Bá Đồ F4 - Ánh sáng

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Vid: kalalaka


And there I thought I would finally shut up. Ta muốn làm Chu Trạch Khải nhưng đời bắt ta làm Hoàng Thiếu Thiên.

Top cmt của fan dưới vid này:

“Bình thường mọi bữa tôi đều đến xem, nhưng hôm nay tôi nhất định phải lên tiếng.

Hôm nay Lam Vũ thua rồi, tiếp theo sẽ đến lượt Bá Đồ ngay thôi.

Mùa hè của Lam Vũ, mùa thu của Bá Đồ, mùa đông của Luân Hồi. Một câu nói vốn thi vị như thế lại như cứa vào trái tim của tôi.

Lam Vũ kết thúc rồi. Mỗi ngày đón đọc chương mới là một lần lăng trì, cuối cùng cũng kết thúc. Tôi không phải fan Lam Vũ còn cảm thấy giải thoát giùm.

Tuy rằng tôi cũng thích Hưng Hân, nhưng trận chiến đó Lam Vũ đánh không hề đặc sắc chút nào, chẳng hề phù hợp với thực lực chiến hội bọn họ một tẹo nào.

Tôi rất thất vọng.

Dựa theo trạng thái của Hồ Điệp Lam, tôi thực sự không xem trọng trận Bá Đồ chút nào.

Tôi rất sợ. Tôi thật sự rất sợ.

Không phải tôi sợ thua. Tôi sợ dưới ngòi bút của tác giả các thành viên Bá Đồ không thể phát huy hết sức mình, giống như Lam Vũ vậy. Cuối cùng lại đón một kết cục vừa bất cam vừa uất ức.

Rất nhiều người bảo đừng fan Bá Đồ, tôi vẫn cứ nằng nặc fan Bá Đồ, đi theo từng bước chân của họ cho đến hết mùa giải này. Tâm trạng rất đau khổ, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý sẵn trước, nhưng lòng vẫn xót xa buồn bã không thể thốt thành lời. Trong lúc bất tri bất giác, Bá Đồ đã chiếm đóng trái tim tôi, dù có là máu M đi nữa cũng không thể đọc tiếp được.”

Một bình luận khác:

“Chậm rãi đọc hết trận Lam Vũ, trong lòng thật sự rất khó chịu. Tuy rằng tôi yêu Diệp Tu, nhưng Lam Vũ thực sự là…

Trận lôi đài của Dụ đội cứ ngỡ rằng anh ấy có thể uy phong một phen, không ngờ chỉ mài được nửa thanh máu của Diệp Tu. Nếu như không phải do Hưng Hân…

Haizz, cũng chẳng có nếu như cái gì. Ra đi sớm ra đi muộn thì đều là ra đi. Hơn nữa Lam Vũ chỉ đánh hai trận là kết thúc rồi, quả thật dùng thất bại của Lam Vũ để lót đường cho boss cuối Luân Hồi về sau, xem mà trong lòng ray rứt khôn nguôi, không nỡ đọc tiếp nữa.”



Chưa đọc trận Bá Đồ và Luân Hồi nên không biết rốt cuộc họ thua thảm đến cỡ nào, nhưng đã được spoil về Tống Kỳ Anh bật khóc nghẹn ngào sau câu nói của Diệp Tu ở trận Bá Đồ, cũng như 6.5s thần thánh cùng APM biến thái của Diệp Tu ở trận Luân Hồi. Nói chung so thảm chắc chắn bán kết Bá Đồ và chung kết Luân Hồi chỉ có hơn chứ không kém hơn tứ kết Lam Vũ được, càng vào sâu càng thua oan.

Có một bạn hỏi tại sao tui lại có thể ghét Hưng Hân. Tui hỏi ngược lại sao họ có thể thích Hưng Hân. (Bạn khá thân nên cuộc trò chuyện không có ác ý). Không biết sau này tui có hối hận khi hiện giờ cay Hưng Hân không, như cách tui hối hận vì khi xưa đã không fan Bá Đồ sớm hơn. Chỉ là bây giờ còn quá ít những giây phút Hưng Hân khiến tui cảm động, giống như nghe một đứa con cưng của giời kể về khó khăn gầy dựng công ty riêng của mình vậy. Không phủ nhận rằng có thể nó khó thật, nhưng khi so với những người khác, bao nhiêu ưu ái, bao nhiêu thiên vị, bao nhiêu tài nguyên tác giả đều đổ vào họ, thì quá khó để mê Hưng Hân, đặc biệt là đặt cạnh các chiến đội khác bị dìm quá thê thảm.

Hưng Hân did nothing wrong. Hồ Điệp Lam did them wrong.

Hồ Điệp Lam, liệu ông có nghe thấy tiếng các fan khắp nơi hay không?

Thôi nói về Hưng Hân thế thôi, không phải cố bôi đen hình tượng fan Gia Thế/Lam Vũ/Bá Đồ/Luân Hồi aka tui thua Hưng Hân chỉ biết nhỏ mọn cay cú, chuyển sang nói gì đó tích cực hơn về Bá Đồ. Bởi đây là một chiến đội rất tích cực, nhưng cách nó tích cực khác với các chiến đội trẻ khác.



Trong 6 đội lớn có nhiều đất diễn của truyện Hưng Hân, Bá Đồ, Lam Vũ, Vi Thảo, Luân Hồi, Gia Thế, lần đầu tiên đọc theo diễn biến truyện lúc này lúc khác mà tui sẽ thích đội này hơn đội kia. Hồi trước hình như luôn là Lam Vũ đầu Bá Đồ chót, các đội khác lên xuống không cố định.

Đây là chuyện không thể sai lầm hơn được nữa.

Muốn cảm Bá Đồ thực sự cần sự tinh tế hơn các đội trẻ khác nhiều lắm. Không phải hồi xưa ghét gì Bá Đồ, chỉ là do tầm nhìn tui hạng hẹp, chưa biết cách trân trọng hết cái thần của Bá Đồ mà chỉ biết nông cạn chạy theo lớp trẻ.

Bây giờ Bá Đồ là đội yêu thích thứ 2 thứ 3. Mà nói yêu thích Bá Đồ thì hơi thơ ngây, thiết nghĩ fan Bá Đồ ít ai nói “yêu thích” Bá Đồ, như thế thì sến sẩm quá.

Fan sẽ kính, sẽ yêu, sẽ thần phục Bá Đồ, sẽ xem đó là tín ngưỡng, là kiên cường.

Bởi nhìn vào Bá Đồ, không ai dám sáo rỗng.



Trong 6 đội lớn, Hưng Hân bỏ qua.

Gia Thế chỉ biết trông về quá khứ.

Vi Thảo thì lại phóng mắt tới tương lai.

Lam Vũ và Luân Hồi tha hồ tiêu xài sức trẻ.

Và Bá Đồ.

Họ không có thời gian, không có trạng thái tốt nhất, không có ông trời ưu ái.

Họ không cần an ủi, không cần ngụy biện, không cần tiếng thơm, không cần vị trí ghế ngồi.

Không phải chỉ nói về các lão tướng đáng kính, mà trên dưới Bá Đồ đều như thế.



Đáng kính là ông chủ Bá Đồ chịu hạ mình phối hợp diễn tạo uy cho Hàn Văn Thanh, “lập tức đi ra ngoài nhận điện thoại, chỉ một động tác nhỏ thế thôi, xảy ra trong hoàn cảnh đặc thù như thế, tạo nên ảnh hưởng không lường được trong việc tạo dựng uy tín đội trưởng cho Hàn Văn Thanh.” Tính cách cương quyết của đội trưởng Bá Đồ nói một không hai không phải giả, nhưng không chỉ thế “thực ra, đây là sự ủng hộ kiên quyết và chắc chắn của một ông chủ dành cho đội trưởng nhà mình.”

Đáng kính là Trương Tân Kiệt một “bậc thầy chiến thuật tài năng về phòng ngự chân chính, chuyện này cũng liên quan tới tính cách của bản thân” nhưng lại chưa từng có cơ hội phát huy trọn vẹn sở trường của mình, bởi ngược đời thay Bá Đồ vốn là một đội chuyên xông xáo tấn công. Trong 4 bậc thầy chiến thuật, Trương Tân Kiệt là người duy nhất xếp dưới làm đội phó. Hắn sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của chiến đội, bỏ kỳ nghỉ hè riêng để dẫn đoàn cướp boss, sẽ nói “Ở đây là Bá Đồ” để ngăn cản đám tuyển thủ bày trò ở sân nhà All-Stars Bá Đồ.

