Hoàn [Chuyện Nhỏ 2022] [Tôn Tiêu Tôn] Hán Quảng

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
HÁN QUẢNG

Tác giả: 绿墙山

Link gốc: 【全职高手/肖翔肖】汉广(END)

Edit: Nguyệt

-

Mừng sinh nhật Tiêu Thời Khâm 2022

-

Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh tư
Giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương tư.


(Sông Hán mênh mông, bơi chẳng nổi
Trường Giang sóng lớn, bè không qua)

-

1.

Leo lên theo con đường núi gập ghềnh, xuyên qua cánh rừng rậm rạp, trên đỉnh Sinh Linh của dãy núi Lôi Đình mây mù vấn vít, có kiếm tiên ẩn cư ở nơi đó, suốt vài chục, vài trăm năm mà dung mạo chẳng đổi. Nếu núi này có yêu ma quấy phá, có dân chúng gặp tai ương, chỉ cần cử một người trèo lên núi, để lại thư tín và điểm tâm trong đình dựng bia cuối sơn đạo, chắc chắn ít hôm sau sẽ thấy linh thú kim sắc từ đỉnh Sinh Linh mang theo thiên lôi đi xuống vào giờ Tý, tiêu diệt sạch sẽ yêu ma hăm dọa hại người.

Đó là lời đồn Đới Nghiên Kỳ nghe được từ thôn dân sống dưới chân núi.

Chỉ có điều, những năm gần đây, yêu ma lớn nhỏ đều không dám làm loạn ở vùng núi Lôi Đình, vị tiên nhân kia cũng đã nhiều năm chưa xuống núi. Những người lớn tuổi còn nhớ mãi không quên với truyền thuyết trong khi đám thanh niên lại chẳng tin núi này có tiên nhân, linh thú gì. Đới Nghiên Kỳ vừa nghe bà lão hái dâu kể chuyện, vừa tươi cười lấy món điểm tâm ngon lành ra mời bà. Nàng xin một bát nước giếng giải khát xong liền cáo từ, một mình rời khỏi thôn trang, đi đến nơi rừng hoang núi thẳm. Nàng lấy một chiếc còi ngọc từ trong tay áo ra, đặt bên môi thổi mạnh.

Chiếc còi phát ra âm sắc véo von như chim hót, dù không vang dội nhưng lại truyền đi rất xa. Nàng đứng tại chỗ, chờ chừng nửa nén hương liền nghe được hót vang cực kỳ giống với tiếng còi truyền lại từ nơi không xa. Một luồng sáng xanh lấp lánh rọi xuống từ phía đông, nhoáng cái, Thanh Loan đã đậu trước mặt nàng.

Nàng cưỡi lên Thanh Loan, bay về phía đám mây nọ.

Trên đỉnh Sinh Linh, xuyên qua tầng mây quanh năm không tan, nơi đỉnh núi có một mảnh đất bằng, tiên nhân dựng nhà cư ngụ ở chính chốn này.

"Người dưới chân núi đều nói sư phụ có dáng dấp thiên nhân, hơn xa Vệ Giới, Phan An không biết bao nhiêu phần, chính là tiên quân giáng thế, thọ ngang sông núi, sáng cùng nhật nguyệt..."

Đới Nghiên Kỳ đặt món điểm tâm nàng mang đến lên chiếc bàn gỗ thô ráp, lại rót hai chén trà mới. Nàng bưng chiếc chén sứ chế tác vụng về tới mời Tiêu Thời Khâm ngồi phía đối diện, lúm đồng tiền xinh xắn như đóa sơn đào đầu cành buổi xuân sớm.

Tóc mai Tiêu Thời Khâm đã điểm bạc, diện mạo cũng không anh tuấn như trong lời đồn. Khuôn mặt gầy, cánh môi mỏng, thân hình dong dỏng thật sự có phần nào đó như đọa tiên, nhưng ngoại trừ điểm đó ra thì không còn gì hơn, thậm chí còn là tướng bạc phúc. Chừng như đã trải qua quá nhiều biến cố, gió sương nơi đáy mắt xua mãi không tan, thoạt trông chẳng qua là một người trung niên đã quen làm lụng vất vả mà thôi.

Nghe những lời nàng kể lại, Tiêu Thời Khâm nhận chén trà, mím môi cười thầm. Điểm tâm trên bàn có hương vị hoa quế và mật ong, hắn chỉ mỉm cười, ngửi thử rồi đặt qua một bên.

"Sợ là người mang dáng dấp thiên nhân đó không phải nói về ta." Hắn nhấp một ngụm trà, khẽ nâng mắt liếc nhìn về phía cạnh cửa. Đột nhiên, một trận gió mát luồn vào căn nhà đơn sơ, chớp mắt thôi, bên bàn đã xuất hiện thêm một người.

"Là điểm tâm của Phúc Thiện Trai ở kinh thành!" Người vừa tới trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, mắt sao mày kiếm, anh khí phi phàm, tròng mắt màu hổ phách đẹp lạ thường càng giống với kiếm tiên thần thông quảng đại, dung mạo tựa Phan An trong lời kể của sơn dân hơn. Chỉ là sau khi trông thấy điểm tâm, hắn đã vứt hết lễ nghĩa thứ bậc ra sau đầu, vươn tay liền lấy, lấy được bèn ăn luôn, một miếng bánh hoa quế nhai có hai lần đã nuốt xuống bụng, nuốt xong lại vươn tay lấy một chiếc bánh đào khác.

Đới Nghiên Kỳ đẩy phần điểm tâm còn lại tới trước mặt hắn, "Sáng sớm ta mua ở kinh thành, gấp gáp đi thẳng về đây, ngươi có gì cảm tạ ta?"

Thanh niên tuấn lãng kia vừa ăn vừa chớp chớp mắt với nàng, làu bàu: "Tự ngươi muốn mua về cho ta, sao giờ lại đòi ta trả ơn?"

Đới Nghiên Kỳ liếc xéo hắn một cái, sẵng giọng: "Tôn Tường, ngươi thật sự là tên vô lương tâm."

Tôn Tường mặc kệ nàng, ăn sạch chỗ điểm tâm nhanh như rồng cuốn. bàn tay dính đầy vụn bánh với lấy chén trà của Tiêu Thời Khâm, hắn ngửa đầu uống cạn trong một hơi, bấy giờ mới thở một hơi đầy thỏa mãn, quay sang nói chuyện với nàng: "Ta đâu phải là ngươi, lương tâm quái gì chứ."

Đới Nghiên Kỳ giả vờ tức giận, quay đi hướng khác không nhìn hắn. Tiêu Thời Khâm ngồi bên cạnh mỉm cười, đưa tay lau sạch khóe miệng giúp Tôn Tường, lại rót thêm một chén trà cho hắn.

"Sư phụ, sớm muộn người cũng chiều hư tên yêu nghiệt này." Đới Nghiên Kỳ lắc đầu, làm bộ làm tịch thở dài.

Tiêu Thời Khâm lại cười, nói: "Đã hư sẵn rồi, không phải chuyện một chốc một lát."

"Này nhé, ta không phải yêu nghiệt." Tôn Tường cầm chén trà, "Ta đây lợi hại lắm đấy."

Đới Nghiên Kỳ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, trùng hợp gặp được Tiêu Thời Khâm, được hắn nhận làm đệ tự, nuôi dưỡng nên người, giờ đã tròn hai mươi tuổi.

