn luyện, thấy một đám đồng đội nằm la liệt.

Hứa Bân: ?

Thế nhưng, kì nghỉ Tết Nguyên Đán mà vẫn chiến đấu sao, chả lẽ là ý nghĩa của việc huấn luyện hai năm liên tiếp.

Về căn phòng kid quái đầy sao: Bạn đoán xem, ông chủ bảo ba năm giời không đụng vào nó là để làm phòng gym nhưng hiện tại đến cả máy chạy bộ cũng chả có.

Về món đồ thủ công của Liễu Phi: Nghe đồn là hàng xóm Đới Nghiên Kỳ tặng vòng tay cho dịp lễ Giáng Sinh coi như là quà giao lưu, cô dự định tất niên tự làm cho mình một cái móc khóa, cuối cùng vẫn là đặt trên mạng.

Về việc lí do Vương Kiệt Hi ở bên ngoài: Ra ngoài với Phương Sĩ Khiêm khai trương tiệm net, rồi làm những việc người trưởng thành khụ hay làm vào ngày Tết Nguyên Đán.

Chú thích
百年修得同船渡,千年修得共枕眠
(Tu luyện trăm năm có thể cùng nhau vượt đò, tu luyện ngàn năm mới có thể ngủ chung)
Đây là bản gốc được truyền miệng trong dân gian, còn câu của Bạc Tình chế dựa trên câu này. Ý nghĩa là cưới ngay kẻo lỡ mất, triết lý về hôn nhân được vun đắp qua nhiều thế kỷ. Vợ chồng trong hoạn nạn luôn bên nhau, ngủ chung giường, đây là phúc khí, càng nên trân quý.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook