Bữa sáng Vi Thảo không có cỏ
Nguồn: 【微草中心】微草式早餐不吃草-白桃乌龙
Edit: Sản
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo Thành Nguyên 2022
0.Nguồn: 【微草中心】微草式早餐不吃草-白桃乌龙
Edit: Sản
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo Thành Nguyên 2022
Vinh Quang phổ biến rầm rộ khắp cả nước, chiến đội trải rộng từ nam ra bắc.
Khi liên minh chuyên nghiệp vừa cất bước, các chiến đội không có kinh nghiệm tổ chức, đãi ngộ công việc cao thấp không đều, đời đầu có không ít tuyển thủ đánh trận biểu diễn thương mại, điều kiện gì cũng có. Còn về phần kỹ thuật thao tác, các tuyển thủ chỉ có thể tự mình nghĩ, chiến đội chỉ có thể góp sức vào việc hỗ trợ phần cứng và hậu cần, để mọi người không cần lo ngại chuyện sau này.
Tuyển thủ chuyên nghiệp hầu hết là đám thanh niên mười mấy hai mươi tuổi đầu, đầu óc lanh lợi tinh lực dồi dào, đám nhóc đang tuổi an tuổi lớn càng dễ ăn. Tuy nói mải chơi game quên ăn cơm là chuyện thường thấy, nhưng mỗi lần ngồi vào bàn vẫn như cơn bão càn quét một lượt.
Người trẻ tuổi, đặc biệt là đám ra mắt cùng mùa khác chiến đội, lúc nào cũng muốn so kè này nọ, từ trình độ với thẻ tài khoản so đến chiến đội, trang bị thuộc tính điểm kĩ năng không được nói thì dồn hết sức vào việc tâng bốc đồ ăn nhà mình.
Vinh Quang trải rộng khắp cả nước, chiến đội kéo dài từ bắc vào nam.
Khẩu vị đồ ăn kiểu gì cũng có.
1.
Lưu Tiểu Biệt nằm mơ mình ở trong game đại sát tứ phương, trận chung kết đánh Lam Vũ chiêu Huyễn Ảnh Vô Hình Kiếm sử dụng thành thạo, đâm kiếm xiên Sách Khắc Tát Nhĩ, vung kiếm chặt Dạ Vũ Thanh Phiền. Sáng thức dậy còn cảm giác được sự thành thạo còn sót lại ở đầu ngón tay, quyết định dậy sớm chút đi huấn luyện luôn, tâm tình sảng khoái từ tốn đi ăn sáng.
Cô canteen cũng vừa đến, cười híp mắt chào hỏi cậu: "Hôm nay dậy sớm ghê ta."
Lưu Tiểu Biệt gật đầu, dì nói tiếp: "Đúng lúc, Tiểu Vương cũng ở trong đó."
Từ trên xuống dưới câu lạc bộ Vi Thảo có không ít người họ Vương, mà được cô canteen ưu ái gọi là "Tiểu Vương" thì chỉ có mình Vương Kiệt Hi. Mặc dù bình thường Vương Kiệt Hi có bị gọi là "Liếc mắt to nhỏ, đội viên chẳng dám thở", nhưng cô dì trong canteen rất thích anh, gọi từng tiếng "Tiểu Vương" rồi chất đống đồ ăn vào khay của anh, nói gì mà cậu trai còn trẻ mà đã trầm ổn già dặn thế này rồi, sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn gì gì đó.
Lưu Tiểu Biệt nói: "Không cần sau này, bây giờ đội trưởng đã làm được rồi."
Viên Bách Thanh ngậm que cay liếc cậu: "Mày đoán sao cô canteen quý đội trưởng thế?"
"Vì sao?"
"Bởi vì khẩu vị đồ ăn sáng của đội trưởng giống họ." Viên Bách Thanh nói lời thấm thía, "Đồng chí Lưu Tiểu Biệt, mày xem lại mày xem, mày là dân gốc thành phố B à?"