Bắt đầu từ khi nàng biết nhận thức, Tôn Tường đã thường xuyên không mời mà tới tìm Tiêu Thời Khâm uống rượu. Tiêu Thời Khâm là người tu tiên, kiêng ngũ cốc, rượu cũng không dính. Mỗi lần Tôn Tường đưa rượu ngon lâu năm tới, Tiêu Thời Khâm chỉ ngồi bên cạnh, uống trà cùng hắn.

Khi còn nhỏ, Đới Nghiên Kỳ tò mò với mùi rượu, nhân lúc hai người không chú ý trộm vò rượu đi. Rượu nếp tinh khiết tỏa ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt giữa đêm tối. Nàng uống thử một hớp rồi là không dừng lại được, kết quả uống cạn cả vò, say đến bất tỉnh nhân sự, ngủ liền bảy ngày bảy đêm, mơ thấy rất nhiều điều kỳ quái, đến lúc tỉnh lại cảm giác như đã qua cả một kiếp. Về sau, Tiêu Thời Khâm không cho Tôn Tường để rượu lung tung nữa. Tôn Tường chẳng những thờ ơ mà còn cười bảo nha đầu kia thật có phúc. Phàm nhân dính được vài giọt tiên tửu là có thể kéo dài thọ mệnh, nàng ta uống say một chầu, tu vi đủ vượt xa người khác vài chục năm. Đới Nghiên Kỳ còn muốn hỏi rượu kia có thứ gì, thế nhưng Tôn Tường lại nhất quyết không chịu mở miệng.

Ba năm trước, nàng học thành xuất sư, không còn ở trên ngọn núi này nữa. Lần nào về thăm nàng cũng gặp Tôn Tường, như thể hắn mới là chủ nhân của nơi này còn nàng thì biến thành người ngoài. Mới đầu, nàng còn có phần không vui nhưng chẳng mấy chốc đã mặc kệ, chỉ cần Tiêu Thời Khâm vui vẻ là được.

Đới Nghiên Kỳ là đệ tử đóng cửa của Tiêu Thời Khâm, nàng chưa từng gặp những người đã xuất sư trước, Tiêu Thời Khâm cũng không nhắc đến. Nàng từng hỏi Tôn Tường , hắn chỉ bảo rằng đó là chuyện từ rất nhiều năm trước, hiện giờ phần lớn những người đó đều đã nhập thổ, không thì cũng già cả, nhắc lại chuyện cũ chỉ toàn buồn thương.

Nàng nhân cơ hội truy hỏi rốt cuộc Tiêu Thời Khâm đã bao nhiêu tuổi, Tôn Tường lại lắc đầu.

"Từ khi ta xuất thế, hắn đã sống lâu đến không thể tính được, là một lão nhân." Lúc đó Tôn Tường ngồi xổm trên vách đá đầu cùng của đỉnh núi, tiện tay ném cành cây nho nhỏ bên chân đi. Hắn nhướng mày, cười rất kiêu ngạo, "Phàm nhân các ngươi dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ là phàm nhân, kém xa ta đây."

Vậy rốt cuộc ngươi là gì —— Chung quy Đới Nghiên Kỳ vẫn không hỏi câu này.



2.

Một hôm, lúc chính ngọ, Đới Nghiên Kỳ đang phụ Tiêu Thời Khâm trồng hoa trong vườn, đột nhiên trông thấy một con chim vàng anh nho nhỏ đập cánh bay lên từ giữa tầng mây rồi đậu lên vai Tiêu Thời Khâm.

Đó là con chim máy dùng để truyền tin của Tiêu Thời Khâm, nó trông giống y như thật, chỉ là không biết hót. Hắn lấy thư được nhét trong bụng chim ra, nét bút trên lá thư rất đẹp, còn có hương hoa lan thoang thoảng vương trên giấy.

Tiêu Thời Khâm đọc xong lá thư rất nhanh, hắn vẫy tay với Đới Nghiên Kỳ.

"Có một việc thế này." Hắn đưa lá thư qua, "Đệ tử Yên Vũ Lâu gặp phải một Thụ Yêu ngàn năm ở Lĩnh Nam, tổn thất mười mấy người. Lần này Sở chưởng môn đích thân tới hàng phục, muốn mượn dùng Thiểm Ảnh kiếm của ta một phen."

Đới Nghiên Kỳ nhận lấy, đọc qua một lượt, ngạc nhiên nói: "Đường đường là chưởng môn một phái mà lại muốn mượn kiếm để trừ yêu sao? Thật kỳ lạ."

"Đừng nghĩ lung tung. Thiểm Ảnh kiếm tương khắc với Thụ Yêu kia. Sở chưởng môn làm vậy chỉ để đảm bảo chắc chắn thôi."

Đới Nghiên Kỳ nghiêng đầu: "Vậy sư phụ định cho mượn?"

Tiêu Thời Khâm thản nhiên đáp: "Hàng yêu trừ ma chính là chức trách của ta, vốn không nên từ chối. Nhưng ta ẩn cư đã lâu, không muốn qua lại chốn giang hồ, Thiểm Ảnh kiếm lại là bảo vật truyền lại từ đời sư tổ, không thích hợp trao vào tay người ngoài, vậy nên..." Hắn nâng mắt, nhìn nàng, "Ta muốn con đi thay ta chuyến này."

Lời vừa dứt, hắn đưa tay vẽ lên không trung, một bóng đen bay ra từ trong phòng, cắm thẳng bên chân Đới Nghiên Kỳ khiến mặt đất quanh nó phải chấn động theo.

"Mang theo Thiểm Ảnh kiếm này, sấm sét chín tầng trời đều nghe lệnh, không nơi nào gặp bất lợi." Thần sắc Tiêu Thời Khâm nghiêm nghị, "Vi sư giao kiếm này cho con, để con thay ta tới Lĩnh Nam trừ yêu, đồng thời gặp mặt Sở chưởng môn, được chứ?"

Đới Nghiên Kỳ cúi đầu nhìn ô kim trường kiếm trước mặt. Hồi nhỏ, nàng từng thấy Tiêu Thời Khâm vung trường kiếm chém yêu ma, lôi động cửu thiên nhanh như chớp, trông rất đáng sợ. Khi đó, Tiêu Thời Khâm mang đấy sát khí, hoàn toàn khác với sư phụ tao nhã, hiền lành thường ngày.

"Đệ tử..." Ngón tay nàng khẽ run, yết hầu nghẹn ứ, "Đệ tử chỉ sợ..."

Tiêu Thời Khâm mỉm cười với nàng.

Nàng cố trấn tĩnh, hai tay siết chặt rồi lại buông ra, tiến lên rút Thiểm Ảnh khỏi nền đất rồi nâng nó bằng cả hai tay, quỳ xuống trước mặt Tiêu Thời Khâm.

"Đệ tự nhất định không phụ phó thác."

"Tốt." Tiêu Thời Khâm khẽ gật đầu, "Ta sẽ để Tôn Tường đi cùng con, dù Thụ Yêu kia có lợi hại đến đâu, có chuẩn bị trước cũng sẽ không đáng ngại."

"Mơ đẹp quá ha, ta còn lâu mới đi nhé."

Một giọng nói lười biếng vang lên phía trên đầu, Đới Nghiên Kỳ ngẩng lên nhìn, hóa ra Tôn Tường đang nằm phơi nắng trên mái rạ, hai tay hắn kê sau đầu, miệng ngậm một nhánh cỏ gãy, trông đến là khoan khoái, thanh thản, chắc hẳn đã nằm trên đó nghe suốt từ nãy đến giờ.

"Ngươi đưa kiếm cho nha đầu tiểu Đới, lại có Sở Vân Tú trấn thủ, thế mà còn muốn ta đi làm hộ vệ?"

Tiêu Thời Khâm ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi không đi?"

"Ha, ta chỉ sợ nha đầu kia chịu không nổi phúc đức nhiều đến thế." Tôn Tường trở mình, nhảy xuống khỏi nóc nhà. Thân hình cao lớn đáp xuống đất mà lại nhẹ nhàng như loài chim, "Ta biết ngươi thương nàng ấy, nhưng đạo hạnh nha đầu kia còn non kém, truyền lại Thiểm Ảnh kiếm sớm như thế, nếu không khống chế được, có lẽ còn thành tai họa."

Đới Nghiên Kỳ vừa nghe thế, trong lòng bắt đầu nao núng. Nhưng Tiêu Thời Khâm vươn tay sang giữ chặt vai nàng, nhiệt độ ấm áp, ôn hòa truyền tới từ lòng bàn tay khiến nàng an tâm.

"Vậy nên ta mới mong ngươi sẽ đi cùng." Tiêu Thời Khâm nhìn dáng vẻ không vui của Tôn Tường, nói tiếp: "Đã mấy chục năm rồi chúng ta không so chiêu, nếu lần này ngươi có thể giúp nàng ấy và Thiểm Ảnh trở về toàn vẹn, ta sẽ lại đấu một trận tử tế với ngươi, vậy đã vừa lòng chưa?"

Tôn Tường hừ một tiếng, áp sát khuôn mặt không tình nguyện qua, "Nói phải giữ lời?"

Tiêu Thời Khâm đưa tay phủi sạch rơm rạ và bụi bặm dính trên người hắn, cười thản nhiên: "Ta đã gạt ngươi bao giờ đâu?"

Tôn Tường giật giật môi, nhỏ giọng lầm bầm gì đó rồi quay người, lập tức biến thành một vệt sáng vàng kim, bay vút vào rừng chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.

Đới Nghiên Kỳ lờ mờ nghe thấy hình như hắn nói "Chẳng phải ngươi giỏi gạt ta nhất còn gì".



Ngày kế, Đới Nghiên Kỳ và Tôn Tường cùng cưỡi Thanh Loan tới Yên Vũ Lâu hội hợp cùng Sở Vân Tú. Suốt dọc đường đi, nàng ôm khư khư Thiểm Ảnh không dám động đậy. Tôn Tường thấy bộ dạng đó của Đới Nghiên Kỳ rất buồn cười, bèn len lén vươn tay vỗ vai nàng. Đới Nghiên Kỳ giật thót cả người, trượt khỏi lưng Thanh Loan, may mà Tôn Tường nhanh tay nhanh mắt kéo lên kịp.

"Ầy, ngươi nhát gan quá đi mất, ta cũng đâu có cố ý hại ngươi ngã." Tôn Tường vỗ lưng an ủi nàng, hắn chột dạ vì trò đùa của mình nên giọng điệu cũng xìu xuống hẳn, "Đừng xị mặt ra nữa, coi như là ta mạo phạm ngươi, ta chịu bồi tội là được đúng không?... Nào, đưa Thiểm Anh ta cầm cho, đỡ việc người cứ phải căng thẳng như gặp đại địch thế."

Đới Nghiên Kỳ ôm chặt thanh kiếm vào lòng, lắc đầu nguầy nguậy.

Tôn Tường hết cách, đành phải ngồi nghiêm chỉnh trên lưng Thanh Loan, "Ngươi vẫn còn non nớt lắm. Nhớ hồi đó sư phụ ngươi mang theo Thiểm Ảnh kiếm đánh bại tam đại trưởng lão Ma tộc uy phong khí phách biết bao nhiêu, hầy, đáng tiếc giờ ngươi không được thấy."

Về quá khứ của Tiêu Thời Khâm, Đới Nghiên Kỳ biết rất ít nên vô cùng tò mò. Nếu Tôn Tường đã chủ động nhắc tới, nàng cũng tiện truy vấn theo: "Sao ngươi lại quen biết sư phụ ta?"

"Là chuyện từ bao nhiêu lâu rồi nhỉ." Tôn Tường vò đầu, "Ta với hắn không giao chiến không thành bằng hữu. Hồi đó ta mới lớn có chừng này thôi." Hắn khua khua tay ngang ngực mình, "Tuy vóc dáng thấp bé nhưng ta lợi hại lắm đấy, dù là người hay yêu, không ai đánh thắng được ta. Cũng có mấy kẻ tự xưng là chân nhân, là đạo trưởng gì gì đó tới tìm ta gây phiền toái, đều bị ta đuổi đi gọn ghẽ, căn bản chẳng đủ để gọi là một trận chiến."

"Ta thèm mà nghe mấy chuyện này!" Đới Nghiên Kỳ sốt ruột ngắt lời hắn, "Ngươi kể về sư phụ ta đi!"



3.

Trước khi gặp Tiêu Thời Khâm, Tôn Tường còn không có tên.

Hắn sinh ra từ linh khí đất trời, ngoại trừ cá tôm lớn bé sống trong Hán Thủy thì chẳng có lấy một người bạn, vậy nên cũng chẳng cần có tên làm gì.

Ngày đó trời đổ mưa lớn, hắn hóa thành nguyên hình, bập bềnh trôi trên mặt sông hứng mưa. Hắn thích cảm giác giọt nước mưa vỗ lên lớp vảy, cảm giác ấy giống như có người nhẹ nhàng phất chiếc quạt lông mềm mại trên vảy của hắn, chà sát, mài bóng chúng, để chúng tỏa ra những tia sáng xinh đẹp, đầy màu sắc. Ngày mưa dễ chịu hơn những hôm nắng như đổ lửa nhiều.

Hắn tạo ra từng cơn sóng bạc đầu trong làn nước, đắm mình trong làn bọt trắng xóa, trêu đùa những con cá nhỏ đang hoảng sợ, ngoác miệng thật rộng giả vờ như muốn ăn thịt rồi lại phun chúng ra từ lỗ mũi, nhìn chúng hốt hoảng trốn xuống đáy sông.

Không có sinh vật nào cường đại, đẹp đẽ hơn hắn. Đám đạo sĩ, bán tiên nhìn hắn không vừa mắt chẳng khác gì lũ cá tôm nhỏ nhoi, yếu đuối hay đám trai ngọc mang thân xác xấu xí sống bám dưới đáy sống, hắn lười liếc nhìn dù chỉ một lần.

Đang lúc đắc chí dạt dào khi nhớ đến một tên cao tăng đắc đạo nào đó vừa bị hắn đuổi đi, cái đuôi quẫy liên hồi trên mặt nước, bọt sóng li ti liên tục hòa vào màn màn mưa tầm tã, hắn bỗng trông thấy một bóng người lờ mờ trên ghềnh đá bên bờ biển cách đó không xa. Người nọ khoác áo tơi, hình như đang nhìn về phía hắn.

Bỗng nổi hứng đùa dai, hắn cố tình tạo ra động tĩnh lớn hơn, muốn hù dọa người nọ, nào ngờ đối phương chẳng những không nhúc nhích mà còn đội mưa lội xuống nước, đi về phía hắn sau một thoáng quan sát. Mãi tới lúc định thần, hắn mới chợt phát hiện người nọ đang vững vàng bước đi trên mặt nước, không biết trên tay đã có thêm một thanh ô kim trường kiếm từ khi nào, quanh thân còn có những tia sét trắng xanh chớp động.