Đáng kính là Tần Mục Vân chọn cho mình sở trường di chuyển đã định trước là không thể lấp lánh, song lại là vũ khí giết địch chết chóc im lìm nhất. Trong khi Cổ Thế Minh tuyển thủ dự bị cho Hàn Văn Thanh đã không thể chờ ngày mình có slot ra trận mà chuyển nhượng đi mất, thì Tần Mục Vân vẫn kiên trì ở trại huấn luyện tới năm 21 tuổi - một độ tuổi quá lứa, chỉ để xuất hiện khi chiến đội cần. Một tân binh như hắn lại tiễn chân đại thần Vương Trì Hiên tiền nhiệm giàu kinh nghiệm hơn, lặng lẽ đứng bên cạnh 4 siêu sao ngay trong mùa giải ra mắt trong bao nhiêu nghi ngờ, từng doạ hú vía Giang Ba Đào và làm Dụ Văn Châu kinh ngạc.

Đáng kính là tiểu tướng Tống Kỳ Anh nghiêm cẩn trong mỗi môt trận đấu, theo đến tận hàng ghế đối thủ nhằm tìm tòi từng nguyên nhân nhỏ nhặt vì sao mình thua cuộc, cốt chỉ để mạnh lên thật nhanh. Khác với các tiểu tướng trẻ khác Cao Anh Kiệt và Lư Hãn Văn cũng từng rơi nước mắt khi bọn cậu làm đoàn đội của mình thua cuộc, thì Tống Kỳ Anh bật khóc trong bán kết lại quá oan ức và xót xa, bởi cậu nào đã gây sai lầm gì.

Đáng kính là các đội viên khác bị cướp mất slot ra sân do Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc chuyển đến vẫn không oán than. Thậm chí, mùa 10 áp dụng đánh luân phiên, trọng tâm chiến thuật Vòng chung kết không phải là Đại Mạc Cô Yên mà chuyển sang Thạch Bất Chuyển.



Các thành viên khác còn thế, càng huống hồ là các lão tướng Hàn Văn Thanh, Lâm Kính Ngôn, hay Trương Giai Lạc. Trái tim quán quân của các lão tướng thuở đầu rất khác với bọn trẻ ngày nay vốn được nuôi lớn trong thời đại thương mại hoá phát triển rầm rộ. Nó thực sự chỉ đập vì chiến thắng và vinh quang tối cao nhất mà thôi, chứ không phải vì ánh đèn rực rỡ, vì tranh chấp vị trí chủ lực, hay vì tiếng thơm nhất thời.

Lâm Kính Ngôn cách giải nghệ chỉ một bước thật gần, Trương Giia Lạc thậm chí đã từng giải nghệ rồi, Hàn Văn Thanh 10 năm trời còn chưa giải nghệ thật đúng là kỳ tích. Mỗi người trải qua rất nhiều thăng trầm và câu chuyện riêng của mình, nhưng tất cả đều chỉ mưu cầu chiến thắng.

Mượn một câu trong bài chị Lá từng viết “Ở chiến đội này, tôi không tìm thấy một bước chân nào dừng lại.” Bọn họ đều đang chạy đua với thời gian, vượt qua đối thủ, vượt qua chính mình.



Bá Đồ không lãng mạn theo hướng sến sẩm uỷ mị. Bá Đồ lãng mạn như bản nhạc rock này vậy, thô ráp, khốc liệt, và hùng dũng.

Bá Đồ không có nhiều thứ các đội khác có. Nhưng họ cũng có rất nhiều thứ các đội khác không có.

Họ có trên dưới đồng lòng từ ông chủ đến đội viên mà Gia Thế đánh mất. Lam Vũ nuôi thả Lư Hãn Văn nhận được biết bao tán thưởng, trong khi trên thực tế Tần Mục Vân ra mắt cùng mùa có thua gì Lư Hãn Văn, còn vững vàng hơn vài phần.

Ở Lam Vũ, tiểu tướng tương lai dùng kiếm chống trời tiếp theo còn có thể làm một đứa trẻ, ở Bá Đồ thì đến đứa trẻ cũng thật chững chạc, chỉ muốn mau chóng chống trời.