Lưu Tiểu Biệt là người lớn lên ở thành phố B, nhưng ăn uống rất tùy tiện, không kén ăn, không chú trọng cái gì, có đôi khi ngủ quên còn bỏ luôn bữa sáng, cậu cũng chẳng có tí nghiên cứu nào về đồ ăn vặt của thành phố B, chỉ là không chịu nổi vị của nước đậu xanh.
2.
Lúc cậu đi vào Vương Kiệt Hi đang đứng ở chỗ ô lấy đồ, một tay bưng bát, đang chọn đồ ăn. Anh đứng thẳng tắp, lúc nào cũng là dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã, đồng phục đội vững vàng khoác trên vai, giống một gốc hành mọng nước dựng thẳng---- không, Lưu Tiểu Biệt lắc đầu xua đi ý nghĩ này, cậu không thích ăn hành.
Vương Kiệt Hi bưng tào phớ, đang từ tốn lấy thêm súp nấm và thịt cừu băm. Hôm nay anh đến sớm, trong phòng ăn không có ai, cô canteen cực kì nhiệt tình dặn dò anh ăn sáng cho no. Vương Kiệt cũng là người thành phố B, lướt qua thì có vẻ như trầm ổn thành thục, thực tế thì lười, kén ăn bỏ xừ. Bình thường anh ăn sáng rất tùy tiện, bánh bao mì bún cho bớt việc, nổi cơn lười thì uống luôn sữa đậu nành trong túi. Chỉ có hôm nào tâm tình tốt mới nghĩ đến việc hầu hạ cái miệng chọn ba bỏ bốn này của mình.
Phương Sĩ Khiêm đã từng cho rằng Vương Kiệt Hi là thằng đàn ông ba bữa cẩu thả, cho đến tận một ngày nghỉ hè sau đó, hắn cùng ba mẹ đi dạo chợ sáng, rẽ bảy quẹo tám tự dưng nhìn thấy Vương Kiệt Hi ung dung ngồi ở đầu hẻm, một thìa tiếp một thìa ăn súp thịt viên*, trong nước canh loáng thoáng thấy vài cọng rau hẹ.
Phương Sĩ Khiêm trợn mắt hốc mồm.
Nhà ăn Vi Thảo buổi sáng cũng có súp thịt viên, nhưng không có rau hẹ, rau ăn kèm là rau mùi, Vương Kiệt Hi không thích lắm. Nhưng anh thỉnh thoảng sẽ đến ăn một bát tào phớ, thêm hoa thủy tiên vàng sấy khô và mộc nhĩ, lại lấy một bánh nướng vừng, những lúc đầu bếp phát huy tốt như hôm nay có bánh chiên ngàn lớp, anh chào hỏi cô canteen, cho thêm mấy lát thịt bò kho và dưa muối vào bánh.
Lưu Tiểu Biệt cũng trợn mắt hốc mồm.
Cậu cảm thấy phong cách an của Vương Kiệt Hi giống ba cậu y chang.
Vương Kiệt Hi quay người lại thấy cậu, Lưu Tiểu Biệt lúng ta lúng túng "Chào đội trưởng.", Vương Kiệt Hi đã cười chào hỏi trước, bưng đồ ăn đến ngồi cạnh cửa sổ.
Lưu Tiểu Biệt đứng trước quầy mua đồ ăn, ma xui quỷ khiến nói: "Cho cháu giống đội trưởng."
Cô canteen rất vui, chỉ cho cậu đến ô ngoài cùng bên trái của quầy lấy đồ uống, Lưu Tiểu Biệt nhìn lướt qua, nói thêm: "Thêm hai bánh bao, nhân thịt ấy ạ."
3.
Lưu Tiểu Biệt ngồi ăn được một nửa, Cao Anh Kiệt tới. Cao Anh Kiệt được cho là người sinh hoạt khỏe mạnh nhất ở Vi Thảo, bữa ăn cậu chọn cũng đơn giản thuần chất như chính cậu vậy, buổi sáng húp cháo, buổi trưa ăn cơm, buổi tối một bát cơm thêm một chén canh.
Vị thiên tài đã được công nhận này thật sự quá khiêm tốn, huấn luyện chăm chỉ không sót buổi nào, mục tiêu rõ ràng đầy đủ. Là cặp đánh đôi sau này, Lưu Tiểu Biệt đánh với Cao Anh Kiệt không ít trận 1vs1. Cao Anh Kiệt cầm bàn phím và chuột vẫn là con người đơn giản thuần chất kia, nhưng một khi lên đấu trường, thiếu niên rụt rè hay xấu hổ bỗng chốc trở nên mạnh mẽ khiến cho người ta trở tay không kịp. Cậu được Vương Kiệt Hi tay cầm tay dạy dỗ, nhưng phong cách lại không hoàn toàn là của Vương Kiệt Hi. Bình Thủy Tinh Dung Nham liên tiếp nổ tung, kỹ năng ma pháp gây sát thương phạm vi lớn đối cháy mặt đất, Cao Anh Kiệt là phong cách ma đạo học giả thuần túy nhất, dường như cậu sinh ra vì chức nghiệp này vậy.
Cao Anh Kiệt lấy một bát cháo đậu đen, một cái bánh bao và một quả trứng luộc nước trà, đi đến chào Vương Kiệt Hi rồi mới quay lại ngồi đối diện Lưu Tiểu Biệt, cười hì hì.
"Chào buổi sáng anh Tiểu Biệt."
"Chào chào." Lưu Tiểu Biệt nói mà mắt dán vào bàn ăn, "Tiểu Kiệt à em ăn ít quá."
"Không ít." Cao Anh Kiệt cười nữa, cầm thìa nhẹ nhàng khuấy cháo trong bát. Lưu Tiểu Biệt đăm chiêu nhìn cậu, đột nhiên hỏi, "Em nói xem đội trưởng có thích ăn cháo không?"
Cao Anh Kiệt sửng sốt: "Không... Không biết." Cậu ngồi đưa lưng về phía Vương Kiệt Hi, đương nhiên không biết Lưu Tiểu Biệt ngồi một mình ở chỗ này lâu rồi, hai cái bánh bao đã vào bụng, Vương Kiệt Hi vẫn từ tốn ăn sáng, chỉ cho cậu ngắm một bóng lưng thẳng tắp.
Nhưng mà ý, bánh nướng vừng bản Vương Kiệt Hi ăn ngon thật. Lưu Tiểu Biệt nghĩ như vậy, yên lặng cắn thêm miếng nữa.
4.
Người thứ tư đến nhà ăn là Liễu Phi. Sự thất thường trong chế độ ăn uống của Liễu Phi có thể so với phong cách Ma Thuật Sư, lúc giảm béo không ăn cơm tối, lúc cướp boss là người đầu tiên kêu gọi đi ăn khuya, giữa trưa không dám ăn nhiều, buổi chiều lại cảm thấy đói, câu cửa miệng là "Mạng của tui là trà sữa ban tặng."
Giờ cơm không còn quá sớm, Liễu Phi chọn đầu tiên cũng là cháo.
"Vì tốt cho sức khỏe á," Liễu Phi nói như đúng rồi, "Buổi sáng vừa dậy đã gặm mấy thứ bánh chiên dầu này làm tui nuốt không nổi."
Lưu Tiểu Biệt đang gặm bánh: ". . ."
Lưu Tiểu Biệt nói: "Tui đây là ăn giống đội trưởng nhá."
Liễu Phi: "Đội trưởng ở đâu cơ?. . . Đội trưởng!"
Cô quay đầu, vừa hay nhìn thấy Vương Kiệt Hi cơm nước xong xuôi đang thu dọn bàn ăn, ra ngoài cũng không quên chào hỏi bọn họ. Liễu Phi lắp ba lắp bắp xong câu "Đội... Đội trưởng gặp lại sau", xấu hổ đến mức muốn vùi mặt vào cháo.
Lưu Tiểu Biệt cười như điên.
Lưu Tiểu Biệt hỏi: "Cái gái các cậu toàn ăn ít thế này à?"
"Hử?" Liễu Phi nhìn cậu với Cao Anh Kiệt, lại nhìn bát cháo lẻ loi trước mặt mình, nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: "không ít mà, cháo của tui là cháo mặn, cháo trứng muối thịt nạc, có thịt đó."
Lưu Tiểu Biệt liếc sang Cao Anh Kiệt, bắt đầu kiểm điểm bản thân liệu có ăn quá nhiều không, mặc dù cậu còn muốn ăn một cái bánh nướng vừng bản Vương Kiệt Hi nữa.
Cao Anh Kiệt cắn miếng bánh bao, cười ngượng ngùng: "Bánh của em cũng là bánh nhân thịt."
Lưu Tiểu Biệt hỏi: "Vậy bánh bao nhân rau mỗi ngày là do ai ăn thế?"
Liễu Phi lớn gan đoán mò: "Đội trưởng? Xem qua thì đội trưởng sinh hoạt rất lành mạnh."
"Sao có thể? Đội trưởng sống không lành mạnh tí nào," Lưu Tiểu Biệt phản đối, "Bà không nhìn thấy lúc đội trưởng mua Coca à, tui nghi ngờ máy bán nước tự động ở phòng huấn luyện lầu một hết sạch Coca là vì đội trưởng hết."
"Nhưng mà bộ phận hậu cần rất chiều đội trưởng nha, ngày nào buổi trưa bán sạch rồi buổi chiều đã thêm đầy." Liễu Phi nói, "Hơn nữa Coca thì làm sao, tui cũng thích Coca."
Cao Anh Kiệt suy nghĩ, gia nhập đối thoại: "Đội trưởng thức khuya."
Lưu Tiểu Biệt vô ý thức tiếp lời: "Dậy sớm?"
Liễu Phi: "Ăn như gà làm như lừa. . . Phỉ phui tui không nói gì hết."
5.
"Mấy người muốn ăn thịt lừa sao?"
Viên Bách Thanh bưng khay ăn đứng phía sau bọn họ, lúc lên tiếng suýt chút nữa hù chết Liễu Phi. Cô vỗ ngực mà lòng vẫn còn thấy sợ, quay đầu mắng, "Viên Bách Thanh! Làm tui sợ muốn chết, tui còn tưởng rằng đội trưởng quay lại."
"Đội trưởng vừa đi rồi, mọi người không thấy à?" Viên Bách Thanh không để bụng, vừa ngồi xuống đã phấn khích hỏi, "Mấy ông bà đang nói cái gì đấy? Cuối tuần này đi ăn thịt lừa nướng sao?"
Viên Bách Thanh được sư phụ chân truyền cho khoản ăn uống. Phương Sĩ Khiêm có lòng hiếu kỳ mạnh, lúc đi thi đấu sân khách cái gì đều muốn ăn, miệng lại kén, ăn xong còn ghét bỏ, Vương Kiệt Hi trước đó cùng hắn cùng ra ngoài, sợ gặp phải thần thổ địa đánh chết cái tên ham hố này.
Viên Bách Thanh cũng không phải người thành phố B, nhưng lại nhiệt tình hoan nghênh đồ ăn vặt của thành phố, hàng quán trong hang cùng ngõ hẻm đều mò đến được. Đồ ăn sáng cậu lấy có một bát cháo gan* hai cái Bánh Bao, ngoài quán làm đương nhiên ngon, ở nhà ăn Vi Thảo cũng ổn áp, "Sáng nay có bánh bao cháo gan", đại khái là lí do duy nhất để Viên Bách Thanh có thể lết thân dậy sớm.
"Cậu lại tìm được quán nào rồi?" Liễu Phi hỏi.
"Không phải tui, đội phó đề cử, hai tuần trước ảnh phải về nhà, lúc trở lại đi ngang qua mang cho tui một cái." Viên Bách Thanh nói.