Mà tiếng sấm liên tục nổ đùng đoàng trên đầu dường như cũng dồn dập hơn hẳn lúc trước.

Hắn ngừng động tác, chầm chậm lẻn xuống đáy nước. Bản năng trong cơ thể mách bảo hắn về một mối uy hiếp trước nay chưa từng có, người hắn vừa trêu chọc lợi hại hơn những kẻ mọi khi rất nhiều.

Thú vị đây.

Hắn tấn công mãnh liệt về phía người nọ.

Người nọ dừng bước, nhẹ nhàng nâng trường kiếm, vẽ nên một đường chém sắc bén trên mặt nước. Trong khoảnh khắc, nước sông tách làm đôi, rút sang hai bên. Cùng lúc đó, tiếng sấm đinh tai nhức óc liên tục rền rĩ trong tầng mây đen dày cui trên đỉnh đầu, một tia sét bổ thẳng xuống, đánh trúng hắn đang lơ lửng giữa không trung.

... Shh, đau ghê.

Hắn nhanh chóng thoát khỏi trạng thái tê liệt vì bị sét bổ trúng, nước sông tụ lại bao bọc lấy hắn, để hắn tiếp tục lao về phía người kia. Thương tích cỏn con đó chẳng đáng để hắn phải bận tâm.

Thế nhưng người nọ lại đột ngột nhảy lên khỏi mặt nước rồi lập tức rơi thẳng xuống vị trí của hắn bằng một chiêu Thiên Cân Trụy. Hắn mở trừng trừng hai mắt, nhìn thấy nửa khuôn mặt khuất dưới đấu lạp của người nọ đang cười nhạt mỉa mai. Hắn cảm giác như mặt mũi mình vừa bị đạp cho một cước rõ đau trong khi kẻ vừa "đạp" hắn lại thản nhiên quay người bay vút về phía bờ.

Thua chiêu này thức kia không quan trọng, nhưng kẻ kiêu ngạo như hắn tuyệt không chịu được đối phương vũ nhục hắn xong cứ nghênh ngang bỏ đi như thế. Hắn gầm lên giận dữ đuổi theo, hắn nhảy khỏi mặt nước, vọt thẳng lên bờ, gắt gao bám sát sau lưng người kia nhưng cứ thiếu một chút để đuổi kịp. Bất tri bất giác, hắn đã rời con sông mà lao vào rừng rậm.

Không ổn!

Hắn vốn là linh thú sống vùng nước, vốn không sở trường hoạt động trên mặt đất, lúc này mới phát giác thì đã muộn, một tấm lưới vô hình trùm tới trước mặt. Trong khoảnh khắc, thân thể không tài nào động đậy như thể đã mất đi tri giác, hắn ngã phịch ra đất.

Người nọ cũng ngừng lại ngay lúc này, đứng trên nền đất lầy lội vì trời mưa, tra trường kiếm màu mang hai màu vàng và đen vào vỏ, xong xuôi mới bước từng bước về phía hắn.

"Quả nhiên trúng kế mà." Giọng nói ấy nghe rất trẻ, lạnh lùng, bình tĩnh nhưng lại vô cùng ôn hòa, khiến người ta dễ nảy sinh hảo cảm, "Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm ngươi bị thương."

Hắn trầm ngâm không nói tiếng nào.

"Tại hạ là Tiêu Thời Khâm, đại đệ tử phái Lôi Đình, vừa nãy đã đắc tội." Người nọ ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nửa khuôn mặt vẫn khuất bên dưới đấu lạp, "Ngươi có biết biến hình không?"

Hắn chần chừ trong giây lát, thầm nghĩ hình dạng này cũng không tiện khi ở trên cạn, thế là dứt khoát biến thành hình người theo lời Tiêu Thời Khâm luôn. Mặc dù lúc đó hắn đã sống hơn bảy trăm tuổi nhưng vẫn chỉ mang dáng vẻ trẻ con, lớp vảy biến mất khỏi cơ thể, để lộ làn da nhẵn nhụi và cặp mặt kiệt ngạo bất tuân màu hổ phách đang nhìn chằm chằm Tiêu Thời Khâm.

"Ôi chà." Tiêu Thời Khâm cười gượng một tiếng, nhanh tay cởi áo tơi đang mặc xuống khoác lên người hắn, lại tháo cả đấu lạp cho hắn đội, để lộ khuôn mặt trông càng bình dị, dễ gần hơn giọng nói, như thể nét cười khẩy lạnh nhạt khi ra chiêu trên sông khi nãy chỉ là ảo giác. Mưa tuôn xối xả lên người Tiêu Thời Khâm nhưng vẫn chẳng thể rửa trôi đi nét cười ôn hòa trên khuôn mặt hắn: "Ta nghe nói ngươi chưa thua ai bao giờ, thường xuyên gây phiền toái khắp nơi. Nhưng thấy ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, nếu ngươi đồng ý với ta sẽ không hại đến người vô tội, ta sẽ thả ngươi đi."

Hắn nhìn chiếc áo tơi khoác trên người mình bằng ánh mắt ghét bỏ, cười nhạt: "Ngươi tin lời ta nói à?"

Tiêu Thời Khâm vươn tay vuốt sạch nước mưa chảy trên mặt, đưa ra câu trả lời bao hàm chút ấm áp thật giản đơn, "Ta tin."

Ngược lại, hắn sửng sốt, không nghĩ rằng kẻ có thân thủ bất phàm như vậy mà đầu óc lại thật ngớ ngẩn.

"Ngươi đồng ý chứ?" Tiêu Thời Khâm mỉm cười.

Hắn gật đầu ngay tắp lự, chẳng hề nghĩ ngợi.

"Được, mong rằng ngươi sẽ giữ chữ tín." Tiêu Thời Khâm đứng thẳng dậy, tay phải đặt trên chuôi kiếm, "Nếu để ta biết ngươi vẫn làm xằng làm bậy, chắc chắn ta sẽ bắt ngươi lại lần nữa, đến lúc đó sẽ không buông tha ngươi đơn giản vậy đâu. Thế nên ngươi cũng đừng quên tên ta." Nói xong, Tiêu Thời Khâm liền dùng vỏ kiếm viết tên mình lên mặt đất, "Pháp thuật trên người ngươi sẽ tự biến mất sau một canh giờ. Hy vọng chúng ta không gặp lại nhau."

Tiêu Thời Khâm quay người đi vào trong màn mươi, để lại Tôn Tường không còn chút sức lực nào, khoác áo tơi ngồi giữa bùn nhão.

—— Sao có thể nghe lời ngươi chứ, lần sau nhất định phải cho ngươi thấy sự lợi hại của ta.

Hắn thầm hằm hè bực bội, cơn mưa chẳng mấy chốc đã xóa sạch cái tên ghi trên đất.

Tôn Tường là một tên cố chấp và không bao giờ chịu nhận thua. Từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên hắn bại là vì trúng kế của Tiêu Thời Khâm, thế nên hắn nhất quyết phải thắng lại người nọ cho bằng được. Tuy năm rộng tháng dài về sau, hắn cũng chịu thiệt trong tay những kẻ khác, nhưng không lần nào khắc cốt ghi tâm như lần đầu tiên.

Huống hồ Tiêu Thời Khâm còn chẳng mạnh đến vậy, chẳng qua lợi dụng thủ đoạn không ngay thẳng mới may mắn thắng được, không thể coi là bản lĩnh thật sự.