Thường người ta sẽ dễ thích những chiến đội có năng lượng tươi trẻ hài hước như Hưng Hân, Lam Vũ, và Luân Hồi, mà Bá Đồ thì lại có quá ít thời gian để dừng lại vui đùa. Họ không gắn kết qua những phút giỡn hớt, nhưng người Bá Đồ đùm bọc chiến hữu có kém Lam Vũ - chiến đội môi trường tốt nhất? Bá Đồ ít khi tếu táo, nhưng chung kết mùa 9 bại trận, Bá Đồ toàn hạng trai tráng cứng rắn thẳng thắn lại đùm ráng nặn ra “nụ cười khó coi hơn cả khóc" để pha trò an ủi Trương Giai Lạc. Họ không tỉ mỉ che chở hậu bối từng li từng tí như Vi Thảo, nhưng Trương Giai Lạc và Trương Tân Kiệt cũng xúm lại hỏi han Tống Kỳ Anh phòng ngừa Diệp Tu dạy hư cậu bạn trẻ.



Giữa vid này có một đoạn dài liệt kê thành tích trận đấu của Bá Đồ mà tui không sub trong vid vì không đủ chỗ.

Mùa 9:

Tứ kết Bách Hoa, lượt thứ nhất, thắng 11-7

Tứ kết Bách Hoa, lượt thứ hai, thua 9-11

Tứ kết Bách Hoa, lượt thứ ba, thắng 11-8

Bán kết Vi Thảo, lượt thứ nhất, thua Vi Thảo

Bán kết Vi Thảo, lượt thứ hai, thắng Vi Thảo

Bán kết Vi Thảo, lượt thứ ba, thắng Vi Thảo 10-8

Chung kết Luân Hồi, lượt thứ nhất, thắng Luân Hồi

Chung kết Luân Hồi, lượt thứ nhất, thua Luân Hồi 7-11

Chung kết Luân Hồi, lượt thứ nhất, thua Luân Hồi 4-11

Vòng bảng mùa 10 tham khảo bảng thống kê ở đây. Nếu nói Tiêu Thời Khâm đi ngược đường trời, thì Bá Đồ nhân định thắng thiên nào có kém cạnh. Giống Luân Hồi, họ không nói nhiều, chỉ lẳng lặng làm.




Không nhớ chính xác câu gốc từ đâu nhưng đại ý là “Tôi đã chán xem những tuyển thủ mạnh đơn thuần. Tôi càng có hứng thú với những kẻ thi đấu như thể cả mạng sống của họ phụ thuộc vào đó.”

Đây chính là tinh thần trận chung kết mùa 9, hay nói đúng hơn là giữa kiểu chiến đội như Luân Hồi và Bá Đồ. Cả hai quả thật đều siêu mạnh, nhưng so với Luân Hồi, cái hồn của Bá Đồ phải nói là ở một đẳng cấp khác.

Không phải nói Luân Hồi không tốt, ngược lại Luân Hồi rất tuyệt, cá nhân cực thích Luân Hồi. Nhưng chung kết mùa 9, không ngạc nhiên khi đa số fan đều ủng hộ Bá Đồ.

Because we feel for you.

Đội trưởng mười năm Hàn Văn Thanh.

Tâm ta bất chuyển Trương Tân Kiệt.

Đệ nhất lưu manh Lâm Kính Ngôn.

Ông vua không ngai Trương Giai Lạc.

Có thể đôi khi những thứ fan hô hào chỉ đơn thuần là kỳ vọng chứ không đúng hoàn toàn với thực tế, nhưng cũng giống như lý do yêu thích các tranh ảnh và video về Bá Đồ, chính là ở cảm xúc mãnh liệt bộc trực đập thẳng vào lòng đấy ngay chỉ từ lần đầu nhìn thấy.

Because I feel for you.



Dạo này rất thích quanh quẩn ở Bá Đồ. Thích tranh ảnh về Bá Đồ, gam màu bố cục và cảm xúc mỗi tấm mang lại luôn rất mạnh. Thích các video về Bá Đồ nơi fan - kế thừa truyền thống chỉ biết hô khẩu hiệu của đội trưởng - hùng dũng spam khẩu hiệu màu đỏ hào hùng khắp nơi.

Đại Mạc Cô Yên trực, Trường Hà Lạc Nhật viên.

Tâm ta tựa đá, không thể chuyển dời. (“Tâm” = “Tân", chơi chữ tên Trương Tân Kiệt và ID Thạch Bất Chuyển)

Đệ nhất lưu manh Lâm Kính Ngôn.

Ông vua không ngai Trương Giai Lạc.

"Nhưng tôi luôn tin sẽ có ánh sáng chiếu rọi ở cuối đường hầm."

Đây chính là Bá Đồ, là cái lãng mạn mơ mộng bộc trực, trần trụi, và rung động nhất.

“Mười năm Bá Đồ! Trước sau như một!"

 

Bình luận bằng Facebook