Lưu Tiểu Biệt kháng nghị: "Đội phó thế mà mang cho mày mà không cho tao!"
"Không mang cho may cái khỉ, " Viên Bách Thanh liếc xéo, "Ngày đó mấy người không về nhà thì đi dạo phố, trong câu lạc bộ liền thừa tui, Tiểu Kiệt, đội trưởng, hai người bọn họ chuẩn bị 1vs1 đến khi trời tàn đất tận, tui sắp chết đói luôn." Viên Bách Thanh vỗ vỗ bả vai Cao Anh Kiệt ngồi cạnh, "Cơm vẫn phải ăn, không là không cao được như đội trưởng đâu."
Cao Anh Kiệt đỏ mặt nhỏ giọng lên tiếng, ngược lại là Liễu Phi ghét bỏ nhìn Viên Bách Thanh một chút, "Con nít hả, ai cũng như ông mỗi ngày ăn thịt thịt thịt, tui cảm thấy Tiểu Kiệt rất tốt."
Viên Bách Thanh trợn trắng mắt: "Ăn thịt thì làm sao, ai nói chúng ta Vi Thảo thì nhất định phải ăn cỏ, thế đám Lam Vũ chẳng phải chỉ có thể uống nước à."
Lưu Tiểu Biệt: "Cho nên chúng ta mỗi ngày bánh bao nhân rau đến cùng là ai ăn?"
6.
Viên Bách Thanh cũng đoán Vương Kiệt Hi.
"Tao thấy tận mắt thấy đội trưởng buổi sáng chạy bộ xong cầm hai cái Bánh Bao, rau, tuyệt đối là rau."
"Đó là mày chưa thấy qua đội trưởng bình thường ăn sáng có gì." Lưu Tiểu Biệt tự cho rằng hôm nay phát hiện tin tức gì lớn lao ghê gớm lắm, thêm mắm thêm muối miêu tả một lần, thỏa mãn thấy biểu cảm tương tự trên mặt mọi người.
"Ông trời của tui đội trưởng quá sue ỏooooooo." Đây là Liễu Phi.
"Lần sau có thể hỏi đội trưởng đi chỗ nào ăn." Đây là Viên Bách Thanh.
"Ầy. . . Nói như vậy đội trưởng bình thường có thật nhiều việc bề bộn nha." Đây là Cao Anh Kiệt.
"Mấy người chú ý đi đâu vậy hả. . ." Lưu Tiểu Biệt đỡ trán, một mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Liễu Phi, đặc biệt là bà, đám con gái mấy người nhìn ai cũng thấy sue hết."
"Lưu Tiểu Biệt ông thế mà cảm thấy đội trưởng không sue? ? ? ! ! !" Liễu Phi vỗ bàn đứng dậy.
Viên Bách Thanh cũng không phục: "Vậy mày nói, mày cảm thấy thế nào?"
Lưu Tiểu Biệt: "Tao cảm thấy đội trưởng lúc ăn cơm cực kì giống ba tao."
7.
Viên Bách Thanh: "Mày xem lại một chút mày lúc bình thường đi, nói như lúc đội trưởng không ăn cơm thì không giống ba mày ý?"
8.
"Nhưng là tui cảm thấy Tiểu Kiệt nói cũng đúng, " Liễu Phi ưu sầu thở dài, "Đội trưởng bình thường thật bề bộn nhiều việc, cũng không thể ăn sáng đầy đủ."
Chuyên gia ăn hàng Viên Bách Thanh còn muốn xâm nhập nghiên cứu thảo luận một chút vấn đề này: "Nói không chừng là bởi vì nhà ăn đồ ăn sáng không ăn nổi."
Cao Anh Kiệt nói: "Em cảm thấy đồ ăn canteen ăn ngon."
Lưu Tiểu Biệt nói: "Đúng đấy, mày nghĩ thử chút dựa theo mức độ bộ hậu cần chiều đội trưởng, hôm nay đội trưởng nhíu lông mày một cái, ngày mai nhà ăn liền đổi full menu."