Nghĩ thế, hắn càng nuốt không trôi cục tức này.

Hắn định sẽ quay về tảng đá ở đáy sông ngủ một giấc, dưỡng đủ sức rồi mới đi tìm Tiêu Thời Khâm. Nhưng một giấc đó hắn ngủ đến mê mệt, cá tôm lớn nhỏ ăn rong rêu mọc trên vảy hắn, dòng nước thong dong chảy qua lưng hắn. Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại mới chợt nhớ ra phàm nhân thọ mệnh ngắn ngủi, vội vàng biến thành hình người bơi vào bờ. Hắn chạy tới thôn trấn gần nhất hỏi thăm một hồi mới yên tâm: Hắn chỉ ngủ hai năm lẻ ba tháng.

Trong hai năm lẻ ba tháng đó, chưởng môn đời trước của phái Lôi Đình bị Ma tộc ám hại, đại đệ tử Tiêu Thời Khâm nhận nhiệm vụ chỉnh đốn môn phái giữa lúc nguy nan, cuối cùng không làm phụ lòng sư môn. Tôn Tường lẻn vào Lôi Đình, nhìn nam nhân nhã nhặn, ôn hòa kia bận rộn từ sáng tới tối đến mức tâm lực tiều tụy, thầm nghĩ hắn thắng cái kẻ mang dáng dấp kia thì chẳng có gì ý nghĩa, vẻ vang. Thế nên hắn lại trở về tảng đá dưới đáy sông, an nhàn ngủ thêm ba năm rưỡi.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chút thời gian này chẳng đáng gì.

Sau khi tỉnh ngủ, hắn lại tới Lôi Đình rồi nghe nói Tiêu Thời Khâm đã xuống núi từ mấy hôm trước. Hắn lén lút vào phòng Tiêu Thời Khâm, hơi thở của chủ nhân nhuốm khắp căn phòng, già dặn chững chạc, cố chấp mà cũng ôn hòa, hệt như đàn hương trầm ấm, đậm đà. Hắn ghi nhớ mùi hương đó, đi thẳng về phía Tây, tìm được Tiêu Thời Khâm ở rừng núi cách Lôi Đình ba trăm dặm.

Tiêu Thời Khâm đứng giữa khoảnh đất đầy xác yêu ma, áo bào màu xanh nhuộm máu, ô kim trường kiếm cũng nằm trong vũng máu, khắp người tỏa ra lệ khí khiến kẻ khác phải chùn bước, hoàn toàn như một người xa lạ.

Tôn Tường hoảng sợ, hắn núp sau một thân cây phía xa, không dám tùy tiện tới gần. Nhưng Tiêu Thời Khâm vẫn trông thấy hắn. Người kia quay lại, nhặt trường kiếm lên lau vào tay áo rồi tra kiếm lại vỏ, sau đó chậm rãi đi về phía hắn.

Nơi này chẳng có chỗ nào để trốn cả. Tôn Tường thở hắt một hơi, đành bước ra trước thân cây, đứng đối diện Tiêu Thời Khâm với dáng vẻ không nao núng bất kỳ điều gì, cằm còn nghếch cao lên tận trời.

Tiêu Thời Khâm chăm chú quan sát từng biểu cảm của hắn, lệ khí quanh người dần tan đi, cảm giác ấy lại khiến người ta thấy gần gũi, khuôn mặt cũng lộ nét cười, "Vị tiểu huynh đệ kia, nơi này không được sạch sẽ, ngươi chớ nên nán lại thì hơn."

Tôn Tường trợn tròn mắt, hắn bỗng hiểu ra sáu năm trôi qua, Tiêu Thời Khâm đã quên tiệt hắn, có lẽ với người đó, hắn chỉ là một trong số rất nhiều yêu nghiệt mà thôi.

"Chi bằng ta dẫn ngươi xuống núi..." Tiêu Thời Khâm còn tưởng hắn bị hoảng sợ, đang nói thì khựng lại, cúi đầu nhìn máu đen dính đầy người mình rồi nở nụ cười khổ tự giễu, lùi xa vài bước khỏi Tôn Tường, "Xem ra ngươi tự đi thì tốt hơn. Lang yêu ở đây đã bị ta diệt trừ, tạm thời hẳn không có nguy hiểm." Nói xong liền quay người đi mất.

Tôn Tường chỉ cảm giác như có hàng ngàn tảng đá lớn nện ầm ầm trong lồng ngực, máu nóng xông thẳng lên đầu, thân hình hắn từ từ biến hóa, bất tri bất giác tự hiện nguyên hình. Bốn cái móng vuốt lớn lấy đà bật lên, bộ lông cũng dựng ngươi, đôi mắt sắc bén màu hổ phách to như cặp chuông đồng lạnh lùng nhìn theo tấm lưng kia.

"Tiêu Thời Khâm!" Hắn cất tiếng mang theo sấm rền uỳnh uỳnh, không thèm giấu giếm linh lực vô biên của mình.

Tiêu Thời Khâm ấn chuôi kiếm, quay phắt người lại, rốt cuộc trên khuôn mặt lạnh nhạt kia cũng xuất hiện nét kinh ngạc. "Ngươi là..."

"Ngày đó ngươi nói nếu ta tiếp tục làm chuyện xấu, ngươi sẽ tới bắt ta lại. Suốt sáu năm qua, chưa một khắc nào ta quên điều đó." Dòng khí do Tôn Tường thở ra thổi tung áo bào của Tiêu Thời Khâm, "Vậy nên về sau dù có bao nhiêu người phải chết vì ta, đều là tội nghiệt của ngươi."

Giữa lúc Tiêu Thời Khâm còn đang ngây người, Tôn Tường đã đưa ra quyết định. Hắn cưỡi mây đạp gió bỏ đi, nhảy vào con sông dưới chân núi, hô phong hoán vũ tàn phá thôn xóm bên bờ sông, thổi bay những nóc nhà yếu ớt, xô ngã những bức tường đất thấp lùn rồi lại theo dòng nước lặn xuống lòng sông bơi đi trước khi Tiêu Thời Khâm đuổi tới.

Hắn bơi không ngừng để trở lại Hán Thủy địa bàn của mình. Hắn nổi sóng lớn lật úp mọi thuyền bè gặp phải trên đường. Hắn quẫy đuôi phá vỡ đê đập, dùng dòng nước lũ tuôn ra nhấn chìm vô vàn mảnh ruộng.

Hắn giẫm lên bọt sóng như tuyết mà quay cuồng, gầm thét, âm thanh như sấm đánh hăm dọa những người sống ở ven sông, cá tôm trong nước cuống cuồng chạy trốn, ngay cả đám trai ngọc ngủ say giữa bùn sông cũng sợ hãi tới mức phải khép vỏ thật chặt. Hắn thầm nghĩ, Tiêu Thời Khâm, sao ngươi dám quên ta? Ta phải bẻ gãy kiếm của ngươi, xé nát y bào trên người ngươi, khiến ngươi thua đến mức không còn sức gượng dậy.

Để ngươi không bao giờ dám quên ta nữa.

Nhưng Tiêu Thời Khâm lại không xuất hiện.

Tôn Tường đợi bảy ngày bảy đêm, nhìn phàm nhân yếu đuối giãy giụa vô ích giữa dòng nước lũ, nhìn từng căn nhà cũ nát sụp đổ, nhìn thấy rất nhiều gương mặt vô tội khổ sở oán thán, lòng hắn chỉ cảm thấy trống rỗng. Ngày thứ tám, hắn lệnh cho hồng thủy rút đi, lệnh cho khói mù tan bớt, ánh mặt trời lại được chiếu rọi mặt sông. Hắn hóa thành hình người, bước lên bờ, một lần nữa tìm kiếm Tiêu Thời Khâm.

Cũng không khó để tìm được, tin tức phái Lôi Đình bị Ma tộc huyết tẩy lan truyền rất nhanh. Suốt dọc đường đi chỉ gặp toàn dân chúng chạy nạn, thấy hắn muốn lên núi Lôi Đình, mọi người ai nấy tranh nhau khuyên can, hắn chẳng thèm nghe mà càng đi nhanh hơn.

Thế nhưng hắn vẫn tới muộn. Tôn Tường bước qua sơn môn sụp đổ, vượt qua những thi thể đệ tử phái Lôi Đình và cả Ma tộc chất đầy đất, từ phía xa, hắn trông thấy Tiêu Thời Khâm đơn độc đứng trên nóc nhà. Sấm sét rền vang, đất trời đổi sắc, ô kim trường kiếm vạch nên một đường cong thật lớn, ánh kiếm chói mắt như chớp giật.

Hắn thấy địch nhân lần lượt ngã xuống, thấy Tiêu Thời Khâm chợt run lên, tiếng sấm bỗng nhưng bặt, trường kiếm đột ngột rơi xuống từ giữa không trung. Ma vật may mắn còn sống sót đang giang đôi cánh đen tuyền đánh về phía Tiêu Thời Khâm.

Lúc Tôn Tường định thần, hắn đã biến thành nguyên hình, giẫm nát đôi cánh đen kia dưới móng vuốt, lại cẩn thận ngoạm lấy y phục Tiêu Thời Khâm bằng răng nanh, một móng vuốt khác thì quơ theo thanh trường kiếm. Trên núi Lôi Đình không còn bao nhiêu người sống, hắn cũng không rảnh quan tâm tính mạng của những kẻ khác, chỉ mang theo Tiêu Thời Khâm sức cùng lực kiệt đang hôn mê bay khỏi sơn môn, tìm một nơi thanh tịnh, linh khí tề tụ bằng bản năng rồi thả người xuống đó. Nơi ấy chính là đỉnh Sinh Linh.

Hắn đặt Tiêu Thời Khâm nằm dưới tán cây, nhìn khuôn mặt tiều tụy, kiệt lực dính đầy máu đen. Hắn đưa móng vuốt, chạm nhẹ lên trái tim gần như ngừng đập kia, những chuyển động của sinh mệnh cứ biến mất dần như đã mất hết ý chí sinh tồn.

"Này!" Hắn hẩy hẩy cằm Tiêu Thời Khâm bằng chóp mũi, "Tên đạo sĩ thối lắm lời phiền phức chỉ biết mấy trò mèo mà không có bản lĩnh thật sự kia, muốn chết đấy à? Ma tộc nhiều cao thủ như thế, ngươi đánh không lại còn không mau mau trốn đi, xông lên chịu chết làm gì, thật là ngu ngốc không ai bằng! Phái Lôi Đình của ngươi sắp bị phá hủy rồi, nếu chưởng môn đương nhiệm là ngươi mà chết, chẳng phải sẽ làm thất vọng sư phụ ngươi, sư phụ của sư phụ ngươi, sư phụ của sư phụ của sư phụ ngươi hay sao..."

"Khụ khụ..." Tiêu Thời Khâm giật giật mí mắt, ho ra một búng máu. Một tay hắn ấn ngực, một tay vỗ vỗ lên mũi Tôn Tường, "Nếu ta chết, hy vọng ngươi sẽ hối cải sửa sai, ngày sau chớ làm hại người vô t..."

Tôn Tường gầm lên một tiếng, nghe như sấm sét dội vào tai hắn: "Ta còn lâu mới chịu! Ta muốn đường đường chính chính thắng ngươi, ta phải phục thù. Nếu ngươi chết trong tay kẻ khác, làm sao ta nuốt trôi cục tức này cho được?!"

Hắn dần dần biến thành hình người, áp hai tay lên khuôn mặt lạnh ngắt kia. Vầng sáng vàng kim liên tục tuôn ra từ lòng bàn tay hắn nhưng lại không thể thấm vào làn da tái nhợt của Tiêu Thời Khâm.

"Nếu ngươi không sợ sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than thì cứ chết ở đây cũng được." Hắn nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt màu hổ phách mở trừng trừng nhìn Tiêu Thời Khâm, "Ngươi nhớ cho kỹ, ta nói là làm."



4.

Đới Nghiên Kỳ làm mặt quỷ với Tôn Tường: "Cái tên yêu quái kia, quả nhiên ngươi tâm địa độc ác. Sư phụ nhân hậu như thế, thật chẳng biết sao người lại liên lụy cùng một chỗ với kẻ như ngươi."

Tôn Tường nhìn Thiểm Ảnh nàng đang ôm trong lòng, thở dài thật khẽ. Trước đây hắn đâu có biết thở dài, ước chừng vì ở cạnh Tiêu Thời Khâm lâu quá nên mới nhiễm thói quen của đối phương.

"Khi đó ta tưởng hắn sắp chết thật rồi." Hắn dời tầm mắt, nhìn biển mây kéo dài phía dưới, "Tính mạng của các ngươi đôi lúc hệt như cỏ dại vậy. Tuy ngoan cường, không sợ nghịch cảnh nhưng cũng có thể tàn lụi trong chốc lát."

Mặc dù vậy, Tiêu Thời Khâm không chết.

Đương nhiên là không chết rồi.

Tôn Tường xây một gian nhà tranh nho nhỏ trên đỉnh Sinh Linh, hao phí linh lực bảo vệ tính mạng Tiêu Thời Khâm. Trong khoảng thời gian ấy, nhiều lần hắn nhìn người đang nhắm nghiền hai mắt kia mà ảo não chẳng hiểu bản thân đang làm gì. Rõ ràng cái tên đạo sĩ thối này là kẻ thù của hắn, hà tất hắn phải làm thế này? Nhưng hắn không ngừng lại được, không thể không để ý, trong lòng có một giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại với hắn rằng nếu để mặc người này chết, hắn nhất định sẽ hối hận.

Mà hắn thì không làm những chuyện khiến bản thân phải hối hận.

Mấy ngày sau, rốt cuộc Tiêu Thời Khâm cũng tỉnh lại. Tôn Tường trốn trên nóc nhà nhìn trộm hắn đứng dậy, ra khỏi nhà giãn gân cốt rồi nhìn khắp xung quanh, sau khi trông thấy thì vẫy tay chào hắn và nở nụ cười.

Có một khoảnh khắc, Tôn Tường cảm thấy bỏ ra nhiều công sức như thế, kết quả thu về cũng không tệ.

Hắn nhảy xuống khỏi nóc nhà, đi qua cướp lời Tiêu Thời Khâm: "Đừng có nói cảm ơn ta... Ngươi mà chết trong tay kẻ khác, làm sao ta nuốt trôi cục tức này cho được. Tốt nhất ngươi cũng đừng cảm thấy mắc nợ ta, ta cứu ngươi chỉ để ngày khác có thể cùng giao đấu một trận toàn lực với ngươi, ta không muốn phải nghe người dông dài đâu."

Tiêu Thời Khâm ngẩn người rồi lại lắc đầu, cười khổ: "Thật đúng là một nhóc con bốc đồng... Chiều ý ngươi cũng được."

"Ta không phải nhóc con!" Bị Tiêu Thời Khâm chạm đến vảy ngược, Tôn Tường tức đến mức giậm chân, "Ta đã bảy trăm tuổi rồi, sừng cũng mọc rồi, phàm nhân như ngươi mà dám nói chuyện với ta kiểu đó à?!"

Tiêu Thời Khâm nhìn chiếc sừng ngắn ngủn lấp ló trên trán hắn, nét cười nơi khóe miệng càng sâu, còn vươn tay ra muốn sờ theo thói quen.

Tôn Tường nheo mắt, rụt cổ lại, muốn tránh né. Nhưng bàn tay Tiêu Thời Khâm đã chạm lên đỉnh đầu hắn cực kỳ chuẩn xác. Bất ngờ là hắn không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại, còn có chút lo lắng khó hiểu chợt xuất hiện.

"... Ngươi làm gì đấy?!" Cuối cùng Tôn Tường vẫn lắc đầu hất tay Tiêu Thời Khâm đi.

Tiêu Thời Khâm hơi xấu hổ, thu tay, "Hóa ra tóc ngươi mềm vậy..."

Vớ va vớ vẩn. Hắn liếc xéo Tiêu Thời Khâm một cái. "Ta phải đi rồi, ngươi tự lo cho mình nhé. Chờ ngươi lành thương chúng ta lại đấu một trận, ta không bắt nạt ngươi."

Hắn đi đến mép vách núi, ngẫm nghĩ rồi lại chỉ về phía Nam, "Ma vật tập kích Lôi Đình chết hơn phân nửa, còn lại cũng rút lui rồi, nhưng mà..."

Nhưng mà Lôi Đình cũng đã tan hoang.

Hắn không nói nổi điều này thành lời chỉ vì trông thấy ánh mắt Tiêu Thời Khâm. Bản thân hắn là linh thú, vốn chẳng hề để tâm đến sống chết của người phàm, hắn từng chứng kiến chiến tranh qua đi thây ngã khắp nơi, cũng từng dâng nước sông nhấn chìm cả thôn trang, những khi ấy hắn chỉ lạnh lùng nhìn những sinh mệnh trôi tuột mất như dòng nước chảy dài, không hứng thú và cũng chẳng đau lòng. Nhưng khoảnh khắc tính mạng Tiêu Thời Khâm ngàn cân treo sợi tóc, hắn thật sự cảm thấy không cam lòng và tức giận, đó là chuyện chưa từng xảy ra trong suốt bảy trăm năm qua.

"Ta biết." Tiêu Thời Khâm gật đầu, mỉm cười trông cứng ngắc mà khổ sở, "Thân này đã không còn chốn về, nhưng ngươi vẫn muốn phân cao thấp với ta thì ba tháng sau, ta sẽ tới mép nước Hán Thủy tìm người. Ngươi... Ta còn chưa biết tính danh ngươi."

"Ta sinh ra từ linh khí trời đất, không có cha mẹ, anh em, đương nhiên cũng không tên không họ." Hắn ngừng một làn, ngắm nghía ô kim trường kiếm trong tay Tiêu Thời Khâm, "Thanh kiếm này của ngươi có tên hả?"

Tiêu Thời Khâm đáp: "Nó tên Thiểm Ảnh."

Hắn nhíu mày, thầm nghĩ một món đồ cỏn con như vậy còn có tên, rồi đám cao tăng, kiếm tiên tự cho mình hơn người lại đặt ra những cái tên càng ghê gớm hơn, ấy vậy mà bản thân hắn lại không có, rõ ràng đã thua trắng về khí thế, không ổn chút nào. Tôn Tường thuận miệng nói: "Nếu ngươi thắng được ta thêm lần nữa, ta sẽ cho phép ngươi đặt tên cho ta."

Tiêu Thời Khâm hơi bất ngờ, lát sau mới gật đầu đồng ý.

Hắn không thèm nhìn Tiêu Thời Khâm thêm lần nào nữa mà tung người nhảy thẳng xuống vách núi. Hình hài bé trai biến thành một luồng sáng vàng kim, nhoáng cái đã biến mất không thấy tăm hơi.

Hắn trở lại tảng đá ở đáy sông, ngủ liền ba tháng lẻ bốn ngày. Khi tỉnh lại, quả nhiên gặp được Tiêu Thời Khâm đang chờ bên mép nước.

Rốt cuộc lần này hắn thắng, hắn đánh Tiêu Thời Khâm rơi xuống sông, uống không biết bao nhiêu nước. Nhưng rồi lại sợ người kia chết đuối thật, hắn bèn lấy đuôi cuốn Tiêu Thời Khâm lên bờ, đặt ở nơi nước cạn, vừa giễu cợt, vừa dùng móng vuốt ấn nhẹ lên bụng.

Về sau, hắn cũng ngầm đồng ý để Tiêu Thời Khâm gọi hắn là Tôn Tường.

Sau nữa, hắn theo Tiêu Thời Khâm đi qua rất nhiều nơi, qua danh sơn đại xuyên, Tắc Bắc Giang Nam. Gặp những yêu ma tác ác, Tiêu Thời Khâm không hề nhân nhượng, còn Tôn Tường cũng đứng cạnh hỗ trợ. Hắn cảm thấy việc này không liên quan gì đến mình hết, chẳng qua là Tiêu Thời Khâm thích, vậy thì thuận tay giúp đỡ chút thôi.

Trong một trăm năm ngắn ngủi, hắn từ hình hài bé trai trở thành thanh niên cao lớn, sừng trên trán cũng mọc dài ra, thỉnh thoảng hóa thành nguyên hình nghịch nước bị Tiêu Thời Khâm trông thấy, người kia lại trêu chọc hắn đã biến thành tạo vật khổng lồ sừng sững giữa trời.

Tiêu Thời Khâm từ từ già đi, chậm rãi đến mức Tôn Tường tưởng rằng hắn cũng có được thọ mệnh bất tận như mình.

Mãi đến khi hắn thấy một sợi tóc bạc trên đầu Tiêu Thời Khâm.

"Ta muốn quay về núi Lôi Đình." Tiêu Thời Khâm đột nhiên nói, "Dựng gian phòng ở, cuốc vài mẫu đất, trồng một ít rau dưa, trái cây, nhận một hai đệ tử." Tay hắn đặt trên đỉnh đầu Tôn Tường, giờ Tiêu Thời Khâm đã phải ngước mắt mới có thể nhìn thấy khuôn mặt đối phương.

Tôn Tường gật đầu một cách chần chừ.

"Nhưng ngươi không nên bị bất kỳ điều gì trói buộc" Tiêu Thời Khâm nói tiếp, "Ngươi xứng đáng với một mảnh trời đất rộng lớn hơn, không cần tiếp tục theo giúp kẻ già cả như ta."

Tôn Tường vội vàng lắc đầu.

"Thỉnh thoảng ngươi có thể tới thăm ta, lúc nào ta cũng ở đó." Tiêu Thời Khâm ấn ngón tay trên môi hắn, "Nhớ mang vài thứ thú vị về cho ta nhé, ta nghĩ các đệ tử của ta cũng sẽ thích."

Tôn Tường trông rõ nét nhu hòa mà thản nhiên trong đáy mắt Tiêu Thời Khâm, hắn hiểu mọi chuyện đều đã ngã ngũ.