9.
Không giống với các chiến đội thành viên đều sợ hãi Vương Kiệt Hi, từ quản lý chiến đội cho tới bác bảo vệ, đại lão cuồng kỹ thuật đến anh trai công hội thân thiện, chị gái bộ phận PR nhanh nhạy dịu dàng dễ gần, câu lạc bộ Vi Thảo từ trên xuống dưới nhân viên công tác đối Vương Kiệt Hi đều cực kì nhiệt tình.
"Đợt ảnh chụp lần này của đội trưởng Vương quá đẹp rồi. . . Ài không nỡ mang đi làm phần thưởng rút thăm. . ." Đây là chị gái PR.
"Thuộc tính Diệt Tuyệt Tinh Trần? Không, kia là bí mật chung của tôi với đội trưởng Vương." Đây là đầu sỏ bộ phận kỹ thuật.
"Nhất định phải cổ vũ cho bên Trung Thảo Đường nha, chưa bao giờ có câu nói nâng cấp trang bị thiếu nguyên liệu." Đây là anh trai công hội.
"Đội trưởng Vương chưa từng để chúng tôi phải lo âu về chuyện này." Đây là người phát ngôn khi cùng Lam Vũ giao lưu kinh nghiệm "Như thế nào ngắt lời phát biểu líu lo không ngừng của tuyển thủ".
"Tiểu Vương quá gầy, có đôi khi đợi đến đóng cửa cũng không thấy cậu ấy tới ăn cơm." Đây là cô canteen, "Mỗi ngày vất vả lao lực, là thanh niên tốt biết bao."
"Cậu nói Kiệt Hi ấy hả. . ." Đây là tới từ Dư lão bản cười thần bí.
Đoàn đội cố vấn chiến đội vốn là vì tiết kiệm tuyển thủ chuyên nghiệp tinh lực mà ra đời, câu lạc bộ phát triển về sau cho đám tuyển thủ đầy đủ hậu đãi đãi ngộ, cũng là để bọn họ càng thêm chuyên tâm luyện tập cùng tranh tài. Trong bọn họ tuyệt đại đa số người vẫn là fan vinh quang và fan chiến đội, lấy toàn bộ nhiệt tình và tinh lực cùng tuyển thủ chuyên nghiệp chiến đấu.
"Tại sao có thể có người không thích đội trưởng Vương đội," bộ phận kỹ thuật cũng có chị gái, tự xưng là fan mẹ của Vương Kiệt Hi, "Tôi cảm thấy đội trưởng Vương đội gần đây gầy lắm, cậu ấy có phải ăn không ngon không. Nói đến mọi người có cảm thấy nước đậu xanh ở nhà ăn dạo này cực kì khó uống, giống như thiu rồi."
"Nước đậu xanh ở nhà ăn vẫn luôn rất khó uống." Anh trai mắt kính công tác tại thành phố B ba năm y nguyên không quen nước đậu xanh.
"Đội trưởng Vương không ốm, sáng nay lúc tôi chạy bộ sáng sớm gặp được cậu ấy." Anh trai áo ca rô nói, "Ây. . . Làm sao nhìn ra được, bởi vì áo thể dục của đội trưởng Vương là loại bó sát người."
"Sao tôi phải chụp ảnh." Anh trai áo ca rô cười lên, "Bọn tôi ăn sáng với nhau."
10.
Vương Kiệt Hi sáng nay chỉ cần một bát canh và bánh bao chay, bưng bát đang muốn đi tìm chỗ ngồi, quay đầu thấy anh trai áo ca rô đứng ở cửa sổ trước do dự. Nhà ăn Vi Thảo canh và bánh bao chaycũng không phải là chuẩn Thiểm Tây, bánh bao không nhân chỉ là cắt thành hình vuông bánh, canh đều là cà chua canh, Vương Kiệt Hi có đôi khi chạy bộ sáng sớm mệt sẽ đến ăn một bát, phân lượng đủ, canh vừa ấm, để cho người ta khôi phục nhanh.
Anh trai áo ca rô không có có ý tốt để Vương Kiệt Hi chờ mình, muốn hai miếng bánh ngọt một cái bánh mì thịt, cuối cùng lại thêm bát nước đậu xanh.
Vương Kiệt Hi lại chỉ chỉ cửa sổ ngoài cùng bên trái: "Có thể đi bên kia lấy ít nước dưa muối uống mấy ngụm."
Anh trai áo ca rô gật gật đầu. Căn cứ tính tò mò của dân kỹ thuật móc điện thoại di động ra tìm kiếm một chút, ý, các bạn không quen vị nước đậu xanh có thể ăn mấy ngụm dưa muối trước, chờ vị trong miệng lên men lại uống mấy ngụm, sẽ dễ ăn hơn nhiều.
Bọn họ vừa mới hàn huyên một hồi nhân vật trang bị lúc chạy bộ sáng, anh trai áo ca rô cũng không biết Vương Kiệt Hi có nói chuyện lúc ăn cơm hay không, cả người xoắn xuýt.
Vương Kiệt Hi kẹp hai miếng bánh ngâm vào trong canh, nhìn chằm chằm bánh chìm chìm nổi nổi cũng không biết đang suy nghĩ gì. Anh trai áo ca rô ăn xong bánh ngọt ngẩng đầu ngó sang, cảm giác bánh trong bát của anh sắp nở nát rồi, chỉ thấy anh bỗng nhiên cũng ngẩng đầu lên, như có điều suy nghĩ nói: "Vũ khí bạc của Mộc Ân, tôi cảm thấy mấy cái kia thuộc tính vừa nói kia không cần thiết tăng theo giống Vương Bất Lưu Hành."
"Anh Kiệt có đấu pháp quen thuộc của riêng em ấy, trận đấu đầu tuần với Hô Khiếu kia, Cú Đập Gia Tốc Trọng Lực em ấy dùng lúc cuối anh thấy được không -- "
"Lúc ấy kỹ năng được thêm trên Thần Lộ là Dịch Chuyển Tức Thời!" Anh trai áo ca rô mắt sáng lên, ngữ khí cũng kích động hẳn, nói rồi cực nhanh bưng lên bát một hơi uống hết nước đậu xanh trước mặt -- ngũ quan đều nhăn nhó cả -- hứng thú bừng bừng buông bát, "Tôi biết nên làm cái g! Đội trưởng Vương tôi đi trước -- "
"Góc đông bắc ở khúc giao đường phía tây có cửa hàng nước đậu xanh." Vương Kiệt Hi bỗng nhiên mở miệng, Anh trai áo ca rô sững sờ, đợi anh nói tiếp, "Hôm nào rảnh có thể đi chỗ ấy mua nước đậu xanh sống, mang về nấu nóng uống."
Anh ngồi ngược sáng trên chiếc ghế nhựa màu cam ấm, giữa lông mày mang theo ý cười hân hoan.
11.
"Sao các cậu không đoán là đội phó, " Liễu Phi nâng cằm lên hỏi, "Lỡ như là đội phó thích ăn thì sao?"
"Tui đoán không phải, đội phó ăn bánh rán hoa quả còn muốn thêm hai quả trứng." Viên Bách Thanh nói.
"Nhưng là đội phó ăn bánh rán hoa quả không thêm dăm bông a." Lưu Tiểu Biệt nói.
"Cũng không rau xà lách."
"Cũng không dưa muối."
"Mấy cậu nghe tà giáo từ đâu tới đây vậy." Hứa Bân nghe dở khóc dở cười.
"Đội phó tới tới tới, ngồi xuống ăn." Viên Bách Thanh nói muốn kéo hắn ngồi xuống. Hứa Bân lấy một bánh cuộn trứng*, còn có một túi sữa đậu nành táo đỏ, tất cả đều ở trong túi xách trong tay, không có cầm khay ăn.