Thế nên hắn khom lưng, tựa trán vào vai Tiêu Thời Khâm.

"Ngươi phải đồng ý với ta dù là vài chục năm hay vài trăm năm, bất kể bao nhiêu lâu đi nữa, ngươi không được ra đi một mình."



5.

Tôn Tường bất thình lình ngưng bặt, mặt tái xanh.

Đới Nghiên Kỳ nhìn hắn, khó hiểu.

"Ta hiểu rồi..." Hắn đứng dậy trên lưng Thanh Loan, mắt khép chặt, y phục bay phấp phới trong gió, "Thì ra... là vậy..."

"Ngươi nói gì cơ?!" Đới Nghiên Kỳ không nghe rõ, vì đang bay giữa trời mà lại không dám đứng dậy như hắn, nàng chỉ đành ngửa cổ nhìn theo.

Nhưng ngay sau đó, Tôn Tường đột ngột nhảy xuống khỏi lưng Thanh Loan, thân người duỗi thẳng đong đưa giữa biển mây, những mảnh vảy màu vàng kim xuất hiện, cặp sừng đẹp đẽ vươn dài, móng vuốt sắc, cái đuôi linh hoạt. Đôi mắt màu hổ phách không hề nhìn vào Đới Nghiên Kỳ, hắn lập tức hóa thành một luồng sáng vàng, cưỡi mây vượt gió lao thẳng về hướng ban đầu xuất phát.

Đới Nghiên Kỳ giật thót, nàng ngây người hồi lâu sau mới hoàn hồn, lẩm bẩm: "Hóa ra là rồng chứ không phải yêu quái."

Khi Tôn Tường chạy về tới gian nhà tranh, Tiêu Thời Khâm đang ngồi trong vườn, tưới nước cho cây hoa trà Thập Bát Học Sĩ hắn trồng. Trông thấy Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm đặt gáo nước đang cầm xuống, đứng dậy.

"Sao lại quay về?" Dáng vẻ hắn vẫn bình thản, lạnh nhạt hệt như đó giờ.

Nhưng Tôn Tường lại kéo cổ tay hắn, lôi hắn về sát bên mình.

"Năm đó ngươi đã đồng ý điều gì với ta?" Hắn gấp gáp quay trở về, hiện tại nhịp thở vẫn chưa thôi dồn dập, "Ngươi định để cả ta và nha đầu kia cùng rời đi, sau đó một mình lén lút trốn mất phải không?!"

Tiêu Thời Khâm giật giật môi, chữ "không" đã nằm ngay đầu lưỡi nhưng bị Tôn Tường nhìn chằm chằm, rốt cuộc hắn lại thở dài, gật đầu.

"Đại nạn tới rồi, đây là kiếp số của ta." Hắn rút tay về, thong thả bước đến bên vách núi, "Rất nhiều người cho rằng ta đã tu thành tiên thân, có thể thoát khỏi sinh tử luân hồi. Nhưng ngươi nên biết ta không hề làm được."

Tôn Tường bỗng như mất hết sức sống, hắn ngồi chồm hỗm trên đất, hai tay ôm đầu, "Là tại ta... Ngươi vốn là ngươi có thể đắc đạo... Đều tại ta..."

"Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, ta không có gì oán thán. Nhưng đối với ngươi... Đây thật sự là một khoảng thời gian vui vẻ." Tiêu Thời Khâm nhẹ nhàng phủi sạch bùn đất dính trên vạt áo, "Ngươi bỏ mặc Nghiên Kỳ mà trở về như thế, có lẽ chẳng mấy chốc nàng ấy cũng đuổi kịp thôi nhỉ?"

Tôn Tường buồn bực đồng tình.

"Vậy chúng ta đi thôi." Tiêu Thời Khâm quay người, nháy mắt với hắn. "Chuyện như thế này chung quy không nên để một tiểu cô nương như nàng ấy phải tận mắt chứng kiến. Có ngươi đi cùng ta đoạn đường cuối đã là quá tốt rồi."

Tốc độ của Thanh Loan thật sự kém Tôn Tường rất nhiều. Lúc Đới Nghiên Kỳ về đến đỉnh Sinh Linh thì đã chẳng còn ai, chỉ còn trông thấy mấy chữ được viết bằng kiếm khí trên nền đất bên cạnh cây hoa trà Thập Bát Học Sĩ:

Có duyên ắt gặp lại.

Đây là nét chữ của Tiêu Thời Khâm, nàng nhìn liền biết.

Mà gian nhà tranh với mảnh vườn chỉ vẻn vẹn vài mẫu đất cằn này lại chẳng tìm thấy tung tích Tiêu Thời Khâm và Tôn Tường.



Kết

Hoa quế nở rộ tỏa ngát khắp thành Hàng Châu khiến lòng người say đắm.

Có một nữ nhân đáp thuyền nhỏ từ thượng nguồn sông Tiên mà tới.

Người nọ trông đã luống tuổi, tóc mai điểm bạc, nếp nhăn quanh khóe mắt và môi vẫn mang sức sống chưa bị gió sương bào mòn. Bà mặc trang phục nữ đạo sĩ, vóc dáng đĩnh đạc, tay cầm một thanh trường kiếm có tơ trắng quấn quanh, chuôi kiếm đeo trang sức bằng bạch ngọc, có vẻ không phải phàm vật.

Đò cập bến, bà lên bờ, hỏi đường với nhà đò bằng tiếng địa phương nói bằng khẩu âm địa phương, xong xuôi liền cầm trường kiếm và tay nải hành lý đi về phía trạm dịch.

Bến đò người đến người đi, bà bị một người nào đó đụng phải vai. Chỉ nghe người nọ "Ối" một tiếng rồi lập tức cáo lỗi.

"Không sao, bần đạo cũng không bận tâm." Bà quay người, trông thấy hai nam nhân đứng đối diện. Người bên trái rất cao, khuôn mặt anh tuấn có đôi mắt màu hổ phách. Còn người đụng phải bà ăn mặc như một thư sinh, có khuôn mặt gầy, tuy là tướng bạc phúc nhưng lại khiến người ta thấy thân thiết.

Bà sửng sốt, ánh mắt chăm chăm nhìn thư sinh kia không rơi, trường kiếm trong tay cũng đột nhiên run lên.

Người nọ bị bà nhìn như vậy thì kinh ngạc: "Vị đạo trưởng này có chuyện gì sao?"

Bà còn chưa tới kịp lên tiếng, nam nhân mắt màu hổ phách bên cạnh bỗng mỉm cười, gật đầu với bà, đồng thời kéo cánh tay thư sinh nọ, nói: "Nếu đạo trưởng không sao, vậy chúng ta còn phải lên đường gấp."

Nói xong liền kéo người bên cạnh đi.

"Nhưng hình như vị đạo trưởng kia quen ta." Bà nghe thấy thư sinh vừa đi nói chuyện.

Nam nhân mắt màu hổ phách quay đầu liếc nhìn bà một cái rồi mỉm cười với thư sinh: "Có lẽ nhận nhầm người thôi."

Hai người sóng vai lên đò, chẳng mấy chốc đã đi xa theo dòng nước. Nữ đạo sĩ đứng tại chỗ nhìn theo hồi lâu, mãi đến khi trường kiếm trong vỏ yên ắng trở lại mới nở nụ cười nhẹ nhõm.

Bà cung kính khom người về phía hai người rời đi, sau đó tiếp tục đi về hướng trạm dịch.

END
 

Bình luận bằng Facebook