"Không được, mấy cậu ăn với nhau thôi, nhanh chút, tui ăn trên đường." Hứa Bân khoát khoát tay, giải thích nói, "Tối hôm qua cùng đội trưởng phục bàn đến sau nửa đêm, sáng nay thật đúng là không nghe thấy đồng hồ báo thức vang."
Mấy thanh niên liếc mắt nhìn nhau, giữ im lặng.
"Không cần có áp lực lớn như vậy." Hứa Bân nghĩ nghĩ, cho bọn họ làm công tác tư tưởng, "Đội trưởng cùng ta phục bàn không phải là bởi vì có sai lầm nghiêm trọng gì, mọi người huấn luyện như bình thường là được, nhưng là vòng loại rồi, vẫn phải dốc toàn lực."
"Ừm!"
12.
Hứa Bân mang đồ ăn sáng cùng bọn họ đi ra khỏi nhà ăn, vừa vặn gặp được ông chủ Dư đến, hiếm khi mặc một bộ quần áo thể thao, cái trán chóp mũi đều là mồ hôi.
"Ông chủ buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành, " Ông chủ Dư cười híp mắt nhìn xem bọn họ, "Đều ở đây hết hả, ăn sáng chưa?"
Hứa Bân gật gật đầu, thay mọi người hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Ngài đây là. . ."
"Đừng nói nữa, " Ông chủ Dư khoát khoát tay, "Hai ngày trước tắc đường khiếp quá, hôm nay đạp xe tới."
"Oa --" Liễu Phi kinh ngạc.
"Lớn tuổi rồi, không so được với các cô cậu thanh niên." Ông chủ Dư cười lắc đầu, "Tôi đi ăn cơm, mọi người cũng cố lên, làm rất tốt."
13.
Một đoàn người đi ra nhà ăn, Lưu Tiểu Biệt đi đầu tiên bỗng nhiên dừng lại. Viên Bách Thanh lập tức hiểu ý, cùng hắn quay trở lại.
Ông chủ Dư đầu tiên lấy một bình nước khoáng, ngửa đầu uống hết non nửa bình, hắn vặn nắp bình, nói với cô canteen:
"Cho bốn cái Bánh Bao, rau nhé."
Phiên ngoại
Tại ủy ban đội viên thứ mười của chiến đội Vi Thảo (không có đội trưởng), lần thứ hai toàn thể thành viên trong hội nghị, tham dự hội nghị đội viên từ lần thứ tư uỷ ban nêu lên đề tài "Như thế nào vượt qua chứng sợ hãi đội trưởng" thảo luận tiến hành thảo luận sâu, kết quả như sau:
Chiến đội văn hóa kiến thiết uỷ ban đại biểu Liễu Phi bà tỏ, lấy chị gái bộ phận PR làm đại biểu nhân viên đối ngoại tuyên truyền đối đội trưởng Vương Kiệt Hi là khen ngợi có thừa, không tồn tại lần thứ tư uỷ ban nói lên trở lên tình huống;
Chiến đội phát triển quy hoạch uỷ ban đại biểu Lưu Tiểu Biệt bày tỏ, lấy đại lão bộ trang bị làm đại biểu nhân viên kỹ thuật đối đội trưởng Vương Kiệt Hi là kính nể có thừa, không tồn tại lần thứ tư uỷ ban nói lên trở lên tình huống;
Hậu cần uỷ ban đại biểu Viên Bách Thanh bày tỏ, lấy các cô chú làm đại biểu hậu cần nhân viên công tác đối đội trưởng Vương Kiệt Hi yêu thương phải phép, không tồn tại lần thứ tư uỷ ban nói lên trở lên tình huống.
(hội nghị kỷ yếu viên Cao Anh Kiệt: "Yêu thương phải phép" cái từ này muốn giữ lại thật à? )
(Viên Bách Thanh: Chắc chắn! Chỉ có cái từ này mới có thể đại biểu tâm tình của tui! )
END.
Last edited: